Quyển 1 - Chương 11: Cuộc chiến thủ tịch (2)
Nguyệt Dạ
08/01/2017
Voldemort biến ra một cái võ đài thu nhỏ xung quanh lại thêm mấy hàng
ghế dành cho các học viên, y cùng với Alan thì ngồi một hàng ghế dành
cho giáo viên, thủ tịch các năm bắt đầu bước lên võ đài nhận khiêu chiến từ các học viên.
Bước lên đầu tiên là thủ tịch nhà là Thomas Ederson. Khi cậu ta bước lên thì theo sau đó là những người muốn bước lên khiêu chiến, Thomas dùng tay vuốt ve đũa phép miệng nở một nụ cười nửa miệng tiêu chuẩn.
“Cùng lên hết đi.” Thomas thiêu mi nói.
Cả đám người khiêu chiến nhíu mày, thật sự đúng là Thomas rất mạnh nhưng vẻ tự kiêu này trong mắt quý tộc lại là khiêu khích.
“Đừng tự kiêu Ederson.”
Một người bước lên nói.
“Vậy cứ xông lên thử.” Thomas cười nhạt nói.
Một tốp người nhanh chóng tiến đến phóng thần chú về phía Thomas.
Thomas cười lạnh, chỉ khoảng không tới mười thần chú đã đánh bại bọn họ.
Voldemort vỗ tay khen ngợi. “Làm tốt lắm Thomas, vậy thủ tịch nhà vẫn là Thomas Ederson.”
Tiếp theo là cuộc khiêu chiến của các thủ tịch năm, các phép thuật của các học viên ở lúc này có vẽ mạnh mẽ hơn tương lai rất nhiều, thần chú hắc ám cũng rất dễ dàng phóng ra. Harry xem đến thú vị. Phải nói Slytherin so với các nhà khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Khi đến thủ tịch năm hai thì Lucius bước lên, Harry thấy Draco bên cạnh thoáng run rẩy, cậu nhíu mày nhìn qua thì thấy đôi mắt Draco vẫn nhìn về phía Lucius, một thoáng hốt hoảng, Draco thu hồi tầm mắt. Harry thở dài trong lòng, yêu quá đậm sâu thì dù có thế nào cũng không dễ dàng quên được.
Lucius rất mạnh, cách chiến đấu lại tao nhã như khiêu vũ, rất nhiều học sinh năm nhất nhìn không chớp mắt. Harry dời tầm mắt khi xoay qua bên cạnh, mới chấn động nhận ra mình đang ngồi cạnh Severus, anh vẫn đang chăm chú nhìn bạn mình trên sàn đấu, Harry giữ gương mặt bình tĩnh dù trong lòng đang rung động.
Harry đưa mắt nhìn về sàn đấu đang đến hồi kết, sau khi Lucius đánh một cái bùa choáng về phía người cuối cùng trận đậu cũng kết thúc.
Nhanh chóng Lucius trở thành thủ tịch năm hai.
“Khiêu chiến thủ tịch năm nhất bắt đầu.” Khi Thomas tuyên bố thì các xà con năm nhất bắt đầu tiến đến, trong trận đấu có một nhóm năm con xà rất mạnh, dẫn đầu là một thằng nhóc to con tên Adrew Hitt. Theo Harry, Adrew là một tên nhóc tự mãn, sau khi trên sàn đấu chỉ còn năm người bọn chúng, thì nó liếc mắt về phía Harry và Draco.
Severus cũng nhìn về phía hai người, anh không thích chiến đấu với anh ai làm thủ tịch cũng được, nhưng nhìn hai cậu bé xinh đẹp bên cạnh, anh cảm thấy Adrew rất quá đáng, nó có năm người lại khiêu chiến với hai người đây là cái luật gì.
Harry cười nhìn về phía Draco, cậu dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào cậu ta. Draco quay mặt nhìn khó hiểu, Harry nhướng mày về phía Adrew cười bảo. “Hứng thú không? Cậu hay mình đi.”
“Cậu.” Draco trả lời chắc chắn. “Đánh nhanh còn về phòng.” Câu sau Draco nói chỉ mình cậu ta và Harry nghe thấy. Harry cười cười gật đầu.
Harry tao nhã bước lên sàn đấu. “Cùng lên đi.” Harry bĩu môi nói.
“Mi coi thường bọn ta.” Adrew nóng nảy nói, gương mặt cũng đỏ lên vì tức giận.
“Không.” Harry cười nhạt. “Chỉ muốn kết thúc nhanh thôi.”
Khi cả bốn người bên Adrew xong lên, Harry lập tức rút đũa phép ra, từ đũa phép màu đen một sợi tơ màu vàng xuất hiện. Bốn người kia đánh rất nhiều bùa chú về phía Harry nhưng Harry nhẹ nhàng tránh thoát, lại nói sợi dây tơ vàng trên đũa phép Harry như có sự sống mà lượn lờ rồi nhanh chóng trói được một người rồi hai người.
Alan ngồi trên ghế hai chân bắt chéo tao nhã, tay chống cằm trong lười biếng nhưng rất nhã nhặn, nhìn Harry đánh nhau mà như đi dạo, y rất buồn cười.
Draco ngồi xem cũng cười nhạt, lâu rồi cậu ta không thấy Harry đùa giỡn như vậy.
Pháp thuật này được Harry tạo ra, sợi dây được tạo từ đũa phép chính là pháp thuật cậu ấy truyền vào mới như có sự sống như vậy, nó theo đầu óc Harry mà duy chuyển, cũng có linh hồn riêng, Harry gọi nó bằng một cái tên khá đáng yêu, Oscar. (Oscar: có nghĩa là người bạn hòa nhã.)
Voldemort cũng khá thích thú với loại ma pháp này, y nhìn rất chăm chú — Harry này không đơn giản.
Severus cũng bị cuốn hút bởi loại ma pháp mới này, anh cũng muốn học nó. Lucius thì cảm thấy nên làm quen với gia tộc này.
Sau trói hết bốn người của Adrew, Oscar đáng yêu còn chộp luôn bốn cây đũa phép mang về cho Harry. Harry cười nhận lấy quăng qua cho một cậu nhóc năm nhất đứng phía sau. “Cầm giúp tý nhé, thưa ngài.”Còn khuyến mãi thêm một nụ cười nhã nhặn khiến cậu bé bị sốc đứng ngây ra như tượng.
Sau đó Harry quay mặt về phía Oscar. “Giỏi quá, đập tay cái nào.” Harry dơ tay lên Oscar cũng tụ lại thành hình một bàn tay bé xíu đập tay với Harry. Sau đó làm động tác OK và mời với Harry. Khiến vài cô nàng phải nhỏ giọng thốt lên đáng yêu.
Draco bất đắc dĩ, Alan sờ mũi, Severus thì nở một nụ cười nhạt thể hiện tâm trạng có lẽ cũng buồn cười, Lucius cũng muốn cười nhưng vì phong thái quý tộc mà đành nhịn, Voldemort sờ cằm thú vị.
Đám học viên thì dù giữ phong cách của mình cũng không nhịn được tròn mắt ngạc nhiên.
Chỉ có Adrew thì tức đến không thở được. Cậu ta lập tức đánh về phía Harry một cái thần chú everte statum (thần chú ném ngã).
“Protego.(lá chắn)” Harry lập tức phóng ra một câu thần chú ngăn lại.
Adrew ngay lập tức lại phóng ra một cái bùa hóa đá (duro).
Lá chắn của Harry vẫn còn tác dụng. “Avis(bùa chú tạo ra chim)” Cậu hô ra một thần chú mới, một đàn chim lập tức tấn công Adrew.
“Protego,…Protego.” Adrew phả̀i chật vật phóng ra hai lá chắn để chống lại.
Harry không để Adrew có cơ hội “Expelliarmus…(bùa giải giới[tước vũ khí]).” Thành công lấy đi đũa phép của đối phương. Trận đấu kết thúc.
“Còn ai muốn khiêu chiến nữa không.” Thomas sau dư âm trận đấu trấn định lại hỏi. Thấy không ai còn ý kiến nữa cậu ta tuyên bố. “Vậy Harry Lucifer sẽ trở thành thủ tịch năm nhất.”
Harry cầm lấy đũa phép của năm người, sau đó mang trả lại.
Sau khi nghe Voldemort nói vài lời thì những xà con bắt đầu phân tán ra hai hướng trở về phòng ngủ. Phòng ngủ của Slytherin ba người một phòng, cùng phòng với Harry là Draco và… Severus.
Mệt mỏi cả ngày, cả ba người không nói gì nhiều ngoài mấy câu xã giao rồi nhanh chóng đi tắm rửa và lên giường ngủ.
Bước lên đầu tiên là thủ tịch nhà là Thomas Ederson. Khi cậu ta bước lên thì theo sau đó là những người muốn bước lên khiêu chiến, Thomas dùng tay vuốt ve đũa phép miệng nở một nụ cười nửa miệng tiêu chuẩn.
“Cùng lên hết đi.” Thomas thiêu mi nói.
Cả đám người khiêu chiến nhíu mày, thật sự đúng là Thomas rất mạnh nhưng vẻ tự kiêu này trong mắt quý tộc lại là khiêu khích.
“Đừng tự kiêu Ederson.”
Một người bước lên nói.
“Vậy cứ xông lên thử.” Thomas cười nhạt nói.
Một tốp người nhanh chóng tiến đến phóng thần chú về phía Thomas.
Thomas cười lạnh, chỉ khoảng không tới mười thần chú đã đánh bại bọn họ.
Voldemort vỗ tay khen ngợi. “Làm tốt lắm Thomas, vậy thủ tịch nhà vẫn là Thomas Ederson.”
Tiếp theo là cuộc khiêu chiến của các thủ tịch năm, các phép thuật của các học viên ở lúc này có vẽ mạnh mẽ hơn tương lai rất nhiều, thần chú hắc ám cũng rất dễ dàng phóng ra. Harry xem đến thú vị. Phải nói Slytherin so với các nhà khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Khi đến thủ tịch năm hai thì Lucius bước lên, Harry thấy Draco bên cạnh thoáng run rẩy, cậu nhíu mày nhìn qua thì thấy đôi mắt Draco vẫn nhìn về phía Lucius, một thoáng hốt hoảng, Draco thu hồi tầm mắt. Harry thở dài trong lòng, yêu quá đậm sâu thì dù có thế nào cũng không dễ dàng quên được.
Lucius rất mạnh, cách chiến đấu lại tao nhã như khiêu vũ, rất nhiều học sinh năm nhất nhìn không chớp mắt. Harry dời tầm mắt khi xoay qua bên cạnh, mới chấn động nhận ra mình đang ngồi cạnh Severus, anh vẫn đang chăm chú nhìn bạn mình trên sàn đấu, Harry giữ gương mặt bình tĩnh dù trong lòng đang rung động.
Harry đưa mắt nhìn về sàn đấu đang đến hồi kết, sau khi Lucius đánh một cái bùa choáng về phía người cuối cùng trận đậu cũng kết thúc.
Nhanh chóng Lucius trở thành thủ tịch năm hai.
“Khiêu chiến thủ tịch năm nhất bắt đầu.” Khi Thomas tuyên bố thì các xà con năm nhất bắt đầu tiến đến, trong trận đấu có một nhóm năm con xà rất mạnh, dẫn đầu là một thằng nhóc to con tên Adrew Hitt. Theo Harry, Adrew là một tên nhóc tự mãn, sau khi trên sàn đấu chỉ còn năm người bọn chúng, thì nó liếc mắt về phía Harry và Draco.
Severus cũng nhìn về phía hai người, anh không thích chiến đấu với anh ai làm thủ tịch cũng được, nhưng nhìn hai cậu bé xinh đẹp bên cạnh, anh cảm thấy Adrew rất quá đáng, nó có năm người lại khiêu chiến với hai người đây là cái luật gì.
Harry cười nhìn về phía Draco, cậu dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào cậu ta. Draco quay mặt nhìn khó hiểu, Harry nhướng mày về phía Adrew cười bảo. “Hứng thú không? Cậu hay mình đi.”
“Cậu.” Draco trả lời chắc chắn. “Đánh nhanh còn về phòng.” Câu sau Draco nói chỉ mình cậu ta và Harry nghe thấy. Harry cười cười gật đầu.
Harry tao nhã bước lên sàn đấu. “Cùng lên đi.” Harry bĩu môi nói.
“Mi coi thường bọn ta.” Adrew nóng nảy nói, gương mặt cũng đỏ lên vì tức giận.
“Không.” Harry cười nhạt. “Chỉ muốn kết thúc nhanh thôi.”
Khi cả bốn người bên Adrew xong lên, Harry lập tức rút đũa phép ra, từ đũa phép màu đen một sợi tơ màu vàng xuất hiện. Bốn người kia đánh rất nhiều bùa chú về phía Harry nhưng Harry nhẹ nhàng tránh thoát, lại nói sợi dây tơ vàng trên đũa phép Harry như có sự sống mà lượn lờ rồi nhanh chóng trói được một người rồi hai người.
Alan ngồi trên ghế hai chân bắt chéo tao nhã, tay chống cằm trong lười biếng nhưng rất nhã nhặn, nhìn Harry đánh nhau mà như đi dạo, y rất buồn cười.
Draco ngồi xem cũng cười nhạt, lâu rồi cậu ta không thấy Harry đùa giỡn như vậy.
Pháp thuật này được Harry tạo ra, sợi dây được tạo từ đũa phép chính là pháp thuật cậu ấy truyền vào mới như có sự sống như vậy, nó theo đầu óc Harry mà duy chuyển, cũng có linh hồn riêng, Harry gọi nó bằng một cái tên khá đáng yêu, Oscar. (Oscar: có nghĩa là người bạn hòa nhã.)
Voldemort cũng khá thích thú với loại ma pháp này, y nhìn rất chăm chú — Harry này không đơn giản.
Severus cũng bị cuốn hút bởi loại ma pháp mới này, anh cũng muốn học nó. Lucius thì cảm thấy nên làm quen với gia tộc này.
Sau trói hết bốn người của Adrew, Oscar đáng yêu còn chộp luôn bốn cây đũa phép mang về cho Harry. Harry cười nhận lấy quăng qua cho một cậu nhóc năm nhất đứng phía sau. “Cầm giúp tý nhé, thưa ngài.”Còn khuyến mãi thêm một nụ cười nhã nhặn khiến cậu bé bị sốc đứng ngây ra như tượng.
Sau đó Harry quay mặt về phía Oscar. “Giỏi quá, đập tay cái nào.” Harry dơ tay lên Oscar cũng tụ lại thành hình một bàn tay bé xíu đập tay với Harry. Sau đó làm động tác OK và mời với Harry. Khiến vài cô nàng phải nhỏ giọng thốt lên đáng yêu.
Draco bất đắc dĩ, Alan sờ mũi, Severus thì nở một nụ cười nhạt thể hiện tâm trạng có lẽ cũng buồn cười, Lucius cũng muốn cười nhưng vì phong thái quý tộc mà đành nhịn, Voldemort sờ cằm thú vị.
Đám học viên thì dù giữ phong cách của mình cũng không nhịn được tròn mắt ngạc nhiên.
Chỉ có Adrew thì tức đến không thở được. Cậu ta lập tức đánh về phía Harry một cái thần chú everte statum (thần chú ném ngã).
“Protego.(lá chắn)” Harry lập tức phóng ra một câu thần chú ngăn lại.
Adrew ngay lập tức lại phóng ra một cái bùa hóa đá (duro).
Lá chắn của Harry vẫn còn tác dụng. “Avis(bùa chú tạo ra chim)” Cậu hô ra một thần chú mới, một đàn chim lập tức tấn công Adrew.
“Protego,…Protego.” Adrew phả̀i chật vật phóng ra hai lá chắn để chống lại.
Harry không để Adrew có cơ hội “Expelliarmus…(bùa giải giới[tước vũ khí]).” Thành công lấy đi đũa phép của đối phương. Trận đấu kết thúc.
“Còn ai muốn khiêu chiến nữa không.” Thomas sau dư âm trận đấu trấn định lại hỏi. Thấy không ai còn ý kiến nữa cậu ta tuyên bố. “Vậy Harry Lucifer sẽ trở thành thủ tịch năm nhất.”
Harry cầm lấy đũa phép của năm người, sau đó mang trả lại.
Sau khi nghe Voldemort nói vài lời thì những xà con bắt đầu phân tán ra hai hướng trở về phòng ngủ. Phòng ngủ của Slytherin ba người một phòng, cùng phòng với Harry là Draco và… Severus.
Mệt mỏi cả ngày, cả ba người không nói gì nhiều ngoài mấy câu xã giao rồi nhanh chóng đi tắm rửa và lên giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.