Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 9: Nội gián

Quyển Quyển Miêu

25/12/2022

Tiết Dao thấp thỏm đi theo hai thái giám đến Lâm Phù cung.

Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Trong tiểu thuyết, Đông Phi trước tiên là vì tranh sủng, sau là vì giúp Tam hoàng tử dọn đường, trên tay cũng dính không ít máu, thậm chí ngay cả bao che cho cướp.

Nàng âm thầm cùng ca ca cấu kết cướp biển tại vùng duyên hải. Bọn họ không muốn triệt để tiêu diệt cướp biển, để hoàng đế hậu đãi hai anh em họ.

Đông Phi là nữ tử có thủ đoạn, không đơn thuần như Tịch Phi, tất nhiên không dễ gạt.

Tiết Dao giương mắt nhìn hai thái giám. Thật muốn làm bộ có đồ vật rơi ở cung của Tịch Phi, cần trở lại lấy. Như vậy liền có cơ hội tìm kiếm Tịch Phi che chở. Dù sao tốt xấu gì cũng trợ giúp Tịch Phi mới chọc Đông Phi, Tịch Phi nên che chở hắn.

Bước chân Tiết Dao thoáng chậm, mới vừa muốn mở miệng nói, đã ngừng lại. Trong đầu cân nhắc thật nhanh:

Nếu như bây giờ chột dạ nương nhờ vào Tịch Phi, vậy gián tiếp chứng thực mình chỉ tội Đông Phi. Đông Phi thủ đoạn như vậy, Tịch Phi muốn tự vệ đã rất gian nan, làm sao có thể che chở mình đây?

Sớm muộn gì cũng đối đầu cùng Đông Phi, hiện dùng mánh lới để có thể tránh được một lần, cũng chạy không thoát một đời. Ngược lại sẽ khiến Đông Phi chú ý, càng thậm chí ghi thù.

Nghĩ như vậy, Tiết Dao không do dự nữa, theo thái giám đi gặp mặt Đông Phi.

Lâm Phù cung của Đông Phi liền kề Diên Xuân Các. Chưa bước vào cửa cung, liền ngửi được hương hoa nức mũi. Phong cảnh nơi này so với Thanh Khung Điện đẹp hơn nhiều. Cũng không biết có phải bởi vì hào quang ca ca của nàng hay là nàng rất được sủng ái.

Thái giám dẫn Tiết Dao đến Thiên điện bái kiến Đông Phi. Còn chưa kịp thỉnh an, đã có người tới kiểm tra thân thể Tiết Dao. Túi thơm trên người Tiết Dao bị lấy ra, đưa đến cho Đông Phi.

Đông Phi năm nay hai mươi chín tuổi, nhìn rất trẻ trung. Mặt tròn, mắt hạnh, da dẻ không quá trắng, là màu vàng khỏe mạnh. Nàng cũng không có dùng nhiều son phấn, khí chất cao quý.

Đông Phi thần sắc bình thản tiếp nhận túi thơm ngửi một cái, liền giao cho cung nữ, dặn dò:

"Tra xem phương thức phối chế túi thơm này có đúng hay không. Trước tiên đừng thông báo Phương Khâu."

Mùi hương giống nhau, nếu như tỷ lệ nguyên liệu cũng tương tự, vậy bên cạnh nàng nhất định có nội gián tiết lộ phương pháp phối chế túi thơm.

Chuyện chế tạo túi thơm này chỉ ba người biết rõ. Trong đó đáng hoài nghi nhất chính là đạo sĩ Phương Khâu, người đã phối chế túi thơm.

Tiết Dao cúi đầu, rất là kinh hoảng. Trước mặt nữ nhân có kinh nghiệm cung đấu hơn mười năm, chỉ số thông minh của hắn mơ hồ bị nghiền ép.

"Nhị công tử của Tiết Nhận đại nhân?"

Đông Phi ngữ điệu ôn hòa.

"Nương nương vạn phúc."

Tiết Dao lên tiếng thỉnh an.

Đông Phi nói:

"Ngẩng đầu lên, nhìn ta."

Tiết Dao ngẩng đầu lên. Đối diện trong nháy mắt, Tiết Dao cảm thấy đôi con ngươi màu đen kia sâu thẳm, giống tia X quang có thể xuyên thấu hắn.

"Chủ nhân của ngươi là vị ấy sao?"

Đông Phi bình tĩnh hỏi.

Tiết Dao khom người trả lời:

"Tiểu nhân là thư đồng của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử là tiểu nhân chủ nhân, nương nương cũng là chủ nhân của tiểu nhân."

"Ta hỏi chính là người chủ nhân phái ngươi đi nhắc nhở Tịch Phi."

"Tiểu nhân không hiểu ý của nương nương. Nhắc nhở Tịch Phi nương nương cái gì?"

Đông Phi hài lòng nở nụ cười:

"Chỉ tuổi tác này mà giữ được bình tĩnh như thế, tài năng có thể mài giũa."

Tiết Dao đã sắp sợ đến tè ra quần rồi, vẫn cứ làm bộ vẻ mặt mờ mịt.

Đông Phi nói:

"Bổn cung nghe nói ngươi ở Thanh Khung Điện biểu diễn một vở tuồng đặc sắc. Ngay cả thám tử của ta cũng bị ngươi doạ. Thật sự tin là mẫu thân ngươi có túi thơm tương tự."



Tiết Dao trừng mắt nhìn, cười nói:

"Nương nương cũng thích túi thơm này? Tiểu nhân có thể nói mẫu thân làm cho ngài một cái mới."

Đông Phi trầm mặc, ánh mắt dần dần băng lãnh.

Tiết Dao nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười chân thành nhất, kiên trì tiếp tục giả ngu:

"Mùi thơm này rất dễ chịu!"

Đông Phi cười nói:

"Ta thực sự là càng ngày càng thích tiểu quỷ nhà ngươi. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Ba tháng nữa chín tuổi."

"Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên."

Đông Phi đánh giá Tiết Dao, nói:

"Gia thế của ngươi ta biết. Phụ thân ngươi làm quan không thoải mái, có lẽ mọi hi vọng đều đặt trên vai ngươi và đại huynh ngươi phải không? Huynh trưởng của ngươi là thư đồng của Đại hoàng tử, ngươi lại bị đưa tới chỗ Lão Tam nhà ta. Ngươi là đang giúp Đại hoàng tử theo dõi chúng ta?"

Tiết Dao nói dối không được nữa rồi. Nữ nhân này thực sự quá thông minh. Suy nghĩ đang xoay chuyển tám trăm vòng tìm cách. Bỗng nhiên hắn nghe thấy lời Đông Phi nói, có chút sững sờ.

Tiết Dao cũng không phải nội gián của Đại hoàng tử. Hắn cứu Tịch Phi hoàn toàn là ý nghĩ nhất thời kích động, sau lưng không có bất kỳ người nào sai khiến. HunhHn786

Thế nhưng, Đông Phi tự mình nghĩ sai, cho rằng Tiết Dao là người Đại hoàng tử phái tới. Như vậy cũng không tồi, ít nhất có thể bảo mệnh.

Đại hoàng tử là do Hoàng hậu sinh ra, con trưởng đích tôn, danh chính ngôn thuận được làm Thái tử. Nếu không phải tương lai hắn liên hợp nội các thi hành chính sách gây ra đại loạn, cũng sẽ không triệt để suy sụp.

Trước mắt, Đại hoàng tử địa vị vượt xa Đông Phi, làm bộ là lông chân Đại hoàng tử sẽ rất an toàn. Cho nên, Tiết Dao không phủ nhận, chỉ giả vờ ngây ngốc cười cười.

Đông Phi rất nghi hoặc, suy đoán Tiết Dao là nội gián Đại hoàng tử xếp vào bên cạnh con trai nàng. Nhưng tại sao Đại hoàng tử muốn quản chuyện Tịch Phi?

Tịch Phi dựa vào sắc đẹp chiếm được thánh sủng, ngay cả Hoàng hậu cũng có mấy phần ghen tỵ nàng.

Đông Phi ám hại Tịch Phi, trên thực tế là Hoàng hậu ngầm đồng ý. Vậy tại sao Đại hoàng tử để Tiết Dao đi nhắc nhở Tịch Phi?

Đông Phi rất ít khi gặp khó khăn không nghĩ ra. Mà chuyện này, nàng xác thực không có cách nào nghĩ thông suốt.

Tiết Dao là người hiện đại, hành vi của hắn đa số xuất phát từ bản tâm. Không giống người hậu cung bị lợi ích chi phối. Không có lo lắng rút dây động rừng. Hắn đơn thuần chỉ là muốn cứu Tịch Phi mà thôi.

(Nhà Phật gọi bản thể của tâm là chân tâm. Muốn đạt tới cái gọi là chân tâm ta phải bỏ đi cái phần vọng tâm, thức tâm, trần tâm. Nho gia gọi cái tâm này là bản tâm, còn Đạo gia lại gọi là đạo tâm. Như vậy, Phật gia, Đạo gia, Nho gia đều có sự khác biệt về cách gọi, nhưng cái cốt yếu là chỉ cái tâm.)

Nếu như không có người phía sau chỉ đạo, Đông Phi không tin một đứa bé tám tuổi có thể biết bí mật túi thơm, thậm chí có thể phục chế một cái giống hệt.

Chuyện này quả thật làm cho nàng khó hiểu vô cùng.

Đứa nhỏ này lại làm cho nàng không cách nào thấy rõ lòng dạ, thực sự là tiền đồ vô lượng. Chỉ tiếc là người của Đại hoàng tử, nàng sợ là không tư cách cướp.

Nhân tài không giành được, chính là kình địch tương lai, sớm ngày diệt trừ sẽ thêm một phần an toàn.

Tiết Dao không rõ ràng nữ nhân cười như vậy đến tột cùng đang tính toán gì.

Một lát sau, cung nữ đem túi thơm trở lại, kề tai Đông Phi thì thầm một trận.

Đông Phi gật đầu một cái, thái giám nhận lấy túi thơm trả lại cho Tiết Dao, sau đó cười như không cười nói.

"Những ngày gần đây vùng duyên hải cướp biển hoành hành, Hoàng thượng ngày đêm vất vả. Mọi người đều hi vọng Tịch Phi nương nương nghỉ ngơi mấy ngày, không cần mỗi ngày dâng vũ, không nên quấy rầy bệ hạ thanh tịnh. Liền có người đề nghị phối cho nàng chút thuốc an thần. Túi thơm là đồ tốt, ngửi không chết người."

Giọng người bề trên, đây là nói có sách mách có chứng, khiến người tin phục.

Dù sao túi thơm này quả thật có hiệu quả an thần. Huống hồ còn là "mọi người đều hi vọng", không phải Đông Phi nương nương tự mình ra chủ ý.

Tiết Dao chịu phục. Chỉ cần Đông Phi nghĩ tới Đại hoàng tử không muốn giết người diệt khẩu là được.

Kết quả Đông Phi không những không làm khó, còn đem túi thơm trả lại hắn, thưởng hai khối bạc vụn, thả hắn xuất cung.

Tiết Dao không tin nữ nhân đáng sợ này buông tha hắn dễ dàng. Tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Tam hoàng tử.



Vì vậy ngày hôm sau, Tiết Dao liền tới tìm Tịch Phi. Hắn nói phụ thân không đồng ý hắn chuyển đổi chỗ. Mà hắn rất hi vọng làm thư đồng cho Thất hoàng tử, cầu xin Tịch Phi làm chủ.

Tiểu tiên nữ lương thiện Tịch Phi nương nương hết sức cảm động, lập tức nhận lời với Tiết Dao. Một đạo khẩu dụ gửi đến Tiết phủ, hạ lệnh Tiết Dao chuyển tới Thanh Khung điện làm thư đồng.

Tiết lão gia giận đến mặt tái xanh. Bởi vì xem như là phế bỏ một đứa con trai, chỗ Tam hoàng tử không còn nhờ vả được.

Trần thị cùng Tiết Quỳnh hai mẹ con quả thực vui mừng, nhận định Dao Nhi đời này xem như là không tiền đồ, cư nhiên theo hoàng tử "tạp giao". Sau khi lớn lên có khả năng phải theo Thất hoàng tử đi đất phong chim không thèm ị, cũng không làm quan kinh thành.

Tiết lão gia bị chọc tức, khẳng định là Tiết Dao làm chuyện sai lầm mới bị Tam hoàng tử đuổi đi. Thái giám vừa đi, Tiết lão gia liền muốn truyền gia pháp, trước tiên đánh Tiết Dao một trận cho hả giận.

Trần thị biết trận đòn này tránh không được, vì vậy giả vờ giống như mẹ hiền, ngăn lão gia, cầu xin giúp Tiết Dao.

"Chính là thường ngày quá dung túng tên nghiệp chướng này! Bây giờ thành tính xấu, làm hư đại sự!"

Tiết lão gia tức đến nổ phổi đẩy Trần thị ra, quát Tiết Dao:

"Quỳ xuống cho ta! Hôm nay cũng đừng ai nghĩ cầu xin!"

Trần thị che mặt nức nở nói:

"Sau này thiếp nhất định dạy dỗ nghiêm khắc Dao Nhi, không quan tâm nó còn nhỏ. Lão gia đừng tức giận hại thân thể!"

Lúc này có thể thấy rõ ràng mẹ ruột cùng mẹ trên danh nghĩa khác nhau.

Chu di nương giờ khắc này quỳ trên mặt đất, ôm chân Tiết lão gia khóc lóc cầu xin. Trần phu nhân lại chỉ nghĩ sau này mình có thể thẳng tay với Tiết Dao.

Tiết Dao cũng không giải thích, để tránh khỏi càng làm Tiết lão gia thêm tức giận. Hắn yên lặng quỳ gối trước mặt Tiết lão gia.

Tiết lão gia giơ tay muốn quất roi trên lưng Tiết Dao.

Tiết Dao sớm đoán được có thể phải chịu đòn, cho nên đã thương lượng cùng nha hoàn: khi lão gia muốn phạt, liền đi chính viện tìm lão thái thái cầu cứu. HunhHn786

Bởi mẹ ruột Chu di nương liều mạng ôm chân Tiết lão gia, thành công kéo dài thời gian. Tiết lão gia còn chưa có đánh xuống, lão thái thái khóc gào chạy tới.

"Muốn đánh liền đánh ta! Đánh ta đi!"

Lão thái thái vừa vào cửa trước hết đem Dao Nhi đỡ dậy, nói nha hoàn đưa đến ghế. Bà ở trước mặt Tiết lão gia ngồi xuống, lạnh lùng nói:

"Ta sớm nên ngã chết trong chùa ngày ấy. Là đứa cháu này liều mạng cứu. Ta đến thay nó để lão gia đánh!"

Tiết lão gia vội vã bỏ roi, khom người đứng ở bên cạnh khuyên lơn:

"Lão thái thái không nên tức giận. Con cũng không thật sự đánh nó, chỉ doạ nghiệp chướng này nhớ thật lâu mà thôi."

Lão thái thái đã biết chuyện Tiết Dao bị điều sang làm thư đồng Thất hoàng tử, hầm hừ nói:

"Đây cũng không phải là chuyện Dao Nhi có thể quyết định. Chủ nhân trong cung định đoạt, sao có thể vì cái này đánh nó?"

Tiết lão gia không dám phản bác, liên tục nói phải, khuyên lơn một trận mới tiễn lão thái thái về chính viện.

Tiết Dao được lão thái thái mang đi chính viện ở mấy ngày, để ngừa Tiết lão gia cơn giận còn sót lại chưa tiêu, tìm cơ hội đánh hắn.

Chính viện thức ăn cùng tam phòng quả thực không cùng đẳng cấp, bào ngư hải sâm mỗi ngày đều có.

Tiết Dao hí ha hí hửng đi theo lão thái thái, còn khiến Tiết Quỳnh chuẩn bị xem kịch vui tức giận đến miệng méo, thở hổn hển nhìn chằm chằm Trần phu nhân. Tiết Quỳnh muốn mẫu thân kéo Tiết Dao lại chịu đòn.

Trần phu nhân nào dám lắm miệng. Tiết lão gia bổng lộc thấp, tam phòng còn dựa vào lão tổ tông chăm sóc.

Bây giờ lão thái thái không sủng cháu chính thất, thiên về sủng con thứ nghiệp chướng. Trần phu nhân giận mà không dám nói gì, sắc mặt âm trầm nhìn Tiết Dao đi ra cửa.

Tiết Dao đến chỗ lão thái thái cơm nước xong, trở về phòng đóng cửa lại, không thể chờ đợi được nữa nhắm mắt tiến vào không gian, bỏ ra 130 điểm tẩy trắng mở khóa giao dịch.

- --------------------

Tiểu kịch trường

Dao Dao: "Trước tiên cho bé mập mạp một hộp sữa bò Vượng Tử, để cho nó lớn lên quên ý muốn chặt đuôi!"

Bé mập mạp: "A, gia dễ lừa như vậy sao? Vương cái gì sữa cái gì, gia đang khát. Bỏ xuống từ chỗ này... ừng ực ừng ực... Còn muốn uống nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook