Chương 22: Cô Tính Là Cái Gì?
Lam Phuc
02/03/2020
“Vậy hay là đêm nay chúng ta cứ ngủ chung đi!”
Đào Tinh Úy đề nghị một cách rất thẳng thắn, đối với người đàn ông trước mắt không có bất kỳ ý thức phòng bị nào.
Đôi con ngươi lạnh lẽo của Tần Thận được ngọn đèn vàng chiếu sáng, dần dần lộ ra một tia sáng gian xảo.
Trong nháy mắt, cô không nhìn thấy rõ.
Tiếp theo, sau khi bút bi màu đỏ vững vàng ở trên ngón tay anh xoay hai vòng, “lạch cạch” rơi ở trên bàn: “Em xác định?”
Đào Tinh Úy bị làm cho sợ, không biết vì sao, lần đầu tiên cô nảy sinh một chút sợ Tần Thận.
“Đột nhiên em cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, bác sĩ Tần em đi ngủ trước đây, anh cứ bận việc của anh đi……”
Cô giả vờ bình tĩnh ra khỏi thư phòng của anh, cửa cũng không đóng, giống như một làn khói bò lên đến lầu hai.
Vừa không hiểu vì sao, một mình cười lăn lộn ở trên giường lớn.
Đoán chừng là do cơ thể đang trong thời kỳ đặc thù nên suy nhược, không được bao lâu cô đã tự ngủ mất rồi.
Có lẽ là Đào Tinh Úy trong thời gian dài dùng thuốc chậm lại kỳ sinh lý, xuất ngoại thi đấu thường xuyên chêch lệch múi giờ, thời gian ngủ không quy luật, ngày dồn tháng chứa thì dẫn đến mỗi lần bà dì đến cô đều bị đau bụng.
Lần này tuy uống nước gừng đường đỏ rồi, nhưng vẫn còn âm ẩm đau.
Chung quy vận động viên nữ luôn qua loa hơn các cô gái bình thường, gãy xương tổ chức bổ sung nước vân vân đối với cô mà nói giống như ăn cơm bữa, thế là cho dù mỗi lần bụng đau đến đòi mạng, cô chưa từng đặt ở trong lòng. Đợi đến lúc cô thực sự chịu đựng không được nữa, cô sẽ dùng chăn quấn chặt mình lại, sau khi ngủ cơn đau sẽ giảm bớt đi.
Trong giấc mộng, gương mặt nhỏ của cô không tự giác mà nhăn chặt lại.
Tần Thận từ trong thư phòng đi ra, dọc đường tắt hết các đèn trong phòng, đi đến bên giường phòng ngủ, nhìn thấy cô cuộn tròn người lại, không khỏi chau mày lại.
“Đào Tinh Úy? Còn đau sao?”
Đào Tinh Úy thấp giọng “ưm” một tiếng, mơ mơ màng màng.
Tiếng nói ngọt ngào ngây thơ, hơi thở rất yếu.
Tần Thận từu từ thở ra một hơi, anh dứt khoát nằm lên giường.
Sau đó chà xát bàn tay mình cho nóng, duỗi vào trong chăn, nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của cô.
Qua một lúc, nếp nhăn giữa mày của Đào Tinh Úy dần dần giãn ra, có lẽ là không cảm thấy đau nữa.
Tần Thận đang muốn rút tay ra khỏi bụng cô, cô nghiêng người sang vô thức ôm chặt Tần Thận, cả người dán vào lòng anh, một chiếc chân còn gác lên eo của anh.
Mái tóc xoăn của cô như có như không cọ vào cằm của anh.
Chui vào một mùi hương thoang thoảng thuộc về thiếu nữ.
Ngứa.
Tần Thận hết cách động đậy.
Thế là anh đành phải dùng phần râu mới mọc ở dưới cằm, cọ lên chóp mũi Đào Tinh Úy.
Làm tan đi cơn ngứa đó.
Đào Tinh Úy dường như cảm giác được xúc cảm không thoải mái này, lại mơ hồ “ưm” một tiếng, càng ôm chặt anh hơn một chút.
“Anh trai……”
Tần Thận biết đây là lời nói mê của cô.
Anh ngây người chốc lát, hơi mỉm cười, trái cổ hơi động, đáp một tiếng “ừ”.
Ngày hôm sau Đào Tinh Úy tỉnh lại, thì đã là mười giờ rồi.
Giờ này Tần Thận sớm đã đến bệnh viện đi làm, tối qua cô ngủ rất sớm, cũng không biết đêm qua anh qua đêm ở trên sofa hay là thư phòng.
Cô chỉ biết một đêm này bản thân ngủ say như một con heo chết, nạp đầy năng lượng.
Sờ sờ bụng, đau thì không đau nữa, chỉ là đói quá.
Cô nhanh chóng thức dậy.
Nhìn thấy trên bàn ăn có đặt sandwich và sữa tươi. Dưới đĩa còn đặt giấy ghi chú do đích thân Tần Thận viết, là dùng bút bi thường dùng của bệnh viện số sáu viết: [Dùng lò vi sóng hâm nóng rồi mới ăn. Qin]
Nét chữ rất mảnh, cũng rất đẹp.
Đào Tinh Úy ngọt ngào mỉm cười, rất nghe lời mang bữa sáng đặt vào trong lò vi sóng.
Lại lấy mảnh giấy ghi chú đó xếp lại tỉ mỉ, sau đó thuận tay cất vào trong vali của mình, định sau khi rời khỏi có thể cất kỹ nét chữ của anh.
Cô còn đang ăn bữa sáng, thì Hàn Lê gọi điện thoại đến.
“Ngôi sao nhỏ, chào buổi sáng, em tỉnh chưa?”
Mấy ngày không liên lạc, giọng điệu vẫn cởi mở thoải mái giống như trước kia.
“Tôi còn đang ăn bữa sáng đây.”
Mấy ngày trước Hàn Lê đã hẹn cô xong rồi, định có thời gian dẫn cô đến Hoa Đại đi dạo.
Cô vốn định muốn thừa dịp mấy ngày này chưa về đội quốc gia, đi ra ngoài chơi, nhìn xem thế giới bên ngoài. Bằng không đợi đến khi về đội quốc gia rồi, sẽ khôi phục lại tiết tấu huấn luyện bình thường, sợ rằng không còn cơ hội như thế này nữa.
Dù sao bác sĩ Tần quá bận, không có thời gian ở cùng mình — —
“Ngôi sao nhỏ, tôi đang ở cửa tiểu khu em nói. Úi chà, tiểu khu này là tiểu khu giá cao số một số hai đây mà, nền nhà một bình (1) phải có đến tám vạn sáu, thật nhìn không ra đấy, anh ta làm một bác sĩ mà có tiền như vậy……”
Hàn Lê không hiểu sao hơi ghen tị.
Rõ ràng cậu là con trai của ông trùm bất động sản, phía sau mảnh bất động sản đó đều là của nhà cậu, còn phải đi ghen tị với một căn nhà của người ta.
Đào Tinh Úy vội nhét hết sandwich và sữa tươi còn lại vào miệng, rửa mặt xong, rồi hùng hùng hổ hổ xông xuống dưới lầu tiểu khu.
Lần này Hàn Lê không biết nhặt từ đâu một chiếc Rolls-Royce đến, so với chiếc Ferrari lần trước còn ngầu hơn, ngồi ở hàng trước là tài xế với giày da kiểu tây.
Hàn Lê huýt sáo một tiếng, đi qua chủ động mở cửa xe cho cô: “Chân của tôi không tiện, nên gọi lái xe thường dùng của ba tôi đến.”
Có mặt mũi.
Có khí phách.
Điều cần thiết khi theo đuổi nữ sinh.
Đào Tinh Úy sau khi lên xe, khách sáo chào hỏi với người ta.
Cô đi taxi cũng vậy thuộc loại hiểu chuyện lễ phép trước mặt người xa lạ chào hỏi với người lái xe.
Nửa tiếng sau, xe chậm chạm lái vào vườn trường của Hoa Đại.
Hoa Đại là trường đại học số một số hai trong nước, đây cũng là ngôi trường mà nhiều người khao khát.
Còn nhớ lúc tiểu học Đào Tinh Úy viết bài tập làm văn, nói ước mơ của mình chính là có một ngày có thể thi đậu Hoa Đại. Nhưng mà khi đó một nửa bạn nhỏ trong lớp đều nói ước mo của mình là đậu Hoa Đại, nhưng chân chính thi đậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng đối với người như Tần Thận mà nói, có lẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đây chính là trường cũ của Tần Thận, là nơi anh sinh hoạt hết bảy năm.
Từ khi bắt đầu đi vào vườn trường, Đào Tinh Úy bắt đầu “oa” không ngừng nghỉ: cửa trường học cực kỳ khí phách, thiên nga đen trong hồ nhân tạo, còn có thư viện được xưng là nơi lưu giữ sách nhiều nhất trong nước, thức ăn trong canteen lung linh đẹp mắt……
Thì ra bên trong trường Đại học là có dáng vẻ như vậy.
Tuy đã từng thấy qua trong tivi, nhưng đích thân đến tận nơi cảm nhận, cô vẫn nhịn không được mà có hơi xúc động.
“Lần trước đã nói với em rồi, trong trường chúng tôi có câu lạc bộ quyền anh riêng biệt, một người an hem của tôi chình là phó chủ tịch của câu lạc bộ, đúng lúc buổi chiều hôm nay bọn họ đang huấn luyện đấy, muốn đi qua đó chơi một chút không?”
“Ừ, được.”
Đào Tinh Úy cũng muốn nhìn thấy câu lạc bộ đại học rốt cuộc có dáng vẻ gì, bèn cùng Hàn Lê đi đến câu lạc bộ quyền anh.
Có lẽ Hàn Lê sớm đã thổi gió nói với bạn bè cậu có đội viện đội quyền anh quốc gia đến, lúc cô đến, thành viên của câu lạc bộ quyền anh đã xếp chỉnh tề thành một hàng, ngay ngắn giống như đang đợi tiếp nhận chỉ đạo của cấp trên.
“Wow, là Đào Tinh Úy thật ư, tôi có xem qua trận thi đấu giải vô địch thanh thiếu niên hạng nhẹ của cô năm trước, sau đó tôi luôn theo dõi cô! Nhưng mà vòng loại Olympic lần này hình như cô không tham gia……”
“Người thật nhỏ nhắn đáng yêu thế này, lên quyền đài sao có thể xuất sắc như vậy chứ?”
Tuổi Đào Tinh Úy quá nhỏ, trước kia thường xuyên bị hạn chế bởi yêu cầu tuổi tác của các trận đấu lớn, cho nên số lần tham gia thi đấu không tính là nhiều, mức độ nhận mặt biết tên ở trong nước cũng không cao.
Nhưng nếu như là người luôn theo dõi các trận đấu quyền anh, nhất định sẽ biết trong đội quyền thủ quốc gia có một quyền thủ thiếu nữ có sức lực bộc phát cực cao như vậy.
“Chúng tôi đều đang muốn đợi xem đội viên đội quốc gia đích thân phơi ra một bộ quyền đây này! Hay là cô thỏa mãn chúng tôi một lần, để chúng tôi được nhìn mãn nhãn được không!”
“Đúng đúng, cô chọn bừa một đối thủ đánh với cô là được, bằng không thì để Hàn Lê làm bao cát cho cô nhé!”
Một vòng ồn ào.
Hàn Lê vỗ vỗ ngực, đánh bạo nói: “Tới tới tới, tôi bằng lòng làm bao cát! Tuyệt đối không đánh trả!”
Trước kia cậu không biết nhiều về quyền anh, mấy ngày gần đây nhồi nhét rất nhiều video thi đấu của Đào Tinh Úy, lúc nói lời này hơi có không đủ tự tin.
Cậu căn bản không có cơ hội đánh trả.
“Lê Hàn, anh không sao chứ?”
Lê Hàn vẫn còn giả vờ thê thảm nằm tại chỗ, phải đến khi Đào Tinh Úy duỗi tay kéo cậu, cậu mới chịu bò dậy.
Lê Hàn dày mặt mỉm cười: “Chậc, xuống tay thật ác, nhưng mà tôi thích. Hỏi này Đào tiểu thư, em còn thiếu bao cát người thịt không? Tôi chịu đau vẫn thấy vui vẻ ha ha ha ha ha.”
Đào Tinh Úy liếc trắng mắt, lại đấm một quyền lên trán cậu.
Đã chịu đau vẫn vui vẻ được, trực tiếp tặng cho cậu thêm một quyền nữa.
Ở vườn trường Hoa Đại đi dạo một ngày, chớp mắt đến lúc chạng vạng.
“Lát nữa em muốn ăn gì? Nói cho em biết, con đường phía sau trường học chúng tôi đều là đồ ngon thôi……”
Đào Tinh Úy nhìn xung quanh một vòng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lê Hàn, hệ y học của trường các anh ở đâu?”
“Hệ y học?”
Lê Hàn đang hứng thú bừng bừng lập tức bị giội một chậu nước lạnh, nói: “Mấy tay ở tòa lầu y học của trường chúng tôi tm khủng bố, đều là tiêu bản xác chết, nghe nói còn có mùi tanh hôi bay ra, chuyện cô hồn trong trường mười tám năm qua đều là từ trong tòa lầu đó ra cả!”
“Vậy anh nói với tôi ở đâu là được, anh ở bên ngoài đợi tôi.”
Lê Hàn thở dài một hơi, không mấy tình nguyện chỉ tay về phía cách đây không xa.
Cậu còn đang đứng đó do dự, chớp mắt Đào Tinh Úy đã chạy đến bên đó rồi.
……
Tòa lầu của hệ y học trông chẳng có gì khác biệt với các tòa lầu khác của Hoa Đại, phong cách cùng trang thiết bị nhất quán, chỉ là có lan ra mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Đào Tinh Úy tò mò nhìn vào bên trong các phòng học, vừa quay đầu, lại bị bức tường danh dự có thiết kế ý nghĩa thu hút.
«Cột Công Nhận Cựu Sinh Viên Xuất Sắc Của Viện Y Học Hoa Đại»
Trong một bức ảnh chụp của các bác sĩ, cô vừa nhìn liền khóa chặt vào gương mặt đẹp đẽ trắng nõn đó, được dán ngay ngắn trong khung kính, trông còn dịu dàng hơn người thật rất nhiều.
Cô mỉm cười, duỗi tay sờ lên bức ảnh đó, lại lấy điện thoại ra chụp lại lưu niệm.
Đúng lúc này, phía sau cô đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
“Sư huynh tôi luôn là ưu tú nhất. Lúc năm hai đã ở trên tập san quốc tế IC phát biểu thành quả luận văn hai lần, năm ba đã được đặt cách mời tham gia chủ đề của người hướng dẫn. Khi đó, phương pháp điều trị được anh đề xuất đã gây chấn động nhỏ trong giới y học, sau đó anh nhận được một offer nhập học tiến sĩ ở Đại học Stanford…… Tôi nhỏ hơn anh ấy hai khóa, ngay từ ngày đầu bước vào Hoa Đại, tôi đã nghe thấy thành tích truyền kỳ của vị học trưởng này, tôi luôn lấy anh ấy làm gương, quyết tâm muốn trở thành người xuất sắc giống như anh ấy vậy.”
Mặc đồ thí nghiệm có logo của Hoa Đại, Liễu Lam giẫm trên đôi giày cao gót đứng sóng vai với Đào Tinh Úy, cũng ngẩng đầu mỉm cười nhìn lên cột cựu sinh viên xuất sắc đó.
Ánh sáng trong mắt cô ta giống hệt như của Đào Tinh Úy.
Sau đó, Liễu Lam lại ung dung quay đầu qua, nhìn Đào Tinh Úy, nhếch một bên miệng: “Cho nên cô, được tính là cái gì?”
= = = = = =
Chú thích:
Bình (坪, tsubo) là đơn vị đo diện tích dựa theo hệ thống đo lường của Nhật Bản, chủ yếu dùng để đo lường diện tích nhà cửa hoặc đất đai trong kiến trúc. Do Đài Loan và Đại Hàn từng là thuộc địa của Nhật một thời gian nên đơn vị này cũng rất phổ biến. Tuy chính quyền Đài Loan đã công bố pháp lệnh sử dụng mét vuông làm đơn vị đo diện tích từ năm 1945, nhưng tới nay, dân chúng vẫn quen dùng Bình để đo diện tích. Tại Đài Loan, một Bình tương đương với 3,3 mét vuông, nhỏ hơn Bình của Nhật một chút. Đơn vị đo lường diện tích này cũng được sử dụng tại Đại Hàn với tên gọi là Pyeong.
Đào Tinh Úy đề nghị một cách rất thẳng thắn, đối với người đàn ông trước mắt không có bất kỳ ý thức phòng bị nào.
Đôi con ngươi lạnh lẽo của Tần Thận được ngọn đèn vàng chiếu sáng, dần dần lộ ra một tia sáng gian xảo.
Trong nháy mắt, cô không nhìn thấy rõ.
Tiếp theo, sau khi bút bi màu đỏ vững vàng ở trên ngón tay anh xoay hai vòng, “lạch cạch” rơi ở trên bàn: “Em xác định?”
Đào Tinh Úy bị làm cho sợ, không biết vì sao, lần đầu tiên cô nảy sinh một chút sợ Tần Thận.
“Đột nhiên em cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, bác sĩ Tần em đi ngủ trước đây, anh cứ bận việc của anh đi……”
Cô giả vờ bình tĩnh ra khỏi thư phòng của anh, cửa cũng không đóng, giống như một làn khói bò lên đến lầu hai.
Vừa không hiểu vì sao, một mình cười lăn lộn ở trên giường lớn.
Đoán chừng là do cơ thể đang trong thời kỳ đặc thù nên suy nhược, không được bao lâu cô đã tự ngủ mất rồi.
Có lẽ là Đào Tinh Úy trong thời gian dài dùng thuốc chậm lại kỳ sinh lý, xuất ngoại thi đấu thường xuyên chêch lệch múi giờ, thời gian ngủ không quy luật, ngày dồn tháng chứa thì dẫn đến mỗi lần bà dì đến cô đều bị đau bụng.
Lần này tuy uống nước gừng đường đỏ rồi, nhưng vẫn còn âm ẩm đau.
Chung quy vận động viên nữ luôn qua loa hơn các cô gái bình thường, gãy xương tổ chức bổ sung nước vân vân đối với cô mà nói giống như ăn cơm bữa, thế là cho dù mỗi lần bụng đau đến đòi mạng, cô chưa từng đặt ở trong lòng. Đợi đến lúc cô thực sự chịu đựng không được nữa, cô sẽ dùng chăn quấn chặt mình lại, sau khi ngủ cơn đau sẽ giảm bớt đi.
Trong giấc mộng, gương mặt nhỏ của cô không tự giác mà nhăn chặt lại.
Tần Thận từ trong thư phòng đi ra, dọc đường tắt hết các đèn trong phòng, đi đến bên giường phòng ngủ, nhìn thấy cô cuộn tròn người lại, không khỏi chau mày lại.
“Đào Tinh Úy? Còn đau sao?”
Đào Tinh Úy thấp giọng “ưm” một tiếng, mơ mơ màng màng.
Tiếng nói ngọt ngào ngây thơ, hơi thở rất yếu.
Tần Thận từu từ thở ra một hơi, anh dứt khoát nằm lên giường.
Sau đó chà xát bàn tay mình cho nóng, duỗi vào trong chăn, nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của cô.
Qua một lúc, nếp nhăn giữa mày của Đào Tinh Úy dần dần giãn ra, có lẽ là không cảm thấy đau nữa.
Tần Thận đang muốn rút tay ra khỏi bụng cô, cô nghiêng người sang vô thức ôm chặt Tần Thận, cả người dán vào lòng anh, một chiếc chân còn gác lên eo của anh.
Mái tóc xoăn của cô như có như không cọ vào cằm của anh.
Chui vào một mùi hương thoang thoảng thuộc về thiếu nữ.
Ngứa.
Tần Thận hết cách động đậy.
Thế là anh đành phải dùng phần râu mới mọc ở dưới cằm, cọ lên chóp mũi Đào Tinh Úy.
Làm tan đi cơn ngứa đó.
Đào Tinh Úy dường như cảm giác được xúc cảm không thoải mái này, lại mơ hồ “ưm” một tiếng, càng ôm chặt anh hơn một chút.
“Anh trai……”
Tần Thận biết đây là lời nói mê của cô.
Anh ngây người chốc lát, hơi mỉm cười, trái cổ hơi động, đáp một tiếng “ừ”.
Ngày hôm sau Đào Tinh Úy tỉnh lại, thì đã là mười giờ rồi.
Giờ này Tần Thận sớm đã đến bệnh viện đi làm, tối qua cô ngủ rất sớm, cũng không biết đêm qua anh qua đêm ở trên sofa hay là thư phòng.
Cô chỉ biết một đêm này bản thân ngủ say như một con heo chết, nạp đầy năng lượng.
Sờ sờ bụng, đau thì không đau nữa, chỉ là đói quá.
Cô nhanh chóng thức dậy.
Nhìn thấy trên bàn ăn có đặt sandwich và sữa tươi. Dưới đĩa còn đặt giấy ghi chú do đích thân Tần Thận viết, là dùng bút bi thường dùng của bệnh viện số sáu viết: [Dùng lò vi sóng hâm nóng rồi mới ăn. Qin]
Nét chữ rất mảnh, cũng rất đẹp.
Đào Tinh Úy ngọt ngào mỉm cười, rất nghe lời mang bữa sáng đặt vào trong lò vi sóng.
Lại lấy mảnh giấy ghi chú đó xếp lại tỉ mỉ, sau đó thuận tay cất vào trong vali của mình, định sau khi rời khỏi có thể cất kỹ nét chữ của anh.
Cô còn đang ăn bữa sáng, thì Hàn Lê gọi điện thoại đến.
“Ngôi sao nhỏ, chào buổi sáng, em tỉnh chưa?”
Mấy ngày không liên lạc, giọng điệu vẫn cởi mở thoải mái giống như trước kia.
“Tôi còn đang ăn bữa sáng đây.”
Mấy ngày trước Hàn Lê đã hẹn cô xong rồi, định có thời gian dẫn cô đến Hoa Đại đi dạo.
Cô vốn định muốn thừa dịp mấy ngày này chưa về đội quốc gia, đi ra ngoài chơi, nhìn xem thế giới bên ngoài. Bằng không đợi đến khi về đội quốc gia rồi, sẽ khôi phục lại tiết tấu huấn luyện bình thường, sợ rằng không còn cơ hội như thế này nữa.
Dù sao bác sĩ Tần quá bận, không có thời gian ở cùng mình — —
“Ngôi sao nhỏ, tôi đang ở cửa tiểu khu em nói. Úi chà, tiểu khu này là tiểu khu giá cao số một số hai đây mà, nền nhà một bình (1) phải có đến tám vạn sáu, thật nhìn không ra đấy, anh ta làm một bác sĩ mà có tiền như vậy……”
Hàn Lê không hiểu sao hơi ghen tị.
Rõ ràng cậu là con trai của ông trùm bất động sản, phía sau mảnh bất động sản đó đều là của nhà cậu, còn phải đi ghen tị với một căn nhà của người ta.
Đào Tinh Úy vội nhét hết sandwich và sữa tươi còn lại vào miệng, rửa mặt xong, rồi hùng hùng hổ hổ xông xuống dưới lầu tiểu khu.
Lần này Hàn Lê không biết nhặt từ đâu một chiếc Rolls-Royce đến, so với chiếc Ferrari lần trước còn ngầu hơn, ngồi ở hàng trước là tài xế với giày da kiểu tây.
Hàn Lê huýt sáo một tiếng, đi qua chủ động mở cửa xe cho cô: “Chân của tôi không tiện, nên gọi lái xe thường dùng của ba tôi đến.”
Có mặt mũi.
Có khí phách.
Điều cần thiết khi theo đuổi nữ sinh.
Đào Tinh Úy sau khi lên xe, khách sáo chào hỏi với người ta.
Cô đi taxi cũng vậy thuộc loại hiểu chuyện lễ phép trước mặt người xa lạ chào hỏi với người lái xe.
Nửa tiếng sau, xe chậm chạm lái vào vườn trường của Hoa Đại.
Hoa Đại là trường đại học số một số hai trong nước, đây cũng là ngôi trường mà nhiều người khao khát.
Còn nhớ lúc tiểu học Đào Tinh Úy viết bài tập làm văn, nói ước mơ của mình chính là có một ngày có thể thi đậu Hoa Đại. Nhưng mà khi đó một nửa bạn nhỏ trong lớp đều nói ước mo của mình là đậu Hoa Đại, nhưng chân chính thi đậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng đối với người như Tần Thận mà nói, có lẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đây chính là trường cũ của Tần Thận, là nơi anh sinh hoạt hết bảy năm.
Từ khi bắt đầu đi vào vườn trường, Đào Tinh Úy bắt đầu “oa” không ngừng nghỉ: cửa trường học cực kỳ khí phách, thiên nga đen trong hồ nhân tạo, còn có thư viện được xưng là nơi lưu giữ sách nhiều nhất trong nước, thức ăn trong canteen lung linh đẹp mắt……
Thì ra bên trong trường Đại học là có dáng vẻ như vậy.
Tuy đã từng thấy qua trong tivi, nhưng đích thân đến tận nơi cảm nhận, cô vẫn nhịn không được mà có hơi xúc động.
“Lần trước đã nói với em rồi, trong trường chúng tôi có câu lạc bộ quyền anh riêng biệt, một người an hem của tôi chình là phó chủ tịch của câu lạc bộ, đúng lúc buổi chiều hôm nay bọn họ đang huấn luyện đấy, muốn đi qua đó chơi một chút không?”
“Ừ, được.”
Đào Tinh Úy cũng muốn nhìn thấy câu lạc bộ đại học rốt cuộc có dáng vẻ gì, bèn cùng Hàn Lê đi đến câu lạc bộ quyền anh.
Có lẽ Hàn Lê sớm đã thổi gió nói với bạn bè cậu có đội viện đội quyền anh quốc gia đến, lúc cô đến, thành viên của câu lạc bộ quyền anh đã xếp chỉnh tề thành một hàng, ngay ngắn giống như đang đợi tiếp nhận chỉ đạo của cấp trên.
“Wow, là Đào Tinh Úy thật ư, tôi có xem qua trận thi đấu giải vô địch thanh thiếu niên hạng nhẹ của cô năm trước, sau đó tôi luôn theo dõi cô! Nhưng mà vòng loại Olympic lần này hình như cô không tham gia……”
“Người thật nhỏ nhắn đáng yêu thế này, lên quyền đài sao có thể xuất sắc như vậy chứ?”
Tuổi Đào Tinh Úy quá nhỏ, trước kia thường xuyên bị hạn chế bởi yêu cầu tuổi tác của các trận đấu lớn, cho nên số lần tham gia thi đấu không tính là nhiều, mức độ nhận mặt biết tên ở trong nước cũng không cao.
Nhưng nếu như là người luôn theo dõi các trận đấu quyền anh, nhất định sẽ biết trong đội quyền thủ quốc gia có một quyền thủ thiếu nữ có sức lực bộc phát cực cao như vậy.
“Chúng tôi đều đang muốn đợi xem đội viên đội quốc gia đích thân phơi ra một bộ quyền đây này! Hay là cô thỏa mãn chúng tôi một lần, để chúng tôi được nhìn mãn nhãn được không!”
“Đúng đúng, cô chọn bừa một đối thủ đánh với cô là được, bằng không thì để Hàn Lê làm bao cát cho cô nhé!”
Một vòng ồn ào.
Hàn Lê vỗ vỗ ngực, đánh bạo nói: “Tới tới tới, tôi bằng lòng làm bao cát! Tuyệt đối không đánh trả!”
Trước kia cậu không biết nhiều về quyền anh, mấy ngày gần đây nhồi nhét rất nhiều video thi đấu của Đào Tinh Úy, lúc nói lời này hơi có không đủ tự tin.
Cậu căn bản không có cơ hội đánh trả.
“Lê Hàn, anh không sao chứ?”
Lê Hàn vẫn còn giả vờ thê thảm nằm tại chỗ, phải đến khi Đào Tinh Úy duỗi tay kéo cậu, cậu mới chịu bò dậy.
Lê Hàn dày mặt mỉm cười: “Chậc, xuống tay thật ác, nhưng mà tôi thích. Hỏi này Đào tiểu thư, em còn thiếu bao cát người thịt không? Tôi chịu đau vẫn thấy vui vẻ ha ha ha ha ha.”
Đào Tinh Úy liếc trắng mắt, lại đấm một quyền lên trán cậu.
Đã chịu đau vẫn vui vẻ được, trực tiếp tặng cho cậu thêm một quyền nữa.
Ở vườn trường Hoa Đại đi dạo một ngày, chớp mắt đến lúc chạng vạng.
“Lát nữa em muốn ăn gì? Nói cho em biết, con đường phía sau trường học chúng tôi đều là đồ ngon thôi……”
Đào Tinh Úy nhìn xung quanh một vòng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lê Hàn, hệ y học của trường các anh ở đâu?”
“Hệ y học?”
Lê Hàn đang hứng thú bừng bừng lập tức bị giội một chậu nước lạnh, nói: “Mấy tay ở tòa lầu y học của trường chúng tôi tm khủng bố, đều là tiêu bản xác chết, nghe nói còn có mùi tanh hôi bay ra, chuyện cô hồn trong trường mười tám năm qua đều là từ trong tòa lầu đó ra cả!”
“Vậy anh nói với tôi ở đâu là được, anh ở bên ngoài đợi tôi.”
Lê Hàn thở dài một hơi, không mấy tình nguyện chỉ tay về phía cách đây không xa.
Cậu còn đang đứng đó do dự, chớp mắt Đào Tinh Úy đã chạy đến bên đó rồi.
……
Tòa lầu của hệ y học trông chẳng có gì khác biệt với các tòa lầu khác của Hoa Đại, phong cách cùng trang thiết bị nhất quán, chỉ là có lan ra mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Đào Tinh Úy tò mò nhìn vào bên trong các phòng học, vừa quay đầu, lại bị bức tường danh dự có thiết kế ý nghĩa thu hút.
«Cột Công Nhận Cựu Sinh Viên Xuất Sắc Của Viện Y Học Hoa Đại»
Trong một bức ảnh chụp của các bác sĩ, cô vừa nhìn liền khóa chặt vào gương mặt đẹp đẽ trắng nõn đó, được dán ngay ngắn trong khung kính, trông còn dịu dàng hơn người thật rất nhiều.
Cô mỉm cười, duỗi tay sờ lên bức ảnh đó, lại lấy điện thoại ra chụp lại lưu niệm.
Đúng lúc này, phía sau cô đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
“Sư huynh tôi luôn là ưu tú nhất. Lúc năm hai đã ở trên tập san quốc tế IC phát biểu thành quả luận văn hai lần, năm ba đã được đặt cách mời tham gia chủ đề của người hướng dẫn. Khi đó, phương pháp điều trị được anh đề xuất đã gây chấn động nhỏ trong giới y học, sau đó anh nhận được một offer nhập học tiến sĩ ở Đại học Stanford…… Tôi nhỏ hơn anh ấy hai khóa, ngay từ ngày đầu bước vào Hoa Đại, tôi đã nghe thấy thành tích truyền kỳ của vị học trưởng này, tôi luôn lấy anh ấy làm gương, quyết tâm muốn trở thành người xuất sắc giống như anh ấy vậy.”
Mặc đồ thí nghiệm có logo của Hoa Đại, Liễu Lam giẫm trên đôi giày cao gót đứng sóng vai với Đào Tinh Úy, cũng ngẩng đầu mỉm cười nhìn lên cột cựu sinh viên xuất sắc đó.
Ánh sáng trong mắt cô ta giống hệt như của Đào Tinh Úy.
Sau đó, Liễu Lam lại ung dung quay đầu qua, nhìn Đào Tinh Úy, nhếch một bên miệng: “Cho nên cô, được tính là cái gì?”
= = = = = =
Chú thích:
Bình (坪, tsubo) là đơn vị đo diện tích dựa theo hệ thống đo lường của Nhật Bản, chủ yếu dùng để đo lường diện tích nhà cửa hoặc đất đai trong kiến trúc. Do Đài Loan và Đại Hàn từng là thuộc địa của Nhật một thời gian nên đơn vị này cũng rất phổ biến. Tuy chính quyền Đài Loan đã công bố pháp lệnh sử dụng mét vuông làm đơn vị đo diện tích từ năm 1945, nhưng tới nay, dân chúng vẫn quen dùng Bình để đo diện tích. Tại Đài Loan, một Bình tương đương với 3,3 mét vuông, nhỏ hơn Bình của Nhật một chút. Đơn vị đo lường diện tích này cũng được sử dụng tại Đại Hàn với tên gọi là Pyeong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.