Chương 120: Kết cục (2): Sở Giác đến
Thất Phiến
12/04/2020
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Bọn họ bày tỏ hết tình yêu với nhau trong một đêm kia, hai người đều biểu hiện càng thêm nhiệt tình. Ngày thứ hai Nhiễm Thất tỉnh dậy thật sớm, mới hậu tri hậu giác mà nhớ lại người nào đó không phải còn bệnh hay sao?
Sáng hôm qua còn ở một bên muốn chết muốn sống nói thân thể suy yếu đòi cho bằng được cô phải giúp hắn lau người, nhưng bộ dáng hèn mọn tối hôm qua lại không giống bộ dáng một người bệnh nên có chút nào...
Nhiễm Thất có ngốc cũng biết là chuyện gì xảy ra, cô nhấc chân, trực tiếp đem người đang ngủ say sưa ở bên cạnh đạp xuống đất.
Sau đó, Nhiễm Thất bọc chăn từ trên cao nhìn xuống tên nam nhân nằm bên dưới còn đang mang vẻ mặt mê mang.
Chậc chậc chậc... Cái trường hợp này quả thật rất quen mắt.
Người nào đó vuốt đầu tỉnh lại, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn cô, không rõ nguyên do: “Nương tử, làm sao vậy?”
Nhiễm Thất lạnh lùng mà liếc hắn một cái, hừ lạnh: "Sáng hôm qua không phải còn nói bệnh sắp chết sao?”
Bùi Đình nào nghĩ đến việc cô nhanh như vậy đã nhìn thấu hắn, nhưng căn cứ theo tính cách không biết xấu hổ của hắn, hắn liền cười ha ha, sau đó nhào qua ôm chặt cô, ở trên cổ cô hít sâu một hơi mới nói: “Được nương tử chiếu cố cảm giác rất tốt, có chút không bỏ được...”
Nhìn Nhiễm Thất mặt lạnh như cũ không nói chuyện, người nào đó ưu thương mà thở dài, cứ như vậy ai oán mà thẳng thắn nhìn cô, Nhiễm Thất vẫn như cũ không dao động. Đột nhiên Bùi Đình buông cô ra, nằm lên giường, thân thể trần truồng không chút che đậy. Hắn hiên ngang lẫm liệt mà nói với cô: “Đến đây đi, nương tử, đến chà đạp ta đi!”
Sau đó, dường như hắn nghĩ tới cái gì, liền nhìn cô thẹn thùng bổ sung một câu: “Đương nhiên, ta sẽ không phản kháng...”
Nhìn hắn trần truồng nằm ở bên kia, hơn nữa thứ đồ chơi bên dưới còn chậm rãi đứng lên, Nhiễm Thất rốt cuộc nhịn không được, cô trực tiếp cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, mắng một câu đồ lưu manh, rồi vội vàng bọc chăn chạy ra sau bình phong thay quần áo.
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Bùi Đình, phá lệ rõ ràng.
Ngoài cửa sổ ánh nắng sáng chói, lại một năm mùa màng tươi tốt.
...
Nghe nói khi Sở Giác đến Yến Quốc, Nhiễm Thất vẫn có chút kinh ngạc. Hệ thống nói nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành, có thể nói rõ thực lực của Đại Sở đã có thể chống lại hai nước khác, nhưng mục đích hắn tới đây là gì?
Trước khi Nhiễm Thất nghe được phong phanh, thì trong căn phòng nọ Bùi Đình và Sở Giác đã có một cuộc đối thoại cực kỳ quỷ dị.
“Ta không nghĩ đến quốc vương của Yến Quốc lại là ngươi!” Ngữ khí của Sở Giác rất bình tĩnh, biểu tình trên mặt thập phần trầm ổn.
Bùi Đình nhấp một ngụm trà, vẫn không trả lời.
Sở Giác không thèm để ý, lại nói thêm lần nữa: “Cảm tạ.”
Lần này Bùi Đình thật ra có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt nói: “Không cần, ta là vì phu nhân nhà ta thôi!”
Ánh mắt Sở Giác nặng nề, dường như muốn phán đoán tính chân thật trong lời nói của Bùi Đình.
Sau khi Sở Giác nắm giữ quyền kiểm soát Đại Sở, trong triều cũng không được ổn định, quốc gia cũng hoàn toàn không yên bình, rất nhiều chuyện trong dĩ vãng đều do Bùi Đình một tay lo liệu. Sau khi Bùi Đình biến mất, một vài chuyện Sở Giác căn bản không biết được đã tiến hành đến bước nào rồi, muốn đi thu thập những tư liệu đó thì phải hao phí mấy năm thời gian. Nhưng có lần thủ hạ đột nhiên đưa tới một ít văn án, thế nhưng lại ghi chép rành mạch toàn bộ việc lớn của Đại Sở.
Lúc ấy Sở Giác liền bắt đầu hoài nghi có phải là Bùi Đình làm hay không, thẳng đến khi có một lần Đại Ngụy phái vài người đến ám sát hắn. Đúng thời điểm mấu chốt, lại được một đám hắc y nhân cứu, đó là...ám vệ của Bùi Đình.
Sở Giác mới cảm thấy Bùi Đình đang cố ý cho hắn biết Bùi Đình đang giúp hắn. Nhưng Bùi Đình làm như vậy có mục đích gì?
Phải biết rằng, Bùi Đình người này thập phần cẩn thận, nếu như hắn không muốn bại lộ, Sở Giác làm thế nào cũng sẽ không biết!
Trên xà nhà Công Bát nhìn thấy ánh mắt không tín nhiệm của Sở Giác, liền bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ngươi chết rồi, sao Đế hậu có thể trở về Đại Sở được?! Chủ thượng của chúng ta có chỗ nào dễ dàng chịu thả người như vậy? Tốt nhất là làm ngươi bận chết đi được, không có thời gian quấy rầy Đế hậu của chúng ta! Thuận tiện nhớ kỹ lòng tốt của chủ thượng chúng ta, đừng luôn nghĩ đến việc bắt cóc Đế hậu!
Bọn họ bày tỏ hết tình yêu với nhau trong một đêm kia, hai người đều biểu hiện càng thêm nhiệt tình. Ngày thứ hai Nhiễm Thất tỉnh dậy thật sớm, mới hậu tri hậu giác mà nhớ lại người nào đó không phải còn bệnh hay sao?
Sáng hôm qua còn ở một bên muốn chết muốn sống nói thân thể suy yếu đòi cho bằng được cô phải giúp hắn lau người, nhưng bộ dáng hèn mọn tối hôm qua lại không giống bộ dáng một người bệnh nên có chút nào...
Nhiễm Thất có ngốc cũng biết là chuyện gì xảy ra, cô nhấc chân, trực tiếp đem người đang ngủ say sưa ở bên cạnh đạp xuống đất.
Sau đó, Nhiễm Thất bọc chăn từ trên cao nhìn xuống tên nam nhân nằm bên dưới còn đang mang vẻ mặt mê mang.
Chậc chậc chậc... Cái trường hợp này quả thật rất quen mắt.
Người nào đó vuốt đầu tỉnh lại, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn cô, không rõ nguyên do: “Nương tử, làm sao vậy?”
Nhiễm Thất lạnh lùng mà liếc hắn một cái, hừ lạnh: "Sáng hôm qua không phải còn nói bệnh sắp chết sao?”
Bùi Đình nào nghĩ đến việc cô nhanh như vậy đã nhìn thấu hắn, nhưng căn cứ theo tính cách không biết xấu hổ của hắn, hắn liền cười ha ha, sau đó nhào qua ôm chặt cô, ở trên cổ cô hít sâu một hơi mới nói: “Được nương tử chiếu cố cảm giác rất tốt, có chút không bỏ được...”
Nhìn Nhiễm Thất mặt lạnh như cũ không nói chuyện, người nào đó ưu thương mà thở dài, cứ như vậy ai oán mà thẳng thắn nhìn cô, Nhiễm Thất vẫn như cũ không dao động. Đột nhiên Bùi Đình buông cô ra, nằm lên giường, thân thể trần truồng không chút che đậy. Hắn hiên ngang lẫm liệt mà nói với cô: “Đến đây đi, nương tử, đến chà đạp ta đi!”
Sau đó, dường như hắn nghĩ tới cái gì, liền nhìn cô thẹn thùng bổ sung một câu: “Đương nhiên, ta sẽ không phản kháng...”
Nhìn hắn trần truồng nằm ở bên kia, hơn nữa thứ đồ chơi bên dưới còn chậm rãi đứng lên, Nhiễm Thất rốt cuộc nhịn không được, cô trực tiếp cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, mắng một câu đồ lưu manh, rồi vội vàng bọc chăn chạy ra sau bình phong thay quần áo.
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Bùi Đình, phá lệ rõ ràng.
Ngoài cửa sổ ánh nắng sáng chói, lại một năm mùa màng tươi tốt.
...
Nghe nói khi Sở Giác đến Yến Quốc, Nhiễm Thất vẫn có chút kinh ngạc. Hệ thống nói nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành, có thể nói rõ thực lực của Đại Sở đã có thể chống lại hai nước khác, nhưng mục đích hắn tới đây là gì?
Trước khi Nhiễm Thất nghe được phong phanh, thì trong căn phòng nọ Bùi Đình và Sở Giác đã có một cuộc đối thoại cực kỳ quỷ dị.
“Ta không nghĩ đến quốc vương của Yến Quốc lại là ngươi!” Ngữ khí của Sở Giác rất bình tĩnh, biểu tình trên mặt thập phần trầm ổn.
Bùi Đình nhấp một ngụm trà, vẫn không trả lời.
Sở Giác không thèm để ý, lại nói thêm lần nữa: “Cảm tạ.”
Lần này Bùi Đình thật ra có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt nói: “Không cần, ta là vì phu nhân nhà ta thôi!”
Ánh mắt Sở Giác nặng nề, dường như muốn phán đoán tính chân thật trong lời nói của Bùi Đình.
Sau khi Sở Giác nắm giữ quyền kiểm soát Đại Sở, trong triều cũng không được ổn định, quốc gia cũng hoàn toàn không yên bình, rất nhiều chuyện trong dĩ vãng đều do Bùi Đình một tay lo liệu. Sau khi Bùi Đình biến mất, một vài chuyện Sở Giác căn bản không biết được đã tiến hành đến bước nào rồi, muốn đi thu thập những tư liệu đó thì phải hao phí mấy năm thời gian. Nhưng có lần thủ hạ đột nhiên đưa tới một ít văn án, thế nhưng lại ghi chép rành mạch toàn bộ việc lớn của Đại Sở.
Lúc ấy Sở Giác liền bắt đầu hoài nghi có phải là Bùi Đình làm hay không, thẳng đến khi có một lần Đại Ngụy phái vài người đến ám sát hắn. Đúng thời điểm mấu chốt, lại được một đám hắc y nhân cứu, đó là...ám vệ của Bùi Đình.
Sở Giác mới cảm thấy Bùi Đình đang cố ý cho hắn biết Bùi Đình đang giúp hắn. Nhưng Bùi Đình làm như vậy có mục đích gì?
Phải biết rằng, Bùi Đình người này thập phần cẩn thận, nếu như hắn không muốn bại lộ, Sở Giác làm thế nào cũng sẽ không biết!
Trên xà nhà Công Bát nhìn thấy ánh mắt không tín nhiệm của Sở Giác, liền bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ngươi chết rồi, sao Đế hậu có thể trở về Đại Sở được?! Chủ thượng của chúng ta có chỗ nào dễ dàng chịu thả người như vậy? Tốt nhất là làm ngươi bận chết đi được, không có thời gian quấy rầy Đế hậu của chúng ta! Thuận tiện nhớ kỹ lòng tốt của chủ thượng chúng ta, đừng luôn nghĩ đến việc bắt cóc Đế hậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.