Chương 48:
Quan Mộc
22/10/2022
Bốn cái móng giò chặt thành tùng khúc ninh hai giờ, lớp da đỏ au run rẩy bóng nhẫy, nước sốt trào ra khỏi đũa. Khi ăn vào miệng thấy mềm và dẻo, vị đậm đà. Nước sốt sền sệt rưới lên cơm khoai, dùng thìa trộn đều, cho vào miệng một ngụm lớn, ngon đến độ ứa nước mắt.
*Ninh: là phương pháp bỏ thực phẩm có cỡ lớn vào nhiều nước, đun sôi lăn tăn trong thời gian lâu để thực phẩm tiết nhiều chất ngọt vào nước và chín dừ. Khác với món luộc, món ninh ăn luôn cả nước lẫn cái.
Khưu Bạch ăn cho bụng tròn xoe, ợ một tiếng tựa lưng vào ghế dựa
Bà nội Chu cũng khen không dứt lời, nhưng vẫn dặn dò: "Viễn ca nhi, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Chu Viễn gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Khưu Bạch, thấy cậu vui vẻ, trong lòng anh cảm thấy rất thoả mãn.
Ăn xong cơm trưa, Khưu Bạch nằm trên người Chu Viễn mềm nhũn như không còn xương, tận hưởng sự xoa bóp của đôi tay dày rộng mạnh mẽ kia.
"Viễn ca nhi, ngày mai chúng ta lên thị trấn đi, em muốn gửi chút nấm cho ba mẹ."
Ngày hôm qua hái nấm đầy hai sọt lớn, phơi hết trong sân. Vừa vặn lấy một chút gửi cho ba mẹ nguyên chủ, dù sao cậu cũng đã chiếm thân thể con trai của họ, cũng nên hiếu thuận cha mẹ thay nguyên chủ.
Chu Viễn không phản đối, vẫn tận tình xoa bụng cho người yêu.
Một lúc sau đột nhiên hỏi: "Móng giò ăn ngon không?"
Khưu Bạch nói: "Đương nhiên là rất ngon! Em ăn no cả bụng luôn nè!"
"Nhưng anh ăn không no."
Khưu Bạch nghi hoặc: “Sao lại ăn không no, còn dư nhiều như vậy sao anh không ăn?"
Ánh mắt Chu Viễn loé lên một vệt sáng, bàn tay thuận thế sờ xuống bụng dưới: “Anh muốn ăn cái này."
Khưu Bạch mới hiểu ra, lật người đè Chu Viễn dưới thân, hai tay chống ở hai bên mặt nam nam nhân, cong môi cười một tiếng: “Mời anh ăn thứ khác."
Chu Viễn nhìn con ngươi linh động mê người của thanh niên, cảm thấy trái tim mình đều bị câu đi mất rồi. Hầu kết lăn lăn, giọng ám ách nói: “Ăn cái gì?"
Khưu Bạch cúi đầu mổ một cái trên sống mũi cao của nam nhân.
"Cam mật."
...
Cả hai đã dành cả buổi trưa trong phòng, mãi đến tận khi mặt trời xuống núi mới dừng lại.
Cả người Khưu Bạch đều là mồ hôi nhễ nhại, như mới vừa vớt ra khỏi mặt nước. Chu Viễn vắt khăn ấm lau người cho cậu, cũng qua loa lau cho mình một chút. Sau đó vươn mình ôm thanh niên không buông tay, tình dục nơi đáy mắt còn chưa rút hết.
Anh vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Khưu Bạch, trìu mến hôn lên vầng trán đầy đặn của cậu: “Em có mệt không?"
Khưu Bạch vô lực vung vung tay, muốn nói mình không mệt, nhưng hai chân vẫn còn đang run rẩy, thậm chí còn không có sức mà ngồi dậy.
Từ lúc cậu cho anh ăn "cam mật", người này dường như bật một công tắc kỳ lạ nào đó. Không chỉ vô sự tự thông, hơn nữa còn học một biết mười mà làm đủ mọi trò, các loại tư thế.
Ngay cả cậu, một "lão tài xế" xem nhiều bộ phim "hành động", cũng không chịu nổi. Cũng may thân thể của cậu đủ dẻo dai, nếu không cũng sợ bị dằn vặt cho nát rồi.
Đương nhiên, điều đó không còn xa vời nữa.
Chu Viễn hôn một cái lên má hồng của thiếu niên, nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn, trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịch cùng yêu thương.
"Bé con thật ngoan."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong căn phòng đầy mùi xạ hương, ám muội dâm mỹ không thể tả.
Kết hợp với khuôn mặt đẹp trai gợi cảm đó, Khưu Bạch bị đầu độc đến nóng đầu, suýt nữa đã nhào lên rồi.
Cuối cùng, thân thể đau nhức cứu cậu, đánh vào cơ ngực cường tráng của nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nam yêu tinh, đừng có dụ dỗ em. Nếu anh còn tiếp tục, em sẽ tinh tẫn nhân vong mất."
Chu Viễn rất vô tội: “Rõ ràng là em dụ dỗ anh."
Khưu Bạch tức giận cắn môi người đàn ông, kết quả ngược lại bị hôn cho xụi lơ.
"Được được, đừng giận đừng giận." Chu Viễn vuốt lưng Khưu Bạch: “Ngày mai lên trấn mua cho em đồ ăn ngon."
"Em muốn ăn bánh bao thịt!"
"Em muốn ăn thịt kho tàu!"
"Em muốn ăn bánh táo ngọt!"
Khưu Bạch: "..." Sao phong cảnh này lại thấy quen quen ấy nhỉ?
Đây không phải là phiên bản bá đạo tổng tài ở nông thôn sao?
*Ninh: là phương pháp bỏ thực phẩm có cỡ lớn vào nhiều nước, đun sôi lăn tăn trong thời gian lâu để thực phẩm tiết nhiều chất ngọt vào nước và chín dừ. Khác với món luộc, món ninh ăn luôn cả nước lẫn cái.
Khưu Bạch ăn cho bụng tròn xoe, ợ một tiếng tựa lưng vào ghế dựa
Bà nội Chu cũng khen không dứt lời, nhưng vẫn dặn dò: "Viễn ca nhi, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Chu Viễn gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Khưu Bạch, thấy cậu vui vẻ, trong lòng anh cảm thấy rất thoả mãn.
Ăn xong cơm trưa, Khưu Bạch nằm trên người Chu Viễn mềm nhũn như không còn xương, tận hưởng sự xoa bóp của đôi tay dày rộng mạnh mẽ kia.
"Viễn ca nhi, ngày mai chúng ta lên thị trấn đi, em muốn gửi chút nấm cho ba mẹ."
Ngày hôm qua hái nấm đầy hai sọt lớn, phơi hết trong sân. Vừa vặn lấy một chút gửi cho ba mẹ nguyên chủ, dù sao cậu cũng đã chiếm thân thể con trai của họ, cũng nên hiếu thuận cha mẹ thay nguyên chủ.
Chu Viễn không phản đối, vẫn tận tình xoa bụng cho người yêu.
Một lúc sau đột nhiên hỏi: "Móng giò ăn ngon không?"
Khưu Bạch nói: "Đương nhiên là rất ngon! Em ăn no cả bụng luôn nè!"
"Nhưng anh ăn không no."
Khưu Bạch nghi hoặc: “Sao lại ăn không no, còn dư nhiều như vậy sao anh không ăn?"
Ánh mắt Chu Viễn loé lên một vệt sáng, bàn tay thuận thế sờ xuống bụng dưới: “Anh muốn ăn cái này."
Khưu Bạch mới hiểu ra, lật người đè Chu Viễn dưới thân, hai tay chống ở hai bên mặt nam nam nhân, cong môi cười một tiếng: “Mời anh ăn thứ khác."
Chu Viễn nhìn con ngươi linh động mê người của thanh niên, cảm thấy trái tim mình đều bị câu đi mất rồi. Hầu kết lăn lăn, giọng ám ách nói: “Ăn cái gì?"
Khưu Bạch cúi đầu mổ một cái trên sống mũi cao của nam nhân.
"Cam mật."
...
Cả hai đã dành cả buổi trưa trong phòng, mãi đến tận khi mặt trời xuống núi mới dừng lại.
Cả người Khưu Bạch đều là mồ hôi nhễ nhại, như mới vừa vớt ra khỏi mặt nước. Chu Viễn vắt khăn ấm lau người cho cậu, cũng qua loa lau cho mình một chút. Sau đó vươn mình ôm thanh niên không buông tay, tình dục nơi đáy mắt còn chưa rút hết.
Anh vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Khưu Bạch, trìu mến hôn lên vầng trán đầy đặn của cậu: “Em có mệt không?"
Khưu Bạch vô lực vung vung tay, muốn nói mình không mệt, nhưng hai chân vẫn còn đang run rẩy, thậm chí còn không có sức mà ngồi dậy.
Từ lúc cậu cho anh ăn "cam mật", người này dường như bật một công tắc kỳ lạ nào đó. Không chỉ vô sự tự thông, hơn nữa còn học một biết mười mà làm đủ mọi trò, các loại tư thế.
Ngay cả cậu, một "lão tài xế" xem nhiều bộ phim "hành động", cũng không chịu nổi. Cũng may thân thể của cậu đủ dẻo dai, nếu không cũng sợ bị dằn vặt cho nát rồi.
Đương nhiên, điều đó không còn xa vời nữa.
Chu Viễn hôn một cái lên má hồng của thiếu niên, nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn, trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịch cùng yêu thương.
"Bé con thật ngoan."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong căn phòng đầy mùi xạ hương, ám muội dâm mỹ không thể tả.
Kết hợp với khuôn mặt đẹp trai gợi cảm đó, Khưu Bạch bị đầu độc đến nóng đầu, suýt nữa đã nhào lên rồi.
Cuối cùng, thân thể đau nhức cứu cậu, đánh vào cơ ngực cường tráng của nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nam yêu tinh, đừng có dụ dỗ em. Nếu anh còn tiếp tục, em sẽ tinh tẫn nhân vong mất."
Chu Viễn rất vô tội: “Rõ ràng là em dụ dỗ anh."
Khưu Bạch tức giận cắn môi người đàn ông, kết quả ngược lại bị hôn cho xụi lơ.
"Được được, đừng giận đừng giận." Chu Viễn vuốt lưng Khưu Bạch: “Ngày mai lên trấn mua cho em đồ ăn ngon."
"Em muốn ăn bánh bao thịt!"
"Em muốn ăn thịt kho tàu!"
"Em muốn ăn bánh táo ngọt!"
Khưu Bạch: "..." Sao phong cảnh này lại thấy quen quen ấy nhỉ?
Đây không phải là phiên bản bá đạo tổng tài ở nông thôn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.