Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!
Chương 7: Con trai thật hiếu thảo!
Nữ Vương Bất Tại Gia
27/06/2021
Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt
******????******
(Ai đọc phần đầu rồi thì lướt xuống phần sau đọc luôn nha)
Lúc đi vào biệt thự chân Cố Nguyên mềm nhũn, chính cô vậy mà lại có con cùng nam thần khi xưa, còn được đi vào biệt thự của con trai ảnh... Nếu là cô vào lúc trước thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nam thần và bản thân cô, một cái cao ngất trên trời một kia lại chỉ có thể đứng dưới đất ngửa cổ hâm mộ nhìn.
Cô dùng ánh mắt khó thể miêu tả nhìn thoáng qua con trai: "Con lớn lên rất giống ba."
Lúc trước không phát hiện, chỉ cảm thấy con trai lớn lên khuôn mặt lạnh lùng lại xuất sắc, nhưng hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên là rất giống Quý Chấn Thiên danh tiếng vang dội ngày xưa, cố tình là giống Quý Chấn Thiên rất nhiều nhưng lại có chút nét của cô làm cô có một loại cảm giác thật vi diệu.
Quý Kỳ Sâm ngước mắt: "Mẹ biết ba con?"
Cố Nguyên không thể nói rõ được cảm giác trong lòng, so với một nhân vật như Quý Chấn Thiên thì cô chỉ là một sinh viên năm nhất hết sức bình thường, vậy mà một giấc ngủ dậy, cô đã trực tiếp xâm nhập vào gia đình riêng của đại nhân vật, thật sự làm chấn động lòng người lại có chút kỳ diệu, có điều nhìn đến con trai thập phần khí phách này, cô ho nhẹ một tiếng: "Biết, trước kia trên báo chí đưa tin ta có xem qua."
Quý Kỳ Sâm gật đầu, không nói gì, mang Cố Nguyên đi vào biệt thự.
Vốn dĩ Cố Nguyên đang mải mê suy nghĩ chuyện con trai mình là nhi tử của Quý Chấn Thiên, ai ngờ cô vừa bước chân vào phòng khách đã bị nó làm kinh ngạc, không thể nghĩ được gì khác.
Phòng khách lớn đến không thể tưởng tượng được, vật dụng từ gỗ lim sang quý, trải dưới lòng bàn chân là chiếc thảm tinh mỹ (tinh xảo và đẹp), vừa bước vào, cô cảm giác như mình đang tiến vào chốn hoàng cung.
Đây chính là thiếu gia hào môn?
Quý Kỳ Sâm nhàn nhạt nói: "Mẹ, con ở trên tầng ba, tầng hai là nơi dành cho khách, các phòng ở tầng hai mẹ cứ tùy tiện chọn."
Cố Nguyên vội nói: "Không sao, ta cứ tùy tiện thôi, như thế nào cũng được, miễn sao có cái phòng để ở là ok rồi."
Lúc nói chuyện, quản gia đeo nơ đi đến trước mặt bọn họ, cung kính mà gọi thiếu gia Kỳ Sâm, hỏi bữa tối muốn ăn cái gì.
Cố Nguyên càng thêm cảm giác là mình đang ở trong hoàng cung, cái cung của thời Trung cổ, mà người bên cạnh chính là hoàng tử trong cung.
Quý Kỳ Sâm: "Cơm chiều đã ăn qua, đi sắp xếp một gian phòng cho khách."
Quản gia đeo nơ cung kính lễ phép gật đầu chào Cố Nguyên, sau đó cười nói: "Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?"
Cố Nguyên cảm giác được, tuy rằng thái độ vị quản gia này vẫn luôn rất chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt đánh giá cô đầy hưng phấn kia cô liếc một cái đã thấy, hình như ông ấy rất tò mò về cô.
Quý Kỳ Sâm nhàn nhạt liếc quản gia một cái: "Gọi cô ấy là Cố tiểu thư, đây là khách của tôi."
Lời này vừa ra, quản gia lập tức cong eo càng lợi hại hơn, cười đến toét cả miệng: "Vâng."
Cố Nguyên âm thầm ngẫm nghĩ, ánh mắt mà vị quản gia này nhìn mình... Có phải là có hiểu lầm gì đó rồi không?
Nhưng mà rất nhanh cô liền cùng Quý Kỳ Sâm đi đến lầu hai, còn chọn được một gian phòng, bố trí của phòng rất xa hoa thoải mái, còn có một cửa sổ to sát đất, rèm cửa bằng tơ có màu lam nhạt, gió thổi qua, không khác gì đang ở chốn thần tiên.
Căn phòng này thật sự quá thích, Cố Nguyên phát ra một tiếng kinh hô: "Wow!"
Quản gia bên cạnh hơi ngẩn ra, 'wow'? Hiện tại cách biểu đạt sự khinh ngạc cảm thán của người trẻ tuổi đều là như vậy à?
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng......
Vội nhìn về phía thiếu gia nhà mình, đây là bảo bối thiếu gia tìm thấy ở đâu thế?
Nhưng ông nhìn thấy gì, ông vậy mà lại thấy thiếu gia đang dùng ánh mắt ôn hòa nhìn con gái người ta, bên trong còn thấp thoáng... bao dung?
Quản gia trong lòng run lên, đột nhiên cảm thấy thế giới này cứ có chỗ không thích hợp.
Mà tiếp đó, Quý Kỳ Sâm còn dẫn Cố Nguyên đi khắp nơi, đích thân nói sơ lược về bố trí của từng tầng, thậm chí đến các thiết bị tắm rửa trong phòng tắm cũng nói qua một lượt: "Đây là nước nóng, như này là nước lạnh, còn chỗ này là hệ thống điều chỉnh nhiệt độ."
Muốn bao nhiêu kỹ càng tỉ mỉ có bấy nhiêu tỉ mỉ kỹ càng.
Quản gia lần nữa bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không bình tĩnh nổi.
Đây là thần thánh phương nào, vậy mà lại có thể biến thiếu gia nhà ông thành bà mẹ già đem chuyện nhỏ lớn từ trên xuống dưới dặn dò liên tục??
Rõ ràng thiếu gia nhà ông từ trước giờ là tạo hình lạnh lùng trầm mặt ít nói, luôn ngắn gọn súc tích!!
Mà đối với đủ loại dặn dò của con trai mình, Cố Nguyên là nghe lọt tai trái lại theo nước chảy ra tai phải, cô chỉ một lòng kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) với cái phòng công chúa này, cảm thấy mình như đang đi vào truyện cổ tích cô bé lọ lem, còn tâm tư nào để chú ý thế nào là nước lạnh hay hệ thống điều chỉnh là ở đâu.
Vất vả lắm mới chờ được con trai thích lải nhải rời đi, cô nhẹ nhàng thở ra, rồi y như chú khỉ nhỏ lần đầu ra khỏi vườn bách thú, vui sướng nhảy cẩn lên, thoải mái nhào vào giường lớn.
Giường này thật thoải mái nha!
Đời người quả thật là trước khổ sau sướng!
Mới hai mươi tuổi đầu cô đã được hưởng thụ sự phụng dưỡng hiếu kính của con trai!
Con trai đã có tiền lại còn hiếu thảo, săn sóc, còn đẹp trai như vậy nữa! Lòng cô như có ngàn ngôi sao nở rộ, từng bông hoa nhảy múa, thế giới trở nên thật rực rỡ như ánh mặt trời lấp lánh.
Cô nằm trên giường, hồi tưởng lại những gì đã trải qua hôm nay, quả thực là y như đang mơ.
"Leng keng ——" chuông cửa bỗng vang lên.
Tiếng chuông đánh thức Cố Nguyên tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, cô không tình nguyện bò dậy từ cái giường thoải mái rồi thu lại nụ cười ngây ngô, nghiêm khuôn mặt nhỏ ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, bà cười ha hả nhìn cô, mặt đầy yêu thương.
Nhìn người phụ nữ này, Cố Nguyên lập tức có chút buồn bực, không biết vì sao mà cô cứ cảm thấy ánh mắt người này nhìn cô không quá thích hợp, là ánh mắt gì nhỉ? Kiểu xem con dâu?
Trong chốc lát lòng cô thấy bất an.
Phụ nữ trung niên: "Dì họ Tôn, con cứ gọi dì là dì Tôn, từ nhỏ thiếu gia đã gọi dì như vậy."
Cố Nguyên nghe thấy xưng hô này, liền có chút mơ hồ, có phải cô hẳn là nên gọi người này là chị Tôn mới đúng? Nếu không chẳng lẽ cô lại cùng vai vế với con trai?
Có điều ngẫm lại, sau khi tới biệt thự, Quý Kỳ Sâm cũng không có nhắc tới thân phận của cô với những người khác, vẫn là cười nói: "Chào dì Tôn."
Dì Tôn cười cười nhìn cô gái trước mặt, bà cảm thấy cô gái này đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn làn da kia mịn màng trắng nõn như được ngâm từ sữa tươi, còn mái tóc nữa, vừa thấy liền biết chưa từng nhuộm qua, mềm mại thoải mái, một cô bé như vậy thật sự làm người khác phải yêu thích.
Bà cười ha hả nói: "Cố tiểu thư, dì là cố ý lên đưa đồ uống cho con. Đây là dặn dò của thiếu gia, bảo đưa cho con chút nước uống, ở đây có sữa tươi, nước lọc, nước trái cây, con xem con muốn uống gì."
Nói rồi dì Tôn liền kéo từ sau cửa một xe đẩy thức ăn bắt mắt, trên xe là đủ thứ thức uống các loại.
Vốn dĩ Cố Nguyên không cảm thấy gì nhưng nhìn đến cái này lập tức thấy khát nước: "Cảm ơn dì Tôn, cho con một ly sữa bò đi."
Dì Tôn vội rót cho Cố Nguyên ly sữa tươi, cười ha hả nói: "Thiếu gia cũng có dặn dì phải chuẩn bị một ly sữa nóng cho con, mà nói cũng phải nói, thiếu gia đã từng này tuổi vậy mà chưa từng thấy kết giao bạn gái nào, trong nhà cũng không có khách đến bao giờ, hiếm khi mà thiếu gia chu đáo được như này."
Tin tức từ mấy lời này có chút lớn, da đầu Cố Nguyên tức khắc tê dại, cô càng thêm cảm giác vị dì Tôn này đang dùng loại ánh mắt xem con dâu nhìn cô.
Nhưng Quý Kỳ Sâm không nói rõ ràng với người khác, cô cũng không rõ lắm về quan hệ tôi tớ nhà con trai, tất nhiên sẽ không rêu rao khắp nơi nói mình thật ra là mẹ của người ta.
Cho nên cô cũng chỉ khách khí cảm ơn, không dám nhiều lời.
Nhưng mà dì cũng không có ý định rời đi, ngược lại còn ở đây muốn làm người do thám: "Cố tiểu thư, con với thiếu gia nhà dì rất quen thuộc đi?"
Cố Nguyên cầm ly sữa, cân nhắc lời nói: "Con với Kỳ Sâm đúng là quen nhau, nhưng cũng không quá quen thuộc, lần này là do hắn tốt bụng, thấy con không có chỗ để về nên mới giúp đỡ thu nhận con, để con ở tạm đây."
Dì Tôn dựng lỗ tai lên nghe, nghe thấy lời này của Cố Nguyên, lập tức bắt được mấy tin tức mấu chốt.
Vị Cố tiểu thư này vậy mà lại trực tiếp gọi tên thiếu gia Kỳ Sâm?
Ôi trời ơi, trên đời này có mấy người có thể trực tiếp gọi tên thiếu gia? Ngoại trừ bạn bè của thiếu gia thì cũng chỉ có ông chủ! Nhưng cô bé này lại có thể gọi đại danh của thiếu gia??
Còn nữa còn nữa, thiếu gia đối người ngoài, từ khi nào có lòng tốt như vậy rồi??
Các bạn cho rằng thiếu gia là nhà từ thiện chắc, một con mèo con chó cũng có thể tùy tiện nhặt về nuôi?
Thiếu gia có thói ở sạch, chưa bao giờ tùy tiện cho người khác vào nhà mình!
Ngay cả mời một người làm vườn, cũng phải điều tra thật kỹ xuất thân có trong sạch không, còn kèm theo nguyên bộ kiểm tra sức khỏe toàn thân!
Thiếu gia chính là như vậy, nhưng bây giờ lại để một cô gái nhỏ vào nhà mình, còn để ở tại phòng cho khách tầng hai? Phải biết rằng phòng cho khách ở lầu hai của Quý gia, không phải ai cũng có thể tùy tiện ở!
Trong lòng dì Tôn xuất hiện đủ loại xúc động, trời xanh có mắt, thiếu gia đây là động phàm tâm, muốn yêu đương rồi?
Quá vui mừng quá cảm động!!
Lại nhìn về phía cô gái, dì Tôn càng xem càng vừa lòng, lớn lên cũng thật đẹp, đến hơi thở cũng xinh, so với minh tinh trên TV không hề kém, quan trọng là mặt mày kia thế mà lại có vài nét bóng hình giống thiếu gia nhà mình, này chẳng lẽ chính là dáng vẻ của vợ chồng trong truyền thuyết? (ý hai vợ chồng trời sinh thì giống nhau)
Dì Tôn cười ha hả nhìn Cố Nguyên, quyết định thay thiếu gia nhà mình nói nhiều lời hay: "Cố tiểu thư, cháu khả năng không biết, thiếu gia nhà dì tuy rằng bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, sẽ không phản ứng lại người khác, nhưng kỳ thật là người tốt bụng, thiện lương, là một đứa trẻ hiếu thảo!"
Cố Nguyên vội gật đầu: "Thật, thằng bé là người hiếu thảo."
Không sinh ra, cũng không dưỡng được một ngày, nhưng lại đối với cô hiếu thảo như vậy, thật cảm động, con trai của thế kỷ.
Dì Tôn thực vừa lòng khi Cố Nguyên có thể thấy được điểm này, có điều dì quyết định tiếp tục nói nói chỗ tốt của thiếu gia nhà mình: "Đừng nhìn thiếu gia nhà dì sinh ra trong ổ hào môn, thật ra là một đứa nhỏ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên, tiên sinh nhà dì lại suốt ngày đi khắp nơi, vội sự nghiệp, căn bản là không có nhiều thời gian dành cho thiếu gia, khi còn nhỏ ngài rất cô đơn, là một hài tử đáng thương."
Cố Nguyên: "......"
Đột nhiên có một tia đau lòng, nhi tử này khi còn nhỏ xem ra thật không dễ dàng.
Dì Tôn đương nhiên thấy được một tia đồng tình trong mắt Cố Nguyên, lập tức mở cờ trong bụng (rất vui mừng), xem ra có hi vọng, có triển vọng! Một người phụ nữ bắt đầu đau lòng cho một nam nhân, khả năng này không sai lắm chính là muốn động tâm.
Dì Tôn tiếp tục thêm ít lửa: "Thiếu gia nhà dì từ nhỏ đã thông minh, so với người bình thường thông minh không phải chỉ tí xíu mà là nơi nơi xuất sắc, mới mười mấy tuổi liền vào trường Thường Thanh Đằng danh giáo, không đến hai mươi tuổi đã đến công ty giúp đỡ tiên sinh chủ trì sự vụ, thật sự không thể so sánh với người thường, chỉ tiếc, quá ưu tú, nữ nhân bình thường thiếu gia chướng mắt, cháu nhìn đi, thằng bé đều đã 23 tuổi, thế nhưng đến bây giờ một người bạn gái cũng chưa từng có!"
Nói tới đây, dì Tôn thở dài: "Tiên sinh thì mỗi ngày thay một bạn gái, thiếu gia thật đáng thương, cũng không biết bị làm sao, vậy mà lại không muốn nói đến chuyện bạn gái? Cháu nói xem, đại gia hỏa này sao lại ngay cả một bạn gái cũng không có? Thật sự làm người ta sốt ruột!"
Cố Nguyên nghe, cũng có một ít lo lắng.
Tuy rằng cô mới hai mươi tuổi, tuy rằng ai thúc giục cô tìm bạn trai kết hôn sinh con cô chắc chắn sẽ náo cho qua, nhưng là —— đó là con trai cô!
Nếu là con trai, cô thân là mẹ già, không khỏi liền nhọc lòng.
Cô nhăn lại lông mi tinh tế, bụng đầy lo lắng mà nói: "Vì sao lại không có bạn gái? Thằng bé không thích nữ nhân? Chẳng lẽ là thích nam nhân?"
Dì Tôn nhanh chóng lắc đầu lại xua tay: "Sao có thể! Thiếu gia nhà dì đương nhiên là thích nữ nhân, chỉ là bận về việc công tác, lại còn là tên cuồng công tác, hơn nữa, đây không phải là do không gặp được người thích hợp sao?"
Thời điểm dì đang nói tới đây, lại cười rộ lên, đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn Cố Nguyên: "Gặp được người thích hợp, vừa ý, đương nhiên liền không giống nhau. Thiếu gia nhà dì sẽ trở nên cẩn thận lại săn sóc, còn sẽ ——"
Cố Nguyên lập tức đau đầu, cô nghĩ đến suy đoán của dì Tôn, da đầu tê dại, nhanh chóng ngăn lại: "Dừng!"
Dì Tôn thấy Cố Nguyên đột nhiên ngiêm túc ngăn mình lại như vậy thì ngoài ý muốn, vội vàng im lặng.
Cố Nguyên nhìn dì Tôn, nghiêm trang mà nói: "Dì Tôn, hy vọng dì không hiểu lầm, cháu và thiếu gia nhà dì là quan hệ bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không có ý tứ như dì nghĩ, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, bằng không cháu và thiếu gia nhà dì sẽ rất xấu hổ."
Dì Tôn đương nhiên là không tin, có điều vì trấn an Cố Nguyên, dì vẫn là nói: "Cố tiểu thư, cháu yên tâm, dì hiểu, dì hiểu rất rõ."
Nhưng mà Cố Nguyên cảm thấy, dì Tôn không hiểu gì hết!
Rốt cuộc cũng chịu được đến lúc dì Tôn rời đi, Cố Nguyên ngồi ở đầu giường, muốn nằm xuống tiếp tục hưởng thụ nhân sinh, nhưng lại có điểm không an tâm.
Lời dì Tôn nói cứ lãng vãng bên tai cô.
Nhi tử tiện nghi lớn như vậy rơi xuống trước mặt cô, chẳng khác gì bánh từ trên trời xuống, lại hiếu thảo săn sóc, thật tốt.
Chỉ là, nghe được con trai khi nhỏ đáng thương thế nào.
Cố Nguyên bắt đầu cân nhắc, làm một cái mẹ già, cô cũng không nên chỉ biết thu hoạch chỗ tốt, cũng nên trả một chút tình thương đúng không?
Nghĩ đến đây, cô không ngủ, quyết định đi lầu 3 tìm con trai một chút, cùng con trai nói chuyện tâm sự.
28/12/2020
-------------- --------------
Editor có lời muốn nói:
Dì Tôn: Tới tới tới, cháu định khi nào cưới Cố tiểu thư nha?
Quý Kỳ Sâm:... (Mẹ con có thể cưới nhau?)
Cố Nguyên vừa đi ngang qua:...
/Hì Thiên rảnh rỗi quá nên chế nhảm cho vui, mọi người không thích có thể nói Thiên nha, để Thiên tém tém lại tật thích lảm nhảm của mình, chứ đừng ném đá nha, Thiên bùn ớ (●ˇ∀ˇ●) /
~~~~~~~~~~~~~~~
Sau đây đây là chuyên mục xin lỗi...
Thật xin lỗi mấy chế vì Thiên ngâm chương lâu tới vậy nha, vì Thiên cuối cấp r phải lo học thi đủ thứ nên thật sự hiếm có giờ rảnh (tất nhiên pha chút lười nữa) chứ không phải cố tình chậm trễ đâu. Nhưng chắc chắn là không drop mọi người khỏi lo nha ^.^ Thi chuyển cấp xong Thiên sẽ có lịch ra chương cụ thể, còn tuần này Thiên được nghỉ nên cố xong chương nào up ngay chương đó nha. Còn sắp tới chắc phải tầm 1-2 tháng mới có 1 chương đó. Cũng xin lỗi mọi người vì Thiên thông báo trễ ~~ Cảm ơn đã đọc nè:3
******????******
(Ai đọc phần đầu rồi thì lướt xuống phần sau đọc luôn nha)
Lúc đi vào biệt thự chân Cố Nguyên mềm nhũn, chính cô vậy mà lại có con cùng nam thần khi xưa, còn được đi vào biệt thự của con trai ảnh... Nếu là cô vào lúc trước thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nam thần và bản thân cô, một cái cao ngất trên trời một kia lại chỉ có thể đứng dưới đất ngửa cổ hâm mộ nhìn.
Cô dùng ánh mắt khó thể miêu tả nhìn thoáng qua con trai: "Con lớn lên rất giống ba."
Lúc trước không phát hiện, chỉ cảm thấy con trai lớn lên khuôn mặt lạnh lùng lại xuất sắc, nhưng hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên là rất giống Quý Chấn Thiên danh tiếng vang dội ngày xưa, cố tình là giống Quý Chấn Thiên rất nhiều nhưng lại có chút nét của cô làm cô có một loại cảm giác thật vi diệu.
Quý Kỳ Sâm ngước mắt: "Mẹ biết ba con?"
Cố Nguyên không thể nói rõ được cảm giác trong lòng, so với một nhân vật như Quý Chấn Thiên thì cô chỉ là một sinh viên năm nhất hết sức bình thường, vậy mà một giấc ngủ dậy, cô đã trực tiếp xâm nhập vào gia đình riêng của đại nhân vật, thật sự làm chấn động lòng người lại có chút kỳ diệu, có điều nhìn đến con trai thập phần khí phách này, cô ho nhẹ một tiếng: "Biết, trước kia trên báo chí đưa tin ta có xem qua."
Quý Kỳ Sâm gật đầu, không nói gì, mang Cố Nguyên đi vào biệt thự.
Vốn dĩ Cố Nguyên đang mải mê suy nghĩ chuyện con trai mình là nhi tử của Quý Chấn Thiên, ai ngờ cô vừa bước chân vào phòng khách đã bị nó làm kinh ngạc, không thể nghĩ được gì khác.
Phòng khách lớn đến không thể tưởng tượng được, vật dụng từ gỗ lim sang quý, trải dưới lòng bàn chân là chiếc thảm tinh mỹ (tinh xảo và đẹp), vừa bước vào, cô cảm giác như mình đang tiến vào chốn hoàng cung.
Đây chính là thiếu gia hào môn?
Quý Kỳ Sâm nhàn nhạt nói: "Mẹ, con ở trên tầng ba, tầng hai là nơi dành cho khách, các phòng ở tầng hai mẹ cứ tùy tiện chọn."
Cố Nguyên vội nói: "Không sao, ta cứ tùy tiện thôi, như thế nào cũng được, miễn sao có cái phòng để ở là ok rồi."
Lúc nói chuyện, quản gia đeo nơ đi đến trước mặt bọn họ, cung kính mà gọi thiếu gia Kỳ Sâm, hỏi bữa tối muốn ăn cái gì.
Cố Nguyên càng thêm cảm giác là mình đang ở trong hoàng cung, cái cung của thời Trung cổ, mà người bên cạnh chính là hoàng tử trong cung.
Quý Kỳ Sâm: "Cơm chiều đã ăn qua, đi sắp xếp một gian phòng cho khách."
Quản gia đeo nơ cung kính lễ phép gật đầu chào Cố Nguyên, sau đó cười nói: "Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?"
Cố Nguyên cảm giác được, tuy rằng thái độ vị quản gia này vẫn luôn rất chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt đánh giá cô đầy hưng phấn kia cô liếc một cái đã thấy, hình như ông ấy rất tò mò về cô.
Quý Kỳ Sâm nhàn nhạt liếc quản gia một cái: "Gọi cô ấy là Cố tiểu thư, đây là khách của tôi."
Lời này vừa ra, quản gia lập tức cong eo càng lợi hại hơn, cười đến toét cả miệng: "Vâng."
Cố Nguyên âm thầm ngẫm nghĩ, ánh mắt mà vị quản gia này nhìn mình... Có phải là có hiểu lầm gì đó rồi không?
Nhưng mà rất nhanh cô liền cùng Quý Kỳ Sâm đi đến lầu hai, còn chọn được một gian phòng, bố trí của phòng rất xa hoa thoải mái, còn có một cửa sổ to sát đất, rèm cửa bằng tơ có màu lam nhạt, gió thổi qua, không khác gì đang ở chốn thần tiên.
Căn phòng này thật sự quá thích, Cố Nguyên phát ra một tiếng kinh hô: "Wow!"
Quản gia bên cạnh hơi ngẩn ra, 'wow'? Hiện tại cách biểu đạt sự khinh ngạc cảm thán của người trẻ tuổi đều là như vậy à?
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng......
Vội nhìn về phía thiếu gia nhà mình, đây là bảo bối thiếu gia tìm thấy ở đâu thế?
Nhưng ông nhìn thấy gì, ông vậy mà lại thấy thiếu gia đang dùng ánh mắt ôn hòa nhìn con gái người ta, bên trong còn thấp thoáng... bao dung?
Quản gia trong lòng run lên, đột nhiên cảm thấy thế giới này cứ có chỗ không thích hợp.
Mà tiếp đó, Quý Kỳ Sâm còn dẫn Cố Nguyên đi khắp nơi, đích thân nói sơ lược về bố trí của từng tầng, thậm chí đến các thiết bị tắm rửa trong phòng tắm cũng nói qua một lượt: "Đây là nước nóng, như này là nước lạnh, còn chỗ này là hệ thống điều chỉnh nhiệt độ."
Muốn bao nhiêu kỹ càng tỉ mỉ có bấy nhiêu tỉ mỉ kỹ càng.
Quản gia lần nữa bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không bình tĩnh nổi.
Đây là thần thánh phương nào, vậy mà lại có thể biến thiếu gia nhà ông thành bà mẹ già đem chuyện nhỏ lớn từ trên xuống dưới dặn dò liên tục??
Rõ ràng thiếu gia nhà ông từ trước giờ là tạo hình lạnh lùng trầm mặt ít nói, luôn ngắn gọn súc tích!!
Mà đối với đủ loại dặn dò của con trai mình, Cố Nguyên là nghe lọt tai trái lại theo nước chảy ra tai phải, cô chỉ một lòng kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) với cái phòng công chúa này, cảm thấy mình như đang đi vào truyện cổ tích cô bé lọ lem, còn tâm tư nào để chú ý thế nào là nước lạnh hay hệ thống điều chỉnh là ở đâu.
Vất vả lắm mới chờ được con trai thích lải nhải rời đi, cô nhẹ nhàng thở ra, rồi y như chú khỉ nhỏ lần đầu ra khỏi vườn bách thú, vui sướng nhảy cẩn lên, thoải mái nhào vào giường lớn.
Giường này thật thoải mái nha!
Đời người quả thật là trước khổ sau sướng!
Mới hai mươi tuổi đầu cô đã được hưởng thụ sự phụng dưỡng hiếu kính của con trai!
Con trai đã có tiền lại còn hiếu thảo, săn sóc, còn đẹp trai như vậy nữa! Lòng cô như có ngàn ngôi sao nở rộ, từng bông hoa nhảy múa, thế giới trở nên thật rực rỡ như ánh mặt trời lấp lánh.
Cô nằm trên giường, hồi tưởng lại những gì đã trải qua hôm nay, quả thực là y như đang mơ.
"Leng keng ——" chuông cửa bỗng vang lên.
Tiếng chuông đánh thức Cố Nguyên tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, cô không tình nguyện bò dậy từ cái giường thoải mái rồi thu lại nụ cười ngây ngô, nghiêm khuôn mặt nhỏ ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, bà cười ha hả nhìn cô, mặt đầy yêu thương.
Nhìn người phụ nữ này, Cố Nguyên lập tức có chút buồn bực, không biết vì sao mà cô cứ cảm thấy ánh mắt người này nhìn cô không quá thích hợp, là ánh mắt gì nhỉ? Kiểu xem con dâu?
Trong chốc lát lòng cô thấy bất an.
Phụ nữ trung niên: "Dì họ Tôn, con cứ gọi dì là dì Tôn, từ nhỏ thiếu gia đã gọi dì như vậy."
Cố Nguyên nghe thấy xưng hô này, liền có chút mơ hồ, có phải cô hẳn là nên gọi người này là chị Tôn mới đúng? Nếu không chẳng lẽ cô lại cùng vai vế với con trai?
Có điều ngẫm lại, sau khi tới biệt thự, Quý Kỳ Sâm cũng không có nhắc tới thân phận của cô với những người khác, vẫn là cười nói: "Chào dì Tôn."
Dì Tôn cười cười nhìn cô gái trước mặt, bà cảm thấy cô gái này đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn làn da kia mịn màng trắng nõn như được ngâm từ sữa tươi, còn mái tóc nữa, vừa thấy liền biết chưa từng nhuộm qua, mềm mại thoải mái, một cô bé như vậy thật sự làm người khác phải yêu thích.
Bà cười ha hả nói: "Cố tiểu thư, dì là cố ý lên đưa đồ uống cho con. Đây là dặn dò của thiếu gia, bảo đưa cho con chút nước uống, ở đây có sữa tươi, nước lọc, nước trái cây, con xem con muốn uống gì."
Nói rồi dì Tôn liền kéo từ sau cửa một xe đẩy thức ăn bắt mắt, trên xe là đủ thứ thức uống các loại.
Vốn dĩ Cố Nguyên không cảm thấy gì nhưng nhìn đến cái này lập tức thấy khát nước: "Cảm ơn dì Tôn, cho con một ly sữa bò đi."
Dì Tôn vội rót cho Cố Nguyên ly sữa tươi, cười ha hả nói: "Thiếu gia cũng có dặn dì phải chuẩn bị một ly sữa nóng cho con, mà nói cũng phải nói, thiếu gia đã từng này tuổi vậy mà chưa từng thấy kết giao bạn gái nào, trong nhà cũng không có khách đến bao giờ, hiếm khi mà thiếu gia chu đáo được như này."
Tin tức từ mấy lời này có chút lớn, da đầu Cố Nguyên tức khắc tê dại, cô càng thêm cảm giác vị dì Tôn này đang dùng loại ánh mắt xem con dâu nhìn cô.
Nhưng Quý Kỳ Sâm không nói rõ ràng với người khác, cô cũng không rõ lắm về quan hệ tôi tớ nhà con trai, tất nhiên sẽ không rêu rao khắp nơi nói mình thật ra là mẹ của người ta.
Cho nên cô cũng chỉ khách khí cảm ơn, không dám nhiều lời.
Nhưng mà dì cũng không có ý định rời đi, ngược lại còn ở đây muốn làm người do thám: "Cố tiểu thư, con với thiếu gia nhà dì rất quen thuộc đi?"
Cố Nguyên cầm ly sữa, cân nhắc lời nói: "Con với Kỳ Sâm đúng là quen nhau, nhưng cũng không quá quen thuộc, lần này là do hắn tốt bụng, thấy con không có chỗ để về nên mới giúp đỡ thu nhận con, để con ở tạm đây."
Dì Tôn dựng lỗ tai lên nghe, nghe thấy lời này của Cố Nguyên, lập tức bắt được mấy tin tức mấu chốt.
Vị Cố tiểu thư này vậy mà lại trực tiếp gọi tên thiếu gia Kỳ Sâm?
Ôi trời ơi, trên đời này có mấy người có thể trực tiếp gọi tên thiếu gia? Ngoại trừ bạn bè của thiếu gia thì cũng chỉ có ông chủ! Nhưng cô bé này lại có thể gọi đại danh của thiếu gia??
Còn nữa còn nữa, thiếu gia đối người ngoài, từ khi nào có lòng tốt như vậy rồi??
Các bạn cho rằng thiếu gia là nhà từ thiện chắc, một con mèo con chó cũng có thể tùy tiện nhặt về nuôi?
Thiếu gia có thói ở sạch, chưa bao giờ tùy tiện cho người khác vào nhà mình!
Ngay cả mời một người làm vườn, cũng phải điều tra thật kỹ xuất thân có trong sạch không, còn kèm theo nguyên bộ kiểm tra sức khỏe toàn thân!
Thiếu gia chính là như vậy, nhưng bây giờ lại để một cô gái nhỏ vào nhà mình, còn để ở tại phòng cho khách tầng hai? Phải biết rằng phòng cho khách ở lầu hai của Quý gia, không phải ai cũng có thể tùy tiện ở!
Trong lòng dì Tôn xuất hiện đủ loại xúc động, trời xanh có mắt, thiếu gia đây là động phàm tâm, muốn yêu đương rồi?
Quá vui mừng quá cảm động!!
Lại nhìn về phía cô gái, dì Tôn càng xem càng vừa lòng, lớn lên cũng thật đẹp, đến hơi thở cũng xinh, so với minh tinh trên TV không hề kém, quan trọng là mặt mày kia thế mà lại có vài nét bóng hình giống thiếu gia nhà mình, này chẳng lẽ chính là dáng vẻ của vợ chồng trong truyền thuyết? (ý hai vợ chồng trời sinh thì giống nhau)
Dì Tôn cười ha hả nhìn Cố Nguyên, quyết định thay thiếu gia nhà mình nói nhiều lời hay: "Cố tiểu thư, cháu khả năng không biết, thiếu gia nhà dì tuy rằng bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, sẽ không phản ứng lại người khác, nhưng kỳ thật là người tốt bụng, thiện lương, là một đứa trẻ hiếu thảo!"
Cố Nguyên vội gật đầu: "Thật, thằng bé là người hiếu thảo."
Không sinh ra, cũng không dưỡng được một ngày, nhưng lại đối với cô hiếu thảo như vậy, thật cảm động, con trai của thế kỷ.
Dì Tôn thực vừa lòng khi Cố Nguyên có thể thấy được điểm này, có điều dì quyết định tiếp tục nói nói chỗ tốt của thiếu gia nhà mình: "Đừng nhìn thiếu gia nhà dì sinh ra trong ổ hào môn, thật ra là một đứa nhỏ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên, tiên sinh nhà dì lại suốt ngày đi khắp nơi, vội sự nghiệp, căn bản là không có nhiều thời gian dành cho thiếu gia, khi còn nhỏ ngài rất cô đơn, là một hài tử đáng thương."
Cố Nguyên: "......"
Đột nhiên có một tia đau lòng, nhi tử này khi còn nhỏ xem ra thật không dễ dàng.
Dì Tôn đương nhiên thấy được một tia đồng tình trong mắt Cố Nguyên, lập tức mở cờ trong bụng (rất vui mừng), xem ra có hi vọng, có triển vọng! Một người phụ nữ bắt đầu đau lòng cho một nam nhân, khả năng này không sai lắm chính là muốn động tâm.
Dì Tôn tiếp tục thêm ít lửa: "Thiếu gia nhà dì từ nhỏ đã thông minh, so với người bình thường thông minh không phải chỉ tí xíu mà là nơi nơi xuất sắc, mới mười mấy tuổi liền vào trường Thường Thanh Đằng danh giáo, không đến hai mươi tuổi đã đến công ty giúp đỡ tiên sinh chủ trì sự vụ, thật sự không thể so sánh với người thường, chỉ tiếc, quá ưu tú, nữ nhân bình thường thiếu gia chướng mắt, cháu nhìn đi, thằng bé đều đã 23 tuổi, thế nhưng đến bây giờ một người bạn gái cũng chưa từng có!"
Nói tới đây, dì Tôn thở dài: "Tiên sinh thì mỗi ngày thay một bạn gái, thiếu gia thật đáng thương, cũng không biết bị làm sao, vậy mà lại không muốn nói đến chuyện bạn gái? Cháu nói xem, đại gia hỏa này sao lại ngay cả một bạn gái cũng không có? Thật sự làm người ta sốt ruột!"
Cố Nguyên nghe, cũng có một ít lo lắng.
Tuy rằng cô mới hai mươi tuổi, tuy rằng ai thúc giục cô tìm bạn trai kết hôn sinh con cô chắc chắn sẽ náo cho qua, nhưng là —— đó là con trai cô!
Nếu là con trai, cô thân là mẹ già, không khỏi liền nhọc lòng.
Cô nhăn lại lông mi tinh tế, bụng đầy lo lắng mà nói: "Vì sao lại không có bạn gái? Thằng bé không thích nữ nhân? Chẳng lẽ là thích nam nhân?"
Dì Tôn nhanh chóng lắc đầu lại xua tay: "Sao có thể! Thiếu gia nhà dì đương nhiên là thích nữ nhân, chỉ là bận về việc công tác, lại còn là tên cuồng công tác, hơn nữa, đây không phải là do không gặp được người thích hợp sao?"
Thời điểm dì đang nói tới đây, lại cười rộ lên, đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn Cố Nguyên: "Gặp được người thích hợp, vừa ý, đương nhiên liền không giống nhau. Thiếu gia nhà dì sẽ trở nên cẩn thận lại săn sóc, còn sẽ ——"
Cố Nguyên lập tức đau đầu, cô nghĩ đến suy đoán của dì Tôn, da đầu tê dại, nhanh chóng ngăn lại: "Dừng!"
Dì Tôn thấy Cố Nguyên đột nhiên ngiêm túc ngăn mình lại như vậy thì ngoài ý muốn, vội vàng im lặng.
Cố Nguyên nhìn dì Tôn, nghiêm trang mà nói: "Dì Tôn, hy vọng dì không hiểu lầm, cháu và thiếu gia nhà dì là quan hệ bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không có ý tứ như dì nghĩ, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, bằng không cháu và thiếu gia nhà dì sẽ rất xấu hổ."
Dì Tôn đương nhiên là không tin, có điều vì trấn an Cố Nguyên, dì vẫn là nói: "Cố tiểu thư, cháu yên tâm, dì hiểu, dì hiểu rất rõ."
Nhưng mà Cố Nguyên cảm thấy, dì Tôn không hiểu gì hết!
Rốt cuộc cũng chịu được đến lúc dì Tôn rời đi, Cố Nguyên ngồi ở đầu giường, muốn nằm xuống tiếp tục hưởng thụ nhân sinh, nhưng lại có điểm không an tâm.
Lời dì Tôn nói cứ lãng vãng bên tai cô.
Nhi tử tiện nghi lớn như vậy rơi xuống trước mặt cô, chẳng khác gì bánh từ trên trời xuống, lại hiếu thảo săn sóc, thật tốt.
Chỉ là, nghe được con trai khi nhỏ đáng thương thế nào.
Cố Nguyên bắt đầu cân nhắc, làm một cái mẹ già, cô cũng không nên chỉ biết thu hoạch chỗ tốt, cũng nên trả một chút tình thương đúng không?
Nghĩ đến đây, cô không ngủ, quyết định đi lầu 3 tìm con trai một chút, cùng con trai nói chuyện tâm sự.
28/12/2020
-------------- --------------
Editor có lời muốn nói:
Dì Tôn: Tới tới tới, cháu định khi nào cưới Cố tiểu thư nha?
Quý Kỳ Sâm:... (Mẹ con có thể cưới nhau?)
Cố Nguyên vừa đi ngang qua:...
/Hì Thiên rảnh rỗi quá nên chế nhảm cho vui, mọi người không thích có thể nói Thiên nha, để Thiên tém tém lại tật thích lảm nhảm của mình, chứ đừng ném đá nha, Thiên bùn ớ (●ˇ∀ˇ●) /
~~~~~~~~~~~~~~~
Sau đây đây là chuyên mục xin lỗi...
Thật xin lỗi mấy chế vì Thiên ngâm chương lâu tới vậy nha, vì Thiên cuối cấp r phải lo học thi đủ thứ nên thật sự hiếm có giờ rảnh (tất nhiên pha chút lười nữa) chứ không phải cố tình chậm trễ đâu. Nhưng chắc chắn là không drop mọi người khỏi lo nha ^.^ Thi chuyển cấp xong Thiên sẽ có lịch ra chương cụ thể, còn tuần này Thiên được nghỉ nên cố xong chương nào up ngay chương đó nha. Còn sắp tới chắc phải tầm 1-2 tháng mới có 1 chương đó. Cũng xin lỗi mọi người vì Thiên thông báo trễ ~~ Cảm ơn đã đọc nè:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.