Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Chương 12

Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

20/07/2020

Edit: Miri

----------------------------------------------------------

Úc Xá lẳng lặng ngồi ở một bên, thần sắc thản nhiên ngồi nghe Chung Uyển đọc thoại bản.

Thoại bản của dân thường, dù viết tốt tới đâu thì trước mặt hai người cũng lộ ra sự thô ráp, có chỗ mượt chỗ không. Lúc Chung Uyển đọc vẫn có thể ngay tại chỗ mà sửa lại, chỉ là không nghĩ tới Úc tiểu Vương gia đã đọc qua là không quên được, sớm đã nằm lòng từng câu từng chữ, cho nên mỗi lần nghe y sửa cái gì, khóe miệng hắn đều hơi hơi cong lên.

So với hắn mà nói, Chung Uyển quả thực như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Đọc xong đoạn đầu, tới đoạn sau, Chung Uyển ỷ vào mình tài tình hơn người, khéo léo lược bỏ vài câu, sau lại trau chuốt đầu đuôi một phen, vọng tưởng có thể giấu trời qua biển.

Đáng tiếc là không lừa được Úc Xá.

Úc Xá pha trà, đánh gãy lời y: "Ngươi đọc thiếu một câu......Quay trở lại đọc, nhấn mạnh."

Chung Uyển: "......"

"Chỉ thấy y phục nơi đó mỏng như sương đọng trên lá cuối thu, cách một tầng ẩn hiện, Chung ái khanh rốt cuộc khống chế không nổi, hắn liền......" Chung Uyển nhắm mắt lại, tĩnh tâm, mở mắt ra rồi tiếp tục thì thầm, "Chung ái khanh hắn...... hắn......"

Úc Xá đảo mắt nhìn Chung Uyển chăm chú, đáy mắt mang theo vài phần ý cười.

Chung Uyển rốt cuộc đọc không nổi nữa, đem sách ném lên trên bàn, "Hắn không đọc nữa!"

Úc Xá rốt cuộc nhịn hết nổi, cười không ra tiếng.

Vành tai Chung Uyển hơi ửng đỏ, y quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiến răng, "Ngươi trước kia......Rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu......"

"Sau này thì cái gì ta cũng hiểu rõ." Úc Xá cười một hồi lâu mới dừng lại, "Nhưng đáng tiếc, ngươi lại đi mất."

Chung Uyển không nghe rõ, "Nhưng......Đáng tiếc cái gì?"

"Không có gì." Úc Xá cầm lấy thoại bản, vuốt phẳng lại bìa thư quăng góc do bị Chung Uyển ném đi, "Hay không?"

Chung Uyển cắn răng: "Hay."

Úc Xá cười: "Lần sau sẽ lại đưa thêm cho ngươi".

Thanh âm Chung Uyển phát run, "Ngươi......Còn nhiều cuốn khác?"

Úc Xá gật đầu, "Tất nhiên, thư phòng của Úc Vương phủ có tới mười kệ sách đều dùng để cất thoại bản về ngươi và ta, còn rất nhiều cuốn hay hơn cuốn này."

Chung Uyển: "......"

Trong mắt Úc Xá hiện lên một tia u quang, "Tình thoại ướt át hơn......cũng có rất nhiều."

"Úc Vương gia......" Chung Uyển khó có thể tin mà nhìn Úc Xá, "Lão nhân gia biết thư phòng phủ hắn đều là chứa thoại bản về nhi tử của hắn thông gian cùng nam nhân khác sao?"

Úc Xá sung sướng gật đầu: "Tất nhiên là biết."

Chung Uyển khó nhọc nói: "Không......Đánh chết ngươi sao?"

Úc Xá lắc đầu: "Hắn chưa bao giờ động tay với ta".

Chung Uyển vẫn chưa từ bỏ hi vọng: "Công chúa đâu? Hoàng Thượng đâu?"

Úc Xá cười: "Không ai quản được ta."

Chung Uyển lẩm bẩm: "Nhìn cũng biết rồi......"

Ý cười trên mặt Úc Xá dần dần tan đi, "Chỉ là chứa thoại bản nhỏ nhặt mà thôi, lại không có làm cái gì khác, bọn họ cũng đã thấy đủ, sẽ không quản ta quá nhiều...... Tất cả mọi người đều minh bạch, nếu để ta rảnh rỗi không có việc gì làm, thì lúc ta không thoải mái......có thể sẽ càng phiền toái hơn."

Chung Uyển thầm nghĩ, tỷ như đi thỉnh Sùng An Đế cầu tước đi thế tử chi vị của ngươi. Lại tỷ như tự thỉnh đi mang binh tới Bắc Cương, khiến quan hệ giữa Úc Vương phủ cùng Sùng An Đế trở nên căng thẳng tột cùng.

Chung Uyển thần sắc phức tạp nhìn Úc Xá, y rất muốn biết mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi không thể......" Chung Uyển nhịn không được nói, "Yên ổn mà sống sao?"

Úc Xá ngước mắt nhìn Chung Uyển, cười: "Không thể."

Không đợi Chung Uyển hỏi lý do, Úc Xá lại nói: "Ta đây......chỉ muốn tất cả mọi người đều không được sống yên ổn."



"Quyển sách này cho ngươi." Úc Xá đột nhiên hạ lệnh đuổi khách, "Ngươi đi đi."

Chung Uyển lại không gấp gáp, động tác ung dung đi thu thập các quyển viết tay của Sử thái phó, gom thành một chồng rồi bế lên, do dự một lát lại nói, "Sử thái phó......"

Úc Xá nhìn về phía Chung Uyển.

Chung Uyển nói, "Lão thái phó...... Từng nói với ta về ngươi."

Úc Xá nhướng mày: "Lão già kia cũng không thích ta...... Cũng không giả vờ ngoài mặt, hắn nói gì về ta?"

Chung Uyển rũ mắt: "Tử Hựu khác với Úc Vương gia, bản tính hắn lương thiện."

Trong mắt Úc Xá dường như hiện lên thập phần khinh thường, "Hắn nói khi nào?"

Là lúc Chung Uyển lưu lại trong Sử phủ chuẩn bị cho kỳ thi xuân, Sử Kim ngẫu nhiên nhắc tới Úc Xá khi đàm luận với y.

Chung Uyển giấu đi sự thật, âm thầm đổ mồ hôi, đánh cược một phen: "Là khi ta vừa mới tới Kiềm An được một năm, thái phó nhắc tới trong thư gửi cho ta."

Úc Xá không tỏ thái độ gì, cũng không thèm để ý mà nói, "Thì ra là thế...... Lão nếu có thể sống thọ đến bây giờ thì chắc sẽ bỏ ngay suy nghĩ đó."

Chung Uyển xác định, hẳn là trong năm đầu tiên y ly khai khỏi kinh thành, Úc Xá đã xảy ra chuyện gì đó.

Sau khi ra khỏi Tàng Thư Các là cũng vừa lúc thấy Tuyên Từ Tâm được nội thị tiễn ra, hai người cùng trở về Kiềm An Vương phủ.

Trong thư phòng, Chung Uyển bóp chặt thoại bản, cau mày.

Trong năm đầu tiên y rời đi, rõ ràng trong kinh hết thảy đều sóng yên biển lặng, Úc Xá có thể gặp chuyện gì đến nỗi tính tình hắn thay đổi tới vậy?

Hoặc là...... lẽ nào hắn đã biết chuyện gì?

Không lẽ là về thân thế của hắn giống như lời đồn đãi? Thế thì có chút kỳ quặc, sao hắn lại trùng hợp ngay lúc đó mà biết được nội tình?

Nhưng như vậy cũng không hợp lý, kể cả hắn thật sự là nhi tử của Sùng An Đế, thì có thể đả kích hắn tới nông nổi này?

Úc Xá bây giờ đã điên lên thì muốn bất kể ai cũng không được yên ổn, cái "Bất kể ai" này cũng bao gồm cả Úc Vương gia.

Úc Vương gia coi hắn như thân tử, thế người khác dưỡng nhi tử vốn đã là chuyện xui xẻo rồi, vì cái gì mà Úc Xá cũng muốn trả thù ông ta?

Chung Uyển nhớ rõ, bảy năm trước, Úc Xá thật sự rất kính trọng phụ Vương của mình, đối với An Quốc công chúa cũng thập phần hiếu thuận.

Chung Uyển cầm thoại bản lật qua lật lại, trong lòng rối như tơ vò.

Tử Hựu thiện lương kia...... Rốt cuộc là bị làm sao vậy?

"Năm đó ta tự tìm chết như vậy cũng chưa bức điên được hắn nữa là......" Chung Uyển lầm bầm lầu bầu, "Người như vậy...... Có thể vì chuyện gì lúc đó mà triệt để vỡ nát, sống cũng không muốn sống, muốn đi ăn Hàn Thực Tán......"

Cùng lúc đó, tại biệt viện của Úc Vương phủ, Úc Xá dựa vào trường kỷ ở bên cửa sổ, nhẹ nhàng huýt sáo, trêu đùa một chú chim nhỏ đang đậu trên hiên.

"Thế tử." Phùng quản gia mang một chiếc chăn lông cáo lại, đắp lên đùi Úc Xá, "Bên ngoài trời lạnh, ngài lát nữa hãy đóng cửa sổ lại."

"Không vội." Úc Xá phân phó, "Thay ta đi lấy hai quyển sách trên giá, cuốn nào cũng được."

Nhớ tới những cuốn sách đó trên giá lại khiến Phùng quản gia muốn đau cả răng, nhưng vẫn thành thành thật thật đi lấy.

Chẳng bao lâu đã đưa tới, Úc Xá giơ tay tiếp nhận, nói: "Ta ở trong cung gặp lại Chung Uyển."

Sắc mặt Phùng quản gia lập tức thay đổi, hai từ "Chung Uyển" này đối với hắn mà nói chẳng khác gì sát tinh ma chướng.

Úc Xá ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười, "Yên tâm......Hắn ngoan hơn lúc trước rất nhiều".

Úc Xá nhẹ nhàng vuốt ve bìa ngoài thoại bản trong tay, "Cực kì biết đạo lý, nhìn thấu đại cụôc, bị ta khinh bạc nửa ngày......vẫn nhịn được vì không muốn đắc tội ta".

Phùng quản gia giả điếc, coi như không nghe được hai chữ "Khinh bạc" kia, ngượng ngùng nói: "Vậy không phải rất tốt sao? Đều đã là đại nhân, đương nhiên không thể giống khi còn nhỏ.

Phùng quản gia nghiền ngẫm tâm ý Úc Xá, lại nói: "Bất quá......Lại nói tiếp, cái bộ dáng ương ngạnh ngay thẳng hồi nhỏ kia vẫn khiến người ta không nhịn được mà yêu thích, nếu thật là không còn biết giận, trái lại còn......mất thú vị"

"À không." Úc Xá hoàn toàn không cảm thấy thế, "Hắn vẫn thú vị như xưa."

Phùng quản gia ấp úng, thầm nghĩ Chung thiếu gia, ta như vậy mà lại đang nói đỡ ngươi.



Úc Xá huýt sáo một tiếng, gọi chim bên ngoài cửa sổ vào, để nó đậu chốc lát rồi nói, "Lúc Chung Uyển tới phủ chúng ta ở hơn nửa năm, có một lần, ta cùng hắn đánh cược nhưng bị thua......Ngươi biết đó, lúc ấy cái gì ta cũng đều không chịu, cái gì cũng đều không hiểu, cứ chơi đùa với hắn là sẽ bị hắn xoay như xoay dế, ta thua nên theo lời hứa, dẫn hắn ra ngoài hít thở khí trời.

Úc Xá nhìn trời đổ tuyết dày đặc ngoài cửa sổ, chậm rãi nói, "Chúng ta đi Trân Bảo Trai thành ở phía Tây, trùng hợp sao lại gặp tiểu nhi tử của Sử lão thái phó, Sử tiểu công tử Sử Hoành. Cái tên kia so với phụ thân hắn còn muốn cứng nhắc hơn vài phần."

"Sử Hoành nhìn Chung Uyển, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, lạnh giọng chất vấn hắn......"

"Rõ ràng đã thi đậu công danh, còn chiếm vị trí nhỏ ở ngự tiền, lại không cách nào lật bản án mà làm chứng cho Ninh Vương, đó là vô năng."

"Thân là nghĩa tử Ninh Vương, chịu đại ân dưỡng dục của Ninh Vương, sau khi Ninh Vương chết lại không để tang, trên mặt không lộ nửa phần thương nhớ, đó là bất trung bất hiếu."

"Cô nhi của Ninh Vương hiện giờ hoảng sợ không chịu nổi một ngày, thân là nghĩa huynh lại không tương trợ nửa điểm, đó là vong ân phụ nghĩa."

"Để sống tạm bợ qua ngày mà đem thân giao cho nhi tử kẻ thù, đó là vô liêm sỉ."

Sử Hoành kia nói năng đanh thép, khí tiết chính trực, lời chất vấn còn văng vẳng bên tai: "Người như ngươi......vậy mà cũng còn mặt mũi sống tạm bợ qua ngày!"

Phùng quản gia không biết còn có chuyện như vậy, tức giận phát run cả người: "Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy?! Tình hình lúc ấy như thế, Chung thiếu gia cũng chỉ là một hài tử trói gà không chặt, hắn còn có thể làm cái gì?! Đâm đầu vào tường chết trong ngục, hay là cầm đao xông pha cửa thành?! Sống tạm? Hắn mà không sống tạm bợ như vậy thì mấy hài tử kia của Ninh Vương làm thế nào mà sống nổi tới hôm nay? Cái tên Sử Hoành này......"

"Ta lúc ấy cũng giận run người......" Úc Xá nhìn ra cửa sổ, "Nhưng Chung Uyển một câu cũng không cãi, trái lại còn dặn dò Sử Hoành phải bảo Sử thái phó tuổi đã cao, trời lại đổ tuyết nhiều, xương cốt người già dễ gãy, chân cẳng lại không tốt, đi đứng phải cẩn thận."

Phùng quản gia không thể tin mà nhìn Úc Xá.

"Sau này ta mới biết, ngày đó hắn ra ngoài cũng vì muốn thám thính tình hình mấy hài tử kia của Ninh Vương." Úc Xá nhìn ra cửa sổ, "Ngươi thấy đó...... Hắn chính là người như vậy."

Là người vì hổ thẹn với bản thân mà không để ai nhìn ra tình thâm ý trọng trong lòng.

"Giả vờ hồ nháo, giả vờ vô tâm......Có thể là tật xấu, cũng có thể là thói quen, vô phương sửa đổi."

Úc Xá mở sách, lẩm bẩm tự nói: "Hắn thay đổi chỗ nào? Rõ ràng là không có, ngươi xem...... Coi như sau này ta lại thả hắn đi, hắn cũng không thể để lại cho ta vài chuyện vui sao?"

Phùng quản gia nhìn thoại bản trong tay Úc Xá, cảm thấy dở khóc dở cười, bỗng dưng nhớ tới chuyện sáu năm về trước.

Sáu năm trước, cũng tại biệt viện này, thiếu niên Úc Xá biết được chuyện năm xưa liền tự nhốt mình ở trong phòng, ba ngày không ăn không uống, tóc tai bù xù, trong mắt toàn là tơ máu, cứ như kẻ sắp chết.

Phùng quản gia lúc ấy thật sự cho rằng tiểu chủ nhân sẽ tự nhốt chết mình trong phòng.

Trùng hợp lúc đó, gia nhân được thiếu niên Úc Xá phái đến Kiềm An hai tháng trước để thám thính Chung Uyển lại quay về.

Phùng quản gia gõ cửa phòng ngủ Úc Xá hết nửa canh giờ, Úc Xá không một tia nhân khí trên người mới khai chốt khóa, mở cửa ra.

Thiếu niên Úc Xá mặt như tờ giấy trắng, trên môi mang theo vài điểm vết máu, thanh âm khàn khàn: "Hắn......thế nào?"

Phùng quản gia vội đem gia nhân đầy vẻ mệt mỏi lại.

Gia nhân không biết chuyện, thấy bộ dáng Úc Xá bây giờ như lệ quỷ, sợ tới mức một câu cũng không nói ra được.

Thiếu niên Úc Xá cười lạnh một tiếng, không còn tâm tư để nghe, liền xoay người đóng cửa, Phùng quản gia tàn nhẫn bóp gáy gia nhân một chút: "Có chuyện gì mau nói ra!"

Gia nhân run bần bật, đứt quãng nói: "Không...... Không gặp Chung thiếu gia, nhưng...... Nhưng nghe, nghe được một tin đồn gần nhất về Chung thiếu gia, nghe, nghe người ta nói, Chung thiếu gia ở Kiềm An, bị bắt liền nói, nói, nói......"

Phùng quản gia hận rèn sắt không thành thép, đạp gia nhân một cái, "Chung thiếu gia nói cái gì?!"

Gia nhân bị đá ngã ra mặt đất, bất chấp tất cả, dập đầu khóc lớn nói: "Chung thiếu gia nói! Úc Tử Hựu vô tình vô nghĩa, bội tình bạc nghĩa! Không chiếm được ta liền đem ta vứt bỏ!"

Thiếu niên Úc Xá khóe mắt nứt ra, thở gấp mấy cái, đem búng máu tích tụ thành một ngụm trong tâm mà phun ra.

Phùng quản gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vỗ vỗ hắn, dụ dỗ nói: "Thế tử, ngươi cũng không thể xảy ra chuyện gì, ngươi nếu có mệnh hệ gì, ngươi ngươi ngươi...... Chuyện giữa ngươi và Chung thiếu gia cả đời này cũng không thể nói rõ! Hắn còn phải để tang vì ngươi! Phải tự xướng khúc quả phụ trẻ viếng mồ! Thành vị vong nhân, dựa vào ngươi cả đời!"

*Vị vong nhân: góa phụ trẻ

Thiếu niên Úc Xá thở hổn hển một lúc lâu, thanh âm phát run: "Hắn...... Hắn thật sự......"

Gia nhân dập đầu: "Là thật ạ!"

"Ta đáng trách!" Phùng quản gia hậu tri hậu giác tự tát mình một cái, "Ta nói bậy nói bạ! Thế tử ngươi nhất định không có việc gì! Ngươi phải vì rửa sạch chậu nước bẩn này mà sống tốt!

"Hắn...... Hắn......"

Thiếu niên Úc Xá "Hắn" nửa ngày cũng chưa nói ra câu vì sao hắn làm vậy, đột nhiên thở hổn hển rồi phá lên cười đến cuồng dại, không khác kẻ điên.

Ngày đó, thiếu niên Úc Xá bắt đầu ăn cơm uống thuốc, qua nửa tháng thì thân thể tốt lên, nhưng tính tình lại từng chút từng chút, dần dần thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook