Nam Giang

Chương 18

Phương Nấm

17/11/2021

Thời gian tuyển chọn một tháng đã trôi qua được một nửa, từ bốn mươi bốn người đậu vòng sát hạch ban đầu, đến nay chỉ còn đúng ba mươi người. Mười bốn người rời đi đều đã xuất sắc được ở lại nơi đây từ những giây phút đầu tiên, nhưng chỉ vì những chấn thương nặng nhẹ khác nhau, hoặc vì không thể kiên trì nhẫn nại trước cường độ huấn luyện nặng đô của binh chủng đặc công mà lựa chọn rời bỏ, tự tay đánh mất cơ hội trở thành một người chiến sĩ tinh nhuệ của quân đội nhân dân. Thật ra chỉ cần lại kiên trì một chút nữa, thắng lợi đã đang chờ ở cách đó không xa, Kiệt cứ tự nhủ trong lòng như vậy, dù cho mỗi ngày mệt như chó chết cũng không hề muốn bỏ cuộc, nhưng mà có thực sự trụ lại hay không, còn phải xem thành tích khảo hạch sau cùng.

Tất cả mọi người đã hoàn thành hạng mục huấn luyện thể lực, thời điểm gian nan nhất đã qua, Thành và Khải cũng bắt đầu phổ cập nội dung huấn luyện mới cho mọi người. Buổi sáng các chiến sĩ sẽ huấn luyện các hạng mục dành cho bộ đội đặc công với cường độ cao, buổi chiều thì học lớp sĩ quan, buổi tối được tự do văn nghệ, cuộc sống trôi qua bình lặng, tựa như hồi Kiệt còn ở binh chủng bộ binh vậy.

Kiệt đã đi được một chặng đường dài, chỉ cần nỗ lực thêm nửa tháng nữa, mọi thành quả sẽ dần đơm hoa kết trái.

***

Thành phố Nam Giang, tỉnh Nam Giang, ngày 2 tháng 4 năm 2021.

Hôm nay Thành và Khải sắp xếp cho tất cả mọi người tham gia diễn tập đánh trận giả. Ba mươi người được triệu tập thành hàng ngũ, đứng yên như tượng dưới cái nắng gay gắt, tập trung lắng nghe Thành phổ biến nội dung diễn tập :

- Tôi sẽ chia ba mươi người ở đây thành hai đội, mỗi đội có một lá cờ đại diện cho căn cứ đầu não của đội đó. Nhiệm vụ của hai đội là cướp được lá cờ của đối phương, nếu một trong hai bên cướp được cờ của bên kia và mang tới trình diện cho tôi hoặc tiêu diệt hết người của đối phương thì buổi diễn tập kết thúc. Nếu quá hai giờ mà bất phân thắng bại, tất cả mọi người đều sẽ phải chịu phạt ! Bây giờ tôi sẽ đọc tên người của hai đội, rồi mỗi đội theo sự hướng dẫn của tôi và đồng chí Khải đến nhận cờ của mình.

Thành cầm bản danh sách trên tay, lần lượt đọc tên người của đội Một. Những người của đội Một lần lượt tách khỏi hàng ngũ ban đầu, xếp thành một hàng mới trước mặt Thành, bao gồm cả Sơn và Tuấn Anh. Nhìn hai người đồng đội thân thiết đứng vào hàng ở đội Một, trong lòng Kiệt có chút sốt ruột, hi vọng mình cũng có tên trong đội Một, như vậy mới có thể hợp tác tốt được với hai người, thuận lợi vượt qua buổi diễn tập lần này.

Người thứ mười lăm, cũng là người của đội Một được xướng tên rời khỏi hàng, nhập vào hàng ngũ của đội Một. Kiệt thấy không có tên mình, trong lòng có chút thất vọng, không biết liệu có thể phối hợp tốt với những đồng đội khác hay không. Cậu luôn nghe lời Đoàn, không quá thân thiết với những người lính mới, nhưng ít nhiều cũng có chút xã giao với những người khác ngoài Sơn và Tuấn Anh. Nhưng mối quan hệ chỉ là xã giao, sợ rằng trong chiến đấu Kiệt không thể hòa hợp tốt được với mọi người.

Những người không được đọc tên đều là thành viên của đội Hai. Kiệt nhìn một lượt đội ngũ của đội Hai, thấy đều là những người cậu không quá thân thiết, cảm thấy có chút thất vọng.

Chợt Kiệt ngước mặt nhìn lên đầu hàng, thấy Điền đang đứng ở đó, trong lòng thầm mắng, không lẽ đây là trò đùa của cuộc đời. Cố ý xếp Kiệt với người có quan hệ đối nghịch với cậu nhất, cậu thầm nghĩ kiểu này đội Hai chắc tự tanh bành rồi, không cần người của đội Một qua phá đâu.

Kiệt hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại, nghĩ rằng xếp đã xếp rồi, không thể chuyển qua đội Một được. Dù sao cậu và Điền cũng chỉ hợp tác với nhau thêm lần diễn tập này nữa thôi, lần sau chưa chắc đã được xếp chung một đội như thế này.

Người đầu hàng của hai đội đến nhận cờ đại diện cho đội mình, đội Một là cờ màu đỏ còn đội Hai là cờ màu lam. Sau đó hai đội theo sự điều động của Thành và Khải, lần lượt rời khỏi sân huấn luyện của kí túc xá tân binh, đi ngang qua Tòa nhà Ban Chỉ huy Quân sự, tiến về khu vực thao trường huấn luyện ở bên kia đường. Khải ra hiệu cho đội Hai tách ra khỏi hàng, người của đội Hai hướng về phía thao trường với những bãi cỏ và đồi cát rộng lớn phục vụ cho hạng mục huấn luyện ngụy trang, cũng chính là nơi mà đội Hai dùng để xây dựng "căn cứ" phòng thủ, bảo vệ lá cờ của mình.

- Tôi chỉ dẫn mọi người tới đây thôi, từ bây giờ mọi người hãy tự lo cho chính mình. - Khải nói. - Các đồng chí có mười phút để lập ra kế hoạch tác chiến, sau mười phút tiếng còi sẽ vang lên, lúc đó cuộc diễn tập sẽ bắt đầu. Các đồng chí rõ rồi chứ ?

- Rõ ! - Người của đội Hai đồng thanh trả lời, trong lòng sôi sục nhiệt huyết, diễn tập mà cứ ngỡ như đang đi đánh trận thực sự.

- Tối ! - Khải nói. - Mười phút bắt đầu !

Sau hiệu lệnh đó, Khải rời khỏi thao trường huấn luyện ngụy trang để hội họp với Thành, chỉ còn lại thành viên của đội Hai. Các chiến sĩ của đội Hai không dám chần chừ một giây, nhanh chóng tập hợp thành một vòng tròn, sau đó bàn bạc kế hoạch tác chiến của mình.

- Mười lăm người chia thành hai nhóm, bảy người ở đây bảo vệ cờ, tám người còn lại tấn công vào căn cứ của đối phương. - Một người đề nghị. - Mọi người thấy thế nào ?

- Vẫn chưa biết bên đội Một bố trí lực lượng như thế nào. - Kiệt lên tiếng. - Tốt nhất nên cử một hoặc hai người đi do thám tình hình ở phía bên kia trước đã.

- Nghe cũng hợp lí đấy. - Một người khác gật gù. - Vậy ai sẽ đi thăm dò đối phương đây ?

- Để tôi đi cho. - Điền đột ngột xung phong, Kiệt chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, bày tỏ không có phản ứng gì với cậu ta.

Một người khác cũng xung phong, Điền cùng người kia rời khỏi "căn cứ", luồn qua cánh rừng đi về bên đối phương. Những người còn lại tranh thủ nhặt mấy cành cây khô gãy, xếp thành một đống xung quanh lá cờ để bảo vệ, lại xây thêm vài đống củi khô khác để đánh lừa đối phương, khiến đối phương không biết lá cờ của đội Hai nằm ở đâu, bắt buộc phải dỡ từng đống củi ra tìm, tranh thủ thêm chút thời gian cho người của đội Hai.

Công việc xong xuôi, trong lúc đợi Điền và người còn lại quay về, Kiệt cùng những người khác tranh thủ kiểm tra vũ trang của mình. Mỗi người được cấp một khẩu súng Galil ACE, lần này thì mọi người sử dụng đạn sơn chứ không còn là đạn gây mê như lần trước nữa. Hồi còn ở binh chủng bộ binh Kiệt đã từng tập luyện sử dụng đạn này, người trúng đạn sẽ bị dính sơn lên cơ thể hoặc quần áo, hoàn toàn không gây cảm giác đau đớn như các loại đạn diễn tập khác. Khi sơn dính vào người hoặc quần áo thì sẽ rất khó có thể giặt sạch, đặc biệt là trong môi trường quân đội, mỗi chiến sĩ chỉ có thể giặt tay, tiêu hao rất nhiều công sức. Vậy nên nếu một người bị trúng đạn sơn, người đó chỉ có thể chấp nhận nằm xuống và giả vờ chết, như vậy mới tránh bị đạn bắn vào người, nếu không thì nguy cơ người đó bị đạn sơn bắn vào sẽ cao hơn, quần áo sẽ bị dính sơn nhiều hơn, rất khó để có thể giặt sạch.

Cho dù không có quy định ai dính đạn sơn đều bị loại, nhưng một khi trúng đạn sơn thì sẽ chuốc lấy phiền phức vào người, nên khi người dính đạn thường sẽ tình nguyện rời khỏi diễn tập. Điều đó đồng nghĩa với việc mỗi người chỉ có thể chịu được một phát bắn của đạn sơn, lại càng nâng độ khó của buổi diễn tập thêm một phần.

Gần mười phút trôi qua, Điền cùng người còn lại do thám trở về, báo cáo một lượt tình hình bố trí của đội Một. Vị trí cắm cờ của đội Một nằm bên trong tòa nhà cao tầng mô phỏng cho hạng mục huấn luyện chống khủng bố, cũng chính là nơi mà Kiệt cùng Sơn, Tuấn Anh và Điền cố thủ trong đợt sát hạch nửa tháng trước, nhưng Điền không thể xâm nhập vào bên trong tòa nhà nên không thể biết chính xác vị trí cờ của đối phương ở phòng nào tầng nào bên trong. Trái với đội Hai phải tự xây dựng "căn cứ" bảo vệ cờ, đội Một tận dụng chính tòa nhà làm "căn cứ" của họ, nhưng điều này vô tình tạo ra lợi thế cho đội Hai, vì đội Một cho rằng chỉ cần bố trí vài người thì tòa nhà này sẽ nội bất xuất ngoại bất nhập, chính suy nghĩ này khiến họ phân bổ rất ít người ở lại canh chừng, nếu đội Hai dốc toàn lực tấn công, chắc chắn sẽ chiếm được tòa nhà này.

Nhưng người của đội Một chỉ để lại số ít để cố thủ cho tòa nhà, phần lớn sẽ xuất chinh tấn công đội Một, nếu như đội Hai cũng chỉ để lại một vài người bảo vệ cờ, có khi đội Hai sẽ sớm bị đánh bại đầu tiên.

Bàn bạc một hồi, cuối cùng cả đội đưa ra kế sách : mười người ở lại bảo vệ cờ, năm người còn lại giành cờ của đội Một. Giữa đội Một và đội Hai là một cánh rừng, những người bảo vệ cờ chặn người của đội Một ở rừng, vận dụng lối đánh du kích để phục kích đối phương, còn những người tấn công của đội Hai thì tùy cơ ứng biến.



- Ai sẽ đi tấn công đội Hai ? - Một người hỏi, lập tức tất cả cùng đồng lòng giơ tay.

- Chơi nhiều ra ít bị đi. - Kiệt đột nhiên đề xuất. - Bên nào ít hơn thì bên đó lại tiếp tục chơi, chơi đến khi nào chọn được năm người thì thôi.

Người của đội Hai : "..."

Không ai nghĩ ra cách hay hơn, đành làm theo đề xuất của Kiệt, qua ba lượt chơi, đội Hai đã chọn ra được năm người tiến công "căn cứ" của đội Một.

Năm người đó lần lượt là Kiệt, Điền và ba chiến sĩ khác tên Khánh, Triết và Quang.

Kiệt bất an nhìn Điền, thầm oán trách rõ ràng ông trời đang trêu ngươi cậu, giác quan thứ sáu mách bảo với cậu rằng sau đợt huấn luyện này kiểu gì cũng vướng vào một đống rắc rối với Điền.

Điền không bày tỏ thái độ gì khi biết Kiệt nằm trong nhóm xuất chinh của đội Hai, thản nhiên kiểm tra vũ khí đạn dược một lần, rồi chờ đợi hiệu lệnh xuất phát.

- Chúc mọi người may mắn ! - Những người ở lại bảo vệ cờ không ngừng động viên năm người xuất chiến.

- Mọi người cứ yên tâm. - Triết hồ hởi nói. - Tôi sẽ mang cờ của đội Hai về cho mọi người !

Hoét !

Triết vừa dứt lời, tiếng còi hiệu lệnh vang lên, cả năm người trong nhóm tấn công đồng loạt đứng lên, thân thủ nhanh nhẹn tiến vào cánh rừng phía trước, ý đồ mượn sự che phủ rậm rạp của cây cối để bí mật đột nhập vào "căn cứ" của đội Một.

Kiệt xung phong dẫn đầu cả nhóm, năm người đang di chuyển trong rừng, đột nhiên phía trước có động tĩnh, lập tức cậu đưa tay ra hiệu mọi người dừng lại, đồng thời nâng cao cảnh giác. Những người đi phía sau tản ra nấp sau những gốc cây xung quanh, hướng súng về phía trước, nín thở chờ đợi.

Lần này không ai được phép phạm sai lầm, nhân lực cả nhóm chỉ có năm người, nếu mất đi một người đồng nghĩa với việc thiếu nhân lực trầm trọng, có thể ảnh hưởng đến quá trình đột kích "căn cứ" đối phương.

Từ bụi cây phía trước có hai người nhảy ra, Kiệt không một chút chần chừ bóp cò vào đối phương. Đạn sơn bắn ra, trúng thân thể hai người kia liền vỡ ra, cả một vùng quần áo lẫn làn da đối phương đều nhuộm một màu sơn xanh biếc. Hai người kia ngẩn người nhìn mảng sơn bám trên người chính mình, lại nhìn năm người của đội Hai đang chĩa súng về phía mình, chỉ đành ngậm ngùi tự giác hạ súng xuống, rồi nằm xuống giả vờ đã hi sinh.

Năm người vẫn duy trì cảnh giác, lia súng xung quanh, sau khi xác nhận con đường phía trước đã thông suốt, lúc này Kiệt mới ra hiệu cho những người còn lại tiếp tục di chuyển.

Vừa rời khỏi chỗ nấp, đột nhiên từ gốc cây bên cạnh, vài phát đạn bắn ra, đạn sơn đập trúng thân cây xung quanh khiến sơn văng tung tóe, bám dính vào mấy cái cây xung quanh Kiệt. Cả năm người tim nhảy lên họng, khẩn trương quay người, vừa nã súng về phía bụi cây vừa tản ra xung quanh. Kiệt chạy vòng ra phía sau gốc cây kia, phát hiện một người khác của đội Một đang bắn về hai người Khánh và Quang, không để ý tới cậu, cậu liền chớp thời cơ bắn một phát, giây sau đã thấy màu sơn xanh biếc phủ đầy trên mặt người kia.

- Đồng chí làm hỏng gương mặt của tôi rồi ! - Người bị Kiệt bắn trúng nhăn nhó nói, vuốt sơn khỏi gương mặt.

- Ai bảo phục kích bọn tôi ? - Kiệt nhếch mép cười đáp trả lại. - Đáng đời !

Người kia quyết phải trả được thù, còn định giương súng lên bắn Kiệt, đã bị Điền từ phía sau bắn một phát, sơn phủ đầy lên tóc của người kia, mái tóc bị nhuộm một màu sơn xanh nham nhở, trông cực kì khó coi.

- Trúng đạn rồi thì nằm yên đi không tôi bắn phát nữa đấy. - Điền cảnh cáo.

Người kia cuối cùng cũng chịu thua, hậm hực đứng lên rời khỏi buổi diễn tập, mau chóng tìm cách rửa sạch sơn trên người, kẻo sơn khô lại thì ảnh hưởng đến nhan sắc mất.

- Cảm ơn đồng chí. - Kiệt bèn miễn cưỡng cảm ơn Điền.

- Đừng ngồi đó nữa. - Điền lạnh nhạt nói. - Tiếp tục di chuyển.

Năm người không nán lại lâu, lặng lẽ tiến về phía trước. Thỉnh thoảng xung quanh nghe thấy có tiếng súng sơn vang lên, thần kinh Kiệt như bị đánh động, cậu không ngừng đề cao cảnh giác, xung phong mở đường cho mọi người. 

Cả nhóm thuận lợi tới được bìa rừng bên kia, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, đánh giá tình hình của đối phương. Tòa nhà nằm trơ trọi giữa thao trường, trước cửa chỉ có hai người gác, mỗi bên xung quanh lại có hai người không ngừng đi lại tuần tra, gần như mọi lối vào đều bị canh gác chặt chẽ.

- Tòa nhà đó xa chỗ nấp quá, không thể đánh úp bất ngờ được. - Triết nhận xét.

- Chỉ có cách xông ra đánh trực diện thôi. - Quang đề xuất.

- Nếu như vậy sẽ có người phải "hi sinh". - Khánh nói. - Đặc biệt là nếu tấn công lối vào chính của tòa nhà, tụi mình đánh trực diện, đạn sơn bắn tầm xa chưa chắc đã trúng, buộc tụi mình phải tiến lại gần, như vậy đủ thời gian cho hai người giữ cửa của đội Một tìm chỗ nấp hoặc phản công lại tụi mình.



- Vậy chỉ có cách nhanh chân lên mới được. - Điền quả quyết nói. - Bây giờ chia người đi, chơi nhiều ra ít bị, chọn ra ba người đánh trực diện lối vào chính của tòa nhà.

Năm người chụm đầu chơi nhiều ra ít bị, sau một lượt chơi đã thống nhất được Triết đánh cánh trái, Quang đánh bên phải, còn Kiệt, Khánh và Điền thì cùng nhau đấu súng với hai người ở cửa chính vào tòa nhà.

- Đồng chí Kiệt xử lí người bên trái, đồng chí Điền giải quyết người bên phải đi, yểm hộ cho tôi. - Khánh đề nghị.

- Chốt vậy nhé. - Kiệt nói. - Mọi người, chuẩn bị đi !

Năm người ngồi khom người làm tư thế chuẩn bị chạy, ngay khi nghe hiệu lệnh của Kiệt, trong người tựa như có máu nóng sôi trào, cả nhóm lập tức vùng lên, nổ súng bắn về phía bốn người của đội Một.

Cả bốn người của đội Một gặp một phen bất ngờ, hai người bảo vệ hai bên tòa nhà trở tay không kịp, bị Quang và Triết bắn đạn sơn vào người, nhưng cũng hai người đội Một không phản ứng kịp, theo phản xạ lại bắn trả Quang và Triết. Bốn người đó đều bị dính sơn đầy người, dưới cái nắng chói chang, lớp sơn dần khô lại, Quang và Triết cay cú làu bàu mắng chửi hai người kia, rồi cả bốn người bị buộc phải rời khỏi diễn tập để đi vệ sinh thân thể.

Còn ba người Kiệt, Khánh và Điền xông ra cùng Quang và Triết, ban đầu định nổ súng bất ngờ nhưng đạn sơn không bắn tới hai người gác trước cửa. Hai người kia tranh thủ cơ hội phản công, người gác bên phải nổ súng, đạn sơn bắn trực diện vào Khánh, cả một vùng áo trước ngực cậu ta nhuộm một màu sơn xanh, khiến Khánh buộc phải dừng chân tại chỗ.

Kiệt nhìn về phía người vừa bắn Khánh, thấy người đó chuyển hướng chĩa súng về phía mình, theo phản xạhoảng hồn nổ súng về phía người kia. Nhưng theo phân chia từ trước thì đó vốn là mục tiêu của Điền, cậu ta và Kiệt đồng loạt nổ súng về cùng một mục tiêu, khiến người đó toàn thân đều ướt sũng sơn, trong khi người còn lại tranh thủ sơ hở của Kiệt, nổ súng về phía cậu.

Đạn sơn bắn tới, Kiệt hoảng hồn dùng tốc độ cực nhanh bắn trả lại, hai viên đạn sơn gặp nhau trong không trung đồng loạt nổ tung, sơn xanh tung tóe vương vãi lên bãi cỏ, còn có vài giọt sơn bắn lên người Kiệt. Xác suất để hai viên đạn đâm vào nhau trong không khí cực thấp, cảnh tượng này không phải ai cũng được thấy, người của đội Một thì ngẩn người trước điều vừa diễn ra, dường như không thể tin vào mắt mình.

Kiệt hoàn toàn không bị phân tâm, nhân lúc đối phương không để ý lại bóp cò thêm lần nữa, phát đạn ngắm thẳng gương mặt người kia mà lao tới, một giây sau gương mặt đối phương đã nhuộm một màu xanh da trời.

Người trúng đạn tức tối rời đi, thao trường vắng lặng chỉ còn Kiệt và Điền, lúc này Điền mới lên tiếng :

- Tại sao đã phân chia mục tiêu từ trước rồi mà đồng chí vẫn bắn vào mục tiêu của tôi thế ?

- Người ta định bắn tôi, tôi theo phản xạ bắn trả lại thôi. - Kiệt nhún vai nói.

- Lúc đó tôi cũng bắn trả lại rồi, vậy mà đồng chí chuyển qua bắn mục tiêu của tôi, lơ là mục tiêu của đồng chí. - Điền tỏ ý phê bình.

- Dù gì tôi vẫn tránh đạn kịp mà. - Kiệt tỏ vẻ không muốn nói đến vấn đề này nữa. - Tập trung chuyên môn đi, đừng để ý chuyện lúc nãy nữa.

- Hi vọng đồng chí phối hợp tốt với tôi, đừng để xảy ra sự cố như ban nãy. - Điền dặn dò.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. - Kiệt cằn nhằn.

Hai người canh chừng xung quanh, nhanh chóng đột nhập vào tòa nhà.

Bộp !

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng động, Kiệt và Điền giật mình quay lại, thấy một người khom lưng quỳ trên đất trước lối vào tòa nhà, tư thế như vừa đáp đất sau khi từ trên cao nhảy xuống. Người kia quay người lại, ánh mắt chạm mắt Kiệt, cậu cảm thấy kinh ngạc, bởi đối phương chính là Sơn.

Sơn là người đội Một, ban nãy hai đội đấu súng với nhau, Kiệt không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Bây giờ cậu ta xuất hiện một cách thần bí, ma không biết quỷ không hay như thế này, tòa nhà nằm trơ trọi như một ốc đảo, không thể nào chạy từ cánh rừng tới đây nhanh như vậy, mà dựa vào tư thế khi Kiệt bắt gặp cậu ta, chỉ có thể suy ra một điều duy nhất.

Sơn vừa nhảy từ tầng trên của tòa nhà xuống đây !

- Đồng chí đứng đó làm gì ? - Điền thúc giục. - Mau bắn cậu ta đi !

Kiệt sực nhớ ra tạm thời cậu và Sơn đang trong thế đối đầu với nhau, vội nâng súng lên định bắn cậu ta. Nhưng Sơn nhanh tay hơn hai người một bước, lấy súng hướng về phía Điền mà bóp cò, may mắn viên đạn bắn trật, chỉ trúng vào bức tường sau lưng hai người.

Mắt thấy mình bắn trượt, Sơn vội đứng lên, cắm đầu chạy một mạch vào rừng. Kiệt và Điền vội nâng súng bắn về phía cậu ta, nhưng Điền bắn mãi chẳng thế trúng, lại còn hết đạn, trong khi Kiệt lại có cảm giác có lực lượng tinh thần nào đó kiểm soát tay mình, cánh tay run rẩy bắn trượt khỏi Sơn.

- Đồng chí ấy chạy đi đâu vậy ? - Điền bất lực nhìn theo Sơn hỏi. - Không ở lại bảo vệ cờ à ?

- Cậu ta đang chạy đi gọi cứu viện. - Kiệt thở hồng hộc nói. - Tìm cờ mau lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Giang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook