Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
Chương 60
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
20/07/2020
Editor: Miri
---------------------------------
Trước khi xuất môn, trong mắt Úc Xá ẩn ẩn vài phần buồn bã, viện cớ phải lấy áo choàng khác mà tránh mặt Chung Uyển, tùy tay gọi một người tới, thấp giọng dặn dò vài câu.
Thời gian không đợi người, Chung Uyển không sai người chuẩn bị xe, muốn cưỡi ngựa như những người khác. Úc Xá cũng không khuyên y, sai người chuẩn bị khoái mã*, mặt khác lại sai người triệu tập lính của Đại Lý Tự cùng với cùng mấy trăm gia tướng Úc Xá tự dưỡng ở kinh thành, Chung Uyển hỏi hỏi nhân số, cảm thấy cũng đủ rồi.
*Khoái mã: ngựa nhanh.
"Không đủ." Úc Xá vừa khoác áo choàng vừa phân phó gia tướng, "Mang theo thư tay của ta, điều binh phủ trong kinh tới đây, đem......"
Úc Xá nhìn sang Lâm Tư, nhíu mày hỏi, "Vị trí thôn trang."
Lâm Tư vội móc từ trong lòng ngực ra một bản đồ, chỉ chỉ nơi được khoanh vòng, Úc Xá nhìn thoáng qua, nói, "Chặn hết mấy con đường này, có dịch quán nào trên đường cũng đều phong tỏa hết, giam giữ hết những người nào ra vào mấy chỗ đó từ lúc nhận được tin tức, một người cũng không tha."
Lâm Tư hít vào một hơi, Úc Xá nhìn Chung Uyển, âm thanh lạnh lùng nói, "Không phải ngươi cũng lo lắng sẽ bị trúng kế sao?"
Chung Uyển gật đầu, "Ừ......"
Nhưng dù kế có thâm sâu tới đâu, ở trước mặt binh lực dày đặc thế này thì cũng chỉ còn là nói suông.
Bọn họ không cần nhiều lời nữa, lên ngựa ra cửa, Úc Xá chỉ lệnh hơn mười gia tướng đi theo, những người khác đều tương trợ phía sau.
Sau khi ra khỏi thành, bọn họ xuống ngựa, gia tướng lấy vải vóc bọc bông bao tất cả vó ngựa lại.
Lâm Tư khó hiểu nhìn Chung Uyển, Chung Uyển nhàn nhạt nói: "Úc Xá muốn nghe xem......bọn họ rốt cuộc muốn nói gì."
Lâm Tư cảm xúc khó tả, nhìn nhìn Úc Xá.
Mười mấy người giục ngựa bay nhanh, không đến hai cái canh giờ đã chạy tới thông trang Tuyên Thụy ẩn thân.
Thang Minh còn chưa tới.
Những người khác chờ ở ngoài thôn trang, Lâm Tư lặng lẽ lẻn vào thôn trang, cùng Nghiêm Bình Sơn nội ứng ngoại hợp, âm thầm mở một cửa nhỏ. Chung Uyển cùng Úc Xá lẻn vào từ cửa nhỏ, bọn gia tướng hành tung quỷ mị, yên lặng tách ra, âm thầm ẩn núp ở khắp nơi trong thôn trang. Mọi người ra tay động chân cực khẽ, không làm kinh động những người khác trong thôn trang.
Nghiêm Bình Sơn không dám để Tuyên Thụy phát hiện, không đi tìm Chung Uyển, chỉ dặn dò Lâm Tư chỗ nào tiện để ẩn thân, còn lão thì trước sau vẫn bên cạnh Tuyên Thụy trông nom hắn, tâm thần bất an.
Úc Xá và Chung Uyển lẳng lặng đi vào một gian ngay cạnh thư phòng, nhờ vào ánh trăng soi sáng, Lâm Tư khoa tay múa chân với Chung Uyển: Ta ở trên nóc phòng, nếu có chuyện xảy ra, chủ nhân kêu ta một tiếng, ta lập tức phát tín hiệu ở ngoài.
Chung Uyển gật gật đầu, lá trúc ngoài cửa sổ hơi hơi khẽ động, Lâm Tư đã xoay người ra cửa sổ, nhảy lên nóc nhà.
Trong bóng đêm, Chung Uyển cùng Úc Xá dựa vào tường, không nói câu nào với nhau.
Ước chừng đợi hết một canh giờ, bên ngoài có ngọn đèn dầu lay động, Nghiêm Bình Sơn khụ hai tiếng, có người vào.
Chung Uyển đột nhiên mở mắt ra.
Tường bên kia, Nghiêm Bình Sơn vội vàng nói: "Các ngươi muốn nói gì thì nói mau lên, Vương gia......nơi này không thể ở lâu, ngài vẫn là......"
Tuyên Thụy mơ hồ nói: "Biết, biết rồi."
Ngoài tường truyền đến vài tiếng chén trà lách cách, có người mang mở cửa đi ra ngoài, phỏng chừng là Nghiêm Bình Sơn.
Có người thở dài một tiếng, con ngươi Chung Uyển đột nhiên co lại..... Quả nhiên là Thang Minh.
Chung Uyển theo bản năng nhìn về phía Úc Xá, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu.
Chung Uyển là tới bắt Thang Minh, nhưng Úc Xá thì không phải.
Phí nhiều sức đến như vậy chính là vì Úc Xá muốn được nghe người mà Chung Uyển đã bảo hộ nhiều năm lát nữa sẽ nói cái gì ngay tại đây.
Tường bên kia......
Thang Minh cảm than: "Vương gia chịu khổ rồi."
Tuyên Thụy do dự nói: "Vụ án của Kiềm An......ngươi biết rõ sao?"
"Nói biết rõ thì cũng đúng, mà nói không biết rõ thì cũng đúng." Thang Minh thở dài, "Úc tiểu Vương gia dốc hết sức chịu tội thay cho Quy Viễn, nhưng lại không biện bạch lấy một câu cho Vương gia ngươi ở trước mặt hoàng thượng. Hoàng đế đa nghi, đã không còn an tâm về Vương gia."
Tuyên Thụy vội vàng nói: "Vậy rốt cuộc làm sao bây giờ? Ta không thể cứ mãi trốn đông trốn tây! Có người ở Kiềm An muốn giết ta, không trở về được, nhưng đệ muội ta vẫn còn ở kinh thành, ta......"
"Vương gia có từng nghĩ tới, hai vị tiểu chủ nhân có khả năng đã thành nhược điểm để khống chế ngài không?"
"Này......"
Thang Minh thổn thức: "Vương gia có từng nghĩ tới vì cái gì mà mình phải đi đến một bước này, rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan?"
Tuyên Thụy: "Sao lại không nghĩ tới? Đều là do lễ vạn thọ, nếu không phải Hoàng Thượng năm nay đột nhiên lại muốn chúng ta vào kinh dự lễ vạn thọ, chúng ta có lẽ vẫn còn yên ổn ở Kiềm An, ta......"
"Cũng không phải." Thang Minh cảm thán, "Từ lúc bắt đầu đã sai rồi. Năm đó, tuy tuổi Vương gia còn nhỏ, nhưng hẳn là vẫn còn nhớ rõ, sau khi Ninh Vương qua đời thì Hoàng Thượng đã phá lệ, cho ngài tập tước?"
Tuyên Thụy cứng họng: "Đúng vậy......"
Thang Minh hỏi: "Ngài cũng không phạm sai lầm nào lớn, vậy tại sao bây giờ lại thành Quận Vương?"
Tuyên Thụy giải thích: "Là Chung Uyển thay ta......"
"Y gạt ngài, dâng thư thay ngài, nói ngài vô đức vô tài, gánh không nổi thân Vương tước vị, dâng tặng người khác tước vị phụ Vương ngài đã truyền cho ngài!" Thang Minh siết cổ tay, "Nếu không có chuyện đó, thì việc hôm nay cũng không khó khăn như vậy! Ngài chưa từng nghĩ tới vì sao Chung Uyển phải làm như vậy ư?"
Tuyên Thụy ngập ngừng: "Có thể là vì......y muốn lấy lòng hoàng đế, để cho Hoàng Thượng biết ta không có tâm tư vượt quá thân phận mình."
Thang Minh lại thở dài một trận, lão hạ giọng: "Chung Uyển trước khi hồi Kiềm An, đều là dựa vào ai mà sống sót?"
Tuyên Thụy im lặng một lát, "Úc Xá......"
Thang Minh lạnh lùng nói: "Úc Tử Hựu kia chính là nhi tử của hoàng đế!"
Trong bóng đêm, Úc Xá cắn chặt khớp hàm, gắt gao nhịn xuống xúc động muốn lao ra vặn gãy cổ Thang Minh.
Tường bên kia, Thang Minh thổn thức, "Chuyện đã như vậy, Vương gia còn chưa rõ sao? Ngày đó, Chung Uyển cương quyết muốn ngươi chắp tay nhường lại thân Vương chi vị, rốt cuộc là vì ai, ngài còn nhìn không ra?"
Tuyên Thụy hút một ngụm khí.
Canh Minh cảm than: "Lại nói tiếp...... Chung Uyển đối với Úc tiểu Vương gia cũng coi như là tình thâm ý trọng, vì báo đáp ân cứu mạng của Úc tiểu Vương gia, nên y đã sớm thay hắn dọn sạch chướng ngại từ mấy năm trước, đoạt đi tư cách báo thù phụ thân của ngài, nếu ngài vẫn là thân Vương, hôm nay......chưa chắc đã không thể tranh đoạt với mấy hoàng tử kia."
Tuyên Thụy dường như là bị làm cho hoảng sợ, vội nói: "Ngươi đừng có hại ta, ta sao lại có thể tranh đoạt với các hoàng tử?!"
"Ninh Vương ngày đó suýt nữa đã được kế vị, ngài là trưởng tử duy nhất của hắn, sao lại có thể không có quyền tranh đoạt? Huống hồ bây giờ Vương gia còn có thể lựa chọn sao? Tất cả là vì bọn họ bức ngài không thể không tranh." Thang Minh nói, "Vương gia giờ có muốn để mặc người khác ức hiếp mình cũng không được nữa! Hoàng đế đã nổi lên sát tâm, Vương gia muốn tránh cũng tránh không được!"
Tuyên Thụy ngập ngừng: "Ta......ta còn muốn gặp lại Chung Uyển."
"Ta thay Vương gia trù tính đến tận đây, Vương gia không cảm niệm ta thì ta cũng không oán hận gì, vậy mà Vương gia còn muốn đi gặp Chung Uyển......Thứ cho ta không thể không nói một câu khó nghe." Thang Minh hỏi, "Vương gia, ngài cùng Chung Uyển bầu bạn nhiều năm, Chung Uyển có tâm tư khác hay không, tất nhiên ngài phải rõ hơn ta, nhiều năm như vậy......ngài thật sự chưa từng nghi ngờ y sao?"
Thang Minh thấp giọng nói: "Chung Uyển ngày đó hồi Kiềm An...... Vương gia không phát giác ra có chỗ nào không đúng ư?"
Lại một trận yên tĩnh trôi qua.
"Trước khi ly kinh......" thanh âm Tuyên Thụy khàn khàn, "Thái y đã luôn chiếu cố bọn ta, từng cho Chung Uyển một bao □□."
Thang Minh ngẩn ra, "Đó là cái gì?"
Tuyên Thụy im lặng một lát, "Một bao □□, sau khi hạ dược thì ba ngày sau mới có thể phát tác......Thái y bảo Chung Uyển đem dược kia hạ trong Úc Vương phủ, độc chết Úc Vương gia cùng Úc Xá, thái y nói mỗi ngày Chung Uyển đều nằm cùng một chỗ với họ, hạ độc dễ như trở bàn tay, nếu làm được......thì coi như báo đại thù cho phụ thân ta."
Hô hấp Úc Xá đột nhiên trở nên nặng nhọc hơn nhiều.
Chung Uyển nhắm mắt lại, y không muốn, không muốn nghe nữa.
Thang Minh thong thả nói: "Chung Uyển tất nhiên là không hạ."
"Không hạ." Tuyên Thụy thấp giọng nói, "Cho nên lúc y vừa mới hồi Kiềm An, ta có chút không yên tâm......Ta cũng không dám hỏi, rốt cuộc là thời cơ không tới nên y không dám hạ, hay là sợ liên lụy đến ta nên không thể hạ, hay là, hay là......"
Thang Minh tiếp lời cho Tuyên Thụy: "Hay là vì y đã sớm ly tâm với Ninh Vương phủ, căn bản không hề muốn báo thù cho Ninh Vương."
Tuyên Thụy cúi đầu, thấp giọng nói, "Ai cũng nói ta phụ vương là bị Úc Vương phủ làm hại, nên ngày đó ta hận bọn họ thấu xương......Chung Uyển trụ lại ở phủ của kẻ thù tới ba tháng, ta cho rằng y vì báo thù mới làm vậy, nhưng sau đó......Y không hạ độc, ta không thể không nghi ngờ y."
"Nhưng, nhưng......" Tuyên Thụy vội vàng nói, "Nhưng sau đó, chuyện Chung Uyển lăn lộn vì chúng ta cũng không phải giả, ta dần dần quên đi chuyện này, chỉ là mỗi khi nhớ tới lại cảm thấy......trong lòng có vướng mắc."
Thang Minh thở dài: "Vương gia nhân từ, tất cả là vì Ninh Vương."
Tuyên Thụy ấp úng, "Chỉ là lần này sau khi hồi kinh, không đến mấy ngày, Chung Uyển liền lén đi gặp mặt Úc Xá, ta lại nổi lên nghi hoặc......"
Thang Minh ngoài ý muốn: "Sau khi y hồi kinh từng gặp mặt Úc tiểu Vương gia?"
"Đúng thế." Tuyên Thụy gật đầu, nhẹ giọng nói, "Chính là ngày chúng ta được triệu vào cung, Chung Uyển vốn nên ở ngoài cung chờ ta cùng Tuyên Du, nhưng bọn ta ra khỏi cung thì lại không thấy y. Ta sai người đi tìm, không bao lâu đã thấy y trở lại, ta hỏi y đi đâu vậy, y nói là mướn kiệu phu lạc đường, đi lòng vòng, nhưng ta hỏi người đi tìm y, thì gã lại nói...... Chung Uyển đi đến biệt viện Úc Vương phủ."
Thang Minh ngừng một chút, "Vậy thì ta cũng không cần nhiều lời nữa, hồi kinh liền đi tìm Úc tiểu Vương gia, còn cố ý gạt ngài, này......"
Tuyên Thụy thấp giọng nói: "Ở kinh thành mấy ngày nay, Chung Uyển đã chạy tới Úc Vương phủ vài lần, ta......ta cũng không hỏi y, chỉ có thể giả vờ không phát hiện, như là không biết gì hết."
Thang Minh nói: "Y đi làm cái gì, chắc ngài bây giờ cũng đã nhận ra rồi? Vu hãm ngài tư giao với quan viên đất phong, ai biết có phải là do Úc tiểu Vương gia gây ra hay không."
Giọng nói Tuyên Thụy cực nhỏ: "Chỉ cần y không hại ta, ta đều có thể giả vờ không biết gì hết......"
Thang Minh nói: "Nhưng ngài bây giờ đã biết rồi, cũng nên minh bạch là ai có thể dựa vào, ai không thể dựa vào đi? Bao nhiêu năm trôi qua, cũng chưa chắc là Chung Uyển......không hề nghi ngờ ngài lấy một lần."
"Hắn có nghi ngờ ta, ta biết." Tuyên Thụy chần chờ, "Năm ấy...... Năm ấy......"
Thang Minh vội hỏi: "Cái gì?"
Tuyên Thụy hoảng sợ vô cùng, tựa hồ như đã thật sự nghĩ Thang Minh đáng để dựa vào, nhịn không được vội nói, "Năm ấy, lão thái y trước khi chết, ép hỏi y......hỏi y......"
"Hỏi y, ngày đó y không hạ độc Úc Xá, rốt cuộc là vì sợ Kiềm An bị liên lụy, hay là không chịu tự tay đâm kẻ thù, Chung Uyển nói ——"
Thang Minh cứng họng: "Quy Viễn nói cái gì?"
Tuyên Thụy run thanh nói: "Chung Uyển không nói gì hết, xoay người đi mất. Lúc ấy......bên ngoài đều là lời đồn đãi, nói Chung Uyển có tư tình với Úc tiểu Vương gia trong kinh, nói y ở biệt viện Úc Vương phủ hai năm trước đã làm thế này thế nọ, tin đồn vô căn cứ, nhưng tất phải có nguyên nhân."
Ở tường phòng cách vách, Chung Uyển dựa lưng trên vách tường, ngực phập phồng căng thẳng.
"Lão thái y cảm thấy Chung Uyển thật có lỗi với phụ Vương ta, trước khi chết đã đem......đem......" Tuyên Thụy nhỏ giọng nói, "Đem độc dược đã từng giao cho Chung Uyển hạ vào đồ ăn của y......Bất quá vẫn sống được! Y chưa ăn bao nhiêu! Cứu về rồi! Thái y lúc này mới nói cho ta biết chuyện, không thể trách ta! Ta cũng là lúc sau mới biết được! Dù sao lão thái y cũng là vì phụ Vương của ta......cho nên......"
Thanh âm Tuyên Thụy phát run: "Chuyện này thật không phải là do ta sai sử lão thái y làm, nhưng ta vẫn cảm thấy trong lòng Chung Uyển nghi ngờ ta. Đã ngần ấy năm trôi qua, y sống lại, ai cũng không nhắc lại chuyện này, cả ta cũng cho rằng chuyện qua rồi, ta cho rằng......"
Tuyên Thụy vội vàng nói: "Ta cũng không còn cách nào khác! Ta làm sao biết lão thái y còn hận Chung Uyển tới mức đó, muốn hạ độc y? Lúc ấy lại đúng vào lúc lời đồn đãi bay đầy trời, nếu Chung Uyển không thật sự có gì đó với Úc Xá, vậy thì vì sao, vì sao......lại muốn truyền ra lời đồn như vậy? Nếu tất cả đều là giả, vậy thì Úc Xá trong kinh vì sao lại mặc kệ mấy lời đồn đãi bất kham này? Ngay cả Chung Uyển cũng chưa từng biện bạch cho chúng ta nghe một câu nào!"
Cách gian, ngón tay Chung Uyển phát run, y nhẫn nại nãy giờ, cuối cùng chịu khổ không được nữa, "phụt" một tiếng, phun ra một búng máu.
Sắc mặt Úc Xá chợt biến, tê thanh la lên: "Quy Viễn!!!"
Ngay lập tức, Thang Minh và Tuyên Thụy ở phòng bên cạnh kinh hãi, không đợi bọn họ phản ứng lại, Lâm Tư bên ngoài đã phá cửa mà vào, bọn gia tướng đi theo cũng vọt vào, phía sau còn có một gia tướng được Úc Xá âm thầm phân phó mang Tuyên Du và Tuyên Từ Tâm đến.
Khuôn mặt nhỏ của Tuyên Du tái nhợt, bị người đẩy lên phía trước, ngơ ngẩn nhìn Tuyên Thụy.
Tuyên Thụy bị biến cố này làm cho sợ hãi, hơn nửa ngày không phản ứng kịp, hắn dại ra một lát, khàn khàn nói: "Hai ngươi......sao lại tới đây?"
Giọng Tuyên Du run rẩy: "Ca......Huynh mới vừa nói, là gì?"
Tuyên Thụy thấy Lâm Tư nên cũng không quá sợ hãi, hắn nghĩ nát óc không rõ những người này có phải là gia tướng trong phủ tới cứu mình hay không, chỉ trắng mặt thất thần nói: "Đệ không hiểu thì lát huynh về nói cho đệ hiểu, các ngươi làm sao tới đây được? Những người này là các ngươi mang đến?"
Tuyên Du không thể tin nổi mà nhìn Tuyên Thụy, còn đang hỏi, "Huynh mới vừa nói......Chung Uyển là muốn hại chúng ta?"
Tuyên Thụy cả giận nói: "Huynh không có nói như vậy! Huynh chỉ là......đã là người thì sẽ có tư tâm, đệ còn nhỏ không hiểu, quay về rồi huynh nói cho đệ!"
"Đệ đúng là không hiểu......" Tuyên Du tiếng được tiếng mất, "Đến bây giờ đệ vẫn không biết rốt cuộc phụ vương là chết như thế nào, nhưng......Chung Uyển là vì chúng ta nên mới tới Kiềm An, đó không phải là thật sao?"
Tuyên Thụy chột dạ nhìn Lâm Tư, hắn biết Lâm Tư là tâm phúc của Chung Uyển, sợ hắn khi quay về sẽ nói cho Chung Uyển nghe gì đó, dưới tình thế cấp bách, hắn xô Tuyên Du một cái, thấp giọng, "Quay về rồi nói!"
Tuyên Du bị đẩy ngã trên mặt đất, cả người phát run, hắn lảo đảo bò lên, lẩm bẩm, "Cái gì đệ cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, nhưng......nhưng mấy năm nay, người nuôi đệ lớn lên là Chung Uyển......Người dạy đệ biết chữ cũng là y, người chỉ cho đệ lý lẽ cũng là y, người cầm tay đệ......"
Nước mắt Tuyên Du tuôn trào, hoàn toàn sụp đổ, ấp úng, "Người cầm tay đệ, dạy đệ viết nhân nghĩa lễ trí tín cũng chính là y......"
Hai mắt của Tuyên Từ Tâm ngấn nước, không thể nhịn được nữa, tiến lên nắm lấy cổ áo Tuyên Thụy, thịnh nộ la lên: "Tuyên Thụy!!! Năm đó y chỉ mới mười sáu! So với ngươi bây giờ còn nhỏ hơn một tuổi! Bảy năm qua y vài lần thiếu chút nữa đã vứt mạng mình ở Nam Cương! Mưu tính? Bao nhiêu năm qua y vào sinh ra tử, chẳng lẽ là vì muốn ngươi nghi kị y hay sao?!"
---------------------------------
Trước khi xuất môn, trong mắt Úc Xá ẩn ẩn vài phần buồn bã, viện cớ phải lấy áo choàng khác mà tránh mặt Chung Uyển, tùy tay gọi một người tới, thấp giọng dặn dò vài câu.
Thời gian không đợi người, Chung Uyển không sai người chuẩn bị xe, muốn cưỡi ngựa như những người khác. Úc Xá cũng không khuyên y, sai người chuẩn bị khoái mã*, mặt khác lại sai người triệu tập lính của Đại Lý Tự cùng với cùng mấy trăm gia tướng Úc Xá tự dưỡng ở kinh thành, Chung Uyển hỏi hỏi nhân số, cảm thấy cũng đủ rồi.
*Khoái mã: ngựa nhanh.
"Không đủ." Úc Xá vừa khoác áo choàng vừa phân phó gia tướng, "Mang theo thư tay của ta, điều binh phủ trong kinh tới đây, đem......"
Úc Xá nhìn sang Lâm Tư, nhíu mày hỏi, "Vị trí thôn trang."
Lâm Tư vội móc từ trong lòng ngực ra một bản đồ, chỉ chỉ nơi được khoanh vòng, Úc Xá nhìn thoáng qua, nói, "Chặn hết mấy con đường này, có dịch quán nào trên đường cũng đều phong tỏa hết, giam giữ hết những người nào ra vào mấy chỗ đó từ lúc nhận được tin tức, một người cũng không tha."
Lâm Tư hít vào một hơi, Úc Xá nhìn Chung Uyển, âm thanh lạnh lùng nói, "Không phải ngươi cũng lo lắng sẽ bị trúng kế sao?"
Chung Uyển gật đầu, "Ừ......"
Nhưng dù kế có thâm sâu tới đâu, ở trước mặt binh lực dày đặc thế này thì cũng chỉ còn là nói suông.
Bọn họ không cần nhiều lời nữa, lên ngựa ra cửa, Úc Xá chỉ lệnh hơn mười gia tướng đi theo, những người khác đều tương trợ phía sau.
Sau khi ra khỏi thành, bọn họ xuống ngựa, gia tướng lấy vải vóc bọc bông bao tất cả vó ngựa lại.
Lâm Tư khó hiểu nhìn Chung Uyển, Chung Uyển nhàn nhạt nói: "Úc Xá muốn nghe xem......bọn họ rốt cuộc muốn nói gì."
Lâm Tư cảm xúc khó tả, nhìn nhìn Úc Xá.
Mười mấy người giục ngựa bay nhanh, không đến hai cái canh giờ đã chạy tới thông trang Tuyên Thụy ẩn thân.
Thang Minh còn chưa tới.
Những người khác chờ ở ngoài thôn trang, Lâm Tư lặng lẽ lẻn vào thôn trang, cùng Nghiêm Bình Sơn nội ứng ngoại hợp, âm thầm mở một cửa nhỏ. Chung Uyển cùng Úc Xá lẻn vào từ cửa nhỏ, bọn gia tướng hành tung quỷ mị, yên lặng tách ra, âm thầm ẩn núp ở khắp nơi trong thôn trang. Mọi người ra tay động chân cực khẽ, không làm kinh động những người khác trong thôn trang.
Nghiêm Bình Sơn không dám để Tuyên Thụy phát hiện, không đi tìm Chung Uyển, chỉ dặn dò Lâm Tư chỗ nào tiện để ẩn thân, còn lão thì trước sau vẫn bên cạnh Tuyên Thụy trông nom hắn, tâm thần bất an.
Úc Xá và Chung Uyển lẳng lặng đi vào một gian ngay cạnh thư phòng, nhờ vào ánh trăng soi sáng, Lâm Tư khoa tay múa chân với Chung Uyển: Ta ở trên nóc phòng, nếu có chuyện xảy ra, chủ nhân kêu ta một tiếng, ta lập tức phát tín hiệu ở ngoài.
Chung Uyển gật gật đầu, lá trúc ngoài cửa sổ hơi hơi khẽ động, Lâm Tư đã xoay người ra cửa sổ, nhảy lên nóc nhà.
Trong bóng đêm, Chung Uyển cùng Úc Xá dựa vào tường, không nói câu nào với nhau.
Ước chừng đợi hết một canh giờ, bên ngoài có ngọn đèn dầu lay động, Nghiêm Bình Sơn khụ hai tiếng, có người vào.
Chung Uyển đột nhiên mở mắt ra.
Tường bên kia, Nghiêm Bình Sơn vội vàng nói: "Các ngươi muốn nói gì thì nói mau lên, Vương gia......nơi này không thể ở lâu, ngài vẫn là......"
Tuyên Thụy mơ hồ nói: "Biết, biết rồi."
Ngoài tường truyền đến vài tiếng chén trà lách cách, có người mang mở cửa đi ra ngoài, phỏng chừng là Nghiêm Bình Sơn.
Có người thở dài một tiếng, con ngươi Chung Uyển đột nhiên co lại..... Quả nhiên là Thang Minh.
Chung Uyển theo bản năng nhìn về phía Úc Xá, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu.
Chung Uyển là tới bắt Thang Minh, nhưng Úc Xá thì không phải.
Phí nhiều sức đến như vậy chính là vì Úc Xá muốn được nghe người mà Chung Uyển đã bảo hộ nhiều năm lát nữa sẽ nói cái gì ngay tại đây.
Tường bên kia......
Thang Minh cảm than: "Vương gia chịu khổ rồi."
Tuyên Thụy do dự nói: "Vụ án của Kiềm An......ngươi biết rõ sao?"
"Nói biết rõ thì cũng đúng, mà nói không biết rõ thì cũng đúng." Thang Minh thở dài, "Úc tiểu Vương gia dốc hết sức chịu tội thay cho Quy Viễn, nhưng lại không biện bạch lấy một câu cho Vương gia ngươi ở trước mặt hoàng thượng. Hoàng đế đa nghi, đã không còn an tâm về Vương gia."
Tuyên Thụy vội vàng nói: "Vậy rốt cuộc làm sao bây giờ? Ta không thể cứ mãi trốn đông trốn tây! Có người ở Kiềm An muốn giết ta, không trở về được, nhưng đệ muội ta vẫn còn ở kinh thành, ta......"
"Vương gia có từng nghĩ tới, hai vị tiểu chủ nhân có khả năng đã thành nhược điểm để khống chế ngài không?"
"Này......"
Thang Minh thổn thức: "Vương gia có từng nghĩ tới vì cái gì mà mình phải đi đến một bước này, rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan?"
Tuyên Thụy: "Sao lại không nghĩ tới? Đều là do lễ vạn thọ, nếu không phải Hoàng Thượng năm nay đột nhiên lại muốn chúng ta vào kinh dự lễ vạn thọ, chúng ta có lẽ vẫn còn yên ổn ở Kiềm An, ta......"
"Cũng không phải." Thang Minh cảm thán, "Từ lúc bắt đầu đã sai rồi. Năm đó, tuy tuổi Vương gia còn nhỏ, nhưng hẳn là vẫn còn nhớ rõ, sau khi Ninh Vương qua đời thì Hoàng Thượng đã phá lệ, cho ngài tập tước?"
Tuyên Thụy cứng họng: "Đúng vậy......"
Thang Minh hỏi: "Ngài cũng không phạm sai lầm nào lớn, vậy tại sao bây giờ lại thành Quận Vương?"
Tuyên Thụy giải thích: "Là Chung Uyển thay ta......"
"Y gạt ngài, dâng thư thay ngài, nói ngài vô đức vô tài, gánh không nổi thân Vương tước vị, dâng tặng người khác tước vị phụ Vương ngài đã truyền cho ngài!" Thang Minh siết cổ tay, "Nếu không có chuyện đó, thì việc hôm nay cũng không khó khăn như vậy! Ngài chưa từng nghĩ tới vì sao Chung Uyển phải làm như vậy ư?"
Tuyên Thụy ngập ngừng: "Có thể là vì......y muốn lấy lòng hoàng đế, để cho Hoàng Thượng biết ta không có tâm tư vượt quá thân phận mình."
Thang Minh lại thở dài một trận, lão hạ giọng: "Chung Uyển trước khi hồi Kiềm An, đều là dựa vào ai mà sống sót?"
Tuyên Thụy im lặng một lát, "Úc Xá......"
Thang Minh lạnh lùng nói: "Úc Tử Hựu kia chính là nhi tử của hoàng đế!"
Trong bóng đêm, Úc Xá cắn chặt khớp hàm, gắt gao nhịn xuống xúc động muốn lao ra vặn gãy cổ Thang Minh.
Tường bên kia, Thang Minh thổn thức, "Chuyện đã như vậy, Vương gia còn chưa rõ sao? Ngày đó, Chung Uyển cương quyết muốn ngươi chắp tay nhường lại thân Vương chi vị, rốt cuộc là vì ai, ngài còn nhìn không ra?"
Tuyên Thụy hút một ngụm khí.
Canh Minh cảm than: "Lại nói tiếp...... Chung Uyển đối với Úc tiểu Vương gia cũng coi như là tình thâm ý trọng, vì báo đáp ân cứu mạng của Úc tiểu Vương gia, nên y đã sớm thay hắn dọn sạch chướng ngại từ mấy năm trước, đoạt đi tư cách báo thù phụ thân của ngài, nếu ngài vẫn là thân Vương, hôm nay......chưa chắc đã không thể tranh đoạt với mấy hoàng tử kia."
Tuyên Thụy dường như là bị làm cho hoảng sợ, vội nói: "Ngươi đừng có hại ta, ta sao lại có thể tranh đoạt với các hoàng tử?!"
"Ninh Vương ngày đó suýt nữa đã được kế vị, ngài là trưởng tử duy nhất của hắn, sao lại có thể không có quyền tranh đoạt? Huống hồ bây giờ Vương gia còn có thể lựa chọn sao? Tất cả là vì bọn họ bức ngài không thể không tranh." Thang Minh nói, "Vương gia giờ có muốn để mặc người khác ức hiếp mình cũng không được nữa! Hoàng đế đã nổi lên sát tâm, Vương gia muốn tránh cũng tránh không được!"
Tuyên Thụy ngập ngừng: "Ta......ta còn muốn gặp lại Chung Uyển."
"Ta thay Vương gia trù tính đến tận đây, Vương gia không cảm niệm ta thì ta cũng không oán hận gì, vậy mà Vương gia còn muốn đi gặp Chung Uyển......Thứ cho ta không thể không nói một câu khó nghe." Thang Minh hỏi, "Vương gia, ngài cùng Chung Uyển bầu bạn nhiều năm, Chung Uyển có tâm tư khác hay không, tất nhiên ngài phải rõ hơn ta, nhiều năm như vậy......ngài thật sự chưa từng nghi ngờ y sao?"
Thang Minh thấp giọng nói: "Chung Uyển ngày đó hồi Kiềm An...... Vương gia không phát giác ra có chỗ nào không đúng ư?"
Lại một trận yên tĩnh trôi qua.
"Trước khi ly kinh......" thanh âm Tuyên Thụy khàn khàn, "Thái y đã luôn chiếu cố bọn ta, từng cho Chung Uyển một bao □□."
Thang Minh ngẩn ra, "Đó là cái gì?"
Tuyên Thụy im lặng một lát, "Một bao □□, sau khi hạ dược thì ba ngày sau mới có thể phát tác......Thái y bảo Chung Uyển đem dược kia hạ trong Úc Vương phủ, độc chết Úc Vương gia cùng Úc Xá, thái y nói mỗi ngày Chung Uyển đều nằm cùng một chỗ với họ, hạ độc dễ như trở bàn tay, nếu làm được......thì coi như báo đại thù cho phụ thân ta."
Hô hấp Úc Xá đột nhiên trở nên nặng nhọc hơn nhiều.
Chung Uyển nhắm mắt lại, y không muốn, không muốn nghe nữa.
Thang Minh thong thả nói: "Chung Uyển tất nhiên là không hạ."
"Không hạ." Tuyên Thụy thấp giọng nói, "Cho nên lúc y vừa mới hồi Kiềm An, ta có chút không yên tâm......Ta cũng không dám hỏi, rốt cuộc là thời cơ không tới nên y không dám hạ, hay là sợ liên lụy đến ta nên không thể hạ, hay là, hay là......"
Thang Minh tiếp lời cho Tuyên Thụy: "Hay là vì y đã sớm ly tâm với Ninh Vương phủ, căn bản không hề muốn báo thù cho Ninh Vương."
Tuyên Thụy cúi đầu, thấp giọng nói, "Ai cũng nói ta phụ vương là bị Úc Vương phủ làm hại, nên ngày đó ta hận bọn họ thấu xương......Chung Uyển trụ lại ở phủ của kẻ thù tới ba tháng, ta cho rằng y vì báo thù mới làm vậy, nhưng sau đó......Y không hạ độc, ta không thể không nghi ngờ y."
"Nhưng, nhưng......" Tuyên Thụy vội vàng nói, "Nhưng sau đó, chuyện Chung Uyển lăn lộn vì chúng ta cũng không phải giả, ta dần dần quên đi chuyện này, chỉ là mỗi khi nhớ tới lại cảm thấy......trong lòng có vướng mắc."
Thang Minh thở dài: "Vương gia nhân từ, tất cả là vì Ninh Vương."
Tuyên Thụy ấp úng, "Chỉ là lần này sau khi hồi kinh, không đến mấy ngày, Chung Uyển liền lén đi gặp mặt Úc Xá, ta lại nổi lên nghi hoặc......"
Thang Minh ngoài ý muốn: "Sau khi y hồi kinh từng gặp mặt Úc tiểu Vương gia?"
"Đúng thế." Tuyên Thụy gật đầu, nhẹ giọng nói, "Chính là ngày chúng ta được triệu vào cung, Chung Uyển vốn nên ở ngoài cung chờ ta cùng Tuyên Du, nhưng bọn ta ra khỏi cung thì lại không thấy y. Ta sai người đi tìm, không bao lâu đã thấy y trở lại, ta hỏi y đi đâu vậy, y nói là mướn kiệu phu lạc đường, đi lòng vòng, nhưng ta hỏi người đi tìm y, thì gã lại nói...... Chung Uyển đi đến biệt viện Úc Vương phủ."
Thang Minh ngừng một chút, "Vậy thì ta cũng không cần nhiều lời nữa, hồi kinh liền đi tìm Úc tiểu Vương gia, còn cố ý gạt ngài, này......"
Tuyên Thụy thấp giọng nói: "Ở kinh thành mấy ngày nay, Chung Uyển đã chạy tới Úc Vương phủ vài lần, ta......ta cũng không hỏi y, chỉ có thể giả vờ không phát hiện, như là không biết gì hết."
Thang Minh nói: "Y đi làm cái gì, chắc ngài bây giờ cũng đã nhận ra rồi? Vu hãm ngài tư giao với quan viên đất phong, ai biết có phải là do Úc tiểu Vương gia gây ra hay không."
Giọng nói Tuyên Thụy cực nhỏ: "Chỉ cần y không hại ta, ta đều có thể giả vờ không biết gì hết......"
Thang Minh nói: "Nhưng ngài bây giờ đã biết rồi, cũng nên minh bạch là ai có thể dựa vào, ai không thể dựa vào đi? Bao nhiêu năm trôi qua, cũng chưa chắc là Chung Uyển......không hề nghi ngờ ngài lấy một lần."
"Hắn có nghi ngờ ta, ta biết." Tuyên Thụy chần chờ, "Năm ấy...... Năm ấy......"
Thang Minh vội hỏi: "Cái gì?"
Tuyên Thụy hoảng sợ vô cùng, tựa hồ như đã thật sự nghĩ Thang Minh đáng để dựa vào, nhịn không được vội nói, "Năm ấy, lão thái y trước khi chết, ép hỏi y......hỏi y......"
"Hỏi y, ngày đó y không hạ độc Úc Xá, rốt cuộc là vì sợ Kiềm An bị liên lụy, hay là không chịu tự tay đâm kẻ thù, Chung Uyển nói ——"
Thang Minh cứng họng: "Quy Viễn nói cái gì?"
Tuyên Thụy run thanh nói: "Chung Uyển không nói gì hết, xoay người đi mất. Lúc ấy......bên ngoài đều là lời đồn đãi, nói Chung Uyển có tư tình với Úc tiểu Vương gia trong kinh, nói y ở biệt viện Úc Vương phủ hai năm trước đã làm thế này thế nọ, tin đồn vô căn cứ, nhưng tất phải có nguyên nhân."
Ở tường phòng cách vách, Chung Uyển dựa lưng trên vách tường, ngực phập phồng căng thẳng.
"Lão thái y cảm thấy Chung Uyển thật có lỗi với phụ Vương ta, trước khi chết đã đem......đem......" Tuyên Thụy nhỏ giọng nói, "Đem độc dược đã từng giao cho Chung Uyển hạ vào đồ ăn của y......Bất quá vẫn sống được! Y chưa ăn bao nhiêu! Cứu về rồi! Thái y lúc này mới nói cho ta biết chuyện, không thể trách ta! Ta cũng là lúc sau mới biết được! Dù sao lão thái y cũng là vì phụ Vương của ta......cho nên......"
Thanh âm Tuyên Thụy phát run: "Chuyện này thật không phải là do ta sai sử lão thái y làm, nhưng ta vẫn cảm thấy trong lòng Chung Uyển nghi ngờ ta. Đã ngần ấy năm trôi qua, y sống lại, ai cũng không nhắc lại chuyện này, cả ta cũng cho rằng chuyện qua rồi, ta cho rằng......"
Tuyên Thụy vội vàng nói: "Ta cũng không còn cách nào khác! Ta làm sao biết lão thái y còn hận Chung Uyển tới mức đó, muốn hạ độc y? Lúc ấy lại đúng vào lúc lời đồn đãi bay đầy trời, nếu Chung Uyển không thật sự có gì đó với Úc Xá, vậy thì vì sao, vì sao......lại muốn truyền ra lời đồn như vậy? Nếu tất cả đều là giả, vậy thì Úc Xá trong kinh vì sao lại mặc kệ mấy lời đồn đãi bất kham này? Ngay cả Chung Uyển cũng chưa từng biện bạch cho chúng ta nghe một câu nào!"
Cách gian, ngón tay Chung Uyển phát run, y nhẫn nại nãy giờ, cuối cùng chịu khổ không được nữa, "phụt" một tiếng, phun ra một búng máu.
Sắc mặt Úc Xá chợt biến, tê thanh la lên: "Quy Viễn!!!"
Ngay lập tức, Thang Minh và Tuyên Thụy ở phòng bên cạnh kinh hãi, không đợi bọn họ phản ứng lại, Lâm Tư bên ngoài đã phá cửa mà vào, bọn gia tướng đi theo cũng vọt vào, phía sau còn có một gia tướng được Úc Xá âm thầm phân phó mang Tuyên Du và Tuyên Từ Tâm đến.
Khuôn mặt nhỏ của Tuyên Du tái nhợt, bị người đẩy lên phía trước, ngơ ngẩn nhìn Tuyên Thụy.
Tuyên Thụy bị biến cố này làm cho sợ hãi, hơn nửa ngày không phản ứng kịp, hắn dại ra một lát, khàn khàn nói: "Hai ngươi......sao lại tới đây?"
Giọng Tuyên Du run rẩy: "Ca......Huynh mới vừa nói, là gì?"
Tuyên Thụy thấy Lâm Tư nên cũng không quá sợ hãi, hắn nghĩ nát óc không rõ những người này có phải là gia tướng trong phủ tới cứu mình hay không, chỉ trắng mặt thất thần nói: "Đệ không hiểu thì lát huynh về nói cho đệ hiểu, các ngươi làm sao tới đây được? Những người này là các ngươi mang đến?"
Tuyên Du không thể tin nổi mà nhìn Tuyên Thụy, còn đang hỏi, "Huynh mới vừa nói......Chung Uyển là muốn hại chúng ta?"
Tuyên Thụy cả giận nói: "Huynh không có nói như vậy! Huynh chỉ là......đã là người thì sẽ có tư tâm, đệ còn nhỏ không hiểu, quay về rồi huynh nói cho đệ!"
"Đệ đúng là không hiểu......" Tuyên Du tiếng được tiếng mất, "Đến bây giờ đệ vẫn không biết rốt cuộc phụ vương là chết như thế nào, nhưng......Chung Uyển là vì chúng ta nên mới tới Kiềm An, đó không phải là thật sao?"
Tuyên Thụy chột dạ nhìn Lâm Tư, hắn biết Lâm Tư là tâm phúc của Chung Uyển, sợ hắn khi quay về sẽ nói cho Chung Uyển nghe gì đó, dưới tình thế cấp bách, hắn xô Tuyên Du một cái, thấp giọng, "Quay về rồi nói!"
Tuyên Du bị đẩy ngã trên mặt đất, cả người phát run, hắn lảo đảo bò lên, lẩm bẩm, "Cái gì đệ cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, nhưng......nhưng mấy năm nay, người nuôi đệ lớn lên là Chung Uyển......Người dạy đệ biết chữ cũng là y, người chỉ cho đệ lý lẽ cũng là y, người cầm tay đệ......"
Nước mắt Tuyên Du tuôn trào, hoàn toàn sụp đổ, ấp úng, "Người cầm tay đệ, dạy đệ viết nhân nghĩa lễ trí tín cũng chính là y......"
Hai mắt của Tuyên Từ Tâm ngấn nước, không thể nhịn được nữa, tiến lên nắm lấy cổ áo Tuyên Thụy, thịnh nộ la lên: "Tuyên Thụy!!! Năm đó y chỉ mới mười sáu! So với ngươi bây giờ còn nhỏ hơn một tuổi! Bảy năm qua y vài lần thiếu chút nữa đã vứt mạng mình ở Nam Cương! Mưu tính? Bao nhiêu năm qua y vào sinh ra tử, chẳng lẽ là vì muốn ngươi nghi kị y hay sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.