Nắm Giữ Không Gian Ta Cứu Một Vương Gia Ở Thời Cổ Đại
Chương 2:
Giao Cửu Lộ
12/09/2024
"Nhưng làm sao?"
"Nhưng không phải là cùng thế giới mà cô đã sống, mà là một thế giới song song khác. Có một bé gái có số mệnh rất hợp với cô, cô có thể sử dụng cơ thể của cô bé để tiếp tục sống."
Nói rồi, sứ giả vung tay trước mắt Tô Vân Khanh, cả hai thấy trước mặt họ hiện lên một màn hình giống như máy chiếu, hiển thị hình ảnh của thế giới cô bé đó.
Nhìn cảnh người dân ăn mặc và sống trong môi trường xưa cũ, Tô Vân Khanh không thể tin nổi, liền chất vấn sứ giả: "Anh muốn tôi, một người hiện đại, đi sống ở thời cổ đại? Anh nghĩ tôi sống nổi được mấy tập? Có khi mai tôi lại phải đến đây!"
Sứ giả cũng cảm thấy áy náy, cố làm vui lòng cô bằng cách đưa ra một cái bình sứ, "Trong này có 100 viên giải độc hoàn, lúc nguy cấp có thể cứu mạng. Đây không phải loại thuốc giải độc bình thường, chỉ có chừng này, cô phải sử dụng cẩn thận."
"Chỉ thế thôi? Ở thời cổ đại, một cô gái có cả ngàn cách để chết."
"Ừm..." Sứ giả do dự một hồi mới nói tiếp: "Nhớ cái tên Tống Dục, giúp đỡ anh ta sẽ có lợi cho cô."
"Tống Dục là ai?"
"Chỉ cần nhớ giúp đỡ anh ta là được, tôi không thể nói thêm, vì sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của quá nhiều người." Nói xong, sứ giả lấy ra một thứ giống con dấu nhỏ, "Đưa lòng bàn tay của cô ra."
Tô Vân Khanh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo. Sứ giả cầm con dấu in nhẹ lên lòng bàn tay cô, lập tức xuất hiện một dấu ấn đỏ bằng hạt đậu, trông như vầng trăng khuyết.
"Hôm nay tôi đã bắt nhầm người, rất xin lỗi cô, đây là một chút bù đắp. Được rồi, đến giờ cô phải đi rồi." Nói xong, tay áo của anh ta vung lên trước mặt cô.
"Anh còn chưa nói cho tôi về tình trạng của cô bé đó..." Lời còn chưa dứt, Tô Vân Khanh đã choáng váng, trong đầu như có một đoạn phim tua nhanh về tình cảnh mà cô sắp phải đối mặt.
Thân thể mà cô sắp đến cũng tên là Tô Vân Khanh, 10 tuổi, cha là Tô Đại Dũng, một thợ săn. Mẹ cô, Lâm Uyển, từng là con gái của một gia đình thương nhân giàu có ở nước láng giềng, nhưng vì quá xinh đẹp nên bị người ta ganh ghét, lén bán cho bọn buôn người. Không ngờ Lâm Uyển tính cách mạnh mẽ, nhân lúc bọn buôn người không chú ý, cô nhảy xuống sông tự vẫn và được Tô Đại Dũng cứu sống.
Biết rõ ai đã bán mình đi, Lâm Uyển không muốn quay về nữa, cô sống cùng Tô Đại Dũng trong một căn nhà gỗ dưới chân núi. Cuộc sống không giàu có, nhưng Tô Đại Dũng rất dịu dàng và yêu thương Lâm Uyển, nhờ việc săn bắt mà họ đủ tiền trang trải cuộc sống, khiến Lâm Uyển cảm thấy rất an toàn.
Một năm sau, họ sinh ra Tô Vân Khanh. Cuộc sống hạnh phúc của họ có thể đã kéo dài mãi mãi, nhưng không lâu trước đây, cha cô trong lúc săn bắn đã bị thú dữ tấn công, bị thương nặng, sau hai ngày không qua khỏi. Mẹ cô vì quá đau buồn, suy sụp mà mất ba ngày sau đó. Chỉ còn lại Tô Vân Khanh phải gắng gượng sống một mình trong ngôi nhà giữa rừng sâu.
Vì vẻ đẹp của Lâm Uyển, Tô Đại Dũng đã xây nhà ở một nơi khá hẻo lánh, xung quanh không có làng mạc hay quán trọ nào.
Hai người rất cưng chiều Tô Vân Khanh, không để cô làm bất cứ việc gì, khiến cô thậm chí không biết nấu ăn.
Vì thế, sau khi cha mẹ qua đời, Tô Vân Khanh không biết đường ra khỏi núi, cuối cùng bị chết đói trong nhà. Và rồi cô đã đến đây.
Khi tỉnh lại, Tô Vân Khanh chỉ biết câm nín với tình cảnh của nguyên chủ. Chưa từng ăn thịt lợn nhưng chắc cũng đã nhìn thấy lợn chạy chứ? Sống giữa núi non trù phú mà lại có thể chết đói, đúng là một tài năng.
Tô Vân Khanh cảm thấy cơn đói khiến cô hoa mắt chóng mặt, cả người không còn chút sức lực. Cô nhìn quanh phòng nhưng không thấy gì để ăn.
Trong lòng không khỏi nguyền rủa vị sứ giả kia, đã đưa cô đến một nơi quái quỷ thế này, để một đứa bé 10 tuổi phải tự lo liệu sống sót.
"Nhưng không phải là cùng thế giới mà cô đã sống, mà là một thế giới song song khác. Có một bé gái có số mệnh rất hợp với cô, cô có thể sử dụng cơ thể của cô bé để tiếp tục sống."
Nói rồi, sứ giả vung tay trước mắt Tô Vân Khanh, cả hai thấy trước mặt họ hiện lên một màn hình giống như máy chiếu, hiển thị hình ảnh của thế giới cô bé đó.
Nhìn cảnh người dân ăn mặc và sống trong môi trường xưa cũ, Tô Vân Khanh không thể tin nổi, liền chất vấn sứ giả: "Anh muốn tôi, một người hiện đại, đi sống ở thời cổ đại? Anh nghĩ tôi sống nổi được mấy tập? Có khi mai tôi lại phải đến đây!"
Sứ giả cũng cảm thấy áy náy, cố làm vui lòng cô bằng cách đưa ra một cái bình sứ, "Trong này có 100 viên giải độc hoàn, lúc nguy cấp có thể cứu mạng. Đây không phải loại thuốc giải độc bình thường, chỉ có chừng này, cô phải sử dụng cẩn thận."
"Chỉ thế thôi? Ở thời cổ đại, một cô gái có cả ngàn cách để chết."
"Ừm..." Sứ giả do dự một hồi mới nói tiếp: "Nhớ cái tên Tống Dục, giúp đỡ anh ta sẽ có lợi cho cô."
"Tống Dục là ai?"
"Chỉ cần nhớ giúp đỡ anh ta là được, tôi không thể nói thêm, vì sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của quá nhiều người." Nói xong, sứ giả lấy ra một thứ giống con dấu nhỏ, "Đưa lòng bàn tay của cô ra."
Tô Vân Khanh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo. Sứ giả cầm con dấu in nhẹ lên lòng bàn tay cô, lập tức xuất hiện một dấu ấn đỏ bằng hạt đậu, trông như vầng trăng khuyết.
"Hôm nay tôi đã bắt nhầm người, rất xin lỗi cô, đây là một chút bù đắp. Được rồi, đến giờ cô phải đi rồi." Nói xong, tay áo của anh ta vung lên trước mặt cô.
"Anh còn chưa nói cho tôi về tình trạng của cô bé đó..." Lời còn chưa dứt, Tô Vân Khanh đã choáng váng, trong đầu như có một đoạn phim tua nhanh về tình cảnh mà cô sắp phải đối mặt.
Thân thể mà cô sắp đến cũng tên là Tô Vân Khanh, 10 tuổi, cha là Tô Đại Dũng, một thợ săn. Mẹ cô, Lâm Uyển, từng là con gái của một gia đình thương nhân giàu có ở nước láng giềng, nhưng vì quá xinh đẹp nên bị người ta ganh ghét, lén bán cho bọn buôn người. Không ngờ Lâm Uyển tính cách mạnh mẽ, nhân lúc bọn buôn người không chú ý, cô nhảy xuống sông tự vẫn và được Tô Đại Dũng cứu sống.
Biết rõ ai đã bán mình đi, Lâm Uyển không muốn quay về nữa, cô sống cùng Tô Đại Dũng trong một căn nhà gỗ dưới chân núi. Cuộc sống không giàu có, nhưng Tô Đại Dũng rất dịu dàng và yêu thương Lâm Uyển, nhờ việc săn bắt mà họ đủ tiền trang trải cuộc sống, khiến Lâm Uyển cảm thấy rất an toàn.
Một năm sau, họ sinh ra Tô Vân Khanh. Cuộc sống hạnh phúc của họ có thể đã kéo dài mãi mãi, nhưng không lâu trước đây, cha cô trong lúc săn bắn đã bị thú dữ tấn công, bị thương nặng, sau hai ngày không qua khỏi. Mẹ cô vì quá đau buồn, suy sụp mà mất ba ngày sau đó. Chỉ còn lại Tô Vân Khanh phải gắng gượng sống một mình trong ngôi nhà giữa rừng sâu.
Vì vẻ đẹp của Lâm Uyển, Tô Đại Dũng đã xây nhà ở một nơi khá hẻo lánh, xung quanh không có làng mạc hay quán trọ nào.
Hai người rất cưng chiều Tô Vân Khanh, không để cô làm bất cứ việc gì, khiến cô thậm chí không biết nấu ăn.
Vì thế, sau khi cha mẹ qua đời, Tô Vân Khanh không biết đường ra khỏi núi, cuối cùng bị chết đói trong nhà. Và rồi cô đã đến đây.
Khi tỉnh lại, Tô Vân Khanh chỉ biết câm nín với tình cảnh của nguyên chủ. Chưa từng ăn thịt lợn nhưng chắc cũng đã nhìn thấy lợn chạy chứ? Sống giữa núi non trù phú mà lại có thể chết đói, đúng là một tài năng.
Tô Vân Khanh cảm thấy cơn đói khiến cô hoa mắt chóng mặt, cả người không còn chút sức lực. Cô nhìn quanh phòng nhưng không thấy gì để ăn.
Trong lòng không khỏi nguyền rủa vị sứ giả kia, đã đưa cô đến một nơi quái quỷ thế này, để một đứa bé 10 tuổi phải tự lo liệu sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.