Chương 21: Chui đầu vào lưới
Quyển Quyển Miêu
10/01/2023
Tiết Dao dùng phương thức để cho mình khắc chế tình cảm là "cùng dính mưa".
Hắn muốn đem điểm tẩy trắng đổi đồ ăn, phân cho cả ba đứa trẻ, không chỉ dành tiêu chuẩn cao nhất cho một mình Thất hoàng tử.
Buổi tối hôm đó Tiết Dao đổi 3kg kẹo sữa hạnh nhân.
Tiết Dao mở bao bì đóng gói sẵn, dùng giấy dầu bao lại, ngụy trang thành món chính mình đặc chế, mang đi lớp học, dự định có thể lấy ra cho bọn nhỏ ăn bất cứ lúc nào.
Tiết Dao từ trước cho là hoàng tử không thể dùng đồ ăn không rõ lai lịch. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện các thư đồng thỉnh thoảng móc ra bao giấy dầu chứa các loại món ăn cung cấp cho các tiểu chủ tử giải thèm.
Chỉ là cho hoàng tử ăn có phần nguy hiểm, vạn nhất ăn bị tiêu chảy có thể lớn chuyện.
Tiết Dao đã xem qua phương pháp chế biến kẹo hạnh nhân này. Thành phần sản phẩm đều là tự nhiên tinh khiết. Tiết Dao cũng tự mình ăn một viên. Hàm lượng đường không cao, có mùi vị sữa, Thất hoàng tử hẳn sẽ thích.
Vẫn là có chút tư tâm, dựa theo khẩu vị Thất hoàng tử đổi phần thực phẩm này.
Ngày hôm đó đến giờ nghỉ trưa, mấy vị tiểu hoàng tử lại bắt đầu thời gian hoạt động.
Lần trước đá cầu trên sân gặp Tam hoàng tử để lại hồi ức không vui, ba đứa trẻ mất đi nhiệt tình, lại bắt đầu trò chơi mới.
Diễn tập hành quân đánh trận.
Cái trò này cũng là Ngũ hoàng tử nghĩ ra.
Đem người trong học đường chia thành hai nhóm binh mã. Một nhóm đóng vai truy binh. Một nhóm khác cùng các hoàng tử rút lui chạy trốn, sau đó phản kích bất ngờ.
Vì vậy, một đám cung nữ thái giám cùng Ngũ hoàng tử chạy như bay đến hoa viên sau lớp học. HunhHn786 họ chạy vòng quanh núi giả cạnh bể nước trong hoa viên, chạy một vòng lại một vòng.
Bé mập mạp nhà Tiết Dao bị ép vận động đến mệt, đã không nhận rõ nơi này là nơi nào, hôm nay là ngày gì.
Ngũ hoàng tử càng chơi càng nhập vai, cuối cùng bò lên núi giả vung tay hô to:
"Nhanh lên núi, chúng ta lên đỉnh núi mai phục. Một chốc chờ binh địch đi ngang qua nơi đây, liền tấn công từ trên cao, làm bọn họ trở tay không kịp!"
"Ý kiến hay!"
Lục hoàng tử chạy trốn đến mồ hôi ướt đẫm, vẫn như trước cho Ngũ ca mặt mũi. Lục hoàng tử nhấc chân theo lên trên núi giả.
Mà Lục hoàng tử khí lực bị tiêu hao quá nhiều rồi, cánh tay không có cách nào chống đỡ trọng lượng thân thể, không bò lên nổi. Cũng may thư đồng đi theo có một người mười bốn tuổi cao to, hắn nửa tha nửa túm, lôi kéo Lục hoàng tử leo lên tảng đá.
Vì vậy, bên dưới ngọn núi chỉ còn lại Thất hoàng tử ba tuổi, cùng thư đồng Tiết Dao tám tuổi.
Hai người rất ăn ý, quay đầu nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương sự tuyệt vọng.
Tiết Dao đối với cân nặng bé mập mạp nhà mình cảm thấy tuyệt vọng. Hắn e rằng không có cách nào kéo Điện hạ lên núi giả.
Thất hoàng tử căn bản không nghĩ leo lên núi.
"Đi lên nhanh một chút!"
Ngũ hoàng tử đứng ở đỉnh núi, nhiệt tình hô hoán.
Hết cách rồi, Tiết Dao chỉ có thể kiên trì bò lên một khối đá, quay người đưa tay cho Thất hoàng tử.
Biểu tình trên mặt bánh bao của Thất hoàng tử là tuyệt vọng đến bình tĩnh, nhưng vẫn là "phối hợp đông tác". Đem bàn tay mủm mỉm đặt vào lòng bàn tay Tiết Dao, Thất hoàng tử bất động.
Cung nữ thái giám đang muốn tiến lên ôm Thất hoàng tử đặt lên cục đá, liền bị Ngũ hoàng tử quát lui.
"Các ngươi chỉ cần ở bên cạnh cẩn thận che chở, phải để bản thân hắn tham gia huấn luyện leo núi!"
Ngũ hoàng tử cúi đầu giục đệ đệ:
"Dùng sức bò đi, Lão Thất!"
Thất hoàng tử nhấc lên chân ngắn, hoàn toàn với không tới sườn khối đá. Giống bám vào vách đá, thủ thế chờ đợi, chuẩn bị nhảy lên khối đá.
Ánh mắt Tiết Dao sáng lên.
Đến rồi, Long Ngạo Thiên rốt cục sắp bộc lộ khả năng khinh công thiên phú!
Thất hoàng tử không phụ kỳ vọng mà duỗi chân nhảy một cái.
Một cú nhảy kinh người!
Cách mặt đất 2 centimet!
Liền rơi trở xuống mặt đất!
"..."
Cũng không còn cách nào, không thể kỳ vọng quá lớn vào bé mập mạp này!
Tiết Dao quay đầu thương lượng với Ngũ hoàng tử:
"Chờ Điện hạ lớn hơn một chút lại luyện tập leo núi."
Ngũ hoàng tử đành phải thôi.
Nhưng vì diễn tập giao chiến phải tận lực, hạn chế tối thiểu khả năng mượn ngoại lực. Cho nên Ngũ hoàng tử vẫn không cho người hầu ôm Lão Thất lên núi. Suy nghĩ một chút, Ngũ hoàng tử liền ra lệnh Thất hoàng tử:
"Thất đệ mang binh đi dụ binh địch đi qua nơi này. Chúng ta đợi chút nữa xuất kích, cùng ngươi phối hợp tác chiến!"
Thất hoàng tử mang binh dĩ nhiên là chỉ có Tiết Dao. Tiết Dao nhận lệnh nhảy xuống, ngẩng đầu hỏi Ngũ hoàng tử:
"Phải làm sao dụ địch?"
"Chỉ cần cố ý chạy trốn trước mặt quân địch là được."
Ngũ hoàng tử nhìn xung quanh một chút, hạ lệnh:
"Thất đệ, A Dao, các ngươi qua bên kia chạy vòng quanh bể nước hai mươi vòng, lôi kéo quân địch truy kích."
Hai... Hai mươi vòng?
Tiết Dao còn chưa có phản ứng... Thất hoàng tử đột nhiên nhấc bàn tay nhỏ, ra dấu "ba", cấp thiết nói với Ngũ ca:
"Điện hạ chỉ đếm ba... chỉ có thể ba cái..."
Đoán chừng là bị Ngũ ca bắt chạy hai mươi vòng, Thất hoàng tử hoảng loạn đến độ nói lắp. Vì chạy ít vài vòng, không tiếc tự hạ chỉ số thông minh. Thất hoàng tử nói cho Ngũ ca biết mình mới học đến 3, chỉ có thể đếm tới 3.
Chạy không được hai mươi vòng! Điện hạ nhiều nhất chạy ba vòng!
Ngũ hoàng tử gật gật đầu:
"Không sao, để A Dao chạy thay mười mấy vòng."
Tiết Dao vẫn chưa có lấy lại tin thần từ tin tức chạy hai mươi vòng, thân thể tròn vo bên cạnh bỗng nhiên nhấc chân, nhằm phía núi giả xông tới.
Toàn bộ người hầu thư đồng cùng hai hoàng tử đều không kịp chuẩn bị tinh thần. Chỉ thấy Thất hoàng tử không một tiếng động nhảy lên một cái. Tay nhỏ miễn cưỡng víu vào cạnh khối đá, đẩy thân thể mập mạp lên dễ như ăn cháo. Vượt lên khối đá thứ nhất của núi giả.
Thất hoàng tử đã leo lên một khối đá cao ngang chiều cao thân thể mình.
Tiết Dao chấn kinh đến mắt trợn tròn.
Bé mập mạp này có thể leo lên!
Mới vừa rồi vì lười biếng, Thất hoàng tử làm bộ bất lực, không nghĩ leo núi. Bị Ngũ hoàng tử ép chạy "hai mươi vòng", Thất hoàng tử bộc phát thực lực chân thật.
Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên Ninh Vương là cao thủ giả heo ăn hổ.
Khả năng chỉ là lười biếng tham dự cạnh tranh. Người mắc chứng rối loạn thần kinh chướng ngại giao tiếp độ nhạy cảm đối với vinh dự rất thấp, cũng không thích xã giao.
Thất hoàng tử thời niên thiếu cũng giống như con mèo ngoan ngoãn ngủ đông ở trong cung. Ngẫu nhiên bị Tam hoàng tử bức đến đường cùng mới vung ra móng vuốt cào rách mặt, bị ép trở thành oai phong.
Cho đến giờ phút này Tiết Dao mới xác định Tịch Phi không có lén lút đổi con trai. Bé mập mạp này thật sự là hàng nguyên đai nguyên kiện.
Cái ý niệm này khiến Tiết Dao nhìn Thất hoàng tử bằng ánh mắt có một chút sùng bái.
Lúc này Thất hoàng tử xoay khuôn mặt bánh bao qua nhìn Tiết Dao đứng dưới khối đá, nói:
"Dao Dao dụ địch."
Ánh mắt Tiết Dao sùng bái trong nháy mắt biến thành cừu hận.
Ngang nhiên để một mình ta chạy hai mươi vòng! Có còn nghĩa khí cùng lương tâm hay không?
Còn lại hai hộp sữa bò Vương Tử lấy ra chia cho ca ca ngươi thôi!
Cũng may hai mươi vòng chỉ là Ngũ hoàng tử thuận miệng nói. Tiết Dao chỉ chạy nửa vòng quanh bể nước, nhóm người đóng binh địch đã đuổi theo hắn. Ngũ hoàng tử liền lập tức mang theo bọn đệ đệ lao xuống núi, bắt đầu phản kích.
Sau khi luyện đánh trận kết thúc, Tiết Dao lấy ra đồ ngọt chuẩn bị sẵn phân cho ba tiểu hoàng tử, một người hai viên kẹo, nói là đồ ngọt quê nhà.
Ngũ hoàng tử không thích ăn đồ ngọt, vốn muốn cho bọn đệ đệ. Nhưng thấy Tiết Dao thần sắc mong đợi, Ngũ hoàng tử cũng ăn một cái.
Cắn xuống, hương thơm nồng nặc khoang miệng. Bên trong vị béo chen lẫn vị ngọt, quả là nhẹ nhàng khoan khoái hòa vào cùng nhau, ngọt mà không ngấy.
Nhiệt độ khoang miệng làm đồ ăn càng mềm mại hơn, ngậm một chút liền dần dần tan trong miệng.
"Cái này vị rất đặc biệt!"
Ngũ hoàng tử kinh ngạc cầm lấy một viên khác đánh giá:
"So với món ngọt trong cung ăn ngon hơn nhiều. Nếu như thân thích của ngươi đến kinh thành mở cửa tiệm bán thứ này, có thể sẽ được người trong cung cùng các gia trưởng mua lâu dài."
Tiết Dao cười nói:
"Món ăn này nguyên liệu không đáng cái gì, nhưng công đoạn chế biến rườm rà, khó có thể sản xuất nhiều. Chỉ ngẫu nhiên đến kinh thành tiện thể làm một ít cho người trong nhà giải thèm, đem buôn bán khó có thể đáp ứng."
"Vậy thật đáng tiếc."
Ngũ hoàng tử nhìn món ăn đặc biệt này mắt sáng ngời.
"Ăn thật ngon."
Lục hoàng tử cầm lấy viên kẹo chậm rãi liếm láp, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Thất hoàng tử đã ăn xong phần mình, giờ khắc này mờ mịt nhìn chằm chằm Tiết Dao. Trên khuôn mặt bánh bao viết ba chữ lớn "không còn à".
Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử thấy thế, đồng thời đem phần còn lại của mình đưa cho Thất hoàng tử, dò hỏi:
"Lão Thất còn muốn ăn?"
Tiết Dao:
"..."
Xem ra hai vị ca ca nhỏ tuổi thật sự rất thương yêu đệ đệ. Loại món ngon chưa từng ăn cũng có thể nhường.
Nếu Tiết Dao cũng có tình huynh đệ như vậy là tốt rồi.
Mặt trời chiếu rọi ánh sáng trên người ba bạn nhỏ.
Ngũ hoàng tử ngồi trên tảng đá cao cao của núi giả. Dù trẻ con mà trên mặt mơ hồ hiển lộ ra thần thái cương nghị quả cảm của danh tướng trong tương lai.
Lục hoàng tử cười ôn nhu, đem đồ ăn đút cho đệ đệ. Quân tử nhẹ nhàng phong độ danh chấn kinh thành trong tương lai tựa hồ đã lộ ra từ thân thể nho nhỏ này. Khiến người ta bất tri bất giác vì đó mà khuynh đảo.
Thất hoàng tử nghiêm túc ăn uống. Bóng dáng Ninh Vương ít lời mạnh mẽ không sai rồi.
Tiết Dao nhìn ba đứa trẻ, bất tri bất giác mỉm cười. Thật hy vọng tương lai phân tranh vĩnh viễn không lan đến ba đứa trẻ này. Giờ khắc này Tiết Dao thậm chí muốn mình có đôi cánh mở rộng bao bọc mấy bảo bảo đáng yêu này.
Tan học, Tiết Dao lần thứ hai theo Thất hoàng tử đi đến Thanh Khung điện, cầu kiến Tịch Phi. Lần này, Tịch Phi không có từ chối gặp mặt, giống như trước cùng dùng bữa.
Mà nhìn thấy Tịch Phi bước vào phòng khách, Tiết Dao sắc mặt tái nhợt.
Rất rõ ràng, Tịch Phi cảm xúc không đúng.
Nàng cụp mắt lạnh lùng đi vào, không tâm tình nói câu "không cần đa lễ", liền thờ ơ cho Tiết Dao ngồi xuống.
Tiết Dao nghĩ tới chính mình có khả năng đắc tội Tịch Phi, mà không nghĩ tới đắc tội nghiêm trọng như thế.
Bởi vì cái gì chứ? Tịch Phi biết chuyện lén lút cho bé mập mạp uống sữa bò?
Nếu chỉ thế cũng không đến nỗi tức giận như vậy nha. Có thể cho cung nữ hầu Thất hoàng tử nhắc nhở sau này không được cho tiểu hoàng tử uống nữa, không được sao? Tại sao lạnh lùng đến nước này?
Thất hoàng tử không phát hiện có gì khác thường. Dựa theo Tiết Dao dặn dò, bé bắt đầu biểu diễn, nói với Tịch Phi:
"Hài nhi kể cho nương nương nghe một chuyện xưa!"
Tịch Phi bị lời này chấn động, giật mình nhìn về phía con trai.
Đứa con này cho tới bây giờ không giống mấy đứa trẻ bình thường nói chuyện với nàng.
"Chuyện xưa gì?"
Tịch Phi không nhịn được lộ ra thần sắc mong đợi.
"Na Tra náo hải."
Thất hoàng tử y theo kịch bản Tiết Dao dạy trước đó đối đáp trôi chảy:
"Đây là chuyện xưa con thích nhất, hi vọng mẫu phi cũng yêu thích."
Tịch Phi kích động đến đôi mắt ửng hồng, nhìn chằm chằm con trai run giọng nói:
"Được... được, nương nghe con kể chuyện."
Tiết Dao hơi khẽ thở ra một hơi.
Thất hoàng tử trước mắt tính cách còn chưa có được chỉnh thẳng lại hoàn toàn. Đoạn đối thoại này là Tiết Dao trước đó suy đoán, xem như là làm bộ dỗ dành cho Tịch Phi vui vẻ.
Trước tiên phải được Tịch Phi đồng ý, cho phép hỗ trợ Thất hoàng tử biến thành đứa trẻ bình thường.
Ban đầu Tiết Dao lừa dối Tịch Phi cũng là vì biểu hiện mình đáng tin cậy, để Tịch Phi nghe hắn khuyên, từ chối cùng Hoàng đế đi du ngoạn.
Đây đối với một phi tử mà nói, rất khó khăn.
Đế Vương sủng hạnh rất khó có được, không có phi tần nào từ chối phần độc sủng như vậy. Đắc tội Hoàng đế, đó là cho thể diện mà không cần.
Thất hoàng tử kể chuyện xưa Tịch Phi kích động không thôi.
Tiết Dao nói chút chuyện mấy ngày gần đây đã làm gì để dẫn dắt Thất hoàng tử chỉnh thẳng tính cách. Thái độ Tịch Phi đối với hắn quả nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt tựa hồ bao hàm cảnh giác cùng thất vọng. HunhHn786
Tiết Dao không nghĩ ra tại sao như vậy, mà cũng không đoái hoài tới quá nhiều. Dựa theo kế hoạch lúc trước, Tiết Dao tìm cơ hội mở miệng:
"Nương nương cũng sẽ cùng Hoàng thượng đi du ngoạn Ba Thục sao?"
Ánh mắt Tịch Phi căng thẳng, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiết Dao:
"Hoàng thượng muốn đi Ba Thục? Ai nói cho ngươi?"
"Đại bá cùng phụ thân lúc ăn cơm nói."
Tiết Dao giả vờ khờ dại cười nói:
"Ta cũng muốn đi Ba Thục chơi. Đại bá lại nói ta là muốn cùng Tịch Phi nương nương tự chui đầu vào lưới. Nương nương, cái gì là tự chui đầu vào lưới? Ba Thục có giăng bẫy sao?"
Tịch Phi kinh ngạc.
Đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiết Dao. Hồi lâu, nàng tỉnh táo lại, thấp giọng hỏi:
"Đại bá của ngươi nói là ta cùng Bệ hạ đi Ba Thục, chính là tự chui đầu vào lưới? Tại sao?"
Tiết Dao nhún nhún vai, biểu thị không biết.
Yên lặng một hồi.
Mắt Tịch Phi ngấng lệ:
"Giỏi lắm, hậu cung quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, một đứa trẻ cũng có lòng dạ sâu đậm như vậy!"
Tiết Dao trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn miễn cưỡng bảo trì hồ đồ:
"Lòng dạ?"
Tịch Phi cười lạnh:
"Ngươi không cần giả vờ giả vịt, nói thẳng đi. Hoàng hậu có phải là nhận được tin tức Bệ hạ dự định ra ngoài du ngoạn? Có phải là Hoàng hậu cho ngươi tới uy hiếp ta, không muốn ta cùng xuất hành? Vậy ngươi liền trở về nói cho nàng ta biết, ta nhất định đi rồi!"
Tiết Dao nhất thời sửng sốt.
Tịch Phi đang nói cái gì?
Hoàng hậu?
Hoàng hậu làm sao có khả năng giao hắn làm việc? Hắn cả Đại hoàng tử cũng chưa từng thấy.
"Nương nương?"
Tiết Dao lúc này thật bối rối, cuống quít đứng lên:
"Ta không hiểu ngài đang nói cái gì? Là ta phạm sai lầm gì khiến ngài tức giận sao?"
Hắn muốn đem điểm tẩy trắng đổi đồ ăn, phân cho cả ba đứa trẻ, không chỉ dành tiêu chuẩn cao nhất cho một mình Thất hoàng tử.
Buổi tối hôm đó Tiết Dao đổi 3kg kẹo sữa hạnh nhân.
Tiết Dao mở bao bì đóng gói sẵn, dùng giấy dầu bao lại, ngụy trang thành món chính mình đặc chế, mang đi lớp học, dự định có thể lấy ra cho bọn nhỏ ăn bất cứ lúc nào.
Tiết Dao từ trước cho là hoàng tử không thể dùng đồ ăn không rõ lai lịch. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện các thư đồng thỉnh thoảng móc ra bao giấy dầu chứa các loại món ăn cung cấp cho các tiểu chủ tử giải thèm.
Chỉ là cho hoàng tử ăn có phần nguy hiểm, vạn nhất ăn bị tiêu chảy có thể lớn chuyện.
Tiết Dao đã xem qua phương pháp chế biến kẹo hạnh nhân này. Thành phần sản phẩm đều là tự nhiên tinh khiết. Tiết Dao cũng tự mình ăn một viên. Hàm lượng đường không cao, có mùi vị sữa, Thất hoàng tử hẳn sẽ thích.
Vẫn là có chút tư tâm, dựa theo khẩu vị Thất hoàng tử đổi phần thực phẩm này.
Ngày hôm đó đến giờ nghỉ trưa, mấy vị tiểu hoàng tử lại bắt đầu thời gian hoạt động.
Lần trước đá cầu trên sân gặp Tam hoàng tử để lại hồi ức không vui, ba đứa trẻ mất đi nhiệt tình, lại bắt đầu trò chơi mới.
Diễn tập hành quân đánh trận.
Cái trò này cũng là Ngũ hoàng tử nghĩ ra.
Đem người trong học đường chia thành hai nhóm binh mã. Một nhóm đóng vai truy binh. Một nhóm khác cùng các hoàng tử rút lui chạy trốn, sau đó phản kích bất ngờ.
Vì vậy, một đám cung nữ thái giám cùng Ngũ hoàng tử chạy như bay đến hoa viên sau lớp học. HunhHn786 họ chạy vòng quanh núi giả cạnh bể nước trong hoa viên, chạy một vòng lại một vòng.
Bé mập mạp nhà Tiết Dao bị ép vận động đến mệt, đã không nhận rõ nơi này là nơi nào, hôm nay là ngày gì.
Ngũ hoàng tử càng chơi càng nhập vai, cuối cùng bò lên núi giả vung tay hô to:
"Nhanh lên núi, chúng ta lên đỉnh núi mai phục. Một chốc chờ binh địch đi ngang qua nơi đây, liền tấn công từ trên cao, làm bọn họ trở tay không kịp!"
"Ý kiến hay!"
Lục hoàng tử chạy trốn đến mồ hôi ướt đẫm, vẫn như trước cho Ngũ ca mặt mũi. Lục hoàng tử nhấc chân theo lên trên núi giả.
Mà Lục hoàng tử khí lực bị tiêu hao quá nhiều rồi, cánh tay không có cách nào chống đỡ trọng lượng thân thể, không bò lên nổi. Cũng may thư đồng đi theo có một người mười bốn tuổi cao to, hắn nửa tha nửa túm, lôi kéo Lục hoàng tử leo lên tảng đá.
Vì vậy, bên dưới ngọn núi chỉ còn lại Thất hoàng tử ba tuổi, cùng thư đồng Tiết Dao tám tuổi.
Hai người rất ăn ý, quay đầu nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương sự tuyệt vọng.
Tiết Dao đối với cân nặng bé mập mạp nhà mình cảm thấy tuyệt vọng. Hắn e rằng không có cách nào kéo Điện hạ lên núi giả.
Thất hoàng tử căn bản không nghĩ leo lên núi.
"Đi lên nhanh một chút!"
Ngũ hoàng tử đứng ở đỉnh núi, nhiệt tình hô hoán.
Hết cách rồi, Tiết Dao chỉ có thể kiên trì bò lên một khối đá, quay người đưa tay cho Thất hoàng tử.
Biểu tình trên mặt bánh bao của Thất hoàng tử là tuyệt vọng đến bình tĩnh, nhưng vẫn là "phối hợp đông tác". Đem bàn tay mủm mỉm đặt vào lòng bàn tay Tiết Dao, Thất hoàng tử bất động.
Cung nữ thái giám đang muốn tiến lên ôm Thất hoàng tử đặt lên cục đá, liền bị Ngũ hoàng tử quát lui.
"Các ngươi chỉ cần ở bên cạnh cẩn thận che chở, phải để bản thân hắn tham gia huấn luyện leo núi!"
Ngũ hoàng tử cúi đầu giục đệ đệ:
"Dùng sức bò đi, Lão Thất!"
Thất hoàng tử nhấc lên chân ngắn, hoàn toàn với không tới sườn khối đá. Giống bám vào vách đá, thủ thế chờ đợi, chuẩn bị nhảy lên khối đá.
Ánh mắt Tiết Dao sáng lên.
Đến rồi, Long Ngạo Thiên rốt cục sắp bộc lộ khả năng khinh công thiên phú!
Thất hoàng tử không phụ kỳ vọng mà duỗi chân nhảy một cái.
Một cú nhảy kinh người!
Cách mặt đất 2 centimet!
Liền rơi trở xuống mặt đất!
"..."
Cũng không còn cách nào, không thể kỳ vọng quá lớn vào bé mập mạp này!
Tiết Dao quay đầu thương lượng với Ngũ hoàng tử:
"Chờ Điện hạ lớn hơn một chút lại luyện tập leo núi."
Ngũ hoàng tử đành phải thôi.
Nhưng vì diễn tập giao chiến phải tận lực, hạn chế tối thiểu khả năng mượn ngoại lực. Cho nên Ngũ hoàng tử vẫn không cho người hầu ôm Lão Thất lên núi. Suy nghĩ một chút, Ngũ hoàng tử liền ra lệnh Thất hoàng tử:
"Thất đệ mang binh đi dụ binh địch đi qua nơi này. Chúng ta đợi chút nữa xuất kích, cùng ngươi phối hợp tác chiến!"
Thất hoàng tử mang binh dĩ nhiên là chỉ có Tiết Dao. Tiết Dao nhận lệnh nhảy xuống, ngẩng đầu hỏi Ngũ hoàng tử:
"Phải làm sao dụ địch?"
"Chỉ cần cố ý chạy trốn trước mặt quân địch là được."
Ngũ hoàng tử nhìn xung quanh một chút, hạ lệnh:
"Thất đệ, A Dao, các ngươi qua bên kia chạy vòng quanh bể nước hai mươi vòng, lôi kéo quân địch truy kích."
Hai... Hai mươi vòng?
Tiết Dao còn chưa có phản ứng... Thất hoàng tử đột nhiên nhấc bàn tay nhỏ, ra dấu "ba", cấp thiết nói với Ngũ ca:
"Điện hạ chỉ đếm ba... chỉ có thể ba cái..."
Đoán chừng là bị Ngũ ca bắt chạy hai mươi vòng, Thất hoàng tử hoảng loạn đến độ nói lắp. Vì chạy ít vài vòng, không tiếc tự hạ chỉ số thông minh. Thất hoàng tử nói cho Ngũ ca biết mình mới học đến 3, chỉ có thể đếm tới 3.
Chạy không được hai mươi vòng! Điện hạ nhiều nhất chạy ba vòng!
Ngũ hoàng tử gật gật đầu:
"Không sao, để A Dao chạy thay mười mấy vòng."
Tiết Dao vẫn chưa có lấy lại tin thần từ tin tức chạy hai mươi vòng, thân thể tròn vo bên cạnh bỗng nhiên nhấc chân, nhằm phía núi giả xông tới.
Toàn bộ người hầu thư đồng cùng hai hoàng tử đều không kịp chuẩn bị tinh thần. Chỉ thấy Thất hoàng tử không một tiếng động nhảy lên một cái. Tay nhỏ miễn cưỡng víu vào cạnh khối đá, đẩy thân thể mập mạp lên dễ như ăn cháo. Vượt lên khối đá thứ nhất của núi giả.
Thất hoàng tử đã leo lên một khối đá cao ngang chiều cao thân thể mình.
Tiết Dao chấn kinh đến mắt trợn tròn.
Bé mập mạp này có thể leo lên!
Mới vừa rồi vì lười biếng, Thất hoàng tử làm bộ bất lực, không nghĩ leo núi. Bị Ngũ hoàng tử ép chạy "hai mươi vòng", Thất hoàng tử bộc phát thực lực chân thật.
Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên Ninh Vương là cao thủ giả heo ăn hổ.
Khả năng chỉ là lười biếng tham dự cạnh tranh. Người mắc chứng rối loạn thần kinh chướng ngại giao tiếp độ nhạy cảm đối với vinh dự rất thấp, cũng không thích xã giao.
Thất hoàng tử thời niên thiếu cũng giống như con mèo ngoan ngoãn ngủ đông ở trong cung. Ngẫu nhiên bị Tam hoàng tử bức đến đường cùng mới vung ra móng vuốt cào rách mặt, bị ép trở thành oai phong.
Cho đến giờ phút này Tiết Dao mới xác định Tịch Phi không có lén lút đổi con trai. Bé mập mạp này thật sự là hàng nguyên đai nguyên kiện.
Cái ý niệm này khiến Tiết Dao nhìn Thất hoàng tử bằng ánh mắt có một chút sùng bái.
Lúc này Thất hoàng tử xoay khuôn mặt bánh bao qua nhìn Tiết Dao đứng dưới khối đá, nói:
"Dao Dao dụ địch."
Ánh mắt Tiết Dao sùng bái trong nháy mắt biến thành cừu hận.
Ngang nhiên để một mình ta chạy hai mươi vòng! Có còn nghĩa khí cùng lương tâm hay không?
Còn lại hai hộp sữa bò Vương Tử lấy ra chia cho ca ca ngươi thôi!
Cũng may hai mươi vòng chỉ là Ngũ hoàng tử thuận miệng nói. Tiết Dao chỉ chạy nửa vòng quanh bể nước, nhóm người đóng binh địch đã đuổi theo hắn. Ngũ hoàng tử liền lập tức mang theo bọn đệ đệ lao xuống núi, bắt đầu phản kích.
Sau khi luyện đánh trận kết thúc, Tiết Dao lấy ra đồ ngọt chuẩn bị sẵn phân cho ba tiểu hoàng tử, một người hai viên kẹo, nói là đồ ngọt quê nhà.
Ngũ hoàng tử không thích ăn đồ ngọt, vốn muốn cho bọn đệ đệ. Nhưng thấy Tiết Dao thần sắc mong đợi, Ngũ hoàng tử cũng ăn một cái.
Cắn xuống, hương thơm nồng nặc khoang miệng. Bên trong vị béo chen lẫn vị ngọt, quả là nhẹ nhàng khoan khoái hòa vào cùng nhau, ngọt mà không ngấy.
Nhiệt độ khoang miệng làm đồ ăn càng mềm mại hơn, ngậm một chút liền dần dần tan trong miệng.
"Cái này vị rất đặc biệt!"
Ngũ hoàng tử kinh ngạc cầm lấy một viên khác đánh giá:
"So với món ngọt trong cung ăn ngon hơn nhiều. Nếu như thân thích của ngươi đến kinh thành mở cửa tiệm bán thứ này, có thể sẽ được người trong cung cùng các gia trưởng mua lâu dài."
Tiết Dao cười nói:
"Món ăn này nguyên liệu không đáng cái gì, nhưng công đoạn chế biến rườm rà, khó có thể sản xuất nhiều. Chỉ ngẫu nhiên đến kinh thành tiện thể làm một ít cho người trong nhà giải thèm, đem buôn bán khó có thể đáp ứng."
"Vậy thật đáng tiếc."
Ngũ hoàng tử nhìn món ăn đặc biệt này mắt sáng ngời.
"Ăn thật ngon."
Lục hoàng tử cầm lấy viên kẹo chậm rãi liếm láp, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Thất hoàng tử đã ăn xong phần mình, giờ khắc này mờ mịt nhìn chằm chằm Tiết Dao. Trên khuôn mặt bánh bao viết ba chữ lớn "không còn à".
Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử thấy thế, đồng thời đem phần còn lại của mình đưa cho Thất hoàng tử, dò hỏi:
"Lão Thất còn muốn ăn?"
Tiết Dao:
"..."
Xem ra hai vị ca ca nhỏ tuổi thật sự rất thương yêu đệ đệ. Loại món ngon chưa từng ăn cũng có thể nhường.
Nếu Tiết Dao cũng có tình huynh đệ như vậy là tốt rồi.
Mặt trời chiếu rọi ánh sáng trên người ba bạn nhỏ.
Ngũ hoàng tử ngồi trên tảng đá cao cao của núi giả. Dù trẻ con mà trên mặt mơ hồ hiển lộ ra thần thái cương nghị quả cảm của danh tướng trong tương lai.
Lục hoàng tử cười ôn nhu, đem đồ ăn đút cho đệ đệ. Quân tử nhẹ nhàng phong độ danh chấn kinh thành trong tương lai tựa hồ đã lộ ra từ thân thể nho nhỏ này. Khiến người ta bất tri bất giác vì đó mà khuynh đảo.
Thất hoàng tử nghiêm túc ăn uống. Bóng dáng Ninh Vương ít lời mạnh mẽ không sai rồi.
Tiết Dao nhìn ba đứa trẻ, bất tri bất giác mỉm cười. Thật hy vọng tương lai phân tranh vĩnh viễn không lan đến ba đứa trẻ này. Giờ khắc này Tiết Dao thậm chí muốn mình có đôi cánh mở rộng bao bọc mấy bảo bảo đáng yêu này.
Tan học, Tiết Dao lần thứ hai theo Thất hoàng tử đi đến Thanh Khung điện, cầu kiến Tịch Phi. Lần này, Tịch Phi không có từ chối gặp mặt, giống như trước cùng dùng bữa.
Mà nhìn thấy Tịch Phi bước vào phòng khách, Tiết Dao sắc mặt tái nhợt.
Rất rõ ràng, Tịch Phi cảm xúc không đúng.
Nàng cụp mắt lạnh lùng đi vào, không tâm tình nói câu "không cần đa lễ", liền thờ ơ cho Tiết Dao ngồi xuống.
Tiết Dao nghĩ tới chính mình có khả năng đắc tội Tịch Phi, mà không nghĩ tới đắc tội nghiêm trọng như thế.
Bởi vì cái gì chứ? Tịch Phi biết chuyện lén lút cho bé mập mạp uống sữa bò?
Nếu chỉ thế cũng không đến nỗi tức giận như vậy nha. Có thể cho cung nữ hầu Thất hoàng tử nhắc nhở sau này không được cho tiểu hoàng tử uống nữa, không được sao? Tại sao lạnh lùng đến nước này?
Thất hoàng tử không phát hiện có gì khác thường. Dựa theo Tiết Dao dặn dò, bé bắt đầu biểu diễn, nói với Tịch Phi:
"Hài nhi kể cho nương nương nghe một chuyện xưa!"
Tịch Phi bị lời này chấn động, giật mình nhìn về phía con trai.
Đứa con này cho tới bây giờ không giống mấy đứa trẻ bình thường nói chuyện với nàng.
"Chuyện xưa gì?"
Tịch Phi không nhịn được lộ ra thần sắc mong đợi.
"Na Tra náo hải."
Thất hoàng tử y theo kịch bản Tiết Dao dạy trước đó đối đáp trôi chảy:
"Đây là chuyện xưa con thích nhất, hi vọng mẫu phi cũng yêu thích."
Tịch Phi kích động đến đôi mắt ửng hồng, nhìn chằm chằm con trai run giọng nói:
"Được... được, nương nghe con kể chuyện."
Tiết Dao hơi khẽ thở ra một hơi.
Thất hoàng tử trước mắt tính cách còn chưa có được chỉnh thẳng lại hoàn toàn. Đoạn đối thoại này là Tiết Dao trước đó suy đoán, xem như là làm bộ dỗ dành cho Tịch Phi vui vẻ.
Trước tiên phải được Tịch Phi đồng ý, cho phép hỗ trợ Thất hoàng tử biến thành đứa trẻ bình thường.
Ban đầu Tiết Dao lừa dối Tịch Phi cũng là vì biểu hiện mình đáng tin cậy, để Tịch Phi nghe hắn khuyên, từ chối cùng Hoàng đế đi du ngoạn.
Đây đối với một phi tử mà nói, rất khó khăn.
Đế Vương sủng hạnh rất khó có được, không có phi tần nào từ chối phần độc sủng như vậy. Đắc tội Hoàng đế, đó là cho thể diện mà không cần.
Thất hoàng tử kể chuyện xưa Tịch Phi kích động không thôi.
Tiết Dao nói chút chuyện mấy ngày gần đây đã làm gì để dẫn dắt Thất hoàng tử chỉnh thẳng tính cách. Thái độ Tịch Phi đối với hắn quả nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt tựa hồ bao hàm cảnh giác cùng thất vọng. HunhHn786
Tiết Dao không nghĩ ra tại sao như vậy, mà cũng không đoái hoài tới quá nhiều. Dựa theo kế hoạch lúc trước, Tiết Dao tìm cơ hội mở miệng:
"Nương nương cũng sẽ cùng Hoàng thượng đi du ngoạn Ba Thục sao?"
Ánh mắt Tịch Phi căng thẳng, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiết Dao:
"Hoàng thượng muốn đi Ba Thục? Ai nói cho ngươi?"
"Đại bá cùng phụ thân lúc ăn cơm nói."
Tiết Dao giả vờ khờ dại cười nói:
"Ta cũng muốn đi Ba Thục chơi. Đại bá lại nói ta là muốn cùng Tịch Phi nương nương tự chui đầu vào lưới. Nương nương, cái gì là tự chui đầu vào lưới? Ba Thục có giăng bẫy sao?"
Tịch Phi kinh ngạc.
Đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiết Dao. Hồi lâu, nàng tỉnh táo lại, thấp giọng hỏi:
"Đại bá của ngươi nói là ta cùng Bệ hạ đi Ba Thục, chính là tự chui đầu vào lưới? Tại sao?"
Tiết Dao nhún nhún vai, biểu thị không biết.
Yên lặng một hồi.
Mắt Tịch Phi ngấng lệ:
"Giỏi lắm, hậu cung quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, một đứa trẻ cũng có lòng dạ sâu đậm như vậy!"
Tiết Dao trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn miễn cưỡng bảo trì hồ đồ:
"Lòng dạ?"
Tịch Phi cười lạnh:
"Ngươi không cần giả vờ giả vịt, nói thẳng đi. Hoàng hậu có phải là nhận được tin tức Bệ hạ dự định ra ngoài du ngoạn? Có phải là Hoàng hậu cho ngươi tới uy hiếp ta, không muốn ta cùng xuất hành? Vậy ngươi liền trở về nói cho nàng ta biết, ta nhất định đi rồi!"
Tiết Dao nhất thời sửng sốt.
Tịch Phi đang nói cái gì?
Hoàng hậu?
Hoàng hậu làm sao có khả năng giao hắn làm việc? Hắn cả Đại hoàng tử cũng chưa từng thấy.
"Nương nương?"
Tiết Dao lúc này thật bối rối, cuống quít đứng lên:
"Ta không hiểu ngài đang nói cái gì? Là ta phạm sai lầm gì khiến ngài tức giận sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.