Chương 26:
Quan Mộc
22/10/2022
Một giọt nước óng ánh từ ngọc bội rơi xuống, thẩm thấu vào da, sau đó đột nhiên có cảm giác như bị lửa thiêu đau đớn tận cùng.
Tô Cẩm nhìn làn da bỗng nhiên trở nên trắng nõn tinh xảo, liền sờ ngọc bội lục bảo, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mấy ngày nay Khưu Bạch rất khó chịu, phi thường khó chịu.
Từ lúc Tô Cẩm trọng sinh liền mỗi ngày cứ chạy đến nhà Chu Viễn, không phải đưa đồ ăn thì là đồ uống, vô cùng chuyên cần.
"Anh Chu, em có làm một ít bánh đậu xanh, em đen tới cho anh nếm thử." Âm thanh Tô Cẩm xa xa truyền qua cửa sổ.
Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi!
Khưu Bạch buồn bực bịt kín chăn, sáng sớm đã đến, phiền chết được!
Tuy rằng cậu đã sớm đoán được Tô Cẩm sau khi sống lại nhất định sẽ cực lực theo đuổi Chu Viễn, nhưng khi sự tình thật sự xảy ra, cậu cũng không thể khắc chế được nội tâm phiền muộn của mình.
"Tôi không muốn, lấy về đi." Giọng nói trầm thấp thường ngày của nam nhân vang lên.
Tô Cẩm si ngốc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, cô nên thuộc về nam nhân cao lớn, dũng mãnh, có tiền đồ huy hoàng như vậy mới đúng.
Cô đời trước mắt mù mới nhìn trúng tên mặt trắng Khưu Bạch, mà quên đi Chu Viễn khí chất nam nhân tràn đầy như vậy.
Nghĩ như vậy, cô liền nở nụ cười nhẹ: “Anh Chu, em không có ý tứ gì khác, em chỉ là muốn cảm ơn anh."
Chu Viễn mặt không cảm xúc, đáy mắt đè nén chán ghét: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, là Khưu Bạch cứu cô, không phải tôi."
"Nhưng mà em nhớ rõ là anh mà." Tô Cẩm lắc đầu, làm bộ điềm đạm đáng yêu: “Xin lỗi, anh Chu, em, em từ khi rơi xuống nước thì không nhớ rõ một số chuyện."
Cô đương nhiên biết Khưu Bạch cứu mình, nhưng nếu không nói như vậy, cô không còn lý do gì để tiếp cận Chu Viễn.
Chu Viễn cau mày "Đầu óc có bệnh thì đi khám đi, đừng có đến đây làm phiền tôi."
Khi nữ nhân này nhìn anh, cái vẻ tham lam cùng thèm muốn trong mắt cô ta đều sắp tràn ra rồi, điều này làm anh cảm thấy rất buồn nôn.
Tô Cẩm cắn cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng: “Anh Chu, em..."
Cô còn chưa nói hết lời liền bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
"Là Tô đồng chí à, sớm như vậy tới đây làm gì vậy?" Khưu Bạch đẩy cửa ra, mỉm cười đi tới.
Cậu vừa mới tỉnh ngủ, trong cặp mắt đào hoa còn có chút sương mù, đuôi mắt khẽ nhếch lên, một vệt đỏ dịu dàng triển lộ, trên mặt còn có vài vết tích nhàn nhạt do khi ngủ tạo ra, trông đến là vô tội đáng yêu, đôi môi đầy đặn hơi gợi lên một độ cong mê người.
Tô Cẩm nhìn thanh niên đẹp như yêu tinh trước mặt, cô đã không còn mặt đỏ tim đập như trước, mà dư lại chỉ còn căm hận cùng chán ghét.
Nhưng cô không dám biểu hiện ra, cô sợ bị phát hiện, chỉ có thể dằn hận ý xuống đáy lòng.
Nhưng Chu Viễn mắt sắc vẫn bắt được tia oán hận thoáng qua kia của Tô Cẩm.
Khưu Bạch bất chấp nguy hiểm cứu cô ta lên, cô ta có tư cách gì mà ở đó oán hận?!
Chu Viễn cảm thấy Khưu Bạch làm vậy không đáng, lại càng tức giận hơn.
"Cô về đi, đừng có đến đây nữa." Chu Viễn lạnh lùng đuổi khách.
Tô Cẩm sửng sốt một chút, mím môi nhét bánh đậu xanh vào tay Chu Viễn, khóc lóc chạy đi.
Nhưng vừa ra khỏi tiểu viện Chu gia, cô ta lập tức thay đổi nét mặt thành biểu tình phẫn hận dữ tợn.
Cắn răng nghiến lợi nghĩ, tại sao đời này với đời trước lại khác nhau nhiều như vậy?
Cô và Khưu Bạch không còn ám muội với nhau, Chu Viễn cũng không có cứu cô, Khưu Bạch cũng không ở nhà Lý Vượng.
Hết thảy đều không giống với đời trước, bất quá cô không quan tâm.
Cô cầm ngọc bội ở trên cổ, thù hận của cô nhất định sẽ trả, Chu Viễn cũng phải là của cô!
Sau khi Tô Cẩm rời đi, Chu Viễn liền muốn ném hộp bánh đậu xanh kia đi.
"Ui, đừng ném, cho em ăn đi." Khưu Bạch giật lại: “Đừng lãng phí đồ ăn."
Cậu cầm một miếng bánh đậu xanh nhét vào miệng, bánh vào miệng liền tan, mùi đậu xanh thơm tràn ngập khoang miệng, ngoài ra còn như có một sức mạnh đặc biệt thuận lợi chảy vào thực quản, làm cả người tinh thần sảng khoái, muốn ngừng mà không được.
Đây chắc là linh tuyền của nữ chủ, thực sự rất thần kỳ.
Chu Viễn nhìn Khưu Bạch ăn bánh phình cả hai má, cứ như một bé chuột đồng nhỏ, không nhịn được cười, nhưng lại nghĩ đây là đồ Tô Cẩm làm, bất giác cảm thấy khó chịu.
"Đừng ăn, chút nữa còn có bữa sáng." Chu Viễn trầm giọng nói.
Khưu Bạch gật đầu, đóng nắp lại: “Em đây được xem là đang lây dính hào quang của anh nha."
"Gì?"
"Tô Cẩm thích anh, anh không thấy sao?" Khưu Bạch vẫn có chút không vui khi nhắc đến chuyện này.
Chu Viễn nhìn Khưu Bạch, nói: "Nhưng trước kia cô ta thích cậu."
"Vậy thì sao?" Khưu Bạch bĩu môi: “Con người chung quy cũng sẽ thay đổi."
Chu Viễn: "Cô ta là nữ nhân thay đổi thất thường, tâm tư cũng không trong sáng." Cho nên cậu đừng thích ả.
Khưu Bạch nhướng mày: "Anh nhìn ra rồi?"
Chu Viễn nghiêm túc gật đầu.
Khưu Bạch thiếu chút nữa là cười ra tiếng, tại sao trong sách không thấy anh ấy lanh lợi như vậy, còn bị nữ chủ đùa bỡn xoay quanh.
"Được, em biết rồi."
Cậu giơ tay sờ sờ đầu người đàn ông, em chỉ thích anh.
Tô Cẩm nhìn làn da bỗng nhiên trở nên trắng nõn tinh xảo, liền sờ ngọc bội lục bảo, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mấy ngày nay Khưu Bạch rất khó chịu, phi thường khó chịu.
Từ lúc Tô Cẩm trọng sinh liền mỗi ngày cứ chạy đến nhà Chu Viễn, không phải đưa đồ ăn thì là đồ uống, vô cùng chuyên cần.
"Anh Chu, em có làm một ít bánh đậu xanh, em đen tới cho anh nếm thử." Âm thanh Tô Cẩm xa xa truyền qua cửa sổ.
Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi!
Khưu Bạch buồn bực bịt kín chăn, sáng sớm đã đến, phiền chết được!
Tuy rằng cậu đã sớm đoán được Tô Cẩm sau khi sống lại nhất định sẽ cực lực theo đuổi Chu Viễn, nhưng khi sự tình thật sự xảy ra, cậu cũng không thể khắc chế được nội tâm phiền muộn của mình.
"Tôi không muốn, lấy về đi." Giọng nói trầm thấp thường ngày của nam nhân vang lên.
Tô Cẩm si ngốc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, cô nên thuộc về nam nhân cao lớn, dũng mãnh, có tiền đồ huy hoàng như vậy mới đúng.
Cô đời trước mắt mù mới nhìn trúng tên mặt trắng Khưu Bạch, mà quên đi Chu Viễn khí chất nam nhân tràn đầy như vậy.
Nghĩ như vậy, cô liền nở nụ cười nhẹ: “Anh Chu, em không có ý tứ gì khác, em chỉ là muốn cảm ơn anh."
Chu Viễn mặt không cảm xúc, đáy mắt đè nén chán ghét: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, là Khưu Bạch cứu cô, không phải tôi."
"Nhưng mà em nhớ rõ là anh mà." Tô Cẩm lắc đầu, làm bộ điềm đạm đáng yêu: “Xin lỗi, anh Chu, em, em từ khi rơi xuống nước thì không nhớ rõ một số chuyện."
Cô đương nhiên biết Khưu Bạch cứu mình, nhưng nếu không nói như vậy, cô không còn lý do gì để tiếp cận Chu Viễn.
Chu Viễn cau mày "Đầu óc có bệnh thì đi khám đi, đừng có đến đây làm phiền tôi."
Khi nữ nhân này nhìn anh, cái vẻ tham lam cùng thèm muốn trong mắt cô ta đều sắp tràn ra rồi, điều này làm anh cảm thấy rất buồn nôn.
Tô Cẩm cắn cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng: “Anh Chu, em..."
Cô còn chưa nói hết lời liền bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
"Là Tô đồng chí à, sớm như vậy tới đây làm gì vậy?" Khưu Bạch đẩy cửa ra, mỉm cười đi tới.
Cậu vừa mới tỉnh ngủ, trong cặp mắt đào hoa còn có chút sương mù, đuôi mắt khẽ nhếch lên, một vệt đỏ dịu dàng triển lộ, trên mặt còn có vài vết tích nhàn nhạt do khi ngủ tạo ra, trông đến là vô tội đáng yêu, đôi môi đầy đặn hơi gợi lên một độ cong mê người.
Tô Cẩm nhìn thanh niên đẹp như yêu tinh trước mặt, cô đã không còn mặt đỏ tim đập như trước, mà dư lại chỉ còn căm hận cùng chán ghét.
Nhưng cô không dám biểu hiện ra, cô sợ bị phát hiện, chỉ có thể dằn hận ý xuống đáy lòng.
Nhưng Chu Viễn mắt sắc vẫn bắt được tia oán hận thoáng qua kia của Tô Cẩm.
Khưu Bạch bất chấp nguy hiểm cứu cô ta lên, cô ta có tư cách gì mà ở đó oán hận?!
Chu Viễn cảm thấy Khưu Bạch làm vậy không đáng, lại càng tức giận hơn.
"Cô về đi, đừng có đến đây nữa." Chu Viễn lạnh lùng đuổi khách.
Tô Cẩm sửng sốt một chút, mím môi nhét bánh đậu xanh vào tay Chu Viễn, khóc lóc chạy đi.
Nhưng vừa ra khỏi tiểu viện Chu gia, cô ta lập tức thay đổi nét mặt thành biểu tình phẫn hận dữ tợn.
Cắn răng nghiến lợi nghĩ, tại sao đời này với đời trước lại khác nhau nhiều như vậy?
Cô và Khưu Bạch không còn ám muội với nhau, Chu Viễn cũng không có cứu cô, Khưu Bạch cũng không ở nhà Lý Vượng.
Hết thảy đều không giống với đời trước, bất quá cô không quan tâm.
Cô cầm ngọc bội ở trên cổ, thù hận của cô nhất định sẽ trả, Chu Viễn cũng phải là của cô!
Sau khi Tô Cẩm rời đi, Chu Viễn liền muốn ném hộp bánh đậu xanh kia đi.
"Ui, đừng ném, cho em ăn đi." Khưu Bạch giật lại: “Đừng lãng phí đồ ăn."
Cậu cầm một miếng bánh đậu xanh nhét vào miệng, bánh vào miệng liền tan, mùi đậu xanh thơm tràn ngập khoang miệng, ngoài ra còn như có một sức mạnh đặc biệt thuận lợi chảy vào thực quản, làm cả người tinh thần sảng khoái, muốn ngừng mà không được.
Đây chắc là linh tuyền của nữ chủ, thực sự rất thần kỳ.
Chu Viễn nhìn Khưu Bạch ăn bánh phình cả hai má, cứ như một bé chuột đồng nhỏ, không nhịn được cười, nhưng lại nghĩ đây là đồ Tô Cẩm làm, bất giác cảm thấy khó chịu.
"Đừng ăn, chút nữa còn có bữa sáng." Chu Viễn trầm giọng nói.
Khưu Bạch gật đầu, đóng nắp lại: “Em đây được xem là đang lây dính hào quang của anh nha."
"Gì?"
"Tô Cẩm thích anh, anh không thấy sao?" Khưu Bạch vẫn có chút không vui khi nhắc đến chuyện này.
Chu Viễn nhìn Khưu Bạch, nói: "Nhưng trước kia cô ta thích cậu."
"Vậy thì sao?" Khưu Bạch bĩu môi: “Con người chung quy cũng sẽ thay đổi."
Chu Viễn: "Cô ta là nữ nhân thay đổi thất thường, tâm tư cũng không trong sáng." Cho nên cậu đừng thích ả.
Khưu Bạch nhướng mày: "Anh nhìn ra rồi?"
Chu Viễn nghiêm túc gật đầu.
Khưu Bạch thiếu chút nữa là cười ra tiếng, tại sao trong sách không thấy anh ấy lanh lợi như vậy, còn bị nữ chủ đùa bỡn xoay quanh.
"Được, em biết rồi."
Cậu giơ tay sờ sờ đầu người đàn ông, em chỉ thích anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.