Chương 133: Múa kiếm thắp đèn lồng
Quyển Quyển Miêu
10/05/2024
Ngày hôm nay đến bữa tối, Lục Tiềm phát hiện không thấy lục ca. Hỏi thái giám hầu hạ thì hắn được biết lục ca cùng Tiết công tử xuất cung đi dạo chợ đêm.
Tại sao không mang theo Điện hạ cùng đi dạo?
Lục Tiềm không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã bị bỏ lại. Món đùi cừu nướng yêu thích trong bữa tối cũng không còn ngon miệng nữa.
Ăn xong cũng không muốn thêm điểm tâm ngọt. Hắn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, phóng tầm mắt nhìn ra cửa mong mỏi lục ca sớm trở về.
Dường như thời gian trôi qua dài đằng đẵng, hết xuân sang hạ, thu qua đông đến mà bóng dáng lục ca vẫn chưa hề xuất hiện.
Thái giám cầm áo choàng, rón rén phủ thêm trên vai Lục Tiềm.
“Ngươi từng đi dạo qua chợ đêm chưa?”
Lục Tiềm nghiêng đầu hỏi thái giám.
Thái giám gật đầu cười đáp:
“Bẩm Điện hạ, đó là nơi tài tử giai nhân hẹn gặp nhau, nô tài không dám đi quấy rầy cảnh sắc.”
“Tài tử giai nhân gặp nhau làm gì?”
Đôi mắt Lục Tiềm lóe lên cảnh giác. HunhHn786
Những thứ này từng được nhắc đến trong thoại bản. Trong đầu Điện hạ hiện ra hình ảnh những sự tình chuẩn bị cùng Dao Dao làm.
“Chính là công tử cô nương đến vui chơi.”
Thái giám cười đáp.
“Chơi gì?”
Lục Tiềm thần sắc khẩn trương lên:
“Chơi cái gì?”
Thái giám thấy tiểu chủ nhân hiếu kỳ liền làm vui lòng, kể sinh động như thật.
“Thí dụ như một đôi phu thê mới cưới đi chợ đêm xem hoa đăng, tay nắm tay, cười cười nói nói. Có lúc bọn họ thì thầm người bên cạnh không thể nghe. Đầu liền để sát vào, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Cô nương xấu hổ, công tử liền dẫn đi tửu lâu, chọn một gian phòng riêng tư, hai người... hắc hắc...”
Thái giám dùng ánh mắt “ngài hiểu mà” gật đầu thi lễ với Lục Tiềm một cái.
Trong phút chốc, trong đầu Lục Tiềm tràn ngập cảnh tượng kinh hoàng. Lục ca cùng thư đồng nhà mình tay trong tay cười cười nói nói, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Quá kinh khủng!
Đi tửu lâu.
Ở riêng trong một gian phòng.
Còn hắc hắc??!!
“Hắc hắc làm cái gì?”
Lục Tiềm bỗng nhiên giơ tay túm vạt áo trước của thái giám, khó có thể tin quát lớn:
“Hắc hắc làm cái gì? Duỗi đầu lưỡi ra!”
Thái giám sắp bị nhấc bổng khỏi mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc mà trả lời:
“Điện... Điện hạ bớt giận! Nô tài chưa từng đi, đều là đoán!”
Hắn không biết Ninh Vương tại sao đầy mắt sát khí, chỉ có thể tự tát vào miệng mình:
“Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”
“Lục ca đi chợ đêm con phố nào?”
Lục Tiềm buông thái giám, buông thái giám ra, lấy lại năng lực hành động lý trí. Việc cấp bách là phải kịp thời ngăn cản lục ca cùng thư đồng nhà hắn hì hì.
“Nô tài không biết, nô tài đi hỏi Tiểu Xuân Tử!”
Ở ngoài cung.
“Quỳnh Dao à, là một người nói chuyện rất êm tai.”
Tiết Dao mỉm miệng cười.
“Là thân thiết với ngươi sao? Chưa từng nghe ngươi nói.”
Lục Tiêu nhìn đôi mắt biết cười của Tiết Dao dưới những chiếc đèn lồng sặc sỡ.
“Không tính là thân thiết gì.”
Tiết Dao quay người tiếp tục đi dạo phố.
Lục Tiêu tăng tốc bước nhanh tới:
“Liên quan tới ngươi, tất cả ta đều muốn biết.”
“Ha ha!”
Tiết Dao kinh ngạc nhìn về phía bảo bảo ấm áp. Hắn hoài nghi cái tên này thật sự bị tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn tẩy não rồi. Lại phát hiện vẻ mặt bảo bảo ấm áp rất nghiêm túc, hắn vội vàng ngừng cười, gật gật đầu:
“Vậy ta sau này có chuyện gì cũng nói với Điện hạ.”
“Không nên gọi ta là Điện hạ.”
Lục Tiêu phát hiện mình đã không có cách nào tiếp thu xưng hô giống thất đệ:
“Huynh đệ trong nhà ta người nào ngươi cũng gọi là Điện hạ, ta có thể đặc biệt hơn một chút không?”
Tiết Dao khó hiểu quay đầu nhìn bảo bảo ấm áp. Hắn thật sự cảm thấy tiểu tử này không bình thường:
“Được. Vậy gọi ngài là gì? Lục Gia sao?”
“Gọi A Tiêu là được. Ta là A Tiêu của ngươi, ngươi là A Dao của ta, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau, có thể tiêu dao một đời.”
“Ha ha! Ngài học ai phong cách quê mùa...”
Tiết Dao phát hiện vẻ mặt bảo bảo ấm áp vẫn rất nghiêm túc, liền ngừng trêu ghẹo, cũng đứng đắn trả lời:
“Ta sao có thể xưng hô ngài như vậy? Ở trong cung gọi như vậy bị người khác nghe thấy là phải...”
“Vậy thì không vào trong cung nữa.”
Lục Tiêu dừng bước, trịnh trọng nhìn Tiết Dao nói:
“Vương phủ của ta sắp sửa chữa xong. Sau này ngươi ở trong phủ của ta, so với ở trong cung tự tại hơn nhiều lắm. Mỗi năm vào mùa xuân ta có thể dẫn ngươi đi chỗ đất phong ở đó mấy tháng. Vào thời gian này núi sông hồ vừa tan băng, phong cảnh rất đẹp.”
Tiết Dao lúng ta lúng túng nhìn bảo bảo ấm áp không lên tiếng.
Không đi vào cung nữa? Vậy đứa trẻ phản nghịch của ta phải làm sao đây?
“Được không?”
Lục Tiêu vẻ mặt cấp thiết.
“Vậy mọi người cùng đi chơi nhé.”
Tiết Dao hàm hồ qua loa, ngược lại thử dò xét hỏi:
“Ngài gần đây có phải là cãi nhau với mẫu phi của ngài hay không?”
Lục Tiêu chau mày:
“Tại sao hỏi như vậy?”
“Ta thấy ngài tâm tình không tốt.”
“Đúng là tâm tình không tốt.”
Lục Tiêu nhìn Tiết Dao.
“Nhưng không liên quan gì tới mẫu phi.”
Tiết Dao sững sờ:
“Vậy ngài tại sao không vui?”
“Ngươi nói xem tại sao?”
Lục Tiềm từ đầu đường Trường Phúc tới cuối đường, cũng không tìm được Tiết Dao cùng lục ca. Đường phố quá nhiều người, đèn đuốc cũng không thể soi rõ từng khuôn mặt.
Có nhiều vòng người tụ tập quanh một ngã tư, và những người qua đường cứ chen chúc nhau.
Nhờ chiều cao của mình, Lục Tiềm kiễng chân lên và có thể nhìn rõ giữa đám đông có một nhóm người đang múa kiếm mua vui.
Điều này khiến Lục Tiềm nảy ra một ý tưởng. Hắn nhanh chóng đi đến giữa chợ, mua một lúc hơn chục chiếc đèn lồng và trèo lên trên nóc một cửa hàng trang sức bên kia đường.
Những người đi dạo phố xung quanh nhanh chóng bị thu hút bởi bóng dáng của Lục Tiềm. Họ lần lượt bước đến trước cửa hàng trang sức và ngước nhìn lên.
Ông chủ cửa hàng trang sức nhìn thấy rất nhiều người bên ngoài cửa hàng, vui vẻ đi ra ngoài chào đón. Tuy nhiên, ông ta phát hiện ra rằng mọi người không đến đây để mua đồ trang sức mà thay vào đó bọn họ nhìn lên mái nhà của cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng đồ trang sức cũng tò mò quay lại nhìn thì thấy một bóng người mặc áo màu tím sẫm viền vàng đang trên nóc nhà... Chơi đèn lồng?
“Này!”
Ông chủ cửa hàng trang sức không hiểu người này muốn làm gì, vội vàng hét lên.
“Ngươi là ai?! Ngươi đang làm gì vậy?!”
Lục Tiềm ở trên mái nhà không có trả lời. Hắn ngồi xổm trên mái nhà, xếp hơn chục chiếc đèn lồng thành một vòng tròn.
Bóng lưng chậm rãi đứng thẳng, mọi người nhìn thấy một chàng trai trẻ thân hình cao lớn tuấn tú.
Người phía dưới càng tò mò vây xem.
Lục Tiềm dứt khoát rút ra bội kiếm, lật một cái nhẹ nhàng nhặt lên một chiếc đèn lồng bằng mũi kiếm. Lộn người và chạm đất bằng một chân. Hắn giơ kiếm chậm rãi từ từ di chuyển chiếc đèn lồng lên bằng thanh kiếm, rồi khẽ gật đầu với nhóm người vây xem phía dưới.
Các cô nương phía dưới ngửa đầu vây xem hít vào một hơi, choáng váng trước khuôn mặt tuấn tú phản chiếu sau ánh đèn.
Thật ra động tác này là một điệu múa trong vũ khúc Thủy Tú Hoa của Tịch phi.
Phụ hoàng trước đây rất thích xem mẫu phi hắn múa vũ khúc này. HunhHn786 Lục Tiềm cho là dùng vũ khúc khẳng định khiến người khác chú ý hơn những người làm xiếc.
Chủ yếu là để thu hút thư đồng đến đây trước khi xảy ra chuyện “hắc hắc“.
Vì thế mỗi lần làm động tác múa kiếm nâng thắp đèn lồng, Lục Tiềm đều quay người lại, cẩn thận quét qua từng khuôn mặt như mê như say phía dưới bằng đôi mắt sắc bén.
Sau khi chắc chắn rằng thư đồng chưa xuất hiện, hắn lại tiếp tục vũ khúc múa kiếm thắp đèn lồng.
Hoàng tử Đại Tề sẽ không học ca múa. Đây là chuyện của kép hát, không có mặt mũi. Tuy nhiên Tịch phi vũ đạo thiên phú đại khái có thể di truyền cho con trai. Lục Tiềm dựa vào trí nhớ mô phỏng theo, cũng không hề kém chút nào.
Mặc dù thiếu khí chất mềm mại của điệu múa tay áo, nhưng sự mô phỏng này mang theo kiếm khí mạnh mẽ đã tạo thêm sức hấp dẫn khó tả cho điệu múa.
Mỗi lần múa một đoạn vũ khúc là một lần ánh mắt Lục Tiềm quét qua mọi khuôn mặt phía dưới.
Ánh mắt đó tập trung và cực kỳ nóng nảy. Ngay cả trong bóng tối vẫn có thể truyền tải sức nóng rực lửa đặc trưng của một cậu bé ở độ tuổi này.
Tiếng la hét không thể kiềm chế của các cô nương phía dưới không phải do thiếu lễ phép. Thời đại này, hầu hết các nam tử nổi tiếng ở kinh đô đều là loại có kiến thức và đức tính tốt. Nữ tử cũng được dạy coi trọng hai chỉ tiêu này. Lục Tiềm là kiểu nam nhân với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, đã đánh thức bản năng thẩm mỹ bị đè nén của các cô nương.
Đặc biệt là đôi mắt hoa đào có màu sắc tương đối nhạt của hắn sẽ khiến người khác không tự chủ được muốn ngắm nhìn, cố gắng tìm kiếm tiêu điểm trong ánh mắt của hắn.
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, có thể khiến người nhìn chắc chắn rằng mình đã bị đôi mắt đó quan sát cẩn thận, và cho rằng ánh mắt mình nhận được khác với những người khác.
Vì vậy, tiếng kêu của các cô nương càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng thu hút được Tiết Dao và Lục Tiêu ở cách đó một cái ngõ hẻm.
Âm thanh giống như một ban nhạc đỉnh cao lưu lượng đang tổ chức buổi hòa nhạc. Tiếng la hét ở đâu đó giữa sự điên loạn và ngất xỉu, thật khó để bỏ qua.
Đã thành công thu hút sự chú ý của Tiết Dao. Hắn quay người lại và chạy về hướng có tiếng hét, còn vội vàng quay đầu vẫy tay, gọi bảo bảo ấm áp cùng đi xem trò vui.
Đi tới cách đám người mấy trượng, Tiết Dao đã chấn động rồi. Hắn ngửa đầu ngơ ngác nhìn phía xa, trên nóc nhà, dưới ánh trăng, một bóng người đang múa kiếm.
Mặt trăng ở góc độ Tiết Dao nhìn thấy to và tròn, che đi ánh sáng những chiếc đèn lồng rực rỡ trên mái nhà. Hình dáng của người múa kiếm biến thành cái bóng màu đen sắc nét tùy ý tiêu sái dưới ánh trăng, giống như một bức tranh thủy mặc.
Tiết Dao tất nhiên có thể liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng kia. Nhưng lần đầu tiên nhìn bóng dáng đó từ khoảng cách xa như vậy, một cảm giác phấn khích khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Lục Tiêu ngạc nhiên nhìn người múa kiếm trên nóc nhà, trong lòng giật mình, cuống quít truy cản Tiết Dao:
“Ở đây ồn ào quá, chúng ta tìm quán rượu nghỉ chân một chút.”
“Điện hạ ở nơi đó!”
Tiết Dao đôi mắt sáng lấp lánh mà nâng ngón tay chỉ hướng nóc nhà, lập tức theo bản năng chạy về hướng Lục Tiềm.
“Đó không phải là thất đệ, thất đệ ở trong cung.”
Lục Tiêu tiến lên nắm lấy cổ tay Tiết Dao.
“Nơi này quá nhiều người, vẫn là...”
Lực chú ý của Tiết Dao hoàn toàn bị người múa kiếm hấp dẫn, vẻ mặt hưng phấn hướng nóc nhà vẫy tay.
Ánh mắt Lục Tiêu tối sầm lại, không tiếp tục ngăn cản, mặc cho Tiết Dao ngây ngốc đi về phía trước.
Trên nóc nhà, động tác múa kiếm đột nhiên dừng lại, trường kiếm buông xuống, giống như hoàn thành nhiệm vụ. Hắn cúi đầu nhìn phía dưới mái hiên. Rốt cục mục tiêu đã xuất hiện.
Thư đồng đã tới.
Đám người vây xem liền hét lên, nắm chặt thời cơ, muốn có được ánh mắt công tử kia quét qua.
Nhưng lần này thì khác, người trên mái nhà chỉ tập trung vào một vị trí.
Đám người quay lại tìm kiếm vị trí, ánh mắt ghen tị rơi trên mặt Tiết Dao.
“Hắn xuống rồi!”
Không biết là ai kinh ngạc thốt lên một câu.
Mọi người quay lại thì thấy công tử mặc áo tím dùng mũi kiếm nhặt chiếc đèn lồng đỏ trong số đèn lồng, nhảy xuống và vững vàng đáp xuống trước mặt Tiết Dao.
Chiếc đèn lồng bị mũi kiếm ném lên không trung, Lục Tiềm tra kiếm vào vỏ, mở lòng bàn tay đón lấy chiếc đèn lồng rơi xuống và đưa nó đến trước mặt Tiết Dao.
Mỗi lần mẫu phi múa xong, sẽ dâng tặng một bông hoa màu đỏ cho phụ hoàng.
Tiết Dao ngạc nhiên cầm lấy chiếc đèn lồng, phát hiện Lục Tiềm trước mặt tỏ ra không vui, như bị nợ tám trăm bình sữa. Hắn há mồm nói cái gì đó, nhưng tiếng nói lại bị tiếng kêu át mất, các cô nương đều xúm lại đây. HunhHn786
“Hả?”
Tiết Dao nghiêng tai hỏi.
“Ngươi nói cái gì?”
Lục Tiềm nghiêng người nắm lấy tay Tiết Dao, quay người lao ra khỏi vòng vây. Hắn chạy điên cuồng, cố gắng tìm một nơi yên tĩnh để thẩm vấn thư đồng có bị “hắc hắc” hay không.
Tiết Dao cảm thấy mỗi lần cùng đứa trẻ phản nghịch nhà mình xuất cung, đều phải bị “truy đuổi“.
Không phải là Long Ngạo Thiên sao? Không phải là Lục Tiềm truy đuổi người khác chạy trốn sao?
Một hơi chạy ba con phố khiến Tiết Dao kiệt sức và chửi rủa, sau đó hắn bị Lục Tiềm kéo vào một con hẻm chật hẹp vắng vẻ.
Hai người ngồi xổm xuống, núp sau đống củi chờ đám đông sắp đuổi kịp đi qua.
Tiết Dao thở ra, ngồi xuống đất. Hắn nghiêng đầu dựa vào cánh tay của Lục Tiềm, thở hổn hển.
Lưng của Lục Tiềm đột nhiên thẳng lên. Mồ hôi nóng trên má của thư đồng thấm vào tay áo mỏng của Lục Tiềm.
Hơi thở của Tiết Dao lập tức tràn ngập thế giới của Lục Tiềm.
Thông báo của hệ thống:
“Tiến độ nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm đã đạt đến 49%, mong không ngừng cố gắng.”
Tiết Dao bỗng nhiên đứng dậy mở to mắt!
Tại sao không mang theo Điện hạ cùng đi dạo?
Lục Tiềm không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã bị bỏ lại. Món đùi cừu nướng yêu thích trong bữa tối cũng không còn ngon miệng nữa.
Ăn xong cũng không muốn thêm điểm tâm ngọt. Hắn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, phóng tầm mắt nhìn ra cửa mong mỏi lục ca sớm trở về.
Dường như thời gian trôi qua dài đằng đẵng, hết xuân sang hạ, thu qua đông đến mà bóng dáng lục ca vẫn chưa hề xuất hiện.
Thái giám cầm áo choàng, rón rén phủ thêm trên vai Lục Tiềm.
“Ngươi từng đi dạo qua chợ đêm chưa?”
Lục Tiềm nghiêng đầu hỏi thái giám.
Thái giám gật đầu cười đáp:
“Bẩm Điện hạ, đó là nơi tài tử giai nhân hẹn gặp nhau, nô tài không dám đi quấy rầy cảnh sắc.”
“Tài tử giai nhân gặp nhau làm gì?”
Đôi mắt Lục Tiềm lóe lên cảnh giác. HunhHn786
Những thứ này từng được nhắc đến trong thoại bản. Trong đầu Điện hạ hiện ra hình ảnh những sự tình chuẩn bị cùng Dao Dao làm.
“Chính là công tử cô nương đến vui chơi.”
Thái giám cười đáp.
“Chơi gì?”
Lục Tiềm thần sắc khẩn trương lên:
“Chơi cái gì?”
Thái giám thấy tiểu chủ nhân hiếu kỳ liền làm vui lòng, kể sinh động như thật.
“Thí dụ như một đôi phu thê mới cưới đi chợ đêm xem hoa đăng, tay nắm tay, cười cười nói nói. Có lúc bọn họ thì thầm người bên cạnh không thể nghe. Đầu liền để sát vào, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Cô nương xấu hổ, công tử liền dẫn đi tửu lâu, chọn một gian phòng riêng tư, hai người... hắc hắc...”
Thái giám dùng ánh mắt “ngài hiểu mà” gật đầu thi lễ với Lục Tiềm một cái.
Trong phút chốc, trong đầu Lục Tiềm tràn ngập cảnh tượng kinh hoàng. Lục ca cùng thư đồng nhà mình tay trong tay cười cười nói nói, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Quá kinh khủng!
Đi tửu lâu.
Ở riêng trong một gian phòng.
Còn hắc hắc??!!
“Hắc hắc làm cái gì?”
Lục Tiềm bỗng nhiên giơ tay túm vạt áo trước của thái giám, khó có thể tin quát lớn:
“Hắc hắc làm cái gì? Duỗi đầu lưỡi ra!”
Thái giám sắp bị nhấc bổng khỏi mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc mà trả lời:
“Điện... Điện hạ bớt giận! Nô tài chưa từng đi, đều là đoán!”
Hắn không biết Ninh Vương tại sao đầy mắt sát khí, chỉ có thể tự tát vào miệng mình:
“Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”
“Lục ca đi chợ đêm con phố nào?”
Lục Tiềm buông thái giám, buông thái giám ra, lấy lại năng lực hành động lý trí. Việc cấp bách là phải kịp thời ngăn cản lục ca cùng thư đồng nhà hắn hì hì.
“Nô tài không biết, nô tài đi hỏi Tiểu Xuân Tử!”
Ở ngoài cung.
“Quỳnh Dao à, là một người nói chuyện rất êm tai.”
Tiết Dao mỉm miệng cười.
“Là thân thiết với ngươi sao? Chưa từng nghe ngươi nói.”
Lục Tiêu nhìn đôi mắt biết cười của Tiết Dao dưới những chiếc đèn lồng sặc sỡ.
“Không tính là thân thiết gì.”
Tiết Dao quay người tiếp tục đi dạo phố.
Lục Tiêu tăng tốc bước nhanh tới:
“Liên quan tới ngươi, tất cả ta đều muốn biết.”
“Ha ha!”
Tiết Dao kinh ngạc nhìn về phía bảo bảo ấm áp. Hắn hoài nghi cái tên này thật sự bị tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn tẩy não rồi. Lại phát hiện vẻ mặt bảo bảo ấm áp rất nghiêm túc, hắn vội vàng ngừng cười, gật gật đầu:
“Vậy ta sau này có chuyện gì cũng nói với Điện hạ.”
“Không nên gọi ta là Điện hạ.”
Lục Tiêu phát hiện mình đã không có cách nào tiếp thu xưng hô giống thất đệ:
“Huynh đệ trong nhà ta người nào ngươi cũng gọi là Điện hạ, ta có thể đặc biệt hơn một chút không?”
Tiết Dao khó hiểu quay đầu nhìn bảo bảo ấm áp. Hắn thật sự cảm thấy tiểu tử này không bình thường:
“Được. Vậy gọi ngài là gì? Lục Gia sao?”
“Gọi A Tiêu là được. Ta là A Tiêu của ngươi, ngươi là A Dao của ta, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau, có thể tiêu dao một đời.”
“Ha ha! Ngài học ai phong cách quê mùa...”
Tiết Dao phát hiện vẻ mặt bảo bảo ấm áp vẫn rất nghiêm túc, liền ngừng trêu ghẹo, cũng đứng đắn trả lời:
“Ta sao có thể xưng hô ngài như vậy? Ở trong cung gọi như vậy bị người khác nghe thấy là phải...”
“Vậy thì không vào trong cung nữa.”
Lục Tiêu dừng bước, trịnh trọng nhìn Tiết Dao nói:
“Vương phủ của ta sắp sửa chữa xong. Sau này ngươi ở trong phủ của ta, so với ở trong cung tự tại hơn nhiều lắm. Mỗi năm vào mùa xuân ta có thể dẫn ngươi đi chỗ đất phong ở đó mấy tháng. Vào thời gian này núi sông hồ vừa tan băng, phong cảnh rất đẹp.”
Tiết Dao lúng ta lúng túng nhìn bảo bảo ấm áp không lên tiếng.
Không đi vào cung nữa? Vậy đứa trẻ phản nghịch của ta phải làm sao đây?
“Được không?”
Lục Tiêu vẻ mặt cấp thiết.
“Vậy mọi người cùng đi chơi nhé.”
Tiết Dao hàm hồ qua loa, ngược lại thử dò xét hỏi:
“Ngài gần đây có phải là cãi nhau với mẫu phi của ngài hay không?”
Lục Tiêu chau mày:
“Tại sao hỏi như vậy?”
“Ta thấy ngài tâm tình không tốt.”
“Đúng là tâm tình không tốt.”
Lục Tiêu nhìn Tiết Dao.
“Nhưng không liên quan gì tới mẫu phi.”
Tiết Dao sững sờ:
“Vậy ngài tại sao không vui?”
“Ngươi nói xem tại sao?”
Lục Tiềm từ đầu đường Trường Phúc tới cuối đường, cũng không tìm được Tiết Dao cùng lục ca. Đường phố quá nhiều người, đèn đuốc cũng không thể soi rõ từng khuôn mặt.
Có nhiều vòng người tụ tập quanh một ngã tư, và những người qua đường cứ chen chúc nhau.
Nhờ chiều cao của mình, Lục Tiềm kiễng chân lên và có thể nhìn rõ giữa đám đông có một nhóm người đang múa kiếm mua vui.
Điều này khiến Lục Tiềm nảy ra một ý tưởng. Hắn nhanh chóng đi đến giữa chợ, mua một lúc hơn chục chiếc đèn lồng và trèo lên trên nóc một cửa hàng trang sức bên kia đường.
Những người đi dạo phố xung quanh nhanh chóng bị thu hút bởi bóng dáng của Lục Tiềm. Họ lần lượt bước đến trước cửa hàng trang sức và ngước nhìn lên.
Ông chủ cửa hàng trang sức nhìn thấy rất nhiều người bên ngoài cửa hàng, vui vẻ đi ra ngoài chào đón. Tuy nhiên, ông ta phát hiện ra rằng mọi người không đến đây để mua đồ trang sức mà thay vào đó bọn họ nhìn lên mái nhà của cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng đồ trang sức cũng tò mò quay lại nhìn thì thấy một bóng người mặc áo màu tím sẫm viền vàng đang trên nóc nhà... Chơi đèn lồng?
“Này!”
Ông chủ cửa hàng trang sức không hiểu người này muốn làm gì, vội vàng hét lên.
“Ngươi là ai?! Ngươi đang làm gì vậy?!”
Lục Tiềm ở trên mái nhà không có trả lời. Hắn ngồi xổm trên mái nhà, xếp hơn chục chiếc đèn lồng thành một vòng tròn.
Bóng lưng chậm rãi đứng thẳng, mọi người nhìn thấy một chàng trai trẻ thân hình cao lớn tuấn tú.
Người phía dưới càng tò mò vây xem.
Lục Tiềm dứt khoát rút ra bội kiếm, lật một cái nhẹ nhàng nhặt lên một chiếc đèn lồng bằng mũi kiếm. Lộn người và chạm đất bằng một chân. Hắn giơ kiếm chậm rãi từ từ di chuyển chiếc đèn lồng lên bằng thanh kiếm, rồi khẽ gật đầu với nhóm người vây xem phía dưới.
Các cô nương phía dưới ngửa đầu vây xem hít vào một hơi, choáng váng trước khuôn mặt tuấn tú phản chiếu sau ánh đèn.
Thật ra động tác này là một điệu múa trong vũ khúc Thủy Tú Hoa của Tịch phi.
Phụ hoàng trước đây rất thích xem mẫu phi hắn múa vũ khúc này. HunhHn786 Lục Tiềm cho là dùng vũ khúc khẳng định khiến người khác chú ý hơn những người làm xiếc.
Chủ yếu là để thu hút thư đồng đến đây trước khi xảy ra chuyện “hắc hắc“.
Vì thế mỗi lần làm động tác múa kiếm nâng thắp đèn lồng, Lục Tiềm đều quay người lại, cẩn thận quét qua từng khuôn mặt như mê như say phía dưới bằng đôi mắt sắc bén.
Sau khi chắc chắn rằng thư đồng chưa xuất hiện, hắn lại tiếp tục vũ khúc múa kiếm thắp đèn lồng.
Hoàng tử Đại Tề sẽ không học ca múa. Đây là chuyện của kép hát, không có mặt mũi. Tuy nhiên Tịch phi vũ đạo thiên phú đại khái có thể di truyền cho con trai. Lục Tiềm dựa vào trí nhớ mô phỏng theo, cũng không hề kém chút nào.
Mặc dù thiếu khí chất mềm mại của điệu múa tay áo, nhưng sự mô phỏng này mang theo kiếm khí mạnh mẽ đã tạo thêm sức hấp dẫn khó tả cho điệu múa.
Mỗi lần múa một đoạn vũ khúc là một lần ánh mắt Lục Tiềm quét qua mọi khuôn mặt phía dưới.
Ánh mắt đó tập trung và cực kỳ nóng nảy. Ngay cả trong bóng tối vẫn có thể truyền tải sức nóng rực lửa đặc trưng của một cậu bé ở độ tuổi này.
Tiếng la hét không thể kiềm chế của các cô nương phía dưới không phải do thiếu lễ phép. Thời đại này, hầu hết các nam tử nổi tiếng ở kinh đô đều là loại có kiến thức và đức tính tốt. Nữ tử cũng được dạy coi trọng hai chỉ tiêu này. Lục Tiềm là kiểu nam nhân với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, đã đánh thức bản năng thẩm mỹ bị đè nén của các cô nương.
Đặc biệt là đôi mắt hoa đào có màu sắc tương đối nhạt của hắn sẽ khiến người khác không tự chủ được muốn ngắm nhìn, cố gắng tìm kiếm tiêu điểm trong ánh mắt của hắn.
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, có thể khiến người nhìn chắc chắn rằng mình đã bị đôi mắt đó quan sát cẩn thận, và cho rằng ánh mắt mình nhận được khác với những người khác.
Vì vậy, tiếng kêu của các cô nương càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng thu hút được Tiết Dao và Lục Tiêu ở cách đó một cái ngõ hẻm.
Âm thanh giống như một ban nhạc đỉnh cao lưu lượng đang tổ chức buổi hòa nhạc. Tiếng la hét ở đâu đó giữa sự điên loạn và ngất xỉu, thật khó để bỏ qua.
Đã thành công thu hút sự chú ý của Tiết Dao. Hắn quay người lại và chạy về hướng có tiếng hét, còn vội vàng quay đầu vẫy tay, gọi bảo bảo ấm áp cùng đi xem trò vui.
Đi tới cách đám người mấy trượng, Tiết Dao đã chấn động rồi. Hắn ngửa đầu ngơ ngác nhìn phía xa, trên nóc nhà, dưới ánh trăng, một bóng người đang múa kiếm.
Mặt trăng ở góc độ Tiết Dao nhìn thấy to và tròn, che đi ánh sáng những chiếc đèn lồng rực rỡ trên mái nhà. Hình dáng của người múa kiếm biến thành cái bóng màu đen sắc nét tùy ý tiêu sái dưới ánh trăng, giống như một bức tranh thủy mặc.
Tiết Dao tất nhiên có thể liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng kia. Nhưng lần đầu tiên nhìn bóng dáng đó từ khoảng cách xa như vậy, một cảm giác phấn khích khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Lục Tiêu ngạc nhiên nhìn người múa kiếm trên nóc nhà, trong lòng giật mình, cuống quít truy cản Tiết Dao:
“Ở đây ồn ào quá, chúng ta tìm quán rượu nghỉ chân một chút.”
“Điện hạ ở nơi đó!”
Tiết Dao đôi mắt sáng lấp lánh mà nâng ngón tay chỉ hướng nóc nhà, lập tức theo bản năng chạy về hướng Lục Tiềm.
“Đó không phải là thất đệ, thất đệ ở trong cung.”
Lục Tiêu tiến lên nắm lấy cổ tay Tiết Dao.
“Nơi này quá nhiều người, vẫn là...”
Lực chú ý của Tiết Dao hoàn toàn bị người múa kiếm hấp dẫn, vẻ mặt hưng phấn hướng nóc nhà vẫy tay.
Ánh mắt Lục Tiêu tối sầm lại, không tiếp tục ngăn cản, mặc cho Tiết Dao ngây ngốc đi về phía trước.
Trên nóc nhà, động tác múa kiếm đột nhiên dừng lại, trường kiếm buông xuống, giống như hoàn thành nhiệm vụ. Hắn cúi đầu nhìn phía dưới mái hiên. Rốt cục mục tiêu đã xuất hiện.
Thư đồng đã tới.
Đám người vây xem liền hét lên, nắm chặt thời cơ, muốn có được ánh mắt công tử kia quét qua.
Nhưng lần này thì khác, người trên mái nhà chỉ tập trung vào một vị trí.
Đám người quay lại tìm kiếm vị trí, ánh mắt ghen tị rơi trên mặt Tiết Dao.
“Hắn xuống rồi!”
Không biết là ai kinh ngạc thốt lên một câu.
Mọi người quay lại thì thấy công tử mặc áo tím dùng mũi kiếm nhặt chiếc đèn lồng đỏ trong số đèn lồng, nhảy xuống và vững vàng đáp xuống trước mặt Tiết Dao.
Chiếc đèn lồng bị mũi kiếm ném lên không trung, Lục Tiềm tra kiếm vào vỏ, mở lòng bàn tay đón lấy chiếc đèn lồng rơi xuống và đưa nó đến trước mặt Tiết Dao.
Mỗi lần mẫu phi múa xong, sẽ dâng tặng một bông hoa màu đỏ cho phụ hoàng.
Tiết Dao ngạc nhiên cầm lấy chiếc đèn lồng, phát hiện Lục Tiềm trước mặt tỏ ra không vui, như bị nợ tám trăm bình sữa. Hắn há mồm nói cái gì đó, nhưng tiếng nói lại bị tiếng kêu át mất, các cô nương đều xúm lại đây. HunhHn786
“Hả?”
Tiết Dao nghiêng tai hỏi.
“Ngươi nói cái gì?”
Lục Tiềm nghiêng người nắm lấy tay Tiết Dao, quay người lao ra khỏi vòng vây. Hắn chạy điên cuồng, cố gắng tìm một nơi yên tĩnh để thẩm vấn thư đồng có bị “hắc hắc” hay không.
Tiết Dao cảm thấy mỗi lần cùng đứa trẻ phản nghịch nhà mình xuất cung, đều phải bị “truy đuổi“.
Không phải là Long Ngạo Thiên sao? Không phải là Lục Tiềm truy đuổi người khác chạy trốn sao?
Một hơi chạy ba con phố khiến Tiết Dao kiệt sức và chửi rủa, sau đó hắn bị Lục Tiềm kéo vào một con hẻm chật hẹp vắng vẻ.
Hai người ngồi xổm xuống, núp sau đống củi chờ đám đông sắp đuổi kịp đi qua.
Tiết Dao thở ra, ngồi xuống đất. Hắn nghiêng đầu dựa vào cánh tay của Lục Tiềm, thở hổn hển.
Lưng của Lục Tiềm đột nhiên thẳng lên. Mồ hôi nóng trên má của thư đồng thấm vào tay áo mỏng của Lục Tiềm.
Hơi thở của Tiết Dao lập tức tràn ngập thế giới của Lục Tiềm.
Thông báo của hệ thống:
“Tiến độ nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm đã đạt đến 49%, mong không ngừng cố gắng.”
Tiết Dao bỗng nhiên đứng dậy mở to mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.