Chương 16:
Quan Mộc
22/10/2022
Khưu Bạch ừng ực uống được nửa, phát hiện Chu Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, cậu suy nghĩ một chút rồi đưa phần nước còn lại cho Chu Viễn.
"Nè, anh cũng uống đi."
Chu Viễn nhận lấy hớp một hơi rồi dùng mu bàn tay tùy ý lau miệng.
Thập phần hoang dã, soái đến nỗi con nai vàng Khưu Bạch ngơ ngác luôn.
Lúc trước cậu cũng có mấy người theo đuổi, người nào người nấy đều ăn mặc làm dáng, ngôn hành cử chỉ thể hiện mình nhã nhặn cùng tự phụ, sẽ không làm ra bất kỳ hành động khó coi nào.
Nhưng cậu cố tình lại thích một anh 1 lỗ mãng phóng đãng mạnh mẽ, toàn thân đều toả ra hormone nam tính nồng nặc, gợi cảm đến nỗi làm cậu run cả chân.
Khưu Bạch một tay nâng cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Viễn, chỉ kém chảy nước miếng nữa thôi.
Chu Viễn bị ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn đến cả người khó chịu, nhưng anh không hiểu loại ánh mắt này là có ý gì, chỉ cảm thấy Khưu Bạch trông rất ngốc.
Nghỉ ngơi khoẻ rồi, Khưu Bạch đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông: “Đi thôi."
Chu Viễn trầm mặc đi trước dẫn đường, Khưu Bạch ở bên cạnh anh cứ líu ra líu ríu không ngừng, đông nói một câu tây phun một câu, thấy Chu Viễn không để ý cậu, cậu liền tự biên tự diễn.
Nhưng dần dần, Chu Viễn phát hiện Khưu Bạch ngày càng ít nói, đi đường cũng càng ngày càng chậm, tụt lại đằng sau cách cả một đoạn dài, tư thế bước đi cũng có chút kỳ quái.
Anh cau mày nhìn sang, mới phát hiện sắc mặt thanh niên trắng bệch, mồ hôi ẩm ướt làm tóc dính cả vào trán, bên thái dương chỗ nào cũng đầy mồ hôi.
Anh bỗng nhiên nhớ tới, Khưu Bạch mấy ngày trước mới té xỉu cũng vì say nắng, này không phải cũng vì say nắng chứ.
Chu Viễn nhanh chân đi đến bên người Khưu Bạch, nhấc cánh tay cậu: “Cậu sao rồi? Có phải là bị say nắng không? Đầu óc choáng váng? Hay là có muốn ói gì không?"
Khưu Bạch bị anh nói đến càng mơ hồ, khó chịu, sau đó lại nghĩ, người này vậy mà có thể nói một lời dài như thế, thật ngạc nhiên.
Cậu khó khăn nói một câu: “Anh, buông tôi xuống, để tôi nghỉ một lát."
Chu Viễn lôi cậu vào ngồi dưới bóng mát, nhăn chặt mày, nhìn chằm chằm Khưu Bạch không nói một lời.
Khưu Bạch xem sắc mặt anh so ra còn kém hơn cả mình, khoát tay một cái: “Tôi không sao, chỉ là..." Cậu có chút khó nói.
"Là cái gì?" Chu Viễn thấy cậu muốn nói lại thôi, buồn bực truy hỏi
"Chân...chân đau." Khưu Bạch đỏ mặt, nói nhỏ như muỗi kêu.
"Cái gì?" Chu Viễn không nghe rõ.
Khưu Bạch không quan tâm nữa, gào to từng chữ: "Chân của tôi đau!"
Chu Viễn ngốc lăng một chút, sau đó mặt tối sầm rồi móc từ trong túi tiền ra một cái bình nhỏ ném cho Khưu Bạch.
"Đây là cái gì?" Khưu Bạch vừa nói thầm vừa mở bình ra, bên trong là chất lỏng sệch sệch màu xanh sẫm. Cậu ngửi ngửi: “Là thuốc mỡ!"
Khưu Bạch kinh ngạc: “Sao anh lại có cái này?"
Sắc mặt Chu Viễn càng đen hơn, không trả lời vấn đề của Khưu Bạch, thô lỗ nói: "Tự bôi đi!"
Tại sao? Tại sao? Anh mẹ nó cũng rất muốn biết tại sao!
Sáng sớm đi bộ hai giờ lên trấn, việc đầu tiên không phải đến chợ đen giành một vị trí tốt, mà như bị điên chạy đi mua thuốc mỡ.
Trời mới biết trong lòng anh lúc đó đang nghĩ cái gì!
Khưu Bạch đã sớm quen với tính khí táo bạo của Chu Viễn, nên ngược lại thấy anh không đánh người thì cũng không chấp nhặt với anh nữa.
Thấy bốn bề vắng lặng, Khưu Bạch bôi một chút thuốc mỡ lên tay, xoa xoa đều trong lòng bàn tay, sau đó mới chuẩn bị cởi quần, chợt ý thức được bên người mình còn một người khác.
Vì vậy yên lặng quay lưng lại.
Chu Viễn chỉ thấy trước mắt mình hiện ra một làn da trắng như tuyết, ánh mắt run run.
Anh nghiến răng, đột ngột xoay người, đi tới một cái thân cây bên kia mạnh mẽ đạp lên.
Chết tiệt, khó chịu quá!
Thuốc mỡ bôi trên đùi vừa mát, còn giảm ma sát vết thương với quần.
Khưu Bạch cảm thấy rất thoải mái, cậu cảm ơn Chu Viễn đang đứng ở một bên, muốn trả lại thuốc mỡ cho anh.
Chu Viễn tức giận nói: "Đồ cậu dùng rồi còn trả cho tôi, tôi không cần!"
Khưu Bạch: "..."
Không cần thì thôi, cậu giữ lại bôi vậy.
"Nè, anh cũng uống đi."
Chu Viễn nhận lấy hớp một hơi rồi dùng mu bàn tay tùy ý lau miệng.
Thập phần hoang dã, soái đến nỗi con nai vàng Khưu Bạch ngơ ngác luôn.
Lúc trước cậu cũng có mấy người theo đuổi, người nào người nấy đều ăn mặc làm dáng, ngôn hành cử chỉ thể hiện mình nhã nhặn cùng tự phụ, sẽ không làm ra bất kỳ hành động khó coi nào.
Nhưng cậu cố tình lại thích một anh 1 lỗ mãng phóng đãng mạnh mẽ, toàn thân đều toả ra hormone nam tính nồng nặc, gợi cảm đến nỗi làm cậu run cả chân.
Khưu Bạch một tay nâng cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Viễn, chỉ kém chảy nước miếng nữa thôi.
Chu Viễn bị ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn đến cả người khó chịu, nhưng anh không hiểu loại ánh mắt này là có ý gì, chỉ cảm thấy Khưu Bạch trông rất ngốc.
Nghỉ ngơi khoẻ rồi, Khưu Bạch đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông: “Đi thôi."
Chu Viễn trầm mặc đi trước dẫn đường, Khưu Bạch ở bên cạnh anh cứ líu ra líu ríu không ngừng, đông nói một câu tây phun một câu, thấy Chu Viễn không để ý cậu, cậu liền tự biên tự diễn.
Nhưng dần dần, Chu Viễn phát hiện Khưu Bạch ngày càng ít nói, đi đường cũng càng ngày càng chậm, tụt lại đằng sau cách cả một đoạn dài, tư thế bước đi cũng có chút kỳ quái.
Anh cau mày nhìn sang, mới phát hiện sắc mặt thanh niên trắng bệch, mồ hôi ẩm ướt làm tóc dính cả vào trán, bên thái dương chỗ nào cũng đầy mồ hôi.
Anh bỗng nhiên nhớ tới, Khưu Bạch mấy ngày trước mới té xỉu cũng vì say nắng, này không phải cũng vì say nắng chứ.
Chu Viễn nhanh chân đi đến bên người Khưu Bạch, nhấc cánh tay cậu: “Cậu sao rồi? Có phải là bị say nắng không? Đầu óc choáng váng? Hay là có muốn ói gì không?"
Khưu Bạch bị anh nói đến càng mơ hồ, khó chịu, sau đó lại nghĩ, người này vậy mà có thể nói một lời dài như thế, thật ngạc nhiên.
Cậu khó khăn nói một câu: “Anh, buông tôi xuống, để tôi nghỉ một lát."
Chu Viễn lôi cậu vào ngồi dưới bóng mát, nhăn chặt mày, nhìn chằm chằm Khưu Bạch không nói một lời.
Khưu Bạch xem sắc mặt anh so ra còn kém hơn cả mình, khoát tay một cái: “Tôi không sao, chỉ là..." Cậu có chút khó nói.
"Là cái gì?" Chu Viễn thấy cậu muốn nói lại thôi, buồn bực truy hỏi
"Chân...chân đau." Khưu Bạch đỏ mặt, nói nhỏ như muỗi kêu.
"Cái gì?" Chu Viễn không nghe rõ.
Khưu Bạch không quan tâm nữa, gào to từng chữ: "Chân của tôi đau!"
Chu Viễn ngốc lăng một chút, sau đó mặt tối sầm rồi móc từ trong túi tiền ra một cái bình nhỏ ném cho Khưu Bạch.
"Đây là cái gì?" Khưu Bạch vừa nói thầm vừa mở bình ra, bên trong là chất lỏng sệch sệch màu xanh sẫm. Cậu ngửi ngửi: “Là thuốc mỡ!"
Khưu Bạch kinh ngạc: “Sao anh lại có cái này?"
Sắc mặt Chu Viễn càng đen hơn, không trả lời vấn đề của Khưu Bạch, thô lỗ nói: "Tự bôi đi!"
Tại sao? Tại sao? Anh mẹ nó cũng rất muốn biết tại sao!
Sáng sớm đi bộ hai giờ lên trấn, việc đầu tiên không phải đến chợ đen giành một vị trí tốt, mà như bị điên chạy đi mua thuốc mỡ.
Trời mới biết trong lòng anh lúc đó đang nghĩ cái gì!
Khưu Bạch đã sớm quen với tính khí táo bạo của Chu Viễn, nên ngược lại thấy anh không đánh người thì cũng không chấp nhặt với anh nữa.
Thấy bốn bề vắng lặng, Khưu Bạch bôi một chút thuốc mỡ lên tay, xoa xoa đều trong lòng bàn tay, sau đó mới chuẩn bị cởi quần, chợt ý thức được bên người mình còn một người khác.
Vì vậy yên lặng quay lưng lại.
Chu Viễn chỉ thấy trước mắt mình hiện ra một làn da trắng như tuyết, ánh mắt run run.
Anh nghiến răng, đột ngột xoay người, đi tới một cái thân cây bên kia mạnh mẽ đạp lên.
Chết tiệt, khó chịu quá!
Thuốc mỡ bôi trên đùi vừa mát, còn giảm ma sát vết thương với quần.
Khưu Bạch cảm thấy rất thoải mái, cậu cảm ơn Chu Viễn đang đứng ở một bên, muốn trả lại thuốc mỡ cho anh.
Chu Viễn tức giận nói: "Đồ cậu dùng rồi còn trả cho tôi, tôi không cần!"
Khưu Bạch: "..."
Không cần thì thôi, cậu giữ lại bôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.