Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
Chương 83
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
20/07/2020
Editor: Miri
---------------------------------------
Sùng An Đế nghi ngờ Úc Mộ Thành, một mặt đàn áp lời đồn đãi, một mặt sai người âm thầm điều tra. Hắn tìm kiếm hỏi thăm, tất cả manh mối đều chỉ thẳng đến Úc Vương phủ.
Sùng An Đế càng nghi hoặc thì càng sẽ không giáp mặt truy hỏi. Úc Mộ Thành muốn biện giải cái gì cũng sẽ không mở miệng.
Úc Mộ Thành tất nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết. Ban đầu hắn hoài nghi là Úc Xá muốn ngọc nát đá tan, sau hai ngày điều tra thì lại tra được chút mờ ám từ bên phủ An Quốc trưởng công chúa, không chờ hắn chất vấn An Quốc trưởng công chúa, thì người phía dưới lại điều tra ra tin tức ban đầu là từ Úc Phi trong cung truyền ra.
Úc Mộ Thành lập tức hận không thể làm thịt Úc Phi.
"Hoàng Thượng căn bản không thật sự tin Úc Xá, hắn còn lưu Ngũ điện hạ cũng là vì trong lòng đang do dự!"
Trong cung Úc Phi, Úc Mộ Thành tận lực đè nặng nóng giận trong lòng, thanh âm phát run, "Thắng bại chưa định, hết thảy đều còn có thể thay đổi, rốt cuộc muội muốn làm cái gì? Sao lại hấp tấp như vậy?!"
Lời đồn đãi trong cung nổi lên bốn phía, Sùng An Đế phải lấy cớ là còn chưa định được ngày tốt, đẩy lùi chuyện phong vương của Úc Xá. Úc Phi tự cho đây là công lao của mình, lưng trở nên cứng rắn hơn. Nàng còn ngờ vực Úc Mộ Thành, cảm thấy lập trường của đại ca mình mơ hồ, nghe vậy thì lãnh đạm nói: "Muội hấp tấp ư? Sợ là giờ chỉ còn có muội sốt ruột cho Quỳnh Nhi đi? Nếu muội còn không động thủ, sợ là Quỳnh Nhi có chết cũng không ai quan tâm."
Úc Mộ Thành bật cười, "Muội đây là đang giúp Ngũ điện hạ sao?"
"Không phải sao?" Úc Phi cười lạnh, "Hoàng Thượng có bản lĩnh thì cân nhắc tiếp cái kẻ dã chủng kia đi! Hoàng Thượng dám phong vương cho hắn, muội liền dám tiếp tục làm loạn, lời đồn đãi sẽ lập tức càng truyền càng khó nghe. Muội thật ra còn muốn biết xem Hoàng Thượng nghe nhiều lời đồn đãi rồi, sẽ còn nguyện ý liếc mắt tới cái tên dã chủng kia không."
"Muội cho rằng muội đang làm Hoàng Thượng và Úc Xá ly tâm?" Úc Mộ Thành không thể tin nổi nhìn nàng, "Muội đây là đang đưa họ lên trên cùng một thuyền! Sao bây giờ muội còn nhìn chưa rõ? Nếu muốn vạch trần việc năm đó thì cũng không nên vạch trần thế này! Muội cứ bám víu vào chuyện thân phận sinh mẫu của Úc Xá là thế nào? Dù cho người khác đều tin sinh mẫu của hắn là tiền triều tiểu Chung phi thì sao? Bộ hắn không phải vẫn là nhi tử của Hoàng Thượng ư? Rốt cuộc muội đang hất nước bẩn vào mặt Úc Xá, hay là hất nước bẩn vào mặt Hoàng Thượng?!"
Úc Phi sửng sốt, cố chấp nói, "Có gì khác nhau?! Thân thế hắn không sạch sẽ, chẳng lẽ không phải là vết nhơ trên người hắn sao?"
Úc Mộ Thành bị chọc tức tới ngã ngồi trên ghế, hắn đã ở an bài hết cho các cung nhân từng phụng dưỡng tiểu Chung phi vào kinh, chỉ là còn đang quan sát tình hình. Hắn và Sùng An Đế đã là quân thần mấy chục năm nay, hiểu rõ tâm tư vị kia hơn bất kì ai khác. Rõ ràng hắn vẫn còn chưa có quyết định dứt khoát nào, chỉ muốn giữ lại một đòn sát thủ. Nếu Sùng An Đế thật sự lập Úc Xá thì hắn sẽ phơi bày chuyện này, sau đó đem đầu mũi lao hướng vào thân phận sinh phụ của Úc Xá, làm tông thân cùng các triều thần hoài nghi Úc Xá là nhi tử do tiểu Chung phi cùng những người khác vụn trộm sinh ra. Hắn sẽ lấy cung nhân năm đó làm đao, lấy lời đồn đãi tru tâm kia làm mũi kiếm, nhất kích tức trung, một đao giết Úc Xá, khiến hắn không kịp đối phó.
Nhưng hiện tại thì......Úc Mộ Thành nản lòng nhìn Úc Phi, cây đao hắn rèn nhiều năm chỉ để cắm vào ngực Úc Xá ngực, giờ lại bị Úc Phi đoạt đi cắt vào tay của Úc Xá trên tay, một đường không đau không ngứa.
Hàm dưỡng của Úc Mộ Thành còn xem là tốt, ngũ tạng lục phủ đều bị chọc tức tới muốn méo mó nhưng vẫn không tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn với Úc Phi. Hắn đỡ ngực chậm rãi nói: "Ta không vội ra tay không phải là vì không lo lắng cho Ngũ điện hạ, cũng không phải muốn quay đầu ủng hộ lập Úc Xá, mà là thời điểm chưa tới......Muội cho rằng Úc Xá sẽ cứ thành thật như vậy sao?"
"Trong lòng hắn cũng không kính phục Hoàng Thượng, hắn còn có thể giả làm hiếu tử được mấy ngày? Được, trước không nói hắn có thể chiều chuộng Hoàng Thượng được bao lâu, thế nhưng không phải thân thể hắn luôn có chuyện sao?"
"Mấy năm trước, khi hắn ăn Hàn Thực Tán bị thương tâm phủ, thường thường sẽ phát bệnh, chỉ là hắn giấu kĩ không cho ai thấy, giờ chúng ta chỉ cần không cho hắn giấu là được! Bộ khó lắm sao?"
"Còn có chuyện đoạn tụ của hắn, Hoàng Thượng mắt nhắm mắt mở, tốt thôi, tạm thời buông thả thì buông thả."
"Nhưng hắn lớn như vậy còn không chịu thú thân nữa thì sao? Lần trước Hoàng Thượng muốn ban thiếp, hắn lôi kéo một hồi, lấy đủ cớ để từ chối không chịu, lúc đó Hoàng Thượng đã không vui rồi, bộ không thể lấy chuyện này ra chèn ép hắn sao?"
Úc Mộ Thành mỏi mệt vô cùng, "Trên người hắn có bao nhiêu nhược điểm như vậy, ngươi tùy ý chọn cái nào càn quấy cũng được, vì sao một hai phải động tới chuyện này trước?"
Úc Phi ngu muội lại ngông cuồng, giận sôi gan, "Đại ca nói vậy thì chắc đã tường tận, tất nhiên cũng biết chuyện thân thế của hắn là lợi hại nhất. Muội muốn hủy hắn, tất nhiên phải chọn cây đao sắc bén nhất để giết hắn."
Úc Mộ Thành hận không thể rống to, ngươi đây là đang dùng cây đao của ta quá sớm đấy!
Úc Mộ Thành đột nhiên cạn kiệt sức lực, một câu cũng không muốn nói với Úc Phi.
Hắn nhìn muội muội cố chấp lại ngu xuẩn của mình, đột nhiên chán nản nghĩ, nếu mình dốc hết sức lực lúc này, bất chấp mạo hiểm đắc tội Sùng An Đế, liều chết ủng hộ lập Tuyên Quỳnh, dù cho tương lai thật sự thuận lợi đi nữa, nhưng sau đó thì sao?
Muội muội bây giờ đã nghi ngờ mình, không chịu nghe theo an bài của mình, tới lúc nàng làm Hoàng Thái Hậu thì sẽ thế nào nữa? Úc Phi tuổi còn trẻ, tương lai tất nhiên sẽ thiệp chính.
Quyền lực không đáng sợ, nhưng quyền lực để người ngu xuẩn nắm giữ, mới là đáng sợ nhất.
Úc Mộ Thành thành khẩn nghĩ, càng đáng sợ hơn nữa là Tuyên Quỳnh và Úc Phi, hai người lại chẳng khác gì nhau.
Úc Mộ Thành không khỏi nghĩ tới Tuyên Thụy, người đã sớm bị Úc Xá đưa ra kinh.
Úc Mộ Thành nguyên bản chỉ là muốn lấy hắn làm đường lui cuối cùng, thậm chí mới vừa nãy, Úc Mộ Thành vẫn còn chưa cảm thấy mình thực sự phải dùng đến Tuyên Thụy một ngày nào đó.
Thân ngoại sanh của mình vẫn còn đây, cần gì phải dùng cái kẻ ngu xuẩn kia.
Nhưng nhìn Úc Phi lúc này, Úc Mộ Thành bỗng nhiên do dự.
Tuyên Thụy tuy không phải thân thích của mình, nhưng ít nhất hắn không phải là kẻ vừa ngu xuẩn vừa thích khoa tay múa chân.
Trong lòng Úc Mộ Thành nghiêng trời lệch đất, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, hắn thở dài, "Được rồi, nếu muội đã ra tay thì ta cũng không còn gì để nói, chỉ có một chút, coi như đại ca cầu xin muội, đừng tiếp tục canh me chuyện sinh mẫu của Úc Xá nữa! Hoàng Thượng đã cảnh giác thì sẽ lập tức tra được mọi chuyện là do muội làm ra, muội không sợ sao?"
Con ngươi Úc Phi khẽ động, bất an nhìn về nơi khác.
"Hôm nay ta liều mạng tới thăm muội dù có làm Hoàng Thượng nghi ngờ đi nữa, không phải là để cãi cọ ầm ĩ với muội." Úc Mộ Thành khẩn thiết nói, "Muội ngồi yên không được, một hai phải làm gì đó, thì có thể nào dùng nhược điểm khác của Úc Xá để làm loạn được chưa?"
Úc Phi suy tư một lát, không cam lòng gật gật đầu, "Muội biết rồi."
Úc Mộ Thành trông đã bớt mỏi mệt, dựa vào ghế đứng lên, cười khổ hai tiếng rồi đi.
Úc Phi ngồi một mình hồi lâu, nhấm nuốt mấy lời Úc Mộ Thành vừa nói, một lát sau kêu cung nhân tâm phúc của mình tới.
"Đại ca vừa rồi nói......" Úc Phi nhẹ giọng nói, "Hoàng Thượng lần trước ban thiếp cho Úc Xá nhưng bị hắn cự tuyệt, còn chọc Hoàng Thượng không vui. Hắn cự tuyệt thế nào, ngươi biết không?"
Cung nhân tâm phúc thì thầm.
Úc Phi chán ghét nói, "Dã chủng đúng là dã chủng, câu kết làm bậy với một nam nhân, hắn không thấy ghê tởm cũng thôi đi, còn dám nói với Hoàng Thượng."
Úc Phi suy nghĩ một lát, khóe miệng hơi hơi cong lên, "Đại ca có một câu nói rất đúng."
Cung nhân nói: "Cái gì ạ?"
"Vạn sự không nên làm trái tâm tư Hoàng Thượng, làm vậy chỉ có thể đẩy Hoàng Thượng càng ngày càng xa." Úc Phi nhẹ giọng nói, "Hoàng Thượng muốn Úc Xá nạp thiếp, đúng không?"
Cung nhân lẩm bẩm, "Đúng vậy."
Úc Phi nhẹ giọng nói, "Vậy thì đúng rồi, vừa muốn làm Hoàng Thượng vừa ý, vừa tìm phiền toái cho Úc Xá, ngươi nói xem, biện pháp tốt nhất là gì?"
Cung nhân cười gượng, "Nương nương, dù cho chỉ là việc nạp thiếp của Úc tiểu vương gia, cũng không phải là chuyện nương nương có thể quản đâu ạ."
Úc Phi cười: "Đương nhiên không phải là ta xen vào, đi......đi thỉnh an Hoàng Hậu."
Cung nhân vẫn cảm thấy không tốt lắm, "Nương nương, có phải là người cố ý không?"
"Yên tâm, ta sẽ không ngơ ngác tặng người cho hắn, ta không ngốc tới vậy." Úc Phi thấp giọng nói, "Ta sẽ cầu Hoàng Hậu ban Quỳnh Nhi một người trước, sau đó nói hài tử kia hiện tại cũng không ai chăm sóc, đến nỗi Úc Xá bên kia......Ta sẽ khiến Hoàng Hậu sai người đến ngự tiền, bảo là tuyển hai cô nương tốt, một người đưa cho Quỳnh Nhi, thuận đường cũng ban một người cho Úc Xá."
"Hoàng Thượng vốn dĩ cũng muốn cho Úc Xá nạp thiếp, hắn tất nhiên nguyện ý." Úc Phi cười lạnh, "Úc Xá không phải không muốn nạp thiếp sao? Vậy thì ta nhất định phải đưa cho hắn một người."
Tại biệt viện Úc vương phủ, Chung Uyển đã hoàn toàn hạ sốt, bệnh cũng đã tốt hẳn lên, tâm thần y bỗng nhiên có chút bất định.
Chung Uyển nhìn bức họa treo ở đầu giường, dở khóc dở cười.
Từ ngày treo cái bức hoạ này, Úc Xá đã ngừng thân mật cùng y hết mấy ngày nay.
Phùng quản gia sợ Chung Uyển sẽ cãi nhau với Úc Xá, rảnh rỗi một tí là lại tới lải nhải, "Chuyện này thật sự không thể trách thế tử, là thái y nói thân mình ngài không được."
Chung Uyển vén tóc mái lên, soi gương đồng xem miệng vết thương trên trán mình đã lành hay chưa, thở dài, "Được rồi ta không có trách hắn, ngài thật sự không cần phải nói ta không được mấy chục lần một ngày, là nam nhân ai lại muốn nghe lời đó......"
Phùng quản gia cười gượng: "Còn không phải là ta sợ thiếu gia hiểu lầm tâm ý thế tử sao? Thiếu gia không biết đó thôi, mấy ngày nay thế tử bận rộn như vậy mà mỗi ngày vẫn không quên, hồi phủ là lập tức triệu thái y qua, hỏi ngươi hôm nay ăn dược gì, có khỏe hơn chút nào chưa......hắn thương ngươi như vậy."
Chung Uyển liếm môi một chút, khẽ cười nói, "Ừ, ta đây cũng thương hắn."
Cùng lúc đó, trong nội các, Úc Xá nhận được tin tức, cười lạnh một tiếng, không nói câu nào.
Tiểu thái giám đi theo Úc Xá vào cung nhìn quanh bốn phía, không dám lớn tiếng nói chuyện, thì thầm vào tai: "Thế tử, Hoàng Hậu chọn người cho ngài, Hoàng Thượng cũng đã xem qua, bảo khi thế tử hồi phủ thì mang nàng về, làm sao bây giờ ạ?"
"Không làm gì hết." Úc Xá cúi đầu đọc tấu chương, "Không cần là không cần."
Tiểu thái giám ngượng ngùng, "Này......sao lại không cần được ạ? Cả hoàng Thượng cũng đã mở miệng, lệnh cho nàng lên xe ngựa của ta trở về."
Úc Xá cũng không ngẩng đầu lên, "Đuổi xuống."
"Đuổi?" Tiểu thái giám hoảng sợ, "Bọn nô tài làm sao dám?"
Úc Xá vẫn mặc kệ.
Tiểu thái giám khổ không nói nổi, đành khó xử lui xuống.
Trong lòng Úc Xá rõ ràng, Sùng An Đế sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà xé rách da mặt với hắn, nhiều nhất chỉ là nổi giận thêm một trận thôi, cũng không cưỡng bức mình chuyện gì nữa.
Nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng Sùng An Đế không thoải mái, mượn chuyện khác giáo huấn mình, không sao cả.
Chỉ cần không cần nạp thiếp nữa, thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Úc Xá vô cùng tự tin, thẳng đến khi ra khỏi nội các vào buổi tối, xa xa nhìn xe ngựa của mình, thấy tôi tớ bên đó nhiều hơn gấp đôi bình thường.
Sắc mặt Úc Xá lập tức thay đổi.
Sùng An Đế lần này không nhượng bộ nữa.
Tròng mắt Úc Xá lạnh băng, đứng xa xa nhìn xe ngựa treo đèn lồng, trong lòng dâng lên một trận hốt hoảng không kiểm soát được.
Mình kiên trì nhẫn nhịn, nhưng sao những người này lại không thể buông tha cho hắn?
Úc Xá trực tiếp đứng trước xe ngựa, sắc mặt kém tới dọa người.
"Hồi cung." Úc Xá lạnh lùng nói, "Nàng từ chỗ nào tới thì ta đưa nàng về chỗ đó."
Úc Xá tự mình cầm dây cương, xốc màn kiệu lên......
Trong xe ngựa, Chung Uyển lấy chăn bọc kín mình, dựa cửa sổ xe, ngủ say như chết.
Úc Xá sửng sốt.
Chung Uyển......sao lại tới đây?
Tiểu thiếp đâu? Chung Uyển đuổi đi rồi?
Sau đó hắn đổi chỗ với tiểu thiếp, nằm ở đây chờ mình?
Úc Xá không nhịn nổi nữa, phì cười một tiếng.
Úc Xá lên xe ngựa, cúi đầu nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Chung Uyển, đột nhiên ngộ ra tâm tư vì sao người khác lại thích nạp tiểu thiếp như vậy.
Nếu có một tiểu thiếp thế kia, thật ra lại có thể nạp.
Úc Xá nhìn Chung Uyển, suy nghĩ trong lồng ngực bị gió đêm thổi cho tâm tàn ý lạnh, nháy mắt ấm áp trở lại.
---------------------------------------
Sùng An Đế nghi ngờ Úc Mộ Thành, một mặt đàn áp lời đồn đãi, một mặt sai người âm thầm điều tra. Hắn tìm kiếm hỏi thăm, tất cả manh mối đều chỉ thẳng đến Úc Vương phủ.
Sùng An Đế càng nghi hoặc thì càng sẽ không giáp mặt truy hỏi. Úc Mộ Thành muốn biện giải cái gì cũng sẽ không mở miệng.
Úc Mộ Thành tất nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết. Ban đầu hắn hoài nghi là Úc Xá muốn ngọc nát đá tan, sau hai ngày điều tra thì lại tra được chút mờ ám từ bên phủ An Quốc trưởng công chúa, không chờ hắn chất vấn An Quốc trưởng công chúa, thì người phía dưới lại điều tra ra tin tức ban đầu là từ Úc Phi trong cung truyền ra.
Úc Mộ Thành lập tức hận không thể làm thịt Úc Phi.
"Hoàng Thượng căn bản không thật sự tin Úc Xá, hắn còn lưu Ngũ điện hạ cũng là vì trong lòng đang do dự!"
Trong cung Úc Phi, Úc Mộ Thành tận lực đè nặng nóng giận trong lòng, thanh âm phát run, "Thắng bại chưa định, hết thảy đều còn có thể thay đổi, rốt cuộc muội muốn làm cái gì? Sao lại hấp tấp như vậy?!"
Lời đồn đãi trong cung nổi lên bốn phía, Sùng An Đế phải lấy cớ là còn chưa định được ngày tốt, đẩy lùi chuyện phong vương của Úc Xá. Úc Phi tự cho đây là công lao của mình, lưng trở nên cứng rắn hơn. Nàng còn ngờ vực Úc Mộ Thành, cảm thấy lập trường của đại ca mình mơ hồ, nghe vậy thì lãnh đạm nói: "Muội hấp tấp ư? Sợ là giờ chỉ còn có muội sốt ruột cho Quỳnh Nhi đi? Nếu muội còn không động thủ, sợ là Quỳnh Nhi có chết cũng không ai quan tâm."
Úc Mộ Thành bật cười, "Muội đây là đang giúp Ngũ điện hạ sao?"
"Không phải sao?" Úc Phi cười lạnh, "Hoàng Thượng có bản lĩnh thì cân nhắc tiếp cái kẻ dã chủng kia đi! Hoàng Thượng dám phong vương cho hắn, muội liền dám tiếp tục làm loạn, lời đồn đãi sẽ lập tức càng truyền càng khó nghe. Muội thật ra còn muốn biết xem Hoàng Thượng nghe nhiều lời đồn đãi rồi, sẽ còn nguyện ý liếc mắt tới cái tên dã chủng kia không."
"Muội cho rằng muội đang làm Hoàng Thượng và Úc Xá ly tâm?" Úc Mộ Thành không thể tin nổi nhìn nàng, "Muội đây là đang đưa họ lên trên cùng một thuyền! Sao bây giờ muội còn nhìn chưa rõ? Nếu muốn vạch trần việc năm đó thì cũng không nên vạch trần thế này! Muội cứ bám víu vào chuyện thân phận sinh mẫu của Úc Xá là thế nào? Dù cho người khác đều tin sinh mẫu của hắn là tiền triều tiểu Chung phi thì sao? Bộ hắn không phải vẫn là nhi tử của Hoàng Thượng ư? Rốt cuộc muội đang hất nước bẩn vào mặt Úc Xá, hay là hất nước bẩn vào mặt Hoàng Thượng?!"
Úc Phi sửng sốt, cố chấp nói, "Có gì khác nhau?! Thân thế hắn không sạch sẽ, chẳng lẽ không phải là vết nhơ trên người hắn sao?"
Úc Mộ Thành bị chọc tức tới ngã ngồi trên ghế, hắn đã ở an bài hết cho các cung nhân từng phụng dưỡng tiểu Chung phi vào kinh, chỉ là còn đang quan sát tình hình. Hắn và Sùng An Đế đã là quân thần mấy chục năm nay, hiểu rõ tâm tư vị kia hơn bất kì ai khác. Rõ ràng hắn vẫn còn chưa có quyết định dứt khoát nào, chỉ muốn giữ lại một đòn sát thủ. Nếu Sùng An Đế thật sự lập Úc Xá thì hắn sẽ phơi bày chuyện này, sau đó đem đầu mũi lao hướng vào thân phận sinh phụ của Úc Xá, làm tông thân cùng các triều thần hoài nghi Úc Xá là nhi tử do tiểu Chung phi cùng những người khác vụn trộm sinh ra. Hắn sẽ lấy cung nhân năm đó làm đao, lấy lời đồn đãi tru tâm kia làm mũi kiếm, nhất kích tức trung, một đao giết Úc Xá, khiến hắn không kịp đối phó.
Nhưng hiện tại thì......Úc Mộ Thành nản lòng nhìn Úc Phi, cây đao hắn rèn nhiều năm chỉ để cắm vào ngực Úc Xá ngực, giờ lại bị Úc Phi đoạt đi cắt vào tay của Úc Xá trên tay, một đường không đau không ngứa.
Hàm dưỡng của Úc Mộ Thành còn xem là tốt, ngũ tạng lục phủ đều bị chọc tức tới muốn méo mó nhưng vẫn không tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn với Úc Phi. Hắn đỡ ngực chậm rãi nói: "Ta không vội ra tay không phải là vì không lo lắng cho Ngũ điện hạ, cũng không phải muốn quay đầu ủng hộ lập Úc Xá, mà là thời điểm chưa tới......Muội cho rằng Úc Xá sẽ cứ thành thật như vậy sao?"
"Trong lòng hắn cũng không kính phục Hoàng Thượng, hắn còn có thể giả làm hiếu tử được mấy ngày? Được, trước không nói hắn có thể chiều chuộng Hoàng Thượng được bao lâu, thế nhưng không phải thân thể hắn luôn có chuyện sao?"
"Mấy năm trước, khi hắn ăn Hàn Thực Tán bị thương tâm phủ, thường thường sẽ phát bệnh, chỉ là hắn giấu kĩ không cho ai thấy, giờ chúng ta chỉ cần không cho hắn giấu là được! Bộ khó lắm sao?"
"Còn có chuyện đoạn tụ của hắn, Hoàng Thượng mắt nhắm mắt mở, tốt thôi, tạm thời buông thả thì buông thả."
"Nhưng hắn lớn như vậy còn không chịu thú thân nữa thì sao? Lần trước Hoàng Thượng muốn ban thiếp, hắn lôi kéo một hồi, lấy đủ cớ để từ chối không chịu, lúc đó Hoàng Thượng đã không vui rồi, bộ không thể lấy chuyện này ra chèn ép hắn sao?"
Úc Mộ Thành mỏi mệt vô cùng, "Trên người hắn có bao nhiêu nhược điểm như vậy, ngươi tùy ý chọn cái nào càn quấy cũng được, vì sao một hai phải động tới chuyện này trước?"
Úc Phi ngu muội lại ngông cuồng, giận sôi gan, "Đại ca nói vậy thì chắc đã tường tận, tất nhiên cũng biết chuyện thân thế của hắn là lợi hại nhất. Muội muốn hủy hắn, tất nhiên phải chọn cây đao sắc bén nhất để giết hắn."
Úc Mộ Thành hận không thể rống to, ngươi đây là đang dùng cây đao của ta quá sớm đấy!
Úc Mộ Thành đột nhiên cạn kiệt sức lực, một câu cũng không muốn nói với Úc Phi.
Hắn nhìn muội muội cố chấp lại ngu xuẩn của mình, đột nhiên chán nản nghĩ, nếu mình dốc hết sức lực lúc này, bất chấp mạo hiểm đắc tội Sùng An Đế, liều chết ủng hộ lập Tuyên Quỳnh, dù cho tương lai thật sự thuận lợi đi nữa, nhưng sau đó thì sao?
Muội muội bây giờ đã nghi ngờ mình, không chịu nghe theo an bài của mình, tới lúc nàng làm Hoàng Thái Hậu thì sẽ thế nào nữa? Úc Phi tuổi còn trẻ, tương lai tất nhiên sẽ thiệp chính.
Quyền lực không đáng sợ, nhưng quyền lực để người ngu xuẩn nắm giữ, mới là đáng sợ nhất.
Úc Mộ Thành thành khẩn nghĩ, càng đáng sợ hơn nữa là Tuyên Quỳnh và Úc Phi, hai người lại chẳng khác gì nhau.
Úc Mộ Thành không khỏi nghĩ tới Tuyên Thụy, người đã sớm bị Úc Xá đưa ra kinh.
Úc Mộ Thành nguyên bản chỉ là muốn lấy hắn làm đường lui cuối cùng, thậm chí mới vừa nãy, Úc Mộ Thành vẫn còn chưa cảm thấy mình thực sự phải dùng đến Tuyên Thụy một ngày nào đó.
Thân ngoại sanh của mình vẫn còn đây, cần gì phải dùng cái kẻ ngu xuẩn kia.
Nhưng nhìn Úc Phi lúc này, Úc Mộ Thành bỗng nhiên do dự.
Tuyên Thụy tuy không phải thân thích của mình, nhưng ít nhất hắn không phải là kẻ vừa ngu xuẩn vừa thích khoa tay múa chân.
Trong lòng Úc Mộ Thành nghiêng trời lệch đất, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ, hắn thở dài, "Được rồi, nếu muội đã ra tay thì ta cũng không còn gì để nói, chỉ có một chút, coi như đại ca cầu xin muội, đừng tiếp tục canh me chuyện sinh mẫu của Úc Xá nữa! Hoàng Thượng đã cảnh giác thì sẽ lập tức tra được mọi chuyện là do muội làm ra, muội không sợ sao?"
Con ngươi Úc Phi khẽ động, bất an nhìn về nơi khác.
"Hôm nay ta liều mạng tới thăm muội dù có làm Hoàng Thượng nghi ngờ đi nữa, không phải là để cãi cọ ầm ĩ với muội." Úc Mộ Thành khẩn thiết nói, "Muội ngồi yên không được, một hai phải làm gì đó, thì có thể nào dùng nhược điểm khác của Úc Xá để làm loạn được chưa?"
Úc Phi suy tư một lát, không cam lòng gật gật đầu, "Muội biết rồi."
Úc Mộ Thành trông đã bớt mỏi mệt, dựa vào ghế đứng lên, cười khổ hai tiếng rồi đi.
Úc Phi ngồi một mình hồi lâu, nhấm nuốt mấy lời Úc Mộ Thành vừa nói, một lát sau kêu cung nhân tâm phúc của mình tới.
"Đại ca vừa rồi nói......" Úc Phi nhẹ giọng nói, "Hoàng Thượng lần trước ban thiếp cho Úc Xá nhưng bị hắn cự tuyệt, còn chọc Hoàng Thượng không vui. Hắn cự tuyệt thế nào, ngươi biết không?"
Cung nhân tâm phúc thì thầm.
Úc Phi chán ghét nói, "Dã chủng đúng là dã chủng, câu kết làm bậy với một nam nhân, hắn không thấy ghê tởm cũng thôi đi, còn dám nói với Hoàng Thượng."
Úc Phi suy nghĩ một lát, khóe miệng hơi hơi cong lên, "Đại ca có một câu nói rất đúng."
Cung nhân nói: "Cái gì ạ?"
"Vạn sự không nên làm trái tâm tư Hoàng Thượng, làm vậy chỉ có thể đẩy Hoàng Thượng càng ngày càng xa." Úc Phi nhẹ giọng nói, "Hoàng Thượng muốn Úc Xá nạp thiếp, đúng không?"
Cung nhân lẩm bẩm, "Đúng vậy."
Úc Phi nhẹ giọng nói, "Vậy thì đúng rồi, vừa muốn làm Hoàng Thượng vừa ý, vừa tìm phiền toái cho Úc Xá, ngươi nói xem, biện pháp tốt nhất là gì?"
Cung nhân cười gượng, "Nương nương, dù cho chỉ là việc nạp thiếp của Úc tiểu vương gia, cũng không phải là chuyện nương nương có thể quản đâu ạ."
Úc Phi cười: "Đương nhiên không phải là ta xen vào, đi......đi thỉnh an Hoàng Hậu."
Cung nhân vẫn cảm thấy không tốt lắm, "Nương nương, có phải là người cố ý không?"
"Yên tâm, ta sẽ không ngơ ngác tặng người cho hắn, ta không ngốc tới vậy." Úc Phi thấp giọng nói, "Ta sẽ cầu Hoàng Hậu ban Quỳnh Nhi một người trước, sau đó nói hài tử kia hiện tại cũng không ai chăm sóc, đến nỗi Úc Xá bên kia......Ta sẽ khiến Hoàng Hậu sai người đến ngự tiền, bảo là tuyển hai cô nương tốt, một người đưa cho Quỳnh Nhi, thuận đường cũng ban một người cho Úc Xá."
"Hoàng Thượng vốn dĩ cũng muốn cho Úc Xá nạp thiếp, hắn tất nhiên nguyện ý." Úc Phi cười lạnh, "Úc Xá không phải không muốn nạp thiếp sao? Vậy thì ta nhất định phải đưa cho hắn một người."
Tại biệt viện Úc vương phủ, Chung Uyển đã hoàn toàn hạ sốt, bệnh cũng đã tốt hẳn lên, tâm thần y bỗng nhiên có chút bất định.
Chung Uyển nhìn bức họa treo ở đầu giường, dở khóc dở cười.
Từ ngày treo cái bức hoạ này, Úc Xá đã ngừng thân mật cùng y hết mấy ngày nay.
Phùng quản gia sợ Chung Uyển sẽ cãi nhau với Úc Xá, rảnh rỗi một tí là lại tới lải nhải, "Chuyện này thật sự không thể trách thế tử, là thái y nói thân mình ngài không được."
Chung Uyển vén tóc mái lên, soi gương đồng xem miệng vết thương trên trán mình đã lành hay chưa, thở dài, "Được rồi ta không có trách hắn, ngài thật sự không cần phải nói ta không được mấy chục lần một ngày, là nam nhân ai lại muốn nghe lời đó......"
Phùng quản gia cười gượng: "Còn không phải là ta sợ thiếu gia hiểu lầm tâm ý thế tử sao? Thiếu gia không biết đó thôi, mấy ngày nay thế tử bận rộn như vậy mà mỗi ngày vẫn không quên, hồi phủ là lập tức triệu thái y qua, hỏi ngươi hôm nay ăn dược gì, có khỏe hơn chút nào chưa......hắn thương ngươi như vậy."
Chung Uyển liếm môi một chút, khẽ cười nói, "Ừ, ta đây cũng thương hắn."
Cùng lúc đó, trong nội các, Úc Xá nhận được tin tức, cười lạnh một tiếng, không nói câu nào.
Tiểu thái giám đi theo Úc Xá vào cung nhìn quanh bốn phía, không dám lớn tiếng nói chuyện, thì thầm vào tai: "Thế tử, Hoàng Hậu chọn người cho ngài, Hoàng Thượng cũng đã xem qua, bảo khi thế tử hồi phủ thì mang nàng về, làm sao bây giờ ạ?"
"Không làm gì hết." Úc Xá cúi đầu đọc tấu chương, "Không cần là không cần."
Tiểu thái giám ngượng ngùng, "Này......sao lại không cần được ạ? Cả hoàng Thượng cũng đã mở miệng, lệnh cho nàng lên xe ngựa của ta trở về."
Úc Xá cũng không ngẩng đầu lên, "Đuổi xuống."
"Đuổi?" Tiểu thái giám hoảng sợ, "Bọn nô tài làm sao dám?"
Úc Xá vẫn mặc kệ.
Tiểu thái giám khổ không nói nổi, đành khó xử lui xuống.
Trong lòng Úc Xá rõ ràng, Sùng An Đế sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà xé rách da mặt với hắn, nhiều nhất chỉ là nổi giận thêm một trận thôi, cũng không cưỡng bức mình chuyện gì nữa.
Nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng Sùng An Đế không thoải mái, mượn chuyện khác giáo huấn mình, không sao cả.
Chỉ cần không cần nạp thiếp nữa, thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Úc Xá vô cùng tự tin, thẳng đến khi ra khỏi nội các vào buổi tối, xa xa nhìn xe ngựa của mình, thấy tôi tớ bên đó nhiều hơn gấp đôi bình thường.
Sắc mặt Úc Xá lập tức thay đổi.
Sùng An Đế lần này không nhượng bộ nữa.
Tròng mắt Úc Xá lạnh băng, đứng xa xa nhìn xe ngựa treo đèn lồng, trong lòng dâng lên một trận hốt hoảng không kiểm soát được.
Mình kiên trì nhẫn nhịn, nhưng sao những người này lại không thể buông tha cho hắn?
Úc Xá trực tiếp đứng trước xe ngựa, sắc mặt kém tới dọa người.
"Hồi cung." Úc Xá lạnh lùng nói, "Nàng từ chỗ nào tới thì ta đưa nàng về chỗ đó."
Úc Xá tự mình cầm dây cương, xốc màn kiệu lên......
Trong xe ngựa, Chung Uyển lấy chăn bọc kín mình, dựa cửa sổ xe, ngủ say như chết.
Úc Xá sửng sốt.
Chung Uyển......sao lại tới đây?
Tiểu thiếp đâu? Chung Uyển đuổi đi rồi?
Sau đó hắn đổi chỗ với tiểu thiếp, nằm ở đây chờ mình?
Úc Xá không nhịn nổi nữa, phì cười một tiếng.
Úc Xá lên xe ngựa, cúi đầu nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Chung Uyển, đột nhiên ngộ ra tâm tư vì sao người khác lại thích nạp tiểu thiếp như vậy.
Nếu có một tiểu thiếp thế kia, thật ra lại có thể nạp.
Úc Xá nhìn Chung Uyển, suy nghĩ trong lồng ngực bị gió đêm thổi cho tâm tàn ý lạnh, nháy mắt ấm áp trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.