Chương 8: ★ Từ Thục về Đông ★
Bộ Liêm Y
29/07/2021
Kiếp trước bữa tiệc chia tay Thục, cũng là sóng ngầm mãnh liệt như vậy.
Cường hào Thục Châu muốn thử sự khoan dung độ lượng của Sở Vương, thấy Địch Kỳ Dã niên thiếu, là người ngoài mới gia nhập Sở quân, bề ngoài còn anh tuấn xinh đẹp, liền đi qua tìm hắn uống rượu, trong lúc nói chuyện cố ý đùa cợt hai câu, không ngờ tới Địch Kỳ Dã lập tức đá bay cả chiếc án nhỏ bày đầy rượu và đồ ăn, đòi luận võ với bọn họ.
Mặc dù không dự đoán được tính tình Địch Kỳ Dã lại nóng nảy như thế, nhưng lời này lại nói trúng ý của cường hào Thục Châu, lập tức dăm ba câu đã chốt xong phải dọn sân so đấu, Sở Thục mỗi bên phái ra ba võ sĩ, ba trận thắng hai.
Lời nói ra quá nhanh khiến cho Cố Liệt không thể không đáp ứng, trầm khuôn mặt, đang định gọi Khương Dương chọn người, thì Địch Kỳ Dã đã bễ nghễ chúng tướng, nói: “Một mình ta là đủ rồi.”
Sau đó xách đao lên sân khấu, không sót lại nổi nửa phân chừng mực, ba gã võ sĩ Thục Châu bị hắn đánh mặt mũi bầm dập, đá bay xa mấy trượng, Địch Kỳ Dã vẫn là bạch y phiêu phiêu, không nhiễm bụi trần.
Buông tay đánh nhau như vậy, ngược lại khiến người Thục Châu cảm thấy Địch Kỳ Dã có bản lĩnh còn không giả tạo, tức thì đổi giọng bắt đầu gọi “Địch huynh đệ”, một hồi tranh chấp cuối cùng náo loạn thành vui vẻ hoà thuận, coi như nhờ hoạ được phúc.
Ngày hôm sau, Khương Dương thay mặt Địch Kỳ Dã đi nhận lỗi với Cố Liệt, nói Địch Kỳ Dã chưa từng uống rượu, lúc ấy kỳ thật đã hơi say, không phải cố ý muốn gây sự. Cố Liệt thói quen đa nghi, không tỏ ý kiến về lời này, sau lại nghe người khác kể chuyện phiếm, nói rằng Địch Kỳ Dã đi theo Khương Dương luyện tửu lượng, cũng không quan tâm nhiều lắm.
Nhưng chuyện đó xảy ra, tuy rằng xúc tiến Thục Sở hoà thuận, lại chôn xuống một mầm tai hoạ cho Địch Kỳ Dã sau này.
Sau khi Cố Liệt đăng cơ, bởi vì thiên hạ chinh chiến lâu năm, trăm phế chờ đổi mới, bèn thi hành một số tân chính sách tốt cho dân chúng, thúc đẩy động viên việc cày cấy. Nhưng làm lợi cho dân, ở trong mắt cường hào chính là cắt thịt của bọn họ, tân chính sách đẩy đến Thục Châu, Thục Châu làm phản, bị Cố Liệt phái binh trấn áp, trong đó có một người từng tham dự bữa tiệc từ biệt Thục Châu, sau khi bị đánh tan tác tháo chạy, lại chạy tới đầu nhập vào Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã thân là Địch Quốc Hầu, nếu thu lưu phản quan, giúp hắn sẽ là bất trung; kẻ đó đầy mồm xưng huynh gọi đệ, tới lúc gặp nạn, nếu bán đứng hắn sẽ là bất nghĩa.
Kỳ thật Địch Kỳ Dã cũng chỉ mới gặp kẻ đó có một lần, nhưng cái mũ to bất trung bất nghĩa ụp lên đầu, hết đường chối cãi. Cuối cùng Địch Kỳ Dã không có cách nào, thoát hết quần áo Địch Quốc Hầu, gọi thân binh tới sai trói cả hắn lẫn kẻ đó lại, đưa đi gặp Cố Liệt, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Bệ Hạ, trái phải ta đều không phải là người, nghe ngài xử lý đi.”
Sau khi Địch Kỳ Dã đã chết rất nhiều năm, đám văn nhân vẫn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai về việc hắn rốt cuộc là “trung quân” hay là “cầu vinh”.
Cho nên, tuy rằng Địch Kỳ Dã sân tiệc đấu Thục là một cái danh tiếng hay ho, nhưng Cố Liệt vẫn đưa mắt ra hiệu cho Khương Dương, quyết định kế sách.
*
Khương Dương cười nói Địch tiểu ca say rồi, Cố Liệt liền uống hết rượu trong ly, cười tiếp lời: “Bổn Vương ở đây, các huynh đệ nhiều ít đều câu thúc, không được tận hứng, Bổn Vương vẫn nên đi trước, chư vị ngàn vạn đừng bó tay bó chân, tối nay Thục Sở chung vui.”
Không đợi người Thục đưa đẩy giữ lại, Khương Dương đã kéo Địch Kỳ Dã đang định nằm bò ra cái án lùn dậy: “Vừa lúc, cận vệ của Chủ Công có thể thuận đường đưa Địch tiểu ca về luôn.”
Hai người họ vừa mới đi, Khương Dương cười hê hê, thần thần bí bí nói với mọi người trong sảnh: “Chỉ uống không, có gì thú vị.”
Bất luận có náo nhiệt gì sắp tới, cũng đều không còn liên quan đến hai người đã rời đi.
Địch Kỳ Dã đi đường hơi lảo đảo, nhưng vẫn cực kỳ nhạy bén, không cho cận vệ của Cố Liệt tới gần. Cố Liệt thấy hắn còn có thể đi, đành tự mình nắm lấy khuỷu tay hắn, tỏ ý dẫn đường.
Địch Kỳ Dã chúi đầu đi đường, không vui lắm.
“Sao không nói tiếng nào?” Chơi được Địch Kỳ Dã một lần, tâm tình của Cố Liệt cũng không tệ lắm, quay mặt sang cố ý trêu hắn.
Địch Kỳ Dã a một tiếng, cũng không nhìn hắn, tầm mắt dừng ở bàn tay đang nắm khuỷu tay mình của Cố Liệt, ngắt câu đáp: “Rượu vào lời ra. Lời nhiều nói lỡ. Lỡ mất dịp may. May tay bốn khuỷu.” (1)
Hắn không chỉ biết rất nhiều thành ngữ, còn có thể chơi domino.
Những lúc thật sự đột nhiên bị chọc cười, không có ai có thể dằn xuống tâm tình vui sướng từ tận đáy lòng, Cố Liệt thể nghiệm cảm giác mới lạ này, thấp giọng cười thật lâu.
Địch Kỳ Dã buồn bực, đầu hắn vì uống phải rượu mà hoạt động rất chậm, nhưng không có nghĩa là hắn ngu rồi, hắn biết Cố Liệt đang cười hắn, tuy rằng vừa mới kêu nói nhiều sai nhiều, nhưng thật sự có tí tủi thân, không nhịn được chỉ trích: “Ngươi dùng đồ ăn lừa ta.”
Kỳ thực sau khi chờ vị cay không quen trôi bớt đi, Địch Kỳ Dã cảm thấy món thịt thỏ đó vẫn rất ngon. Nhưng, khanh bổn giai nhân, nề hà làm tặc (2). Một món ăn ngon như vậy, lại thành đồng loã với Cố Liệt để lừa hắn.
Dừng một lát, lại thật sự tò mò: “Khương Dương làm thế nào đổi, cái ly?”
Cố Liệt lôi kéo hắn đi về phía trước: “Sao không phải là ngươi cầm nhầm?”
“Không có khả năng,” dù cho men say còn chưa tiêu, Địch Kỳ Dã vẫn phi thường tự tin như cũ, túm Cố Liệt dừng lại nói rõ ràng: “Ta liếc mắt một cái, là có thể nhớ kỹ đồ vật bày ở trên bàn, là do Khương Dương tráo đi cái ly, ta không phát hiện ra, hắn đã làm thế nào?”
Người say rượu sức lực lớn, mà dù sao Cố Liệt cũng là Sở Vương, có cận vệ đi theo, nếu thật sự dùng sức lôi lôi kéo kéo với Địch Kỳ Dã thì không hay lắm, đành phải dỗ dành hắn vừa đi vừa nói chuyện, Địch Kỳ Dã mới bằng lòng cất bước.
“Khương Dương cược đâu thắng đó, ở đại doanh Kinh Châu, bọn họ lén kêu bậy, toàn gọi hắn là xúc xắc tướng quân.”
Đầu Địch Kỳ Dã một chốc không theo kịp, khó hiểu nhìn hắn.
“Tay hắn nhanh, tuyệt kỹ là xuất thiên lấy tiền (3).”
Địch Kỳ Dã rốt cuộc hoàn hồn, nghiến răng mắng tiếng gì đó, nghe không rõ.
Cố Liệt quay đầu xem hắn, Địch Kỳ Dã mím môi, trừng mắt, ý là sẽ không mở miệng nữa.
Bị trừng mắt, Cố Liệt cũng không tức giận, hắn thầm nghĩ khó trách kiếp trước Khương Dương thường hay biện hộ thay Địch Kỳ Dã, thiên vị Địch Kỳ Dã giống như con cháu nhà mình.
Kiếp trước Khương Dương là người chăm sóc Địch Kỳ Dã khi mới tới, có lẽ cũng đã chứng kiến dáng vẻ vô ý lầm lỗi của hắn.
Đời trước, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt trong lều chủ soái, Cố Liệt không có cách nào chỉ coi Địch Kỳ Dã là một hậu sinh tiểu bối được nữa, khi bước lên chiến trường Địch Kỳ Dã hoàn toàn tỏ rõ hắn là một tướng lĩnh xuất sắc đến cỡ nào, đồng thời có khả năng trở thành một uy hiếp tiềm tàng đến cỡ nào.
Từ xưa hùng chủ gặp lương tướng, đã vui lại buồn.
Cố Liệt không trêu hắn nữa, nắm lấy khuỷu tay Địch Kỳ Dã, một đường dẫn hắn quay về lều.
Địch Kỳ Dã đá bay ủng liền ôm đao lăn lên giường, Cố Liệt lắc đầu, rút Thanh Long Đao ra đặt ở mép giường, đang chuẩn bị đi, lại thấy Địch Kỳ Dã nhắm hai mắt duỗi tay sờ soạng bên gối, mày dần nhăn nhíu, Cố Liệt cho rằng hắn đang tìm đao, xoay chuôi đao nhét vào tay hắn.
Địch Kỳ Dã sờ đến vòng tròn trên chuôi đao, dường như có chút nghi hoặc, nhưng vẫn giãn mày, vỗ lên vòng tròn một cái, mơ mơ màng màng nói: “Sáng mai bảy giờ dậy.”
Sơn giờ là khi nào? Hắn đang nói chuyện với ai? (4)
*
Ba ngày sau, Sở quân nhổ trại về Đông.
Địch Kỳ Dã không binh không chức, cưỡi Vô Song một đường đi theo Khương Dương, sau khi chơi thân quen với Lục Dực, hắn mới biết Lục Dực là Thục quan lại theo Sở, thì ra là vì tổ tông của hắn là người Sở.
Nhưng Lục Dực sinh ra ở Thục Châu, lớn lên ở Thục Châu, vì sao lại cho rằng mình không phải người Thục mà là người Sở? Hắn biết câu này không thể hỏi, giữ lại ở trong lòng.
Vào Kinh Châu, tướng sĩ Sở quân càng thêm nóng lòng về nhà, nghe từng tiếng trống đánh nghênh đón nơi biên giới mà trào dâng cảm xúc.
Cuối cùng, nơi Cố Liệt tế tổ xưng vương trong truyền thuyết đã xuất hiện trước mắt Địch Kỳ Dã.
Chương Tự tại đông, Vân Mộng về tây.
Đô thành Kinh Sở (5) — Thành Kỷ Nam.
————————————————–
Chú thích:
(1) Nguyên văn là:
– Tửu hậu thất ngôn: Rượu vào lời ra
– Ngôn đa tất thất: Nói nhiều sai nhiều
– Thất chi giao tí: Vuột mất nắm tay (ý là cơ hội trước mặt nhưng vẫn bỏ qua)
– Tí hữu tứ trửu: Tay có bốn khuỷu (ý là đẹp, tướng mạo bất phàm)
(2) Khanh bổn giai nhân, nề hà làm tặc: ngươi vốn là người tốt, tội gì theo kẻ gian
(3) Xuất thiên đổi tử: xuất thiên hình như là Thiên Ù trong mạt chược, đại khái là Khương Dương tay son bá chủ môn này, gặp ổng chỉ mất tiền =))
(4) Sơn giờ: sơn và thất đều phát âm là ‘qi’, thời xưa không có khái niệm 7 giờ, nên Cố thần nghe sang thành ‘sơn’
(5) Kinh Sở: khu vực cổ bao gồm toàn bộ Hồ Bắc và khu vực xung quanh, nay là tỉnh Hồ Bắc
————————————————–
Em Dã say vận dụng thành ngữ càng bậy bạ, hẳn là đĩa thịt thỏ là người tốt =))
Cường hào Thục Châu muốn thử sự khoan dung độ lượng của Sở Vương, thấy Địch Kỳ Dã niên thiếu, là người ngoài mới gia nhập Sở quân, bề ngoài còn anh tuấn xinh đẹp, liền đi qua tìm hắn uống rượu, trong lúc nói chuyện cố ý đùa cợt hai câu, không ngờ tới Địch Kỳ Dã lập tức đá bay cả chiếc án nhỏ bày đầy rượu và đồ ăn, đòi luận võ với bọn họ.
Mặc dù không dự đoán được tính tình Địch Kỳ Dã lại nóng nảy như thế, nhưng lời này lại nói trúng ý của cường hào Thục Châu, lập tức dăm ba câu đã chốt xong phải dọn sân so đấu, Sở Thục mỗi bên phái ra ba võ sĩ, ba trận thắng hai.
Lời nói ra quá nhanh khiến cho Cố Liệt không thể không đáp ứng, trầm khuôn mặt, đang định gọi Khương Dương chọn người, thì Địch Kỳ Dã đã bễ nghễ chúng tướng, nói: “Một mình ta là đủ rồi.”
Sau đó xách đao lên sân khấu, không sót lại nổi nửa phân chừng mực, ba gã võ sĩ Thục Châu bị hắn đánh mặt mũi bầm dập, đá bay xa mấy trượng, Địch Kỳ Dã vẫn là bạch y phiêu phiêu, không nhiễm bụi trần.
Buông tay đánh nhau như vậy, ngược lại khiến người Thục Châu cảm thấy Địch Kỳ Dã có bản lĩnh còn không giả tạo, tức thì đổi giọng bắt đầu gọi “Địch huynh đệ”, một hồi tranh chấp cuối cùng náo loạn thành vui vẻ hoà thuận, coi như nhờ hoạ được phúc.
Ngày hôm sau, Khương Dương thay mặt Địch Kỳ Dã đi nhận lỗi với Cố Liệt, nói Địch Kỳ Dã chưa từng uống rượu, lúc ấy kỳ thật đã hơi say, không phải cố ý muốn gây sự. Cố Liệt thói quen đa nghi, không tỏ ý kiến về lời này, sau lại nghe người khác kể chuyện phiếm, nói rằng Địch Kỳ Dã đi theo Khương Dương luyện tửu lượng, cũng không quan tâm nhiều lắm.
Nhưng chuyện đó xảy ra, tuy rằng xúc tiến Thục Sở hoà thuận, lại chôn xuống một mầm tai hoạ cho Địch Kỳ Dã sau này.
Sau khi Cố Liệt đăng cơ, bởi vì thiên hạ chinh chiến lâu năm, trăm phế chờ đổi mới, bèn thi hành một số tân chính sách tốt cho dân chúng, thúc đẩy động viên việc cày cấy. Nhưng làm lợi cho dân, ở trong mắt cường hào chính là cắt thịt của bọn họ, tân chính sách đẩy đến Thục Châu, Thục Châu làm phản, bị Cố Liệt phái binh trấn áp, trong đó có một người từng tham dự bữa tiệc từ biệt Thục Châu, sau khi bị đánh tan tác tháo chạy, lại chạy tới đầu nhập vào Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã thân là Địch Quốc Hầu, nếu thu lưu phản quan, giúp hắn sẽ là bất trung; kẻ đó đầy mồm xưng huynh gọi đệ, tới lúc gặp nạn, nếu bán đứng hắn sẽ là bất nghĩa.
Kỳ thật Địch Kỳ Dã cũng chỉ mới gặp kẻ đó có một lần, nhưng cái mũ to bất trung bất nghĩa ụp lên đầu, hết đường chối cãi. Cuối cùng Địch Kỳ Dã không có cách nào, thoát hết quần áo Địch Quốc Hầu, gọi thân binh tới sai trói cả hắn lẫn kẻ đó lại, đưa đi gặp Cố Liệt, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Bệ Hạ, trái phải ta đều không phải là người, nghe ngài xử lý đi.”
Sau khi Địch Kỳ Dã đã chết rất nhiều năm, đám văn nhân vẫn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai về việc hắn rốt cuộc là “trung quân” hay là “cầu vinh”.
Cho nên, tuy rằng Địch Kỳ Dã sân tiệc đấu Thục là một cái danh tiếng hay ho, nhưng Cố Liệt vẫn đưa mắt ra hiệu cho Khương Dương, quyết định kế sách.
*
Khương Dương cười nói Địch tiểu ca say rồi, Cố Liệt liền uống hết rượu trong ly, cười tiếp lời: “Bổn Vương ở đây, các huynh đệ nhiều ít đều câu thúc, không được tận hứng, Bổn Vương vẫn nên đi trước, chư vị ngàn vạn đừng bó tay bó chân, tối nay Thục Sở chung vui.”
Không đợi người Thục đưa đẩy giữ lại, Khương Dương đã kéo Địch Kỳ Dã đang định nằm bò ra cái án lùn dậy: “Vừa lúc, cận vệ của Chủ Công có thể thuận đường đưa Địch tiểu ca về luôn.”
Hai người họ vừa mới đi, Khương Dương cười hê hê, thần thần bí bí nói với mọi người trong sảnh: “Chỉ uống không, có gì thú vị.”
Bất luận có náo nhiệt gì sắp tới, cũng đều không còn liên quan đến hai người đã rời đi.
Địch Kỳ Dã đi đường hơi lảo đảo, nhưng vẫn cực kỳ nhạy bén, không cho cận vệ của Cố Liệt tới gần. Cố Liệt thấy hắn còn có thể đi, đành tự mình nắm lấy khuỷu tay hắn, tỏ ý dẫn đường.
Địch Kỳ Dã chúi đầu đi đường, không vui lắm.
“Sao không nói tiếng nào?” Chơi được Địch Kỳ Dã một lần, tâm tình của Cố Liệt cũng không tệ lắm, quay mặt sang cố ý trêu hắn.
Địch Kỳ Dã a một tiếng, cũng không nhìn hắn, tầm mắt dừng ở bàn tay đang nắm khuỷu tay mình của Cố Liệt, ngắt câu đáp: “Rượu vào lời ra. Lời nhiều nói lỡ. Lỡ mất dịp may. May tay bốn khuỷu.” (1)
Hắn không chỉ biết rất nhiều thành ngữ, còn có thể chơi domino.
Những lúc thật sự đột nhiên bị chọc cười, không có ai có thể dằn xuống tâm tình vui sướng từ tận đáy lòng, Cố Liệt thể nghiệm cảm giác mới lạ này, thấp giọng cười thật lâu.
Địch Kỳ Dã buồn bực, đầu hắn vì uống phải rượu mà hoạt động rất chậm, nhưng không có nghĩa là hắn ngu rồi, hắn biết Cố Liệt đang cười hắn, tuy rằng vừa mới kêu nói nhiều sai nhiều, nhưng thật sự có tí tủi thân, không nhịn được chỉ trích: “Ngươi dùng đồ ăn lừa ta.”
Kỳ thực sau khi chờ vị cay không quen trôi bớt đi, Địch Kỳ Dã cảm thấy món thịt thỏ đó vẫn rất ngon. Nhưng, khanh bổn giai nhân, nề hà làm tặc (2). Một món ăn ngon như vậy, lại thành đồng loã với Cố Liệt để lừa hắn.
Dừng một lát, lại thật sự tò mò: “Khương Dương làm thế nào đổi, cái ly?”
Cố Liệt lôi kéo hắn đi về phía trước: “Sao không phải là ngươi cầm nhầm?”
“Không có khả năng,” dù cho men say còn chưa tiêu, Địch Kỳ Dã vẫn phi thường tự tin như cũ, túm Cố Liệt dừng lại nói rõ ràng: “Ta liếc mắt một cái, là có thể nhớ kỹ đồ vật bày ở trên bàn, là do Khương Dương tráo đi cái ly, ta không phát hiện ra, hắn đã làm thế nào?”
Người say rượu sức lực lớn, mà dù sao Cố Liệt cũng là Sở Vương, có cận vệ đi theo, nếu thật sự dùng sức lôi lôi kéo kéo với Địch Kỳ Dã thì không hay lắm, đành phải dỗ dành hắn vừa đi vừa nói chuyện, Địch Kỳ Dã mới bằng lòng cất bước.
“Khương Dương cược đâu thắng đó, ở đại doanh Kinh Châu, bọn họ lén kêu bậy, toàn gọi hắn là xúc xắc tướng quân.”
Đầu Địch Kỳ Dã một chốc không theo kịp, khó hiểu nhìn hắn.
“Tay hắn nhanh, tuyệt kỹ là xuất thiên lấy tiền (3).”
Địch Kỳ Dã rốt cuộc hoàn hồn, nghiến răng mắng tiếng gì đó, nghe không rõ.
Cố Liệt quay đầu xem hắn, Địch Kỳ Dã mím môi, trừng mắt, ý là sẽ không mở miệng nữa.
Bị trừng mắt, Cố Liệt cũng không tức giận, hắn thầm nghĩ khó trách kiếp trước Khương Dương thường hay biện hộ thay Địch Kỳ Dã, thiên vị Địch Kỳ Dã giống như con cháu nhà mình.
Kiếp trước Khương Dương là người chăm sóc Địch Kỳ Dã khi mới tới, có lẽ cũng đã chứng kiến dáng vẻ vô ý lầm lỗi của hắn.
Đời trước, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt trong lều chủ soái, Cố Liệt không có cách nào chỉ coi Địch Kỳ Dã là một hậu sinh tiểu bối được nữa, khi bước lên chiến trường Địch Kỳ Dã hoàn toàn tỏ rõ hắn là một tướng lĩnh xuất sắc đến cỡ nào, đồng thời có khả năng trở thành một uy hiếp tiềm tàng đến cỡ nào.
Từ xưa hùng chủ gặp lương tướng, đã vui lại buồn.
Cố Liệt không trêu hắn nữa, nắm lấy khuỷu tay Địch Kỳ Dã, một đường dẫn hắn quay về lều.
Địch Kỳ Dã đá bay ủng liền ôm đao lăn lên giường, Cố Liệt lắc đầu, rút Thanh Long Đao ra đặt ở mép giường, đang chuẩn bị đi, lại thấy Địch Kỳ Dã nhắm hai mắt duỗi tay sờ soạng bên gối, mày dần nhăn nhíu, Cố Liệt cho rằng hắn đang tìm đao, xoay chuôi đao nhét vào tay hắn.
Địch Kỳ Dã sờ đến vòng tròn trên chuôi đao, dường như có chút nghi hoặc, nhưng vẫn giãn mày, vỗ lên vòng tròn một cái, mơ mơ màng màng nói: “Sáng mai bảy giờ dậy.”
Sơn giờ là khi nào? Hắn đang nói chuyện với ai? (4)
*
Ba ngày sau, Sở quân nhổ trại về Đông.
Địch Kỳ Dã không binh không chức, cưỡi Vô Song một đường đi theo Khương Dương, sau khi chơi thân quen với Lục Dực, hắn mới biết Lục Dực là Thục quan lại theo Sở, thì ra là vì tổ tông của hắn là người Sở.
Nhưng Lục Dực sinh ra ở Thục Châu, lớn lên ở Thục Châu, vì sao lại cho rằng mình không phải người Thục mà là người Sở? Hắn biết câu này không thể hỏi, giữ lại ở trong lòng.
Vào Kinh Châu, tướng sĩ Sở quân càng thêm nóng lòng về nhà, nghe từng tiếng trống đánh nghênh đón nơi biên giới mà trào dâng cảm xúc.
Cuối cùng, nơi Cố Liệt tế tổ xưng vương trong truyền thuyết đã xuất hiện trước mắt Địch Kỳ Dã.
Chương Tự tại đông, Vân Mộng về tây.
Đô thành Kinh Sở (5) — Thành Kỷ Nam.
————————————————–
Chú thích:
(1) Nguyên văn là:
– Tửu hậu thất ngôn: Rượu vào lời ra
– Ngôn đa tất thất: Nói nhiều sai nhiều
– Thất chi giao tí: Vuột mất nắm tay (ý là cơ hội trước mặt nhưng vẫn bỏ qua)
– Tí hữu tứ trửu: Tay có bốn khuỷu (ý là đẹp, tướng mạo bất phàm)
(2) Khanh bổn giai nhân, nề hà làm tặc: ngươi vốn là người tốt, tội gì theo kẻ gian
(3) Xuất thiên đổi tử: xuất thiên hình như là Thiên Ù trong mạt chược, đại khái là Khương Dương tay son bá chủ môn này, gặp ổng chỉ mất tiền =))
(4) Sơn giờ: sơn và thất đều phát âm là ‘qi’, thời xưa không có khái niệm 7 giờ, nên Cố thần nghe sang thành ‘sơn’
(5) Kinh Sở: khu vực cổ bao gồm toàn bộ Hồ Bắc và khu vực xung quanh, nay là tỉnh Hồ Bắc
————————————————–
Em Dã say vận dụng thành ngữ càng bậy bạ, hẳn là đĩa thịt thỏ là người tốt =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.