Chương 118: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (58)
Thất Phiến
12/04/2020
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Tên ngự y kia lập tức quỳ trên mặt đất, cả người đều đang run rẩy, nhưng vẫn nói: “Thần không dám có điều lừa gạt, nếu như vi thần có gì không đúng, thỉnh chủ thượng chỉ điểm!”
Bùi Đình nhìn chằm chằm ông ta, thần sắc trong mắt không ngừng biến hóa, cánh môi khẽ mím chặt, đầu ngón tay lại khẽ rung động.
Thật lâu sau, giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn run rẩy, nhưng ngữ khí kia lại làm người khác không có cách nào phản bác lại: “Đến đây...Kiểm tra lại lần nữa cho cô!”
Bên cửa sổ, cả người Nhiễm Thất căng thẳng, hai bàn tay siết chặt, móng tay như muốn đâm sâu vào da thịt bên trong. Cô đang rất khẩn trương, cô sợ kết quả này chẳng qua chỉ là khám sai.
Vì vậy, khi bên trong đang truyền đến lời nói khẳng định của ngự y, cả người Nhiễm Thất mới hoàn toàn thả lỏng. Cô dường như đã dùng hết sức lực, dựa vào bên tường trượt xuống đất, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng lại không ngăn được nước mắt trên khóe mi.
Tốt quá...
Chỉ khi đã trải qua nỗi tuyệt vọng mới có thể biết rõ niềm hy vọng đáng quý đến cỡ nào.
Đến cuối cùng Bùi Đình sẽ không bao giờ bỏ cô mà đi.
Nhiễm Thất tùy tiện lau mặt, đứng dậy rời đi, lại không đi về hướng Thái Y Viện, mà đến Ngự Thiện Phòng...
Cô đang tính toán sẽ hảo hảo làm một bữa cơm cho Bùi Đình. Tuy rằng, cô không biết nấu ăn.
Nhưng nghĩ đến chắc có lẽ cũng đơn giản thôi.
Bùi Đình đang hỏi ngự y vì sao trước kia hắn lại ho ra máu, giọng nói từ trong phòng vang lên theo bước chân của Nhiễm Thất càng ngày càng xa dần.
...
Khi Nhiễm Thất bưng một chén cháo vào phòng, liếc mắt một cái đã đối mặt với ánh mắt chờ mong của người nào đó. Nhìn thấy cô đã về, Bùi Đình có chút oán trách lại có chút vui sướng: “Nương tử à, nàng đi lâu quá, làm ta một mình một người phòng không gối chiếc, rất tịch mịch đó.”
Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cái tên vô này bắt đầu làm trò rồi, cô đến cạnh giường, nói: “Tới đây, ăn một chút đi.”
“Ơ...Không phải thuốc à?”
“...” Cô không thể nói cô đã sớm nghe hết ở góc tường, cảm thấy hắn căn bản không cần thiết phải uống thuốc nữa.
Vì thế, cô liền trợn mắt nói dối: “Thuốc còn chưa sôi đâu... Ăn gì đó trước đã.” Nói xong, cô trực tiếp múc một thìa cháo đưa đến bên miệng hắn.
Bùi Đình cũng rất tự nhiên ăn vào, chẳng qua...
Sau khi hắn gian nan nuốt xuống, khẽ cau mày bất mãn nói: “Hôm nay người của Ngự Thiện Phòng đều không muốn sống nữa à? Lại đưa đến cho cô thức ăn như thế này!”
Nhiễm Thất mặt không chút biểu tình mà nhìn hắn, ngữ khí thập phần bình thản: “Cái này là ta làm.”
“...Thật ra sau khi cẩn thận nếm thử, nó có hương vị rất đặc biệt, miệng còn lưu lại mùi thơm, quả thực dư vị rất tuyệt. Nương tử, nàng lần đầu tiên nấu ăn đã ngon như vậy, vi phu thật sự cảm thấy rất vui, có vợ thế này, còn cầu mong gì nữa. Đến đây để ta hôn một chút nào...” Bùi Đình nói xong liền tiến lên.
Nhiễm Thất nhướng mày, dùng thìa ngăn cái miệng đang tiến tới của hắn, sau đó liền nói: “Nếu cảm thấy ăn rất ngon, vậy thì ăn hết đi!”
“...”
Bùi Đình ở trên giường khổ hề hề mà cầm chén cháo, từng muỗng một cho vào miệng ăn, chẳng qua một bên ăn, một bên lại không quên đùa giỡn Nhiễm Thất: “Nương tử à, vì sao cháo nàng nấu lại ngọt vậy? Chẳng lẽ là công thức bí mật của Đại Sở?”
“...” Nhiễm Thất chống cằm ngồi trên bàn nhàn nhàn nhìn hắn, sau đó nói: “Ta nhìn thấy một cái bình, bên trong đựng cái gì đó màu trắng, ta nghĩ hẳn muối nên mới...”
Sau đó cô liền nghe thấy Bùi Đình ở bên kia lẩm bẩm: “Phải để người của Ngự Thiện Phòng giấu kỹ phấn độc mới được...Nếu không thì đem cả bột mì giấu đi luôn?”
Phấn độc... Là loại thuốc dành riêng cho Ngự Thiện Phòng dùng để chống chuột và côn trùng, có lực sát thương cực mạnh.
“...” Ngươi xem thường ta bao nhiêu vậy?
Bùi Đình lại ăn một ngụm cháo, sau khi nuốt xuống, lại mở miệng nói: “Nương tử à, Nàng nấu cháo gì vậy?”
Nhiễm Thất ngáp một cái, lười nhác nói: “Ta thấy nguyên liệu nấu ăn của Ngự Thiện Phòng rất đa dạng, ta nghĩ thả càng nhiều thứ vào càng bổ dưỡng cho thân thể của ngươi, vì thế thấy có cái gì ta đều thả vào một ít. Được rồi, im miệng đi! Ăn gì mà nói nhiều thế!”
“...” Nương tử, không nói chuyện với nàng, ta sợ ta ăn không vào...
Tên ngự y kia lập tức quỳ trên mặt đất, cả người đều đang run rẩy, nhưng vẫn nói: “Thần không dám có điều lừa gạt, nếu như vi thần có gì không đúng, thỉnh chủ thượng chỉ điểm!”
Bùi Đình nhìn chằm chằm ông ta, thần sắc trong mắt không ngừng biến hóa, cánh môi khẽ mím chặt, đầu ngón tay lại khẽ rung động.
Thật lâu sau, giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn run rẩy, nhưng ngữ khí kia lại làm người khác không có cách nào phản bác lại: “Đến đây...Kiểm tra lại lần nữa cho cô!”
Bên cửa sổ, cả người Nhiễm Thất căng thẳng, hai bàn tay siết chặt, móng tay như muốn đâm sâu vào da thịt bên trong. Cô đang rất khẩn trương, cô sợ kết quả này chẳng qua chỉ là khám sai.
Vì vậy, khi bên trong đang truyền đến lời nói khẳng định của ngự y, cả người Nhiễm Thất mới hoàn toàn thả lỏng. Cô dường như đã dùng hết sức lực, dựa vào bên tường trượt xuống đất, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng lại không ngăn được nước mắt trên khóe mi.
Tốt quá...
Chỉ khi đã trải qua nỗi tuyệt vọng mới có thể biết rõ niềm hy vọng đáng quý đến cỡ nào.
Đến cuối cùng Bùi Đình sẽ không bao giờ bỏ cô mà đi.
Nhiễm Thất tùy tiện lau mặt, đứng dậy rời đi, lại không đi về hướng Thái Y Viện, mà đến Ngự Thiện Phòng...
Cô đang tính toán sẽ hảo hảo làm một bữa cơm cho Bùi Đình. Tuy rằng, cô không biết nấu ăn.
Nhưng nghĩ đến chắc có lẽ cũng đơn giản thôi.
Bùi Đình đang hỏi ngự y vì sao trước kia hắn lại ho ra máu, giọng nói từ trong phòng vang lên theo bước chân của Nhiễm Thất càng ngày càng xa dần.
...
Khi Nhiễm Thất bưng một chén cháo vào phòng, liếc mắt một cái đã đối mặt với ánh mắt chờ mong của người nào đó. Nhìn thấy cô đã về, Bùi Đình có chút oán trách lại có chút vui sướng: “Nương tử à, nàng đi lâu quá, làm ta một mình một người phòng không gối chiếc, rất tịch mịch đó.”
Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cái tên vô này bắt đầu làm trò rồi, cô đến cạnh giường, nói: “Tới đây, ăn một chút đi.”
“Ơ...Không phải thuốc à?”
“...” Cô không thể nói cô đã sớm nghe hết ở góc tường, cảm thấy hắn căn bản không cần thiết phải uống thuốc nữa.
Vì thế, cô liền trợn mắt nói dối: “Thuốc còn chưa sôi đâu... Ăn gì đó trước đã.” Nói xong, cô trực tiếp múc một thìa cháo đưa đến bên miệng hắn.
Bùi Đình cũng rất tự nhiên ăn vào, chẳng qua...
Sau khi hắn gian nan nuốt xuống, khẽ cau mày bất mãn nói: “Hôm nay người của Ngự Thiện Phòng đều không muốn sống nữa à? Lại đưa đến cho cô thức ăn như thế này!”
Nhiễm Thất mặt không chút biểu tình mà nhìn hắn, ngữ khí thập phần bình thản: “Cái này là ta làm.”
“...Thật ra sau khi cẩn thận nếm thử, nó có hương vị rất đặc biệt, miệng còn lưu lại mùi thơm, quả thực dư vị rất tuyệt. Nương tử, nàng lần đầu tiên nấu ăn đã ngon như vậy, vi phu thật sự cảm thấy rất vui, có vợ thế này, còn cầu mong gì nữa. Đến đây để ta hôn một chút nào...” Bùi Đình nói xong liền tiến lên.
Nhiễm Thất nhướng mày, dùng thìa ngăn cái miệng đang tiến tới của hắn, sau đó liền nói: “Nếu cảm thấy ăn rất ngon, vậy thì ăn hết đi!”
“...”
Bùi Đình ở trên giường khổ hề hề mà cầm chén cháo, từng muỗng một cho vào miệng ăn, chẳng qua một bên ăn, một bên lại không quên đùa giỡn Nhiễm Thất: “Nương tử à, vì sao cháo nàng nấu lại ngọt vậy? Chẳng lẽ là công thức bí mật của Đại Sở?”
“...” Nhiễm Thất chống cằm ngồi trên bàn nhàn nhàn nhìn hắn, sau đó nói: “Ta nhìn thấy một cái bình, bên trong đựng cái gì đó màu trắng, ta nghĩ hẳn muối nên mới...”
Sau đó cô liền nghe thấy Bùi Đình ở bên kia lẩm bẩm: “Phải để người của Ngự Thiện Phòng giấu kỹ phấn độc mới được...Nếu không thì đem cả bột mì giấu đi luôn?”
Phấn độc... Là loại thuốc dành riêng cho Ngự Thiện Phòng dùng để chống chuột và côn trùng, có lực sát thương cực mạnh.
“...” Ngươi xem thường ta bao nhiêu vậy?
Bùi Đình lại ăn một ngụm cháo, sau khi nuốt xuống, lại mở miệng nói: “Nương tử à, Nàng nấu cháo gì vậy?”
Nhiễm Thất ngáp một cái, lười nhác nói: “Ta thấy nguyên liệu nấu ăn của Ngự Thiện Phòng rất đa dạng, ta nghĩ thả càng nhiều thứ vào càng bổ dưỡng cho thân thể của ngươi, vì thế thấy có cái gì ta đều thả vào một ít. Được rồi, im miệng đi! Ăn gì mà nói nhiều thế!”
“...” Nương tử, không nói chuyện với nàng, ta sợ ta ăn không vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.