Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh
Chương 109: (Bất tuần) Vùi chôn chân tướng
Một Cái Vỏ Ve
18/08/2023
"Sư huynh, huynh có hận vì sư phụ không để huynh nói ra với đệ không?"
Đó là điều mà Tiết Tử Dung vẫn luôn muốn biết.
Y không muốn nó trở thành cái gai cắm giữa hai người vì giữa hai người đã có đủ những khoảng cách tủn mủn.
"Đệ có truyền thừa huyết mạch, đệ trở thành Thánh Nhân. Huynh chỉ có nhân quả ở đó còn đệ mới là kẻ mang theo nhân quả đi xuyên suốt."
Nếu Tiết Tử Dung không hỏi, Ly Tương cũng sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Không bao giờ nghĩ đến.
Từ nhỏ, hắn đã coi núi Thúy Vi, coi đỉnh Túc Phong là nhà.
Nói một câu khó nghe, hôm nay dù là ai, dù chuyện không liên quan đến hắn, chỉ cần là người của đỉnh Túc Phong thì hắn cũng sẽ nhẹ nhàng gánh lấy.
Hắn lạnh bạc, cảm thấy tình thân cũng nhạt nhòa, nhưng hắn cũng coi sư đệ mình là người hắn cần chở che.
Hắn cũng chưa bao giờ oán Ly Nguyên Thượng thiên vị.
"Không, huynh chưa bao giờ nghĩ nhiều đến vậy." Ly Tương chậm rãi nói.
Tiết Tử Dung cũng thôi không hỏi thêm. Y cảm thấy có những chuyện Ly Tương không nên biết.
Ly Tương không nghe truy vấn nữa thì cắt tim đèn trong phòng.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi, chỉ là hắn cảm thấy làm như vậy thì có vẻ chột dạ quá, nhưng nếu hắn mãi mù mờ không rõ thì đã chẳng phải chịu cảnh ngại ngùng này.
Tiết Tử Dung có thể đoán được rất nhiều điều, nhưng y không hề đoán được tâm tư của mình lại bị Chương Kha vạch rõ trước mặt đại sư huynh. Mà chính Ly Tương cũng không biết rõ hắn nghĩ cái gì?
Chưa từng nghĩ đến.
Hắn chỉ quen với sự tồn tại và hưởng thụ sự săn sóc ân cần ấy.
Bây giờ nghĩ lại, Ly Tương thấy mình có hơi ích kỷ. Không nói đến việc hắn có tình cảm kia hay không, chỉ nói đến việc hắn đã quá vô tâm, không hề nhận ra sư đệ mình có ý đó. Nếu như hắn sớm nhận ra…
"Thì có thể làm gì? Đáp lại hay từ chối? Chấp nhận hay tránh né?"
Ly Tương quay về giường nằm thừ ra, cũng không cân nhắc đến việc bảo sư đệ mình tìm gian phòng khác. Hắn cứ nằm đó nhìn bóng tối bao trùm lên, lát sau mới thì thầm: "Hai chục năm đầu tiên, huynh còn chẳng biết mình sợ bóng tối."
Trùng phùng trong khoảnh khắc, Tiết Tử Dung chưa bao giờ chính miệng hỏi hắn điều gì, tất cả những gì về sư huynh mình trăm năm qua đều là phỏng đoán và chất vấn sư phụ. Bây giờ nghe Ly Tương nói vậy, y cũng không hỏi sấn đến, chỉ tập trung nghe.
Bóng tối phủ kín hai người nhưng lạ làm sao, Ly Tương vẫn nhận ra Tiết Tử Dung đang chăm chú lắng nghe.
"Lúc đó thần thức huynh tứ tán khắp nơi, ý thức cũng chẳng liền mạch. Chưa bao giờ huynh nghĩ mình là "người" cả."
Cho đến lúc hắn gặp lại Ương Túc Y, nghe đến tiếng gọi tên mình vang vào từ thế giới bên ngoài.
"Lúc huynh rời khỏi đó, suy nghĩ đầu tiên của huynh là "thật may, mình có thể quay về đây".
Hắn nói đến đây cũng không nói gì thêm, Tiết Tử Dung đợi mãi chẳng thấy hắn nói tiếp bèn bước tới cạnh giường, kéo chăn phủ lên hắn rồi nói: "Huynh ngủ đi. Đệ canh cho huynh."
Ly Tương ậm ừ không thành lời, hắn chỉ nhìn bóng đen trước mặt mình và ánh sáng lọt qua khe cửa sổ xuyên vào trong gian phòng. Bỗng chốc hắn có dự cảm như trông thấy hai thế giới vậy.
Thế giới có ánh sáng trước mặt và thế giới thuộc về hắn chìm vào bóng tối sau lưng.
Đêm nay, Tiết Tử Dung không lên giường cùng hắn. Y chỉ ngồi tựa vào chân giường, nhìn mái tóc sư huynh mình rũ xuống.
Y thầm thì: "Sau khi chuyện này kết thúc, đệ sẽ thương lượng với huynh một chuyện."
Ly Tương nghe rõ từng lời mà không đáp lại. Lòng hắn cứ cảm thấy lời này chẳng có gì tốt lành lại không thể ngồi bật dậy mắng y.
Một đêm yên lặng.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Ly Tương đã tỉnh dậy thì thấy sư đệ mình mang thức ăn, nước rửa mặt vào. Mọi chuyện hệt như lúc hắn vừa quay về, hệt như trăm năm trước.
Ly Tương vẫn chưa được tự nhiên lắm, hắn nói: "Ăn xong chúng ta lên đường sớm đi."
"Cổng vào cách đây không xa, sau chúng ta đi sớm vậy?"
Ly Tương nghe Tiết Tử Dung hỏi thì đáp nước đôi: "Để quan sát thôi."
Tiết Tử Dung cũng không cãi lại lời sư huynh mình vì lòng y cũng có tính toán như vậy, chỉ là khi rời khỏi trấn Hồng Quang đông đúc, không riêng gì Ly Tương, cảm giác có "người" dõi theo quá sức lộ liễu khiến y không an tâm lắm.
Quả nhiên, đến khi băng qua cánh đồng mùa đông, đi tới hai trụ đá chẳng có vẻ gì là bắt mắt được huyễn thuật ẩn trong đó xua đuổi phàm nhân thường lai vãng quanh đấy, "người" dõi theo họ cũng xuất hiện.
Thịnh Minh đứng đó từ bao giờ. Hắn xoay lưng lại với Ly Tương và Tiết Tử Dung, bày ra tư thế như đang nghiên cứu hai cột đá đó xem nó có bí mật gì, thoạt nhìn còn cảm giác như hắn chẳng chú ý đến hai người vừa đến.
Mãi đến khi Ly Tương ho khan mấy cái, hắn mới ngoái đầu lại nhìn. Đôi mắt hồ ly hẹp cong lên cộng với quần áo lấp lánh ánh đá khiến cho hắn mang nét gì đó trẻ con.
Trông thấy sư huynh và sư đệ, hắn nói: "Huynh nhìn xem, hóa ra trận pháp này nối với núi Thúy Vi."
Vừa nói, Thịnh Minh vừa sờ lên hoa văn chìm mà năm đó Ly Tương chưa kịp để ý.
Ly Tương đưa mắt nhìn Tiết Tử Dung nhưng nhưng không nói gì, mặc kệ Thịnh Minh làm trò trước sau.
"Nếu cánh cổng này mà bị mở ra, huynh nghĩ nó có hút hết linh khí của núi Thúy Vi hay không?" Thịnh Minh vẫn vô tư hỏi.
Về vấn đề này, trong suốt hành trình, Ly Tương đã suy nghĩ đến. Cuối cùng hắn kết luận rằng trong thời gian mở cổng, chỉ cần có tu sĩ trấn giữ ở đây là được. Quy tắc chỉ cần ba phần phù chú là có thể khống chế lối vào.
Nhưng Ly Tương cũng không trả lời sư đệ mình, mặc kệ Thịnh Minh độc diễn.
"Huynh có biết bên trong có những ai không? Đều là kẻ cùng hung cực ác. Huynh sẽ thả họ ra sao?"
Nghe điều này, Tiết Tử Dung hơi chau mày. Truyền thừa thông thường và sách vở bao đời không nói với y điều này, nhưng truyền thừa của Thánh Nhân và truyền thừa huyết mạch cho y thấy cả nhân quả. Nghe Thập sư huynh mình nói như vậy, y có thể xác định Thập sư huynh mình cũng chưa biết được trọn vẹn.
Hoặc biết nhưng chọn cách lờ đi.
Ly Tương thì chưa thôi động đến truyền thừa Thánh Nhân về vấn đề này. Hắn luôn thấy mình trở thành Thánh Nhân quá vội vã, cũng không có thời gian chiêm nghiệm truyền thừa. Nhưng hắn có kiến thức thực tế, ít ra biết được tội ác tày đình đó là gì.
Trừ Thiềm lão gia và Tiểu Tiên Nữ luôn ôm mộng hồi sinh người đã chết thì Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ là hai người trẻ lần theo bí mật vực Phù Quang. Bọn họ bị đày vào vùng đất này cũng là để che giấu bí mật đó.
Không phải cái bí mật Tứ Thánh dùng vực Phù Quang giúp cả tộc Nhất Tâm gột rửa dòng máu tai họa mà là bí mật vì sao dòng máu của tộc Nhất Tâm lại là dòng máu tai họa.
Tộc Nhất Tâm thuộc về Yêu Châu, làm gì có chuyện họ lại cầu cứu Tứ Thánh kia chứ? Cho dù Tứ Thánh và Yêu Châu không phải kẻ thù không đội trời chung thì cũng là cán cân cân bằng lẫn nhau.
"Phụ thân đệ dặn dò phải dẹp yên việc lần này." Thịnh Minh từ tốn xoay người lại, đối diện với sư huynh và sư đệ mình, "Giống như năm đó đệ dẹp yên chuyện Ngũ sư huynh trộm thần khí trấn sơn vậy."
Ly Tương choáng váng.
Khi chân tướng dần hé mở, hắn biết rõ Yêu Châu cũng có liên quan, nhưng hắn không dám ngờ người liên quan đến lại có cả Thập sư đệ của mình.
Vào thời điểm Yêu Châu còn tồn tại ba mươi sáu tộc, nếu xét kỹ cũng chỉ có tộc Nhất Tâm là nhân loại nhưng sở hữu dòng máu đặc thù, Thôi thị lại được tính là một nửa "người thân" với Yêu Châu.
Chính vì sự dị biệt này lại được ưu ái còn "nữa người thân" lại gánh thiên phạt, Yêu chủ không thể nào dung nạp mối đe dọa đó ở Yêu Châu được nữa.
Yêu Châu ba mươi sáu tộc, mất đi một dị loài cũng chẳng đáng là bao.
Đoán trước tương lai này, tộc Nhất Tâm hiểu được chỉ có rút cạn dòng máu này, tộc nhân của họ mới được sống đời đời như người bình thường.
Yêu Tộc coi họ là dị tộc, nhân tộc cũng không xem họ là đồng tộc.
Sau đó, có Tứ Thánh tiếp tay, có Yêu chủ muốn loại trừ họ bằng không cả một tộc người có thể dễ dàng bị vây ở vực Phù Quang ngần ấy năm sao?
Rốt cuộc quanh đi quẩn lại, "tội" của họ là khác biệt.
"Vậy còn sư huynh, đệ có bao giờ thấy người sở hữu linh cảm thượng đằng là dị biệt hay không?" Ly Tương bỗng hỏi.
Thịnh Minh bình tĩnh nhìn đại sư huynh mình, trong đầu là bao ký ức năm xưa hắn sống trên núi, tất cả như đổ vào thành câu từ nghiêm túc: "Huynh chỉ là biến số của thế gian, huynh không phải dị loài."
"Đệ không xem họ là biến số được hay sao?"
"Sư huynh, khi biến số quá nhiều, tập trung lại với nhau rồi ngày một lan rộng thì nó là dị biệt." Thịnh Minh đáp, "Đệ đã mong huynh đừng dây vào, đệ có thể không đưa huynh vào vực Phù Quang như với Ngũ sư huynh."
"Tin thần khí trấn sơn bị đại sư huynh trộm là do huynh tung ra?" Tiết Tử Dung bắt được trọng điểm ngay lập tức.
"Cả tiền thưởng cũng là Yêu Châu treo. Bọn họ chỉ quan tâm tiền thưởng chứ không quan tâm ai treo thưởng." Thịnh Minh bổ sung.
Sau đó hắn nói nốt: "Đệ nói nhiều chuyện với huynh đến vậy chỉ là muốn huynh rút khỏi chuyện này. Chúng ta sẽ trở lại những ngày xưa."
Lễ lạc, Thịnh Minh sẽ lên núi, mang theo bao nhiêu món quà tặng cho mọi người, chê bai phụ thân mình lắm việc.
Thi thoảng, Ly Tương sẽ ngồi linh thuyền mấy ngày đường đến Yêu Châu, chơi với hắn một đêm, chải lông cho lúc hắn hiện nguyên hình.
Năm tháng cứ trôi qua, bí mật bị vùi chôn mãi bị chôn vùi. Nếu có kẻ ngu xuẩn đào lên thì sẽ ném kẻ đó vào bí mật đó rồi chôn theo cùng.
"Nhưng mình đã không còn là đại sư huynh của trăm năm trước." Ly Tương thầm nghĩ.
Đó là điều mà Tiết Tử Dung vẫn luôn muốn biết.
Y không muốn nó trở thành cái gai cắm giữa hai người vì giữa hai người đã có đủ những khoảng cách tủn mủn.
"Đệ có truyền thừa huyết mạch, đệ trở thành Thánh Nhân. Huynh chỉ có nhân quả ở đó còn đệ mới là kẻ mang theo nhân quả đi xuyên suốt."
Nếu Tiết Tử Dung không hỏi, Ly Tương cũng sẽ không nghĩ đến vấn đề này.
Không bao giờ nghĩ đến.
Từ nhỏ, hắn đã coi núi Thúy Vi, coi đỉnh Túc Phong là nhà.
Nói một câu khó nghe, hôm nay dù là ai, dù chuyện không liên quan đến hắn, chỉ cần là người của đỉnh Túc Phong thì hắn cũng sẽ nhẹ nhàng gánh lấy.
Hắn lạnh bạc, cảm thấy tình thân cũng nhạt nhòa, nhưng hắn cũng coi sư đệ mình là người hắn cần chở che.
Hắn cũng chưa bao giờ oán Ly Nguyên Thượng thiên vị.
"Không, huynh chưa bao giờ nghĩ nhiều đến vậy." Ly Tương chậm rãi nói.
Tiết Tử Dung cũng thôi không hỏi thêm. Y cảm thấy có những chuyện Ly Tương không nên biết.
Ly Tương không nghe truy vấn nữa thì cắt tim đèn trong phòng.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi, chỉ là hắn cảm thấy làm như vậy thì có vẻ chột dạ quá, nhưng nếu hắn mãi mù mờ không rõ thì đã chẳng phải chịu cảnh ngại ngùng này.
Tiết Tử Dung có thể đoán được rất nhiều điều, nhưng y không hề đoán được tâm tư của mình lại bị Chương Kha vạch rõ trước mặt đại sư huynh. Mà chính Ly Tương cũng không biết rõ hắn nghĩ cái gì?
Chưa từng nghĩ đến.
Hắn chỉ quen với sự tồn tại và hưởng thụ sự săn sóc ân cần ấy.
Bây giờ nghĩ lại, Ly Tương thấy mình có hơi ích kỷ. Không nói đến việc hắn có tình cảm kia hay không, chỉ nói đến việc hắn đã quá vô tâm, không hề nhận ra sư đệ mình có ý đó. Nếu như hắn sớm nhận ra…
"Thì có thể làm gì? Đáp lại hay từ chối? Chấp nhận hay tránh né?"
Ly Tương quay về giường nằm thừ ra, cũng không cân nhắc đến việc bảo sư đệ mình tìm gian phòng khác. Hắn cứ nằm đó nhìn bóng tối bao trùm lên, lát sau mới thì thầm: "Hai chục năm đầu tiên, huynh còn chẳng biết mình sợ bóng tối."
Trùng phùng trong khoảnh khắc, Tiết Tử Dung chưa bao giờ chính miệng hỏi hắn điều gì, tất cả những gì về sư huynh mình trăm năm qua đều là phỏng đoán và chất vấn sư phụ. Bây giờ nghe Ly Tương nói vậy, y cũng không hỏi sấn đến, chỉ tập trung nghe.
Bóng tối phủ kín hai người nhưng lạ làm sao, Ly Tương vẫn nhận ra Tiết Tử Dung đang chăm chú lắng nghe.
"Lúc đó thần thức huynh tứ tán khắp nơi, ý thức cũng chẳng liền mạch. Chưa bao giờ huynh nghĩ mình là "người" cả."
Cho đến lúc hắn gặp lại Ương Túc Y, nghe đến tiếng gọi tên mình vang vào từ thế giới bên ngoài.
"Lúc huynh rời khỏi đó, suy nghĩ đầu tiên của huynh là "thật may, mình có thể quay về đây".
Hắn nói đến đây cũng không nói gì thêm, Tiết Tử Dung đợi mãi chẳng thấy hắn nói tiếp bèn bước tới cạnh giường, kéo chăn phủ lên hắn rồi nói: "Huynh ngủ đi. Đệ canh cho huynh."
Ly Tương ậm ừ không thành lời, hắn chỉ nhìn bóng đen trước mặt mình và ánh sáng lọt qua khe cửa sổ xuyên vào trong gian phòng. Bỗng chốc hắn có dự cảm như trông thấy hai thế giới vậy.
Thế giới có ánh sáng trước mặt và thế giới thuộc về hắn chìm vào bóng tối sau lưng.
Đêm nay, Tiết Tử Dung không lên giường cùng hắn. Y chỉ ngồi tựa vào chân giường, nhìn mái tóc sư huynh mình rũ xuống.
Y thầm thì: "Sau khi chuyện này kết thúc, đệ sẽ thương lượng với huynh một chuyện."
Ly Tương nghe rõ từng lời mà không đáp lại. Lòng hắn cứ cảm thấy lời này chẳng có gì tốt lành lại không thể ngồi bật dậy mắng y.
Một đêm yên lặng.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Ly Tương đã tỉnh dậy thì thấy sư đệ mình mang thức ăn, nước rửa mặt vào. Mọi chuyện hệt như lúc hắn vừa quay về, hệt như trăm năm trước.
Ly Tương vẫn chưa được tự nhiên lắm, hắn nói: "Ăn xong chúng ta lên đường sớm đi."
"Cổng vào cách đây không xa, sau chúng ta đi sớm vậy?"
Ly Tương nghe Tiết Tử Dung hỏi thì đáp nước đôi: "Để quan sát thôi."
Tiết Tử Dung cũng không cãi lại lời sư huynh mình vì lòng y cũng có tính toán như vậy, chỉ là khi rời khỏi trấn Hồng Quang đông đúc, không riêng gì Ly Tương, cảm giác có "người" dõi theo quá sức lộ liễu khiến y không an tâm lắm.
Quả nhiên, đến khi băng qua cánh đồng mùa đông, đi tới hai trụ đá chẳng có vẻ gì là bắt mắt được huyễn thuật ẩn trong đó xua đuổi phàm nhân thường lai vãng quanh đấy, "người" dõi theo họ cũng xuất hiện.
Thịnh Minh đứng đó từ bao giờ. Hắn xoay lưng lại với Ly Tương và Tiết Tử Dung, bày ra tư thế như đang nghiên cứu hai cột đá đó xem nó có bí mật gì, thoạt nhìn còn cảm giác như hắn chẳng chú ý đến hai người vừa đến.
Mãi đến khi Ly Tương ho khan mấy cái, hắn mới ngoái đầu lại nhìn. Đôi mắt hồ ly hẹp cong lên cộng với quần áo lấp lánh ánh đá khiến cho hắn mang nét gì đó trẻ con.
Trông thấy sư huynh và sư đệ, hắn nói: "Huynh nhìn xem, hóa ra trận pháp này nối với núi Thúy Vi."
Vừa nói, Thịnh Minh vừa sờ lên hoa văn chìm mà năm đó Ly Tương chưa kịp để ý.
Ly Tương đưa mắt nhìn Tiết Tử Dung nhưng nhưng không nói gì, mặc kệ Thịnh Minh làm trò trước sau.
"Nếu cánh cổng này mà bị mở ra, huynh nghĩ nó có hút hết linh khí của núi Thúy Vi hay không?" Thịnh Minh vẫn vô tư hỏi.
Về vấn đề này, trong suốt hành trình, Ly Tương đã suy nghĩ đến. Cuối cùng hắn kết luận rằng trong thời gian mở cổng, chỉ cần có tu sĩ trấn giữ ở đây là được. Quy tắc chỉ cần ba phần phù chú là có thể khống chế lối vào.
Nhưng Ly Tương cũng không trả lời sư đệ mình, mặc kệ Thịnh Minh độc diễn.
"Huynh có biết bên trong có những ai không? Đều là kẻ cùng hung cực ác. Huynh sẽ thả họ ra sao?"
Nghe điều này, Tiết Tử Dung hơi chau mày. Truyền thừa thông thường và sách vở bao đời không nói với y điều này, nhưng truyền thừa của Thánh Nhân và truyền thừa huyết mạch cho y thấy cả nhân quả. Nghe Thập sư huynh mình nói như vậy, y có thể xác định Thập sư huynh mình cũng chưa biết được trọn vẹn.
Hoặc biết nhưng chọn cách lờ đi.
Ly Tương thì chưa thôi động đến truyền thừa Thánh Nhân về vấn đề này. Hắn luôn thấy mình trở thành Thánh Nhân quá vội vã, cũng không có thời gian chiêm nghiệm truyền thừa. Nhưng hắn có kiến thức thực tế, ít ra biết được tội ác tày đình đó là gì.
Trừ Thiềm lão gia và Tiểu Tiên Nữ luôn ôm mộng hồi sinh người đã chết thì Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ là hai người trẻ lần theo bí mật vực Phù Quang. Bọn họ bị đày vào vùng đất này cũng là để che giấu bí mật đó.
Không phải cái bí mật Tứ Thánh dùng vực Phù Quang giúp cả tộc Nhất Tâm gột rửa dòng máu tai họa mà là bí mật vì sao dòng máu của tộc Nhất Tâm lại là dòng máu tai họa.
Tộc Nhất Tâm thuộc về Yêu Châu, làm gì có chuyện họ lại cầu cứu Tứ Thánh kia chứ? Cho dù Tứ Thánh và Yêu Châu không phải kẻ thù không đội trời chung thì cũng là cán cân cân bằng lẫn nhau.
"Phụ thân đệ dặn dò phải dẹp yên việc lần này." Thịnh Minh từ tốn xoay người lại, đối diện với sư huynh và sư đệ mình, "Giống như năm đó đệ dẹp yên chuyện Ngũ sư huynh trộm thần khí trấn sơn vậy."
Ly Tương choáng váng.
Khi chân tướng dần hé mở, hắn biết rõ Yêu Châu cũng có liên quan, nhưng hắn không dám ngờ người liên quan đến lại có cả Thập sư đệ của mình.
Vào thời điểm Yêu Châu còn tồn tại ba mươi sáu tộc, nếu xét kỹ cũng chỉ có tộc Nhất Tâm là nhân loại nhưng sở hữu dòng máu đặc thù, Thôi thị lại được tính là một nửa "người thân" với Yêu Châu.
Chính vì sự dị biệt này lại được ưu ái còn "nữa người thân" lại gánh thiên phạt, Yêu chủ không thể nào dung nạp mối đe dọa đó ở Yêu Châu được nữa.
Yêu Châu ba mươi sáu tộc, mất đi một dị loài cũng chẳng đáng là bao.
Đoán trước tương lai này, tộc Nhất Tâm hiểu được chỉ có rút cạn dòng máu này, tộc nhân của họ mới được sống đời đời như người bình thường.
Yêu Tộc coi họ là dị tộc, nhân tộc cũng không xem họ là đồng tộc.
Sau đó, có Tứ Thánh tiếp tay, có Yêu chủ muốn loại trừ họ bằng không cả một tộc người có thể dễ dàng bị vây ở vực Phù Quang ngần ấy năm sao?
Rốt cuộc quanh đi quẩn lại, "tội" của họ là khác biệt.
"Vậy còn sư huynh, đệ có bao giờ thấy người sở hữu linh cảm thượng đằng là dị biệt hay không?" Ly Tương bỗng hỏi.
Thịnh Minh bình tĩnh nhìn đại sư huynh mình, trong đầu là bao ký ức năm xưa hắn sống trên núi, tất cả như đổ vào thành câu từ nghiêm túc: "Huynh chỉ là biến số của thế gian, huynh không phải dị loài."
"Đệ không xem họ là biến số được hay sao?"
"Sư huynh, khi biến số quá nhiều, tập trung lại với nhau rồi ngày một lan rộng thì nó là dị biệt." Thịnh Minh đáp, "Đệ đã mong huynh đừng dây vào, đệ có thể không đưa huynh vào vực Phù Quang như với Ngũ sư huynh."
"Tin thần khí trấn sơn bị đại sư huynh trộm là do huynh tung ra?" Tiết Tử Dung bắt được trọng điểm ngay lập tức.
"Cả tiền thưởng cũng là Yêu Châu treo. Bọn họ chỉ quan tâm tiền thưởng chứ không quan tâm ai treo thưởng." Thịnh Minh bổ sung.
Sau đó hắn nói nốt: "Đệ nói nhiều chuyện với huynh đến vậy chỉ là muốn huynh rút khỏi chuyện này. Chúng ta sẽ trở lại những ngày xưa."
Lễ lạc, Thịnh Minh sẽ lên núi, mang theo bao nhiêu món quà tặng cho mọi người, chê bai phụ thân mình lắm việc.
Thi thoảng, Ly Tương sẽ ngồi linh thuyền mấy ngày đường đến Yêu Châu, chơi với hắn một đêm, chải lông cho lúc hắn hiện nguyên hình.
Năm tháng cứ trôi qua, bí mật bị vùi chôn mãi bị chôn vùi. Nếu có kẻ ngu xuẩn đào lên thì sẽ ném kẻ đó vào bí mật đó rồi chôn theo cùng.
"Nhưng mình đã không còn là đại sư huynh của trăm năm trước." Ly Tương thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.