Nam Chủ Là Của Tôi

Chương 38:

Quan Mộc

22/10/2022

Trong khi Khưu Bạch đang đứng một bên thưởng thức vẻ đẹp thịnh thế của ông xã, Chu Viễn đã đốt lửa, xiên con gà rừng để lên giá.

Thịt gà trắng dưới ngọn lửa bị nướng chuyển dần sang màu nâu vàng, cũng dần dần chảy mỡ. Mỡ nhỏ giọt rơi vào lửa tạo ra mấy âm thanh "xèo xèo", bắn lên những đốm lửa nhỏ.

Khưu Bạch chợt nghĩ ra điều gì đó, liền lấy nấm trong giỏ tre rồi chạy ra suối rửa sạch, sau đó kẹp vào một cái que đặt dưới con gà nướng cho thấm dầu.

Thời đại này mọi người xào rau cũng không nỡ đổ dầu vào, cảm thấy như vậy là lãng phí.

Nấm hút dầu mỡ rất nhanh chín. Khưu Bạch cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa đến miệng Chu Viễn: “Anh ăn trước."

Chu Viễn rất vui sướng, cảm thấy không uổng công mình thương cậu, vì vậy cúi đầu cắn một miếng.

"Anh ăn thấy chín chưa?" Khưu Bạch nhìn anh chằm chằm hỏi.

Nghe thấy Chu Viễn nói chín rồi, lúc này Khưu Bạch mới yên tâm ăn, chín rồi là tốt, chưa chín mà ăn sẽ rất dễ bị đau bụng.

May mà Chu Viễn không biết ý nghĩ này của cậu, nếu không nhất định sẽ giận dữ đánh mông cậu cho mà xem.

Gà nướng nướng được nửa tiếng, lớp da chín vàng, giòn rụm bóng loáng.

Ngửi thấy mùi hương thơm nồng, bụng Khưu Bạch liền kêu ùng ục ùng ục, âm thầm nuốt nước miếng.

Chu Viễn nhìn thấy thì không nhịn được cười, dùng lá cây gói lại một cái đùi gà đưa cho Khưu Bạch: “Chín rồi, có thể ăn."

Khưu Bạch cầm lấy, không chờ nổi nữa mà quặm một miếng, liền bị bỏng mà thổi phù phù. Cậu trợn to hai mắt, ngọng nghịu mà nói: "Ăn ngon!"

Tuy gà nướng không có gia vị gì, nhưng thịt gà mềm, ngon ngọt, hương vị đậm đà, đây là hương vị mà gà nuôi ở hiện đại không có được.

Khưu Bạch bụng nhỏ, la hét muốn ăn hết nhưng trên thực tế mới cắn vài miếng thì đã no rồi. Sau đó cậu dựa vào thân cây thở dài thoải mái, sờ sờ cái bụng no căng của mình.



Chu Viễn ăn hết phần còn lại, dập lửa, rồi nói với Khưu Bạch: "Có muốn ăn chút trái cây không?"

"!" Khưu Bạch sửng sốt, vậy mà còn có món tráng miệng sao?

Chu Viễn kéo tay cậu, dẫn cậu trái rẽ phải quẹo, cuối cùng dừng lại trước một bụi cây.

Cậu nhìn thấy những mảng lớn màu xanh lá cây xen lẫn với màu đỏ, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ.

Khưu Bạch tò mò nhìn một cái, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Là quả mâm xôi*!" Cậu bỏ vào miệng, quả đỏ mọng vỡ ra, nước chua ngọt lập tức tràn đầy cả miệng, vừa vặn giảm bớt mùi vị dầu mỡ của thịt gà.

*Quả mâm xôi:

Cậu liên tục ăn mấy mấy quả, vui vẻ híp mắt.

Quả mâm xôi dân dã không to như quả mâm xôi trồng nhân tạo của ngày sau, có vị ngọt thanh nhưng cũng chua chua ngọt ngọt.

Chu Viễn ở bên cạnh trông mà thèm, nhưng không phải thèm quả mâm xôi, mà là thèm Khưu Bạch.

Bờ môi vốn hồng hào của thanh niên giờ khắc này nhiễm chút nước của trái cây nên càng đỏ tươi dụ người, càng làm cho gương mặt tinh xảo kia càng xinh đẹp, đẹp tựa như tinh linh nơi trần thế.

Nhưng không thánh khiết, là yêu mỵ.

Ánh mắt Chu Viễn càng thêm u ám, cổ họng cũng trở nên khô khốc.

"Có ngọt không?" Anh hỏi.

Khưu Bạch nhớ tới Chu Viễn đang đứng sang một bên, liền hái một ít quả đưa cho người đàn ông: “Anh nếm thử đi."

Chu Viễn từng bước tới gần thanh niên, ôm người vào lòng, cắn khóe miệng đỏ bừng một miếng.



"Thật sự rất ngọt." Chu Viễn cười xấu xa.

Khưu Bạch vừa nhìn thấy nụ cười của Chu Viễn, trái tim khẽ nhảy lên.

Cậu ôm lấy cổ nam nhân, ghé vào tai anh thổi khí: “Muốn hôn em sao không nói sớm, nể tình hôm nay anh hầu hạ em tốt như vậy, em cũng không thể không thoả mãn anh được."

Bởi vì lần trước là lần đầu tiên cho nên Khưu Bạch có chút không chịu nổi, nhưng đã qua mấy ngày rồi, cơ thể cậu cũng gần như khỏi hẳn

Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà, nhìn gương mặt nam tính tuấn mỹ của nam nhân, cậu thật sự không chịu được cám dỗ này.

Chu Viễn day day trán, giọng nói trầm thấp: “Vậy em làm sao thoả mãn anh đây?"

Khưu Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Nơi này có người đến không?"

Chu Viễn tựa hồ đã biết thanh niên muốn nói gì, hầu kết anh hơi lăn, nuốt nước miếng, nói: "Không có, nơi này chỉ có anh biết."

"Vậy anh... Có muốn play ngoài trời hoang dã một lần không?" Giọng nói của thanh niên mang theo vô tận mê hoặc.

Chu Viễn không biết "play ngoài trời" nghĩa là gì, nhưng anh nghe thấy từ "hoang dã" rất rõ ràng, cộng với ánh mắt ám muội của người thanh niên, bụng dưới của anh lập tức "đứng lên", dùng hành động để trả lời Khưu Bạch.

Giữa rừng cây tươi tốt, cỏ xanh mướt mềm mại.

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ dựa vào thân hình trắng nõn gầy gò, hai chân dài cân đối của người thanh niên ôm chặt lấy eo của người đàn ông, thân dưới dính chặt vào nhau.

"Bé con, thoải mái không?" Người đàn ông cắn vành tai của cậu thanh niên, đồng thời hạ thân dùng sức thúc mạnh vào cậu.

Con cặc to và dài nhanh chóng mãnh liệt đâm vào hậu huyệt đỏ ửng, tại chỗ giao nhau không ngừng vang lên tiếng nước dính nị.

Khưu Bạch sướng muốn chết, hé đôi môi ửng hồng cao thấp rên rỉ: “Ahhhh ... nhẹ chút... thoải mái ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chủ Là Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook