Chương 32
Phương Nấm
17/11/2021
Tòa nhà này không có nhiều zombie như tòa nhà trước, cả tiểu đội di chuyển theo cầu thang bộ, trên đường thỉnh thoảng lại đụng độ một vài zombie đi lẻ tẻ, rút kinh nghiệm từ lúc tối tới giờ, mọi người đều dùng dao, lẳng lặng xử lí tất cả zombie đều bắt gặp trên đường, rất nhanh đã tới được tầng dưới cùng.
Tòa tháp Pearl Tower chỉ cách mọi người một công viên cùng con đường lớn chạy ngang qua, trên đường có không ít zombie vật vờ qua lại. Tài ra hiệu cho cả đội dừng lại, vừa nghỉ ngơi vừa quan sát tình hình một lượt, rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục di chuyển.
Khu vực công viên bên dưới chân tòa tháp Pearl Tower nom tan hoang sau trận đấu súng hồi chập tối giữa nhóm khủng bố với các lực lượng an ninh của Việt Nam. Nhiều cột đèn đường bị gãy đổ sập xuống đường, bãi cỏ cháy xém nhiều nơi, ở giữa một lối đi còn có xác một chiếc xe SUV lật ngửa chỏng vó lên trời, bị cháy tới mức chỉ còn sót lại bộ khung xe. Cả công viên chìm trong bóng tôi hiu quạnh, chỉ có chút ánh sáng rọi tới từ ánh trăng, từ ánh đènc ác tòa nhà lân cận, và từ trên đỉnh tòa tháp Pearl Tower rọi xuống, vừa đủ cho các chiến sĩ miễn cưỡng có thể thấy được đường đi.
Đoàng !
Một tiếng súng đột ngột vang lên, tựa hồ xé rách không trung, kinh động thính giác của cả chiến sĩ và zombie. Giây tiếp theo, Nhật đột nhiên ngã gục xuống đất, giữa trán còn có lỗ đạn, máu đỏ tươi rỉ ra thành vũng, lênh láng trên mặt đất.
Mọi người lập tức ngầm hiểu nhóm khủng bố đã cho người bắn tỉa phục kích mình, không ai lên tiếng tự giác tìm chỗ nấp, tránh để bọn zombie phát hiện. Kiệt liếc sơ qua lỗ đạn giữa trán Nhật, bước đầu tìm được hướng bay tới của viên đạn, trước mắt xác định tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp bên trong tòa tháp Pearl Tower, nhưng tòa tháp trước mặt quá tối, căn bản có bao nhiêu ánh sáng chiếu tới đều bị lớp kính cường lực một chiều phản xạ lại hết, không thể tìm được vị trí của xạ thủ bắn tỉa đối phương.
Kiệt và Khải đứng nấp sau một bồn cây xanh, cách đó không xa là Sơn đơn độc đứng khuất dạng sau một cây cổ thụ, căng thẳng đề phòng bọn zombie đang lảng vảng tới gần, thần kinh căng như dây đàn, nín thở không dám phát ra tiếng động. Một vùng không gian rơi vào yên lặng, xung quanh chỉ toàn là zombie, không hề có động tĩnh của bọn khủng bố hay của các nhóm chiến sĩ khác, cảm giác như nơi này đã trở thành một vùng đất chết bị bỏ hoang từ lâu vậy.
Bỗng nhiên từ tầng cao của tòa tháp, một quả pháo sáng rực rỡ được bắn ra, tạo thành hình vòng cung giữa đêm tối, cuối cùng rơi xuống cạnh thi thể của Nhật. Quả pháo sáng vẫn tiếp tục xèo xèo bốc cháy, ánh sáng đỏ rực chói sáng cả một khoảng đất, rọi chiếu rõ nét gương mặt cùng vị trí ẩn nấp của các chiến sĩ đặc công.
Chợt Tài rời khỏi chỗ nấp, khẩn trương chạy về phía tòa tháp.
- Anh Tài đi đâu vậy ? - Kiệt thắc mắc hỏi.
- Xạ thủ ở tầng Bốn. - Khải giải thích. - Quả pháo được bắn ra từ đó.
- Hắn làm thế chi vậy ? - Kiệt khó hiểu hỏi.
Vừa dứt lời, xung quanh chợt vang lên tiếng bước chân cùng tiếng rít vang ghê rợn của bọn zombie chạy tới, Kiệt lập tức ý thức được câu trả lời cho câu hỏi của mình ban nãy. Pháo sáng rực cháy giữa đất, ánh sáng nổi bật cùng tiếng xì xèo của một loạt phản ứng hóa học đang diễn ra thu hút không ít zombie, khiến bọn zombie chạy tới, vừa hay trên đường lại bắt gặp các chiến sĩ đặc công đang ẩn nấp, liền tiện thể tấn công họ, tăng thêm dân số cho lực lượng zombie.
Đoàng đoàng đoàng !
Phía sau chợt vang lên tiếng súng, Kiệt quay đầu liền phát hiện Sơn đang vất vả dùng bàn tay bị thương của mình để cố định báng súng, nã đạn về phía zombie đang lao tới, cũng đánh động không ít zombie ở gần đó. Nhưng súng của cậu ta bắn một loáng đã hết đạn, Sơn lóng ngóng vội vã thay đạn, trong khi đó một vài zombie nhân cơ hội lập tức tăng tốc, xông về phía cậu ta.
- Sơn ! Cẩn thận ! - Kiệt quát lớn, cậu vội giương súng lên, chợt bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên.
Gã zombie lao tới trước mặt Sơn, bỗng nhiên đứng khựng một cái, mặt đối mặt với cậu ta, khiến Sơn chợt trở nên căng thẳng, tay chân gồng lên sẵn sàng ứng phó với đối phương. Thế nhưng một người một zombie nhìn nhau như vậy mà chẳng có gϊếŧ chóc gì, một giây sau gã zombie ngó lơ khỏi Sơn, những zombie khác cũng không có ý đồ tấn công cậu ta, lại nhìn thấy Kiệt và Khải đứng đó không xa, lập tức gào lên rồi lao tới.
Đoàng đoàng đoàng !
- Đừng lơ là ! - Khải quát lớn, nổ súng hạ gục một toán zombie lao tới. - Kiệt ! Yểm trợ cho tôi ! Sơn, mau tập hợp lại đây ! Chúng ta rút vào bên trong tòa tháp !
Cả Kiệt và Sơn lập tức bừng tỉnh, đoạn Sơn lui về nhập bọn với Khải và Kiệt, cả ba phối hợp cùng các chiến sĩ khác, bọc hậu cả tiểu đội chiến đấu với zombie, vừa bắn vừa rút lui, tránh để tay xạ thủ của địch phát hiện mà bắn lén lần nữa.
- Bọn zombie không tấn công Sơn ! - Kiệt nói ra nghi vấn trong lòng mình.
- Lát nữa rồi nói ! - Khải căng thẳng, bắn nốt loạt đạn cuối cùng. - Yểm trợ cho tôi ! Tôi thay đạn cái !
Nửa tá zombie lập tức lao đến, Kiệt và Sơn cũn xông tới, hai người phối hợp ăn ý, tả hữu xung đột người dùng dao kẻ nổ súng, quét sạch nửa tá zombie kia, đoạn hạ gục thêm một tá zombie khác. Lúc này Khải đã thay xong đạn, mà những người khác cũng rút vào bên trong tòa tháp Pearl Tower thông qua cửa thoát hiểm, ba người liên tạm ngừng nổ súng, vội vã chạy vào bên trong tòa nhà, rồi đóng cửa chặn bọn zombie lại bên ngoài.
Tài và Khải tìm được đồ đạc để chặn cửa, mọi người cầm chắc súng trong tay, đề phòng bọn zombie phá cửa xông vào, nhưng bọn zombie chỉ đập phá một lúc, âm thanh huyên náo giảm dần, rồi bên ngoài lại rơi vào tĩnh lặng.
Lúc này mọi người mới buông vũ khí xuống, tạm thời nghỉ ngơi lấy sức, điểm danh lại thì thấy sĩ số lại khuyết thêm một người nữa, không khí bỗng chốc lại có sức nặng, khiến ai nấy đều cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề.
- Tôi vừa nhận được thông báo từ cấp trên. - Tài thở dốc nói. - Trực thăng của Kheang đã xâm phạm vào không phận Việt Nam, dự kiến mười phút nữa sẽ tới Nam Giang. Phía không quân đã phái máy bay đánh chặn, nhưng chỉ sợ không thể đuổi kịp, họ yêu cầu chúng ta phải khẩn trương bắt được Kheang trước khi y kịp bỏ trốn trên chiếc trực thăng của mình.
Nếu các chiến sĩ đặc công để sổng mất Kheang, chỉ có thể nhờ vào không quân mới đuổi kịp hắn ta, như vậy có khả năng cao sẽ phát sinh không chiến trên bầu trời tỉnh Nam Giang, đặc biệt là ở những nơi nhạy cảm như biên giới Việt Nam - Campuchia. Trong trường hợp bắn rơi được máy bay của Kheang, sẽ có hai khả năng, một là Kheang tử vong, như vậy sẽ thoát được sự phán xét của luật pháp và nhân dân Việt Nam; hai là hắn có cơ may sống sót, nhân lúc hỗn loạn sẽ lén bỏ trốn về Campuchia, thoát khỏi sự truy lùng của Việt Nam, cho dù có chịu sự xét xử của luật pháp Campuchia thì cũng không xứng đáng với những tội ác mà hắn đã gây ra ở Nam Giang.
Bên ngoài là zombie bao vây tứ phía, bên trong là bọn khủng bố đang chờ mọi người chui đầu vào rọ, một chặng đường đầy rẫy tử vong chết chóc, trong một buổi tối tiểu đội Hai lại vừa hi sinh mất hai người. Cơ hội duy nhất để bắt kẻ chủ mưu vô tình lại biến thành áp lực đè nén lên vai các chiến sĩ, ai nấy đều nơm nớp lo sợ rằng bản thân có cố gắng đến mấy cũng không thể đảm nhận nổi nhiệm vụ này.
- Mau chỉnh đốn lại tinh thần ! - Tài nhận thấy sĩ khí của mọi người xuống dốc bèn nói. - Tổ quốc giao phó nhiệm vụ cho các đồng chí, không phải để các đồng chí tiêu cực như vậy ! Địch có thể mạnh gấp hàng lần ta, nhưng trong từ điển của bộ đội đặc công không có hai từ "đầu hàng", chúng ta không thể để địch chạy thoát, phải bắt chúng trả giá cho những gì mình làm, cũng để cảnh báo bọn chúng đừng bao giờ gây sự với đất nước này !
- Địch chỉ có năm người, chúng ta có 12 người. - Khải tiếp lời. - Các đồng chí việc gì phải lo lắng ? Nếu có đồng chí nào sợ hãi, hãy ở lại đây, tự tìm cách quay về, đừng để ảnh hưởng tới những người khác !
Các chiến sĩ đều yên lặng không nói gì, cho dù nhiệm vụ có khó khăn, nhưng họ ý thức được mọi người đều là những tinh anh của quân đội, không thể làm xấu mặt hình tượng quân nhân. Kiệt và Sơn lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều đã chứng tỏ bản lĩnh khi thi tuyển thành công vào binh chủng đặc công với những hạng mục còn khó khăn hơn việc này nhiều lần, việ gì phải e ngại nữa.
- Nếu không ai sợ, vậy đừng có mang vẻ mặt nặng nề như bị ép buộc như vậy ! - Tài nghiêm khắc nói. - Bây giờ chỉnh đốn trang bị, di chuyển lên phía trên !
Các chiến sĩ tiếp tục di chuyển, Tài dẫn đầu men theo cầu thang thoát hiểm, không dám bật đèn pin sợ bị lộ vị trí, mọi người yên lặng nối đuôi nhau, nhẹ nhàng dẫm lên các bậc cầu thang, di chuyển lên phía trên.
Cạch !
Bộp bộp bộp !
Cả nhóm vừa lên tới tầng ba, phía trên chợt có tiếng mở cửa, giây tiếp theo có thứ gì đó men theo cầu thang mà rơi xuống, đập vào bờ tường mà dừng lại trước mũi chân Tài.
Trong một tích tắc đồng tử của Tài co rút kịch liệt, anh ta vội quay người, gắt gao quát lớn :
- Có lựu đạn !
Bùm !
Tài vừa dứt lời, quả lựu đạn phát nổ, thân thể Tài bị bắn ngược ra đằng sau, xô ngã mấy chiến sĩ khác. Anh ta hứng trọn toàn bộ lực xung kích cùng nhiệt độ từ vụ nổ, nội tạng bị va đập dẫn tới tổn hại nghiêm trọng, lập tức tử vong tại chỗ.
Đoàng đoàng đoàng !
Mọi người vừa được một phen bất ngờ, lại thấy tiểu đội trưởng của mình hi sinh, còn chưa biết phải làm gì tiếp theo, phía trên lại có tiếng súng vang lên, một cơn mưa đạn trút xuống một đoạn cầu thang thoát hiểm. Khắp nơi đều ngập tràn mùi thuốc súng, đạn nã từ trên xuống phát ra ánh lửa, trong ánh sáng chập choạng Kiệt thấy một bóng người ở cầu thang thoát hiểm lên tầng trên, vừa chạy vừa nã đạn xuống dưới, ý đồ dùng hỏa lực cắt đuôi các chiến sĩ đặc công.
Khải không hề lo sợ, anh ta chạy khỏi chỗ tránh đạn, ánh mắt gắt gao nhìn về phía kẻ địch, hướng súng lên bóp cò.
Đoàng !
- Hự ! - Giây phút viên đạn rời nòng, một viên đạn từ phía đối phương bắn trúng bả vai Khải, máu từ vết thương văng ra tứ tung, Kiệt còn cảm nhận được vài giọt chất lỏng ấm nóng bắn vào mặt mình.
- Anh Khải ! - Sơn lao tới hỏi. - Anh không sao chứ ?
- Cẩn thận ! - Khải quát, kéo Sơn lại phía mình, giây tiếp theo loạt đạn nã tới, đạn găm xuống mặt sàn ngay tại nơi Sơn vừa đứng.
Sơn : "..."
- Tôi không sao. - Khải nói, lúc này mới khẽ nhăn mặt vì hành động cứu Sơn vừa rồi ảnh hưởng đến vết đạn trên bả vai anh ta.
Tiếng súng chợt dứt, xạ thủ phía trên không còn nã đạn nữa, lúc này mọi người mới ổn định lại hàng ngũ, phát hiện Tài và hai người nữa đã bỏ mạng vì lựu đạn nổ hoặc trúng đạn lạc từ trên trời xuống. Ngay lập tức Khải từ tiểu đội phó lên thành tiểu đội trưởng, anh ta nén cơn đau thúc giục mọi người :
- Đừng tiếc thương cho đồng đội nữa, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đi ! Xong việc rồi muốn khóc lóc thế nào cũng được !
Không ai phản đối gì, quay người tiếp tục di chuyển.
- Anh Khải ! - Lúc này trong đầu Kiệt nảy ra ý nghĩ, lập tức báo cáo với Khải.
- Chuyện gì vậy ? - Khải cau mày hỏi.
- Em nghĩ chúng ta nên chia nhau ra, đừng đi chung với nhau như vậy nữa. - Kiệt nói. - Đi cùng nhau như vậy dễ bị diệt toàn quân lắm !
- Đồng chí nói có lí đấy. - Khải nói. - Vậy Kiệt, Sơn, Chiến, Bình, bốn cậu tìm một cầu thang thoát hiểm khác rồi lên đi, lát nữa gặp nhau trên kia !
Kiệt, Sơn cùng hai người đồng đội nhanh chóng nhận lệnh, bốn người kiểm tra kết nối của bộ đàm cá nhân, sau khi đảm bảo bộ đàm không có trục trặc kĩ thuật thì mở cửa thoát hiểm của tầng ba. Tầng ba của tòa tháp cùng với những tầng bên dưới là một phần của trung tâm thương mại, khắp nơi đều chìm trong bóng tối, các quầy hàng đã đóng cửa từ sớm vì có yêu cầu phong tỏa tòa tháp Pearl Tower từ chiều, vậy nên cũng chẳng có người nào vãng lai ở đây khi bọn khủng bố phát tán mầm bệnh zombie, vì thế trong tòa tháp này căn bản không hề có zombie nào nữa.
Bầy zombie ngoài kia là tuyến phòng thủ cuối cùng của bọn khủng bố, chỉ cần vượt qua được phòng tuyến đấy là tới được sào huyệt của địch, có thể cưỡng chế địch phải ra mặt chiến đấu.
Bốn người chạy băng qua một đoạn hành lang dài, lướt qua các cửa hàng thuê mướn mặt bằng đóng cửa im lìm, nhanh chóng tìm thấy bản đồ ở một góc tường gần cầu thang cuốn, lập tức xác định được vị trí của một cầu thang thoát hiểm khác. Bốn người lại tiếp tục di chuyển về phía cầu thang kia, cố gắng đi thật nhẹ nhàng, không tạo ra tiếng động, lấy tốc độ nhanh nhất tới được lối thoát hiểm, khẩn trương chạy vào rồi tiếp tục chạy lên trên, thời gian gấp gáp không ai dám chần chừ lâu.
Cầu thang thoát hiểm tối tăm, im ắng đến rợn người, tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng ù ù vo ve quanh quẩn bên tai. Kiệt, Sơn cùng hai người đồng đội cẩn trọng chạy lên, căng thẳng quan sát phía trên, thỉnh thoảng lại nghe tiếng súng nổ đùng đoàng từ cầu thang thoát hiểm bên kia mà cảm thấy rùng mình, trong lòng lại lo lắng cho tính mạng của những người đồng đội của mình phía bên kia, lại lo sợ đối phương sẽ mai phục bốn người ở bên này. Nhưng một đường chạy lên của mọi người khá thuận lợi, căn bản chẳng hề chạm trán kẻ thù, cứ ngỡ nguy hiểm không còn cận kề, mức đề phòng của bốn chiến sĩ hạ xuống một chút.
Thời gian gấp gáp, Kiệt, Sơn, Chiến và Bình rất nhanh đã tới được tận cùng của cầu thang thoát hiểm. Ba tầng trên cùng của tòa tháp Pearl Tower đã được Kheang thu mua và sửa chữa thành một căn biệt thự trên không trung dành riêng cho hắn, cũng vì thế mà cầu thang thoát hiểm từ tầng thấp nhất thuộc biệt thự của Kheang trở lên đã bị tháo gỡ hoàn toàn nhằm tránh kẻ gian đột nhập, cũng vì thế mà cầu thang thoát hiểm chỉ dừng lại ở tầng đầu tiên của biệt thự của Kheang, mà cánh cửa thoát hiểm dẫn ra nhà của ăn đã bị khóa từ bên trong, người bên ngoài cầu thang căn bản không thể đột nhập vào được.
- Tính sao bây giờ ? - Bình nhìn một lượt cánh cửa rồi nói. - Cửa này dùng thanh khóa ngang, lại bị khóa chốt từ bên trong, bốn đứa mình dùng sức đập cửa cũng không phá nổi cánh cửa này.
- Chỉ có một cách thôi. - Kiệt nói. - Bốn đứa mình hợp sức lại đập cửa, bằng mọi giá phải phá được cánh cửa này.
Bình : "..."
- Đập cửa sẽ tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý của đối phương mất. - Chiến nói.
- Đối phương đang dồn hết hỏa lực về cầu thang thoát hiểm bên kia, đe dọa tính mạng cho đồng đội của tụi mình. - Kiệt giải thích. - Tụi mình phá cửa để đánh động địch, thu hút sự chú ý của đối phương, tạm thời phân tán lực lượng của chúng, khiến chúng không thể gây nguy hiểm đến nhóm của Khải được nữa.
Đây chính là chiến thuật gọng kìm, tấn công kẻ thù từ hai phía, khiến cho địch phải dàn trải lực lượng để đối phó với những đợt tấn công từ nhiều hướng của phe ta, làm suy yếu sức chiến đấu tại một vị trí của mà nhóm của Kiệt tấn công.
Sơn, Chiến và Bình cảm thấy phân tích của Kiệt cũng có lí, bốn người lập tức lùi lại lấy đà, rồi không hẹn mà cùng đồng loạt lao tới, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình xô thật mạnh vào cánh cửa kia.
Rầm !
Cánh cửa rung lắc một cái, bốn người bị va đập mạnh đến choáng váng đầu óc, Kiệt nhanh chóng giữ lại được thăng bằng, rồi cùng ba người còn lại lao tới đạp vào cánh cửa một lần nữa.
Rầm !
Cánh cửa xuất hiện vết nứt, lần này Kiệt cầm báng súng, đập thật mạnh vào cánh cửa. Vô số bụi bẩn cùng vụn nhựa lả tả rơi xuống đất, vết nứt trên cánh cửa mở rộng thành một lỗ thủng lớn, Kiệt tiếp tục dùng báng súng đục khoét cánh cửa, mở rộng lỗ thủng rồi luồn tay qua đó, thành công mở được cánh cửa từ bên trong.
Cánh cửa dẫn tới phòng bếp của biệt thự nhà Sarada, lúc này biệt thự sáng rực ánh đèn, căn phòng bếp được quét sơn màu trắng, ánh đèn vàng dịu hắt lên bức tường trắng làm nổi bật lên vẻ bình yên thuần khiết cho ngôi nhà, trái ngược hẳn với lòng dạ của chủ nhân ngồi nhà này. Mọi người cẩn trọng bước vào, rất nhanh Kiệt đã tìm thấy hai chiếc camera an ninh quay 360 độ được lắp đặt ở phòng bếp, loại camera này không có điểm mù, trong phòng bếp cũng không có chỗ nào để tránh khỏi tầm quan sát của camera, Kiệt nhanh chóng ý thức được rằng bốn người căn bản đã bị địch phát hiện, có lẩn trốn cũng vô ích, phải chuẩn bị tinh thần đối phó với người của địch.
Ra khỏi phòng bếp là một đoạn hành lang dẫn thẳng tới phòng khách, Kiệt đi trước mở đường, phát hiện ở đoạn hành lang này còn bố trí một camera quay 360 độ khác, cậu không suy nghĩ nhiều, rút khẩu súng ngắn bên hông, một phát nhắm chuẩn, nhả đạn bắn rụng camera kia.
Khoảnh khắc đó một bóng người lao vút qua ở phòng khách, Kiệt vội rút đầu lại, ý thức được đối phương đã lộ dạng, cậu vội cầm chắc khẩu súng MP5 trong tay, cứ tưởng sẽ đối đầu với một làn mưa đạn bắn tới, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Cộp ... Cộp ... Cộp ...
Ngay khi Kiệt định ra khỏi chỗ nấp, tính sổ đối phương, một quả lựu đạn từ phía phòng khách bay tới, dừng lại ngay trước mặt Kiệt.
Đồng tử Kiệt co rút kịch liệt, cậu vội quay người lại, lao vào trong phòng bếp, vừa chạy vừa quát lớn :
- Có lựu đạn ...
Bùm !
Kiệt chưa dứt lời, quả lựu đạn phát nổ, may mà cậu đã chạy khá xa, thoát khỏi phạm vi gây chết của vụ nổ, nhưng bản thân vẫn hứng chịu một lực xung kích, thân thể cậu bị hất văng về phía trước. Cậu mất đà ngã xuống, mắt hoa lên chóng mặt, bên tai ong ong, thính giác ù đi, nhất thời cảm thấy khó chịu cùng cực.
Sơn xuất hiện trong tầm mắt Kiệt, hối thúc nói gì đó với cậu, nhưng tựa hồ có một luồng sóng vô tuyến quấy nhiễu tâm trí, tạo thành bức tường chắn không cho phép thính giác của Kiệt nghe được Sơn nói gì. Cậu khẽ nhăn mặt cố ổn định lại tinh thần, bên tai dần dần nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng súng nổ văng vẳng mỗi lúc lớn dần, lại thấy Sơn hoang mang nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh kia, cuối cùng gọi Bình đến giúp một tay, kéo cậu nấp sau một quầy bếp.
Kiệt nhanh chóng ổn định lại tinh thần, phát hiện Sơn và Bình đứng kế bên cậu, mượn quầy bếp làm công sự, nổ súng bắn trả lại đối phương, cách đó không xa là thi thể của Chiến nằm gục trong vũng máu, không còn chút hơi ấm nào của sự sống.
- Mày tỉnh lại rồi à ? - Sơn thúc giục.
- Tiếp tục chiến đấu, tao không cần mày lo ! - Kiệt bật dậy, cảm thấy vẫn còn chút choáng váng, cậu khẽ lắc đầu, lấy lại thăng bằng rồi cầm súng lên, hơi nhoài đầu ra quan sát đối phương.
Đối phương là một nam nhân ngoại quốc, cao to lực lưỡng, mái tóc vàng kim, gương mặt góc cạnh rõ ràng, là một vẻ đẹp trai muốn cuốn hút người đối diện.
Đặc biệt là ánh mắt xanh ngọc bích đặc trưng của người Bắc Âu, khiến cho Kiệt dù là đàn ông cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của đối phương.
Ngoại hình đẹp trai sáng sủa mà lại làm lính đánh thuê, đi khắp nơi trên thế giới, gieo rắc đói khổ lầm than cho nhân dân, lúc này đang điên cuồng nổ súng về phía ba người lính đặc công Việt Nam, không buồn nghĩ đến việc tiết kiệm đạn dược. Kiệt cảm thấy có chút tiếc nuối, nghĩ rằng người này có đủ điều kiện để tham dự cuộc thi người mẫu nam, có điều người này lại lầm đường lạc lối, bước chân vào con đường tràn ngập tử vong chết chóc, chỉ có thể đầu thai sang kiếp sau, y mới có cơ hội tận dụng được vẻ đẹp trời ban, làm lại cuộc đời.
Sơn và Bình bắn yểm trợ, còn Kiệt thì bình tĩnh nhắm bắn bóp cò, một viên đạn găm thẳng vào yết hầu của địch. Tên lính đánh thuê ngã ngửa ra sau, máu đỏ tươi văng đầy trên tường trắng, trợn tròn mắt nhìn về phía ba người, nhanh chóng tắt thở.
Kiệt rời khỏi chỗ nấp, kiểm tra một lượt thân thể của Chiến, xác nhận cậu ta đã hi sinh, bất giác thở dài một cái. Người trước mặt buổi sáng còn cùng Kiệt và Sơn vui vẻ giả trang thành khủng bố bắt cóc con tin, vậy mà đến đêm lại bị chính khủng bố tước đi sinh mạng của mình.
Không khí phòng bếp chợt có chút nặng nề.
- Tiếp tục di chuyển. - Kiệt đứng dậy nói, không nhìn Chiến nữa, dẫn hai người còn lại tránh khỏi thi thể của gã lính đánh thuê người Bắc Âu kia, tiếp tục truy tìm Sarada cùng đồng bọn của hắn.
Ba người men theo hành lang, đi tới phòng khách rộng lớn được trang hoàng bởi đủ loại trang thiết bị nội thất tinh xảo đắt tiền, hai bên phòng khách còn có hai cầu thang hình lưỡi liềm dẫn lên tầng trên, ở một óc là cánh cửa thoát hiểm, dẫn tới cầu thang mà nhóm của Khải đang chạy lên. Kiệt nhanh chóng tìm thấy bốn camera quay 360 độ khác, không nghĩ ngợi nhiều liền nổ súng bắn rụng số máy quay kia, đoạn định ra mở khóa cửa thoát hiểm, không để nhóm của Khải chật vật phá cửa giống nhóm của cậu ban nãy nữa..
Từ phía cầu thang chợt có bóng người lao xuống, vừa lộ diện đã lập tức nã đạn về nhóm của Kiệt. Ba người vội vàng nấp sau một bộ tràng kỉ, Kiệt nhìn thấy đối phương gồm hai người mang dấp dáng của người Mỹ Latin, vẻ mặt hung ác liên tục xả đạn từ khẩu súng máy trên tay, ba người lính đặc công chạy đến đâu liên nã đạn tới đó, một khoảng tường trắng phau bị bắn nát vụn, gạch ngói bụi vữa tứ tung trong không khí, bộ tràng kỉ đắt tiền cũng chịu chung số phận, cả phòng khách ban nãy còn sạch sẽ ấm cúng giờ trở nên dơ bẩn hỗn loạn.
Ba người chia nhau, Kiệt và Sơn lợi dụng nội thất trong nhà, khéo léo di chuyển tránh né đường đạn điên cuồng lao tới, dẫn dụ sự chú ý của hai người Mỹ Latin kia, còn Bình thì chớp lấy thời cơ, tranh thủ sơ hở của đối phương mà móc súng ngắn, canh chuẩn rồi bóp cò. Nói thì chậm hành động lại nhanh, trong tích tắc đã thấy một viên đạn bắn ra từ nòng súng ngắn, hung hăng rạch một đường sáng chói trong không khí, găm thẳng vào tay một trong hai người ngoại quốc kia.
Người bị trúng đạn lập tức nhăn mặt đau đớn, lực dồn xuống cánh tay chợt yếu hẳn đi, lập tức không thể kiềm chế khẩu súng máy trên tay gã nữa, khẩu súng mất khống chế rơi xuống đất, vẫn không ngừng nã đạn. Tiếng súng nổ dồn dập, khẩu súng máy nhận phản lực từ viên đạn thành lực đẩy li tâm, nòng súng vừa nã đạn vừa chuyển động một góc 360 độ, càn quét mọi ngóc ngách ở phòng khách, bụi bặm vụn gỗ gạch ngói văng tứ tung, Kiệt và Sơn cắn răng nấp dưới gầm cầu thang, chỉ sợ đạn súng máy bắn xuyên thủng qua cầu thang mà làm trọng thương hai người.
Chờ đợi nửa phút, tiếng súng máy cuối cùng cũng dứt, cả phòng khách rơi vào yên lặng. Kiệt và Sơn thủ sẵn khẩu MP5 trên tay, rời khỏi chỗ nấp, phát hiện bốn mặt tường và mọi nội thất trong phòng khách đều lỗ chỗ đạn. Chính giữa phòng là thi thể của hai người Mỹ Latin ban nãy, hai người này không may bị súng trên tay mình gϊếŧ chết, bị bắn đến mức thịt nát xương tan, chỉ còn lờ mờ nhận ra đây từng là con người. Khắp nơi trên mặt sàn đều là vỏ đạn rỗng, hai khẩu súng máy nằm im lìm trên đất, nòng súng vẫn còn nghi ngút khói, mùi thuốc súng nồng nặc khắp phòng khách, may mà ba người lính đặc công đều mang theo mặt nạ phòng độc nên không ngửi được thứ mùi khó chịu này.
- Bọn này nguy hiểm thật, còn mang theo cả súng máy vào Việt Nam nữa. - Sơn tặc lưỡi nói.
- Bọn này còn có cả tên lửa phòng không vác vai mà, súng máy đã nhằm nhò gì. - Bình lom com rời khỏi chỗ nấp, toàn thân bám đầy bụi vôi trắng, ngán ngẩm nói. - Không biết tụi này còn món gì chưa thể hiện ra ... Kiệt ! Sơn ! Coi chừng ...
Bình chưa dứt lời, Kiệt cảm nhận có luồng gió từ sau lưng lướt ngang mặt mình, một con dao lao vút tới găm thẳng vào ngực của Bình. Cậu ta mở trọn mắt, há miệng khó nhọc hớp lấy từng ngụm không khí, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía cầu thang sau lưng Kiệt và Sơn, đoạn ngã gục xuống đất tắt thở.
Kiệt và Sơn phản ứng cực nhanh, vội quay ra phía sau, phát hiện hai người phụ nữ, mái tóc đen tuyền dài óng ả, gương mặt thanh tú đậm chất Á Đông mặc đồ đen bó sát toàn thân, từ tầng hai của biệt thự nhẹ nhàng nhảy xuống, chặn ngang trước mặt hai người chiến sĩ. Kiệt và Sơn ngầm hiểu ý nhau, cậu đánh tay đôi với ả lính đánh thuê còn Sơn sẽ phụ trách giải quyết gã đàn ông kia.
Bất chợt ả lính đánh thuê nhìn Sơn, kinh hãi nói một tràng dài tiếng Nhật, Kiệt nghe phong phanh có hai chữ "zombie", khiến sắc mặt nữ lính đánh thuê còn lại trở nên hoang mang.
Hiển nhiên hai người Nhật Bản trước mắt đã nhận ra Sơn bị lây nhiễm mầm bệnh mà đồng bọn chúng phát tán từ trước, hiện giờ cậu ta đang trong giai đoạn biến đổi thành zombie
Lợi dụng hai người còn mất tập trung, Kiệt và Sơn đồng loạt lao về phía trước, chủ động khơi mào, tung đòn tấn công đối phương.
Đối thủ của Kiệt nhanh chóng lấy lại tập trung, ả lùi lại một bước về phía sau, nghiêng người tránh được một cước đánh tới của Kiệt, hất mái tóc dài đen nhánh của ả quật thật mạnh vào mặt cậu. Thân thủ của ả lính đánh thuê cực nhanh, Kiệt bị mái tóc dài của ả làm rối tung mù mịt, tầm nhìn bị che khuất, cậu vội đưa tay gạt mái tóc của ả qua một bên, nhìn qua tấm mặt nạ phòng độc đã thấy ả xoay người, trên tay cầm một con dao quân dụng, một đường đâm từ dưới hướng thẳng lên cằm của Kiệt. Cậu giật mình ngửa người ra sau, tránh được một dao, ả lính đánh thuê lập tức duỗi chân quét một đường vòng cung trên mặt đất, nhẹ nhàng gạt giò Kiệt, khiến cậu mất đà ngã ngửa ra đất. Đối phương không chần chừ một giây, dùng chân đè lên ngực Kiệt, khiến lồng ngực cậu trở nên đau nhói, tay chân trở nên tê dại, đoạn ả cúi người, lột phăng mặt nạ phòng độc của Kiệt vứt sang bên, hung hăng nhìn cậu.
Nữ nhân lính đánh thuê trước mắt quá nhanh nhẹn, ra đòn cũng quá dứt khoát, Kiệt chỉ có thể yếu ớt chống đỡ từng đòn của ả, mà giờ cậu bị khống chế nằm trên đất, chân ả lính đánh thuê nặng như cột đình, Kiệt nén cơn đau đưa tay lên định gạt chân cô, nhưng càng cử động lại càng tức ngực. Nữ sát thủ cầm con dao bằng hai tay, lưỡi dao hướng về mắt Kiệt, Kiệt định cầu cứu Sơn, thấy cậu ta cũng đang chật vật chiến đấu với kẻ thù của mình, căn bản không thể giúp đỡ, cứu cậu khỏi một dao này.
Con dao trên tay đối phương không chút nương tình mà hạ xuống, đột nhiên từ phía cửa thoát hiểm vang lên một tiếng nổ rõ to, giây tiếp theo cánh cửa thoát hiểm bị hất văng sang một bên, khói trắng mịt mù khắp nơi, vài bóng người mặc quân phục rằn ri màu xanh đặc trưng của bộ đội đặc công xông vào, liếc một lượt kiểm tra căn phòng, người dẫn đầu phát hiện hai ả lính đánh thuê đang khống chế Kiệt và Sơn, bèn nâng súng chuẩn bị bóp cò.
Ả đang khống chế Kiệt vội phóng con dao trên tay, nhất thời dời sự tập trung khỏi Kiệt, sức lực mà ả dồn xuống chân bỗng vơi đi đáng kể.
Con dao chuẩn xác cắm thẳng vào bụng người lính dẫn đầu, người kia ôm bụng ngã xuống, Kiệt thấy đồng đội bị ả lính đánh thuê trước mắt gây hại, lập tức máu nóng xông lên đến não, cơn phẫn nộ biến hóa thành sức lực, cậu hơi gượng người ngồi dậy, tay bám lấy bắp đùi nữ sát thủ, gồng hết sức mình nắm lấy chân ả nhấc lên. Ả lính đánh thuê thấy vậy bèn hốt hoảng đè thật mạnh xuống người Kiệt, nhưng cho dù ả có được huấn luyện chiến đấu chuyên sâu như thế nào thì bản thân cũng chỉ là phụ nữ, thể lực thua xa đàn ông, sau một hồi tranh chấp đã bị Kiệt hất khỏi người cậu, ngã văng sang một bên.
Nhân lúc nữ sát thủ còn choáng váng mặt mày, Kiệt lồm cồm bò dậy, mắt nhìn thấy khẩu súng MP5 của cậu nằm cách đó không xa, cậu vội vã bò tới, định chồm lấy khẩu súng trước mắt.
Nữ lính đánh thuê nhìn thấu ý đồ của Kiệt, ả đứng dậy, vồ lấy con dao cắm trên ngực Bình cách đó không xa, lao về phía Kiệt, kéo cậu vào lòng mình, vòng tay qua cổ cậu rồi kẹp lại, gồng hết sức giữ cậu lại. Hô hấp của Kiệt trở nên khó khăn, một tay cậu cố gỡ tay của ả sát thủ, tay kia cố với lấy khẩu súng MP5, ả sát thủ không chần chừ một giây, giơ dao lên định cắt cổ Kiệt.
Đoàng !
Tiếng súng nổ giòn tan vang lên, viên đạn bắn trúng cánh tay cầm dao của nữ sát thủ, máu thịt văng tung tóe, khiến ả trở nên đau đớn, cánh tay kẹp cổ Kiệt dần được nới lỏng một cách vô thức. Kiệt chớp lấy thời cơ vội vùng thoát khỏi nữ sát thủ, chồm dậy trượt về phía trước, vồ lấy khẩu súng MP5, nhanh nhẹn quay người, lập tức thấy đối phương nén nhịn cơn đau cầm dao giơ lên, tư thế chuẩn bị phóng dao, cậu không chần chừ một giây liền mở khóa hướng thẳng nòng súng về phía nữ lính đánh thuê, kiên định nổ súng.
Đoàng !
Phập !
Một viên đạn xé rách yết hầu của nữ lính đánh thuê, cùng lúc đó con dao của ả sát thủ phóng tới, Kiệt hoảng hốt giơ tay lên trước ngực, lưỡi dao găm thẳng vào cánh tay Kiệt, lập tức một cơn đau tê dại xông thẳng tới não, máu từ vết thương rỉ ra, cả một bên tay áo lập tức nhuộm môt màu máu đỏ tươi.
Kiệt nén cơn đau, nhìn đối thủ của mình, xác nhận ả đã thiệt mạng, lại quay qua xem tình hình bên Sơn, thấy cậu ta cũng thuận lợi tiêu diệt đối thủ của mình, chính cậu ta là người đã bắn phát súng giải nguy cho Kiệt ban nãy. Hai người nhìn nhau, Sơn chợt giơ ngón cái lên biểu dương Kiệt, cậu chỉ gật đầu đáp lại, đoạn đứng lên lại thấy đau nhói ở chân, lúc này Kiệt mới ý thức được có lẽ chân của cậu đã bị chấn thương sau khi bị ả sát thủ gạt giò ban nãy.
Kiệt quên đi cơn đau, khập khiễng tiến lại phía nhóm của Khải, phát hiện bọn họ đang quây quần người bị trúng dao của ả sát thủ ban nãy, mà người bị trúng dao lại chính là Khải.
- Anh Khải. - Kiệt mệt nhọc hỏi. - Anh không sao chứ ?
- Đừng ... lo ... cho tôi ... - Khải đau đớn thở dốc. - Mau đi ... bắt Kheang lại ... Máy bay của hắn ... sắp đến rồi ... đừng để hắn chạy thoát ...
Kiệt nhìn một lượt nhóm của Khải, chỉ còn Khải, một người đồng đội cùng tiểu đội Hai và một người của trung đội Một, ai nấy đều thương tật đầy mình, có vẻ như chiến đấu trong không gian cầu thang thoát hiểm chật hẹp đã gây ra nhiều thiệt hại cho đơn vị của Kiệt, xem chừng tình hình của Kiệt và Sơn còn khá khẩm hơn nhóm của Khải rất nhiều.
- Bảo, đưa Khải quay lại vòng cách li đi. - Kiệt nói, đoạn quay qua người của trung đội Một. - Đồng chí này đi cùng bọn tôi.
Người của trung đội Một không phản đối, lập tức kiểm tra vũ trang, đoạn xung phong dẫn đầu, Kiệt và Sơn khập khiễng đi phía sau.
Tầng hai của biệt thự chỉ có một tên lính đánh thuê gốc Ấn canh giữ, ba chiến sĩ đặc công rất nhanh đã xử lí được hắn, nhưng sau đó mọi người liền nghe thấy tiếng động cơ trực thăng ầm ầm vang lên ở tầng trên.
Trực thăng của Kheang hiển nhiên đã đến.
Thời gian không còn nhiều, Kiệt và Sơn nén nhịn mọi cơn đau trong người, theo chân ngưòi của trung đội Một khẩn trương lên tầng ba. Khác với hai tầng dưới, tầng thượng của biệt thự cũng là tầng trên cùng của tòa nhà là một căn phòng nhỏ, bên trong có đủ mọi vật tư thiết bị lạ hoắc mà Kiệt chưa thấy trước đây, ngoài ra trong một góc nhà còn chất một đống vũ khí, trong đó còn có vũ khí hạng nặng như tên lửa vác vai hoặc súng máy, rất có thể những trang bị này của đám lính đánh thuê bỏ lại vì trọng lượng quá lớn của chúng nên không thể mang theo lên trực thăng, nếu không sẽ gây khó khăn cho việc cất cánh máy bay.
Ngưòi trung đội Một tìm thấy cánh cửa dẫn ra bãi đáp trực thăng bên ngoài, anh ta bèn lại gần mở ra, lập tức một luồng gió lớn bên ngoài thổi ập tới, khiến Kiệt choáng váng suýt ngã, may mà kịp giữ thăng bằng.
Bên ngoài, chiếc trực thăng tư nhân vừa hạ cánh, chỉ còn một người Đông Nam Á và một người gốc Trung Á đang vội vã trèo lên máy bay. Thấy người của trung đội Một vừa ló dạng, gã Trung Á nâng khẩu súng máy cầm tay, hướng nòng về phía các chiến sĩ, không chần chừ lập tức nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng !
Vô số viên đạn đùng đoàng bắn tới, người của trung đội Một không né kịp, hứng trọn một tá đạn súng máy, thân thể giống như một túi máu bị bắn vỡ ra, máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Tên lính đánh thuê người Trung Á ý thức được còn có sự hiện diện của Kiệt và Sơn, lập tức chuyển hướng nòng súng, đạn bắn xuyên qua tường gạch, hung hăng không chút nương tình bắn phá trang thiết bị trong phòng, Kiệt và Sơn vất vả lắm mới tìm được chỗ nấp đủ dày để cản những viên đạn.
Đạn bắn tới như mưa, tiếng súng đùng đoàng rền rĩ bên tai, Kiệt cắn răng chịu đựng, thính giác cứ ngỡ như bị tra tấn đến mức sắp tàn phế tới nơi.
Tiếng súng chợt dừng, căn phòng bừa bộn tan hoang bởi vết đạn, thi thể của ngưòi trung đội Một nằm gục trên vũng máu, miễn cưỡng mới nhận ra được đây từng là con người. Kiệt lao khỏi chỗ nấp, phát hiện Kheang và gã lính đánh thuê đã lên được máy bay, chiếc trực thăng đang chuẩn bị cất cánh.
Kiệt nảy ra một ý định, lao đến đống vũ khí ở góc phòng, lấy ra ống phóng tên lửa vác vai, nén nhịn cơn đau truyền tới ở cánh tay, cùng Sơn nâng khẩu ống phóng đặt lên vai Kiệt, hướng nòng súng về phía chiếc máy bay, căn chỉnh chuẩn xác rồi bóp cò.
Bùm !
Phản lực của viên đạn giật ngược lại phía sau, máu từ vết dao trên tay Kiệt túa ra nhiều hơn, từng sợi dây cơ trên cánh tay Kiệt đều truyền tới cơn đau, tựa hồ từng thớ thịt trên tay đang bị xé rách khỏi cơ thể cậu.
Viên đạn rạch một đường sáng chói đẹp mắt trong không trung, không chút nhân từ lao thẳng về chiếc trực thăng của Kheang, lúc này còn đang chầm chậm lấy đà cất cánh.
Tòa tháp Pearl Tower chỉ cách mọi người một công viên cùng con đường lớn chạy ngang qua, trên đường có không ít zombie vật vờ qua lại. Tài ra hiệu cho cả đội dừng lại, vừa nghỉ ngơi vừa quan sát tình hình một lượt, rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục di chuyển.
Khu vực công viên bên dưới chân tòa tháp Pearl Tower nom tan hoang sau trận đấu súng hồi chập tối giữa nhóm khủng bố với các lực lượng an ninh của Việt Nam. Nhiều cột đèn đường bị gãy đổ sập xuống đường, bãi cỏ cháy xém nhiều nơi, ở giữa một lối đi còn có xác một chiếc xe SUV lật ngửa chỏng vó lên trời, bị cháy tới mức chỉ còn sót lại bộ khung xe. Cả công viên chìm trong bóng tôi hiu quạnh, chỉ có chút ánh sáng rọi tới từ ánh trăng, từ ánh đènc ác tòa nhà lân cận, và từ trên đỉnh tòa tháp Pearl Tower rọi xuống, vừa đủ cho các chiến sĩ miễn cưỡng có thể thấy được đường đi.
Đoàng !
Một tiếng súng đột ngột vang lên, tựa hồ xé rách không trung, kinh động thính giác của cả chiến sĩ và zombie. Giây tiếp theo, Nhật đột nhiên ngã gục xuống đất, giữa trán còn có lỗ đạn, máu đỏ tươi rỉ ra thành vũng, lênh láng trên mặt đất.
Mọi người lập tức ngầm hiểu nhóm khủng bố đã cho người bắn tỉa phục kích mình, không ai lên tiếng tự giác tìm chỗ nấp, tránh để bọn zombie phát hiện. Kiệt liếc sơ qua lỗ đạn giữa trán Nhật, bước đầu tìm được hướng bay tới của viên đạn, trước mắt xác định tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp bên trong tòa tháp Pearl Tower, nhưng tòa tháp trước mặt quá tối, căn bản có bao nhiêu ánh sáng chiếu tới đều bị lớp kính cường lực một chiều phản xạ lại hết, không thể tìm được vị trí của xạ thủ bắn tỉa đối phương.
Kiệt và Khải đứng nấp sau một bồn cây xanh, cách đó không xa là Sơn đơn độc đứng khuất dạng sau một cây cổ thụ, căng thẳng đề phòng bọn zombie đang lảng vảng tới gần, thần kinh căng như dây đàn, nín thở không dám phát ra tiếng động. Một vùng không gian rơi vào yên lặng, xung quanh chỉ toàn là zombie, không hề có động tĩnh của bọn khủng bố hay của các nhóm chiến sĩ khác, cảm giác như nơi này đã trở thành một vùng đất chết bị bỏ hoang từ lâu vậy.
Bỗng nhiên từ tầng cao của tòa tháp, một quả pháo sáng rực rỡ được bắn ra, tạo thành hình vòng cung giữa đêm tối, cuối cùng rơi xuống cạnh thi thể của Nhật. Quả pháo sáng vẫn tiếp tục xèo xèo bốc cháy, ánh sáng đỏ rực chói sáng cả một khoảng đất, rọi chiếu rõ nét gương mặt cùng vị trí ẩn nấp của các chiến sĩ đặc công.
Chợt Tài rời khỏi chỗ nấp, khẩn trương chạy về phía tòa tháp.
- Anh Tài đi đâu vậy ? - Kiệt thắc mắc hỏi.
- Xạ thủ ở tầng Bốn. - Khải giải thích. - Quả pháo được bắn ra từ đó.
- Hắn làm thế chi vậy ? - Kiệt khó hiểu hỏi.
Vừa dứt lời, xung quanh chợt vang lên tiếng bước chân cùng tiếng rít vang ghê rợn của bọn zombie chạy tới, Kiệt lập tức ý thức được câu trả lời cho câu hỏi của mình ban nãy. Pháo sáng rực cháy giữa đất, ánh sáng nổi bật cùng tiếng xì xèo của một loạt phản ứng hóa học đang diễn ra thu hút không ít zombie, khiến bọn zombie chạy tới, vừa hay trên đường lại bắt gặp các chiến sĩ đặc công đang ẩn nấp, liền tiện thể tấn công họ, tăng thêm dân số cho lực lượng zombie.
Đoàng đoàng đoàng !
Phía sau chợt vang lên tiếng súng, Kiệt quay đầu liền phát hiện Sơn đang vất vả dùng bàn tay bị thương của mình để cố định báng súng, nã đạn về phía zombie đang lao tới, cũng đánh động không ít zombie ở gần đó. Nhưng súng của cậu ta bắn một loáng đã hết đạn, Sơn lóng ngóng vội vã thay đạn, trong khi đó một vài zombie nhân cơ hội lập tức tăng tốc, xông về phía cậu ta.
- Sơn ! Cẩn thận ! - Kiệt quát lớn, cậu vội giương súng lên, chợt bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên.
Gã zombie lao tới trước mặt Sơn, bỗng nhiên đứng khựng một cái, mặt đối mặt với cậu ta, khiến Sơn chợt trở nên căng thẳng, tay chân gồng lên sẵn sàng ứng phó với đối phương. Thế nhưng một người một zombie nhìn nhau như vậy mà chẳng có gϊếŧ chóc gì, một giây sau gã zombie ngó lơ khỏi Sơn, những zombie khác cũng không có ý đồ tấn công cậu ta, lại nhìn thấy Kiệt và Khải đứng đó không xa, lập tức gào lên rồi lao tới.
Đoàng đoàng đoàng !
- Đừng lơ là ! - Khải quát lớn, nổ súng hạ gục một toán zombie lao tới. - Kiệt ! Yểm trợ cho tôi ! Sơn, mau tập hợp lại đây ! Chúng ta rút vào bên trong tòa tháp !
Cả Kiệt và Sơn lập tức bừng tỉnh, đoạn Sơn lui về nhập bọn với Khải và Kiệt, cả ba phối hợp cùng các chiến sĩ khác, bọc hậu cả tiểu đội chiến đấu với zombie, vừa bắn vừa rút lui, tránh để tay xạ thủ của địch phát hiện mà bắn lén lần nữa.
- Bọn zombie không tấn công Sơn ! - Kiệt nói ra nghi vấn trong lòng mình.
- Lát nữa rồi nói ! - Khải căng thẳng, bắn nốt loạt đạn cuối cùng. - Yểm trợ cho tôi ! Tôi thay đạn cái !
Nửa tá zombie lập tức lao đến, Kiệt và Sơn cũn xông tới, hai người phối hợp ăn ý, tả hữu xung đột người dùng dao kẻ nổ súng, quét sạch nửa tá zombie kia, đoạn hạ gục thêm một tá zombie khác. Lúc này Khải đã thay xong đạn, mà những người khác cũng rút vào bên trong tòa tháp Pearl Tower thông qua cửa thoát hiểm, ba người liên tạm ngừng nổ súng, vội vã chạy vào bên trong tòa nhà, rồi đóng cửa chặn bọn zombie lại bên ngoài.
Tài và Khải tìm được đồ đạc để chặn cửa, mọi người cầm chắc súng trong tay, đề phòng bọn zombie phá cửa xông vào, nhưng bọn zombie chỉ đập phá một lúc, âm thanh huyên náo giảm dần, rồi bên ngoài lại rơi vào tĩnh lặng.
Lúc này mọi người mới buông vũ khí xuống, tạm thời nghỉ ngơi lấy sức, điểm danh lại thì thấy sĩ số lại khuyết thêm một người nữa, không khí bỗng chốc lại có sức nặng, khiến ai nấy đều cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề.
- Tôi vừa nhận được thông báo từ cấp trên. - Tài thở dốc nói. - Trực thăng của Kheang đã xâm phạm vào không phận Việt Nam, dự kiến mười phút nữa sẽ tới Nam Giang. Phía không quân đã phái máy bay đánh chặn, nhưng chỉ sợ không thể đuổi kịp, họ yêu cầu chúng ta phải khẩn trương bắt được Kheang trước khi y kịp bỏ trốn trên chiếc trực thăng của mình.
Nếu các chiến sĩ đặc công để sổng mất Kheang, chỉ có thể nhờ vào không quân mới đuổi kịp hắn ta, như vậy có khả năng cao sẽ phát sinh không chiến trên bầu trời tỉnh Nam Giang, đặc biệt là ở những nơi nhạy cảm như biên giới Việt Nam - Campuchia. Trong trường hợp bắn rơi được máy bay của Kheang, sẽ có hai khả năng, một là Kheang tử vong, như vậy sẽ thoát được sự phán xét của luật pháp và nhân dân Việt Nam; hai là hắn có cơ may sống sót, nhân lúc hỗn loạn sẽ lén bỏ trốn về Campuchia, thoát khỏi sự truy lùng của Việt Nam, cho dù có chịu sự xét xử của luật pháp Campuchia thì cũng không xứng đáng với những tội ác mà hắn đã gây ra ở Nam Giang.
Bên ngoài là zombie bao vây tứ phía, bên trong là bọn khủng bố đang chờ mọi người chui đầu vào rọ, một chặng đường đầy rẫy tử vong chết chóc, trong một buổi tối tiểu đội Hai lại vừa hi sinh mất hai người. Cơ hội duy nhất để bắt kẻ chủ mưu vô tình lại biến thành áp lực đè nén lên vai các chiến sĩ, ai nấy đều nơm nớp lo sợ rằng bản thân có cố gắng đến mấy cũng không thể đảm nhận nổi nhiệm vụ này.
- Mau chỉnh đốn lại tinh thần ! - Tài nhận thấy sĩ khí của mọi người xuống dốc bèn nói. - Tổ quốc giao phó nhiệm vụ cho các đồng chí, không phải để các đồng chí tiêu cực như vậy ! Địch có thể mạnh gấp hàng lần ta, nhưng trong từ điển của bộ đội đặc công không có hai từ "đầu hàng", chúng ta không thể để địch chạy thoát, phải bắt chúng trả giá cho những gì mình làm, cũng để cảnh báo bọn chúng đừng bao giờ gây sự với đất nước này !
- Địch chỉ có năm người, chúng ta có 12 người. - Khải tiếp lời. - Các đồng chí việc gì phải lo lắng ? Nếu có đồng chí nào sợ hãi, hãy ở lại đây, tự tìm cách quay về, đừng để ảnh hưởng tới những người khác !
Các chiến sĩ đều yên lặng không nói gì, cho dù nhiệm vụ có khó khăn, nhưng họ ý thức được mọi người đều là những tinh anh của quân đội, không thể làm xấu mặt hình tượng quân nhân. Kiệt và Sơn lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều đã chứng tỏ bản lĩnh khi thi tuyển thành công vào binh chủng đặc công với những hạng mục còn khó khăn hơn việc này nhiều lần, việ gì phải e ngại nữa.
- Nếu không ai sợ, vậy đừng có mang vẻ mặt nặng nề như bị ép buộc như vậy ! - Tài nghiêm khắc nói. - Bây giờ chỉnh đốn trang bị, di chuyển lên phía trên !
Các chiến sĩ tiếp tục di chuyển, Tài dẫn đầu men theo cầu thang thoát hiểm, không dám bật đèn pin sợ bị lộ vị trí, mọi người yên lặng nối đuôi nhau, nhẹ nhàng dẫm lên các bậc cầu thang, di chuyển lên phía trên.
Cạch !
Bộp bộp bộp !
Cả nhóm vừa lên tới tầng ba, phía trên chợt có tiếng mở cửa, giây tiếp theo có thứ gì đó men theo cầu thang mà rơi xuống, đập vào bờ tường mà dừng lại trước mũi chân Tài.
Trong một tích tắc đồng tử của Tài co rút kịch liệt, anh ta vội quay người, gắt gao quát lớn :
- Có lựu đạn !
Bùm !
Tài vừa dứt lời, quả lựu đạn phát nổ, thân thể Tài bị bắn ngược ra đằng sau, xô ngã mấy chiến sĩ khác. Anh ta hứng trọn toàn bộ lực xung kích cùng nhiệt độ từ vụ nổ, nội tạng bị va đập dẫn tới tổn hại nghiêm trọng, lập tức tử vong tại chỗ.
Đoàng đoàng đoàng !
Mọi người vừa được một phen bất ngờ, lại thấy tiểu đội trưởng của mình hi sinh, còn chưa biết phải làm gì tiếp theo, phía trên lại có tiếng súng vang lên, một cơn mưa đạn trút xuống một đoạn cầu thang thoát hiểm. Khắp nơi đều ngập tràn mùi thuốc súng, đạn nã từ trên xuống phát ra ánh lửa, trong ánh sáng chập choạng Kiệt thấy một bóng người ở cầu thang thoát hiểm lên tầng trên, vừa chạy vừa nã đạn xuống dưới, ý đồ dùng hỏa lực cắt đuôi các chiến sĩ đặc công.
Khải không hề lo sợ, anh ta chạy khỏi chỗ tránh đạn, ánh mắt gắt gao nhìn về phía kẻ địch, hướng súng lên bóp cò.
Đoàng !
- Hự ! - Giây phút viên đạn rời nòng, một viên đạn từ phía đối phương bắn trúng bả vai Khải, máu từ vết thương văng ra tứ tung, Kiệt còn cảm nhận được vài giọt chất lỏng ấm nóng bắn vào mặt mình.
- Anh Khải ! - Sơn lao tới hỏi. - Anh không sao chứ ?
- Cẩn thận ! - Khải quát, kéo Sơn lại phía mình, giây tiếp theo loạt đạn nã tới, đạn găm xuống mặt sàn ngay tại nơi Sơn vừa đứng.
Sơn : "..."
- Tôi không sao. - Khải nói, lúc này mới khẽ nhăn mặt vì hành động cứu Sơn vừa rồi ảnh hưởng đến vết đạn trên bả vai anh ta.
Tiếng súng chợt dứt, xạ thủ phía trên không còn nã đạn nữa, lúc này mọi người mới ổn định lại hàng ngũ, phát hiện Tài và hai người nữa đã bỏ mạng vì lựu đạn nổ hoặc trúng đạn lạc từ trên trời xuống. Ngay lập tức Khải từ tiểu đội phó lên thành tiểu đội trưởng, anh ta nén cơn đau thúc giục mọi người :
- Đừng tiếc thương cho đồng đội nữa, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đi ! Xong việc rồi muốn khóc lóc thế nào cũng được !
Không ai phản đối gì, quay người tiếp tục di chuyển.
- Anh Khải ! - Lúc này trong đầu Kiệt nảy ra ý nghĩ, lập tức báo cáo với Khải.
- Chuyện gì vậy ? - Khải cau mày hỏi.
- Em nghĩ chúng ta nên chia nhau ra, đừng đi chung với nhau như vậy nữa. - Kiệt nói. - Đi cùng nhau như vậy dễ bị diệt toàn quân lắm !
- Đồng chí nói có lí đấy. - Khải nói. - Vậy Kiệt, Sơn, Chiến, Bình, bốn cậu tìm một cầu thang thoát hiểm khác rồi lên đi, lát nữa gặp nhau trên kia !
Kiệt, Sơn cùng hai người đồng đội nhanh chóng nhận lệnh, bốn người kiểm tra kết nối của bộ đàm cá nhân, sau khi đảm bảo bộ đàm không có trục trặc kĩ thuật thì mở cửa thoát hiểm của tầng ba. Tầng ba của tòa tháp cùng với những tầng bên dưới là một phần của trung tâm thương mại, khắp nơi đều chìm trong bóng tối, các quầy hàng đã đóng cửa từ sớm vì có yêu cầu phong tỏa tòa tháp Pearl Tower từ chiều, vậy nên cũng chẳng có người nào vãng lai ở đây khi bọn khủng bố phát tán mầm bệnh zombie, vì thế trong tòa tháp này căn bản không hề có zombie nào nữa.
Bầy zombie ngoài kia là tuyến phòng thủ cuối cùng của bọn khủng bố, chỉ cần vượt qua được phòng tuyến đấy là tới được sào huyệt của địch, có thể cưỡng chế địch phải ra mặt chiến đấu.
Bốn người chạy băng qua một đoạn hành lang dài, lướt qua các cửa hàng thuê mướn mặt bằng đóng cửa im lìm, nhanh chóng tìm thấy bản đồ ở một góc tường gần cầu thang cuốn, lập tức xác định được vị trí của một cầu thang thoát hiểm khác. Bốn người lại tiếp tục di chuyển về phía cầu thang kia, cố gắng đi thật nhẹ nhàng, không tạo ra tiếng động, lấy tốc độ nhanh nhất tới được lối thoát hiểm, khẩn trương chạy vào rồi tiếp tục chạy lên trên, thời gian gấp gáp không ai dám chần chừ lâu.
Cầu thang thoát hiểm tối tăm, im ắng đến rợn người, tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng ù ù vo ve quanh quẩn bên tai. Kiệt, Sơn cùng hai người đồng đội cẩn trọng chạy lên, căng thẳng quan sát phía trên, thỉnh thoảng lại nghe tiếng súng nổ đùng đoàng từ cầu thang thoát hiểm bên kia mà cảm thấy rùng mình, trong lòng lại lo lắng cho tính mạng của những người đồng đội của mình phía bên kia, lại lo sợ đối phương sẽ mai phục bốn người ở bên này. Nhưng một đường chạy lên của mọi người khá thuận lợi, căn bản chẳng hề chạm trán kẻ thù, cứ ngỡ nguy hiểm không còn cận kề, mức đề phòng của bốn chiến sĩ hạ xuống một chút.
Thời gian gấp gáp, Kiệt, Sơn, Chiến và Bình rất nhanh đã tới được tận cùng của cầu thang thoát hiểm. Ba tầng trên cùng của tòa tháp Pearl Tower đã được Kheang thu mua và sửa chữa thành một căn biệt thự trên không trung dành riêng cho hắn, cũng vì thế mà cầu thang thoát hiểm từ tầng thấp nhất thuộc biệt thự của Kheang trở lên đã bị tháo gỡ hoàn toàn nhằm tránh kẻ gian đột nhập, cũng vì thế mà cầu thang thoát hiểm chỉ dừng lại ở tầng đầu tiên của biệt thự của Kheang, mà cánh cửa thoát hiểm dẫn ra nhà của ăn đã bị khóa từ bên trong, người bên ngoài cầu thang căn bản không thể đột nhập vào được.
- Tính sao bây giờ ? - Bình nhìn một lượt cánh cửa rồi nói. - Cửa này dùng thanh khóa ngang, lại bị khóa chốt từ bên trong, bốn đứa mình dùng sức đập cửa cũng không phá nổi cánh cửa này.
- Chỉ có một cách thôi. - Kiệt nói. - Bốn đứa mình hợp sức lại đập cửa, bằng mọi giá phải phá được cánh cửa này.
Bình : "..."
- Đập cửa sẽ tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý của đối phương mất. - Chiến nói.
- Đối phương đang dồn hết hỏa lực về cầu thang thoát hiểm bên kia, đe dọa tính mạng cho đồng đội của tụi mình. - Kiệt giải thích. - Tụi mình phá cửa để đánh động địch, thu hút sự chú ý của đối phương, tạm thời phân tán lực lượng của chúng, khiến chúng không thể gây nguy hiểm đến nhóm của Khải được nữa.
Đây chính là chiến thuật gọng kìm, tấn công kẻ thù từ hai phía, khiến cho địch phải dàn trải lực lượng để đối phó với những đợt tấn công từ nhiều hướng của phe ta, làm suy yếu sức chiến đấu tại một vị trí của mà nhóm của Kiệt tấn công.
Sơn, Chiến và Bình cảm thấy phân tích của Kiệt cũng có lí, bốn người lập tức lùi lại lấy đà, rồi không hẹn mà cùng đồng loạt lao tới, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình xô thật mạnh vào cánh cửa kia.
Rầm !
Cánh cửa rung lắc một cái, bốn người bị va đập mạnh đến choáng váng đầu óc, Kiệt nhanh chóng giữ lại được thăng bằng, rồi cùng ba người còn lại lao tới đạp vào cánh cửa một lần nữa.
Rầm !
Cánh cửa xuất hiện vết nứt, lần này Kiệt cầm báng súng, đập thật mạnh vào cánh cửa. Vô số bụi bẩn cùng vụn nhựa lả tả rơi xuống đất, vết nứt trên cánh cửa mở rộng thành một lỗ thủng lớn, Kiệt tiếp tục dùng báng súng đục khoét cánh cửa, mở rộng lỗ thủng rồi luồn tay qua đó, thành công mở được cánh cửa từ bên trong.
Cánh cửa dẫn tới phòng bếp của biệt thự nhà Sarada, lúc này biệt thự sáng rực ánh đèn, căn phòng bếp được quét sơn màu trắng, ánh đèn vàng dịu hắt lên bức tường trắng làm nổi bật lên vẻ bình yên thuần khiết cho ngôi nhà, trái ngược hẳn với lòng dạ của chủ nhân ngồi nhà này. Mọi người cẩn trọng bước vào, rất nhanh Kiệt đã tìm thấy hai chiếc camera an ninh quay 360 độ được lắp đặt ở phòng bếp, loại camera này không có điểm mù, trong phòng bếp cũng không có chỗ nào để tránh khỏi tầm quan sát của camera, Kiệt nhanh chóng ý thức được rằng bốn người căn bản đã bị địch phát hiện, có lẩn trốn cũng vô ích, phải chuẩn bị tinh thần đối phó với người của địch.
Ra khỏi phòng bếp là một đoạn hành lang dẫn thẳng tới phòng khách, Kiệt đi trước mở đường, phát hiện ở đoạn hành lang này còn bố trí một camera quay 360 độ khác, cậu không suy nghĩ nhiều, rút khẩu súng ngắn bên hông, một phát nhắm chuẩn, nhả đạn bắn rụng camera kia.
Khoảnh khắc đó một bóng người lao vút qua ở phòng khách, Kiệt vội rút đầu lại, ý thức được đối phương đã lộ dạng, cậu vội cầm chắc khẩu súng MP5 trong tay, cứ tưởng sẽ đối đầu với một làn mưa đạn bắn tới, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Cộp ... Cộp ... Cộp ...
Ngay khi Kiệt định ra khỏi chỗ nấp, tính sổ đối phương, một quả lựu đạn từ phía phòng khách bay tới, dừng lại ngay trước mặt Kiệt.
Đồng tử Kiệt co rút kịch liệt, cậu vội quay người lại, lao vào trong phòng bếp, vừa chạy vừa quát lớn :
- Có lựu đạn ...
Bùm !
Kiệt chưa dứt lời, quả lựu đạn phát nổ, may mà cậu đã chạy khá xa, thoát khỏi phạm vi gây chết của vụ nổ, nhưng bản thân vẫn hứng chịu một lực xung kích, thân thể cậu bị hất văng về phía trước. Cậu mất đà ngã xuống, mắt hoa lên chóng mặt, bên tai ong ong, thính giác ù đi, nhất thời cảm thấy khó chịu cùng cực.
Sơn xuất hiện trong tầm mắt Kiệt, hối thúc nói gì đó với cậu, nhưng tựa hồ có một luồng sóng vô tuyến quấy nhiễu tâm trí, tạo thành bức tường chắn không cho phép thính giác của Kiệt nghe được Sơn nói gì. Cậu khẽ nhăn mặt cố ổn định lại tinh thần, bên tai dần dần nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng súng nổ văng vẳng mỗi lúc lớn dần, lại thấy Sơn hoang mang nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh kia, cuối cùng gọi Bình đến giúp một tay, kéo cậu nấp sau một quầy bếp.
Kiệt nhanh chóng ổn định lại tinh thần, phát hiện Sơn và Bình đứng kế bên cậu, mượn quầy bếp làm công sự, nổ súng bắn trả lại đối phương, cách đó không xa là thi thể của Chiến nằm gục trong vũng máu, không còn chút hơi ấm nào của sự sống.
- Mày tỉnh lại rồi à ? - Sơn thúc giục.
- Tiếp tục chiến đấu, tao không cần mày lo ! - Kiệt bật dậy, cảm thấy vẫn còn chút choáng váng, cậu khẽ lắc đầu, lấy lại thăng bằng rồi cầm súng lên, hơi nhoài đầu ra quan sát đối phương.
Đối phương là một nam nhân ngoại quốc, cao to lực lưỡng, mái tóc vàng kim, gương mặt góc cạnh rõ ràng, là một vẻ đẹp trai muốn cuốn hút người đối diện.
Đặc biệt là ánh mắt xanh ngọc bích đặc trưng của người Bắc Âu, khiến cho Kiệt dù là đàn ông cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của đối phương.
Ngoại hình đẹp trai sáng sủa mà lại làm lính đánh thuê, đi khắp nơi trên thế giới, gieo rắc đói khổ lầm than cho nhân dân, lúc này đang điên cuồng nổ súng về phía ba người lính đặc công Việt Nam, không buồn nghĩ đến việc tiết kiệm đạn dược. Kiệt cảm thấy có chút tiếc nuối, nghĩ rằng người này có đủ điều kiện để tham dự cuộc thi người mẫu nam, có điều người này lại lầm đường lạc lối, bước chân vào con đường tràn ngập tử vong chết chóc, chỉ có thể đầu thai sang kiếp sau, y mới có cơ hội tận dụng được vẻ đẹp trời ban, làm lại cuộc đời.
Sơn và Bình bắn yểm trợ, còn Kiệt thì bình tĩnh nhắm bắn bóp cò, một viên đạn găm thẳng vào yết hầu của địch. Tên lính đánh thuê ngã ngửa ra sau, máu đỏ tươi văng đầy trên tường trắng, trợn tròn mắt nhìn về phía ba người, nhanh chóng tắt thở.
Kiệt rời khỏi chỗ nấp, kiểm tra một lượt thân thể của Chiến, xác nhận cậu ta đã hi sinh, bất giác thở dài một cái. Người trước mặt buổi sáng còn cùng Kiệt và Sơn vui vẻ giả trang thành khủng bố bắt cóc con tin, vậy mà đến đêm lại bị chính khủng bố tước đi sinh mạng của mình.
Không khí phòng bếp chợt có chút nặng nề.
- Tiếp tục di chuyển. - Kiệt đứng dậy nói, không nhìn Chiến nữa, dẫn hai người còn lại tránh khỏi thi thể của gã lính đánh thuê người Bắc Âu kia, tiếp tục truy tìm Sarada cùng đồng bọn của hắn.
Ba người men theo hành lang, đi tới phòng khách rộng lớn được trang hoàng bởi đủ loại trang thiết bị nội thất tinh xảo đắt tiền, hai bên phòng khách còn có hai cầu thang hình lưỡi liềm dẫn lên tầng trên, ở một óc là cánh cửa thoát hiểm, dẫn tới cầu thang mà nhóm của Khải đang chạy lên. Kiệt nhanh chóng tìm thấy bốn camera quay 360 độ khác, không nghĩ ngợi nhiều liền nổ súng bắn rụng số máy quay kia, đoạn định ra mở khóa cửa thoát hiểm, không để nhóm của Khải chật vật phá cửa giống nhóm của cậu ban nãy nữa..
Từ phía cầu thang chợt có bóng người lao xuống, vừa lộ diện đã lập tức nã đạn về nhóm của Kiệt. Ba người vội vàng nấp sau một bộ tràng kỉ, Kiệt nhìn thấy đối phương gồm hai người mang dấp dáng của người Mỹ Latin, vẻ mặt hung ác liên tục xả đạn từ khẩu súng máy trên tay, ba người lính đặc công chạy đến đâu liên nã đạn tới đó, một khoảng tường trắng phau bị bắn nát vụn, gạch ngói bụi vữa tứ tung trong không khí, bộ tràng kỉ đắt tiền cũng chịu chung số phận, cả phòng khách ban nãy còn sạch sẽ ấm cúng giờ trở nên dơ bẩn hỗn loạn.
Ba người chia nhau, Kiệt và Sơn lợi dụng nội thất trong nhà, khéo léo di chuyển tránh né đường đạn điên cuồng lao tới, dẫn dụ sự chú ý của hai người Mỹ Latin kia, còn Bình thì chớp lấy thời cơ, tranh thủ sơ hở của đối phương mà móc súng ngắn, canh chuẩn rồi bóp cò. Nói thì chậm hành động lại nhanh, trong tích tắc đã thấy một viên đạn bắn ra từ nòng súng ngắn, hung hăng rạch một đường sáng chói trong không khí, găm thẳng vào tay một trong hai người ngoại quốc kia.
Người bị trúng đạn lập tức nhăn mặt đau đớn, lực dồn xuống cánh tay chợt yếu hẳn đi, lập tức không thể kiềm chế khẩu súng máy trên tay gã nữa, khẩu súng mất khống chế rơi xuống đất, vẫn không ngừng nã đạn. Tiếng súng nổ dồn dập, khẩu súng máy nhận phản lực từ viên đạn thành lực đẩy li tâm, nòng súng vừa nã đạn vừa chuyển động một góc 360 độ, càn quét mọi ngóc ngách ở phòng khách, bụi bặm vụn gỗ gạch ngói văng tứ tung, Kiệt và Sơn cắn răng nấp dưới gầm cầu thang, chỉ sợ đạn súng máy bắn xuyên thủng qua cầu thang mà làm trọng thương hai người.
Chờ đợi nửa phút, tiếng súng máy cuối cùng cũng dứt, cả phòng khách rơi vào yên lặng. Kiệt và Sơn thủ sẵn khẩu MP5 trên tay, rời khỏi chỗ nấp, phát hiện bốn mặt tường và mọi nội thất trong phòng khách đều lỗ chỗ đạn. Chính giữa phòng là thi thể của hai người Mỹ Latin ban nãy, hai người này không may bị súng trên tay mình gϊếŧ chết, bị bắn đến mức thịt nát xương tan, chỉ còn lờ mờ nhận ra đây từng là con người. Khắp nơi trên mặt sàn đều là vỏ đạn rỗng, hai khẩu súng máy nằm im lìm trên đất, nòng súng vẫn còn nghi ngút khói, mùi thuốc súng nồng nặc khắp phòng khách, may mà ba người lính đặc công đều mang theo mặt nạ phòng độc nên không ngửi được thứ mùi khó chịu này.
- Bọn này nguy hiểm thật, còn mang theo cả súng máy vào Việt Nam nữa. - Sơn tặc lưỡi nói.
- Bọn này còn có cả tên lửa phòng không vác vai mà, súng máy đã nhằm nhò gì. - Bình lom com rời khỏi chỗ nấp, toàn thân bám đầy bụi vôi trắng, ngán ngẩm nói. - Không biết tụi này còn món gì chưa thể hiện ra ... Kiệt ! Sơn ! Coi chừng ...
Bình chưa dứt lời, Kiệt cảm nhận có luồng gió từ sau lưng lướt ngang mặt mình, một con dao lao vút tới găm thẳng vào ngực của Bình. Cậu ta mở trọn mắt, há miệng khó nhọc hớp lấy từng ngụm không khí, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía cầu thang sau lưng Kiệt và Sơn, đoạn ngã gục xuống đất tắt thở.
Kiệt và Sơn phản ứng cực nhanh, vội quay ra phía sau, phát hiện hai người phụ nữ, mái tóc đen tuyền dài óng ả, gương mặt thanh tú đậm chất Á Đông mặc đồ đen bó sát toàn thân, từ tầng hai của biệt thự nhẹ nhàng nhảy xuống, chặn ngang trước mặt hai người chiến sĩ. Kiệt và Sơn ngầm hiểu ý nhau, cậu đánh tay đôi với ả lính đánh thuê còn Sơn sẽ phụ trách giải quyết gã đàn ông kia.
Bất chợt ả lính đánh thuê nhìn Sơn, kinh hãi nói một tràng dài tiếng Nhật, Kiệt nghe phong phanh có hai chữ "zombie", khiến sắc mặt nữ lính đánh thuê còn lại trở nên hoang mang.
Hiển nhiên hai người Nhật Bản trước mắt đã nhận ra Sơn bị lây nhiễm mầm bệnh mà đồng bọn chúng phát tán từ trước, hiện giờ cậu ta đang trong giai đoạn biến đổi thành zombie
Lợi dụng hai người còn mất tập trung, Kiệt và Sơn đồng loạt lao về phía trước, chủ động khơi mào, tung đòn tấn công đối phương.
Đối thủ của Kiệt nhanh chóng lấy lại tập trung, ả lùi lại một bước về phía sau, nghiêng người tránh được một cước đánh tới của Kiệt, hất mái tóc dài đen nhánh của ả quật thật mạnh vào mặt cậu. Thân thủ của ả lính đánh thuê cực nhanh, Kiệt bị mái tóc dài của ả làm rối tung mù mịt, tầm nhìn bị che khuất, cậu vội đưa tay gạt mái tóc của ả qua một bên, nhìn qua tấm mặt nạ phòng độc đã thấy ả xoay người, trên tay cầm một con dao quân dụng, một đường đâm từ dưới hướng thẳng lên cằm của Kiệt. Cậu giật mình ngửa người ra sau, tránh được một dao, ả lính đánh thuê lập tức duỗi chân quét một đường vòng cung trên mặt đất, nhẹ nhàng gạt giò Kiệt, khiến cậu mất đà ngã ngửa ra đất. Đối phương không chần chừ một giây, dùng chân đè lên ngực Kiệt, khiến lồng ngực cậu trở nên đau nhói, tay chân trở nên tê dại, đoạn ả cúi người, lột phăng mặt nạ phòng độc của Kiệt vứt sang bên, hung hăng nhìn cậu.
Nữ nhân lính đánh thuê trước mắt quá nhanh nhẹn, ra đòn cũng quá dứt khoát, Kiệt chỉ có thể yếu ớt chống đỡ từng đòn của ả, mà giờ cậu bị khống chế nằm trên đất, chân ả lính đánh thuê nặng như cột đình, Kiệt nén cơn đau đưa tay lên định gạt chân cô, nhưng càng cử động lại càng tức ngực. Nữ sát thủ cầm con dao bằng hai tay, lưỡi dao hướng về mắt Kiệt, Kiệt định cầu cứu Sơn, thấy cậu ta cũng đang chật vật chiến đấu với kẻ thù của mình, căn bản không thể giúp đỡ, cứu cậu khỏi một dao này.
Con dao trên tay đối phương không chút nương tình mà hạ xuống, đột nhiên từ phía cửa thoát hiểm vang lên một tiếng nổ rõ to, giây tiếp theo cánh cửa thoát hiểm bị hất văng sang một bên, khói trắng mịt mù khắp nơi, vài bóng người mặc quân phục rằn ri màu xanh đặc trưng của bộ đội đặc công xông vào, liếc một lượt kiểm tra căn phòng, người dẫn đầu phát hiện hai ả lính đánh thuê đang khống chế Kiệt và Sơn, bèn nâng súng chuẩn bị bóp cò.
Ả đang khống chế Kiệt vội phóng con dao trên tay, nhất thời dời sự tập trung khỏi Kiệt, sức lực mà ả dồn xuống chân bỗng vơi đi đáng kể.
Con dao chuẩn xác cắm thẳng vào bụng người lính dẫn đầu, người kia ôm bụng ngã xuống, Kiệt thấy đồng đội bị ả lính đánh thuê trước mắt gây hại, lập tức máu nóng xông lên đến não, cơn phẫn nộ biến hóa thành sức lực, cậu hơi gượng người ngồi dậy, tay bám lấy bắp đùi nữ sát thủ, gồng hết sức mình nắm lấy chân ả nhấc lên. Ả lính đánh thuê thấy vậy bèn hốt hoảng đè thật mạnh xuống người Kiệt, nhưng cho dù ả có được huấn luyện chiến đấu chuyên sâu như thế nào thì bản thân cũng chỉ là phụ nữ, thể lực thua xa đàn ông, sau một hồi tranh chấp đã bị Kiệt hất khỏi người cậu, ngã văng sang một bên.
Nhân lúc nữ sát thủ còn choáng váng mặt mày, Kiệt lồm cồm bò dậy, mắt nhìn thấy khẩu súng MP5 của cậu nằm cách đó không xa, cậu vội vã bò tới, định chồm lấy khẩu súng trước mắt.
Nữ lính đánh thuê nhìn thấu ý đồ của Kiệt, ả đứng dậy, vồ lấy con dao cắm trên ngực Bình cách đó không xa, lao về phía Kiệt, kéo cậu vào lòng mình, vòng tay qua cổ cậu rồi kẹp lại, gồng hết sức giữ cậu lại. Hô hấp của Kiệt trở nên khó khăn, một tay cậu cố gỡ tay của ả sát thủ, tay kia cố với lấy khẩu súng MP5, ả sát thủ không chần chừ một giây, giơ dao lên định cắt cổ Kiệt.
Đoàng !
Tiếng súng nổ giòn tan vang lên, viên đạn bắn trúng cánh tay cầm dao của nữ sát thủ, máu thịt văng tung tóe, khiến ả trở nên đau đớn, cánh tay kẹp cổ Kiệt dần được nới lỏng một cách vô thức. Kiệt chớp lấy thời cơ vội vùng thoát khỏi nữ sát thủ, chồm dậy trượt về phía trước, vồ lấy khẩu súng MP5, nhanh nhẹn quay người, lập tức thấy đối phương nén nhịn cơn đau cầm dao giơ lên, tư thế chuẩn bị phóng dao, cậu không chần chừ một giây liền mở khóa hướng thẳng nòng súng về phía nữ lính đánh thuê, kiên định nổ súng.
Đoàng !
Phập !
Một viên đạn xé rách yết hầu của nữ lính đánh thuê, cùng lúc đó con dao của ả sát thủ phóng tới, Kiệt hoảng hốt giơ tay lên trước ngực, lưỡi dao găm thẳng vào cánh tay Kiệt, lập tức một cơn đau tê dại xông thẳng tới não, máu từ vết thương rỉ ra, cả một bên tay áo lập tức nhuộm môt màu máu đỏ tươi.
Kiệt nén cơn đau, nhìn đối thủ của mình, xác nhận ả đã thiệt mạng, lại quay qua xem tình hình bên Sơn, thấy cậu ta cũng thuận lợi tiêu diệt đối thủ của mình, chính cậu ta là người đã bắn phát súng giải nguy cho Kiệt ban nãy. Hai người nhìn nhau, Sơn chợt giơ ngón cái lên biểu dương Kiệt, cậu chỉ gật đầu đáp lại, đoạn đứng lên lại thấy đau nhói ở chân, lúc này Kiệt mới ý thức được có lẽ chân của cậu đã bị chấn thương sau khi bị ả sát thủ gạt giò ban nãy.
Kiệt quên đi cơn đau, khập khiễng tiến lại phía nhóm của Khải, phát hiện bọn họ đang quây quần người bị trúng dao của ả sát thủ ban nãy, mà người bị trúng dao lại chính là Khải.
- Anh Khải. - Kiệt mệt nhọc hỏi. - Anh không sao chứ ?
- Đừng ... lo ... cho tôi ... - Khải đau đớn thở dốc. - Mau đi ... bắt Kheang lại ... Máy bay của hắn ... sắp đến rồi ... đừng để hắn chạy thoát ...
Kiệt nhìn một lượt nhóm của Khải, chỉ còn Khải, một người đồng đội cùng tiểu đội Hai và một người của trung đội Một, ai nấy đều thương tật đầy mình, có vẻ như chiến đấu trong không gian cầu thang thoát hiểm chật hẹp đã gây ra nhiều thiệt hại cho đơn vị của Kiệt, xem chừng tình hình của Kiệt và Sơn còn khá khẩm hơn nhóm của Khải rất nhiều.
- Bảo, đưa Khải quay lại vòng cách li đi. - Kiệt nói, đoạn quay qua người của trung đội Một. - Đồng chí này đi cùng bọn tôi.
Người của trung đội Một không phản đối, lập tức kiểm tra vũ trang, đoạn xung phong dẫn đầu, Kiệt và Sơn khập khiễng đi phía sau.
Tầng hai của biệt thự chỉ có một tên lính đánh thuê gốc Ấn canh giữ, ba chiến sĩ đặc công rất nhanh đã xử lí được hắn, nhưng sau đó mọi người liền nghe thấy tiếng động cơ trực thăng ầm ầm vang lên ở tầng trên.
Trực thăng của Kheang hiển nhiên đã đến.
Thời gian không còn nhiều, Kiệt và Sơn nén nhịn mọi cơn đau trong người, theo chân ngưòi của trung đội Một khẩn trương lên tầng ba. Khác với hai tầng dưới, tầng thượng của biệt thự cũng là tầng trên cùng của tòa nhà là một căn phòng nhỏ, bên trong có đủ mọi vật tư thiết bị lạ hoắc mà Kiệt chưa thấy trước đây, ngoài ra trong một góc nhà còn chất một đống vũ khí, trong đó còn có vũ khí hạng nặng như tên lửa vác vai hoặc súng máy, rất có thể những trang bị này của đám lính đánh thuê bỏ lại vì trọng lượng quá lớn của chúng nên không thể mang theo lên trực thăng, nếu không sẽ gây khó khăn cho việc cất cánh máy bay.
Ngưòi trung đội Một tìm thấy cánh cửa dẫn ra bãi đáp trực thăng bên ngoài, anh ta bèn lại gần mở ra, lập tức một luồng gió lớn bên ngoài thổi ập tới, khiến Kiệt choáng váng suýt ngã, may mà kịp giữ thăng bằng.
Bên ngoài, chiếc trực thăng tư nhân vừa hạ cánh, chỉ còn một người Đông Nam Á và một người gốc Trung Á đang vội vã trèo lên máy bay. Thấy người của trung đội Một vừa ló dạng, gã Trung Á nâng khẩu súng máy cầm tay, hướng nòng về phía các chiến sĩ, không chần chừ lập tức nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng !
Vô số viên đạn đùng đoàng bắn tới, người của trung đội Một không né kịp, hứng trọn một tá đạn súng máy, thân thể giống như một túi máu bị bắn vỡ ra, máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Tên lính đánh thuê người Trung Á ý thức được còn có sự hiện diện của Kiệt và Sơn, lập tức chuyển hướng nòng súng, đạn bắn xuyên qua tường gạch, hung hăng không chút nương tình bắn phá trang thiết bị trong phòng, Kiệt và Sơn vất vả lắm mới tìm được chỗ nấp đủ dày để cản những viên đạn.
Đạn bắn tới như mưa, tiếng súng đùng đoàng rền rĩ bên tai, Kiệt cắn răng chịu đựng, thính giác cứ ngỡ như bị tra tấn đến mức sắp tàn phế tới nơi.
Tiếng súng chợt dừng, căn phòng bừa bộn tan hoang bởi vết đạn, thi thể của ngưòi trung đội Một nằm gục trên vũng máu, miễn cưỡng mới nhận ra được đây từng là con người. Kiệt lao khỏi chỗ nấp, phát hiện Kheang và gã lính đánh thuê đã lên được máy bay, chiếc trực thăng đang chuẩn bị cất cánh.
Kiệt nảy ra một ý định, lao đến đống vũ khí ở góc phòng, lấy ra ống phóng tên lửa vác vai, nén nhịn cơn đau truyền tới ở cánh tay, cùng Sơn nâng khẩu ống phóng đặt lên vai Kiệt, hướng nòng súng về phía chiếc máy bay, căn chỉnh chuẩn xác rồi bóp cò.
Bùm !
Phản lực của viên đạn giật ngược lại phía sau, máu từ vết dao trên tay Kiệt túa ra nhiều hơn, từng sợi dây cơ trên cánh tay Kiệt đều truyền tới cơn đau, tựa hồ từng thớ thịt trên tay đang bị xé rách khỏi cơ thể cậu.
Viên đạn rạch một đường sáng chói đẹp mắt trong không trung, không chút nhân từ lao thẳng về chiếc trực thăng của Kheang, lúc này còn đang chầm chậm lấy đà cất cánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.