Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 1 - Chương 24: Hình phạt ngày halloween

Nguyệt Dạ

08/01/2017

Vì vấn đề sức khỏe Harry phải ở bệnh thất ngây ngốc suốt cả tuần lễ, may mà Severus và Draco cũng không thiếu nghĩa khí đến nổi bỏ rơi cậu chết héo ở bệnh thất nên thường xuyên đến thăm cậu, tất nhiên người thường xuyên nhất là Severus.

Nhưng vẫn có một số người lúc Harry tỉnh lại đến thăm Harry vẫn làm cho Severus đen mặt.

Không cần đoán cũng biết là ai.

Charlus Potter vào ngày Harry tỉnh lại đã đến thăm bệnh, nhìn gương mặt Harry tái nhợt không hiểu sao Charlus thấy đau lòng. Harry nhìn người ông mà mình chưa bao giờ nhìn thấy kia, trong lòng cậu dâng lên một cỗ xúc động vô cùng, đó là ông của cậu.

Charlus muốn đến gần nói chuyện với Harry nhưng nhìn thấy mình bị Severus cản lại, ông cười khổ. Bị ghét mất rồi. Ông biết đây là Severus Snape, chính là bạn thân của cô bé làm con trai James của mình say mê. Ông còn biết James đã bao nhiêu lần làm khó dễ cậu ta, cậu bé Harry phải đứng ra bao nhiêu lần để James từ bỏ. Chả trách a. Hai đứa là bạn thân thiết như vậy, chả trách Severus ghét ông và James.

Ngay lúc ông Charlus khó xử cùng với Severus căm giận nhìn trừng trừng nhau, Severus ghét ông ta, ghét đứa con làm tổn thương Harry của ông ta, anh ghét hết. “Sev…” Một giọng nói nhẹ như gió xuân đánh vào lòng đang cuồn cuộn lửa giận của Severus. Anh xoay đầu nhìn về phía Harry. Cậu mỉm cười ôn nhuận. Thoáng chốc, Severus thấy tim mình đập mạnh.

“Đừng như vậy, đến đây ngồi xuống nào.” – Harry cười nói với Severus, sau đó cậu nhìn về phía ông Charlus đang đứng – “Chắc hẳn ngài là ngài Potter, mời ngài ngồi, xin lỗi Sev hơi tức giận.”

“A..” – Charlus nhìn nụ cười của Harry, bất giác thấy nhẹ lòng – “Cậu Lucifer xin đừng nói vậy, là do con trai James của tôi làm sai, tôi đến để thay thằng bé xin lỗi cậu.”

“Hừ…” – Severus hừ lạnh – “Tại sao bọn chúng không tự đến mà nhờ ngài Potter đây chứ.”

“Sev..” – Harry bất đắc dĩ, nhìn về phía Severus, làm vẻ mặt đáng thương hề hề ra.

“Hừ…” – Severus hừ lạnh thêm một cái nữa, vòng tay trước ngực không nói thêm gì.

“Xin lỗi.” – Charlus nghe Severus nói cũng hiểu rõ. – “Ta sẽ đưa bọn chúng đến đây. À đây là ít điểm tâm của Dorea làm, cậu Lucifer có muốn nếm thử một chút.”

“A.. thật chứ.” – Harry vui mừng nhìn hộp điểm tâm tinh xảo của Charlus mang ra, sau đó nhìn Severus với vẻ chờ mong, đừng nói chứ thức ăn ở bệnh thất làm Harry muốn khóc rồi.

“Để mình.” – Severus nhìn đôi mắt chờ mong của Harry thì không đành lòng từ chối nữa, anh nhận điểm tâm từ tay Charlus rồi gọi một gia tinh đưa điểm tâm cho nó, con gia tinh nhận điểm tâm biến mất, lát sao xuất hiện, điểm tâm đã được chia ra ba phần đẹp mắt.

Harry cầm một phần mời Charlus, một phần đưa cho Severus, nhưng Severus không thích đồ ngọt nên để qua một bên, Harry cầm một phần, khi ăn vào điểm tâm ngon miệng, Harry hạnh phúc cười nheo cả mắt.

Charlus nhìn Harry mà cũng không kiềm được đau lòng và xấu hổ. Cậu bé nhỏ tuổi như vậy, vốn là một cậu bé hồn nhiên vui vẻ, từ lúc nào phải gánh vác cả gia tộc to lớn, tấm lưng nhỏ bé đó phải mang một trọng trách thật lớn, đôi chân đó phải đi qua bao nhiêu chông gai.

“Sev, ăn thử một miếng nào, ngon lắm không ngọt đâu.” – Harry lấy ít bánh đưa tới miệng Severus.



Severus nhăn mặt định tránh đi, nhưng đôi mắt màu tím kia nhìn anh, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Severus bấm bụng há miệng ăn một ít Harry đưa tới. Bánh đúng là không quá ngọt, có vị chua của mứt trái cây, kem không quá ngấy, đích xác rất ngon.

“Ngon không?” – Harry nhìn Severus ăn bánh nhưng không nhăn mặt, có vẻ không chán ghét.

“Ừ..” – Severus gật gật đầu.

Charlus nhìn hai đứa trẻ ở cạnh nhau, cảm thấy hòa hợp đến bất ngờ.



Halloween.

Đêm nay vốn là Halloween, nhưng Harry không muốn tham dự, hoặc là không thể tham dự, cậu vẫn còn ở bệnh thất, sự vắng mặt của Harry dạo này khiến cho bao nhiêu tin đồn nổi lên bốn phía, nhưng tin đồn được tin tưởng nhất chính là – James Potter nhà Gryffindor chơi xấu Harry.

Slytherin tất nhiên khi nghe như vậy rất tức giận, nhưng họ không phải Gryffindor lỗ mãng, sẽ không chạy đến hỏi tội tên nào đó, họ im lặng chờ đợi Harry đến để nói mọi chuyện.

Dumbledore cũng biết mọi chuyện tin đồn, các giáo sư cũng vậy, Voldemort cũng không nói gì, Alan càng không nói vì anh đã được Harry nói giúp cho tên nhóc James rồi, hừ, nếu không thì anh còn lâu mới tha cho nó.

Dumbledore lấy lý do rằng Harry bận việc gia đình mới không đi học vài ngày, học sinh Hogwarts một phần tin, một phần không tin. Họ đợi nhân vật chính nói thôi.



Bệnh thất.

Nhìn bốn người nhóm đạo tặc đang cúi đầu nhìn mũi chân không dám nhìn mặt mình, Harry cười cười bất đắc dĩ, Severus hừ lạnh không nói, Draco xoay mặt về hướng khác ý bảo – tớ đây không quan tâm, Alan thì mặc kệ đứng một bên.

Harry nhìn Lupin xanh mặt đứng một bên tuyên bố tử hình cho bản thân, không biết Charlus nói gì với Dumbledore mà hình phạt cho bốn người James lại giao cho Harry làm chủ. Harry cũng khó hiểu nhưng mà…

“Tôi không có ý định tha thứ cho các cậu đâu.” – Harry ngồi trên giường lười biếng chống càm nói.

Cả đám người tròn mắt nhìn cậu, không phải nên tha thứ để bọn họ biết ơn mà không gây rối nữa hay sao. Tất nhiên Harry cũng biết đạo lý này nhưng cậu không làm vậy, đơn giản vì đó không phải cách làm của cậu.



“Tôi muốn nói rõ ở đây, tôi sẽ không tha thứ cho ai trừ Lupin ra.” – Harry nói một câu, Lupin nãy giờ cúi đầu cũng ngẩng đầu dậy tròn mắt nhìn Harry. Không đợi Lupin phản ứng Harry nói tiếp. – “Tôi chỉ muốn hỏi rõ ba người các người, James, Sirius, Peter. Các người có thật sự xem Lupin là bạn không? Các người có suy nghĩ cho Lupin không, cậu ấy là Lang Nhân, nên nhớ là Lang nhân, không phải là một người bình thường như các cậu, cậu ấy vì không muốn hại ai nên mới đến Lều Hét theo lời hiệu trưởng Dumbledore, còn các cậu lại mang người đến cho cậu ấy làm hại, đây là điều bạn bè nên làm sao, các cậu có nghĩ cậu ấy sẽ vào Azkaban vì tội lỗi của các cậu hay không?”

Charlus kinh ngạc nhìn Harry, thằng bé là đang suy nghĩ cho bốn đứa trẻ kia. Ai cũng biết, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không chỉ Lupin vào Azkaban mà ba thằng nhóc kia cũng sẽ không thoát tội. Những người lớn điều biết ý nghĩa trong lời nói của Harry.

“Tôi nói..” – Harry ngừng một chút nhìn về phía Severus rồi nói – “Các cậu làm vậy để chứng minh cái gì, chứng minh các cậu rất mạnh sao,rất giỏi sao, hay các cậu rất tốt, tốt đến nổi đem mạng sống của bạn mình ra đùa, hay là các cậu đem suy nghĩ của mình như những con cự quái ngu ngốc, đầu chỉ nhét được một trái-nho. Xin lỗi nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, một đứa con gái cũng không thích bạn trai mình lỗ mãng đâu, nếu bắt một đứa con gái yêu một thằng con trai lỗ mãng vậy khác gì hại chết bản thân, coi lại bản thân một chút, xem có phải mình hơn người ta hay thua người ta….” – Dừng một lát, Harry nhìn một vòng bốn người – ” Mọi mặt.” – Phun ra hai chữ cuối cùng. Harry cũng cảm thấy mình nói quá nặng, nhưng phải làm vậy để bốn người kia trưởng thành một chút. Nhưng mắng được người thiệt thoải mái, cậu nhịn cha và cha đỡ đầu mình lâu rồi.



Draco đang nhìn chỗ khác, cũng phụt một cái, cậu nói xin lỗi rồi nhìn về hướng khác, nhưng bờ vai run run bán đứng cậu ấy.

Bốn tên nhóc, trong đó có ba tên mặt đã đỏ như trái cà chua,còn Lupin cảm động a cảm động, Harry đang giúp cậu mà.

“Khụ,khụ.” – Dumbledore kho han hai tiếng, nhìn Charlus đang nén cười, thật ra Harry nói hơi độc nhưng có ý tốt, lần đầu trong đời Charlus thấy có người mắng con trai mình mà đặt biệt vậy. Xem con trai mình xấu hổ vậy cũng biết – ” Harry, trò muốn phạt bốn người như thế nào.” – Dumbledore hỏi.

“Ân…” – Harry nhướng mày nhìn bốn người đang nhìn mình – trân trối. Đột nhiên, Harry xấu xa cười một cái. Bất giác khiến bốn người kia đánh một cái rùng mình. – “Em đã nghĩ ra rồi ạ.”



Tối hôm đó tại lễ hội hóa trang của Hogwarts, cả đám học sinh Hogwarts ai nấy cười không ngóc đầu lên nổi, vì sao ư – vì sao ư…

Nơi trung tâm sảnh đường, Peter hóa trang thành một tiên bướm, Lupin hóa trang thành một con thỏ hồng múp míp, Sirius thì…. Cô bé bán diêm, một nhân vật chính của một truyện của Muggle, vài đứa nhìn là nhận ra. Còn James thì… một thằng nhóc dáng người dù là trẻ con cũng không mãnh mai như con gái, nó đang mặc một bộ váy bồng bềnh như mây, tóc dài được búi kĩ càng, đầu đội vương miệng, chân mang.. à thì là hài thủy tinh… cả bốn đang đứng giữa Hogwarts, cùng khiêu vũ với nhau.

Ôi Merlin chứng giám, không phải ai cũng muốn cười đâu nhưng mà…. Không thể nhịn được.

Vài đứa cười lăn lộn, vài đứa cười đến gục đầu, không phải vì trang phục không đâu còn vì cả bốn người được trang điểm …. Rất ừ thì rất buồn cười.

Slytherin quý tộc, không cười lớn, nhưng ai cũng thấy chúng quay mặt vô trong, bờ vai nào cũng run run, chắc là nhịn cười đến nội thương rồi.

Sirius và James đều có chung một cảm khái – Biết ngay khi tên Harry đó đưa ra hình phạt là không hay ho mà, Một đời anh minh của ông.

Người nào đó, tới giờ vẩn còn gục đầu trên vai Severus cười nắc nẻ….

Ừ Halloween năm nay có lẽ là năm vui nhất nhỉ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook