Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa
Chương 14: CHƯƠNG 14
Yêu Tinh Gấu Mèo
08/04/2014
……..
Cánh cửa tẩm điện mở ra, ta giật mình đem chăn bao bọc lại cơ thể.
Là ả Lục Tranh cùng hai tỳ nữ khác mang áo choàng đến. Lục Tranh cúi đầu nói:
- Nương nương, chúng nô tỳ hộ tống người hồi Vân Đài Cung. Thiên Đế bệ hạ đã lên triều từ sớm, lát nữa cũng không trở lại Thái Dương Điện mà đến Linh Thiền cung dùng bữa cùng thái hậu…
Kể từ ngày được phong hàm vương quân, Hàn Lăng Nhiên không còn sống chung với mẫu thân hắn và Hương Nguyệt tại Linh Thiền Cung nữa nhưng vẫn thường xuyên qua lại. Mẫu thân của Hương Nguyệt qua đời sớm, lúc Bích Song thái hậu trở về Thiên Giới đã tình nguyện chăm sóc Hương Nguyệt. Có thể nói, nàng ta và Hàn Lăng Nhiên lớn lên cùng nhau, vì thế đã sớm quen hơi hắn, trong lòng cũng chỉ biết có hắn…
Ngày hôm nay, có lẽ là một ngày đoàn tụ thân mật như thường lệ của họ…
Lúc ta rời khỏi Thái Dương Điện thì ra đã quá trưa, chậm rãi trở về Vân Đài Cung… Trong lòng vướng víu một số suy nghĩ, rằng ở nơi này mình đã thực sự lạc lẽo và cô lập, rốt cuộc là nên đi đâu?
Trong tương lai dù có thoát khỏi bàn tay Hàn Lăng Nhiên hay không, có lật đổ được hắn hay không, ta liệu sẽ có gì hơn là những kẻ đồng minh lợi dụng nhau tạm thời? Cuộc sống của ta chính là như vậy…
Đi gần về Vân Đài cung bỗng thấy một lão già thấp béo, râu tóc bạc phơ, mặt mũi phúc hậu, tay ôm một giỏ trái cây lớn lạch bạch đi tới. Ta nhận ra đó là lão thần canh giữ Huyền Tích đảo, so với mấy vạn năm trước thì lão xem ra càng chậm chạp hơn. Đến gần hơn lão mới trông thấy ta, bèn hoan hỉ hô lên:
- Ồ, đại công chúa!
Ta dừng bước đợi lão đi đến, lão già quanh năm vô lo vô nghĩ này lúc nào cũng hồ hởi khi gặp các vị thần tiên khác trên Thiên giới, gặp ai cũng chào hỏi và muốn kéo lại để trò chuyện, không để tâm người ta có bận rộn hay có thích lão không.
- Đại công chúa, mấy vạn năm không gặp đã trưởng thành như thế này, người quả nhiên rất đẹp, rất giống mẫu hậu người…
Nhắc đến mẫu hậu ta liền ảm đạm không vui, cho nên ánh mắt chuyển sang lạnh buốt. Lão già này trước nay không biết cái gì gọi là nhìn thái độ người khác cho nên thường hay vô duyên thất thố, cuối cùng bị lão hồ ly đẩy đến hòn đảo xa xôi, vậy mà còn cứ nghĩ đó là đặc ân ban thưởng…
- Công chúa điện hạ, ta đến Vân Đài cung chơi đi! – Lão hồn nhiên nói.
- Ta đang bận rộn, để dịp khác. – Ta lạnh nhạt từ chối một câu.
Nào ngờ lão vẫn níu lấy ống tay áo của ta, miệng tiếp tục lải nhải, lời nói của lão khiến ta có phần không ngờ đến:
- Thiên Đế bệ hạ nói công chúa rảnh rỗi lắm mà, còn bảo ta lúc nào đến thăm công chúa cũng được…
Mới thoạt nghĩ rằng lão già này đã bái kiến Hàn Lăng Nhiên rồi sao, còn nghe hắn nói đểu như vậy mà cũng tưởng thật…
- Thiên Đế bệ hạ bận rộn nên không thấu rõ mọi chuyện, cho nên người cũng tưởng ta nhàn rỗi vậy thôi…
- Không phải chứ đại công chúa? Nghe Thiên Đế nói người thường cùng công chúa bầu bạn hàn huyên qua đêm, còn nói gần đây da dẻ công chúa hơi nhợt nhạt, cho nên bảo ta nếu có đem sản vật đến thì đem qua tặng công chúa hết đi. Thật tình ta định chia chỗ trái cây này thành nhiều phần để đem biếu, nhưng đem đến chỗ Thiên Đế, Thái Hậu thì họ có vẻ không thích, nhất là Thái Hậu, không hiểu sao người ghét chúng ra mặt…
Ta nhìn kĩ vào giỏ trái cây của lão, thì ra phần lớn là táo, có táo xanh, táo đỏ, cả táo mắt mèo… Thảo nào bảo đem đến chỗ ta, cũng là để nhắc cho ta nhớ chuyện oán hận cũ… Ta thâm ý cười đẹp đẽ, nhận lấy chỗ trái cây mà nói:
- Vậy thì ta phải nhận hết rồi… Huyền Tích Đảo Chúa này, lần trước lão mang đến mứt táo rất ngon, song mẫu thân ta từng lưu lại một cách làm mứt cũng rất độc đáo, không bằng lão đến xem thử đi…
Dĩ nhiên người tung cũng phải có kẻ hứng, lát nữa ta có lẽ sẽ sai lão mang mứt táo đến biếu Thiên Đế và Thái Hậu…
Ta dẫn lão đến Vân Đài cung cùng làm mứt. Lão giúp ta trộn nguyên liệu, trong lúc đó nhớ ra chuyện gì, lại hào hứng kể:
- Công chúa, lão còn nghe Thiên Đế bệ hạ nói, cựu Bạch Hổ Thánh Quân ngoại công của người cũng muốn đến Huyền Tích đảo an dưỡng tuổi già. Lão nghe vậy mà rất vui, quanh năm không phải cô độc lủi thủi hay chỉ biết có lũ tiểu yêu tinh để trò chuyện rồi. Bạch Hổ Thần chính là vị đại huynh năm xưa ta rất ngưỡng mộ, lần này huynh ấy đến ở cùng, sáng tối đều có thể cùng nhau uống trà đi dạo….
- Vậy sao? – Ta thầm suy tính trong lòng, thì ra là hắn đẩy ngoại công ta đến nơi hẻo lánh đó, bề ngoài là đi an dưỡng nhưng hẳn phía sau âm thầm phái người theo dõi giam giữ.
Làm xong bánh mứt, ta lặng lẽ nếm thử. Hương vị so với năm vạn năm trước không có gì sai khác, luôn ngọt ngào như vậy…
Năm vạn năm trước…
Lão hồ ly đột nhiên nói sẽ ban hôn cho ta và Hàn Lăng Nhiên. Đó là một nước cờ đôi của lão, dù thế nào lão cũng không thiệt.
Thứ nhất, đem trưởng công chúa báu vật của Bạch Hổ tộc gả cho một gã ngốc, chính là một sách lược kìm hãm sự bành trướng của Bạch Hổ tộc. Bạch Hổ tộc không thể trù tính đem công chúa liên hôn với một thế lực mạnh khác. Mặc dù có dòng máu vương thất nhưng Hàn Lăng Nhiên trước sau chỉ là một kẻ khờ dại, việc này chẳng khác nào bôi nhọ Bạch Hổ tộc.
Thứ hai, nếu Bạch Hổ tộc vì muốn chống đối mà ngầm sát hại Hàn Lăng Nhiên thì lão sẽ nhổ đi được một cái gai trong mắt – con của tình địch, Bích Song kia chỉ của một mình lão mà thôi. Nàng ta sẽ oán hận Bạch Hổ tộc chứ không có cớ oán hận lão, đến lúc đó lão vờ như giúp nàng trị tội Bạch Hổ tộc ắt sẽ thu được cảm kích từ nàng. Bề ngoài là ưu ái Hàn Lăng Nhiên mới ban hôn trưởng công chúa báu vật cho nhưng bên trong lại là toan tính thâm độc.
Và trường hợp thứ hai đã xảy ra, ngoại công và những người trong tộc đã không để yên.
Ta năm đó vẫn luôn cho rằng hắn trong lòng mình như một bao cát trút giận, ta cần hắn nhưng chưa bao giờ thừa nhận là thích hắn. Nhưng Hàn Lăng Nhiên thì hạnh phúc hồ hởi lắm, hắn thực sự muốn làm phu quân của ta….
Bạch Hổ tộc trước triều đình công khai phản đối, còn lôi kéo thêm nhiều vị thần khác lên tiếng, nói rằng Thiên Đế không có nam tử, hôn sự của trưởng công chúa lại càng phải chuẩn bị kĩ lưỡng, nói rằng phải tổ chức tuyển chọn thi đấu tài năng công khai, nếu không những nam tử từ các danh gia vọng tộc khác từng ái mộ ta ắt không phục…
Hàn Lăng Nhiên không biết trời cao đất dày, vì muốn họ thừa nhận, tự đứng ra trước Chính điện nói sẽ tham gia thi đấu.
Ta nghĩ hắn sẽ thua cuộc thôi…
Nhưng hắn ngày ngày chăm chỉ tập luyện, tập luyện đến quên ăn quên ngủ, giống như một kẻ ngốc cố chấp. Hắn mình đầy mồ hôi, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười nói với ta: “nhất định ta sẽ thắng, vì trên thế gian này ta là người yêu thương nàng nhiều nhất, cho nên ta không thể thua…”
Trong phút chốc, ta vì câu nói đó mà xao động tâm can…
Nhưng đêm hôm sau mọi việc lại khác…
Ngoại công đến nói với ta, ta không thể lấy Hàn Lăng Nhiên, bất cứ giá nào cũng không thể. Người nói với ta vì gia tộc gì đó, vì tương lai của ta gì đó, rồi cái gì mới tốt… Ta không hề để tâm nhiều, chỉ trừ một chuyện kinh hoàng…
Ngoại công nói với ta, mẫu thân ta không phải đột nhiên mà chết, chính là lão hồ ly sát hại… Lão đã tuyệt tình, chán ghét mẫu thân ta đến đỉnh điểm, muốn đón Bích Song về làm thiên hậu nên đã tìm cách loại bỏ mẫu thân…
Cho nên dù thế nào, ta cũng không thể lấy con trai của người đàn bà là nguyên nhân mẫu thân chết. Và nhất định không để lão hồ ly toại nguyện…
Phải giết lão, phải trả thù, phải ngồi lên đế vị…
Cho nên dù là một cơ hội nhỏ cũng không để Hàn Lăng Nhiên thắng…
Ta lúc đó phân vân và đau khổ, song nhanh chóng nghĩ rằng, Hàn Lăng Nhiên thuần khiết đó không phù hợp với ta, cũng không thể chung đường, ta thà dứt khoát một lần này, sau này hắn cũng không vô tình bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt… Hắn có đau lòng nhưng còn hơn là mất mạng, và ta cũng không còn vướng bận.
Ngoại công đưa cho ta một gói dược, nói là thuốc xổ, chỉ khiến hắn đau bụng mà không thể đi thi đấu. Ta tin tưởng người, cẩn thận hơn cũng tự nếm thử gói bột đó, đúng là chỉ gây đau bụng một hồi…
Ta tâm huyết làm bánh mứt ngon và đẹp mắt, tối hôm đó đem đến chỗ hắn…
Hắn vẫn say mê tập luyện cung kiếm, ta nói hắn dừng tay một lát…
Chúng ta ngồi dưới một gốc liễu, ta vươn tay thấm mồ hôi cho hắn, nghĩ rằng đây là lần cuối thân thiết với hắn… Hàn Lăng Nhiên ánh mắt vô tư chìm trong hạnh phúc, giọng hắn đầy quyết tâm nói:
- Lạc Nhi, nhất định ngày mai ta sẽ đường hoàng giành lấy hôn ước với nàng… Lạc Nhi, sau khi nàng kết hôn, nàng muốn đi đâu ta đều đưa nàng đi…
Ta mỉm cười nhưng mi mắt trùng xuống, mở giỏ lấy bánh mứt đưa hắn:
- Ta tự tay làm cái này cho ngươi, mau ăn đi!
- Ôi, bánh mứt! Lạc Nhi, ta thật hạnh phúc! – Hắn vội vã cầm lấy bánh mứt, định bụng ngấu nghiến ăn.
Hắn chưa bỏ vào miệng, ta trong lòng đã phân vân. Đột nhiên ta ngăn hắn lại, nhìn hắn nhưng không biết nên nói gì…
Hắn nhìn ta chăm chăm một hồi, đơn thuần cho rằng hành động của mình thô lỗ, cho nên cười hì hì, xé nhỏ bánh mứt ra rồi chậm rãi đưa lên miệng. Đáy lòng ta cũng dần chìm xuống… Đúng vậy, đây là một việc không thể khác…
- Lạc Nhi, nàng cũng ăn thử đi!
Nhìn hắn thuần khiết đến vô tội như vậy, ta lại có phần tự trách bản thân.
Thế sự khó lường, Hàn Lăng Nhiên, ta luôn cảm kích tấm lòng của ngươi nhưng thực sự không thể chung đường… Ngươi là mảnh đá thô nhưng tinh khiết, còn ta là mảnh ngọc sắc bén nhưng đã nhuốm màu…
Ta đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ trong sự hoan hỉ của hắn, bất ngờ dán môi lên môi hắn…
Hàn Lăng Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, ngây ngô cứng đờ để ta tùy ý định đoạt. Chắc hắn không nhớ, lần trước cả hai say rượu hắn đã chủ động hôn ta trước, đó mới là nụ hôn đầu…
Ta dùng lưỡi nhỏ khẽ đẩy ra hàm răng hắn, hắn cũng từ từ phối hợp mở ra miệng, khiến ta dễ dàng dùng lưỡi đẩy miếng mứt ngọt ngào kia vào cổ họng hắn… Miếng mứt và nụ hôn trong khoảnh khắc đều ngọt ngào thấu tận tâm can…
Nhưng đây là nụ hôn từ biệt…
…
…
Một lúc sau ăn mứt, Hàn Lăng Nhiên sắc mặt trắng bệch ngã lăn ra đất, thân thể co quắp giãy dụa… Hắn vươn đôi mắt sợ hãi kinh hoàng và vô tội nhìn ta, giống như tự hỏi ta đã làm gì…
Ta thoạt đầu chỉ nghĩ là hắn đau bụng do thuốc xổ, cho nên vẫn bình tĩnh đứng dậy, làm một bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình nhìn hắn nói:
- Xin lỗi, nhưng ta không muốn lấy ngươi….
Hàn Lăng Nhiên run rẩy, mắt hắn vì dược phát hành hạ đã lồi cả ra nhưng vẫn cố gắng nhìn ta, cố chấp mong từ ta một lời giải thích, và vẫn còn thấp thoáng hi vọng…
Ta trong lòng dâng lên bất an, chẳng hay hắn ăn quá nhiều nên ngộ độc? Bản thân ta đã tự thử, không thể nào phản ứng thái quá như vậy, chỉ là đau bụng vật vã một lúc, sau khi đi ngoài thì sẽ mệt lả, nằm nghỉ ngơi bồi bổ một ngày là sẽ bình thường…
- Lạc Nhi… Lạc Nhi… tại sao? – Hàn Lăng Nhiên gằn từng chữ nói. – Nàng thực sự không muốn lấy ta, nàng không cần ta sao?
- Ta… Đừng giả vờ ăn vạ thái quá với ta như vậy, ta sẽ không suy nghĩ lại đâu… – Ta quay đầu sang phía khác mà nói – Ta không muốn lấy một kẻ ngốc, khờ khạo và vô dụng như ngươi!
Ánh mắt hắn lúc đó ngập tràn kinh hoàng và tuyệt vọng…
Ta định xoay bước mà đi, nào ngờ Hàn Lăng Nhiên co giật một cái lớn, miệng phun ra một ngụm máu đen rồi lập tức ngất lịm đi. Ta hoảng loạn tới xem tình hình hắn, cũng vừa vặn Bích Song thái hậu đi ngang qua.
Bình thường bà ta đối với ta không thích cũng không chán ghét, thấy Hàn Lăng Nhiên một mực muốn chơi cùng ta thì cũng không gắt gao ngăn cản, nhưng thấy con mình tự nhiên như vậy, bà ta bỗng xô ta ra, ôm chặt Hàn Lăng Nhiên vào lòng, hốt hoảng lay gọi hắn, nước mắt trào ra vì lo sợ…
- Ngươi đã làm gì Lăng Nhiên? Ngươi cho nó ăn cái gì? – Bà ta nhìn ta căm hận nói.
Ta run rẩy, lúc này vô cùng sợ sệt… Là cái gì? Không phải chỉ là thuốc xổ thôi sao? Tại sao lại biến thành như vậy?
…
…
Hàn Lăng Nhiên tưởng chừng không qua khỏi….
Nhưng ta không biết rõ tình trạng của hắn, chỉ là nghe đám cung nữ bàn tán vậy thôi. Mẫu thân hắn không cho ta bước vào.
Cho nên cả đêm đó dưới mưa, ta đứng trước Linh Thiền cung mà khóc…
Ta không muốn như vậy… ta rõ ràng không cố ý như vậy…
Ta không phải muốn giết hắn, nhưng tự tay ta đã hại chết hắn sao?
…
…
Ta ngất đi, được lũ nô tài đem về Vân Đài cung, lúc tỉnh dậy nghe tin hắn đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng cũng phải xem như một kì tích. Lần này chí ít đã lấy của hắn nửa cái mạng…
Sau đó ta mới ngộ ra, ngoại công đã vô tình hoặc chủ ý lừa ta. Thứ dược đó tính thủy, ta mệnh mộc uống vào chỉ bị kích ứng nhẹ, độc không phát ra mà chỉ gây đau bụng một hồi nhưng đối với Hàn Lăng Nhiên tính hỏa lại khác, đó chẳng khác nào một nhát dao chí mạng…
Hắn còn sống, thực sự phải khiến ta cảm tạ trời đất…
Khi ta đến trường thi đấu tuyển chọn phò mã, ăn mặc trang điểm lộng lẫy nhưng cõi lòng trống rỗng, ta trước sau cũng là phụ hắn rồi. Có lẽ từ sau này hắn sẽ ghét và không muốn gặp ta…
Thế cũng tốt, hắn không nên cùng ta bước trên con đường chông gai và đầy cạm bẫy này…
Nhưng ta vẫn không ngờ, ở phút cuối Hàn Lăng Nhiên vẫn xuất hiện, một ngựa một trường đao đánh bại đồng loạt các đối thủ, gây ra một trận ngạc nhiên kinh thiên động địa cho tất cả mọi người…
Hắn lúc đó gương mặt còn tái nhợt, thân thể còn run run nhưng thần thái khí phách lại hoàn toàn khác… Không còn phải là gã thiếu niên khờ, hắn xuất hiện trong một bộ y bào sạch sẽ đẹp đẽ tối màu, mái tóc búi gọn gàng giống như những kẻ xuất thân vương giả khác… Và đặc biệt là ánh mắt, từ lúc quyết đấu cho đến lúc được tuyên bố thắng cuộc vẫn vô cùng u lãnh. Một đôi mắt sắc lạnh đến khôn cùng, một con người mà ta chưa từng gặp…
Thế sự ngày hôm đó đã hoàn toàn thay đổi.
Một Hàn Lăng Nhiên ta chưa hề quen biết bình thản bước lên khán đài chỗ ta, sau khi phép tắc hành lễ với lão hồ ly trong sự kinh ngạc còn chưa dứt của mọi người, hắn chủ động nói, âm điệu rét buốt và cái nhìn liếc qua ta sắc bén hơn đao quang kiếm ảnh:
- Thiên Đế bệ hạ, thần rất vinh hạnh có thể sánh đôi cùng trưởng công chúa, xin người ban hôn ước!
Lão hồ ly ánh mắt thâm sâu đầy nghi hoặc, lão cũng như tất cả chúng tiên đều không thể ngờ… Tuy nhiên trước sự có mặt của chúng thần và cả các khách quý từ Atula giới, Yêu giới… lão đành ban xuống một bản hôn ước…
Hàn Lăng Nhiên đứng trước mặt ta, không còn nhìn ra một chút nhu tình nào sót lại, hắn hoàn toàn lột xác… Trong lúc ta còn chăm chăm nhìn hắn, hắn đã điềm chỉ vào xong.
Ánh mắt xoáy sâu vào ta, đôi môi khẽ cong lên, thâm độc nhắc nhở:
- Trưởng công chúa, đến lượt nàng rồi…
- Ngươi… ngươi là Hàn Lăng Nhiên sao? – Ta lúc đó không thể làm gì hơn ngoài một câu nói run rẩy.
- Ta chính là Hàn Lăng Nhiên, hôm qua ta còn hứa với công chúa lời gì, đương nhiên hôm nay ta không quên và giữ lời…
Ta ngây người, hắn tự ý nâng lên bàn tay của ta, trầm giọng nói:
- Công chúa có lẽ quá xúc động rồi chăng? Để ta giúp nàng…
Nói rồi cưỡng ép bàn tay ta ấn vào mực đỏ, in lên cuốn giấy hôn ước… Hắn nở một nụ cười khắc nghiệt, thong thả cất cuộn giấy vào người, thản nhiên cáo lui để lại cho ta một sự kinh hoàng uy hiếp…
Cánh cửa tẩm điện mở ra, ta giật mình đem chăn bao bọc lại cơ thể.
Là ả Lục Tranh cùng hai tỳ nữ khác mang áo choàng đến. Lục Tranh cúi đầu nói:
- Nương nương, chúng nô tỳ hộ tống người hồi Vân Đài Cung. Thiên Đế bệ hạ đã lên triều từ sớm, lát nữa cũng không trở lại Thái Dương Điện mà đến Linh Thiền cung dùng bữa cùng thái hậu…
Kể từ ngày được phong hàm vương quân, Hàn Lăng Nhiên không còn sống chung với mẫu thân hắn và Hương Nguyệt tại Linh Thiền Cung nữa nhưng vẫn thường xuyên qua lại. Mẫu thân của Hương Nguyệt qua đời sớm, lúc Bích Song thái hậu trở về Thiên Giới đã tình nguyện chăm sóc Hương Nguyệt. Có thể nói, nàng ta và Hàn Lăng Nhiên lớn lên cùng nhau, vì thế đã sớm quen hơi hắn, trong lòng cũng chỉ biết có hắn…
Ngày hôm nay, có lẽ là một ngày đoàn tụ thân mật như thường lệ của họ…
Lúc ta rời khỏi Thái Dương Điện thì ra đã quá trưa, chậm rãi trở về Vân Đài Cung… Trong lòng vướng víu một số suy nghĩ, rằng ở nơi này mình đã thực sự lạc lẽo và cô lập, rốt cuộc là nên đi đâu?
Trong tương lai dù có thoát khỏi bàn tay Hàn Lăng Nhiên hay không, có lật đổ được hắn hay không, ta liệu sẽ có gì hơn là những kẻ đồng minh lợi dụng nhau tạm thời? Cuộc sống của ta chính là như vậy…
Đi gần về Vân Đài cung bỗng thấy một lão già thấp béo, râu tóc bạc phơ, mặt mũi phúc hậu, tay ôm một giỏ trái cây lớn lạch bạch đi tới. Ta nhận ra đó là lão thần canh giữ Huyền Tích đảo, so với mấy vạn năm trước thì lão xem ra càng chậm chạp hơn. Đến gần hơn lão mới trông thấy ta, bèn hoan hỉ hô lên:
- Ồ, đại công chúa!
Ta dừng bước đợi lão đi đến, lão già quanh năm vô lo vô nghĩ này lúc nào cũng hồ hởi khi gặp các vị thần tiên khác trên Thiên giới, gặp ai cũng chào hỏi và muốn kéo lại để trò chuyện, không để tâm người ta có bận rộn hay có thích lão không.
- Đại công chúa, mấy vạn năm không gặp đã trưởng thành như thế này, người quả nhiên rất đẹp, rất giống mẫu hậu người…
Nhắc đến mẫu hậu ta liền ảm đạm không vui, cho nên ánh mắt chuyển sang lạnh buốt. Lão già này trước nay không biết cái gì gọi là nhìn thái độ người khác cho nên thường hay vô duyên thất thố, cuối cùng bị lão hồ ly đẩy đến hòn đảo xa xôi, vậy mà còn cứ nghĩ đó là đặc ân ban thưởng…
- Công chúa điện hạ, ta đến Vân Đài cung chơi đi! – Lão hồn nhiên nói.
- Ta đang bận rộn, để dịp khác. – Ta lạnh nhạt từ chối một câu.
Nào ngờ lão vẫn níu lấy ống tay áo của ta, miệng tiếp tục lải nhải, lời nói của lão khiến ta có phần không ngờ đến:
- Thiên Đế bệ hạ nói công chúa rảnh rỗi lắm mà, còn bảo ta lúc nào đến thăm công chúa cũng được…
Mới thoạt nghĩ rằng lão già này đã bái kiến Hàn Lăng Nhiên rồi sao, còn nghe hắn nói đểu như vậy mà cũng tưởng thật…
- Thiên Đế bệ hạ bận rộn nên không thấu rõ mọi chuyện, cho nên người cũng tưởng ta nhàn rỗi vậy thôi…
- Không phải chứ đại công chúa? Nghe Thiên Đế nói người thường cùng công chúa bầu bạn hàn huyên qua đêm, còn nói gần đây da dẻ công chúa hơi nhợt nhạt, cho nên bảo ta nếu có đem sản vật đến thì đem qua tặng công chúa hết đi. Thật tình ta định chia chỗ trái cây này thành nhiều phần để đem biếu, nhưng đem đến chỗ Thiên Đế, Thái Hậu thì họ có vẻ không thích, nhất là Thái Hậu, không hiểu sao người ghét chúng ra mặt…
Ta nhìn kĩ vào giỏ trái cây của lão, thì ra phần lớn là táo, có táo xanh, táo đỏ, cả táo mắt mèo… Thảo nào bảo đem đến chỗ ta, cũng là để nhắc cho ta nhớ chuyện oán hận cũ… Ta thâm ý cười đẹp đẽ, nhận lấy chỗ trái cây mà nói:
- Vậy thì ta phải nhận hết rồi… Huyền Tích Đảo Chúa này, lần trước lão mang đến mứt táo rất ngon, song mẫu thân ta từng lưu lại một cách làm mứt cũng rất độc đáo, không bằng lão đến xem thử đi…
Dĩ nhiên người tung cũng phải có kẻ hứng, lát nữa ta có lẽ sẽ sai lão mang mứt táo đến biếu Thiên Đế và Thái Hậu…
Ta dẫn lão đến Vân Đài cung cùng làm mứt. Lão giúp ta trộn nguyên liệu, trong lúc đó nhớ ra chuyện gì, lại hào hứng kể:
- Công chúa, lão còn nghe Thiên Đế bệ hạ nói, cựu Bạch Hổ Thánh Quân ngoại công của người cũng muốn đến Huyền Tích đảo an dưỡng tuổi già. Lão nghe vậy mà rất vui, quanh năm không phải cô độc lủi thủi hay chỉ biết có lũ tiểu yêu tinh để trò chuyện rồi. Bạch Hổ Thần chính là vị đại huynh năm xưa ta rất ngưỡng mộ, lần này huynh ấy đến ở cùng, sáng tối đều có thể cùng nhau uống trà đi dạo….
- Vậy sao? – Ta thầm suy tính trong lòng, thì ra là hắn đẩy ngoại công ta đến nơi hẻo lánh đó, bề ngoài là đi an dưỡng nhưng hẳn phía sau âm thầm phái người theo dõi giam giữ.
Làm xong bánh mứt, ta lặng lẽ nếm thử. Hương vị so với năm vạn năm trước không có gì sai khác, luôn ngọt ngào như vậy…
Năm vạn năm trước…
Lão hồ ly đột nhiên nói sẽ ban hôn cho ta và Hàn Lăng Nhiên. Đó là một nước cờ đôi của lão, dù thế nào lão cũng không thiệt.
Thứ nhất, đem trưởng công chúa báu vật của Bạch Hổ tộc gả cho một gã ngốc, chính là một sách lược kìm hãm sự bành trướng của Bạch Hổ tộc. Bạch Hổ tộc không thể trù tính đem công chúa liên hôn với một thế lực mạnh khác. Mặc dù có dòng máu vương thất nhưng Hàn Lăng Nhiên trước sau chỉ là một kẻ khờ dại, việc này chẳng khác nào bôi nhọ Bạch Hổ tộc.
Thứ hai, nếu Bạch Hổ tộc vì muốn chống đối mà ngầm sát hại Hàn Lăng Nhiên thì lão sẽ nhổ đi được một cái gai trong mắt – con của tình địch, Bích Song kia chỉ của một mình lão mà thôi. Nàng ta sẽ oán hận Bạch Hổ tộc chứ không có cớ oán hận lão, đến lúc đó lão vờ như giúp nàng trị tội Bạch Hổ tộc ắt sẽ thu được cảm kích từ nàng. Bề ngoài là ưu ái Hàn Lăng Nhiên mới ban hôn trưởng công chúa báu vật cho nhưng bên trong lại là toan tính thâm độc.
Và trường hợp thứ hai đã xảy ra, ngoại công và những người trong tộc đã không để yên.
Ta năm đó vẫn luôn cho rằng hắn trong lòng mình như một bao cát trút giận, ta cần hắn nhưng chưa bao giờ thừa nhận là thích hắn. Nhưng Hàn Lăng Nhiên thì hạnh phúc hồ hởi lắm, hắn thực sự muốn làm phu quân của ta….
Bạch Hổ tộc trước triều đình công khai phản đối, còn lôi kéo thêm nhiều vị thần khác lên tiếng, nói rằng Thiên Đế không có nam tử, hôn sự của trưởng công chúa lại càng phải chuẩn bị kĩ lưỡng, nói rằng phải tổ chức tuyển chọn thi đấu tài năng công khai, nếu không những nam tử từ các danh gia vọng tộc khác từng ái mộ ta ắt không phục…
Hàn Lăng Nhiên không biết trời cao đất dày, vì muốn họ thừa nhận, tự đứng ra trước Chính điện nói sẽ tham gia thi đấu.
Ta nghĩ hắn sẽ thua cuộc thôi…
Nhưng hắn ngày ngày chăm chỉ tập luyện, tập luyện đến quên ăn quên ngủ, giống như một kẻ ngốc cố chấp. Hắn mình đầy mồ hôi, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười nói với ta: “nhất định ta sẽ thắng, vì trên thế gian này ta là người yêu thương nàng nhiều nhất, cho nên ta không thể thua…”
Trong phút chốc, ta vì câu nói đó mà xao động tâm can…
Nhưng đêm hôm sau mọi việc lại khác…
Ngoại công đến nói với ta, ta không thể lấy Hàn Lăng Nhiên, bất cứ giá nào cũng không thể. Người nói với ta vì gia tộc gì đó, vì tương lai của ta gì đó, rồi cái gì mới tốt… Ta không hề để tâm nhiều, chỉ trừ một chuyện kinh hoàng…
Ngoại công nói với ta, mẫu thân ta không phải đột nhiên mà chết, chính là lão hồ ly sát hại… Lão đã tuyệt tình, chán ghét mẫu thân ta đến đỉnh điểm, muốn đón Bích Song về làm thiên hậu nên đã tìm cách loại bỏ mẫu thân…
Cho nên dù thế nào, ta cũng không thể lấy con trai của người đàn bà là nguyên nhân mẫu thân chết. Và nhất định không để lão hồ ly toại nguyện…
Phải giết lão, phải trả thù, phải ngồi lên đế vị…
Cho nên dù là một cơ hội nhỏ cũng không để Hàn Lăng Nhiên thắng…
Ta lúc đó phân vân và đau khổ, song nhanh chóng nghĩ rằng, Hàn Lăng Nhiên thuần khiết đó không phù hợp với ta, cũng không thể chung đường, ta thà dứt khoát một lần này, sau này hắn cũng không vô tình bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt… Hắn có đau lòng nhưng còn hơn là mất mạng, và ta cũng không còn vướng bận.
Ngoại công đưa cho ta một gói dược, nói là thuốc xổ, chỉ khiến hắn đau bụng mà không thể đi thi đấu. Ta tin tưởng người, cẩn thận hơn cũng tự nếm thử gói bột đó, đúng là chỉ gây đau bụng một hồi…
Ta tâm huyết làm bánh mứt ngon và đẹp mắt, tối hôm đó đem đến chỗ hắn…
Hắn vẫn say mê tập luyện cung kiếm, ta nói hắn dừng tay một lát…
Chúng ta ngồi dưới một gốc liễu, ta vươn tay thấm mồ hôi cho hắn, nghĩ rằng đây là lần cuối thân thiết với hắn… Hàn Lăng Nhiên ánh mắt vô tư chìm trong hạnh phúc, giọng hắn đầy quyết tâm nói:
- Lạc Nhi, nhất định ngày mai ta sẽ đường hoàng giành lấy hôn ước với nàng… Lạc Nhi, sau khi nàng kết hôn, nàng muốn đi đâu ta đều đưa nàng đi…
Ta mỉm cười nhưng mi mắt trùng xuống, mở giỏ lấy bánh mứt đưa hắn:
- Ta tự tay làm cái này cho ngươi, mau ăn đi!
- Ôi, bánh mứt! Lạc Nhi, ta thật hạnh phúc! – Hắn vội vã cầm lấy bánh mứt, định bụng ngấu nghiến ăn.
Hắn chưa bỏ vào miệng, ta trong lòng đã phân vân. Đột nhiên ta ngăn hắn lại, nhìn hắn nhưng không biết nên nói gì…
Hắn nhìn ta chăm chăm một hồi, đơn thuần cho rằng hành động của mình thô lỗ, cho nên cười hì hì, xé nhỏ bánh mứt ra rồi chậm rãi đưa lên miệng. Đáy lòng ta cũng dần chìm xuống… Đúng vậy, đây là một việc không thể khác…
- Lạc Nhi, nàng cũng ăn thử đi!
Nhìn hắn thuần khiết đến vô tội như vậy, ta lại có phần tự trách bản thân.
Thế sự khó lường, Hàn Lăng Nhiên, ta luôn cảm kích tấm lòng của ngươi nhưng thực sự không thể chung đường… Ngươi là mảnh đá thô nhưng tinh khiết, còn ta là mảnh ngọc sắc bén nhưng đã nhuốm màu…
Ta đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ trong sự hoan hỉ của hắn, bất ngờ dán môi lên môi hắn…
Hàn Lăng Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, ngây ngô cứng đờ để ta tùy ý định đoạt. Chắc hắn không nhớ, lần trước cả hai say rượu hắn đã chủ động hôn ta trước, đó mới là nụ hôn đầu…
Ta dùng lưỡi nhỏ khẽ đẩy ra hàm răng hắn, hắn cũng từ từ phối hợp mở ra miệng, khiến ta dễ dàng dùng lưỡi đẩy miếng mứt ngọt ngào kia vào cổ họng hắn… Miếng mứt và nụ hôn trong khoảnh khắc đều ngọt ngào thấu tận tâm can…
Nhưng đây là nụ hôn từ biệt…
…
…
Một lúc sau ăn mứt, Hàn Lăng Nhiên sắc mặt trắng bệch ngã lăn ra đất, thân thể co quắp giãy dụa… Hắn vươn đôi mắt sợ hãi kinh hoàng và vô tội nhìn ta, giống như tự hỏi ta đã làm gì…
Ta thoạt đầu chỉ nghĩ là hắn đau bụng do thuốc xổ, cho nên vẫn bình tĩnh đứng dậy, làm một bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình nhìn hắn nói:
- Xin lỗi, nhưng ta không muốn lấy ngươi….
Hàn Lăng Nhiên run rẩy, mắt hắn vì dược phát hành hạ đã lồi cả ra nhưng vẫn cố gắng nhìn ta, cố chấp mong từ ta một lời giải thích, và vẫn còn thấp thoáng hi vọng…
Ta trong lòng dâng lên bất an, chẳng hay hắn ăn quá nhiều nên ngộ độc? Bản thân ta đã tự thử, không thể nào phản ứng thái quá như vậy, chỉ là đau bụng vật vã một lúc, sau khi đi ngoài thì sẽ mệt lả, nằm nghỉ ngơi bồi bổ một ngày là sẽ bình thường…
- Lạc Nhi… Lạc Nhi… tại sao? – Hàn Lăng Nhiên gằn từng chữ nói. – Nàng thực sự không muốn lấy ta, nàng không cần ta sao?
- Ta… Đừng giả vờ ăn vạ thái quá với ta như vậy, ta sẽ không suy nghĩ lại đâu… – Ta quay đầu sang phía khác mà nói – Ta không muốn lấy một kẻ ngốc, khờ khạo và vô dụng như ngươi!
Ánh mắt hắn lúc đó ngập tràn kinh hoàng và tuyệt vọng…
Ta định xoay bước mà đi, nào ngờ Hàn Lăng Nhiên co giật một cái lớn, miệng phun ra một ngụm máu đen rồi lập tức ngất lịm đi. Ta hoảng loạn tới xem tình hình hắn, cũng vừa vặn Bích Song thái hậu đi ngang qua.
Bình thường bà ta đối với ta không thích cũng không chán ghét, thấy Hàn Lăng Nhiên một mực muốn chơi cùng ta thì cũng không gắt gao ngăn cản, nhưng thấy con mình tự nhiên như vậy, bà ta bỗng xô ta ra, ôm chặt Hàn Lăng Nhiên vào lòng, hốt hoảng lay gọi hắn, nước mắt trào ra vì lo sợ…
- Ngươi đã làm gì Lăng Nhiên? Ngươi cho nó ăn cái gì? – Bà ta nhìn ta căm hận nói.
Ta run rẩy, lúc này vô cùng sợ sệt… Là cái gì? Không phải chỉ là thuốc xổ thôi sao? Tại sao lại biến thành như vậy?
…
…
Hàn Lăng Nhiên tưởng chừng không qua khỏi….
Nhưng ta không biết rõ tình trạng của hắn, chỉ là nghe đám cung nữ bàn tán vậy thôi. Mẫu thân hắn không cho ta bước vào.
Cho nên cả đêm đó dưới mưa, ta đứng trước Linh Thiền cung mà khóc…
Ta không muốn như vậy… ta rõ ràng không cố ý như vậy…
Ta không phải muốn giết hắn, nhưng tự tay ta đã hại chết hắn sao?
…
…
Ta ngất đi, được lũ nô tài đem về Vân Đài cung, lúc tỉnh dậy nghe tin hắn đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng cũng phải xem như một kì tích. Lần này chí ít đã lấy của hắn nửa cái mạng…
Sau đó ta mới ngộ ra, ngoại công đã vô tình hoặc chủ ý lừa ta. Thứ dược đó tính thủy, ta mệnh mộc uống vào chỉ bị kích ứng nhẹ, độc không phát ra mà chỉ gây đau bụng một hồi nhưng đối với Hàn Lăng Nhiên tính hỏa lại khác, đó chẳng khác nào một nhát dao chí mạng…
Hắn còn sống, thực sự phải khiến ta cảm tạ trời đất…
Khi ta đến trường thi đấu tuyển chọn phò mã, ăn mặc trang điểm lộng lẫy nhưng cõi lòng trống rỗng, ta trước sau cũng là phụ hắn rồi. Có lẽ từ sau này hắn sẽ ghét và không muốn gặp ta…
Thế cũng tốt, hắn không nên cùng ta bước trên con đường chông gai và đầy cạm bẫy này…
Nhưng ta vẫn không ngờ, ở phút cuối Hàn Lăng Nhiên vẫn xuất hiện, một ngựa một trường đao đánh bại đồng loạt các đối thủ, gây ra một trận ngạc nhiên kinh thiên động địa cho tất cả mọi người…
Hắn lúc đó gương mặt còn tái nhợt, thân thể còn run run nhưng thần thái khí phách lại hoàn toàn khác… Không còn phải là gã thiếu niên khờ, hắn xuất hiện trong một bộ y bào sạch sẽ đẹp đẽ tối màu, mái tóc búi gọn gàng giống như những kẻ xuất thân vương giả khác… Và đặc biệt là ánh mắt, từ lúc quyết đấu cho đến lúc được tuyên bố thắng cuộc vẫn vô cùng u lãnh. Một đôi mắt sắc lạnh đến khôn cùng, một con người mà ta chưa từng gặp…
Thế sự ngày hôm đó đã hoàn toàn thay đổi.
Một Hàn Lăng Nhiên ta chưa hề quen biết bình thản bước lên khán đài chỗ ta, sau khi phép tắc hành lễ với lão hồ ly trong sự kinh ngạc còn chưa dứt của mọi người, hắn chủ động nói, âm điệu rét buốt và cái nhìn liếc qua ta sắc bén hơn đao quang kiếm ảnh:
- Thiên Đế bệ hạ, thần rất vinh hạnh có thể sánh đôi cùng trưởng công chúa, xin người ban hôn ước!
Lão hồ ly ánh mắt thâm sâu đầy nghi hoặc, lão cũng như tất cả chúng tiên đều không thể ngờ… Tuy nhiên trước sự có mặt của chúng thần và cả các khách quý từ Atula giới, Yêu giới… lão đành ban xuống một bản hôn ước…
Hàn Lăng Nhiên đứng trước mặt ta, không còn nhìn ra một chút nhu tình nào sót lại, hắn hoàn toàn lột xác… Trong lúc ta còn chăm chăm nhìn hắn, hắn đã điềm chỉ vào xong.
Ánh mắt xoáy sâu vào ta, đôi môi khẽ cong lên, thâm độc nhắc nhở:
- Trưởng công chúa, đến lượt nàng rồi…
- Ngươi… ngươi là Hàn Lăng Nhiên sao? – Ta lúc đó không thể làm gì hơn ngoài một câu nói run rẩy.
- Ta chính là Hàn Lăng Nhiên, hôm qua ta còn hứa với công chúa lời gì, đương nhiên hôm nay ta không quên và giữ lời…
Ta ngây người, hắn tự ý nâng lên bàn tay của ta, trầm giọng nói:
- Công chúa có lẽ quá xúc động rồi chăng? Để ta giúp nàng…
Nói rồi cưỡng ép bàn tay ta ấn vào mực đỏ, in lên cuốn giấy hôn ước… Hắn nở một nụ cười khắc nghiệt, thong thả cất cuộn giấy vào người, thản nhiên cáo lui để lại cho ta một sự kinh hoàng uy hiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.