Chương 127: Đồng môn
Quyển Quyển Miêu
17/03/2024
Cờ vây là trò chơi khá phù hợp cho Lục Tiềm giải khuây.
Trên bàn cờ có 361 giao điểm, cách ra quân logic lạnh lùng dường như là phù hợp với Lục Tiềm. Vô số khả năng thêm quân cờ vào, và rút ra được diễn tập trong đầu hắn với tốc độ kinh người. Thời gian chỉ trong chốc lát, người chiến thắng có thể được quyết định.
Thêm vào tốc độ hạ cờ của Lục Tiềm khó mà tin nổi, đối thủ bình thường chỉ 1 trận là bị giải quyết xong xuôi, cũng đã bị thực lực chênh lệch ép tới thở không nổi. Thường bị nói là chênh lệch IQ nên hiếm khi được thuyết phục.
Ngoại trừ lần này!
Sau khi đồ đệ của Kiến Tông thua một ván cờ không chịu nghỉ. Hắn không thể tin được mình lại thua tiểu nhị phục vụ trong quán nên trừng mắt yêu cầu “ba ván quyết định thắng thua“.
“Trong tửu lâu rất bận.”
Lục Tiềm biểu thị không rảnh, lập tức yêu cầu thanh toán.
“Khách quan hiện tại thanh toán, hay là ghi nợ?”
Đệ tử Kiếm Tông:
“...”
“Phụt...”
Tiết Dao vội vàng cúi đầu xuống để nhịn cười.
Long Ngạo Thiên giả mạo nhà Tiết Dao kỳ thực không phải là kẻ hay pha trò, hắn chỉ thích trêu chọc người khác, cách châm biếm rất nghiêm túc. Lục Tiềm rất có khiếu tấu hài!
Đương nhiên, trò vui này chỉ có thể là người xem hưởng thụ, “nạn nhân” bị chế giễu phát điên rồi. Đệ tử Kiếm Tông vỗ bàn đứng dậy:
“Quy tắc của ta ở đây là ba ván phải thắng hai! Nếu không tuân theo các quy tắc, không nhận được tiền!”
Lục Tiềm gật gật đầu:
“Vậy ba ván thắng hai là tốt nhất. Xa luân chiến được không? Hắn là một địch ba, ngươi thắng một hiệp thì hắn thua.”
Đệ tử Kiếm Tông sững sờ:
“Hắn?”
“Chính là ta! Ta một mình đấu với ba người các ngươi. Vị tiểu ca này giúp ta chơi cờ!”
Tiết Dao vội vàng che đậy cho Lục Tiềm.
Đây là một vấn đề cực kỳ tai hại. Lục Tiềm đã lớn như vậy, vẫn còn thói quen nói “ta” thành “hắn“. Bởi vì theo cách suy nghĩ của Lục Tiềm, thân thể của hắn là một đối tượng.
Sai lầm xưng hô sửa mãi không được, bởi vì dựa trên thói quen logic của Lục Tiềm, đây là cách nói chính xác.
Tiết Dao sửa sai đến mức bối rối. Khi liên tục bị dùng sữa bò Vượng Tử ép buộc, Lục Tiềm với vẻ mặt “khoan dung Dao Dao ngốc”, tự xưng “ta“. Tuy nhiên trong những dịp trang trọng hắn lại quên lãng. HunhHn786 Cho nên Tiết Dao cùng Điện hạ đều lui một bước. Tiết Dao ra yêu cầu Điện hạ tận lực dùng tự xưng “gia”, phụ hoàng và hậu phi thì xưng “nhi thần” là được rồi.
“Ngươi muốn lấy một địch ba?”
Đệ tử Kiến Tông quay đầu cười với huynh đệ, sau đó quay về phía Lục Tiềm, nói:
“Sự kiêu ngạo của ngươi phải trả giá, đặt cược gấp đôi có đủ tiền không?”
Lục Tiềm:
“Có đủ.”
Lập tức có người đi ra ngoài mang đến thêm hai bàn cờ.
Xa luân chiến có nghĩa là một người đấu với nhóm ba người cùng một lúc, tương đương với việc một người chơi ba ván cờ cùng một lúc.
Sư huynh đệ Kiếm Tông di chuyển bàn và ghế trong phòng ăn riêng xếp xung quanh Lục Tiềm. Sau khi ván cờ bắt đầu, ba người đệ tử Kiếm Tông đều tỏ ra khí thế hùng hổ dọa người.
Mà không lâu lắm, sau khi hàng chục quân cờ đen trắng rơi xuống bàn cờ, khí thế đã bị đảo ngược, chuyển sang Lục Tiềm.
Tuy rằng còn chưa rõ thắng bại, nhưng khi đệ tử Kiếm Thánh hạ xuống một quân cờ nào đó, ánh mắt tập trung của Lục Tiềm lập tức chuyển sang khinh thường. Điều này làm cho đối thủ cảm thấy thực lực bản thân kém cỏi, đã bị “hầu bàn” nhìn thấu.
Từ đó trở đi, mọi thủ đoạn mà bọn họ sử dụng đều trở nên khập khiễng không thể gây rắc rối gì cho Lục Tiềm.
Bọn họ càng căng thẳng, thì càng chậm chạp, càng cẩn thận từng li từng tí một.
Mà mỗi lần Lục Tiềm hạ cờ giống hí khúc Liên Hoa Lạc, phảng phất âm thanh bàn tay vỗ trên mặt bọn họ.
Ngay cả Tiết Dao cũng có chút khó thở, bị khí tức giống như Long Ngạo Thiên chân chính bên cạnh hoàn toàn áp chế.
Nhóm ba người chơi cờ với Lục Tiềm lúc này tựa hồ đã trở thành những con khỉ chọc cười.
Loại khinh miệt thầm lặng này khiến đối thủ càng thêm nhục nhã. Không lâu sau, một người thậm chí còn nhượng bộ, không muốn bộc lộ thêm chiêu thức lố bịch nào trước mặt Lục Tiềm.
Kết quả vừa thấy liền hiểu ngay, Lục Tiềm thắng ba ván, tăng gấp đôi số tiền đặt cược.
Đệ tử Kiếm Tông lúc đầu khiêu khích đã trở nên vàng vọt. Việc đặt cược hai ngàn lượng bạc tất nhiên là do hắn tùy tiện nói. Nếu một đệ tử Kiếm Tông bình thường có thể tùy tiện đưa ra số tiền khổng lồ như vậy, Kiếm Tông sẽ bị triều đình âm thầm điều tra.
Trong phòng ăn riêng im lặng một cách ngượng ngùng, giống như ai thở nặng nề hơn phải trả hai nghìn lượng. Đám đệ tử Kiếm Tông vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mây trời.
Lục Tiềm:
“Khách quan trả tiền hay là ghi giấy nợ?”
Đệ tử Kiếm Tông.
“...”
Lại đến rồi, lại đến rồi, kỹ năng khiêu khích của Long Ngạo Thiên đến rồi!
Trong lòng Tiết Dao cảm thán.
“Tiểu ca đánh cờ thật không tồi, tại hạ phục rồi.”
Nam tử mặt đỏ dù sao cũng không phải hắc đạo, muốn quỵt nợ cũng phải dùng phương thức thấy sang bắt quàng làm họ, tỏ ra yếu thế để Lục Tiềm bỏ qua.
Hắn nghĩ bản thân thân là khách quan, khách khí khen tiểu nhị làm việc tốt, phần vinh quang này đủ để bù đắp hai ngàn lượng bạc, để tiểu nhị thấy vinh hạnh thì thôi.
Lục Tiềm:
“Đa tạ, hai ngàn lượng bạc, hiện tại khách quan trả?”
Đám đệ tử Kiếm Tông:
“...”
Nam tử mặt đỏ nhếch mép cười, ngước mắt nhìn Tiết Dao:
“Chúng ta đùa giỡn thôi, cũng không phải đánh bạc thật. Ta cũng không cho ngươi mời quân sư đến cùng chúng ta chơi cờ...”
Tiết Dao ngẩng đầu nhìn trời, không chịu tiếp lời.
Lục Tiềm nghiêng đầu nhìn thư đồng.
“Vị khách quan này, bốn trăm văn tiền, cảm tạ.”
Tiết Dao:
“...”
Thiếu chút nữa đã quên phí hỗ trợ của Điện hạ!
Đây thật sự là giá hữu nghị dành cho bạn bè, một ván cờ chỉ mấy trăm văn tiền.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Tiết Dao nhân cơ hội yêu cầu lấy lại quần áo. Mặc vào xong, từ trong túi tay áo móc ra túi tiền, hắn đưa cho Lục Tiềm một thỏi bạc, nói:
“Không cần thối lại.”
Lục Tiềm biểu tình lạnh lùng biến đổi. Hắn nheo mắt cười, cúi đầu để sát vào bên tai Tiết Dao, nhỏ giọng nói.
“ Không cần khách quan khen thưởng.”
Tiết Dao mím môi nhịn cười, đẩy hắn một chút. Những người đối diện ánh mắt lộ ra ngờ vực.
Cử chỉ này có vẻ rất thân quen!
Tiết Dao vội vàng lạnh mặt, cùng Lục Tiềm giữ một khoảng cách.
Lục Tiềm giơ tay đem ngân lượng ném lên không trung, vững vàng đón lấy nắm trong lòng bàn tay. Sau đó hắn dùng ánh mắt nghi hoặc vô tội giục nam tử mặt đỏ trả hai ngàn lượng.
“Mấy ván cờ vốn là chơi đùa, sư huynh đệ chúng ta chỉ đùa giỡn.”
Nam tử mặt đỏ đến cổ cũng đỏ, không dám nhìn Lục Tiềm, ngược lại hỏi Tiết Dao:
“Phải không? Đùa giỡn thôi!”
Tiết Dao vốn là muốn chế giễu, mà dư quang phát hiện Lục Tiềm nhìn mình, vì vậy quay đầu, chỉ thấy Lục Tiềm hơi hất hàm hướng phía ngoài.
Tiết Dao lập tức nhận ra Lục Tiềm là muốn hắn mượn cơ hội đám người kia quẫn bách thoát thân.
“Chúng ta vốn là đùa giỡn, nhưng mà xác thực đánh cược cùng tiểu ca này, cũng không thể không công nhận.”
Tiết Dao giọng điệu nghiêm trang.
Nam tử mặt đỏ lập tức cãi lại.
“Vậy ta cũng không cho ngươi mời quân sư chơi cờ!”
“Vậy thì...”
Tiết Dao ngập ngừng, giả vờ khổ sở nói:
“Như vậy đi, các vị thiếu hiệp đi ra ngoài làm việc cũng không có nhiều... Vậy thì ngân lượng để ta bỏ ra trả nợ trước.”
Đệ tử Kiếm Tông mở to hai mắt nhìn về phía Tiết Dao.
Vị sư thúc có vẻ vô dụng này vậy mà thay bọn họ trả món nợ kếch sù!
“Nhưng ta không mang theo nhiều tiền như vậy.”
Tiết Dao quay sang Lục Tiềm nói:
“Chỉ có thể trả trước năm trăm lượng, số còn lại ghi giấy nợ, được không?”
Một đám đệ tử Kiếm Tông nhỏ giọng thầm thì:
“Sư thúc muốn nhận toàn bộ số nợ sao? Hai ngàn lượng...”
“Hay là chúng ta cứ dựa theo con số một ngàn lượng đã đề cập lúc đầu...”
“Cả đời cũng không kiếm được... nhiều bạc như thế, bất quá là lời nói đùa, sư thúc...”
Lần đầu tiên sau ngần ấy ngày, những đệ tử Kiếm Tông này chân thành gọi Tiết Dao là “sư thúc“.
Tiết Dao vẫy tay ra hiệu cho họ đừng nói gì, sau đó lấy một tờ ngân phiếu từ trong túi tiền đưa cho Lục Tiềm.
Trên thực tế ngân phiếu này là của Lục Tiềm, Tiết Dao chỉ giữ giúp hắn mà thôi. Hiện tại lấy ra năm trăm lượng lại làm cho đám đệ tử Kiếm Tông đối với Tiết Dao cảm động đến rơi nước mắt.
Ngay sau đó, Tiết Dao theo Lục Tiềm xuống lầu viết giấy nợ. Đám đệ tử Kiếm Tông xấu hổ không có ai đi theo xuống lầu, tất cả đều rụt cổ ngoan ngoãn chờ đợi trong phòng ăn riêng.
Ra khỏi phòng ăn riêng tay của hai người liền nắm lấy nhau.
Tiết Dao cũng không biết là Lục Tiềm nắm tay hắn trước hay là hắn có ý nghĩ trước, chủ động đi tìm tay Lục Tiềm.
Chỉ biết rằng khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, dường như Tiết Dao đã đến đích. Sự bình yên trong tâm hồn khiến bộ não luôn tỉnh táo của Tiết Dao rơi vào trạng thái thoải mái như kẹo dẻo.
Hai người nắm tay nhau nhanh chóng tránh khỏi đám đông trong quán và trốn thoát bằng cửa sau.
Họ ngầm hiểu nhau và chạy vào rừng với tốc độ cực hạn của Tiết Dao.
Chạy được một lúc, Tiết Dao muốn thở không ra hơi, Lục Tiềm liền dừng lại.
Tiết Dao nghĩ, từ khi nào mà mình và đứa trẻ nổi loạn này lại có sự ăn ý như vậy?
Kết quả không phải. Lục Tiềm là phát hiện có người đuổi theo sau.
Một giọng nam từ phía sau truyền đến:
“Thật không ngờ khinh công của tiểu sư đệ đã tới cảnh giới xuất thần. Sư huynh đây rất ngưỡng mộ.”
“Điện hạ.”
Tiết Dao vội vàng nói với Lục Tiềm.
“Người này chính là Cố Thanh Viễn. Hắn nói muốn thay Kiếm Thánh dạy dỗ ngài!”
Ngày ấy, Tiết Dao bị Cố Thanh Viễn cướp đi, bị mang tới ngôi nhà nhỏ phụ cận rừng cây.
Trải qua hai ba lần kiểm tra, Cố Thanh Viễn đoán được mình đã bắt nhầm người.
Khi phát hiện Tiết Dao cùng tiểu sư đệ giao tình không tệ, Cố Thanh Viễn liền đâm lao phải theo lao, giữ lại Tiết Dao, chờ tiểu sư đệ tìm tới cửa.
Hôm nay tiểu sư đệ thật đã tìm tới cửa, khiến hắn không ứng phó kịp.
Có mấy đệ tử Kiếm Tông đến kinh thành làm việc, đi ngang qua phủ của Cố Thanh Viễn, liền tới cửa bái kiến.
Cố Thanh Viễn sắp xếp mấy tiểu bối nghỉ chân ở tửu quán cách không xa phủ, cũng nhờ bọn tiểu bối này thay hắn “chăm sóc” Tiết Dao. Ý đồ khiến tiểu sư đệ thả lỏng cảnh giác, tới cửa đoạt người.
Không ngờ tiểu sư đệ này còn thích giở trò hơn Cố Thanh Viễn, thậm chí còn cướp người mà không cần dùng một chiêu nào.
May mắn là Cố Thanh Viễn kịp thời phát hiện cửa sổ phía đông và tây viện trong phủ đã bị người phá vỡ. Hắn đoán rằng mình đã bị theo dõi, trong nhà cũng đã bị lục soát.
Trên đời này có người có thể theo dõi hắn hai dặm đường mà hắn không thể phát hiện, còn âm thầm đột nhập lãnh địa của hắn. Chỉ không tới hai khắc đã phát hiện tung tích Tiết Dao ở tửu quán gần đó.
Cố Thanh Viễn phần nào hiểu được tại sao trong thư sư phụ nói có cảm giác không nhất quán.
Có lẽ là sư phụ tự hào vì có được một đệ tử tài năng thiên phú như vậy. Nhưng sư phụ cũng cảm thấy xấu hổ, không cam lòng vì tài năng của đệ tử đã vượt quá tầm kiểm soát của sư phụ.
Cố Thanh Viễn có chút kích động, tò mò vị sư đệ này rốt cuộc có năng lực như thế nào. HunhHn786
“Rút kiếm đi, sư đệ.”
Hắn lười biếng nhìn, xoay thanh trường kiếm trên vai, vỏ kiếm cắm vào đất cách đó vài bước, phát ra một tiếng “đùng“.
Lục Tiềm thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị:
“So khinh công đi.”
Tiết Dao:
“... Đúng! Có bản lĩnh chúng ta so khinh công!”
Hắn biết rất rõ Long Ngạo Thiên nhà mình là giả mạo, đến lúc gian lận cũng không để ý tới mặt mũi.
“Chúng ta đều là đệ tử thân truyền của Kiếm Thánh.”
Cố Thanh Viễn nhấc kiếm đi tới chỗ Lục Tiềm.
“So khinh công làm gì?”
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lục Tiềm, lại nhíu mày nói với Tiết Dao:
“Tiểu huynh đệ, đao kiếm không có mắt, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất trốn xa trăm trượng. Bằng không, ta liền lấy ngươi thử kiếm.”
Tiết Dao hít vào một ngụm khí lạnh, vốn cảm thấy người này là một người chính nghĩa, ít nhất cho hắn ăn cho hắn uống cũng không làm khó dễ hắn, không ngờ tới...
“Ngươi chẳng lẽ muốn giết người vô tội không tấc sắt trong tay như ta!”
Tiết Dao tra hỏi lương tâm đối phương.
Cố Thanh Viễn nghiêng đầu, nhướng mày hù dọa:
“Thử kiếm không cần phải giết chết người, ta chỉ cần chặt đứt một cánh tay của ngươi là được.”
Tiết Dao bị dọa sợ.
“Đừng sợ, sư phụ có môn quy, không cho tổn thương người vô tội.”
Lục Tiềm an ủi thư đồng.
Cố Thanh Viễn nhếch miệng nở nụ cười:
“Sư đệ đừng quên, sư huynh ba năm trước đã xuất sư.”
“Vậy thì như thế nào?”
Lục Tiềm híp mắt lạnh lùng nói:
“Ngươi dám giết đồng môn của mình sao?”
Cố Thanh Viễn nhún nhún vai:
“Dám đó.”
Lục Tiềm liền nắm lấy thư đồng xoay người bỏ chạy.
Trên bàn cờ có 361 giao điểm, cách ra quân logic lạnh lùng dường như là phù hợp với Lục Tiềm. Vô số khả năng thêm quân cờ vào, và rút ra được diễn tập trong đầu hắn với tốc độ kinh người. Thời gian chỉ trong chốc lát, người chiến thắng có thể được quyết định.
Thêm vào tốc độ hạ cờ của Lục Tiềm khó mà tin nổi, đối thủ bình thường chỉ 1 trận là bị giải quyết xong xuôi, cũng đã bị thực lực chênh lệch ép tới thở không nổi. Thường bị nói là chênh lệch IQ nên hiếm khi được thuyết phục.
Ngoại trừ lần này!
Sau khi đồ đệ của Kiến Tông thua một ván cờ không chịu nghỉ. Hắn không thể tin được mình lại thua tiểu nhị phục vụ trong quán nên trừng mắt yêu cầu “ba ván quyết định thắng thua“.
“Trong tửu lâu rất bận.”
Lục Tiềm biểu thị không rảnh, lập tức yêu cầu thanh toán.
“Khách quan hiện tại thanh toán, hay là ghi nợ?”
Đệ tử Kiếm Tông:
“...”
“Phụt...”
Tiết Dao vội vàng cúi đầu xuống để nhịn cười.
Long Ngạo Thiên giả mạo nhà Tiết Dao kỳ thực không phải là kẻ hay pha trò, hắn chỉ thích trêu chọc người khác, cách châm biếm rất nghiêm túc. Lục Tiềm rất có khiếu tấu hài!
Đương nhiên, trò vui này chỉ có thể là người xem hưởng thụ, “nạn nhân” bị chế giễu phát điên rồi. Đệ tử Kiếm Tông vỗ bàn đứng dậy:
“Quy tắc của ta ở đây là ba ván phải thắng hai! Nếu không tuân theo các quy tắc, không nhận được tiền!”
Lục Tiềm gật gật đầu:
“Vậy ba ván thắng hai là tốt nhất. Xa luân chiến được không? Hắn là một địch ba, ngươi thắng một hiệp thì hắn thua.”
Đệ tử Kiếm Tông sững sờ:
“Hắn?”
“Chính là ta! Ta một mình đấu với ba người các ngươi. Vị tiểu ca này giúp ta chơi cờ!”
Tiết Dao vội vàng che đậy cho Lục Tiềm.
Đây là một vấn đề cực kỳ tai hại. Lục Tiềm đã lớn như vậy, vẫn còn thói quen nói “ta” thành “hắn“. Bởi vì theo cách suy nghĩ của Lục Tiềm, thân thể của hắn là một đối tượng.
Sai lầm xưng hô sửa mãi không được, bởi vì dựa trên thói quen logic của Lục Tiềm, đây là cách nói chính xác.
Tiết Dao sửa sai đến mức bối rối. Khi liên tục bị dùng sữa bò Vượng Tử ép buộc, Lục Tiềm với vẻ mặt “khoan dung Dao Dao ngốc”, tự xưng “ta“. Tuy nhiên trong những dịp trang trọng hắn lại quên lãng. HunhHn786 Cho nên Tiết Dao cùng Điện hạ đều lui một bước. Tiết Dao ra yêu cầu Điện hạ tận lực dùng tự xưng “gia”, phụ hoàng và hậu phi thì xưng “nhi thần” là được rồi.
“Ngươi muốn lấy một địch ba?”
Đệ tử Kiến Tông quay đầu cười với huynh đệ, sau đó quay về phía Lục Tiềm, nói:
“Sự kiêu ngạo của ngươi phải trả giá, đặt cược gấp đôi có đủ tiền không?”
Lục Tiềm:
“Có đủ.”
Lập tức có người đi ra ngoài mang đến thêm hai bàn cờ.
Xa luân chiến có nghĩa là một người đấu với nhóm ba người cùng một lúc, tương đương với việc một người chơi ba ván cờ cùng một lúc.
Sư huynh đệ Kiếm Tông di chuyển bàn và ghế trong phòng ăn riêng xếp xung quanh Lục Tiềm. Sau khi ván cờ bắt đầu, ba người đệ tử Kiếm Tông đều tỏ ra khí thế hùng hổ dọa người.
Mà không lâu lắm, sau khi hàng chục quân cờ đen trắng rơi xuống bàn cờ, khí thế đã bị đảo ngược, chuyển sang Lục Tiềm.
Tuy rằng còn chưa rõ thắng bại, nhưng khi đệ tử Kiếm Thánh hạ xuống một quân cờ nào đó, ánh mắt tập trung của Lục Tiềm lập tức chuyển sang khinh thường. Điều này làm cho đối thủ cảm thấy thực lực bản thân kém cỏi, đã bị “hầu bàn” nhìn thấu.
Từ đó trở đi, mọi thủ đoạn mà bọn họ sử dụng đều trở nên khập khiễng không thể gây rắc rối gì cho Lục Tiềm.
Bọn họ càng căng thẳng, thì càng chậm chạp, càng cẩn thận từng li từng tí một.
Mà mỗi lần Lục Tiềm hạ cờ giống hí khúc Liên Hoa Lạc, phảng phất âm thanh bàn tay vỗ trên mặt bọn họ.
Ngay cả Tiết Dao cũng có chút khó thở, bị khí tức giống như Long Ngạo Thiên chân chính bên cạnh hoàn toàn áp chế.
Nhóm ba người chơi cờ với Lục Tiềm lúc này tựa hồ đã trở thành những con khỉ chọc cười.
Loại khinh miệt thầm lặng này khiến đối thủ càng thêm nhục nhã. Không lâu sau, một người thậm chí còn nhượng bộ, không muốn bộc lộ thêm chiêu thức lố bịch nào trước mặt Lục Tiềm.
Kết quả vừa thấy liền hiểu ngay, Lục Tiềm thắng ba ván, tăng gấp đôi số tiền đặt cược.
Đệ tử Kiếm Tông lúc đầu khiêu khích đã trở nên vàng vọt. Việc đặt cược hai ngàn lượng bạc tất nhiên là do hắn tùy tiện nói. Nếu một đệ tử Kiếm Tông bình thường có thể tùy tiện đưa ra số tiền khổng lồ như vậy, Kiếm Tông sẽ bị triều đình âm thầm điều tra.
Trong phòng ăn riêng im lặng một cách ngượng ngùng, giống như ai thở nặng nề hơn phải trả hai nghìn lượng. Đám đệ tử Kiếm Tông vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mây trời.
Lục Tiềm:
“Khách quan trả tiền hay là ghi giấy nợ?”
Đệ tử Kiếm Tông.
“...”
Lại đến rồi, lại đến rồi, kỹ năng khiêu khích của Long Ngạo Thiên đến rồi!
Trong lòng Tiết Dao cảm thán.
“Tiểu ca đánh cờ thật không tồi, tại hạ phục rồi.”
Nam tử mặt đỏ dù sao cũng không phải hắc đạo, muốn quỵt nợ cũng phải dùng phương thức thấy sang bắt quàng làm họ, tỏ ra yếu thế để Lục Tiềm bỏ qua.
Hắn nghĩ bản thân thân là khách quan, khách khí khen tiểu nhị làm việc tốt, phần vinh quang này đủ để bù đắp hai ngàn lượng bạc, để tiểu nhị thấy vinh hạnh thì thôi.
Lục Tiềm:
“Đa tạ, hai ngàn lượng bạc, hiện tại khách quan trả?”
Đám đệ tử Kiếm Tông:
“...”
Nam tử mặt đỏ nhếch mép cười, ngước mắt nhìn Tiết Dao:
“Chúng ta đùa giỡn thôi, cũng không phải đánh bạc thật. Ta cũng không cho ngươi mời quân sư đến cùng chúng ta chơi cờ...”
Tiết Dao ngẩng đầu nhìn trời, không chịu tiếp lời.
Lục Tiềm nghiêng đầu nhìn thư đồng.
“Vị khách quan này, bốn trăm văn tiền, cảm tạ.”
Tiết Dao:
“...”
Thiếu chút nữa đã quên phí hỗ trợ của Điện hạ!
Đây thật sự là giá hữu nghị dành cho bạn bè, một ván cờ chỉ mấy trăm văn tiền.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Tiết Dao nhân cơ hội yêu cầu lấy lại quần áo. Mặc vào xong, từ trong túi tay áo móc ra túi tiền, hắn đưa cho Lục Tiềm một thỏi bạc, nói:
“Không cần thối lại.”
Lục Tiềm biểu tình lạnh lùng biến đổi. Hắn nheo mắt cười, cúi đầu để sát vào bên tai Tiết Dao, nhỏ giọng nói.
“ Không cần khách quan khen thưởng.”
Tiết Dao mím môi nhịn cười, đẩy hắn một chút. Những người đối diện ánh mắt lộ ra ngờ vực.
Cử chỉ này có vẻ rất thân quen!
Tiết Dao vội vàng lạnh mặt, cùng Lục Tiềm giữ một khoảng cách.
Lục Tiềm giơ tay đem ngân lượng ném lên không trung, vững vàng đón lấy nắm trong lòng bàn tay. Sau đó hắn dùng ánh mắt nghi hoặc vô tội giục nam tử mặt đỏ trả hai ngàn lượng.
“Mấy ván cờ vốn là chơi đùa, sư huynh đệ chúng ta chỉ đùa giỡn.”
Nam tử mặt đỏ đến cổ cũng đỏ, không dám nhìn Lục Tiềm, ngược lại hỏi Tiết Dao:
“Phải không? Đùa giỡn thôi!”
Tiết Dao vốn là muốn chế giễu, mà dư quang phát hiện Lục Tiềm nhìn mình, vì vậy quay đầu, chỉ thấy Lục Tiềm hơi hất hàm hướng phía ngoài.
Tiết Dao lập tức nhận ra Lục Tiềm là muốn hắn mượn cơ hội đám người kia quẫn bách thoát thân.
“Chúng ta vốn là đùa giỡn, nhưng mà xác thực đánh cược cùng tiểu ca này, cũng không thể không công nhận.”
Tiết Dao giọng điệu nghiêm trang.
Nam tử mặt đỏ lập tức cãi lại.
“Vậy ta cũng không cho ngươi mời quân sư chơi cờ!”
“Vậy thì...”
Tiết Dao ngập ngừng, giả vờ khổ sở nói:
“Như vậy đi, các vị thiếu hiệp đi ra ngoài làm việc cũng không có nhiều... Vậy thì ngân lượng để ta bỏ ra trả nợ trước.”
Đệ tử Kiếm Tông mở to hai mắt nhìn về phía Tiết Dao.
Vị sư thúc có vẻ vô dụng này vậy mà thay bọn họ trả món nợ kếch sù!
“Nhưng ta không mang theo nhiều tiền như vậy.”
Tiết Dao quay sang Lục Tiềm nói:
“Chỉ có thể trả trước năm trăm lượng, số còn lại ghi giấy nợ, được không?”
Một đám đệ tử Kiếm Tông nhỏ giọng thầm thì:
“Sư thúc muốn nhận toàn bộ số nợ sao? Hai ngàn lượng...”
“Hay là chúng ta cứ dựa theo con số một ngàn lượng đã đề cập lúc đầu...”
“Cả đời cũng không kiếm được... nhiều bạc như thế, bất quá là lời nói đùa, sư thúc...”
Lần đầu tiên sau ngần ấy ngày, những đệ tử Kiếm Tông này chân thành gọi Tiết Dao là “sư thúc“.
Tiết Dao vẫy tay ra hiệu cho họ đừng nói gì, sau đó lấy một tờ ngân phiếu từ trong túi tiền đưa cho Lục Tiềm.
Trên thực tế ngân phiếu này là của Lục Tiềm, Tiết Dao chỉ giữ giúp hắn mà thôi. Hiện tại lấy ra năm trăm lượng lại làm cho đám đệ tử Kiếm Tông đối với Tiết Dao cảm động đến rơi nước mắt.
Ngay sau đó, Tiết Dao theo Lục Tiềm xuống lầu viết giấy nợ. Đám đệ tử Kiếm Tông xấu hổ không có ai đi theo xuống lầu, tất cả đều rụt cổ ngoan ngoãn chờ đợi trong phòng ăn riêng.
Ra khỏi phòng ăn riêng tay của hai người liền nắm lấy nhau.
Tiết Dao cũng không biết là Lục Tiềm nắm tay hắn trước hay là hắn có ý nghĩ trước, chủ động đi tìm tay Lục Tiềm.
Chỉ biết rằng khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, dường như Tiết Dao đã đến đích. Sự bình yên trong tâm hồn khiến bộ não luôn tỉnh táo của Tiết Dao rơi vào trạng thái thoải mái như kẹo dẻo.
Hai người nắm tay nhau nhanh chóng tránh khỏi đám đông trong quán và trốn thoát bằng cửa sau.
Họ ngầm hiểu nhau và chạy vào rừng với tốc độ cực hạn của Tiết Dao.
Chạy được một lúc, Tiết Dao muốn thở không ra hơi, Lục Tiềm liền dừng lại.
Tiết Dao nghĩ, từ khi nào mà mình và đứa trẻ nổi loạn này lại có sự ăn ý như vậy?
Kết quả không phải. Lục Tiềm là phát hiện có người đuổi theo sau.
Một giọng nam từ phía sau truyền đến:
“Thật không ngờ khinh công của tiểu sư đệ đã tới cảnh giới xuất thần. Sư huynh đây rất ngưỡng mộ.”
“Điện hạ.”
Tiết Dao vội vàng nói với Lục Tiềm.
“Người này chính là Cố Thanh Viễn. Hắn nói muốn thay Kiếm Thánh dạy dỗ ngài!”
Ngày ấy, Tiết Dao bị Cố Thanh Viễn cướp đi, bị mang tới ngôi nhà nhỏ phụ cận rừng cây.
Trải qua hai ba lần kiểm tra, Cố Thanh Viễn đoán được mình đã bắt nhầm người.
Khi phát hiện Tiết Dao cùng tiểu sư đệ giao tình không tệ, Cố Thanh Viễn liền đâm lao phải theo lao, giữ lại Tiết Dao, chờ tiểu sư đệ tìm tới cửa.
Hôm nay tiểu sư đệ thật đã tìm tới cửa, khiến hắn không ứng phó kịp.
Có mấy đệ tử Kiếm Tông đến kinh thành làm việc, đi ngang qua phủ của Cố Thanh Viễn, liền tới cửa bái kiến.
Cố Thanh Viễn sắp xếp mấy tiểu bối nghỉ chân ở tửu quán cách không xa phủ, cũng nhờ bọn tiểu bối này thay hắn “chăm sóc” Tiết Dao. Ý đồ khiến tiểu sư đệ thả lỏng cảnh giác, tới cửa đoạt người.
Không ngờ tiểu sư đệ này còn thích giở trò hơn Cố Thanh Viễn, thậm chí còn cướp người mà không cần dùng một chiêu nào.
May mắn là Cố Thanh Viễn kịp thời phát hiện cửa sổ phía đông và tây viện trong phủ đã bị người phá vỡ. Hắn đoán rằng mình đã bị theo dõi, trong nhà cũng đã bị lục soát.
Trên đời này có người có thể theo dõi hắn hai dặm đường mà hắn không thể phát hiện, còn âm thầm đột nhập lãnh địa của hắn. Chỉ không tới hai khắc đã phát hiện tung tích Tiết Dao ở tửu quán gần đó.
Cố Thanh Viễn phần nào hiểu được tại sao trong thư sư phụ nói có cảm giác không nhất quán.
Có lẽ là sư phụ tự hào vì có được một đệ tử tài năng thiên phú như vậy. Nhưng sư phụ cũng cảm thấy xấu hổ, không cam lòng vì tài năng của đệ tử đã vượt quá tầm kiểm soát của sư phụ.
Cố Thanh Viễn có chút kích động, tò mò vị sư đệ này rốt cuộc có năng lực như thế nào. HunhHn786
“Rút kiếm đi, sư đệ.”
Hắn lười biếng nhìn, xoay thanh trường kiếm trên vai, vỏ kiếm cắm vào đất cách đó vài bước, phát ra một tiếng “đùng“.
Lục Tiềm thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị:
“So khinh công đi.”
Tiết Dao:
“... Đúng! Có bản lĩnh chúng ta so khinh công!”
Hắn biết rất rõ Long Ngạo Thiên nhà mình là giả mạo, đến lúc gian lận cũng không để ý tới mặt mũi.
“Chúng ta đều là đệ tử thân truyền của Kiếm Thánh.”
Cố Thanh Viễn nhấc kiếm đi tới chỗ Lục Tiềm.
“So khinh công làm gì?”
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lục Tiềm, lại nhíu mày nói với Tiết Dao:
“Tiểu huynh đệ, đao kiếm không có mắt, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất trốn xa trăm trượng. Bằng không, ta liền lấy ngươi thử kiếm.”
Tiết Dao hít vào một ngụm khí lạnh, vốn cảm thấy người này là một người chính nghĩa, ít nhất cho hắn ăn cho hắn uống cũng không làm khó dễ hắn, không ngờ tới...
“Ngươi chẳng lẽ muốn giết người vô tội không tấc sắt trong tay như ta!”
Tiết Dao tra hỏi lương tâm đối phương.
Cố Thanh Viễn nghiêng đầu, nhướng mày hù dọa:
“Thử kiếm không cần phải giết chết người, ta chỉ cần chặt đứt một cánh tay của ngươi là được.”
Tiết Dao bị dọa sợ.
“Đừng sợ, sư phụ có môn quy, không cho tổn thương người vô tội.”
Lục Tiềm an ủi thư đồng.
Cố Thanh Viễn nhếch miệng nở nụ cười:
“Sư đệ đừng quên, sư huynh ba năm trước đã xuất sư.”
“Vậy thì như thế nào?”
Lục Tiềm híp mắt lạnh lùng nói:
“Ngươi dám giết đồng môn của mình sao?”
Cố Thanh Viễn nhún nhún vai:
“Dám đó.”
Lục Tiềm liền nắm lấy thư đồng xoay người bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.