Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh
Chương 24: (Ấu thơ) Xin lệnh cấm linh
Một Cái Vỏ Ve
29/06/2023
Đã từ rất lâu, khi các sư đệ sư muội đều đã trưởng thành thì sự sùng bái vô điều kiện của chúng với đại sư huynh Ly Tương không còn được như lúc mới lên núi nữa, chỉ có Tiết Tử Dung vẫn giữ nguyên vẻ ngưỡng mộ vây lấy hắn. Vì vậy sau khi chào vị sư huynh phái Phù Dao xong thì hắn nhảy khỏi đài tỉ thí ngay, vội vã chạy đến chỗ của mình trên khán đài.
Chút hư vinh ít ỏi trong đại sư huynh một tay chấp chưởng môn vụ toàn là từ Thập Nhất mà ra.
Quả nhiên, người còn chưa vọt tới giọng đã tới trước: "Thập Nhất, Thập Nhất! Thấy huynh giỏi không nè?"
Không ai đáp lời hắn.
Linh cảm của Ly Tương ngọ nguậy một cái, hắn cứng đờ nhìn vẻ căng thẳng trong mắt Kiều Trác Việt.
"Đệ ấy đâu?"
Đáp lại câu hỏi ấy là cái lắc đầu.
Kiều Trác Việt đã tìm khắp khán đài cũng không thấy người đâu cả.
"Không phải huynh kêu đệ trông chừng Tử Dung sao?" Hắn gần như quát lên.
Hôm nay tề tựu về đây cơ man nào là tu sĩ các phái nên hầu như mọi người không dám tùy tiện trải thần thức ra tránh cho vô ý mạo phạm tiền bối hay các tu sĩ khác phái, nếu có người lạ đến gần, Kiều Trác Việt lại không chú tâm để ý sẽ không dễ dàng phát hiện ra.
Cả khi nãy, ngay khi vừa phát hiện Tiết Tử Dung biến mất hắn cũng không dán vươn thần thức ra xa thăm dò, bây giờ nghe Ly Tương quát hắn cũng có chút hổ thẹn bèn quyết định trải thần thức mình ra, bao trùm khắp núi.
Ly Tương vừa nhìn thấy sư đệ mình nhắm mắt trải thần thức ra thì không dám quấy rầy hắn.
Tu vi của Kiều Trác Việt quả đúng như tên, hắn vừa phô thần thức ra, Ly Tương lập tức cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn mình. Nhưng rất nhanh ánh mắt đó đã quyết định bỏ qua Ly Tương mà tiếp tục chạy ra xa. Ly Tương vô thức nhìn về phía các vị trưởng bối thì vừa lúc bắt gặp cảnh Ly Nguyên Huyền sư thúc cau mày nhìn lại.
Những người khác cũng bồn chồn không yên.
Cũng đúng, vô thức bị dò xét như vậy, lòng bồn chồn không yên chỉ là khởi đầu, về sau hẳn là hắn còn phải tìm mọi người giải thích một phen.
Chỉ một cái chớp mắt, thần thức của Kiều Trác Việt đã phô ra khắp núi Thúy Vi này, trừ cấm địa và vùng cấm linh là hắn không thể vượt qua còn thì trên núi Thúy Vi không đâu hắn không đến được. Thậm chí nếu không vì một vài nguyên nhân đặc thù, kẻ có tu vi như hắn còn có thể tự do với thần thức đi khắp Tứ Địa này.
"Trên đường đến vùng cấm linh." Kiều Trác Việt bỗng mở bừng đôi mắt, "Hẳn là gã họ Tiết muốn đến đó để không bị chúng ta theo dấu."
Hầu hết trong các môn phái đều có cấm địa và vùng cấm linh. Nếu như cấm địa là nơi quan trọng, được bày bố kết giới nghiêm ngặt, không dễ gì bước vào thì vùng cấm linh lại chỉ có một đường linh lực bao phủ nơi ấy. Vùng cấm linh có khi là võ trường để các tu sĩ có thiên hướng đối kháng luyện tập thể chất hoặc là vùng nuôi linh thú, trồng thảo dược, cấm linh để tránh chúng bạo phát linh khí hoặc làm ảnh hưởng đến dược liệu.
Vùng cấm linh, tên như thế nào thì chính là như thế ấy.
Ở nơi đó, tu sĩ sẽ không tìm thấy chút linh khí nào, dù cho mang theo linh thạch cũng vô ích, linh khí thoát ra khỏi linh thạch cũng sẽ lập tức tiêu tan giữa đất trời. Ở trong vùng cấm linh, tu sĩ dù là kẻ vừa dẫn linh hay đại năng tu vi bằng trời cũng sẽ cảm nhận được cảm giác thân thể nặng nề dính chặt với đất bằng, bức bối vụng về nên hầu như người có tu vi càng cao càng không thích vào vùng cấm linh.
"Huynh sẽ qua đó ngay! Đệ đi báo với sư phụ một tiếng rồi nhận lỗi với các vị tiền bối đi." Ly Tương nhanh chóng phân công cho sư đệ mình.
Kiều Trác Việt nghe vậy thì không an tâm: "Huynh đối phó được hắn à? Để đệ đi cho."
Ly Tương gạt bỏ đề nghị đó: "Gần vùng cấm linh tu vi càng cao càng dễ bó gối."
Nói xong hắn cũng không chờ Kiều Trác Việt phản đối nữa đã thảy kiếm Ngọc Tán ra, giẫm lên đó rồi lao vút đi như vệt sao.
"Nhưng không có linh khí bệnh của hu…"
Kiều Trác Việt chưa nói hết câu cũng chỉ đành đi tìm Ly Nguyên Thượng.
Ngay khi hắn vừa quay người, một bàn tay bỗng nắm lấy thanh kiếm hắn, chủ nhân của bàn tay đó kêu lên: "Sư huynh! Dẫn đệ đi gặp sư phụ!"
Thôi Bạch Hạc mắt chảy hai dòng lệ đỏ nói với hắn.
Kiều Trác Việt thấy cảnh này, dù hắn không hiểu gì cũng vội vã tóm lấy tay, dẫn Bạch Hạc chen vào đám người trên khán đài để tìm lối đi nhanh.
Vừa nhìn thấy Thôi Bạch Hạc với hai dòng lệ đỏ chen đến, Ly Nguyên Thượng bỗng dưng cảm thấy không ổn lắm. Ly Nguyên Huyền thay sư huynh mình hỏi: "Con muốn chết sao? Còn dám nhìn trộm thiên cơ." . Ngôn Tình Cổ Đại
Dù là lời quở trách nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt hững hờ, ngữ điệu bình thản.
Lời này nói ra lập tức thu hút được sự chú ý của các vị tiền bối khác.
Ly Nguyên Huyền cũng nghĩ như sư huynh mình vì vậy người chưa nói gì hắn đã kéo lên đầu "thiên cơ", như vậy có càn quấy ra sao thì vẫn còn đường rút lui.
Quả nhiên ngay sau đó, Thôi Bạch Hạc tìm đường chết số hai núi Thúy Vi nói: "Xin sư phụ hạ lệnh cấm linh toàn núi Thúy Vi!"
Lập tức tiếng "ồ" vang khắp trên đài, các vị trưởng lão của Thúy Vi ai nấy cũng xôn xao cả lên, khách khứa cũng rì rầm nghị luận.
Cấm linh thì bọn họ khác gì người phàm kia chứ? Kẻ đa nghi khéo sẽ nghĩ núi Thúy Vi có mưu đồ bất chính khác: Cấm linh rồi thì "người phàm" núi Thúy Vi lấy số lượng làm lực lượng, hoàn toàn có thể làm ra bất cứ chuyện gì với các tu sĩ tề tựu về đây.
Còn chưa đợi Ly Nguyên Thượng quyết định, sư thúc đỉnh Văn Phong đã nói: "Vớ vẩn! Có chuyện gì mà cần đến cả lệnh cấm linh kia chứ?"
Thôi Bạch Hạc quay sang nhìn phong chủ Văn Phong nhưng chẳng nói gì, đáp lại tiếng quát đó chỉ có hai hàng huyết lệ trào xuống.
Đầu tóc hắn vốn đã bạc trắng, áo quần cũng màu sáng bây giờ đang bị máu rơi xuống thấm đẫm, thoạt nhìn có chút quỷ quái khó nói thành lời, cảm giác như thể đấy là "thiên phạt" dành cho kẻ dám cả gan nói ra bí mật bị đất trời vùi lấp.
Tất cả các vị trưởng bối các phái đến đây là khách nên không ai tiện phản đối, người nào người nấy chảy mồ hôi đến khó coi.
Thôi Bạch Hạc vẫn tiếp tục lặp lại lời ban nãy: "Xin sư phụ hạ lệnh cấm linh toàn núi Thúy Vi!"
Hắn chẳng nói gì thêm.
Kiều Trác Việt không biết sư đệ mình thấy cái gì. Bao năm qua hắn đã quen nhìn sư đệ chảy huyết lệ vì nhìn mấy thứ linh tinh bèn mặc kệ Bạch Hạc mà nói: "Sư phụ! Tiết Vă... tiền bối đã bắt Tử Dung chạy về phía vùng cấm linh, đại sư huynh đã đuổi theo tới đó."
Các môn phái khác cử người đến đây đều là người có bối phận cao, người lo đối ngoại, có người lo cho các đệ tử mình. Chỉ có Tiết Văn Kỳ từ đầu nói không an tâm, quay về chỗ đoàn người Phù Lê Châu nên không ai chú ý đến hắn cả.
Nghe đến đây, ngay lập tức có người liên hệ đến lời khẩn cầu của vị môn đồ tóc trắng kia, người đó vội hỏi: "Vị sư điệt đây họ gì vậy?"
Ly Tương từng nói Thôi Bạch Hạc không thích ai nhắc đến họ của mình, thế mà bây giờ có người hỏi đến, hắn cũng không chút do dự nói: "Vãn bối họ Thôi."
Họ Thôi, tóc bạc, nhìn trộm thiên cơ.
Chỉ có kẻ ngu ngốc mới không nghĩ đến Thôi thị mấy trăm năm trước gánh "thiên phạt" gần như bị diệt tuyệt toàn tộc.
Thật không ngờ núi Thúy Vi lại nắm "thiên cơ" trong tay.
Nhưng cấm linh là chuyện hệ trọng, hơn nữa nếu chỉ có người núi Thúy Vi thì dễ nói chuyện, đằng này tu sĩ đại năng Tứ Địa đều ở đây, một khi thật sự cấm linh, hậu quả phía sau quả thật khó mà lường được.
Kiều Trác Việt thấy không ai chú ý đến mình thì chắp tay nói: "Sư phụ, bây giờ phải tìm cách cứu Tử Dung!"
Thôi Bạch Hạc bỗng quỳ sụp xuống: "Xin sư phụ hạ lệnh cấm linh toàn núi Thúy Vi!"
Kiều Trác Việt: "Sư phụ!"
Ly Nguyên Thượng: "..."
Sao đệ tử y đứa nào cũng giỏi gây rối thế này?
Y vờ vịt nói: "Con nói tộc chủ Tiết thị bắt Tử Dung đi đâu? Vùng cấm linh của Thúy Vi sao?"
"Đúng vậy!"
Ly Nguyên Huyền làm sư đệ y bao năm cũng không uổng phí, nghe vậy thì tiếp lời: "Một khi linh thú ở đó gặp chuyện, chỉ e là…"
Các vị phong chủ khác: Không, không có e ò gì hết, linh thú ở Thúy Vi này có tự bạo đồng loạt cũng không làm lan linh khí khỏi vùng cấm linh được. Toàn là vài loài thú lấy lông mà thôi! Cái gã Ly Nguyên Huyền này theo đạo vô tình mà còn nói dối được hay thế.
Thật ra Ly Nguyên Huyền không hề nói dối, y còn chưa nói gì kia mà!
Thế nhưng lời này ít nhiều cũng đả động đến các vị ngồi ở đây. Bọn họ bắt đầu suy tính xem có nên để mặc họ Ly kia cấm linh núi Thúy Vi hay không dù thật ra bọn họ cũng không có quyền can thiệp vào nếu người Thúy Vi chọn cấm linh.
Tiếng binh khí trên đài va vào nhau kêu keng keng vang đến. Nếu bây giờ cấm linh ngay thì e là sẽ ảnh hưởng trận đấu.
Cuối cùng Ly Nguyên Thượng đứng dậy chắp tay nói với tiền bối các môn phái.
"Để các vị gặp chuyện mất hứng rồi. Núi Thúy Vi xin phải cấm linh toàn bộ, phiền các vị giúp sức ổn định đám hậu bối."
Lời nói ra hoàn toàn không phải là thương thảo mà là đang ra lệnh.
Kết quả không nằm ngoài dự liệu.
Bọn họ nửa mong cấm linh nửa mong không phải nghe quyết định ấy nhưng không còn cách nào cả. Đến làm khách thì không khỏi phải nhún nhường, huống hồ linh thú bạo linh ít nhiều gì cũng sẽ có tổn hại. Mà còn đó một người họ Thôi nhìn trộm thiên mệnh, ai dám cãi lời sấm của hắn kia chứ?
Tiền bối các phái lục tục kéo về nơi của mình, mặt ai cũng lạnh băng không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng không tránh khỏi chút nghi kỵ, có người còn mắng thầm gã họ Tiết kia lên núi làm khách người ta còn làm bậy.
Ngay sau đó, Ly Nguyên Thượng nói với Kiều Trác Việt: "Con đưa một nhóm người đến vùng cấm linh tiếp ứng, sau khi cấm linh sư phụ sẽ tới ngay. Nhớ đi qua, đừng ngự kiếm."
Kiều Trác Việt "vâng" một tiếng rồi vội vã chạy khỏi đài cao, để lại một mình Cửu sư đệ hắn còn đang đổ hai hàng huyết lệ.
Thôi Bạch Hạc ngồi sụp xuống đất, không biết nhìn vào nơi nào. Hắn thì thầm: "Không kịp rồi."
Ly Nguyên Huyền nhìn sư điệt mình một cái rồi cùng phong chủ các đỉnh và chưởng giáo Ly Nguyên Thượng đứng vào vị trí của mình, bắt đầu thi pháp, bấm quyết.
Một sợi dây vàng bện thành từ linh lực của họ nhanh chóng xuất hiện. Dây vàng lao vun vút ra khỏi đài, chưa đầy cái chớp mắt đã bao trùm lên khắp núi Thúy Vi.
Cùng lúc đó, linh khí bỗng chốc ngưng trệ, không một ai kết nối được với linh khí quanh mình, cả người đều rơi vào cảm giác nặng nề bất an.
Chút hư vinh ít ỏi trong đại sư huynh một tay chấp chưởng môn vụ toàn là từ Thập Nhất mà ra.
Quả nhiên, người còn chưa vọt tới giọng đã tới trước: "Thập Nhất, Thập Nhất! Thấy huynh giỏi không nè?"
Không ai đáp lời hắn.
Linh cảm của Ly Tương ngọ nguậy một cái, hắn cứng đờ nhìn vẻ căng thẳng trong mắt Kiều Trác Việt.
"Đệ ấy đâu?"
Đáp lại câu hỏi ấy là cái lắc đầu.
Kiều Trác Việt đã tìm khắp khán đài cũng không thấy người đâu cả.
"Không phải huynh kêu đệ trông chừng Tử Dung sao?" Hắn gần như quát lên.
Hôm nay tề tựu về đây cơ man nào là tu sĩ các phái nên hầu như mọi người không dám tùy tiện trải thần thức ra tránh cho vô ý mạo phạm tiền bối hay các tu sĩ khác phái, nếu có người lạ đến gần, Kiều Trác Việt lại không chú tâm để ý sẽ không dễ dàng phát hiện ra.
Cả khi nãy, ngay khi vừa phát hiện Tiết Tử Dung biến mất hắn cũng không dán vươn thần thức ra xa thăm dò, bây giờ nghe Ly Tương quát hắn cũng có chút hổ thẹn bèn quyết định trải thần thức mình ra, bao trùm khắp núi.
Ly Tương vừa nhìn thấy sư đệ mình nhắm mắt trải thần thức ra thì không dám quấy rầy hắn.
Tu vi của Kiều Trác Việt quả đúng như tên, hắn vừa phô thần thức ra, Ly Tương lập tức cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn mình. Nhưng rất nhanh ánh mắt đó đã quyết định bỏ qua Ly Tương mà tiếp tục chạy ra xa. Ly Tương vô thức nhìn về phía các vị trưởng bối thì vừa lúc bắt gặp cảnh Ly Nguyên Huyền sư thúc cau mày nhìn lại.
Những người khác cũng bồn chồn không yên.
Cũng đúng, vô thức bị dò xét như vậy, lòng bồn chồn không yên chỉ là khởi đầu, về sau hẳn là hắn còn phải tìm mọi người giải thích một phen.
Chỉ một cái chớp mắt, thần thức của Kiều Trác Việt đã phô ra khắp núi Thúy Vi này, trừ cấm địa và vùng cấm linh là hắn không thể vượt qua còn thì trên núi Thúy Vi không đâu hắn không đến được. Thậm chí nếu không vì một vài nguyên nhân đặc thù, kẻ có tu vi như hắn còn có thể tự do với thần thức đi khắp Tứ Địa này.
"Trên đường đến vùng cấm linh." Kiều Trác Việt bỗng mở bừng đôi mắt, "Hẳn là gã họ Tiết muốn đến đó để không bị chúng ta theo dấu."
Hầu hết trong các môn phái đều có cấm địa và vùng cấm linh. Nếu như cấm địa là nơi quan trọng, được bày bố kết giới nghiêm ngặt, không dễ gì bước vào thì vùng cấm linh lại chỉ có một đường linh lực bao phủ nơi ấy. Vùng cấm linh có khi là võ trường để các tu sĩ có thiên hướng đối kháng luyện tập thể chất hoặc là vùng nuôi linh thú, trồng thảo dược, cấm linh để tránh chúng bạo phát linh khí hoặc làm ảnh hưởng đến dược liệu.
Vùng cấm linh, tên như thế nào thì chính là như thế ấy.
Ở nơi đó, tu sĩ sẽ không tìm thấy chút linh khí nào, dù cho mang theo linh thạch cũng vô ích, linh khí thoát ra khỏi linh thạch cũng sẽ lập tức tiêu tan giữa đất trời. Ở trong vùng cấm linh, tu sĩ dù là kẻ vừa dẫn linh hay đại năng tu vi bằng trời cũng sẽ cảm nhận được cảm giác thân thể nặng nề dính chặt với đất bằng, bức bối vụng về nên hầu như người có tu vi càng cao càng không thích vào vùng cấm linh.
"Huynh sẽ qua đó ngay! Đệ đi báo với sư phụ một tiếng rồi nhận lỗi với các vị tiền bối đi." Ly Tương nhanh chóng phân công cho sư đệ mình.
Kiều Trác Việt nghe vậy thì không an tâm: "Huynh đối phó được hắn à? Để đệ đi cho."
Ly Tương gạt bỏ đề nghị đó: "Gần vùng cấm linh tu vi càng cao càng dễ bó gối."
Nói xong hắn cũng không chờ Kiều Trác Việt phản đối nữa đã thảy kiếm Ngọc Tán ra, giẫm lên đó rồi lao vút đi như vệt sao.
"Nhưng không có linh khí bệnh của hu…"
Kiều Trác Việt chưa nói hết câu cũng chỉ đành đi tìm Ly Nguyên Thượng.
Ngay khi hắn vừa quay người, một bàn tay bỗng nắm lấy thanh kiếm hắn, chủ nhân của bàn tay đó kêu lên: "Sư huynh! Dẫn đệ đi gặp sư phụ!"
Thôi Bạch Hạc mắt chảy hai dòng lệ đỏ nói với hắn.
Kiều Trác Việt thấy cảnh này, dù hắn không hiểu gì cũng vội vã tóm lấy tay, dẫn Bạch Hạc chen vào đám người trên khán đài để tìm lối đi nhanh.
Vừa nhìn thấy Thôi Bạch Hạc với hai dòng lệ đỏ chen đến, Ly Nguyên Thượng bỗng dưng cảm thấy không ổn lắm. Ly Nguyên Huyền thay sư huynh mình hỏi: "Con muốn chết sao? Còn dám nhìn trộm thiên cơ." . Ngôn Tình Cổ Đại
Dù là lời quở trách nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt hững hờ, ngữ điệu bình thản.
Lời này nói ra lập tức thu hút được sự chú ý của các vị tiền bối khác.
Ly Nguyên Huyền cũng nghĩ như sư huynh mình vì vậy người chưa nói gì hắn đã kéo lên đầu "thiên cơ", như vậy có càn quấy ra sao thì vẫn còn đường rút lui.
Quả nhiên ngay sau đó, Thôi Bạch Hạc tìm đường chết số hai núi Thúy Vi nói: "Xin sư phụ hạ lệnh cấm linh toàn núi Thúy Vi!"
Lập tức tiếng "ồ" vang khắp trên đài, các vị trưởng lão của Thúy Vi ai nấy cũng xôn xao cả lên, khách khứa cũng rì rầm nghị luận.
Cấm linh thì bọn họ khác gì người phàm kia chứ? Kẻ đa nghi khéo sẽ nghĩ núi Thúy Vi có mưu đồ bất chính khác: Cấm linh rồi thì "người phàm" núi Thúy Vi lấy số lượng làm lực lượng, hoàn toàn có thể làm ra bất cứ chuyện gì với các tu sĩ tề tựu về đây.
Còn chưa đợi Ly Nguyên Thượng quyết định, sư thúc đỉnh Văn Phong đã nói: "Vớ vẩn! Có chuyện gì mà cần đến cả lệnh cấm linh kia chứ?"
Thôi Bạch Hạc quay sang nhìn phong chủ Văn Phong nhưng chẳng nói gì, đáp lại tiếng quát đó chỉ có hai hàng huyết lệ trào xuống.
Đầu tóc hắn vốn đã bạc trắng, áo quần cũng màu sáng bây giờ đang bị máu rơi xuống thấm đẫm, thoạt nhìn có chút quỷ quái khó nói thành lời, cảm giác như thể đấy là "thiên phạt" dành cho kẻ dám cả gan nói ra bí mật bị đất trời vùi lấp.
Tất cả các vị trưởng bối các phái đến đây là khách nên không ai tiện phản đối, người nào người nấy chảy mồ hôi đến khó coi.
Thôi Bạch Hạc vẫn tiếp tục lặp lại lời ban nãy: "Xin sư phụ hạ lệnh cấm linh toàn núi Thúy Vi!"
Hắn chẳng nói gì thêm.
Kiều Trác Việt không biết sư đệ mình thấy cái gì. Bao năm qua hắn đã quen nhìn sư đệ chảy huyết lệ vì nhìn mấy thứ linh tinh bèn mặc kệ Bạch Hạc mà nói: "Sư phụ! Tiết Vă... tiền bối đã bắt Tử Dung chạy về phía vùng cấm linh, đại sư huynh đã đuổi theo tới đó."
Các môn phái khác cử người đến đây đều là người có bối phận cao, người lo đối ngoại, có người lo cho các đệ tử mình. Chỉ có Tiết Văn Kỳ từ đầu nói không an tâm, quay về chỗ đoàn người Phù Lê Châu nên không ai chú ý đến hắn cả.
Nghe đến đây, ngay lập tức có người liên hệ đến lời khẩn cầu của vị môn đồ tóc trắng kia, người đó vội hỏi: "Vị sư điệt đây họ gì vậy?"
Ly Tương từng nói Thôi Bạch Hạc không thích ai nhắc đến họ của mình, thế mà bây giờ có người hỏi đến, hắn cũng không chút do dự nói: "Vãn bối họ Thôi."
Họ Thôi, tóc bạc, nhìn trộm thiên cơ.
Chỉ có kẻ ngu ngốc mới không nghĩ đến Thôi thị mấy trăm năm trước gánh "thiên phạt" gần như bị diệt tuyệt toàn tộc.
Thật không ngờ núi Thúy Vi lại nắm "thiên cơ" trong tay.
Nhưng cấm linh là chuyện hệ trọng, hơn nữa nếu chỉ có người núi Thúy Vi thì dễ nói chuyện, đằng này tu sĩ đại năng Tứ Địa đều ở đây, một khi thật sự cấm linh, hậu quả phía sau quả thật khó mà lường được.
Kiều Trác Việt thấy không ai chú ý đến mình thì chắp tay nói: "Sư phụ, bây giờ phải tìm cách cứu Tử Dung!"
Thôi Bạch Hạc bỗng quỳ sụp xuống: "Xin sư phụ hạ lệnh cấm linh toàn núi Thúy Vi!"
Kiều Trác Việt: "Sư phụ!"
Ly Nguyên Thượng: "..."
Sao đệ tử y đứa nào cũng giỏi gây rối thế này?
Y vờ vịt nói: "Con nói tộc chủ Tiết thị bắt Tử Dung đi đâu? Vùng cấm linh của Thúy Vi sao?"
"Đúng vậy!"
Ly Nguyên Huyền làm sư đệ y bao năm cũng không uổng phí, nghe vậy thì tiếp lời: "Một khi linh thú ở đó gặp chuyện, chỉ e là…"
Các vị phong chủ khác: Không, không có e ò gì hết, linh thú ở Thúy Vi này có tự bạo đồng loạt cũng không làm lan linh khí khỏi vùng cấm linh được. Toàn là vài loài thú lấy lông mà thôi! Cái gã Ly Nguyên Huyền này theo đạo vô tình mà còn nói dối được hay thế.
Thật ra Ly Nguyên Huyền không hề nói dối, y còn chưa nói gì kia mà!
Thế nhưng lời này ít nhiều cũng đả động đến các vị ngồi ở đây. Bọn họ bắt đầu suy tính xem có nên để mặc họ Ly kia cấm linh núi Thúy Vi hay không dù thật ra bọn họ cũng không có quyền can thiệp vào nếu người Thúy Vi chọn cấm linh.
Tiếng binh khí trên đài va vào nhau kêu keng keng vang đến. Nếu bây giờ cấm linh ngay thì e là sẽ ảnh hưởng trận đấu.
Cuối cùng Ly Nguyên Thượng đứng dậy chắp tay nói với tiền bối các môn phái.
"Để các vị gặp chuyện mất hứng rồi. Núi Thúy Vi xin phải cấm linh toàn bộ, phiền các vị giúp sức ổn định đám hậu bối."
Lời nói ra hoàn toàn không phải là thương thảo mà là đang ra lệnh.
Kết quả không nằm ngoài dự liệu.
Bọn họ nửa mong cấm linh nửa mong không phải nghe quyết định ấy nhưng không còn cách nào cả. Đến làm khách thì không khỏi phải nhún nhường, huống hồ linh thú bạo linh ít nhiều gì cũng sẽ có tổn hại. Mà còn đó một người họ Thôi nhìn trộm thiên mệnh, ai dám cãi lời sấm của hắn kia chứ?
Tiền bối các phái lục tục kéo về nơi của mình, mặt ai cũng lạnh băng không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng không tránh khỏi chút nghi kỵ, có người còn mắng thầm gã họ Tiết kia lên núi làm khách người ta còn làm bậy.
Ngay sau đó, Ly Nguyên Thượng nói với Kiều Trác Việt: "Con đưa một nhóm người đến vùng cấm linh tiếp ứng, sau khi cấm linh sư phụ sẽ tới ngay. Nhớ đi qua, đừng ngự kiếm."
Kiều Trác Việt "vâng" một tiếng rồi vội vã chạy khỏi đài cao, để lại một mình Cửu sư đệ hắn còn đang đổ hai hàng huyết lệ.
Thôi Bạch Hạc ngồi sụp xuống đất, không biết nhìn vào nơi nào. Hắn thì thầm: "Không kịp rồi."
Ly Nguyên Huyền nhìn sư điệt mình một cái rồi cùng phong chủ các đỉnh và chưởng giáo Ly Nguyên Thượng đứng vào vị trí của mình, bắt đầu thi pháp, bấm quyết.
Một sợi dây vàng bện thành từ linh lực của họ nhanh chóng xuất hiện. Dây vàng lao vun vút ra khỏi đài, chưa đầy cái chớp mắt đã bao trùm lên khắp núi Thúy Vi.
Cùng lúc đó, linh khí bỗng chốc ngưng trệ, không một ai kết nối được với linh khí quanh mình, cả người đều rơi vào cảm giác nặng nề bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.