Năm Đói Kém, Tôi Trữ Lương Thực Nuôi Tướng Quân Cổ Đại
Chương 21: Vị Thần Tốt Nhất Trên Đời
Mục Nhục
27/08/2024
Chiến Thừa Dận vung đao, âm thanh xé gió vang lên...
Hắn không khỏi tán thưởng: “Đao tốt!”
Tống Đạc cầm Mạch Đao triều Đường, yêu thích không rời tay, “Thuộc hạ rèn binh khí bao nhiêu năm, chưa từng thấy thanh đao nào dài nào sắc bén và cứng cáp như vậy.”
Hôm qua, họ dùng thép tinh luyện để chế tạo, thép này rất cứng và có điểm nóng chảy cao, không cần phải rèn đi rèn lại mà có thể trực tiếp chế tạo vũ khí.
Ban đầu, hắn ta nghĩ rằng số thép đó đã là loại tốt nhất.
Nhưng hôm nay khi thấy lô Mạch Đao này, hắn ta nhận ra rằng chúng vẫn còn kém rất nhiều.
Đây chính là trang bị do thần linh ban tặng sao? So với Đại Khởi Quốc thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Đột nhiên, trong kho lại xuất hiện thêm hàng nghìn bộ áo giáp.
Áo giáp được chế tác tinh xảo, gồm hai lớp trong và ngoài, lớp giáp ngoài là nhiều vòng kim loại liên kết với nhau, bên trong là hai lớp vải bông và nhung.
Tống Đạc dùng vỏ đao đánh mạnh vào áo giáp.
Áo giáp không bị lõm, chỉ có một vài vết xước nhẹ.
Hắn ta phấn khích vô cùng, “Tướng quân, bộ giáp này tốt hơn nhiều so với giáp chúng ta đang dùng!”
Chiến Thừa Dận chạm vào bề mặt lạnh lẽo của áo giáp, rút kiếm bên hông ra và chém mạnh vào giáp.
Bốp~
Thanh kiếm của hắn gãy đôi.
Nhưng trên áo giáp chỉ có một vết xước, khóa giáp không bị đứt.
Tống Đạc nhìn thấy, lập tức cười ha hả.
“Tướng quân, bộ giáp này thật tuyệt vời! Nếu chúng ta có mười vạn binh sĩ, tay cầm Mạch đao, mình mặc trọng giáp, không chỉ man tộc mà các quốc gia khác cũng không dám xem thường.”
Chỉ tiếc rằng số giáp này chỉ có một nghìn bộ.
Mỗi mảnh giáp đều được chế tạo từ thép tinh luyện cứng nhất, còn ở thời đại này, áo giáp của các quốc gia khác vẫn làm bằng đồng, mảnh sứ, miếng sắt, hoặc da thú...
Họ không thể làm ra áo giáp toàn bộ bằng thép tinh luyện.
Cuối cùng là nỏ Tần.
Trong quân có nỏ, nhưng chỉ là loại nỏ nhỏ, còn loại rơi xuống lại là nỏ lớn, nỏ dài một mét, là vũ khí bắn xa.
Tống Đạc chưa từng thấy loại nỏ lớn như vậy.
Chiến Thừa Dận nói: “Đi tìm vài cung thủ thử nỏ.”
“Rõ, tướng quân!”
Tống Đạc tìm đến vài cung thủ, thử nỏ tại trường bắn.
Cung thủ có sức mạnh, dù vậy cũng không kéo nổi nỏ.
Cuối cùng, là tướng quân Trần Khôi có thân hình to lớn, chân đạp lên cung, dùng toàn lực kéo dây.
Vút...
Mũi tên xé gió, sức mạnh cực lớn, tốc độ bắn nhanh gấp mấy lần cung tên, phát ra tiếng rít bén nhọn.
Oa...
Các tướng lĩnh và binh sĩ đến xem đều kinh ngạc.
Sức mạnh của nỏ quá lớn, tầm bắn quá xa, bắn xa tới sáu trăm mét.
Nếu đứng trên tường thành bắn cung, tầm bắn còn xa hơn.
Nỏ lớn rất phù hợp để phòng thủ thành!
Nếu họ trang bị mười nghìn nỏ Tần, chắc chắn sẽ giữ vững được cổng thành!
Trần Khôi, người kéo cung đầy mồ hôi, hỏi Chiến Thừa Dận, “Tướng quân, chúng ta có bao nhiêu nỏ Tần?”
Chiến Thừa Dận cũng rất hài lòng với nỏ Tần, chỉ là số lượng quá ít.
“Hơn một trăm cái!”
“Ít quá, tướng quân, nỏ Tần rất quan trọng với quân ta, liệu có thể cầu thần linh ban thêm không?”
Trần Khôi vừa dứt lời, các tướng sĩ khác liền hưởng ứng.
“Đúng vậy, tướng quân, có vũ khí lợi hại như vậy, quân ta chắc chắn sẽ giữ được Trấn Quan!”
Chiến Thừa Dận mặt lạnh lùng, quở trách mọi người.
“Các ngươi chỉ biết đòi hỏi, chưa từng dâng lên lễ vật, không kể là lương thực hay nỏ Tần, thần linh đều phải mua từ bên ngoài...”
“Cả thành có mười vạn người, các ngươi có biết mỗi ngày thần linh phải tiêu tốn bao nhiêu không?”
Nghe vậy, các tướng sĩ đều tỏ ra hổ thẹn.
Họ là người giữ Trấn Quan, đều có chức vụ trong quân, hưởng lương từ triều đình.
Đặc biệt là hai huynh đên Trần Khôi và Trần Vũ, thừa kế tước vị, được phong đất ngàn dặm, gia đình giàu có vô kể.
Tức phụ hài tử của hai hai huynh đệ đã được đưa đến đây, nhưng tiếc rằng Trấn Quan bị bao vây, dù có bao nhiêu tiền cũng không mua nổi lương thực.
Hai huynh đệ dẫn đầu dâng tiền của.
“Tướng quân, mạt tướng biết lỗi rồi, trở về sẽ mở kho, dâng lên tiền của cho thần linh, cầu thần linh ban thêm nỏ Tần.”
“Nỏ Tần này đối với quân ta là vũ khí giết người vô cùng lợi hại! Mạt tướng cũng nguyện dâng tiền của.”
Nghe vậy, Chiến Thừa Dận hài lòng cười.
“Vậy, bản tướng quân sẽ cầu xin thần linh ban thêm nỏ!”
Sau đó, Chiến Thừa Dận ra lệnh cho Tống Đạc lấy ra năm nghìn thanh Mạch Đao và hơn một nghìn bộ giáp từ kho quân bị.
Khi các tướng sĩ thấy Mạch Đao và giáp, mắt họ sáng rực.
Trần Vũ lập tức rút một thanh Mạch Đao ra, chém vào không trung.
Âm thanh xé gió vang lên.
Hắn ta hô lớn, “Đao tốt!”
Biện Tử Bình và Lý Nguyên Trung vô cùng thích thú với áo giáp.
Hai người chỉ huy đội quân tiên phong, quân nhu rất khan hiếm, giáp đồng bị hỏng không có vật liệu để sửa chữa, chỉ có thể lột từ binh sĩ đã tử trận rồi lắp ráp lại.
Giáp họ đang mặc hiện nay, mỗi bộ đều đã bị hư hại.
Giờ nhìn thấy giáp thép tinh luyện mới tinh, họ vô cùng thích thú.
Giáp có tấm thép dày, khóa giáp nối liền, bên trong là lớp vải bông và nhung dày dặn, khi chạm vào mềm mại không gây cọ xát da, khả năng bảo vệ rất cao.
Khi binh sĩ mặc vào, thương vong sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngay lập tức, Chiến Thừa Dận ra lệnh, giáp và Mạch Đao sẽ được ưu tiên phân phát cho quân tiên phong.
Biện Tử Bình và Lý Nguyên tổ chức luyện tập cho quân tiên phong, giáp kết hợp với Mạch Đao, ba người dựa lưng vào nhau, có thể chống lại kỵ binh hung dữ nhất của man tộc.
Ngoài ra, hắn còn chọn những cung thủ có sức mạnh lớn, lập thành đội nỏ Tần, chỉ luyện tập với nỏ Tần.
*
Diệp Mục Mục vẫn đang ở trong kho, kiểm kê tài sản.
Lần trước bán bình rượu thu về sáu trăm triệu, hôm nay bán Trúc Giản và tiền xu thu về hai trăm triệu.
Tổng cộng tám trăm triệu.
Cô đã mua gạo, bột mì, hoa quả rau củ, xi măng vôi... tiêu hết hơn mười triệu.
Ông chủ vũ khí cổ đại đã gặp mặt cô, cô đã thanh toán phần còn lại của lô hàng này.
Cô còn đặt thêm bốn vạn bộ giáp, năm nghìn nỏ Tần, ba trăm nghìn mũi tên, đặt thêm các vũ khí khác như trường kiếm, trường kích, trường mâu, qua... mỗi loại ba nghìn.
Cô còn đặt mua thêm mười nghìn khiên, khiên rất dày, nghe nói có thể chống được đạn.
Ông chủ cũng là người khéo léo, tặng cho Diệp Mục Mục hơn mười thanh kiếm cổ danh tiếng.
Như: Thừa Ảnh Bạch Kiếm , kiếm Can Tương Mạc Tà, kiếm Thất Tinh Long Uyên, nhuyễn kiếm Thái A, kiếm đen Trạm Lư, kiếm Hiên Viên Hạ Vũ...
Mỗi thanh kiếm đều được chế tác vô cùng tinh xảo, gắn thêm đá quý.
Dĩ nhiên, không phải là đá quý thật, mà là đá nhân tạo.
Những thanh kiếm này không có tính thực chiến, chỉ để làm vật trang trí.
Diệp Mục Mục đã chi ra 250 triêụ tại nhà máy của ông chủ đó! Một thanh kiếm cổ phỏng chế có giá bán lên tới hàng nghìn, nhưng ông chủ đó lại trực tiếp tặng miễn phí.
Ông chủ đó nói rằng, kể từ khi mở nhà máy đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta nhận được một đơn hàng trị giá hàng trăm triệu.
Ông ta sẽ đảm bảo chất lượng, giữ chân Diệp Mục Mục, vị khách hàng lớn này. Tất nhiên, vì đây là vũ khí lạnh, nên ông ta cũng cam kết sẽ tuyệt đối giữ bí mật!
Diệp Mục Mục đã gửi đơn đặt hàng cho Chiến Thừa Dận.
Lúc này, Chiến Thừa Dận đang ở trong doanh trại mới, nhìn thấy mảnh giấy Diệp Mục Mục gửi đến.
Bốn vạn bộ giáp, một vạn chiếc khiên, năm nghìn nỏ Tần, ba trăm nghìn mũi tên, trường kiếm, trường kích, trường mâu, qua... mỗi loại ba nghìn.
Nhìn thấy số lượng vũ khí lớn như vậy, dù đã nhiều lần bị Diệp Mục Mục làm cho kinh ngạc, nhưng lúc này, ngón tay hắn không khỏi run rẩy.
Quá quý giá!
Quân bị vũ khí quy mô lớn như vậy, trong lục quốc của Hoa Hạ, bất kỳ quốc gia nào cũng không thể có được.
Hắn còn chưa mở lời cầu xin, cô đã chủ động đặt mua!
Hắn thực sự rất biết ơn cô~
Với số vũ khí này, Quân Chiến Gia có thể chống lại man tộc, bảo vệ bách tính, giữ vững giang sơn vạn dặm của Đại Khởi!
Hắn cảm động đến ướt khóe mắt, ngước lên trời cúi đầu bái một bái.
“Cảm tạ trời cao, đã cho Dận gặp được thần linh.”
“Thần linh, là vị thần tốt nhất trên đời!”
“Cả đời này nếu thần linh cần, Dận dù có phải vào dầu sôi lửa bỏng, muôn chết không từ! Lấy đó tạ ơn thần linh đã hỗ trợ Quân Chiến Gia!”
*
Diệp Mục Mục tính toán xong sổ sách, lấy ra một thanh kiếm cổ phỏng chế.
Kiếm rất nặng, vỏ kiếm có hoa văn cổ kính, chuôi kiếm được khảm đá quý nhiều màu đã được cắt gọt tinh xảo.
Cô mở vỏ kiếm, đặt kiếm lên hai viên gạch và dùng chân đạp lên.
Ừm, chất lượng thanh kiếm khá tốt, không bị biến dạng, cũng không bị gãy!
Nghĩ đến việc hôm qua Chiến Thừa Dận đã tặng kiếm cho cô, với một tướng quân cổ đại, kiếm chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng.
Lễ nghĩa tương xứng, cô có nên tặng lại vài thanh kiếm cho hắn không nhỉ?
Hắn không khỏi tán thưởng: “Đao tốt!”
Tống Đạc cầm Mạch Đao triều Đường, yêu thích không rời tay, “Thuộc hạ rèn binh khí bao nhiêu năm, chưa từng thấy thanh đao nào dài nào sắc bén và cứng cáp như vậy.”
Hôm qua, họ dùng thép tinh luyện để chế tạo, thép này rất cứng và có điểm nóng chảy cao, không cần phải rèn đi rèn lại mà có thể trực tiếp chế tạo vũ khí.
Ban đầu, hắn ta nghĩ rằng số thép đó đã là loại tốt nhất.
Nhưng hôm nay khi thấy lô Mạch Đao này, hắn ta nhận ra rằng chúng vẫn còn kém rất nhiều.
Đây chính là trang bị do thần linh ban tặng sao? So với Đại Khởi Quốc thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Đột nhiên, trong kho lại xuất hiện thêm hàng nghìn bộ áo giáp.
Áo giáp được chế tác tinh xảo, gồm hai lớp trong và ngoài, lớp giáp ngoài là nhiều vòng kim loại liên kết với nhau, bên trong là hai lớp vải bông và nhung.
Tống Đạc dùng vỏ đao đánh mạnh vào áo giáp.
Áo giáp không bị lõm, chỉ có một vài vết xước nhẹ.
Hắn ta phấn khích vô cùng, “Tướng quân, bộ giáp này tốt hơn nhiều so với giáp chúng ta đang dùng!”
Chiến Thừa Dận chạm vào bề mặt lạnh lẽo của áo giáp, rút kiếm bên hông ra và chém mạnh vào giáp.
Bốp~
Thanh kiếm của hắn gãy đôi.
Nhưng trên áo giáp chỉ có một vết xước, khóa giáp không bị đứt.
Tống Đạc nhìn thấy, lập tức cười ha hả.
“Tướng quân, bộ giáp này thật tuyệt vời! Nếu chúng ta có mười vạn binh sĩ, tay cầm Mạch đao, mình mặc trọng giáp, không chỉ man tộc mà các quốc gia khác cũng không dám xem thường.”
Chỉ tiếc rằng số giáp này chỉ có một nghìn bộ.
Mỗi mảnh giáp đều được chế tạo từ thép tinh luyện cứng nhất, còn ở thời đại này, áo giáp của các quốc gia khác vẫn làm bằng đồng, mảnh sứ, miếng sắt, hoặc da thú...
Họ không thể làm ra áo giáp toàn bộ bằng thép tinh luyện.
Cuối cùng là nỏ Tần.
Trong quân có nỏ, nhưng chỉ là loại nỏ nhỏ, còn loại rơi xuống lại là nỏ lớn, nỏ dài một mét, là vũ khí bắn xa.
Tống Đạc chưa từng thấy loại nỏ lớn như vậy.
Chiến Thừa Dận nói: “Đi tìm vài cung thủ thử nỏ.”
“Rõ, tướng quân!”
Tống Đạc tìm đến vài cung thủ, thử nỏ tại trường bắn.
Cung thủ có sức mạnh, dù vậy cũng không kéo nổi nỏ.
Cuối cùng, là tướng quân Trần Khôi có thân hình to lớn, chân đạp lên cung, dùng toàn lực kéo dây.
Vút...
Mũi tên xé gió, sức mạnh cực lớn, tốc độ bắn nhanh gấp mấy lần cung tên, phát ra tiếng rít bén nhọn.
Oa...
Các tướng lĩnh và binh sĩ đến xem đều kinh ngạc.
Sức mạnh của nỏ quá lớn, tầm bắn quá xa, bắn xa tới sáu trăm mét.
Nếu đứng trên tường thành bắn cung, tầm bắn còn xa hơn.
Nỏ lớn rất phù hợp để phòng thủ thành!
Nếu họ trang bị mười nghìn nỏ Tần, chắc chắn sẽ giữ vững được cổng thành!
Trần Khôi, người kéo cung đầy mồ hôi, hỏi Chiến Thừa Dận, “Tướng quân, chúng ta có bao nhiêu nỏ Tần?”
Chiến Thừa Dận cũng rất hài lòng với nỏ Tần, chỉ là số lượng quá ít.
“Hơn một trăm cái!”
“Ít quá, tướng quân, nỏ Tần rất quan trọng với quân ta, liệu có thể cầu thần linh ban thêm không?”
Trần Khôi vừa dứt lời, các tướng sĩ khác liền hưởng ứng.
“Đúng vậy, tướng quân, có vũ khí lợi hại như vậy, quân ta chắc chắn sẽ giữ được Trấn Quan!”
Chiến Thừa Dận mặt lạnh lùng, quở trách mọi người.
“Các ngươi chỉ biết đòi hỏi, chưa từng dâng lên lễ vật, không kể là lương thực hay nỏ Tần, thần linh đều phải mua từ bên ngoài...”
“Cả thành có mười vạn người, các ngươi có biết mỗi ngày thần linh phải tiêu tốn bao nhiêu không?”
Nghe vậy, các tướng sĩ đều tỏ ra hổ thẹn.
Họ là người giữ Trấn Quan, đều có chức vụ trong quân, hưởng lương từ triều đình.
Đặc biệt là hai huynh đên Trần Khôi và Trần Vũ, thừa kế tước vị, được phong đất ngàn dặm, gia đình giàu có vô kể.
Tức phụ hài tử của hai hai huynh đệ đã được đưa đến đây, nhưng tiếc rằng Trấn Quan bị bao vây, dù có bao nhiêu tiền cũng không mua nổi lương thực.
Hai huynh đệ dẫn đầu dâng tiền của.
“Tướng quân, mạt tướng biết lỗi rồi, trở về sẽ mở kho, dâng lên tiền của cho thần linh, cầu thần linh ban thêm nỏ Tần.”
“Nỏ Tần này đối với quân ta là vũ khí giết người vô cùng lợi hại! Mạt tướng cũng nguyện dâng tiền của.”
Nghe vậy, Chiến Thừa Dận hài lòng cười.
“Vậy, bản tướng quân sẽ cầu xin thần linh ban thêm nỏ!”
Sau đó, Chiến Thừa Dận ra lệnh cho Tống Đạc lấy ra năm nghìn thanh Mạch Đao và hơn một nghìn bộ giáp từ kho quân bị.
Khi các tướng sĩ thấy Mạch Đao và giáp, mắt họ sáng rực.
Trần Vũ lập tức rút một thanh Mạch Đao ra, chém vào không trung.
Âm thanh xé gió vang lên.
Hắn ta hô lớn, “Đao tốt!”
Biện Tử Bình và Lý Nguyên Trung vô cùng thích thú với áo giáp.
Hai người chỉ huy đội quân tiên phong, quân nhu rất khan hiếm, giáp đồng bị hỏng không có vật liệu để sửa chữa, chỉ có thể lột từ binh sĩ đã tử trận rồi lắp ráp lại.
Giáp họ đang mặc hiện nay, mỗi bộ đều đã bị hư hại.
Giờ nhìn thấy giáp thép tinh luyện mới tinh, họ vô cùng thích thú.
Giáp có tấm thép dày, khóa giáp nối liền, bên trong là lớp vải bông và nhung dày dặn, khi chạm vào mềm mại không gây cọ xát da, khả năng bảo vệ rất cao.
Khi binh sĩ mặc vào, thương vong sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngay lập tức, Chiến Thừa Dận ra lệnh, giáp và Mạch Đao sẽ được ưu tiên phân phát cho quân tiên phong.
Biện Tử Bình và Lý Nguyên tổ chức luyện tập cho quân tiên phong, giáp kết hợp với Mạch Đao, ba người dựa lưng vào nhau, có thể chống lại kỵ binh hung dữ nhất của man tộc.
Ngoài ra, hắn còn chọn những cung thủ có sức mạnh lớn, lập thành đội nỏ Tần, chỉ luyện tập với nỏ Tần.
*
Diệp Mục Mục vẫn đang ở trong kho, kiểm kê tài sản.
Lần trước bán bình rượu thu về sáu trăm triệu, hôm nay bán Trúc Giản và tiền xu thu về hai trăm triệu.
Tổng cộng tám trăm triệu.
Cô đã mua gạo, bột mì, hoa quả rau củ, xi măng vôi... tiêu hết hơn mười triệu.
Ông chủ vũ khí cổ đại đã gặp mặt cô, cô đã thanh toán phần còn lại của lô hàng này.
Cô còn đặt thêm bốn vạn bộ giáp, năm nghìn nỏ Tần, ba trăm nghìn mũi tên, đặt thêm các vũ khí khác như trường kiếm, trường kích, trường mâu, qua... mỗi loại ba nghìn.
Cô còn đặt mua thêm mười nghìn khiên, khiên rất dày, nghe nói có thể chống được đạn.
Ông chủ cũng là người khéo léo, tặng cho Diệp Mục Mục hơn mười thanh kiếm cổ danh tiếng.
Như: Thừa Ảnh Bạch Kiếm , kiếm Can Tương Mạc Tà, kiếm Thất Tinh Long Uyên, nhuyễn kiếm Thái A, kiếm đen Trạm Lư, kiếm Hiên Viên Hạ Vũ...
Mỗi thanh kiếm đều được chế tác vô cùng tinh xảo, gắn thêm đá quý.
Dĩ nhiên, không phải là đá quý thật, mà là đá nhân tạo.
Những thanh kiếm này không có tính thực chiến, chỉ để làm vật trang trí.
Diệp Mục Mục đã chi ra 250 triêụ tại nhà máy của ông chủ đó! Một thanh kiếm cổ phỏng chế có giá bán lên tới hàng nghìn, nhưng ông chủ đó lại trực tiếp tặng miễn phí.
Ông chủ đó nói rằng, kể từ khi mở nhà máy đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta nhận được một đơn hàng trị giá hàng trăm triệu.
Ông ta sẽ đảm bảo chất lượng, giữ chân Diệp Mục Mục, vị khách hàng lớn này. Tất nhiên, vì đây là vũ khí lạnh, nên ông ta cũng cam kết sẽ tuyệt đối giữ bí mật!
Diệp Mục Mục đã gửi đơn đặt hàng cho Chiến Thừa Dận.
Lúc này, Chiến Thừa Dận đang ở trong doanh trại mới, nhìn thấy mảnh giấy Diệp Mục Mục gửi đến.
Bốn vạn bộ giáp, một vạn chiếc khiên, năm nghìn nỏ Tần, ba trăm nghìn mũi tên, trường kiếm, trường kích, trường mâu, qua... mỗi loại ba nghìn.
Nhìn thấy số lượng vũ khí lớn như vậy, dù đã nhiều lần bị Diệp Mục Mục làm cho kinh ngạc, nhưng lúc này, ngón tay hắn không khỏi run rẩy.
Quá quý giá!
Quân bị vũ khí quy mô lớn như vậy, trong lục quốc của Hoa Hạ, bất kỳ quốc gia nào cũng không thể có được.
Hắn còn chưa mở lời cầu xin, cô đã chủ động đặt mua!
Hắn thực sự rất biết ơn cô~
Với số vũ khí này, Quân Chiến Gia có thể chống lại man tộc, bảo vệ bách tính, giữ vững giang sơn vạn dặm của Đại Khởi!
Hắn cảm động đến ướt khóe mắt, ngước lên trời cúi đầu bái một bái.
“Cảm tạ trời cao, đã cho Dận gặp được thần linh.”
“Thần linh, là vị thần tốt nhất trên đời!”
“Cả đời này nếu thần linh cần, Dận dù có phải vào dầu sôi lửa bỏng, muôn chết không từ! Lấy đó tạ ơn thần linh đã hỗ trợ Quân Chiến Gia!”
*
Diệp Mục Mục tính toán xong sổ sách, lấy ra một thanh kiếm cổ phỏng chế.
Kiếm rất nặng, vỏ kiếm có hoa văn cổ kính, chuôi kiếm được khảm đá quý nhiều màu đã được cắt gọt tinh xảo.
Cô mở vỏ kiếm, đặt kiếm lên hai viên gạch và dùng chân đạp lên.
Ừm, chất lượng thanh kiếm khá tốt, không bị biến dạng, cũng không bị gãy!
Nghĩ đến việc hôm qua Chiến Thừa Dận đã tặng kiếm cho cô, với một tướng quân cổ đại, kiếm chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng.
Lễ nghĩa tương xứng, cô có nên tặng lại vài thanh kiếm cho hắn không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.