Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 41: Phùng Thiếu Hiên?

Bất Hội Hạ Kỳ

18/10/2022

Sau cuộc đối thoại dài dòng, Bách Đông suy sụp ngã vào lưng ghế dựa, một lúc lâu sau mới mệt mỏi xoa mặt, "Có phải ông trời đang trừng phạt anh vì mấy năm nay bỏ bê người nhà? Hết người này đến người kia..."

Bách Nam trầm mặc —— Ông nội qua đời, cậu đã cắt đứt quan hệ với gia đình, Bách Tây bị tạm giam, Bách Bắc nổi tâm tư vặn vẹo, Bách Hướng Quân và Chu Tú Cầm lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền...

"Anh cả, nếu thấy quá mệt mỏi, hay là anh nghỉ ngơi một thời gian đi."

"Không thể nghỉ." Bách Đông lắc đầu, "Án của Tiểu Tây còn chưa bắt đầu thẩm tra, ba cáu kỉnh với anh vì quyền kinh doanh mấy cửa hàng, mẹ vì chuyện của Tiểu Tây mà ngày nào cũng chạy về nhà ngoại, bây giờ lại đến Tiểu Bắc..." Anh ta cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại, "Tiểu Nam, gia đình này... cũng chỉ có mình em là khiến anh bớt lo."

Bách Nam rũ mắt, thấp giọng nói, "Anh cả... Nếu trước kia em không dứt khoát với ba mẹ như vậy, có lẽ bây giờ anh sẽ bớt mệt mỏi."

Bách Đông mở mắt ra, ôn hòa nhìn cậu, đứng lên xoa xoa tóc, "Nghĩ bậy cái gì đó, em... Thôi vậy, lâu rồi không nghe thấy em gọi ba mẹ, anh..."

"Anh cả." Bách Nam ngẩng đầu nhìn.

"Coi anh này, toàn nói lung tung." Bách Đông cười khổ lắc đầu, cầm túi lên, vỗ vai cậu, "Chiều nay anh có cuộc họp, đi trước đây, chuyện Tiểu Bắc anh sẽ xử lý, em yên tâm."

Bách Nam gật đầu, nhìn bóng lưng anh cả vội vàng rời đi, đột nhiên có chút mờ mịt.

Tội lỗi của Bách Tây rõ ràng cậu có thể bỏ qua, tuy Bách Bắc có ý đồ nhưng vẫn chưa thực sự hành động, cậu hoàn toàn có thể tự mình xử lý... Nhưng hiện giờ cậu lại đẩy hết rắc rối cho anh cả, rốt cuộc làm như vậy có đúng đắn không?

Trong lòng có khúc mắc không tránh khỏi làm việc phân tâm, sau khi nung cháy hỏng vật liệu hai lần, cậu uể oải tắt lò điện đi, ngồi bệt xuống sàn nhà, phát ngốc nhìn phế phẩm vương vãi đầy đất.

—— Trong đầu chỉ còn lại bộ dáng tươi cười mệt mỏi của Bách Đông, nếu tâm trạng tiếp tục như thế này thì khó lòng làm cho xong bài tập.

Cậu nhặt một phần bản vẽ rơi dưới đất lên, nheo mắt nhìn thiếu nữ mặc cung trang mặt mày tô vẽ tinh xảo trên giấy, cầm bút gạch một dấu X lớn.

Thiếu nữ đau khổ vì mất đi tình yêu không nên có gương mặt này, phong cách không đúng, phải đổi thôi.

Cố Sa Văn buông tác phẩm Bách Nam giao nộp xuống, nhíu mày, "Bách Nam, có phải cậu có tâm sự gì không?"

Ban Ngọc ngồi một bên chọn nguyên liệu ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu, "Nam Nam, em có tâm sự gì? Bị chứng sợ kết hôn?"

Động tác thu dọn dụng cụ của Bách Nam khựng lại.

"Cái gì? Sợ kết hôn? Hai người sắp kết hôn à?" Cố Sa Văn ngạc nhiên đến rớt cằm, cảm thán, "Nhanh thật đấy, các cậu xem như đã đính hôn rồi, thế định bao giờ kết?"

"Quyết định kết hôn?" Lưu Dũng ngồi trong góc buông chén trà, sờ cằm, "Hai người muốn lì xì theo hình thức nào? Ngọc thạch hay tiền mặt?"

"Cả hai." Ban Ngọc trả lời, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Bách Nam, trấn an, "Nam Nam đừng sợ, mẹ anh nói trước khi bà ấy kết hôn cũng bị chứng sợ hãi tiền hôn nhân, bởi vì ba anh quá không đáng tin cậy... Tóm, tóm lại đối tượng em kết hôn là anh, anh... ừm, em không phải sợ."

Cố Sa Văn che mặt, ghét bỏ liếc hắn, "Khiếp quá, tôi sắp bị mấy người làm nổi da gà chết."

Ban Ngọc trừng mắt, "Tiết học hôm nay kết thúc rồi, đi về đi!"

"Cơm chiều đã hứa đâu!"

"Không có!"

Lưu Dũng bất đắc dĩ đứng dậy, xách Cố Sa Văn đang muốn giơ nanh múa vuốt lên kéo ra ngoài cửa, "Hai người từ từ nói chuyện, tôi đưa cậu ấy ra ngoài ăn cơm."

Bách Nam nở nụ cười tạ lỗi, Ban Ngọc xua xua tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ muốn bọn họ mau đi nhanh.



Chờ đến khi trong phòng không còn ai khác, Bách Nam mới thả lỏng thân thể, nghiêng người ôm Ban Ngọc.

"Làm sao vậy?" Ban Ngọc ôm lại cậu, dịu dàng vuốt vuốt mái tóc và sống lưng, nhẹ giọng nói, "Em đừng sợ, kết hôn chứ có gì đâu, đồ của anh toàn bộ đưa cho em, đồ của em vẫn là của em, đừng sợ, được không?"

"Không phải chuyện này." Bách Nam lắc đầu, ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn, "Là chuyện của Bách Tây."

"Bách Tây?" Sắc mặt Ban Ngọc hơi méo mó, "Cô ả lại làm sao?"

Bách Nam bị phản ứng của hắn chọc cười, giải thích, "Cô ta không làm gì hết, Tiểu Ngọc, em chỉ nghĩ... Ừm, hay là tụi mình không theo vụ của cổ nữa, mặc kệ được không? Anh cả em mệt mỏi quá rồi, để anh ấy nhẹ gánh một chút đi."

"Mặc kệ? Em muốn tha cho cô ả?" Ban Ngọc bất mãn nhíu mày, nghiêm túc nói, "Nam Nam, nếu em tha thứ, cô ta chạy ra lại nghĩ cách hại em thì làm sao?"

Bách Nam rũ mắt —— Đây đúng là vấn đề đau đầu, tuy cậu muốn giúp anh cả giải quyết bớt chuyện phiền lòng, nhưng nếu vì thế mà để lại tai họa ngầm cho mình, vậy càng không nên.

Suy nghĩ thật lâu, sau một lúc cân nhắc lợi hại, cậu nở nụ cười thoải mái, nắm tay Ban Ngọc, "Nếu không để cô ta có cơ hội hại em, vậy không phải ổn cả sao?"

Ban Ngọc nghi hoặc.

Vụ án bắt cóc vẫn luôn do Ban Giác xử lý, sau khi nói rõ với Ban Ngọc, Bách Nam gọi điện cho Ban Giác trình bày suy nghĩ của mình.

Ban Giác đã xong việc với nhà họ Phùng, lợi ích nào nên nhận đã nhận được về tay, đối với yêu cầu này của Bách Nam, anh ta cũng không có thêm cảm xúc mâu thuẫn gì.

Trao đổi xong, Ban Giác lật lật bản thiết kế trong tay, nói, "Bản thiết kế đồ án tốt nghiệp anh xem qua rồi, không tệ. Như vậy đi, hội đấu giá quý mới của Cổ Vận sắp bắt đầu rồi, nếu đã xong đồ án thì đi Cổ Vận tìm các đại sư toạ trấn ở đó nói chuyện, học hỏi tay nghề. Sau hội đấu giá, anh muốn nhìn thấy búp bê đại ngôn đầu tiên của em."

"Hả? Vì sao anh lại có bản thiết kế ——"

"Anh sắp phải đi dự tiệc, rảnh rỗi nói chuyện sau, cúp đây."

"......"

Ban Ngọc đưa nước chanh cho cậu, trấn an, "Nam Nam, em đừng để ý đến ảnh, anh hai lúc nào cũng dễ ghét như vậy cả, sau này em phải hung dữ một chút, nếu không ảnh sẽ không thèm nghe em nói hết câu đâu."

Bách Nam đen mặt.

Sau khi xử lý xong chuyện của Bách Tây, Bách Nam tiếp tục chuyên tâm vào chế tác đồ án.

Một tuần sau, búp bê chủ thể đã nung thành công.

Cậu tắt lò điện đi, vuốt ve thành phẩm, tâm trạng nháy mắt tốt lên rất nhiều, chạy vọt vào phòng tìm một khối phỉ thuý vụn, bắt đầu làm đồ trang sức cho búp bê.

—— Sau khi học nghề điêu khắc vi mô, búp bê nhà cậu càng ngày càng được trang điểm lộng lẫy hơn, rất tốt rất tốt.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng Bách Nam đã hoàn thành đồ án tốt nghiệp trước thời gian hạn định, mà chuyện của Bách Tây cũng dần dần có kết quả chính thức.

Không có Ban Giác áp chế, cuối cùng Chu Tú Cầm dùng chút quan hệ từ nhà ngoại kéo được Bách Tây ra khỏi sở cảnh sát, không chờ hai mẹ con vui vẻ được bao lâu, vụ Bách Tây thuê người làm bài thi hộ bị tung ra ngoài, cô ả bị cho thôi học, các trường đại học lớn cũng đồng loạt kéo tên vào danh sách đen. Qua một đợt này, cô nàng không còn mặt mũi nào sống tiếp ở thành phố B nữa.

Cũng không rõ Ban Giác đã trao đổi những gì với nhà họ Bách, không bao lâu sau, Bách Tây đã bị vợ chồng Bách Hướng Quân Chu Tú Cầm lấy lý do chữa bệnh, gấp gáp đưa ra nước ngoài.

Bách Nam giao nộp bài tập xong, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền gọi điện thoại cho đám Từ Triệu hẹn gặp mặt.

Sau buổi đi vẽ ngoại cảnh cậu vẫn luôn không có thời gian cảm ơn bọn họ, khi đó đám đàn em này đã giúp đỡ cậu không ít, cậu vẫn luôn nhớ kỹ.



Từ Triệu và Lâu Hà tới rất nhanh, đi cùng còn có vài sinh viên trong tổ, Bách Nam chào hỏi qua một lượt rồi dẫn cả bọn đến một quán ăn gần trường học, mời bọn họ một bữa cơm.

Từ Triệu vẫn mang bộ dáng hoạt bát ríu rít không ngừng nói chuyện, Lâu Hà vẫn giữ hình tượng nữ thần mạnh mẽ, uống rượu cực kỳ hào sảng.

Bữa cơm ăn được một nửa, mọi người sôi nổi dừng đũa trò chuyện, Bách Nam yên lặng nghe, nhờ vậy biết thêm không ít tin tức.

Ví dụ như, sở dĩ Phùng Thiếu Hiên có thể vô can trong vụ án bắt cóc là vì sau đó nhóm côn đồ đã sửa lại lời khai, nói gã cũng là nạn nhân vụ bắt cóc, chẳng qua tìm được cơ hội may mắn chạy thoát.

Sau đó bị can biến thành bị hại, chẳng những không bị trừng phạt gì mà còn được nhà trường an ủi một phen.

Bách Nam nghe đến trợn mắt há mồm, trong lòng yên lặng nâng cao vị thế của Ban Giác thêm một bậc, bản lĩnh đổi trắng thay đen này... Không biết anh ta đã áp bức được bao nhiêu chỗ tốt từ nhà họ Phùng...

Lâu Hà gạt Từ Triệu đang mở loa không dừng qua một bên, mở to đôi mắt lấp lánh nước, vỗ bàn hỏi, "Đàn anh, anh nói đi, có phải bên nhà họ Phùng kia uy hiếp anh không! Đừng sợ, ba em làm bên này này!" Nói rồi dựng ngón cái lên, xoè ra, vỗ ngực nói, "Em có thể nói ba em ra mặt cho anh! Bắt tên Phùng Thiếu Hiên ung dung ngoài vòng pháp luật kia phải xộ khám!"

Bách Nam bật cười, trấn an cô nàng vài câu, nhận hoá đơn từ tay nhân viên phục vụ.

Tiễn đám đàn em đi rồi, Bách Nam ngẫm nghĩ, đi vòng lại về trường học, định ghé vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ một chút, lần này cậu có mang theo vài tác phẩm nho nhỏ, đúng lúc đưa cho bọn Phương Lệ.

Đến chỗ ngoặt cầu thang, một bóng người quen thuộc cản cậu lại.

Bách Nam dừng bước, ngẩng đầu nhìn, nhướn mày, "Phùng Thiếu Hiên?"

Phùng Thiếu Hiên đã cắt tóc, mặc quần áo bình thường trông có chút mất tự nhiên, gã vò vò tóc, nói, "Là tôi, hình tượng này của tôi... cậu có hài lòng không?"

"Cái gì?" Bách Nam sửng sốt, không phải tên điên này đến để tính sổ cậu à? Hỏi một câu thiểu năng như thế để làm gì.

"Không hiểu tiếng người phải không? Tôi hỏi cậu, tôi ăn mặc thế này có đẹp trai không!" Phùng Thiếu Hiên chỉ mất một giây đã lộ bản tính, bực bội hỏi.

Xem đi, dù khoác lớp ngụy trang bình thường, chỉ cần mở miệng thì Phùng Thiếu Hiên vẫn là Phùng Thiếu Hiên, rất thiếu đánh. Bách Nam đánh giá trên dưới gã một chút, bẻ đốt ngón tay, "Cản đường tôi có việc gì không?"

"Cậu!" Phùng Thiếu Hiên bị thái độ không nóng không lạnh của cậu chọc giận, vươn tay muốn nắm cổ áo cậu, quát lên, "Nói mau! Tôi có đẹp trai không!"

"Đồ thần kinh." Bách Nam né tránh, không hề khách khí nắm chặt cánh tay gã, dùng sức kéo, duỗi chân đạp lên đùi đối phương, gạt ngã người xuống đất, sau đó vỗ vỗ tay, "Đừng chọc chó nữa, đã thoát được kiếp nạn còn không thành thật, chê ông cậu hơi nhiều tiền đúng không?"

Phùng Thiếu Hiên bị đập mặt xuống, suýt nữa thì va vào bậc thang huỷ dung, sợ hãi và tức giận đan xen trong lòng, không khỏi lớn tiếng, "Đồ khốn kiếp, đánh người mà không biết nhìn à, tôi bị phá tướng cậu có đền được không, không sợ chồng tương lai của cậu biến thành mặt sẹo sao?"

"Chồng tương lai?" Bách Nam dừng bước, cong môi cười lạnh, vòng trở về giẫm lên lưng gã, chuẩn bị đánh tiếp "Tôi thấy cậu vẫn nghĩ chưa thông đâu, còn dám đùa giỡn tôi nữa cơ à?"

Phùng Thiếu Hiên che mặt lại, không dám đánh trả, chỉ quát, "Tôi không đùa giỡn, tôi đang theo đuổi cậu! Oái đừng đánh! Phùng Thiếu Hiên tôi đã nói muốn theo đuổi cậu, chắc chắn sẽ nắm được cậu vào tay!"

Bách Nam dừng lại.

Phùng Thiếu Hiên mở hé tay ra, lén nhìn trộm cậu.

Bách Nam nở nụ cười dịu dàng.

Ánh mắt Phùng Thiếu Hiên sáng rực, vuốt vuốt tóc, cười một cái tự cho là đẹp trai, "Thế nào? Cảm thấy tôi cũng không tệ chứ? Yên tâm, chỉ cần theo tôi, tôi đảm bảo chiều cậu lên tận trời, tuyệt đối không bội tình bạc nghĩa!"

"Không." Bách Nam lắc đầu, tháo ba lô ném qua một bên, nắm tay lại mỉm cười nhìn gã, nhẹ giọng nói, "Tôi chỉ cảm thấy càng ngày cậu càng thiếu đánh."

"Á, không được đánh vào mặt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Gia Hữu Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook