Năm Đói Kém, Tôi Trữ Lương Thực Nuôi Tướng Quân Cổ Đại
Chương 215: Mua điện thoại (Tác giả fix chương, viết lại đoạn cuối)
Mục Nhục
03/10/2024
Tống Vân Huy vội vàng đưa thuốc cho Chiến Thừa Dận uống, đợi sau khi hắn bình tĩnh lại, liền tiếp tục bắt mạch.
Ông ấy nói: “Tướng quân, chớ quá kích động, sẽ không tốt cho việc phục hồi thương thế của ngài!”
Chiến Thừa Dận gật đầu đồng ý.
Phản loạn!
Là phải phản loạn!
Nhưng trước mắt cần phải giải quyết Hoàng Kỳ quân.
Còn phải đưa người nhà từ kinh thành ra ngoài.
Hiện tại, phụ mẫu của Trần Khôi và Trần Vũ…
Còn có mẫu thân của hắn, đại ca, nhị ca và cả gia đình nhị ca… đều bị giam trong cung!
Ở phủ đệ Chiến gia còn có tổ mẫu, tứ đệ và ngũ muội…
Tất cả bọn họ đều phải đưa ra ngoài.
Rất nhiều gia quyến của binh lính cũng đang ở kinh thành, cần phải bí mật chuyển họ ra ngoài.
Chiến Thừa Dận nhìn về phía Trần Khôi, Trần Vũ, Trần Tuấn Lâm và Tống Đạc...
“Trần Khôi, Trần Vũ, hai ngươi đi hỏi thăm các lão binh, xem còn ai có người nhà trong kinh thành, làm một danh sách.”
“Những binh sĩ đã hy sinh, nếu có người thân ở kinh thành, cũng không được bỏ sót.”
“Trần Tuấn Lâm, ngươi mang theo một đội quân, bí mật vào kinh thành, chuyển gia quyến ra khỏi kinh thành. Không cần chuyển cùng lúc quá đông người, cứ mỗi vài ngày một nhóm, thậm chí có thể giả trang thành thương đoàn cũng được.”
“Kinh thành hiện tại chắc chắn đã bắt đầu thiếu hụt lương thực, lại còn có dòng người tị nạn không ngừng đổ vào thành. Lúc này ra khỏi thành sẽ dễ dàng hơn.”
“Ta sẽ giao cho ngươi năm chiếc xe chở dầu, hai mươi chiếc xe tải trung bình, và mười chiếc xe tải lớn để chở lương thực và nước.”
“Ngươi chọn thêm một nghìn người, cưỡi ngựa, mang theo lương khô và nước, cùng với xe cộ di chuyển ban đêm, đóng trại ngoài kinh thành.”
Trang Lương xen vào: “Thế tử gia, ở ngoại ô kinh thành có một trang viên rất lớn, có nhiều nhà trống, có thể dừng xe ở đó!”
Trần Khôi cũng nói: “Trần gia ta cũng có một trang viên ở ngoài kinh thành.”
Hai người đối chiếu địa điểm, phát hiện hai nơi rất gần nhau.
Trần Khôi lập tức bảo thị vệ đi tìm phu nhân để lấy khế đất của trang viên và giao cho Trần Tuấn Lâm.
Trần Tuấn Lâm biết nhiệm vụ này quan trọng, liền quỳ một chân xuống nói: “Tướng quân, thuộc hạ nhất định không phụ lòng ngài!”
“Đi đi, hiện tại triều đình nhận được tin rằng ta đang dưỡng thương tại Báo Hiệp Sơn, giữa đường sẽ đi qua năm thành của Ung Châu và sẽ giao chiến với Hoàng Kỳ quân!”
“Tiểu hoàng đế sẽ không biết rằng ta đã phái người vào kinh thành để bí mật chuyển gia quyến ra ngoài.”
“Nếu nhân số quá nhiều, lương thực và nước không đủ, nhớ gửi thư bằng bồ câu trở lại. Ta sẽ phái người đưa thêm đến.”
Trần Tuấn Lâm đáp: “Tướng quân, thuộc hạ sẽ dặn dò họ tiết kiệm.”
“Mỗi tháng ta sẽ cử người đưa lương thực và nước một lần. Bây giờ hãy chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát.”
“Vâng!”
Sau khi Trần Tuấn Lâm rời đi, Trần Khôi và Trần Vũ cũng cùng hắn ra khỏi lều.
Vì Trần gia là một đại thế gia, nhân khẩu đông đúc.
Hai người đã quyết định dùng lương thực và nước được thưởng để đưa cho Trần Tuấn Lâm mang về, chia đều cho người trong nhà, để tránh chiếm quá nhiều tài nguyên công cộng.
Sau khi hai người rời đi, Trang Lương mới cúi đầu nói vào tai Chiến Thừa Dận: “Thái hậu đã biết được vị trí của huynh trưởng ngài.”
“Ở đâu?” Chiến Thừa Dận hỏi.
“Trong ngục đá cẩm thạch, dù đã chịu chút tra tấn, nhưng người vẫn bình an. Tiểu hoàng đế muốn dùng đại ca của ngài để uy hiếp, sẽ không lấy mạng của huynh ấy đâu.”
“Thái hậu đang nghĩ mọi cách để cứu huynh trưởng của ngài ra ngoài, muốn ngài ghi nhận công lao. Nếu có một ngày ngài thật sự phản loạn, bà ấy và nương gia của bà ấy sẽ…”
Chiến Thừa Dận gật đầu, “Ta hiểu rồi, thay ta cảm tạ thái hậu đã chăm sóc cho mẫu thân và gia đình nhị ca trong cung.”
Trang Lương gật đầu, nói một cách u sầu: “Thái hậu đã thay đổi rất nhiều, trước đây bà ấy nắm chặt quyền lực, lạnh lùng và khắc nghiệt, nhưng giờ lại trở nên thông cảm và nhân hậu hơn…”
Chiến Thừa Dận không nói gì.
Cái gì mà thông cảm và nhân hậu, chẳng qua là bà ta đã nhìn thấy triều đại Đại Khởi sắp sụp đổ, nên mới sớm đến kết giao với hắn mà thôi.
Có thái hậu ở trong cung chăm lo cho mẫu thân và gia đình nhị ca, hắn cũng có thể yên tâm hơn phần nào.
Chiến Thừa Dận dặn dò Trang Lương: “Ngươi hãy tiết lộ tin tức rằng ta bị tập kích và trọng thương cho thái hậu biết.”
“Truyền lệnh, quân ta sẽ nghỉ ngơi tại Báo Hiệp Sơn ba ngày, đợi khi thần linh đặt thuốc nổ vào khoang không gian, ta sẽ tiếp tục xuất phát.”
“Vâng, tướng quân!”
Diệp Mục Mục chiều nay đội nắng gay gắt, đến công trường một chuyến.
Cô thấy tiểu thế tử cả người lấm lem bùn đất, đang dùng hết sức lực để đẩy một chiếc xe ba bánh.
Trên xe chất đầy gạch.
Hắn ta đẩy xe đến góc tường, sau đó xếp từng viên gạch lên tầng ba, rồi lại lê bước xuống.
Gót chân của hắn ta đã bị mài rách, tay thì đầy vết phồng rộp.
“Mặc Phàm, Lư Hi... đi, tôi đưa các anh đi làm thẻ điện thoại và thẻ ngân hàng!”
Hai người lập tức bỏ công việc xuống, chạy đến.
Khuôn mặt họ lấm lem, trên người chẳng có chỗ nào sạch sẽ. Tuy vậy, họ vẫn nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng, “Thần linh, bây giờ đi luôn sao?”
“Điện thoại ở thế giới của người, có thể gọi cho bất kỳ ai đúng không?”
“Hôm nay ta thấy một công nhân đại ca gọi điện đặt đồ ăn, chỉ cần một cuộc gọi, cửa hàng trà liền giao hơn mười ly trà tới, đúng là tiện lợi quá!”
“Thần linh, ta muốn có một chiếc điện thoại táo, họ bảo đó là loại tốt nhất.”
Diệp Mục Mục nói: “Điện thoại đó đắt quá, các anh phải làm việc ở công trường hai tháng mới đủ mua một chiếc. Tôi sẽ mua cho các ngươi điện thoại Huawei!”
Lư Hi nói: “Ta nghe nói điện thoại Huawei cũng rất tốt!”
“Đúng vậy, dùng rất tốt. Bây giờ đi tắm rửa sạch sẽ đi, tông sẽ đưa các anh đi mua điện thoại!”
“Yeah! Đa tạ thần linh!”
Hai người trở về biệt thự, nhanh chóng tắm rửa từ trên xuống dưới, rồi thay đồ sạch sẽ...
Diệp Mục Mục muốn để tiểu thế tử trải nghiệm cảm giác đi xe sang, nên cô đã lái một chiếc Rolls-Royce Cullinan ra đường.
Chiếc xe lăn bánh trên đường, có thể cảm nhận được ánh mắt chú ý của người qua đường.
Tiểu Thế Tử rất chú trọng đến hình tượng, tóc được buộc gọn gàng phía sau.
Hắn ta mặc áo sơ mi trắng, quần âu thẳng tắp, dù đã phơi nắng cả ngày nhưng cũng không thấy mệt mỏi.
Gương mặt với những đường nét rõ ràng, trông rất khôi ngô tuấn tú.
Còn Lư Hi thì ngồi ở ghế phụ, mặc áo thun trắng, tay ôm một thanh Đường Hoành Đao, tò mò nhìn quanh.
Lần trước vào thành là vào ban đêm.
Lần này là ban ngày.
Trên phố rất đông đúc, người đi bộ qua lại tấp nập.
Vì cửa xe đang mở, cặp trai xinh gái đẹp trên chiếc xe sang này càng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Diệp Mục Mục trước tiên dẫn hai người đi đến cửa hàng điện thoại, mua hai chiếc điện thoại đời mới nhất.
Cô dùng chứng minh nhân dân để đăng ký mua thẻ SIM và lập tức lắp vào điện thoại.
Sau đó, cô nhanh chóng đưa họ đến ngân hàng mở tài khoản và làm thẻ ngân hàng cho họ.
Sau khi làm xong thẻ, Diệp Mục Mục chuyển vào mỗi thẻ cho họ 10.000.
Cô dạy họ cách tải các ứng dụng như WeChat Pay, các ứng dụng mua sắm trực tuyến và các nền tảng giao đồ ăn.
Cô còn chỉ cho họ cách mua hàng trực tuyến.
Cô mua cho mỗi người một phần bánh tart trứng, mỳ ý và đồ uống.
Chưa đầy nửa tiếng, nhân viên giao hàng đã mang bánh tart trứng, mỳ ý và đồ uống đến tận nơi.
Hai người mở to miệng ngạc nhiên thành hình chữ "O".
Họ vô cùng sửng sốt!
Chỉ với một chiếc điện thoại nhỏ như vậy mà có thể mua được đồ ăn, thậm chí còn có người mang đồ ăn và đồ uống đến tận tay.
Quá tiện lợi.
Sau đó, cô dẫn họ vào một con phố buôn bán sầm uất.
Con phố này khác với con phố bán hàng hiệu lần trước, toàn bộ đều là các cửa hàng bán quần áo, giày dép và túi xách.
Con phố này chuyên bán đồ ăn sáng,.
Hai người cổ đại như bước vào khu vườn lớn, đối với vô số món ngon, họ nhìn không chớp mắt.
Đặc biệt là Lư Hi, đang ở tuổi ăn tuổi lớn.
Hắn ta đi đến mỗi quầy hàng là lại thèm thuồng không chịu nổi.
Hắn ta có thể đứng đó nhìn chủ quán chế biến đồ ăn cả chục phút mà không chịu rời đi.
Diệp Mục Mục muốn mua cho hắn ta nhưng hắn ta lại từ chối.
Vì hắn ta đã thấy giá bán.
Một phần mì lạnh giá 8 đồng, có thể mua được 4 cân gạo.
Bốn cân gạo!
Đủ để cả nhà nấu cháo ăn trong nửa tháng trời.
Ông ấy nói: “Tướng quân, chớ quá kích động, sẽ không tốt cho việc phục hồi thương thế của ngài!”
Chiến Thừa Dận gật đầu đồng ý.
Phản loạn!
Là phải phản loạn!
Nhưng trước mắt cần phải giải quyết Hoàng Kỳ quân.
Còn phải đưa người nhà từ kinh thành ra ngoài.
Hiện tại, phụ mẫu của Trần Khôi và Trần Vũ…
Còn có mẫu thân của hắn, đại ca, nhị ca và cả gia đình nhị ca… đều bị giam trong cung!
Ở phủ đệ Chiến gia còn có tổ mẫu, tứ đệ và ngũ muội…
Tất cả bọn họ đều phải đưa ra ngoài.
Rất nhiều gia quyến của binh lính cũng đang ở kinh thành, cần phải bí mật chuyển họ ra ngoài.
Chiến Thừa Dận nhìn về phía Trần Khôi, Trần Vũ, Trần Tuấn Lâm và Tống Đạc...
“Trần Khôi, Trần Vũ, hai ngươi đi hỏi thăm các lão binh, xem còn ai có người nhà trong kinh thành, làm một danh sách.”
“Những binh sĩ đã hy sinh, nếu có người thân ở kinh thành, cũng không được bỏ sót.”
“Trần Tuấn Lâm, ngươi mang theo một đội quân, bí mật vào kinh thành, chuyển gia quyến ra khỏi kinh thành. Không cần chuyển cùng lúc quá đông người, cứ mỗi vài ngày một nhóm, thậm chí có thể giả trang thành thương đoàn cũng được.”
“Kinh thành hiện tại chắc chắn đã bắt đầu thiếu hụt lương thực, lại còn có dòng người tị nạn không ngừng đổ vào thành. Lúc này ra khỏi thành sẽ dễ dàng hơn.”
“Ta sẽ giao cho ngươi năm chiếc xe chở dầu, hai mươi chiếc xe tải trung bình, và mười chiếc xe tải lớn để chở lương thực và nước.”
“Ngươi chọn thêm một nghìn người, cưỡi ngựa, mang theo lương khô và nước, cùng với xe cộ di chuyển ban đêm, đóng trại ngoài kinh thành.”
Trang Lương xen vào: “Thế tử gia, ở ngoại ô kinh thành có một trang viên rất lớn, có nhiều nhà trống, có thể dừng xe ở đó!”
Trần Khôi cũng nói: “Trần gia ta cũng có một trang viên ở ngoài kinh thành.”
Hai người đối chiếu địa điểm, phát hiện hai nơi rất gần nhau.
Trần Khôi lập tức bảo thị vệ đi tìm phu nhân để lấy khế đất của trang viên và giao cho Trần Tuấn Lâm.
Trần Tuấn Lâm biết nhiệm vụ này quan trọng, liền quỳ một chân xuống nói: “Tướng quân, thuộc hạ nhất định không phụ lòng ngài!”
“Đi đi, hiện tại triều đình nhận được tin rằng ta đang dưỡng thương tại Báo Hiệp Sơn, giữa đường sẽ đi qua năm thành của Ung Châu và sẽ giao chiến với Hoàng Kỳ quân!”
“Tiểu hoàng đế sẽ không biết rằng ta đã phái người vào kinh thành để bí mật chuyển gia quyến ra ngoài.”
“Nếu nhân số quá nhiều, lương thực và nước không đủ, nhớ gửi thư bằng bồ câu trở lại. Ta sẽ phái người đưa thêm đến.”
Trần Tuấn Lâm đáp: “Tướng quân, thuộc hạ sẽ dặn dò họ tiết kiệm.”
“Mỗi tháng ta sẽ cử người đưa lương thực và nước một lần. Bây giờ hãy chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát.”
“Vâng!”
Sau khi Trần Tuấn Lâm rời đi, Trần Khôi và Trần Vũ cũng cùng hắn ra khỏi lều.
Vì Trần gia là một đại thế gia, nhân khẩu đông đúc.
Hai người đã quyết định dùng lương thực và nước được thưởng để đưa cho Trần Tuấn Lâm mang về, chia đều cho người trong nhà, để tránh chiếm quá nhiều tài nguyên công cộng.
Sau khi hai người rời đi, Trang Lương mới cúi đầu nói vào tai Chiến Thừa Dận: “Thái hậu đã biết được vị trí của huynh trưởng ngài.”
“Ở đâu?” Chiến Thừa Dận hỏi.
“Trong ngục đá cẩm thạch, dù đã chịu chút tra tấn, nhưng người vẫn bình an. Tiểu hoàng đế muốn dùng đại ca của ngài để uy hiếp, sẽ không lấy mạng của huynh ấy đâu.”
“Thái hậu đang nghĩ mọi cách để cứu huynh trưởng của ngài ra ngoài, muốn ngài ghi nhận công lao. Nếu có một ngày ngài thật sự phản loạn, bà ấy và nương gia của bà ấy sẽ…”
Chiến Thừa Dận gật đầu, “Ta hiểu rồi, thay ta cảm tạ thái hậu đã chăm sóc cho mẫu thân và gia đình nhị ca trong cung.”
Trang Lương gật đầu, nói một cách u sầu: “Thái hậu đã thay đổi rất nhiều, trước đây bà ấy nắm chặt quyền lực, lạnh lùng và khắc nghiệt, nhưng giờ lại trở nên thông cảm và nhân hậu hơn…”
Chiến Thừa Dận không nói gì.
Cái gì mà thông cảm và nhân hậu, chẳng qua là bà ta đã nhìn thấy triều đại Đại Khởi sắp sụp đổ, nên mới sớm đến kết giao với hắn mà thôi.
Có thái hậu ở trong cung chăm lo cho mẫu thân và gia đình nhị ca, hắn cũng có thể yên tâm hơn phần nào.
Chiến Thừa Dận dặn dò Trang Lương: “Ngươi hãy tiết lộ tin tức rằng ta bị tập kích và trọng thương cho thái hậu biết.”
“Truyền lệnh, quân ta sẽ nghỉ ngơi tại Báo Hiệp Sơn ba ngày, đợi khi thần linh đặt thuốc nổ vào khoang không gian, ta sẽ tiếp tục xuất phát.”
“Vâng, tướng quân!”
Diệp Mục Mục chiều nay đội nắng gay gắt, đến công trường một chuyến.
Cô thấy tiểu thế tử cả người lấm lem bùn đất, đang dùng hết sức lực để đẩy một chiếc xe ba bánh.
Trên xe chất đầy gạch.
Hắn ta đẩy xe đến góc tường, sau đó xếp từng viên gạch lên tầng ba, rồi lại lê bước xuống.
Gót chân của hắn ta đã bị mài rách, tay thì đầy vết phồng rộp.
“Mặc Phàm, Lư Hi... đi, tôi đưa các anh đi làm thẻ điện thoại và thẻ ngân hàng!”
Hai người lập tức bỏ công việc xuống, chạy đến.
Khuôn mặt họ lấm lem, trên người chẳng có chỗ nào sạch sẽ. Tuy vậy, họ vẫn nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng, “Thần linh, bây giờ đi luôn sao?”
“Điện thoại ở thế giới của người, có thể gọi cho bất kỳ ai đúng không?”
“Hôm nay ta thấy một công nhân đại ca gọi điện đặt đồ ăn, chỉ cần một cuộc gọi, cửa hàng trà liền giao hơn mười ly trà tới, đúng là tiện lợi quá!”
“Thần linh, ta muốn có một chiếc điện thoại táo, họ bảo đó là loại tốt nhất.”
Diệp Mục Mục nói: “Điện thoại đó đắt quá, các anh phải làm việc ở công trường hai tháng mới đủ mua một chiếc. Tôi sẽ mua cho các ngươi điện thoại Huawei!”
Lư Hi nói: “Ta nghe nói điện thoại Huawei cũng rất tốt!”
“Đúng vậy, dùng rất tốt. Bây giờ đi tắm rửa sạch sẽ đi, tông sẽ đưa các anh đi mua điện thoại!”
“Yeah! Đa tạ thần linh!”
Hai người trở về biệt thự, nhanh chóng tắm rửa từ trên xuống dưới, rồi thay đồ sạch sẽ...
Diệp Mục Mục muốn để tiểu thế tử trải nghiệm cảm giác đi xe sang, nên cô đã lái một chiếc Rolls-Royce Cullinan ra đường.
Chiếc xe lăn bánh trên đường, có thể cảm nhận được ánh mắt chú ý của người qua đường.
Tiểu Thế Tử rất chú trọng đến hình tượng, tóc được buộc gọn gàng phía sau.
Hắn ta mặc áo sơ mi trắng, quần âu thẳng tắp, dù đã phơi nắng cả ngày nhưng cũng không thấy mệt mỏi.
Gương mặt với những đường nét rõ ràng, trông rất khôi ngô tuấn tú.
Còn Lư Hi thì ngồi ở ghế phụ, mặc áo thun trắng, tay ôm một thanh Đường Hoành Đao, tò mò nhìn quanh.
Lần trước vào thành là vào ban đêm.
Lần này là ban ngày.
Trên phố rất đông đúc, người đi bộ qua lại tấp nập.
Vì cửa xe đang mở, cặp trai xinh gái đẹp trên chiếc xe sang này càng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Diệp Mục Mục trước tiên dẫn hai người đi đến cửa hàng điện thoại, mua hai chiếc điện thoại đời mới nhất.
Cô dùng chứng minh nhân dân để đăng ký mua thẻ SIM và lập tức lắp vào điện thoại.
Sau đó, cô nhanh chóng đưa họ đến ngân hàng mở tài khoản và làm thẻ ngân hàng cho họ.
Sau khi làm xong thẻ, Diệp Mục Mục chuyển vào mỗi thẻ cho họ 10.000.
Cô dạy họ cách tải các ứng dụng như WeChat Pay, các ứng dụng mua sắm trực tuyến và các nền tảng giao đồ ăn.
Cô còn chỉ cho họ cách mua hàng trực tuyến.
Cô mua cho mỗi người một phần bánh tart trứng, mỳ ý và đồ uống.
Chưa đầy nửa tiếng, nhân viên giao hàng đã mang bánh tart trứng, mỳ ý và đồ uống đến tận nơi.
Hai người mở to miệng ngạc nhiên thành hình chữ "O".
Họ vô cùng sửng sốt!
Chỉ với một chiếc điện thoại nhỏ như vậy mà có thể mua được đồ ăn, thậm chí còn có người mang đồ ăn và đồ uống đến tận tay.
Quá tiện lợi.
Sau đó, cô dẫn họ vào một con phố buôn bán sầm uất.
Con phố này khác với con phố bán hàng hiệu lần trước, toàn bộ đều là các cửa hàng bán quần áo, giày dép và túi xách.
Con phố này chuyên bán đồ ăn sáng,.
Hai người cổ đại như bước vào khu vườn lớn, đối với vô số món ngon, họ nhìn không chớp mắt.
Đặc biệt là Lư Hi, đang ở tuổi ăn tuổi lớn.
Hắn ta đi đến mỗi quầy hàng là lại thèm thuồng không chịu nổi.
Hắn ta có thể đứng đó nhìn chủ quán chế biến đồ ăn cả chục phút mà không chịu rời đi.
Diệp Mục Mục muốn mua cho hắn ta nhưng hắn ta lại từ chối.
Vì hắn ta đã thấy giá bán.
Một phần mì lạnh giá 8 đồng, có thể mua được 4 cân gạo.
Bốn cân gạo!
Đủ để cả nhà nấu cháo ăn trong nửa tháng trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.