Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta

Chương 10: Yêu Đan

Yên Liễu Nhược Vân

30/01/2022

Edit: Aniie

****************************

Bạch Tiểu Ly và Bạch Tiểu Tri đều là hài tử của Bạch Mặc Hành, ở thời điểm Giang Oanh tiến vào chỗ bọn họ trong lòng liền thập phần vi diệu.

Rốt cuộc thì mình cũng là phân thân của Bạch Mặc Hành, đối với mấy hài tử này theo bản năng yêu thích vô cùng và ý muốn chiếu cố tốt chúng.

Hơn nữa —— bọn nhỏ thật sự rất đáng yêu.

Giang Oanh thủ pháp mềm nhẹ bôi thuốc cho Bạch Tiểu Tri, Bạch Tiểu Tri nghiêng đầu nhìn Giang Oanh, cái ca ca này thật soái nha.

“Đau không?” Giang Oanh ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Tri.

Bạch Tiểu Tri lắc đầu, không chỉ có không đau, mà còn có cảm giác mát lạnh. “Vậy là tốt rồi.” Giang Oanh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Bạch Tiểu Tri.

Không khí xung quanh Giang Oanh cùng với Bạch Tiểu Tri đều tràn đầy không khí ấm áp, những người khác lại rất giống như giương cung bạt kiếm.

Bạch gia chủ nhìn nhóm tiểu công tử Bạch gia đang chột dạ cùng Hạ Hầu Song, lạnh lùng nói: “Sao lại thế này?”

Hôm nay người Vu Khư Tông đều ở chỗ này, không nói đến chuyện Lăng Tử Tịch đã cứu Giang Oanh, liền tính là không cứu đi nhưng dù sao vẫn còn có quan hệ với Bạch Mặc Hành.

Người Vu Khư Tông tự nhiên sẽ hướng về hài tử Bạch Mặc Hành, muốn Bạch gia cho một cái công đạo.

Mấy tiểu công tử Bạch gia ngang ngược kiêu ngạo hai mặt nhìn nhau, ai cũng không chịu nói chuyện, thậm chí có người còn đem ánh mắt hướng về phía Hạ Hầu Song.

Hạ Hầu Song nhấp môi, tự nhiên cũng không chịu nhận mình là kẻ đầu sỏ.

“Nói chuyện!” Bạch gia gia chủ rốt cuộc nổi giận, hôm nay diễn một trò khôi hài ở trước mặt đệ tử Vu Khư Tông, uy nghiêm của hắn ở đâu? (Thưa là ở bãi rác)

Mấy tiểu công tử không có cách nào đành phải ấp úng nói: “Là……. Là Bạch Tiểu Tri đánh người trước……”

“Các ngươi…… Các ngươi nói bậy!” Bạch Tiểu Tri đang cúi đầu nhìn Giang Oanh bôi thuốc cho mình nghe được bọn họ nói như vậy thì ngẩng mặt lên lên, hai hốc mắt ngấn lệ nói, “Rõ ràng là các ngươi phá hủy đất trồng rau của nhà ta trước!……”

Bạch gia gia chủ làm gia chủ nhiều năm, nhìn thấy những chuyện tự nhiên rất nhiều, liếc mắt một cái liền nhìn ra ai đang nói dối, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía mấy quý tử Bạch gia, tức khắc uy áp nổi lên bốn phía, không chỉ riêng mấy quý tử mà ngay cả gia trưởng bọn họ cũng bị áp chế không thở nổi.

Mấy tiểu công tử chưa từng gặp qua loại chuyện này bao giờ, lập tức liền đem chuyện phá hư đất trồng rau như thế nào, khi dễ, đã thương Bạch Tiểu Tri như thế nào đều nói ra hết, cuối cùng cũng nói ra việc Hạ Hầu Song vì bọn họ mà dẫn đầu, ngăn cản Lăng Tử Tịch, hơn nữa còn có chuyện uy hiếp Lăng Tử Tịch đổi cây đậu nói giống nhau.

Hạ Hầu Song nhìn ánh mắt gia chủ đang nhìn về phía mình, khóe miệng kéo kéo, nỗ lực muốn lộ ra một nụ cười lại thất bại, nàng lui về phía sau một bước: “Gia…… Gia chủ……”

Bạch gia chủ lãnh đạm nói: “Các ngươi mấy cái đồ tiểu nhân, niệm tình các ngươi không hiểu chuyện, phạt một tháng phân lệ⁽¹⁾, còn Hạ Hầu Song, không chỉ thiên vị giúp người gây họa, mà còn ở nơi này ngang nhiên bôi nhọ phu nhân Bạch Mặc Hành, đưa tới tông sự đường lãnh hình phạt! Hơn nữa, cấm túc một tháng.”

Hắn vốn dĩ muốn thả cho Hạ Hầu Song một con ngựa⁽²⁾, nề hà Hạ Hầu Song đã làm một loạt quá mức sự tình bị run lên ra tới, vô luận như thế nào cũng phóng bất quá.

“Gia chủ!” Hạ Hầu Song sắc mặt trắng bệch, tông sự đường là chỗ nào, phạm vào gia pháp, vào nơi đó đều bị lột một tấm da trở ra, nàng lúc trước còn không có ai bì nổi, hiện tại lại xin tha nói, “Ta sai rồi, gia chủ, ngươi tha cho ta đi……”

Bạch gia gia chủ nhíu mày, không dao động.

Dám làm liền phải dám chịu, hắn cho rằng Hạ Hầu Song sẽ nhận được giác ngộ, nào ngờ lại không có một chút nào cả.

Hắn thật là sủng ái ngoại nữ này quá mức, hôm nay, Hạ Hầu Song ở trước mặt đệ tử Vu Khư Tông làm mất hết thể diện của Bạch gia hắn, hiện tại lộ ra bộ dáng xin tha càng là khó coi, đệ tử Vu Khư Tông đều ở đây, đặc biệt là Giang Oanh, nhìn bộ dáng hắn bảo vệ Lăng Tử Tịch cùng hài tử Bạch gia chủ liền biết việc này không có cách nào giải quyết được từ một phía.

Hạ Hầu Song nhìn Bạch gia chủ không để ý tới mình, quay đầu nhìn về phía Lăng Tử Tịch, như là tìm được cứu tinh, bổ nhào vào người Lăng Tử Tịch muốn kéo tay áo hắn: “Tử Tịch, Lăng Tử Tịch, ngươi tha thứ cho ta đi, ngươi tha thứ cho ta, ta sẽ không bị phạt……”

Giang Oanh không chờ Hạ Hầu Song đụng tới Lăng Tử Tịch, liền bóp lấy cổ Hạ Hầu Song: “Hiện tại biết xin tha? Thời điểm ngươi làm tổn thương Tử Tịch cùng hài tử, như thế nào lại không nghĩ tới ngày này?”

“Ta……” Hạ Hầu Song yết hầu bị bóp chặt, nói chuyện đều có chút khó khăn, sắc mặt nhìn bằng mắt thường có thể thấy được đã tái nhợt, “Ta……”

“Đừng ở chỗ này làm bẩn mắt Tử Tịch!” Giang Oanh một phen đem Hạ Hầu Song đẩy ra, Hạ Hầu Song làm sao có thể đỡ được lực đạo của Giang Oanh, bị quăng ngã ở ngạch cửa bên cạnh, bị đau sắc mặt vặn vẹo lên.

Bạch gia gia chủ vẫy vẫy tay: “Được rồi, hôm nay liền đến này đi, Tử Tịch có thai, cũng hảo hảo nghỉ ngơi.” Mấy vị trưởng bối của quý tử Bạch gia vốn định vì hài tử nhà mình cầu một chút tình, phạt một tháng phân lệ, ý nghĩa chính là hài tử một tháng không có đan dược, tu vi sẽ tăng chậm rất nhiều nha!

Nhưng nhìn bộ dáng Bạch gia chủ hòa giảng cùng Giang Oanh bộ, mấy người đều ngượng ngùng nuốt lời chưa kịp ra khỏi miệng xuống.

Mấy tiểu công tử Bạch gia mặt mày buông xuống, cắn môi, nhưng cũng chỉ đành phải nhận phạt.

Bạch gia gia chủ hướng Giang Oanh cung kính chắp tay: “Giang Oanh tiên sư, Bạch gia đã vì ngài an bài chỗ ở……”

“Không cần.” Giang Oanh xua xua tay, “Ta ở nơi này khá tốt.”

Lăng Tử Tịch mắt liếc Giang Oanh một cái, không nói gì.

Mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một nhà Lăng Tử Tịch cùng Giang Oanh.

Giang Oanh bôi thuốc cho Bạch Tiểu Tri xong, bế Bạch Tiểu Tri trên đùi Lăng Tử Tịch lên, ngồi ở một bên, để Bạch Tiểu Tri ngồi trên chân mình, sau đó đi đến trước mặt Lăng Tử Tịch: “Ánh mặt vừa rồi của ngươi là ý gì? Không chào đón ta tới nơi này sao?”

Lăng Tử Tịch nhìn Giang Oanh, dừng một chút: “Trong nhà phòng ở quá ít……”

“Không có việc gì, ở cùng ngươi ít hay nhiều ta cũng không ngại?” Giang Oanh cười nói.



Lăng Tử Tịch làm bộ muốn đánh, Giang Oanh giả bộ bị hắn làm sợ mà rụt rụt cổ lùi về sau.

Sau đó cả hai người đều cười, Lăng Tử Tịch nói: “Được rồi, vậy ngươi ở phòng của Tiểu Ly.”

“Ân.” Nhắc tới Bạch Tiểu Ly, Giang Oanh đứng ở một bên hướng Bạch Tiểu Ly nhìn nhìn, chỉ thấy ánh mắt đứa nhỏ này nhìn mình cùng Lăng Tử Tịch, ánh mắt mang theo dò xét.

Đứa nhỏ này là đứa trẻ lớn nhất trong ba hài tử, tâm tư kín đáo rất nhiều.

Hắn có thể bọn họ chia sẻ rất nhiều áp lực, là một khả tạo chi tài. Giang Oanh cũng không thèm để ý ánh mắt dò xét của Bạch Tiểu Ly, Bạch Tiểu Ly cũng là hài tử của chân thân, Giang Oanh giống như có cảm giác muốn che trở hắn, sinh ra đã có sẵn cảm tình.

“Giang Oanh ca ca!” Bạch Tiểu Tri ngồi ở trên đùi Giang Oanh, ngẩng đầu kêu hắn.

Bạch Tiểu Tri lớn như vậy, trước nay trừ cha không bị người khác ôm, hôm nay Giang Oanh ôm hắn, phá lệ làm cho hắn có một loại cảm giác an tâm, tuy rằng Giang Oanh tuổi còn trẻ, nhưng Bạch Tiểu Tri cảm thấy hắn rất đáng tin cậy.

“Đúng vậy, cứ gọi ta là ca ca.” Giang Oanh vừa nghe liền vui vẻ, sờ sờ đầu Bạch Tiểu Tri, lộ ra thần sắc tán dương.

Lăng Tử Tịch không nhịn được bật cười, cũng không có ngăn cản hắn.

“Cha, ta đói.” Tiếp theo, Bạch Tiểu Tri sờ sờ bụng đói đang kêu vang của mình, đối với Lăng Tử Tịch nói.

“Cha đi làm đồ ăn cho các ngươi.” Lăng Tử Tịch đứng lên, hướng sân bên ngoài đi đến.

Hai ngày trước đem rau hẹ cùng rau dền ăn, hôm nay Lăng Tử Tịch chuẩn bị làm hương xuân.

Vì thế, Lăng Tử Tịch liền đi vào vườn cây hương xuân, chuẩn bị hái lá hương xuân.

Giang Oanh đi vào, đến bên người Lăng Tử Tịch hái được một mảnh lá cây nhìn nhìn: “Thứ này có thể ăn?”

“Đúng vậy!” Lăng Tử Tịch cười cười, “Hơn nữa ăn rất ngon! Đặc biệt là ăn xào cùng với trứng gà……”

Hoàng hôn xuống, Lăng Tử Tịch một thân thanh y, ngẩng đầu hái lá cây, hoàng hôn ánh chiều tà chiếu lên ở trên người hắn, chiếu lông mi dài giống như cánh ve của Lăng Tử Tịch.

Giang Oanh quơ quơ tay, sau đó đem cái sọt đồ ăn trong tay Lăng Tử Tịch cầm lấy, bắt đầu hái lá hương xuân.

Lăng Tử Tịch cũng tiếp tục giơ tay hái hương xuân, trong nhà hài tử nhiều, lại thêm một cái miệng ăn là Giang Oanh, Giang Oanh hiện tại đúng là thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, sức ăn hẳn là không ít đi.

Giang Oanh cầm dao trong tay Lăng Tử Tịch, kéo hắn đến phía sau, thấp giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi, ta tới.”

Lăng Tử Tịch ngẩn người: “Không cần a……”

“Ngươi có thai, không cần làm việc.” Giang Oanh cũng không nhìn Lăng Tử Tịch, nói xong câu đó liền vùi đầu tới hái đồ ăn.

Lăng Tử Tịch trong lòng dâng lên một chút ấm áp, Tiểu Hoàng Oanh thoạt nhìn khiêu thoát, kỳ thật còn rất quan tâm người a!

“Thật không có việc gì.” Lăng Tử Tịch cùng Giang Oanh hái, hai người động tác làm việc rất nhanh.

Hai người đem chỗ lá hương xuân đã cắt xuống đi rửa sạch, Lăng Tử Tịch đã rửa xong đồ ăn, nhìn một mảnh thuần thuần lá hương xuân thẳng nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Giang Oanh hỏi.

“Trong nhà không có trứng gà……” Lăng Tử Tịch phát sầu nói.

“Trong nhà nghèo như vậy sao?” Giang Oanh sờ sờ trên người tìm bạc, nhưng mà chỉ lấy ra mấy khối linh thạch. Hắn là phân thân, ngày thường cũng dùng không đến bạc thế gian, trên người linh thạch cũng không nhiều lắm.

Giang Oanh xấu hổ cười cười: “Ta đi lên trấn trên tìm linh phô, đổi thành bạc……”

“Không cần……” Lăng Tử Tịch lắc đầu, quá phiền toái, “Chúng ta có cái gì ăn cái đó đi.”

Ngày mai hắn liền chuẩn bị đi y quán, đến lúc đó hẳn là có thể không cần đến bạc.

Giang Oanh lại sờ sờ trong lòng ngực mình, đột nhiên lấy ra một hạt châu phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Hạt châu này vừa xuất hiện, huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể Lăng Tử Tịch liền có động tĩnh, hơn nữa, thơm quá……

Lăng Tử Tịch ngẩn người, nhìn hạt châu, cưỡng chế dục vọng muốn đem hạt châu một ngụm nuốt vào: “Đây là cái gì?”

“Đây là yêu đan a!” Giang Oanh vui sướng nói, “Khi ta diệt trừ được Mi Yêu thì có, ngươi không phải muốn trứng gà sao? Ta xem cái này cùng trứng gà lớn lên cũng không sai biệt lắm, chúng ta dùng nó thay thế trứng gà đi!”

Lăng Tử Tịch cười khúc khích, chính xác, còn rất giống lòng đỏ trứng!

Nguyên lai đây là yêu đan, trách không được huyết mạch Yêu Tộc trong cơ thể mình lại ngo ngoe rục rịch……

Chỉ chốc lát sau, Bạch Tiểu Ly, Bạch Tiểu Tri, cùng Bạch Tiểu Tư đều tới, ba bảo bối nhìn yêu đan trong Giang Oanh, sôi nổi nuốt nước miếng.

Lăng Tử Tịch nhìn lỗ tai cùng cái đuôi của Bạch Tiểu Tư đã thu hồi lại liền không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

“Thơm quá a……” Bạch Tiểu Tri vẻ mặt si mê nhìn yêu đan.

Thơm sao? Giang Oanh nghiêng đầu cẩn thận nghe, là rất thơm, bất quá có cần khoa trương như vậy không?

Nhưng mà Mi Yêu kia đích xác là khi ăn vào sẽ tiến gần tam trọng cảnh, đối bọn nhỏ mà nói đây thật hẳn là một thứ có lực dụ hoặc mà! Hơn nữa bọn nhỏ giống như chưa từng được ăn thứ gì tốt, Giang Oanh không nhịn được cảm thấy một trận đau lòng.



Vì thế Giang Oanh dùng linh lực bóp nát rồi đem yêu đan đã nát bỏ vào trong chén, trộn lẫn một chút nước.

Lăng Tử Tịch đem muối viên bỏ vào, đảo đảo, sau đó bắt đầu xào rau.

Đôi mắt bọn nhỏ không chớp mắt nhìn Lăng Tử Tịch nấu cơm, lộ ra biểu tình khát vọng.

Giang Oanh ngược lại chỉ muốn giúp Lăng Tử Tịch một tay, nhưng nề hà hắn căn bản chưa từng xuống bếp, chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì mà thôi.

Lăng Tử Tịch trước tiên đem hương xuân bỏ vào chảo dầu xào luôn tục, chờ nóng lại đem nước yêu đan đổ vào, tức khắc hương kí tỏa khắp bối phía trong phòng bếp.

Này cơ hồ tam giai yêu đan đối với bán yêu mà nói quả thực là thứ đồ đại bổ, đừng nói bọn nhỏ, ngay cả Lăng Tử Tịch cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Đem đồ ăn bưng lên bàn, Lăng Tử Tịch lại bưng màn thầu tự làm nóng hầm hập lên, thịnh cháo, một bàn bữa tối “Phong phú”liền ra lò.

Ba bảo bối ăn đến khí thế ngất trời, ngay cả Bạch Tiểu Ly luôn luôn rụt rè cũng không ngoại lệ.

Một lát sau, Lăng Tử Tịch nhìn Giang Oanh không động đũa, nói: “Tiểu Hoàng Oanh, ngươi cũng ăn a!”

“Ta không có việc gì.” Giang Oanh lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Ta đã tịch cốc⁽³⁾, không cần ăn cái gì.”

“Chính là thật sự ăn rất ngon a!” Tuy rằng trong nhà nghèo, nhưng Bạch Tiểu Tri chút nào không hộ thực, khẳng khái nói, “Giang Oanh ca ca, ngươi nếm thử!”

“Được.” Vì thế Giang Oanh tượng trưng tính ăn hai miếng đồ ăn, sau đó ăn mấy cái màn thầu.

Nhìn mọi người ăn có tư có vị, khí thế ngất trời, Giang Oanh trong lòng dâng lên cảm giác kỳ diệu.

Đây là cảm giác có nhà sao?

Bạch Mặc Hành vì cái gì lại rời khỏi bọn họ? Bạch Mặc Hành sẽ hối hận! (Chứ gì nữa!)

Trong động băng.

Hàn khí nhè nhẹ bị Bạch Mặc Hành nhập vào trong cơ thể, Bạch Mặc Hành cảm giác áp bách trên người không ngừng lớn mạnh.

Đương Quy ở một bên lộ ra vui sướng, xem ra chủ nhân có hi vọng đột phá đệ tứ trọng cảnh.

Chỉ là, Bạch Mặc Hành đột nhiên mở mắt.

“Chủ nhân……?” Đương Quy nghi hoặc, chủ nhân mấy ngày này chỉ số lần ngừng tu luyện quá nhiều, tựa hồ tâm thần không yên.

Đương Quy theo Bạch Mặc Hành lâu như vậy, chưa bao giờ gặp qua Bạch Mặc Hành giống như hiện tại.

Hình ảnh người một nhà ấm áp dùng bữa tối ở trong đầu Bạch Mặc Hành nấn ná, Bạch Mặc Hành một đôi mắt đen nhìn vách tường băng trong sơn động, giống như ngàn năm u đàm.

……

Người một nhà ăn no, đặc biệt là bọn nhỏ, phân thực một cái gần tam giai yêu đan, sôi nổi đánh lên cách, trở về tiêu hóa.

Giang Oanh trở về nhà ở của mình, Bạch Tiểu Tư ôm Lăng Tử Tịch không buông tay, muốn cha ôm một cái, một đôi mắt to thủy linh linh nhìn Lăng Tử Tịch, ý tứ là muốn Lăng Tử Tịch dẫn hắn về phòng Lăng Tử Tịch. (Con làm thế là hại chết bao người ròi con ơi!!)

Lăng Tử Tịch bất đắc dĩ xoa xoa đầu tóc lão tam nhà mình p, sủng nịch đem hắn bế lên, đưa về phòng mình.

Đi một hồi đến phòng,Bạch Tiểu Tư liền hưng phấn mà lộ ra lỗ tai cùng cái đuôi, cái đuôi nhỏ ném a ném, tựa hồ như một khang tinh lực không có cách nào phóng thích.

Bất quá cũng đúng, khi Lăng Tử Tịch ăn cái yêu đan kia, chính hắn đều cảm thấy biển yêu khí trong tâm ngo ngoe rục rịch, chứ đừng nói đến là Bạch Tiểu Tư ba tuổi.

Lăng Tử Tịch nấu nước nóng, chuẩn bị tắm rửa cho Bạch Tiểu Tư một cái rồi đi ngủ.

Nước nấu sôi, Lăng Tử Tịch đem nước ấm đổ đầy phía trước bồn tắm, ôm nhi tử bảo bối dặn dò nói: “Tư Nhi, trước mặt người ngoài nhất định phải đem lỗ tai cùng cái đuôi thu hồi bằng không rất nguy hiểm, biết không?”

“Ngô……” Bạch Tiểu Tư vẻ mặt không tình nguyện.

“Bằng không cha liền không giúp ngươi tắm rửa, vuốt mao mao⁽⁴⁾.” Lăng Tử Tịch hôn hôn lỗ tai hồ ly Bạch Tiểu Tư, “Nhưng nếu ngươi đáp ứng cha, cha liền xoa mao mao cho ngươi.”

“Ân!” Bạch Tiểu Tư ánh mắt sáng lên, vội vàng điểm điểm đầu nhỏ, bạch bạch lỗ tai tiểu hồ ly đi theo một chút một chút, cọ Lăng Tử Tịch cằm.

Lăng Tử Tịch trong lòng đều manh đã chết, đem nước ấm thêm vào trong nước lạnh, sờ sờ cảm thấy độ ấm vừa phải liền đem nhi tử bỏ vào bồn tắm nhỏ.

***********************

*Chú Thích Cuối Chương:

⁽¹⁾Phân lệ ở đây có thiểu hiểu là bạc, hoàng kim hay là văn tiền,..... dễ hiểu hơn có thể là tiền.

²⁾Thả cho một con ngựa: ý nói là mặc kệ thích làm gì thì làm <Đại loại vậy hoặc có nghĩa rộng hơn>.

⁽³⁾Tịch cốc: Ý nói người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành..

⁽⁴⁾Mao mao: Lông. (Những chương trước đổi thành lông, nhưng các chương sau vẫn giữ nguyên là m

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook