Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Chương 41

Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

20/07/2020

Editor: Miri

------------------------------------------

Nhiều năm trải qua đao thương kiếm kích, Chung Uyển còn cho rằng bản thân mình đã sớm tu thành kim cương bất hoại chi thân. Nhưng hôm nay chỉ sơ sẩy một khắc thôi, đầu tiên là bị mảnh sứ cứa đứt tay, sau đó lại bị một tên sư huynh lần đầu gặp mặt nói cho một câu đâm xuyên qua tâm.

Chung Uyển đứng trước đầu gió lạnh mùa xuân, che lại tim gan bị bóp nghẹt tới không thở nổi, cười tự giễu: "Sư huynh, nhìn thấu cũng đừng vạch rách ra như vậy."

Thang Minh cũng cười, thở dài: "Ta vốn cũng không muốn nói, cùng ngươi diễn tới cuối, nhưng ngươi từ đầu đến cuối đều kiêng kị ta. Sư đệ đề phòng ta cũng không sao, nhưng không nên để chậm trễ chuyện của mình."

Chung Uyển dựa vào xe ngựa, điều chỉnh lại hơi thở, thấp giọng nói: "Hóa ra thái phó đã sớm......"

"Lão sư đã lớn tuổi như vậy, cái gì còn chưa thấy qua? Lão cũng là người dạy ngươi mấy năm, sao lại còn nhìn không ra được? Chỉ là không nói thôi." Thang Minh than thở, "Thôi thì coi như sư huynh già đầu rồi lại còn không đứng đắn, nói hai câu cho ngươi?"

Bao nhiêu nội tình trong nhà cũng bị xốc lên rồi, Chung Uyển cũng không còn gì che giấu, nói: "Thỉnh sư huynh giảng cho ta nghe."

"Lời này kỳ thật là do lão sư nói ra khi giao phó ta cố gắng chiếu cố cho ngươi." Thang Minh chậm rãi nói, "Nhắc chuyện này thì phải kể một chút sự tình trước đó......Ngươi có biết, ngày ngươi bị giam vào ngục, lão sư cũng đã từng muốn chuộc ngươi ra không?"

Chung Uyển cứng họng: "Thái phó, lão, lão muốn vứt luôn thanh danh của mình à?"

"Lão sư làm gì sẽ để ý mấy chuyện đó? Vả lại ngươi cũng vốn là môn đồ của lão sư, người trong thiên hạ ai không biết chuyện đó? Lão sư trù tính cực kì chu toàn, chỉ tiếc......" Thang Minh líu lưỡi, "Lão mấy năm qua hai bàn tay trắng, của cải không tích đủ, không so được với Úc tiểu vương gia tiêu tiền như nước kia."

Chung Uyển nhịn không được, cúi đầu nở nụ cười.

Thang Minh thổn thức: "Bị một môn đồ khác của mình quăng vàng bạc vào mặt, ngày đó lão nhân gia bị chọc tức cũng không nhẹ."

"Lão sư biết tâm ý của ngươi, thấy ngươi bị Úc tiểu vương gia chuộc đi, nghĩ này sợ là vận mệnh trời định, nên cũng rút tay ra." Thang Minh lại nói, "Sau đó, khi án của Ninh vương đã định, mấy tiểu hài tử của Ninh Vương đã bị đưa đi Kiềm An, lão sư ban đầu còn cho rằng chuyện này coi như là bụi rơi xuống đất, kết cục đã định. Sau này mệnh số mỗi người ra sao đều đành tùy vào vận khí, trăm triệu không nghĩ tới......"

Thang Minh nhìn Chung Uyển, thở dài: "Trăm triệu không nghĩ tới, ngươi lại chạy trốn."

"Bởi vì biết tâm ý của ngươi, cho nên sau khi nghe tin ngươi bỏ trốn, lão nhân gia càng.......siết tay đau thay ngươi." Thang Minh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chung Uyển, "Trong lòng sư đệ có đại trung nghĩa, sư huynh bội phục. Trong lòng lão sư còn rõ ràng, sư đệ vì sao lại không nghĩ ra? Ngày đó ngươi đi Kiềm An, rõ ràng là con đường một đi không trở lại, ngươi không tò mò vì sao lão sư hà tất trước khi lâm chung phải nhớ đến ngươi, vì ngươi mà an bài chu toàn?"

Thang Minh nhẹ giọng nói: "Đó là vì lão sư đã sớm đoán ra trong lòng ngươi có thứ không buông xuống được, sớm muộn gì cũng sẽ trở về."

Chung Uyển quay đầu đi, hốc mắt đột nhiên bị gió lạnh thổi vào, đỏ lên.

Thanh âm Chung Uyển khàn khàn: "Là tại ta vô dụng, thái phó vì ta mà trù tính đến mức này, vậy mà ta còn không thể về chăm sóc cho lão nhân gia trước lúc lâm chung, ta......"

"Ngươi làm sao mà về cho được." Thang Minh trấn an nói, "Thân thể xương cốt của lão nhân gia vẫn luôn khỏe mạnh, lão ra đi trong lúc ngủ say, không chịu đau đớn, còn sống lâu hơn thánh nhân Khổng Tử một năm, xem như là hỉ tang."

Chung Uyển gật gật đầu, khom mình hành lễ, y gắng gượng lên xe, buông rèm xuống. Cánh lưng gắng gượng chống đỡ suốt một canh giờ của y, bây giờ như kham không nổi gánh nặng này nữa mà cong xuống, Chung Uyển nằm ngã ra, cố sức giơ tay cởi áo choàng trên một bên vai mình, đắp lên mặt.

Xe ngựa đi được nửa canh giờ, Chung Uyển khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Y chà xát mặt mình, cố hết sức đứng dậy, xoa xoa bả vai nhức mỏi mà ngồi xuống, lẳng lặng xuất thần.

Nếu điều Thang Minh nói là thật, thì mọi chuyện đều được thông suốt.

Vì sao Úc Xá có làm ra chuyện tày trời gì, Sùng An Đế và Úc vương gia vẫn phải tận lực bảo toàn cho hắn.

Vì sao tiểu Úc Xá sẽ đột nhiên nổi lên lòng nghi ngờ với thân thế của mình.

Vì sao trưởng công chúa mấy năm nay lại dung túng như vậy với Úc Xá.

Nàng hổ thẹn trong lòng.

Lúc đầu, Chung Uyển còn tưởng rằng có thể mượn An Quốc trưởng công chúa xuất lực, hiện tại xem ra không có khả năng.

Chuyện năm đó, rốt cuộc là do ai bố trí?

Ngày đó, sau khi An Quốc trưởng công chúa biết được mình sẽ không thể có hài tử nữa, mới chấp nhận Úc Xá làm nhi tử của mình.

Đối với An Quốc trưởng công chúa lúc đó, cuộc mua bán này nàng không hề thua thiệt.

Nếu Úc Xá sau này có thể kế vị, nàng đã là thân cô mẫu của Úc Xá, lại là mẫu thân dưỡng dục Úc Xá nên người, Úc Xá tất nhiên sẽ tôn kính với nàng, đảm bảo cho nàng vô thượng tôn vinh. Nếu Úc Xá không thể kế vị, thì cũng sẽ kế thừa vương vị của Úc vương phủ. An Quốc trưởng công chúa không thể có nhi tử được nữa, nếu đem vương vị nhường cho mấy đứa nhãi ranh kia, vậy không bằng để lại cho thân ngoại sanh của mình.

Cho nên năm đó, việc nàng vô cùng dung túng Úc Xá có lẽ không phải là giả vờ. Nàng đã từng thật lòng xem Úc Xá là thân tử của mình.

Cho đến khi có một kẻ bụng dạ khó lường nói với nàng, rằng đứa nhỏ nàng mang thai vào tháng sáu, Thái Dụ năm 47 kia, là bị thân ca ca của nàng, Sùng An Đế tính kế hại chết.

Ngày đó, sợ rằng ngay cả ý đồ hành thích đế vương, An Quốc trưởng công chúa cũng có.

Nhưng nàng không làm gì được Sùng An Đế, thế nên mới đem phần hận ý ngút trời này trút xuống đầu Úc Xá mới mười sáu tuổi kia.

Điều tàn nhẫn nhất là, âm mưu này được bày ra còn chừa lại ba phần đường sống, khiến An Quốc trưởng công chúa sau khi bình tĩnh lại rồi thì đi tra rõ chân tướng.

Từ lúc đó, An Quốc trưởng công chúa cùng Úc Xá mẫu tử ly tâm. Trên đời này, người thân duy nhất dùng chân tâm đối đãi Úc Xá, rốt cuộc không còn ai cả.

Kẻ bố trí mọi chuyện xem đây là nước cờ khởi đầu, dụng tâm ác độc tới mức khiến người khác giật mình.

Ngày đó, khi Úc Xá đột nhiên bị lạnh nhạt bởi An Quốc trưởng công chúa luôn nuông chiều mình, khi hắn bị phạt quỳ gối trước từ đường của Úc vương phủ, hắn đã nghĩ cái gì?



Cảm giác bầu trời bỗng nhiên đổ sập xuống chắc cũng chỉ thế này là cùng.

Chung Uyển càng nghĩ, ngực lại càng quặn lên. Y gắt gao nhíu mày, ép buộc bản thân nghĩ đến chuyện khác.

Làm sao Sử lão thái phó nhìn ra được?!

Chung Uyển để tay lên ngực tự vấn, đã qua nhiều năm như vậy, tình cảm của y cũng chỉ dừng lại ở mức lễ. Nếu không phải ngày đó ở Kiềm An, y thật sự chịu không nổi nữa, thì tuyệt đối sẽ không đem chuyện này bép xép ra ngoài. Chung Uyển tự nhận mình giấu rất khéo, đặc biệt là trước khi Ninh vương gặp chuyện, chính y đối với chuyện tình cảm còn mơ mơ màng màng, vậy mà thái phó làm sao nhận ra?

Có nhiều chuyện y căn bản cũng không nhớ lại nổi, nhưng Chung Uyển đột nhiên lại nhớ đến một chỗ mấu chốt.

Năm đó, khi cùng đọc sách với nhau, có một lần Chung Uyển hồ đồ, quên mất Sử lão thái phó hôm đó đã dặn dò là muốn bọn họ viết chữ to, thế nên y không sai người của thư phòng chuẩn bị đại trảo bút* cho Tuyên Thụy và y.

*Bút viết thư pháp đầu to. Mình có hình mà lười post vl...để trong bản word vậy.

Tính tình Chung Uyển qua loa cẩu thả, tuy bảo là y đọc sách cho Tuyên Thụy, nhưng mấy việc giống như vậy thật ra đều do Tuyên Thụy nhắc nhở y. Ngày ấy, hai người đều quên mang bút theo, không còn cách nào khác, Chung Uyển đành phải tới chỗ Sử lão thái phó cầu tình, muốn mượn bút của Sử lão thái phó để dùng. Y luôn luôn được thái phó coi trọng, trước kia cũng từng mượn lão giấy bút, nên y căn bản cảm thấy mượn cũng không sao. Ai ngờ hôm đó lão thái phó lại tức giận, trách cứ Chung Uyển làm việc không cẩn thận, không cho mượn thì thôi, lại còn......

Chung Uyển hoảng hốt nhớ lại, Sử lão thái phó mắng y một hồi thật lâu, sau đó ra lệnh cho y mượn bút của Úc Xá.

Chung Uyển bị mắng đến đầu óc choáng váng, nhưng cũng thật sự lúng ta lúng túng, căng da đầu đi mượn.

Đó là lần đầu Chung Uyển chủ động bắt chuyện với Úc Xá, ngoài ý liệu, tính tình Úc Xá vô cùng tốt. Hắn chỉ hơi hơi kinh ngạc, sau đó đem bút của mình cho Chung Uyển mượn.

Bây giờ nhớ lại......

Lão thái phó đúng là xấu tính quá rồi.

Trên đường về phủ, Chung Uyển nghe một loạt tiếng đóng cửa, khó khăn lắm mới chạy về kịp trước khi lệnh cấm đi lại ban đêm bắt đầu. Sau khi hồi phủ, Chung Uyển tìm vài người, sai họ tra xét về Thang Minh.

Thang Minh xác thật là sư huynh đồng môn của Chung Uyển, lời hắn nói cũng đều hợp tình hợp lý, nhưng Chung Uyển vẫn không dám hoàn toàn tín nhiệm hắn.

Dù sao Chung Uyển vẫn cảm thấy, một lệnh sử ghi chép sinh hoạt cho tiên đế suốt 12 năm thì hẳn sẽ không đơn giản như vậy.

Tra Thang Minh đơn giản hơn tra về Úc Xá nhiều, hôm sau, thủ hạ của Chung Uyển liền cho y tin tức.

Chung Uyển nhìn kĩ cuộc đời của Thang Minh từ đầu đến cuối, thanh thanh bạch bạch, không có chỗ nào kỳ quái.

Hắn cũng không có lý do nào để ra lực giúp đỡ cho Úc vương phủ hoặc là Tuyên Cảnh.

Chung Uyển lại cầm lấy gia phả rắc rối của Thang Minh, nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên phát giác ra chút mờ ám.

Sinh mẫu của Thang Minh họ Chung.

Chung Uyển cứng họng, chẳng lẽ Thang Minh và mình có quan hệ thân thích?

Người họ Chung trong hoàng thành cũng không thiếu, Chung Uyển không dám xác định. Vả lại, Chung Uyển vốn là thuộc nhà nhánh của Chung gia, dù cho sinh mẫu của Thang Minh là người của Chung gia đi nữa, Chung Uyển cũng không dám xác định mình và người này có cùng một lão thái thái.

Chỉ dựa vào chuyện này mà nói y và hắn có quan hệ ngũ phục*, Thang Minh sẽ vì thế mà chiếu cố y nhiều hơn vài phần sao?

*Ngũ phục: từng nhắc ở chương 8, cùng tông môn.

Hay vẫn chỉ là vì được Sử lão thái phó giao phó?

Chung Uyển đem tờ giấy trong tay để vào đầu nến đốt đi, xuất thần trong chốc lát.

Y không dám hoàn toàn tín nhiệm Thang Minh, nhưng những lời Thang Minh nói thì Chung Uyển đã tin bảy tám phần.

Chung Uyển tự nhiên có chút muốn đi tìm Úc Xá, chỉ tiếc là......

Chung Uyển một bên tự đổi dược cho tay phải bị thương của mình, một bên giận tới nghiến răng, "Còn sáu ngày nữa."

Bất quá ngày mai chính là ngũ thất của Tam hoàng tử Tuyên Cảnh, có lẽ có thể gặp nhau một chút.

Ngày ngũ thất, mấy người Chung Uyển dậy sớm đi tới phủ Tam hoàng tử.

Vừa khéo thay, mới vừa tiến phủ đã đụng phải An Quốc trưởng công chúa.

Mà Úc Xá lại đang theo ở phía sau An Quốc trưởng công chúa.

Trước đó, Tuyên Du đã gặp An Quốc trưởng công chúa vài lần. Hắn vốn thông minh lanh lợi, bây giờ không cần ai nhắc nhở cũng không chút hoang mang mà hành lễ với An Quốc trưởng công chúa.

An Quốc trưởng công chúa tự chăm sóc thân mình rất tốt, nhìn bên ngoài chỉ chừng bốn mươi tuổi. Thân phận của nàng cao quý tới nhường nào, loại thân phận như Tuyên Thụy còn không đáng để nàng liếc mắt qua. Bất quá An Quốc trưởng công chúa cũng không trì hoãn, khóe miệng nàng thoáng cong lên, bảo Tuyên Du đứng dậy, dùng ngữ điệu thong thả của người bề trên, chậm rãi hỏi hắn lạnh hay không, tới đây mấy ngày liên tục có mệt hay không.

Tuyên Du trả lời thích đáng, An Quốc trưởng công chúa gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Hiền phi nương nương luyến tiếc Tam hoàng tử, vẫn còn đang khóc. Ngươi đừng đi vào dập đầu vội, không lại làm nàng xấu hổ...... Ngũ thất là ngày người mệnh khổ hồi nhân gian, để cho nàng khóc thoải mái đi."

An Quốc trưởng công chúa đuôi lông mày khóe mắt có vài phần mệt mỏi. Nàng chăm sóc Hiền phi nhiều ngày như vậy, mới đầu còn có thể khóc theo hai tiếng, thời gian càng lâu thì nàng càng bắt đầu thấy phiền. Hiền phi mới vừa rồi như phát điên, khóc tới mức đầu tóc xiêm y cũng rối loạn. An Quốc trưởng công chúa khuyên cũng không được, mất kiên nhẫn mà đưa Úc Xá ra ngoài.

Tuyên Du đáp ứng. Bình thường Chung Uyển luôn đứng ngay sau Tuyên Thụy nên An Quốc trưởng công chúa tất nhiên cũng không thấy y, chỉ nghĩ y là một tôi tớ bình thường.

Chung Uyển cũng không để ý đến An Quốc trưởng công chúa, tất cả tâm tư y đều đặt hết lên người Úc Xá.



Mới nãy, hai người bốn mắt nhìn nhau, vừa chạm vào liền tách ra, Chung Uyển đều có thể đoán được Úc Xá suy nghĩ cái gì —— "còn năm ngày, không được nhìn ta."

Chung Uyển cúi đầu đứng ở phía sau Tuyên Du, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Hiền phi ở bên trong khóc càng thêm đau khổ, mọi người đều đứng chờ ở ngoài linh đường.

An Quốc trưởng công chúa nhẹ giọng nói: "Nghe người ta nói, buổi tối mấy ngày gần đây người đều ngủ sớm?"

An Quốc trưởng công chúa thanh âm hòa nhã hơn rất nhiều, hiển nhiên là đang nói với Úc Xá.

Chung Uyển không ngẩng đầu, chỉ nghe Úc Xá không chút để ý mà "Vâng" một tiếng.

"Vậy thì rất tốt, ngươi cũng nên để ý đến ăn uống một chút." An Quốc trưởng công chúa cười một cái, "Nghe nói ngươi hôm kia đột nhiên muốn ăn điểm tâm? Ta có sai người làm vài cái có hình dạng mới mẻ, buổi sáng đã đưa tới chỗ ngươi, trở về nhớ ăn."

Trong mắt Úc Xá hiện lên vài phần ảo não, hắn quét mắt sang Chung Uyển một cái, nhíu mày ngắt lời nói: "Ai nói? Ta không muốn ăn."

Ý cười trên mặt An Quốc trưởng công chúa cứng đờ, nàng theo bản năng nhìn Tuyên Du liếc mắt một cái.

Ý cười trên mặt An Quốc trưởng công chúa tan đi, "Vậy thì thôi......"

An Quốc trưởng công chúa hiển nhiên đang rất bất mãn Úc Xá làm trò, dám bất kính với nàng trước mặt người ngoài, một lát sau nhàn nhạt nói: "Hiền phi còn không biết muốn khóc bao lâu, đừng đứng ở đây nữa, ra ngoài linh bằng quỳ đi."

Úc Xá không đau không ngứa lên tiếng, xoay người đi ngay.

Người nói vô tâm, Chung Uyển lại bị câu "quỳ đi" kia làm cho tức ngực khó chịu.

Chung Uyển nhẹ nhàng chạm vào tay Tuyên Du một chút, Tuyên Du cũng vội nói phải đi ra ngoài, An Quốc trưởng công chúa gật gật đầu qua loa. Tuyên Du cùng Chung Uyển cũng ra ngoài.

Tuyên Du muốn đi tìm các tôn thất tử khác, cứ như thường lệ bảo Chung Uyển tự tìm một nơi giết thời gian. Chung Uyển nhìn hắn đi theo người của Lễ Bộ rồi mới xoay người.

Chung Uyển đi theo các tôi tớ khác đi ra ngoài, đã nhiều ngày liên tục, Chung Uyển sớm đã quen nẻo quen đường ở đây. Y mặc một thân tang phục tầm thường, chỉ trong chớp mắt đã lục tung mọi nơi, chốc lát sau liền tìm được Úc Xá.

Úc Xá đang ngồi ở linh bằng hắn để cho Chung Uyển trước kia, thật sự ngoan ngoãn quỳ gối.

Chung Uyển nhìn bóng lưng của Úc Xá, cảm giác như đang thấy lại tiểu Úc Xá trước kia.

Thiếu niên Tử Hựu mười sáu tuổi, sắc mặt tái nhợt, trên mặt mang theo vài vết trầy xước do móng tay cào ra, thẳng lưng quỳ gối trước từ đường Úc gia, mấy ngày liên tục không ăn không uống.

Những người này......sao lại có thể đối xử với hắn như vậy?

Úc Xá nhận ra khác thường, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Chung Uyển ở phía sau thì sửng sốt một chút, "Ngươi tới làm cái gì?"

Úc Xá đứng dậy, nhìn tay phải của Chung Uyển, nhíu mày: "Tay của ngươi bị sao vậy?"

"Không cẩn thận, bị xước một chút." Chung Uyển đến gần, nhấp nhấp môi, hoảng hốt nói, "Mặt ngươi còn đau không?"

Úc Xá nhìn Chung Uyển, không hiểu nổi y đang nói gì.

Chung Uyển hít sâu một hơi, tận lực áp xuống hận ý ngút trời trong lòng, nói giọng khàn khàn: "Ta......ta hôn ngươi được không?"

Úc Xá: "......"

Úc Xá không thể tưởng tượng được mà nhìn Chung Uyển, môi khẽ nhúc nhích.

Chung Uyển tỉnh táo lại, hận không thể cho mình một bạt tai. Cái tật xấu mỗi lần bi phẫn thì cái gì cũng đều dám nói này chừng nào mới trị dứt đây?!

Chung Uyển sợ Úc Xá sẽ kêu thị vệ tới đánh y một trận, vội khù khụ hai tiếng, "Không được thì thôi, ta đi ngay đây."

Chung Uyển lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng giải thích: "Ta không biết ngươi ở đây, còn năm ngày đúng không? Để ta ra ngoài trước......"

"Ngươi......" Úc Xá nghe vậy, sắc mặt càng kém. Hắn khó có thể tin được mà nhìn Chung Uyển, "Ngươi có biết tùy hoàn cảnh mà hành sự không?!"

Chung Uyển cũng không biết mình vừa rồi là bị cái gì nhập vào, xấu hổ muốn chết, khom mình hành lễ cáo lui. Nhưng không đợi y đứng dậy thì Úc Xá đã tóm chặt y kéo lên.

Úc Xá bực bội nhìn Chung Uyển, hô hấp dồn dập, cứ như bị Chung Uyển mạo phạm tới giận.

Chung Uyển chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, không đợi y nghĩ ra được lý do bỏ trốn, đột nhiên nghe bên tai mình thanh âm lạnh lùng của Úc Xá, nghiến răng nghiến lợi nói ——

"Lần này...... Ngươi không được nhúc nhích lưỡi."

Chung Uyển đột nhiên trợn to mắt, không chờ y phản ứng lại, Úc Xá đã hôn y ở trên môi.

Lời editor:

Thật sự là....có ai nghĩ người trù tính bày mưu mọi chuyện là Sử lão thái phó không...

Hoặc là Thái Hậu.....

Chứ nhìn giờ cũng chỉ thấy người có khả năng nhất là hai người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook