Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra
Chương 25: Ngốc khuê nữ của nhà địa chủ (11)
Nguyệt Thượng Vô Trần
03/09/2021
Cố Tương Quân không biết làm thế nào mà mình có thể trở lại An Bình Hầu phủ, đầu óc ả bây giờ chỉ quay quanh bốn chữ "Không có khả năng"!
Nữ nhân kia không phải là đã chết vào chín năm trước rồi sao? Ả mới trọng sinh trở về không bao lâu, trong lòng tràn đầy lệ khí, một khi ả đã làm việc sẽ luôn sử dụng những cách tàn nhẫn, cay độc nhất, không lưu một chút đường sống cho người khác.
Khi đó, lòng của ả tràn đầy sự chờ mong vào tương lai của mình cùng với Phó Minh Tu, nhưng khi nghĩ đến đời trước Mộc Tịnh Nhan sống cả đời tốt đẹp với Phó Minh Tu làm cho ả không thích ứng được, ả cảm thấy người sai chính là Mộc Tịnh Nhan, là do cô ta đoạt đi thứ thuộc về ả, nếu Mộc Tịnh Nhan không gả cho Phó Minh Tu, có phải ả sẽ có đường lui hay không?
Cho nên tất cả đều là Mộc Tịnh Nhan sai! Là tại vì sự tồn tại của cô ta, khiến cho Phó Minh Tu đời trước quên mất ả, trơ mắt nhìn ả bị tra tấn đến chết.
Ả dùng hai năm khiến cho mình có chỗ đứng vững chãi ở An Bình Hầu phủ, tiêu một lượng lớn tiền bạc thuê người giết Mộc Tịnh Nhan.
Sau đó tâm của ả lại bình thản suy nghĩ, khi nhớ đến Mộc Tịnh Nhan lại dâng lên một chút áy náy, thậm chí ả đã nghĩ rằng không cần bắt buộc cô ta phải chết, chỉ cần cô ta không dính đến Phó Minh Tu, cô ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Nhưng mà hôm nay ả đang nhìn thấy gì đây?
Ả thấy Phó Minh Tu đang cùng Mộc Tịnh Nhan ở bên nhau, cử chỉ thân mật, khiến lòng ả đau thắt lại!
Ả không cam tâm, từ lúc trọng sinh tới nay, toàn bộ tương lai và tín niệm của ả đều đặt trên người Phó Minh Tu, ả thậm chí đã vẽ ra xong con đường tương lai của ả và Phó Minh Tu, chỉ chờ đến khi hắn vào kinh.
Ả không thể nào cho phép mình thất bại!
Nữ nhân kia mệnh thật lớn, đáy mắt Cố Tương Quân lóe lên một tia tàn nhẫn. Nếu đã chướng mắt như vậy, chỉ cần lại làm cho cô ta biến mất một lần nữa là xong!
*
Ở khách điếm, Phó Minh Tu vừa mới đưa Đường Tịnh về phòng, xoay người một cái đã thấy Đường Đức Quý đứng ở một bên nhìn mình, rõ ràng là có chuyện muốn nói với hắn.
Phó Minh Tu đi theo Đường Đức Quý tới căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại, hắn rót một ly trà rồi đẩy qua chỗ Đường Đức Quý "Đường thúc, ngài muốn nói cái gì, bây giờ liền nói thẳng đi, chúng ta là người một nhà, không phải sao?"
Đường Đức Quý nghe thấy hắn nói ba chữ "Người một nhà", mí mắt giật giật một chút "Đúng là ta có chút lời muốn nói, ngươi còn nhớ một năm trước, khi ngươi xin ta cho cưới Tịnh Tịnh, ta đã nói với ngươi những gì không?"
Phó Minh Tu gật gật đầu "Tất nhiên là ta vẫn luôn nhớ rõ."
Đường Đức Quý thở dài nói: "Kỳ thật trên đường tới kinh thành, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, ta già rồi, không biết có thể ở bên Tịnh được bao nhiêu năm nữa."
Ông nói tới đây, vành mắt đỏ lên, đáy mắt lộ ra một tia luyến tiếc "Nếu ngươi không muốn, thì không cần miễn cưỡng chính mình. Bây giờ ngươi là người có công danh, sắp tham gia kỳ thi mùa thu, tiền đồ vô hạn, có lẽ bây giờ ngươi thật sự muốn cưới Tịnh Tịnh, nhưng mà về sau thì sao?"
Phó Minh Tu cúi đầu lẳng lặng nghe, ánh nến chập chờn chớp tắt, đã là thiếu niên trưởng thành, hắn thấp giọng hỏi "Chúng ta cùng nhau sống chung mấy năm nay, Đường thúc vẫn không tin ta sao?"
"Không phải là ta không tin tưởng ngươi." Đường Đức Quý lắc đầu "Mà là ta không tin được quyền thế ở kinh thành, ta đã từng là một người tổng quản lớn ở kinh thành, kiến thức về sự dơ bẩn ở đấy quá nhiều, hai chữ quyền lợi rất dễ ăn mòn nhân tâm......"
"Ta sẽ không." Phó Minh Tu kiên định mà nói "Ta đã từng muốn thi đậu công danh, là muốn thực hiện khát vọng trong lòng, nhưng bây giờ thì không giống nhau, nếu để ta thực hiện khát vọng mà phải vứt bỏ Tịnh Tịnh, thì ta đây tình nguyện không cần."
Ánh mắt hắn kiên định, lời nói có lực đạo, Đường Đức Quý nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: "Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay."
Nếu như muốn quên, thì hãy làm làm thời gian này chậm một chút, chậm một chút nữa.
Đường Đức Quý rời khỏi phòng Phó Minh Tu, lưng dựa vào vách tường, che miệng thấp giọng ho khan vài tiếng, khi thấy họng đã ổn, hắn lấy tay ra, trong lòng bàn tay có một vết máu loang lổ.
Đều nói tuế nguyệt thôi nhân lão*, con cái trưởng thành, lớn lên mập mạp, có thể cùng khuê nữ thả diều, cùng khuê nữ đi lên trấn trên mua cho khuê nữ bánh bột lọc mà ăn, như vậy cũng không thể ngăn ông già đi được.
(* tuế nguyệt thôi nhân lão: năm tháng khiến người ta nhanh già)
Trong phòng, Phó Minh Tu ngồi ngơ một lúc, sau đó lấy một quyển sách ra đọc ở dưới ánh nến đêm. Thời gian tới kỳ thi mùa thu không còn nhiều, hắn muốn được đề danh trên bảng vàng, sau đó cưới Tịnh Tịnh về, không biết là vì cái gì, hắn luôn có một loại cảm giác bất an.
Trong phòng cách vách, Đường Tịnh không tim không phổi mà ngủ ngon lành.
"Tê...... Tê......" Một dòng điện yếu ớt vang lên trong đầu của Đường Tịnh, âm thanh yếu ớt từ từ lớn dần, sau đó hình thành âm điệu hoàn chỉnh "Ký...... Ký chủ......"
Trong không gian hệ thống, khí đen nồng đậm đã biến mất, 321 giống như con cá chết, thường thường mà nhảy nhót một chút.
Bốn năm! Ai có thể nghĩ tới, làm một nhiệm vụ phụ trợ thôi, thế mà nó với ký chủ xa nhau bốn năm!
Bốn năm trước, khi Đường Tịnh mất khống chế, một luồng khí màu đen quỷ dị ăn mòn không gian hệ thống, chặt đứt liên hệ của nó với Đường Tịnh.
Phong bế không gian hệ thống, 321 chỉ có thể nghĩ cách tự cứu mình, nó nhìn lại hồ sơ dữ liệu của đại nhân đưa mình, từng chút từng chút toàn bộ rà quét lại một lần.
Sau đó nó đã tìm được ở một góc nhỏ một chút tư liệu liên quan, không phải là giải thích sương mù màu đen kia là cái gì, mà là cách xử lý loại vật này.
321 nhìn phương pháp mà đại nhân lưu lại, gom hết những khí đen đó lại, cuối cùng sương mù bị áp chế biến thành một viên đạn tròn và những quả cầu lớn nhỏ, không đợi 321 tới thu hồi, đã bị viên đạn tròn kia trói buộc lại bởi 108 cái xiềng xích rồi trở thành đồ vật hấp thu.
【 ký chủ đại nhân, cô nãi nãi, ba ba, tổ tông, ta quỳ xuống cho ngươi xem, ngươi nghe thấy được thì có thể trả lời ta một cái không? 】321 nói với một giọng ỉu xìu.
【 Tiểu Lạp Ngập, ngươi khỏe ha. 】tiếng của Đường Tịnh mơ mơ hồ hồ.
【 ký chủ, ta quả thực......】 "rất khỏe" còn chưa được thốt ra.
【ồn ào thì rất khỏe nha......】 tiểu cô nương lẩm bẩm xong rồi, mặc kệ trái tim nhỏ bé của ai kia bị đâm lạnh thấu tim gan, lại lần nữa đi vào giấc ngủ say.
321:...... Cho nên nó vì cái gì mà phải ôm chờ mong đối với cái người thiểu năng trí tuệ này a!
Đường Tịnh ngủ một giấc đến khi mặt trời đã lên cao, cô mở to mắt nháy hai cái【 Tiểu Lạp Ngập? 】
【Chuyện gì? 】321 lười biếng nói.
Đường Tịnh từ trên giường ngồi dậy, nâng tay của chính mình lên đầu sờ soạng một vòng 【 ngươi đã trở lại nha! Ngươi đã đi đâu vậy, tiểu Tịnh Tịnh rất nhớ ngươi a! 】
321: Lão tử tin ngươi mới lạ, rõ ràng mấy giờ trước ngươi còn chê ta ồn! Đừng cho là ta không biết, bốn năm trước ngươi ăn cái gì cũng thấy ngon, còn có tiểu ca ca chia vui, chỗ nào mà nhớ tới người cũ như ta!
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập, tiếng của Phó Minh Tu vang lên: "Tịnh Tịnh, đã dậy chưa?"
"Dậy rồi a!" Đường Tịnh nháy mắt đem 321 vứt ra sau đầu.
Phó Minh Tu nhìn chằm chằm Đường Tịnh rửa mặt xong, giúp nàng mặc quần áo mà đối với cô là rất khó mà mặc xong, mang cô xuống dưới lầu ăn sáng một chút.
Trước hai ngày trở về nhà ở kinh thành, vội vàng mua một tiểu viện, đã được quét sạch sẽ, cuối cùng là tới chào chủ nhà cũ để rời đi.
Vị trí nhà mới ở phía Đông kinh thành, sân không lớn lắm, nhưng chủ tớ năm người ở như vậy là đủ rồi, người làm bình thường thì ngày thường phụ trách vẩy nước quét nhà, tỳ nữ đã có chồng thì ở trong phòng bếp làm việc, Đường Đức Quý không thuê bất kì hạ nhân nào hầu hạ cuộc sống hàng ngày của mình.
Đường Tịnh vừa vào sân, thì có một con chó lớn chạy tới chỗ cô, trèo lên người, nhiệt tình mà liếm mặt Đường Tịnh.
"Bao Bao, ngứa!" Đường Tịnh giơ tay lay lay đầu đại cẩu.
Lúc trước Đường Tịnh ở trên sông vớt Bao Bao lên chỉ là một con chó con, sau đó được mang về nhà nuôi nấng, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, lười đến nỗi khiến người khác phát tức. Lần này tới kinh thành, vốn dĩ sẽ không mang đến, bởi vì đường xá xa xôi, mà Đường Tịnh lại ôm đại cẩu không buông, nói cái gì cũng không chịu để lại, nên hết cách, chỉ có thể để hạ nhân trong nhà mang theo.
"Tịnh Tịnh, tới đây xem, có cây đào, trên cây còn có quả đào." Phó Minh Tu nhìn qua thì thấy đại cẩu, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, hắn đi tới kéo Đường Tịnh vào người mình, nâng tay áo lau mặt cho cô, đôi mắt lạnh lùng liếc Bao Bao một cái, Bao Bao tức khắc sợ hãi mà trốn sau hạ nhân.
Lực chú ý của Đường Tịnh nháy mắt liền từ Bao Bao chuyển hướng đến những cây đào đã tới mùa thu hoạch, nàng ngẩng đầu, nhảy lên hái được một quả đào, định cho vào miệng ăn.
"Rửa đã." Phó Minh Tu lanh lẹ mà cầm được quả đào, tịch thu của Đường Tịnh, thấy thế, cô trực tiếp cắn vào mu bàn tay hắn.
Cắn một cái thật đau, Đường Tịnh phát hiện không phải là vị chua chua ngọt ngọt của quả đào, mà cứng rắn, lại ấm áp, cô ngẩng đầu, có chút mờ mịt.
Phó Minh Tu nhìn chằm chằm mu bàn tay dính nước miếng và dấu răng, lòng đầy ý nghĩ, răng Tịnh Tịnh nhà hắn thật đẹp.
321 ở trong không gian hệ thống, nhìn Phó Minh Tu lôi kéo tay Đường Tịnh, mang cô đến bên cạnh giếng, múc nước rửa mặt cho cô, rửa sạch tay, còn đem quả đào cắt thành vài miếng, Khi Đường Tịnh đang ăn đào, hắn còn chải lại đầu cho cô một lần nữa. Tay nghề của hắn rất thành thạo, 321 nhìn lướt qua thì tâm trạng toàn bộ đều không được tốt lắm.
Rốt cuộc bốn năm qua đã xảy ra cái gì, đại nhân nhà mình như thế nào lại sa đọa thành như vậy?!
Cũng may loại cẩu lương thượng hạng này không tiếp tục thật lâu, Phó Minh Tu được Phương Thăng Chi mời đi tới Trạng Nguyên lâu tụ tập một chút, trao đổi một chút thông tin liên quan về kỳ thi Hương*.
(* Thi Hương: chế độ thi cử thời nhà Minh, nhà Thanh bên Trung Quốc, hay còn gọi là kỳ thi mùa thu)
Đường Tịnh mới tới kinh thành, đúng là đối với mọi thứ tất cả đều mới lạ, Đường Đức Quý đối với giá trị vũ lực của ngốc khuê nữ nhà mình là hoàn toàn yên tâm, đưa cho cô một túi bạc vụn, dặn dò cô trước trời tối nhất định phải về nhà.
Đường Tịnh vừa ra khỏi cửa, Cố Tương Quân vẫn luôn chú ý tới cửa hàng son phấn đối diện nơi mà cô đang ở.
Ngày ấy khi ả trở về, liền sai người đi thăm dò một chút, liền biết Phó Minh Tu hiện giờ đang ở cchỗ này, không biết tại sao Mộc Tịnh Nhan lại ở chỗ này, nàng không tính dễ dàng xuất hiện ở trước mặt Phó Minh Tu.
Đường Tịnh hoàn toàn không biết có người đang âm thầm quan sát mình, cô đi từ đầu đường đi đến cuối phố, đại khái quan sát một chút các cửa hàng ăn vặt trên phố này, căn cứ vào kinh nghiệm của tiểu Tịnh Tịnh, cửa hàng càng nhiều người càng có nhiều đồ ăn ngon.
Đường Tịnh lựa chọn một cửa hàng điểm tâm, quyết định hôm nay sẽ sủng hạnh nhà này, nàng ngoan ngoãn mà xếp hàng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn đến quầy điểm tâm có hình hoa sen, đếm số trên đầu ngón tay, mình vừa lúc có thể mua được một phần cuối cùng.
Ánh mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh, vui vẻ!
Mắt nhìn thấy đội ngũ xếp hàng càng ngày càng ngắn, rốt cuộc cũng tới Đường Tịnh, có người không có mắt đụng phải vào người cô, làm cho tâm trạng vui sướng được ăn banh bột lọc thật ngon của Đường Tịnh biến mất, bị đẩy ra khỏi hàng.
"Xin, xin lỗi, va ngã ngươi sao?" Giọng nữ ôn hòa như nước, mang theo sự quan tâm cùng xin lỗi. Cố Tương Quân đi theo Đường Tịnh một đường, thật sự đã không có kiên nhẫn, mới nghĩ đến tạo một tình huống ngoài ý muốn để Đường Tịnh nhận biết một chút.
Ả thậm chí đã nghĩ kỹ rằng nói lời nói gì, dùng biểu tình gì, thái độ gì.
Nhưng mà, Đường Tịnh căn bản không để ý tới ả, bởi vì người xếp hàng phía trước nàng đã lấy điểm tâm kia đi rồi, trong khi đã đến phiên tiểu Tịnh Tịnh!
Cố Tương Quân cứng người một chút, không dám tin rằng ả thế mà lại bị người khác làm lơ?! Tuy là ả đã có một kịch bản rất xuất sắc, nhưng cũng không chịu nổi nếu đối phương không tiếp chiêu a! Thật giống như cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ 99 bước, ở bước đầu tiên liền đã thất bại, loại nghẹn khuất này thật là làm người ta nôn nóng không thôi.
"Vị cô nương này, chờ một chút!" Cố Tương Quân thoáng nghiêng người ngăn Đường Tịnh đi tiếp "Ta chỉ là hướng ngươi nói lời xin lỗi, ngươi không để ý tới ta như vậy có phải là quá không lễ phép?"
Lúc Đường Tịnh bị Cố Tương Quân ngăn lại, cô đã sớm xem trọng điểm tâm hoa sen bị người mua đi rồi, chủ quán đã treo thẻ bài lên hôm nay đã bán hết.
"Ngươi thật phiền nha!" lực chú ý của Đường Tịnh rốt cuộc cũng đã chuyển dời đến trên người Cố Tương Quân.
Nếu không phải nữ nhân này không thể hiểu được, lải nhải không dứt, tiểu Tịnh Tịnh cô đã có thể lập tức ăn bánh bột lọc rồi!
"Ngươi mà phiền ta lần nữa, ta sẽ phải đánh ngươi!" Đường Tịnh nhớ rõ ở phía trước còn có một cửa hàng vịt nướng, không ăn được bánh bột lọc, thì hôm nay ăn vịt nướng vậy.
Cố Tương Quân chậm rãi phát hiện một điểm bất thường, nữ nhân trước mắt này, đầu óc không giống như một người ngốc?
"Mộc Tịnh Nhan." Ả thử kêu một tiếng.
Đường Tịnh thấy ả không đi, kiên nhẫn đã biến mất, trực tiếp đẩy Cố Tương Quân đang đứng trước mặt ra, thẳng tắp mà hướng tới cửa hàng vịt nướng đi đến.
Cố Tương Quân bất thình lình bị đẩy một phen, lực đạo của Đường Tịnh, thật là chả ai biết, ả trực tiếp bị Đường Tịnh đẩy lui hai trượng. Hạt châu trên cây trâm của ả đều bị rơi ra ngoài, nháy mắt mông chạm xuống đất, cả người Cố Tương Quân đều đau điếng.
Vừa đúng lúc Mộc Trường Yến ở gần đây có việc, vừa vặn đã thấy một màn Cố Tương Quân bị Đường Tịnh đẩy ra kia, thấy giai nhân trong lòng bị người khác khi dễ, vẻ mặt hắn nôn nóng mà tách đám người đang xem náo nhiệt kia ra, cong lưng đi tới đỡ Cố Tương Quân.
"Cố tiểu thư, ngươi có sao không, ngã có đau không?" Mộc Trường Yến không chú ý tới Đường Tịnh, toàn bộ tâm tư của hắn đều ở trên người Cố Tương Quân.
Cố Tương Quân nhìn thấy Mộc Trường Yến, trong lòng liền hoảng hốt, Mộc Trường Yến vừa mới nhìn thấy Mộc Tịnh Nhan phải không, không biết hắn có nhận ra không, nếu mà nhận ra thì làm sao bây giờ......
"Ta không sao." Ả liếc mắt nhìn Đường Tịnh, thấy Đường Tịnh đã đi ra ngoài được một đoạn đường mới thoáng thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng mà không đợi ả hoàn toàn yên lòng, Mộc Trường Yến đặt ả xuống, hướng đến phương hướng của Đường Tịnh hô: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Làm người khác bị thương còn muốn chạy!"
"Mộc thế tử, ta không có việc gì, vị cô nương kia cũng không phải cố ý!" Cố Tương Quân vội vàng ngăn Mộc Trường Yến lại, mọi người không biết, phía sau lưng Cố Tương Quân đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Mộc Trường Yến trong lòng đang thầm than Cố tiểu thư quá thiện lương, đã bị như vậy còn thay người khác nói chuyện "Cố tiểu thư, ta đều đã thấy được, ngươi đừng thay nàng ta nói chuyện, rõ ràng chính là nàng ta đẩy ngươi!"
"Đúng vậy đúng vậy, tất cả chúng ta đều đã thấy được." tất cả dân chúng bên cạnh vây xem náo nhiệt cũng đều gật đầu.
Mộc Trường Yến nghe thấy vậy, càng thêm bực mình, hắn cất bước đuổi theo Đường Tịnh, Cố Tương Quân thầm cản hắn, nhưng trước đó ả vừa mới té ngã đã trật mắt cá chân, bước một bước liền thấy đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trên trán ả đều ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng thập phần bất an, nếu Mộc Trường Yến nhìn thấy mặt Đường Tịnh nhận ra nàng thì làm sao bây giờ?!
Sự thật chứng minh, Cố Tương Quân đã suy nghĩ nhiều.
Khi Đường Tịnh đi đến cửa hàng vịt nướng, Mộc Trường Yến đã đuổi tới, hắn gắt gao duỗi tay đè lại bả vai Đường Tịnh, lạnh lùng nói: "Vị cô nương này, đẩy người làm bị thương rồi chạy là không tốt lắm đâu, cùng ta trở về, hôm nay ngươi cần phải xin lỗi Cố tiểu thư!"
Làm thế nào lại có người tới tìm phiền toái, tâm tình Đường Tịnh không thể khống chế liền tức giận!
Nàng lười không quay đầu lại, trực tiếp dùng tay giữ tay Mộc Trường Yến lại, Mộc Trường Yến chỉ cảm thấy như đang bị kìm sắt kẹp lấy, không đợi hắn kêu buông tay, cả người liền bị hất tung ra.
Nháy mắt, trong đầu Mộc Trường Yến đều trống rỗng, hắn còn đang suy nghĩ chính mình tại sao lại giống như bây giờ, biểu tình của người xung quanh xem náo nhiệt đều ngây dại, ngay sau đó, hắn hung hăng ngã lên sạp bán cá nhỏ ở ven đường phía sau lưng, bọt nước cùng mấy con cá nhỏ văng khắp nơi, còn có một con rơi trên mặt Mộc Trường Yến.
Mà người hành hung là Đường Tịnh, cũng không quay đầu lại, đến cái ánh mắt cũng không cho mà chuẩn bị đi tới cửa hàng vịt nướng.
"Ngươi ——!" Mộc Trường Yến phẫn nộ tới khó thở, trước mắt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Quốc công gia phái hộ vệ ra bảo vệ Mộc Trường Yến đã vội vàng tới, vừa thấy thế tử bị đánh hôn mê, lưu lại một người chăm sóc Mộc Trường Yến, còn lại đều là vẻ mặt hung hăng hướng tới chỗ Đường Tịnh!
*
Trong Trạng Nguyên lâu, Phó Minh Tu cùng Phương Thăng Chi trò chuyện về đề mục của kỳ thi mùa thu năm nay có khả năng sẽ xuất hiện, lơ đãng mà ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua ra bên ngoài, liếc mắt một cái, Phó Minh Tu sắc mặt biến đổi, liền đứng lên, chén trà trước mặt hắn theo đà bị vẩy ra, nước trà rất nhanh làm ướt áo dài trắng của hắn.
"Làm sao vậy?" Phương Thăng Chi đang nghiêm túc nghe, khó hiểu mà ngẩng đầu.
Sắc mặt Phó Minh Tu trầm xuống, đến cửa cũng không đi, trực tiếp nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài.
Phương Thăng Chi sửng sốt một chút, vừa mới có phải là người không màng tới hình tượng nhảy cửa sổ, là người mà vĩnh viễn đoan chính như ngọc, khắc kỷ thủ lễ Phó đồng học?
Hắn vội bò đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, liền thấy cửa tiệm vịt nướng dưới phố, giống như đang có chuyện gì.
Lúc này Phó Minh Tu hai mắt hiện lên tia tức giận, tiểu cô nương nhà hắn đang bị người khác khi dễ! Hắn chạy rất nhanh, sợ nếu đi chậm tiểu cô nương sẽ có chuyện.
Bên kia, Đường Tịnh đang bị hộ vệ vây quanh, mặt đã đầy sự không kiên nhẫn, là người bình thường nếu bị liên tiếp quấy rầy tâm tình chắc chắn sẽ không tốt, huống chi đó lại là một người ngốc!
"Ngươi đả thương thế tử chúng ta, ngoan ngoãn phối hợp cùng bọn ta đi một chuyến, nếu không chúng ta sẽ đánh!" Hộ vệ đầu sỏ vẻ mặt hung dữ, nói với giọng uy hiếp.
"Ta không đi!" Đường Tịnh đương nhiên không phối hợp.
"Vậy đừng trách chúng ta không khách khí, người đâu, đánh!" Hộ vệ đầu sỏ hô, những hộ vệ đằng sau liền tiến tới đánh bắt người.
"Dừng lại!" Phó Minh Tu cuối cùng cũng chạy tới, hắn thoáng có chút thở gấp, thân hình lại cố gắng đứng thẳng lên "Chư vị xin chờ một chút!"
"Ngươi lại là người nào?" hộ vệ kia thấy hắn có khí chất trầm ổn, dung mạo không tầm thường, nhìn không giống người thường, thật sự đã ngừng lại, trong kinh thành này quý nhân ở khắp nơi, vạn nhất chọc tới tai to mặt lớn nào thì sẽ không tốt.
"Ta là tướng công của vị tiểu cô nương này." Phó Minh Tu nói nửa điểm cũng không chột dạ, Đồng Dưỡng Phu cũng là phu mà!
Khi nói chuyện, Phó Minh Tu chạy đến bên cạnh Đường Tịnh, sau khi xác nhận tiểu cô nương không bị thương, sự lo lắng trong lòng mới chậm rãi buông lỏng, hắn cầm tay tiểu cô nương "Tịnh Tịnh, nói cho tiểu ca ca, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Tịnh thở phì phì mà cáo trạng, "Bọn họ ngăn cản Tịnh Tịnh, không cho Tịnh Tịnh ăn bánh bột lọc!"
Đường Tịnh rất tức giận, nếu Phó Minh Tu mà tới muộn một bước, cô sợ là phải mở ra tính cách khác.
Bọn hộ vệ còn không biết, chính mình vừa mới sắp tử vong đã được cứu giúp.
"Các vị, các ngươi cũng đã nghe được, người động thủ trước chính là các ngươi, phu nhân ta chỉ phòng vệ mà thôi." Phó Minh Tu đem Đường Tịnh kéo về phía sau.
"Bọn ta mặc kệ, bọn ta chỉ thấy nàng ta hất thế tử của bọn ta ngã!" Hộ vệ đầu sỏ giương giọng nói "Có nói cái gì, vẫn là cùng chúng ta trở về Trấn Quốc Công phủ, tự mình cùng Quốc công gia nói đi!"
"Để bọn họ đi!" Cố nén đau lại, Cố Tương Quân liều mạng đến hình tượng cũng không cần, khập khiễng đuổi tới, nghe được tên hộ vệ đầu sỏ nói, mồ hôi lạnh đều thấm ướt cả áo!
Ả không thể để Mộc Tịnh Nhan tới phủ Quốc công, ai biết được cô có bị nhận ra không!
Cố Tương Quân giải thích nói: "Vừa nãy là ta sai, là ta ngăn cản vị cô nương kia, nên vị cô nương kia mới ra tay đả thương người, điều này tất cả đều là hiểu lầm, các ngươi chớ làm nàng khó xử."
"Nhưng mà......" Tên hộ vệ đầu sỏ có chút do dự.
"Nể tình cha ta đi." Cố Tương Quân hiện tại chỉ hy vọng hộ vệ chạy thật nhanh đem Mộc Trường Yến đi, nếu Mộc Trường Yến tỉnh lại mà nhìn thấy Mộc Tịnh Nhan có chuyện bây giờ, như vậy, những người này nhất định phải mang Mộc Tịnh Nhan về Quốc công phủ đến lúc đó thì làm sao bây giờ!
Cố Tương Quân nói: "Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, thế tử còn đang bất tỉnh, quần áo cũng bẩn rồi, các ngươi xác định muốn ở chỗ này làm loạn lên sao? Đầu tiên mang của thế tử các ngươi trở về, kêu ngự y đến xem mới là quan trọng."
"Nếu Cố tiểu thư đã nói như vậy, vậy trước hết cứ như vậy đi, về chuyện kia, chờ thế tử tỉnh lại rồi định đoạt!"
Hộ vệ đầu sỏ lên tiếng, các hộ vệ cũng không hề vây quanh Đường Tịnh, sôi nổi tiến lên, nâng Mộc Trường Yến đang bất tỉnh đi.
Cố Tương Quân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng khập khiễng mà đi đến trước mặt Phó Minh Tu, hướng hắn hơi gật đầu "Vị công tử này, ta đã cho các ngươi thêm phiền toái, ta biết vị cô nương này nhất định không phải cố ý đả thương ta, ta khẳng định sẽ không truy cứu."
Ả nói tới đây, dừng một chút lại nói: "Các ngươi vừa mới cũng nghe rồi, đó là thế tử phủ Trấn Quốc Công, ta lo lắng bọn họ sẽ vì hắn mà làm khó vị cô nương này, ta sẽ tận lực khuyên bọn họ......"
"Vị kia thế tử vì sao bị đánh?" Phó Minh Tu đánh gãy lời Cố Tương Quân nói, lời nói sắc bén hỏi.
Cố Tương Quân nghẹn một chút "Là, là muốn vì ta mà hết giận."
"Nương tử nhà ta có động thủ đánh ngươi không?" Phó Minh Tu tiếp tục hỏi.
Cố Tương Quân miễn cưỡng cười một chút: "Không có, nhưng mà nàng......"
"Nếu không đánh ngươi, như vậy việc ngươi bị thương cùng với nương tử ta có quan hệ gì?" Phó Minh Tu cũng không nghe "Nhưng mà" của ả, dứt khoát giải quyết nói, "Thỉnh cô nương không cần nói mấy lời lại làm người khác hiểu lầm."
Cố Tương Quân mạnh mẽ ngăn chặn sự tức giận xuống đáy lòng "Là lời nói của ta không đúng...... Nhưng mà......"
"Hiện tại sự tình đều đã rõ ràng." Phó Minh Tu nói "chuyện này vốn là từ ngươi dựng lên, ngươi muốn như thế nào thì tự nhiên, bọn ta không phụng bồi."
Phó Minh Tu nắm tay Đường Tịnh dắt đi, hắn còn phải trở về ôn sách nữa!
Vừa mới nhìn đến một màn kia đã thật sự dọa hắn rồi, ban đầu hắn còn tưởng nếu như không đỗ kỳ thi mùa thu, sẽ mang theo Đường Tịnh sống cuộc sống bình thường thật tốt, nhưng tính tình Đường Tịnh như vậy, rất dễ chọc phải chuyện, hắn chỉ có trở nên cường đại mới có thể là chỗ dựa cho nàng, để nàng có thể vô ưu vô lo, không cần sợ hãi ai, không cần xem sắc mặt ai, không bị người khi dễ!
"Vị công tử này chậm đã." Cố Tương Quân làm sao mà cam tâm làm Phó Minh Tu rời đi như vậy, vừa nãy Phó Minh Tu hỏi ả, rõ ràng là đối với nhân phẩm ả có hoài nghi, ả tuyệt đối không muốn trong lòng Phó Minh Tu lưu lại ấn tượng xấu về mình!
Cố Tương Quân khập khiễng tiến lên hai bước, "Ta quấy rầy vị cô nương này mua điểm tâm, không bằng như vậy đi, vì thay lời xin lỗi, ta mời hai vị đi Thao Thiết lâu dùng trà điểm tâm như thế nào?"
"Không......".
"Bánh bột lọc nơi đó ăn ngon không?" Phó Minh Tu còn chưa nói cự tuyệt xong, tiểu cô nương phía sau hắn liền thò đầu nhỏ ra, tuy rằng người này xấu xa, nhưng bánh bột lọc là vô tội!
"Nổi danh nhất toàn kinh thành, bình thường rất khó đặt chỗ, ta vừa lúc cùng ông chủ ở đó có vài phần giao tình." Cố Tương Quân trên mặt gãi đúng chỗ ngứa liền cười, đáy lòng lại xẹt qua một tia phẫn nộ mãnh liệt, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con ngốc này có thể được người kia toàn tâm che chở, thật không xứng đôi!
"Đi đi!" Đường Tịnh thúc giục nói.
"Được." Cố Tương Quân dưới chân uốn éo, thuận thế hướng tới Phó Minh Tu đi.
Phó Minh Tu trong lòng lạnh lùng, bây giờ lại làm ra vẻ ăn vạ, cho rằng hắn sẽ mắc mưu sao? Hắn nghiêng người đi, căn bản không có ý muốn đi lên đỡ người.
Cố Tương Quân:...... Nếu ả nói ả là thật sự là bởi vì chân bị thương không đứng vững ngươi có tin không?
Cố Tương Quân ổn định lại thân mình, âm thầm ảo não cho rằng Phó Minh Tu không hiểu phong tình "Thực xin lỗi, trước đó lúc nương tử của ngươi đẩy ta ra, ta đã bị thương ở cổ chân."
Nàng rất xin lỗi mà nhìn về phía Phó Minh Tu, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh, nam nhân có một không hai sủng nịch mà cõng một thiếu nữ, từng bước một mà đi đến phía trước, vì thế lời đến bên miệng nói liền thay đổi, "Ngươi có thể cõng ta một chút không?"
Nói xong, trên mặt giai nhân liền đỏ ửng, đôi mắt ẩn tình đầy nước, ai cũng sẽ không quá nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của ả.
321 ở trong không gian hệ thống, ăn dưa ngồi hóng, thập phần mong chờ diễn biến tiếp theo.
Nó cho rằng Đường Tịnh sẽ tức giận, Cố Tương Quân đây chính là làm trò trước mặt tiểu ca ca của nàng a, hoặc là Phó Minh Tu sẽ nghiêm túc cự tuyệt, rốt cuộc thế giới trước, thái độ Mộ Thời Hàn khi đối mặt với những chiêu trò này của nữ chính,chính là gió thu cuốn hết lá vàng cũng không có nửa điểm lưu tình.
Nhưng mà!
Nó trăm triệu không nghĩ tới, sự tình sẽ biến thành như vậy.
Ngay cả bản thân Cố Tương Quân, cũng không có nghĩ đến.
Nữ nhân kia không phải là đã chết vào chín năm trước rồi sao? Ả mới trọng sinh trở về không bao lâu, trong lòng tràn đầy lệ khí, một khi ả đã làm việc sẽ luôn sử dụng những cách tàn nhẫn, cay độc nhất, không lưu một chút đường sống cho người khác.
Khi đó, lòng của ả tràn đầy sự chờ mong vào tương lai của mình cùng với Phó Minh Tu, nhưng khi nghĩ đến đời trước Mộc Tịnh Nhan sống cả đời tốt đẹp với Phó Minh Tu làm cho ả không thích ứng được, ả cảm thấy người sai chính là Mộc Tịnh Nhan, là do cô ta đoạt đi thứ thuộc về ả, nếu Mộc Tịnh Nhan không gả cho Phó Minh Tu, có phải ả sẽ có đường lui hay không?
Cho nên tất cả đều là Mộc Tịnh Nhan sai! Là tại vì sự tồn tại của cô ta, khiến cho Phó Minh Tu đời trước quên mất ả, trơ mắt nhìn ả bị tra tấn đến chết.
Ả dùng hai năm khiến cho mình có chỗ đứng vững chãi ở An Bình Hầu phủ, tiêu một lượng lớn tiền bạc thuê người giết Mộc Tịnh Nhan.
Sau đó tâm của ả lại bình thản suy nghĩ, khi nhớ đến Mộc Tịnh Nhan lại dâng lên một chút áy náy, thậm chí ả đã nghĩ rằng không cần bắt buộc cô ta phải chết, chỉ cần cô ta không dính đến Phó Minh Tu, cô ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Nhưng mà hôm nay ả đang nhìn thấy gì đây?
Ả thấy Phó Minh Tu đang cùng Mộc Tịnh Nhan ở bên nhau, cử chỉ thân mật, khiến lòng ả đau thắt lại!
Ả không cam tâm, từ lúc trọng sinh tới nay, toàn bộ tương lai và tín niệm của ả đều đặt trên người Phó Minh Tu, ả thậm chí đã vẽ ra xong con đường tương lai của ả và Phó Minh Tu, chỉ chờ đến khi hắn vào kinh.
Ả không thể nào cho phép mình thất bại!
Nữ nhân kia mệnh thật lớn, đáy mắt Cố Tương Quân lóe lên một tia tàn nhẫn. Nếu đã chướng mắt như vậy, chỉ cần lại làm cho cô ta biến mất một lần nữa là xong!
*
Ở khách điếm, Phó Minh Tu vừa mới đưa Đường Tịnh về phòng, xoay người một cái đã thấy Đường Đức Quý đứng ở một bên nhìn mình, rõ ràng là có chuyện muốn nói với hắn.
Phó Minh Tu đi theo Đường Đức Quý tới căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại, hắn rót một ly trà rồi đẩy qua chỗ Đường Đức Quý "Đường thúc, ngài muốn nói cái gì, bây giờ liền nói thẳng đi, chúng ta là người một nhà, không phải sao?"
Đường Đức Quý nghe thấy hắn nói ba chữ "Người một nhà", mí mắt giật giật một chút "Đúng là ta có chút lời muốn nói, ngươi còn nhớ một năm trước, khi ngươi xin ta cho cưới Tịnh Tịnh, ta đã nói với ngươi những gì không?"
Phó Minh Tu gật gật đầu "Tất nhiên là ta vẫn luôn nhớ rõ."
Đường Đức Quý thở dài nói: "Kỳ thật trên đường tới kinh thành, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, ta già rồi, không biết có thể ở bên Tịnh được bao nhiêu năm nữa."
Ông nói tới đây, vành mắt đỏ lên, đáy mắt lộ ra một tia luyến tiếc "Nếu ngươi không muốn, thì không cần miễn cưỡng chính mình. Bây giờ ngươi là người có công danh, sắp tham gia kỳ thi mùa thu, tiền đồ vô hạn, có lẽ bây giờ ngươi thật sự muốn cưới Tịnh Tịnh, nhưng mà về sau thì sao?"
Phó Minh Tu cúi đầu lẳng lặng nghe, ánh nến chập chờn chớp tắt, đã là thiếu niên trưởng thành, hắn thấp giọng hỏi "Chúng ta cùng nhau sống chung mấy năm nay, Đường thúc vẫn không tin ta sao?"
"Không phải là ta không tin tưởng ngươi." Đường Đức Quý lắc đầu "Mà là ta không tin được quyền thế ở kinh thành, ta đã từng là một người tổng quản lớn ở kinh thành, kiến thức về sự dơ bẩn ở đấy quá nhiều, hai chữ quyền lợi rất dễ ăn mòn nhân tâm......"
"Ta sẽ không." Phó Minh Tu kiên định mà nói "Ta đã từng muốn thi đậu công danh, là muốn thực hiện khát vọng trong lòng, nhưng bây giờ thì không giống nhau, nếu để ta thực hiện khát vọng mà phải vứt bỏ Tịnh Tịnh, thì ta đây tình nguyện không cần."
Ánh mắt hắn kiên định, lời nói có lực đạo, Đường Đức Quý nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: "Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay."
Nếu như muốn quên, thì hãy làm làm thời gian này chậm một chút, chậm một chút nữa.
Đường Đức Quý rời khỏi phòng Phó Minh Tu, lưng dựa vào vách tường, che miệng thấp giọng ho khan vài tiếng, khi thấy họng đã ổn, hắn lấy tay ra, trong lòng bàn tay có một vết máu loang lổ.
Đều nói tuế nguyệt thôi nhân lão*, con cái trưởng thành, lớn lên mập mạp, có thể cùng khuê nữ thả diều, cùng khuê nữ đi lên trấn trên mua cho khuê nữ bánh bột lọc mà ăn, như vậy cũng không thể ngăn ông già đi được.
(* tuế nguyệt thôi nhân lão: năm tháng khiến người ta nhanh già)
Trong phòng, Phó Minh Tu ngồi ngơ một lúc, sau đó lấy một quyển sách ra đọc ở dưới ánh nến đêm. Thời gian tới kỳ thi mùa thu không còn nhiều, hắn muốn được đề danh trên bảng vàng, sau đó cưới Tịnh Tịnh về, không biết là vì cái gì, hắn luôn có một loại cảm giác bất an.
Trong phòng cách vách, Đường Tịnh không tim không phổi mà ngủ ngon lành.
"Tê...... Tê......" Một dòng điện yếu ớt vang lên trong đầu của Đường Tịnh, âm thanh yếu ớt từ từ lớn dần, sau đó hình thành âm điệu hoàn chỉnh "Ký...... Ký chủ......"
Trong không gian hệ thống, khí đen nồng đậm đã biến mất, 321 giống như con cá chết, thường thường mà nhảy nhót một chút.
Bốn năm! Ai có thể nghĩ tới, làm một nhiệm vụ phụ trợ thôi, thế mà nó với ký chủ xa nhau bốn năm!
Bốn năm trước, khi Đường Tịnh mất khống chế, một luồng khí màu đen quỷ dị ăn mòn không gian hệ thống, chặt đứt liên hệ của nó với Đường Tịnh.
Phong bế không gian hệ thống, 321 chỉ có thể nghĩ cách tự cứu mình, nó nhìn lại hồ sơ dữ liệu của đại nhân đưa mình, từng chút từng chút toàn bộ rà quét lại một lần.
Sau đó nó đã tìm được ở một góc nhỏ một chút tư liệu liên quan, không phải là giải thích sương mù màu đen kia là cái gì, mà là cách xử lý loại vật này.
321 nhìn phương pháp mà đại nhân lưu lại, gom hết những khí đen đó lại, cuối cùng sương mù bị áp chế biến thành một viên đạn tròn và những quả cầu lớn nhỏ, không đợi 321 tới thu hồi, đã bị viên đạn tròn kia trói buộc lại bởi 108 cái xiềng xích rồi trở thành đồ vật hấp thu.
【 ký chủ đại nhân, cô nãi nãi, ba ba, tổ tông, ta quỳ xuống cho ngươi xem, ngươi nghe thấy được thì có thể trả lời ta một cái không? 】321 nói với một giọng ỉu xìu.
【 Tiểu Lạp Ngập, ngươi khỏe ha. 】tiếng của Đường Tịnh mơ mơ hồ hồ.
【 ký chủ, ta quả thực......】 "rất khỏe" còn chưa được thốt ra.
【ồn ào thì rất khỏe nha......】 tiểu cô nương lẩm bẩm xong rồi, mặc kệ trái tim nhỏ bé của ai kia bị đâm lạnh thấu tim gan, lại lần nữa đi vào giấc ngủ say.
321:...... Cho nên nó vì cái gì mà phải ôm chờ mong đối với cái người thiểu năng trí tuệ này a!
Đường Tịnh ngủ một giấc đến khi mặt trời đã lên cao, cô mở to mắt nháy hai cái【 Tiểu Lạp Ngập? 】
【Chuyện gì? 】321 lười biếng nói.
Đường Tịnh từ trên giường ngồi dậy, nâng tay của chính mình lên đầu sờ soạng một vòng 【 ngươi đã trở lại nha! Ngươi đã đi đâu vậy, tiểu Tịnh Tịnh rất nhớ ngươi a! 】
321: Lão tử tin ngươi mới lạ, rõ ràng mấy giờ trước ngươi còn chê ta ồn! Đừng cho là ta không biết, bốn năm trước ngươi ăn cái gì cũng thấy ngon, còn có tiểu ca ca chia vui, chỗ nào mà nhớ tới người cũ như ta!
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập, tiếng của Phó Minh Tu vang lên: "Tịnh Tịnh, đã dậy chưa?"
"Dậy rồi a!" Đường Tịnh nháy mắt đem 321 vứt ra sau đầu.
Phó Minh Tu nhìn chằm chằm Đường Tịnh rửa mặt xong, giúp nàng mặc quần áo mà đối với cô là rất khó mà mặc xong, mang cô xuống dưới lầu ăn sáng một chút.
Trước hai ngày trở về nhà ở kinh thành, vội vàng mua một tiểu viện, đã được quét sạch sẽ, cuối cùng là tới chào chủ nhà cũ để rời đi.
Vị trí nhà mới ở phía Đông kinh thành, sân không lớn lắm, nhưng chủ tớ năm người ở như vậy là đủ rồi, người làm bình thường thì ngày thường phụ trách vẩy nước quét nhà, tỳ nữ đã có chồng thì ở trong phòng bếp làm việc, Đường Đức Quý không thuê bất kì hạ nhân nào hầu hạ cuộc sống hàng ngày của mình.
Đường Tịnh vừa vào sân, thì có một con chó lớn chạy tới chỗ cô, trèo lên người, nhiệt tình mà liếm mặt Đường Tịnh.
"Bao Bao, ngứa!" Đường Tịnh giơ tay lay lay đầu đại cẩu.
Lúc trước Đường Tịnh ở trên sông vớt Bao Bao lên chỉ là một con chó con, sau đó được mang về nhà nuôi nấng, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, lười đến nỗi khiến người khác phát tức. Lần này tới kinh thành, vốn dĩ sẽ không mang đến, bởi vì đường xá xa xôi, mà Đường Tịnh lại ôm đại cẩu không buông, nói cái gì cũng không chịu để lại, nên hết cách, chỉ có thể để hạ nhân trong nhà mang theo.
"Tịnh Tịnh, tới đây xem, có cây đào, trên cây còn có quả đào." Phó Minh Tu nhìn qua thì thấy đại cẩu, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, hắn đi tới kéo Đường Tịnh vào người mình, nâng tay áo lau mặt cho cô, đôi mắt lạnh lùng liếc Bao Bao một cái, Bao Bao tức khắc sợ hãi mà trốn sau hạ nhân.
Lực chú ý của Đường Tịnh nháy mắt liền từ Bao Bao chuyển hướng đến những cây đào đã tới mùa thu hoạch, nàng ngẩng đầu, nhảy lên hái được một quả đào, định cho vào miệng ăn.
"Rửa đã." Phó Minh Tu lanh lẹ mà cầm được quả đào, tịch thu của Đường Tịnh, thấy thế, cô trực tiếp cắn vào mu bàn tay hắn.
Cắn một cái thật đau, Đường Tịnh phát hiện không phải là vị chua chua ngọt ngọt của quả đào, mà cứng rắn, lại ấm áp, cô ngẩng đầu, có chút mờ mịt.
Phó Minh Tu nhìn chằm chằm mu bàn tay dính nước miếng và dấu răng, lòng đầy ý nghĩ, răng Tịnh Tịnh nhà hắn thật đẹp.
321 ở trong không gian hệ thống, nhìn Phó Minh Tu lôi kéo tay Đường Tịnh, mang cô đến bên cạnh giếng, múc nước rửa mặt cho cô, rửa sạch tay, còn đem quả đào cắt thành vài miếng, Khi Đường Tịnh đang ăn đào, hắn còn chải lại đầu cho cô một lần nữa. Tay nghề của hắn rất thành thạo, 321 nhìn lướt qua thì tâm trạng toàn bộ đều không được tốt lắm.
Rốt cuộc bốn năm qua đã xảy ra cái gì, đại nhân nhà mình như thế nào lại sa đọa thành như vậy?!
Cũng may loại cẩu lương thượng hạng này không tiếp tục thật lâu, Phó Minh Tu được Phương Thăng Chi mời đi tới Trạng Nguyên lâu tụ tập một chút, trao đổi một chút thông tin liên quan về kỳ thi Hương*.
(* Thi Hương: chế độ thi cử thời nhà Minh, nhà Thanh bên Trung Quốc, hay còn gọi là kỳ thi mùa thu)
Đường Tịnh mới tới kinh thành, đúng là đối với mọi thứ tất cả đều mới lạ, Đường Đức Quý đối với giá trị vũ lực của ngốc khuê nữ nhà mình là hoàn toàn yên tâm, đưa cho cô một túi bạc vụn, dặn dò cô trước trời tối nhất định phải về nhà.
Đường Tịnh vừa ra khỏi cửa, Cố Tương Quân vẫn luôn chú ý tới cửa hàng son phấn đối diện nơi mà cô đang ở.
Ngày ấy khi ả trở về, liền sai người đi thăm dò một chút, liền biết Phó Minh Tu hiện giờ đang ở cchỗ này, không biết tại sao Mộc Tịnh Nhan lại ở chỗ này, nàng không tính dễ dàng xuất hiện ở trước mặt Phó Minh Tu.
Đường Tịnh hoàn toàn không biết có người đang âm thầm quan sát mình, cô đi từ đầu đường đi đến cuối phố, đại khái quan sát một chút các cửa hàng ăn vặt trên phố này, căn cứ vào kinh nghiệm của tiểu Tịnh Tịnh, cửa hàng càng nhiều người càng có nhiều đồ ăn ngon.
Đường Tịnh lựa chọn một cửa hàng điểm tâm, quyết định hôm nay sẽ sủng hạnh nhà này, nàng ngoan ngoãn mà xếp hàng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn đến quầy điểm tâm có hình hoa sen, đếm số trên đầu ngón tay, mình vừa lúc có thể mua được một phần cuối cùng.
Ánh mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh, vui vẻ!
Mắt nhìn thấy đội ngũ xếp hàng càng ngày càng ngắn, rốt cuộc cũng tới Đường Tịnh, có người không có mắt đụng phải vào người cô, làm cho tâm trạng vui sướng được ăn banh bột lọc thật ngon của Đường Tịnh biến mất, bị đẩy ra khỏi hàng.
"Xin, xin lỗi, va ngã ngươi sao?" Giọng nữ ôn hòa như nước, mang theo sự quan tâm cùng xin lỗi. Cố Tương Quân đi theo Đường Tịnh một đường, thật sự đã không có kiên nhẫn, mới nghĩ đến tạo một tình huống ngoài ý muốn để Đường Tịnh nhận biết một chút.
Ả thậm chí đã nghĩ kỹ rằng nói lời nói gì, dùng biểu tình gì, thái độ gì.
Nhưng mà, Đường Tịnh căn bản không để ý tới ả, bởi vì người xếp hàng phía trước nàng đã lấy điểm tâm kia đi rồi, trong khi đã đến phiên tiểu Tịnh Tịnh!
Cố Tương Quân cứng người một chút, không dám tin rằng ả thế mà lại bị người khác làm lơ?! Tuy là ả đã có một kịch bản rất xuất sắc, nhưng cũng không chịu nổi nếu đối phương không tiếp chiêu a! Thật giống như cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ 99 bước, ở bước đầu tiên liền đã thất bại, loại nghẹn khuất này thật là làm người ta nôn nóng không thôi.
"Vị cô nương này, chờ một chút!" Cố Tương Quân thoáng nghiêng người ngăn Đường Tịnh đi tiếp "Ta chỉ là hướng ngươi nói lời xin lỗi, ngươi không để ý tới ta như vậy có phải là quá không lễ phép?"
Lúc Đường Tịnh bị Cố Tương Quân ngăn lại, cô đã sớm xem trọng điểm tâm hoa sen bị người mua đi rồi, chủ quán đã treo thẻ bài lên hôm nay đã bán hết.
"Ngươi thật phiền nha!" lực chú ý của Đường Tịnh rốt cuộc cũng đã chuyển dời đến trên người Cố Tương Quân.
Nếu không phải nữ nhân này không thể hiểu được, lải nhải không dứt, tiểu Tịnh Tịnh cô đã có thể lập tức ăn bánh bột lọc rồi!
"Ngươi mà phiền ta lần nữa, ta sẽ phải đánh ngươi!" Đường Tịnh nhớ rõ ở phía trước còn có một cửa hàng vịt nướng, không ăn được bánh bột lọc, thì hôm nay ăn vịt nướng vậy.
Cố Tương Quân chậm rãi phát hiện một điểm bất thường, nữ nhân trước mắt này, đầu óc không giống như một người ngốc?
"Mộc Tịnh Nhan." Ả thử kêu một tiếng.
Đường Tịnh thấy ả không đi, kiên nhẫn đã biến mất, trực tiếp đẩy Cố Tương Quân đang đứng trước mặt ra, thẳng tắp mà hướng tới cửa hàng vịt nướng đi đến.
Cố Tương Quân bất thình lình bị đẩy một phen, lực đạo của Đường Tịnh, thật là chả ai biết, ả trực tiếp bị Đường Tịnh đẩy lui hai trượng. Hạt châu trên cây trâm của ả đều bị rơi ra ngoài, nháy mắt mông chạm xuống đất, cả người Cố Tương Quân đều đau điếng.
Vừa đúng lúc Mộc Trường Yến ở gần đây có việc, vừa vặn đã thấy một màn Cố Tương Quân bị Đường Tịnh đẩy ra kia, thấy giai nhân trong lòng bị người khác khi dễ, vẻ mặt hắn nôn nóng mà tách đám người đang xem náo nhiệt kia ra, cong lưng đi tới đỡ Cố Tương Quân.
"Cố tiểu thư, ngươi có sao không, ngã có đau không?" Mộc Trường Yến không chú ý tới Đường Tịnh, toàn bộ tâm tư của hắn đều ở trên người Cố Tương Quân.
Cố Tương Quân nhìn thấy Mộc Trường Yến, trong lòng liền hoảng hốt, Mộc Trường Yến vừa mới nhìn thấy Mộc Tịnh Nhan phải không, không biết hắn có nhận ra không, nếu mà nhận ra thì làm sao bây giờ......
"Ta không sao." Ả liếc mắt nhìn Đường Tịnh, thấy Đường Tịnh đã đi ra ngoài được một đoạn đường mới thoáng thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng mà không đợi ả hoàn toàn yên lòng, Mộc Trường Yến đặt ả xuống, hướng đến phương hướng của Đường Tịnh hô: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Làm người khác bị thương còn muốn chạy!"
"Mộc thế tử, ta không có việc gì, vị cô nương kia cũng không phải cố ý!" Cố Tương Quân vội vàng ngăn Mộc Trường Yến lại, mọi người không biết, phía sau lưng Cố Tương Quân đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Mộc Trường Yến trong lòng đang thầm than Cố tiểu thư quá thiện lương, đã bị như vậy còn thay người khác nói chuyện "Cố tiểu thư, ta đều đã thấy được, ngươi đừng thay nàng ta nói chuyện, rõ ràng chính là nàng ta đẩy ngươi!"
"Đúng vậy đúng vậy, tất cả chúng ta đều đã thấy được." tất cả dân chúng bên cạnh vây xem náo nhiệt cũng đều gật đầu.
Mộc Trường Yến nghe thấy vậy, càng thêm bực mình, hắn cất bước đuổi theo Đường Tịnh, Cố Tương Quân thầm cản hắn, nhưng trước đó ả vừa mới té ngã đã trật mắt cá chân, bước một bước liền thấy đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trên trán ả đều ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng thập phần bất an, nếu Mộc Trường Yến nhìn thấy mặt Đường Tịnh nhận ra nàng thì làm sao bây giờ?!
Sự thật chứng minh, Cố Tương Quân đã suy nghĩ nhiều.
Khi Đường Tịnh đi đến cửa hàng vịt nướng, Mộc Trường Yến đã đuổi tới, hắn gắt gao duỗi tay đè lại bả vai Đường Tịnh, lạnh lùng nói: "Vị cô nương này, đẩy người làm bị thương rồi chạy là không tốt lắm đâu, cùng ta trở về, hôm nay ngươi cần phải xin lỗi Cố tiểu thư!"
Làm thế nào lại có người tới tìm phiền toái, tâm tình Đường Tịnh không thể khống chế liền tức giận!
Nàng lười không quay đầu lại, trực tiếp dùng tay giữ tay Mộc Trường Yến lại, Mộc Trường Yến chỉ cảm thấy như đang bị kìm sắt kẹp lấy, không đợi hắn kêu buông tay, cả người liền bị hất tung ra.
Nháy mắt, trong đầu Mộc Trường Yến đều trống rỗng, hắn còn đang suy nghĩ chính mình tại sao lại giống như bây giờ, biểu tình của người xung quanh xem náo nhiệt đều ngây dại, ngay sau đó, hắn hung hăng ngã lên sạp bán cá nhỏ ở ven đường phía sau lưng, bọt nước cùng mấy con cá nhỏ văng khắp nơi, còn có một con rơi trên mặt Mộc Trường Yến.
Mà người hành hung là Đường Tịnh, cũng không quay đầu lại, đến cái ánh mắt cũng không cho mà chuẩn bị đi tới cửa hàng vịt nướng.
"Ngươi ——!" Mộc Trường Yến phẫn nộ tới khó thở, trước mắt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Quốc công gia phái hộ vệ ra bảo vệ Mộc Trường Yến đã vội vàng tới, vừa thấy thế tử bị đánh hôn mê, lưu lại một người chăm sóc Mộc Trường Yến, còn lại đều là vẻ mặt hung hăng hướng tới chỗ Đường Tịnh!
*
Trong Trạng Nguyên lâu, Phó Minh Tu cùng Phương Thăng Chi trò chuyện về đề mục của kỳ thi mùa thu năm nay có khả năng sẽ xuất hiện, lơ đãng mà ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua ra bên ngoài, liếc mắt một cái, Phó Minh Tu sắc mặt biến đổi, liền đứng lên, chén trà trước mặt hắn theo đà bị vẩy ra, nước trà rất nhanh làm ướt áo dài trắng của hắn.
"Làm sao vậy?" Phương Thăng Chi đang nghiêm túc nghe, khó hiểu mà ngẩng đầu.
Sắc mặt Phó Minh Tu trầm xuống, đến cửa cũng không đi, trực tiếp nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài.
Phương Thăng Chi sửng sốt một chút, vừa mới có phải là người không màng tới hình tượng nhảy cửa sổ, là người mà vĩnh viễn đoan chính như ngọc, khắc kỷ thủ lễ Phó đồng học?
Hắn vội bò đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, liền thấy cửa tiệm vịt nướng dưới phố, giống như đang có chuyện gì.
Lúc này Phó Minh Tu hai mắt hiện lên tia tức giận, tiểu cô nương nhà hắn đang bị người khác khi dễ! Hắn chạy rất nhanh, sợ nếu đi chậm tiểu cô nương sẽ có chuyện.
Bên kia, Đường Tịnh đang bị hộ vệ vây quanh, mặt đã đầy sự không kiên nhẫn, là người bình thường nếu bị liên tiếp quấy rầy tâm tình chắc chắn sẽ không tốt, huống chi đó lại là một người ngốc!
"Ngươi đả thương thế tử chúng ta, ngoan ngoãn phối hợp cùng bọn ta đi một chuyến, nếu không chúng ta sẽ đánh!" Hộ vệ đầu sỏ vẻ mặt hung dữ, nói với giọng uy hiếp.
"Ta không đi!" Đường Tịnh đương nhiên không phối hợp.
"Vậy đừng trách chúng ta không khách khí, người đâu, đánh!" Hộ vệ đầu sỏ hô, những hộ vệ đằng sau liền tiến tới đánh bắt người.
"Dừng lại!" Phó Minh Tu cuối cùng cũng chạy tới, hắn thoáng có chút thở gấp, thân hình lại cố gắng đứng thẳng lên "Chư vị xin chờ một chút!"
"Ngươi lại là người nào?" hộ vệ kia thấy hắn có khí chất trầm ổn, dung mạo không tầm thường, nhìn không giống người thường, thật sự đã ngừng lại, trong kinh thành này quý nhân ở khắp nơi, vạn nhất chọc tới tai to mặt lớn nào thì sẽ không tốt.
"Ta là tướng công của vị tiểu cô nương này." Phó Minh Tu nói nửa điểm cũng không chột dạ, Đồng Dưỡng Phu cũng là phu mà!
Khi nói chuyện, Phó Minh Tu chạy đến bên cạnh Đường Tịnh, sau khi xác nhận tiểu cô nương không bị thương, sự lo lắng trong lòng mới chậm rãi buông lỏng, hắn cầm tay tiểu cô nương "Tịnh Tịnh, nói cho tiểu ca ca, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Tịnh thở phì phì mà cáo trạng, "Bọn họ ngăn cản Tịnh Tịnh, không cho Tịnh Tịnh ăn bánh bột lọc!"
Đường Tịnh rất tức giận, nếu Phó Minh Tu mà tới muộn một bước, cô sợ là phải mở ra tính cách khác.
Bọn hộ vệ còn không biết, chính mình vừa mới sắp tử vong đã được cứu giúp.
"Các vị, các ngươi cũng đã nghe được, người động thủ trước chính là các ngươi, phu nhân ta chỉ phòng vệ mà thôi." Phó Minh Tu đem Đường Tịnh kéo về phía sau.
"Bọn ta mặc kệ, bọn ta chỉ thấy nàng ta hất thế tử của bọn ta ngã!" Hộ vệ đầu sỏ giương giọng nói "Có nói cái gì, vẫn là cùng chúng ta trở về Trấn Quốc Công phủ, tự mình cùng Quốc công gia nói đi!"
"Để bọn họ đi!" Cố nén đau lại, Cố Tương Quân liều mạng đến hình tượng cũng không cần, khập khiễng đuổi tới, nghe được tên hộ vệ đầu sỏ nói, mồ hôi lạnh đều thấm ướt cả áo!
Ả không thể để Mộc Tịnh Nhan tới phủ Quốc công, ai biết được cô có bị nhận ra không!
Cố Tương Quân giải thích nói: "Vừa nãy là ta sai, là ta ngăn cản vị cô nương kia, nên vị cô nương kia mới ra tay đả thương người, điều này tất cả đều là hiểu lầm, các ngươi chớ làm nàng khó xử."
"Nhưng mà......" Tên hộ vệ đầu sỏ có chút do dự.
"Nể tình cha ta đi." Cố Tương Quân hiện tại chỉ hy vọng hộ vệ chạy thật nhanh đem Mộc Trường Yến đi, nếu Mộc Trường Yến tỉnh lại mà nhìn thấy Mộc Tịnh Nhan có chuyện bây giờ, như vậy, những người này nhất định phải mang Mộc Tịnh Nhan về Quốc công phủ đến lúc đó thì làm sao bây giờ!
Cố Tương Quân nói: "Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, thế tử còn đang bất tỉnh, quần áo cũng bẩn rồi, các ngươi xác định muốn ở chỗ này làm loạn lên sao? Đầu tiên mang của thế tử các ngươi trở về, kêu ngự y đến xem mới là quan trọng."
"Nếu Cố tiểu thư đã nói như vậy, vậy trước hết cứ như vậy đi, về chuyện kia, chờ thế tử tỉnh lại rồi định đoạt!"
Hộ vệ đầu sỏ lên tiếng, các hộ vệ cũng không hề vây quanh Đường Tịnh, sôi nổi tiến lên, nâng Mộc Trường Yến đang bất tỉnh đi.
Cố Tương Quân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng khập khiễng mà đi đến trước mặt Phó Minh Tu, hướng hắn hơi gật đầu "Vị công tử này, ta đã cho các ngươi thêm phiền toái, ta biết vị cô nương này nhất định không phải cố ý đả thương ta, ta khẳng định sẽ không truy cứu."
Ả nói tới đây, dừng một chút lại nói: "Các ngươi vừa mới cũng nghe rồi, đó là thế tử phủ Trấn Quốc Công, ta lo lắng bọn họ sẽ vì hắn mà làm khó vị cô nương này, ta sẽ tận lực khuyên bọn họ......"
"Vị kia thế tử vì sao bị đánh?" Phó Minh Tu đánh gãy lời Cố Tương Quân nói, lời nói sắc bén hỏi.
Cố Tương Quân nghẹn một chút "Là, là muốn vì ta mà hết giận."
"Nương tử nhà ta có động thủ đánh ngươi không?" Phó Minh Tu tiếp tục hỏi.
Cố Tương Quân miễn cưỡng cười một chút: "Không có, nhưng mà nàng......"
"Nếu không đánh ngươi, như vậy việc ngươi bị thương cùng với nương tử ta có quan hệ gì?" Phó Minh Tu cũng không nghe "Nhưng mà" của ả, dứt khoát giải quyết nói, "Thỉnh cô nương không cần nói mấy lời lại làm người khác hiểu lầm."
Cố Tương Quân mạnh mẽ ngăn chặn sự tức giận xuống đáy lòng "Là lời nói của ta không đúng...... Nhưng mà......"
"Hiện tại sự tình đều đã rõ ràng." Phó Minh Tu nói "chuyện này vốn là từ ngươi dựng lên, ngươi muốn như thế nào thì tự nhiên, bọn ta không phụng bồi."
Phó Minh Tu nắm tay Đường Tịnh dắt đi, hắn còn phải trở về ôn sách nữa!
Vừa mới nhìn đến một màn kia đã thật sự dọa hắn rồi, ban đầu hắn còn tưởng nếu như không đỗ kỳ thi mùa thu, sẽ mang theo Đường Tịnh sống cuộc sống bình thường thật tốt, nhưng tính tình Đường Tịnh như vậy, rất dễ chọc phải chuyện, hắn chỉ có trở nên cường đại mới có thể là chỗ dựa cho nàng, để nàng có thể vô ưu vô lo, không cần sợ hãi ai, không cần xem sắc mặt ai, không bị người khi dễ!
"Vị công tử này chậm đã." Cố Tương Quân làm sao mà cam tâm làm Phó Minh Tu rời đi như vậy, vừa nãy Phó Minh Tu hỏi ả, rõ ràng là đối với nhân phẩm ả có hoài nghi, ả tuyệt đối không muốn trong lòng Phó Minh Tu lưu lại ấn tượng xấu về mình!
Cố Tương Quân khập khiễng tiến lên hai bước, "Ta quấy rầy vị cô nương này mua điểm tâm, không bằng như vậy đi, vì thay lời xin lỗi, ta mời hai vị đi Thao Thiết lâu dùng trà điểm tâm như thế nào?"
"Không......".
"Bánh bột lọc nơi đó ăn ngon không?" Phó Minh Tu còn chưa nói cự tuyệt xong, tiểu cô nương phía sau hắn liền thò đầu nhỏ ra, tuy rằng người này xấu xa, nhưng bánh bột lọc là vô tội!
"Nổi danh nhất toàn kinh thành, bình thường rất khó đặt chỗ, ta vừa lúc cùng ông chủ ở đó có vài phần giao tình." Cố Tương Quân trên mặt gãi đúng chỗ ngứa liền cười, đáy lòng lại xẹt qua một tia phẫn nộ mãnh liệt, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con ngốc này có thể được người kia toàn tâm che chở, thật không xứng đôi!
"Đi đi!" Đường Tịnh thúc giục nói.
"Được." Cố Tương Quân dưới chân uốn éo, thuận thế hướng tới Phó Minh Tu đi.
Phó Minh Tu trong lòng lạnh lùng, bây giờ lại làm ra vẻ ăn vạ, cho rằng hắn sẽ mắc mưu sao? Hắn nghiêng người đi, căn bản không có ý muốn đi lên đỡ người.
Cố Tương Quân:...... Nếu ả nói ả là thật sự là bởi vì chân bị thương không đứng vững ngươi có tin không?
Cố Tương Quân ổn định lại thân mình, âm thầm ảo não cho rằng Phó Minh Tu không hiểu phong tình "Thực xin lỗi, trước đó lúc nương tử của ngươi đẩy ta ra, ta đã bị thương ở cổ chân."
Nàng rất xin lỗi mà nhìn về phía Phó Minh Tu, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh, nam nhân có một không hai sủng nịch mà cõng một thiếu nữ, từng bước một mà đi đến phía trước, vì thế lời đến bên miệng nói liền thay đổi, "Ngươi có thể cõng ta một chút không?"
Nói xong, trên mặt giai nhân liền đỏ ửng, đôi mắt ẩn tình đầy nước, ai cũng sẽ không quá nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của ả.
321 ở trong không gian hệ thống, ăn dưa ngồi hóng, thập phần mong chờ diễn biến tiếp theo.
Nó cho rằng Đường Tịnh sẽ tức giận, Cố Tương Quân đây chính là làm trò trước mặt tiểu ca ca của nàng a, hoặc là Phó Minh Tu sẽ nghiêm túc cự tuyệt, rốt cuộc thế giới trước, thái độ Mộ Thời Hàn khi đối mặt với những chiêu trò này của nữ chính,chính là gió thu cuốn hết lá vàng cũng không có nửa điểm lưu tình.
Nhưng mà!
Nó trăm triệu không nghĩ tới, sự tình sẽ biến thành như vậy.
Ngay cả bản thân Cố Tương Quân, cũng không có nghĩ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.