Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa
Chương 4: SỈ NHỤC
Yêu Tinh Gấu Mèo
08/04/2014
Muốn ra tay, nhất định phải đánh úp hắn trước lễ kế vị. Bởi trong lễ kế vị, Âm Dương Thái Tuế điện sẽ làm lễ nhập thần cho tân Thiên đế, người sẽ nhận được sự chiếu sáng của thập nhị tinh tú, nhận được khả năng điều khiển ngũ hành, lúc đó sẽ không có cơ hội thắng hắn…
Hiện giờ đứng trong Chính điện, thuộc hạ của ta không nhiều, ta đã dự trù trường hợp xấu, sai họ chuẩn bị binh tướng trước. Chỉ cần êm đẹp trong đêm nay hành động, không thể để lộ một sơ hở…
Ta không hiểu mình đã nhập tâm suy nghĩ điều gì mà đến mức khi tỉnh ra, phát hiện chỉ còn một mình mình đứng trên chính điện…
Không, còn có hắn, kẻ vừa mới ngồi vào ngai Thiên Đế… Thì ra hắn vẫn đang từ trên bục cao nhìn xuống ta…
Ta không bận thi lễ hay chào hỏi, định bụng phẩy đuôi áo rời đi… Phía sau lưng ta có thanh âm của hắn:
- Tuyết Lạc, đứng lại!
Ta dừng bước chân, không đường hoàng quay lại mà chỉ liếc nhìn về phía sau:
- Ngươi muốn gì?
Hàn Lăng Nhiên, vừa mới thắng đã muốn gọi thẳng tục danh của ta, còn muốn ta thi lễ sao? Vọng tưởng… Ta và hắn chỉ có một người làm vua, một người làm giặc, nếu như ta không nhanh chóng lật đổ hắn, hắn cũng sẽ lập tức thanh trừng ta…
Hắn rảo bước tiến lại, chốc lát đã đứng trước mặt ta, thái độ lạnh tanh, ánh mắt không có nửa điểm thiện cảm, mang một sắc thái uy hiếp rõ ràng…
Đại sảnh chính điện chính là một khu vực đặc biệt được phong ấn bằng cổ chú, mọi pháp thuật đều vô hiệu, chỉ có Thiên Đế hiện tại mới có thể sử dụng pháp thuật, có lẽ họ thiết kế ra đại sảnh này để tránh các cuộc làm phản. Thiên Đế dù bị bao vây thì cũng có một chỗ cố thủ. Cho nên nếu muốn làm phản, nhất định phải đánh úp Thiên Đế tại cung điện của hắn, trước đó phải nắm được quân đội…
Không lẽ hắn định giữa thanh thiên bạch nhật hạ sát ta ngay tại đây? Đường đường là một Thiên Đế, cũng không thể không lý do sát hại một công chúa…
Hàn Lăng Nhiên nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, cùng thăm dò đối phương… Ánh mắt hắn tuyệt nhiên chỉ một màu đen thẫm, cảm xúc không thể dễ dàng phán đoán…
Bất ngờ, hắn vươn tay bóp lấy cằm ta nâng lên, ta lập tức theo phản xạ mà phản kháng, còn rút ra trủy thủ. Hắn vốn cường hãn, đọ sức mạnh cơ bắp ta không phải là đối thủ… Trủy thủ lăn lọc dưới đất… Ta chậm rãi đợi một vài giây khi hắn giảm bớt cảnh giác mới tung ám khí có độc. Lúc nãy thi đấu đàng hoàng, ta không thể dùng độc dược…
Hàn Lăng Nhiên nhếch môi cười lạnh ngắt, chớp mắt cúi xuống, hung bạo dán trên môi ta, khiến ta một giây kinh hãi mà cứng đơ cả người, nhân cơ hội hắn luồn tay vào vạt áo, đến nơi túi nhỏ bên hông ta rút ra hết độc châm…
Mắt ta mở to hoảng loạn, môi bị dày xéo đến đau, đầu óc lại không phân tích được, trái tim thì trống rỗng, tay chân thì lóng ngóng, còn chẳng đẩy ra nổi hắn…
Hàn Lăng Nhiên đang làm gì?
Mặc kệ hắn làm gì với mục đích gì, nhất thời một suy nghĩ quét qua, ta dùng răng nanh nghiền chặt môi hắn, máu tươi mặn chát chảy vào miệng ta, hắn buông ta ra, mắt sâu không thấy đáy, dùng tay khẽ lau máu, ác độc mà cười châm biếm:
- Ngươi nóng lòng để có giọt máu của bản đế trong người thế ư? Cũng phải để ta đăng vị rồi mới phong ngươi làm hậu…
Ta nhất thời phẫn vươn tay tát hắn, chỉ để cổ tay bị hắn túm gọn. Ta không ngờ hắn lại hành động như thế, miệng mắng chửi hắn:
- Hàn Lăng Nhiên, ngươi đừng nghĩ đắc ý rồi là có thể làm nhục danh dự của ta!
Tuy biết con người hắn khó đoán, nhưng không nghĩ hắn vừa đăng vị ngay lập tức sẽ lộ ra bộ mặt ma quỷ mà đối phó với ta.
- Lúc nãy chưa nói với ngươi… - Hắn từ từ cúi xuống thấp một lần nữa, hơi thở gần sát ngay trước mặt ta mà nói – Ta không nói đùa bao giờ, ta tuyệt nhiên là một kẻ giữ lời hứa, năm vạn năm trước, ngươi còn nhớ chăng?
- Những thứ vô vị như thế, ta đã sớm đem tất cả vứt đi rồi – Ta đáp.
Hắn trong mắt không có nửa điểm phẫn nộ, thâm sâu cay nghiệt mà nói:
- Vậy bất cứ lúc nào ta cũng có thể nhắc lại. Đối với ngươi những thứ đó vô vị, nhưng đối với bản đế, không có những thứ đó nhắc nhở, ta đã không đứng tại đây.
Dĩ nhiên ta không quên, thời niên thiếu, cùng trốn dưới hạ giới, hắn đội vào đầu tachiếc khăn đỏ, mỉm cười nói: “Sau này ta nhất định lấy nàng làm nương tử, trân trọng nàng cả đời…”
Ta cho rằng, nếu trong lòng hắn còn ghi nhớ oán hận, không thiếu cách gì để trả thù, tại sao nhất định phải chọn cách đó? Bỏ ra vị trí Thiên Hậu cho ta, cho dù là bù nhìn cũng không đáng… Trừ khi… Hắn hiểu rõ hoàn cảnh của ta, muốn biến ta thành một người tương tự như mẫu hậu ta…
Nhiều năm trước ta từng tự nhủ, nhất định không trở thành một bản sao thứ hai của bà, một người bị phu quân ghẻ lạnh u uất mà chết. Ta cũng từng nói thẳng vào mặt hắn ngày đó, thứ ta theo đuổi sẽ là quyền lực, ta sẽ tự mình trở nên mạnh mẽ, sẽ không bao giờ phụ thuộc vào nam nhân, dĩ nhiên càng không bao giờ trông đợi vào một kẻ ngốc nghếch ngờ khạo như hắn…
Thì ra hắn vẫn ghi nhớ đầy đủ. Ngày hôm nay hắn có pháp lực thượng thừa, trí tuệ và tâm cơ đều vô song, lại vừa nắm ngôi chí tôn, hắn trước mặt ta đã hoàn toàn khác, ta không thể có một chút xem thường. Nhưng nỗi uất hận nhục nhã ta đã gây cho hắn, dĩ nhiên là một nam nhân, hắn không thể quên được… Ta hiểu những việc mình năm đó làm có lỗi với gã ngốc đó, nhưng năm vạn năm qua, ta cũng không còn tìm được gã ngốc đó để tạ lỗi, hắn bây giờ là một con người hoàn toàn khác…
Hàn Lăng Nhiên, ngươi có những lý do để ghi nhớ hận thù, ta đương nhiên cũng có lý lẽ để bảo vệ, đòi lại những tổn thương mà ta cũng phải chịu đựng…
Ta dùng bàn tay còn lại, cố gỡ bàn tay hắn đang siết chặt tay mình…
- Con đường đã đi quá xa… – Ta trầm giọng nói – Hàn Lăng Nhiên và Tuyết Lạc năm đó đều đã chết, hà cớ ngươi phải đào xới lên những chuyện cũ?
Hàn Lăng Nhiên cười lớn:
- Tuyết Lạc, ta không giống như ngươi có thể phủi tay nhanh như vậy, những kí ức đó vẫn luôn nhắc nhở ta…
- Ngươi vẫn còn muốn trả thù sao? Ngươi còn chưa trả thù đủ sao? – Ta cười đáp trả, lạnh ngắt giọng.
- Ta nhớ là chưa từng trả thù ngươi, bây giờ mới là bắt đầu khiến ngươi chịu trách nhiệm về những gì đã làm năm vạn năm trước… – Hắn càng mạnh bạo kéo ta lại phía hắn, nhìn thẳng ta, ánh mắt khắc nghiệt.
Còn chưa bắt đầu sao? Năm vạn năm trước, một quãng thời gian dài ta lăn lộn trong đau khổ và tuyệt vọng vì ngươi là vô nghĩa sao?
Cho đến gần đây, ta hiểu rằng theo đuổi ân oán là hư vô, ngươi tổn thương ta, ta tổn thương ngươi… cuối cùng chỉ khiến trái tim ta yếu đuối nhu nhược. Ta muốn gác lại, cho rằng điều tất yếu là ta và ngươi đều phải thay đổi để trưởng thành trong hoàn cảnh nghiệt ngã…
…
…
Những kí ức đau đớn đó lại làm xao động con tim đã yên nghỉ của ta, những điều đó đều đã từng trở thành nước mắt chảy ngược vào trong… Bây giờ, năm vạn năm tranh đấu kia sẽ tan thành mây khói sao? Nếu là vì quyền lực, thì cứ thẳng tay tranh đoạt đến cùng đi.
Yên lặng đến đáng sợ, ta trong mắt cất chứa một mảnh bi thương cùng oán hận, mà hắn cũng không dễ để ta đoán biết, như cũ thâm trầm vô hạn. Đột ngột buông bàn tay khiến ta chao đảo, hắn lãnh khốc nói:
- Không cần biết ngươi nghĩ thế nào, hôn ước vẫn còn đó chưa mất, mà dù không có hôn ước đó, bản đế cũng không để ngươi chạy thoát… – Xoay người đi dần, hắn đe dọa – Khuyên ngươi không cấn dấy binh làm phản mất công, tránh để họ tộc ngươi thương vong thêm nhiều mạng người.
- Hàn Lăng Nhiên, hà cớ phải làm như vậy! – Ta hét lên.
- Ngươi không biết cái gì gọi là có trước có sau sao? Lời đã nói ra, việc đã làm, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm… Hàn Tuyết Lạc, ngươi thua ta cũng vì bỏ quan chân lý này, dù dùng âm mưu tính kế, bất cứ ai cũng phải chấp nhận cái gọi là hậu quả…
Hắn quay lại, rút trong người ra một ống giấy, ném đến trước mặt ta.
- Dấu tay ngươi điềm chỉ vẫn còn in trên đó, ta đương nhiên theo đó mà làm!
Hắn đi rồi, ta cúi xuống nhìn vật nằm trơ trọi nền đá, cuốn giấy năm vạn năm kia tuy đã bạc màu nhưng dấu vân tay vẫn còn nhận rõ…
Ánh mặt trời chênh chếch chiếu qua ô thoáng, ta hồi tâm lại và bắt đầu suy nghĩ…
Nếu một giây phút buông lỏng tinh thần xem thường Hàn Lăng Nhiên thì sẽ lập tức phạm sai lầm. Hàn Lăng Nhiên nhắc lại chuyện năm vạn năm trước, dĩ nhiên vì hắn biết đó là một trong những điểm yếu chí mạng mà ta muốn xóa bỏ và chưa kịp xóa bỏ hoàn toàn. Hắn luôn biết cách dùng tâm kế, đánh vào tử huyệt của đối phương. Khuyên ta không làm phản ư? Hắn dĩ nhiên có thể lường trước việc ta làm phản, ngày hôm nay dùng những chuyện xưa cũ tác động tinh thần ta, suýt nữa thì ta hồ đồ rồi… Ta đã quên mất, Hàn Lăng Nhiên không chỉ ở mức tuyệt tình với quá khứ, mà là một kẻ có thể dẫm đạp lên quá khứ.
Ngồi yên để hắn khiến ta trở thành một con rối Thiên Hậu bị giam cầm ư? Không đánh cũng có thể dẫn dụ thế lực của ta rồi tiêu diệt gọn, cũng có thể là một hư chiêu gây hoang mang để trì hoãn thời gian của hắn…
Ta biết trên đời này hắn hận ai nhất, nếu như sắp xếp theo thứ tự, thì người hắn hận nhất là lão hồ ly, thứ hai là Bạch Hổ tộc, thứ ba mới đến ta… Thậm chí, năm vạn năm trôi qua, oán hận đó biết đâu đã biến thành chán ghét khinh thường đơn thuần…
Lão hồ ly cướp ngai vị của cha hắn, năm đó còn liên kết cùng Bạch Hổ Tộc đuổi cùng giết tận, muốn thâu tóm cả giang sơn và mỹ nhân. Bạch Hổ tộc không chỉ có mối thù giết cha, hắn thừa biết năm vạn năm trước khi ta phản bội hạ độc hắn mất một cái mạng, đứng sau là Bạch Hổ tộc hỗ trợ… Tương lai hắn muốn kiểm soát Thiên giới, nhất định phải diệt trừ Bạch Hổ tộc, ta có thể chỉ là một mồi nhử, hoặc hơn là một thủ lĩnh cấp cao của gia tộc. Đó là tính toán trước hết của hắn, vũ nhục ta để trả thù cá nhân, người thông minh và ẩn nhẫn như hắn tất không để lên đầu…
Ta chưa bao giờ quên, Hàn Lăng Nhiên vốn là bị mẹ hắn che giấu tài năng mà cho uống thuốc lú, thiếu niên chất phác kia đâu phải là con người thật của hắn. Phải chăng giống như không ít kẻ ca tụng, hắn rất thích hợp để làm Thiên Đế, mà một kẻ có thể ngồi vững trên ngôi cao đó, ắt phải có những bản lĩnh và thủ đoạn gì?
Hiện giờ đứng trong Chính điện, thuộc hạ của ta không nhiều, ta đã dự trù trường hợp xấu, sai họ chuẩn bị binh tướng trước. Chỉ cần êm đẹp trong đêm nay hành động, không thể để lộ một sơ hở…
Ta không hiểu mình đã nhập tâm suy nghĩ điều gì mà đến mức khi tỉnh ra, phát hiện chỉ còn một mình mình đứng trên chính điện…
Không, còn có hắn, kẻ vừa mới ngồi vào ngai Thiên Đế… Thì ra hắn vẫn đang từ trên bục cao nhìn xuống ta…
Ta không bận thi lễ hay chào hỏi, định bụng phẩy đuôi áo rời đi… Phía sau lưng ta có thanh âm của hắn:
- Tuyết Lạc, đứng lại!
Ta dừng bước chân, không đường hoàng quay lại mà chỉ liếc nhìn về phía sau:
- Ngươi muốn gì?
Hàn Lăng Nhiên, vừa mới thắng đã muốn gọi thẳng tục danh của ta, còn muốn ta thi lễ sao? Vọng tưởng… Ta và hắn chỉ có một người làm vua, một người làm giặc, nếu như ta không nhanh chóng lật đổ hắn, hắn cũng sẽ lập tức thanh trừng ta…
Hắn rảo bước tiến lại, chốc lát đã đứng trước mặt ta, thái độ lạnh tanh, ánh mắt không có nửa điểm thiện cảm, mang một sắc thái uy hiếp rõ ràng…
Đại sảnh chính điện chính là một khu vực đặc biệt được phong ấn bằng cổ chú, mọi pháp thuật đều vô hiệu, chỉ có Thiên Đế hiện tại mới có thể sử dụng pháp thuật, có lẽ họ thiết kế ra đại sảnh này để tránh các cuộc làm phản. Thiên Đế dù bị bao vây thì cũng có một chỗ cố thủ. Cho nên nếu muốn làm phản, nhất định phải đánh úp Thiên Đế tại cung điện của hắn, trước đó phải nắm được quân đội…
Không lẽ hắn định giữa thanh thiên bạch nhật hạ sát ta ngay tại đây? Đường đường là một Thiên Đế, cũng không thể không lý do sát hại một công chúa…
Hàn Lăng Nhiên nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, cùng thăm dò đối phương… Ánh mắt hắn tuyệt nhiên chỉ một màu đen thẫm, cảm xúc không thể dễ dàng phán đoán…
Bất ngờ, hắn vươn tay bóp lấy cằm ta nâng lên, ta lập tức theo phản xạ mà phản kháng, còn rút ra trủy thủ. Hắn vốn cường hãn, đọ sức mạnh cơ bắp ta không phải là đối thủ… Trủy thủ lăn lọc dưới đất… Ta chậm rãi đợi một vài giây khi hắn giảm bớt cảnh giác mới tung ám khí có độc. Lúc nãy thi đấu đàng hoàng, ta không thể dùng độc dược…
Hàn Lăng Nhiên nhếch môi cười lạnh ngắt, chớp mắt cúi xuống, hung bạo dán trên môi ta, khiến ta một giây kinh hãi mà cứng đơ cả người, nhân cơ hội hắn luồn tay vào vạt áo, đến nơi túi nhỏ bên hông ta rút ra hết độc châm…
Mắt ta mở to hoảng loạn, môi bị dày xéo đến đau, đầu óc lại không phân tích được, trái tim thì trống rỗng, tay chân thì lóng ngóng, còn chẳng đẩy ra nổi hắn…
Hàn Lăng Nhiên đang làm gì?
Mặc kệ hắn làm gì với mục đích gì, nhất thời một suy nghĩ quét qua, ta dùng răng nanh nghiền chặt môi hắn, máu tươi mặn chát chảy vào miệng ta, hắn buông ta ra, mắt sâu không thấy đáy, dùng tay khẽ lau máu, ác độc mà cười châm biếm:
- Ngươi nóng lòng để có giọt máu của bản đế trong người thế ư? Cũng phải để ta đăng vị rồi mới phong ngươi làm hậu…
Ta nhất thời phẫn vươn tay tát hắn, chỉ để cổ tay bị hắn túm gọn. Ta không ngờ hắn lại hành động như thế, miệng mắng chửi hắn:
- Hàn Lăng Nhiên, ngươi đừng nghĩ đắc ý rồi là có thể làm nhục danh dự của ta!
Tuy biết con người hắn khó đoán, nhưng không nghĩ hắn vừa đăng vị ngay lập tức sẽ lộ ra bộ mặt ma quỷ mà đối phó với ta.
- Lúc nãy chưa nói với ngươi… - Hắn từ từ cúi xuống thấp một lần nữa, hơi thở gần sát ngay trước mặt ta mà nói – Ta không nói đùa bao giờ, ta tuyệt nhiên là một kẻ giữ lời hứa, năm vạn năm trước, ngươi còn nhớ chăng?
- Những thứ vô vị như thế, ta đã sớm đem tất cả vứt đi rồi – Ta đáp.
Hắn trong mắt không có nửa điểm phẫn nộ, thâm sâu cay nghiệt mà nói:
- Vậy bất cứ lúc nào ta cũng có thể nhắc lại. Đối với ngươi những thứ đó vô vị, nhưng đối với bản đế, không có những thứ đó nhắc nhở, ta đã không đứng tại đây.
Dĩ nhiên ta không quên, thời niên thiếu, cùng trốn dưới hạ giới, hắn đội vào đầu tachiếc khăn đỏ, mỉm cười nói: “Sau này ta nhất định lấy nàng làm nương tử, trân trọng nàng cả đời…”
Ta cho rằng, nếu trong lòng hắn còn ghi nhớ oán hận, không thiếu cách gì để trả thù, tại sao nhất định phải chọn cách đó? Bỏ ra vị trí Thiên Hậu cho ta, cho dù là bù nhìn cũng không đáng… Trừ khi… Hắn hiểu rõ hoàn cảnh của ta, muốn biến ta thành một người tương tự như mẫu hậu ta…
Nhiều năm trước ta từng tự nhủ, nhất định không trở thành một bản sao thứ hai của bà, một người bị phu quân ghẻ lạnh u uất mà chết. Ta cũng từng nói thẳng vào mặt hắn ngày đó, thứ ta theo đuổi sẽ là quyền lực, ta sẽ tự mình trở nên mạnh mẽ, sẽ không bao giờ phụ thuộc vào nam nhân, dĩ nhiên càng không bao giờ trông đợi vào một kẻ ngốc nghếch ngờ khạo như hắn…
Thì ra hắn vẫn ghi nhớ đầy đủ. Ngày hôm nay hắn có pháp lực thượng thừa, trí tuệ và tâm cơ đều vô song, lại vừa nắm ngôi chí tôn, hắn trước mặt ta đã hoàn toàn khác, ta không thể có một chút xem thường. Nhưng nỗi uất hận nhục nhã ta đã gây cho hắn, dĩ nhiên là một nam nhân, hắn không thể quên được… Ta hiểu những việc mình năm đó làm có lỗi với gã ngốc đó, nhưng năm vạn năm qua, ta cũng không còn tìm được gã ngốc đó để tạ lỗi, hắn bây giờ là một con người hoàn toàn khác…
Hàn Lăng Nhiên, ngươi có những lý do để ghi nhớ hận thù, ta đương nhiên cũng có lý lẽ để bảo vệ, đòi lại những tổn thương mà ta cũng phải chịu đựng…
Ta dùng bàn tay còn lại, cố gỡ bàn tay hắn đang siết chặt tay mình…
- Con đường đã đi quá xa… – Ta trầm giọng nói – Hàn Lăng Nhiên và Tuyết Lạc năm đó đều đã chết, hà cớ ngươi phải đào xới lên những chuyện cũ?
Hàn Lăng Nhiên cười lớn:
- Tuyết Lạc, ta không giống như ngươi có thể phủi tay nhanh như vậy, những kí ức đó vẫn luôn nhắc nhở ta…
- Ngươi vẫn còn muốn trả thù sao? Ngươi còn chưa trả thù đủ sao? – Ta cười đáp trả, lạnh ngắt giọng.
- Ta nhớ là chưa từng trả thù ngươi, bây giờ mới là bắt đầu khiến ngươi chịu trách nhiệm về những gì đã làm năm vạn năm trước… – Hắn càng mạnh bạo kéo ta lại phía hắn, nhìn thẳng ta, ánh mắt khắc nghiệt.
Còn chưa bắt đầu sao? Năm vạn năm trước, một quãng thời gian dài ta lăn lộn trong đau khổ và tuyệt vọng vì ngươi là vô nghĩa sao?
Cho đến gần đây, ta hiểu rằng theo đuổi ân oán là hư vô, ngươi tổn thương ta, ta tổn thương ngươi… cuối cùng chỉ khiến trái tim ta yếu đuối nhu nhược. Ta muốn gác lại, cho rằng điều tất yếu là ta và ngươi đều phải thay đổi để trưởng thành trong hoàn cảnh nghiệt ngã…
…
…
Những kí ức đau đớn đó lại làm xao động con tim đã yên nghỉ của ta, những điều đó đều đã từng trở thành nước mắt chảy ngược vào trong… Bây giờ, năm vạn năm tranh đấu kia sẽ tan thành mây khói sao? Nếu là vì quyền lực, thì cứ thẳng tay tranh đoạt đến cùng đi.
Yên lặng đến đáng sợ, ta trong mắt cất chứa một mảnh bi thương cùng oán hận, mà hắn cũng không dễ để ta đoán biết, như cũ thâm trầm vô hạn. Đột ngột buông bàn tay khiến ta chao đảo, hắn lãnh khốc nói:
- Không cần biết ngươi nghĩ thế nào, hôn ước vẫn còn đó chưa mất, mà dù không có hôn ước đó, bản đế cũng không để ngươi chạy thoát… – Xoay người đi dần, hắn đe dọa – Khuyên ngươi không cấn dấy binh làm phản mất công, tránh để họ tộc ngươi thương vong thêm nhiều mạng người.
- Hàn Lăng Nhiên, hà cớ phải làm như vậy! – Ta hét lên.
- Ngươi không biết cái gì gọi là có trước có sau sao? Lời đã nói ra, việc đã làm, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm… Hàn Tuyết Lạc, ngươi thua ta cũng vì bỏ quan chân lý này, dù dùng âm mưu tính kế, bất cứ ai cũng phải chấp nhận cái gọi là hậu quả…
Hắn quay lại, rút trong người ra một ống giấy, ném đến trước mặt ta.
- Dấu tay ngươi điềm chỉ vẫn còn in trên đó, ta đương nhiên theo đó mà làm!
Hắn đi rồi, ta cúi xuống nhìn vật nằm trơ trọi nền đá, cuốn giấy năm vạn năm kia tuy đã bạc màu nhưng dấu vân tay vẫn còn nhận rõ…
Ánh mặt trời chênh chếch chiếu qua ô thoáng, ta hồi tâm lại và bắt đầu suy nghĩ…
Nếu một giây phút buông lỏng tinh thần xem thường Hàn Lăng Nhiên thì sẽ lập tức phạm sai lầm. Hàn Lăng Nhiên nhắc lại chuyện năm vạn năm trước, dĩ nhiên vì hắn biết đó là một trong những điểm yếu chí mạng mà ta muốn xóa bỏ và chưa kịp xóa bỏ hoàn toàn. Hắn luôn biết cách dùng tâm kế, đánh vào tử huyệt của đối phương. Khuyên ta không làm phản ư? Hắn dĩ nhiên có thể lường trước việc ta làm phản, ngày hôm nay dùng những chuyện xưa cũ tác động tinh thần ta, suýt nữa thì ta hồ đồ rồi… Ta đã quên mất, Hàn Lăng Nhiên không chỉ ở mức tuyệt tình với quá khứ, mà là một kẻ có thể dẫm đạp lên quá khứ.
Ngồi yên để hắn khiến ta trở thành một con rối Thiên Hậu bị giam cầm ư? Không đánh cũng có thể dẫn dụ thế lực của ta rồi tiêu diệt gọn, cũng có thể là một hư chiêu gây hoang mang để trì hoãn thời gian của hắn…
Ta biết trên đời này hắn hận ai nhất, nếu như sắp xếp theo thứ tự, thì người hắn hận nhất là lão hồ ly, thứ hai là Bạch Hổ tộc, thứ ba mới đến ta… Thậm chí, năm vạn năm trôi qua, oán hận đó biết đâu đã biến thành chán ghét khinh thường đơn thuần…
Lão hồ ly cướp ngai vị của cha hắn, năm đó còn liên kết cùng Bạch Hổ Tộc đuổi cùng giết tận, muốn thâu tóm cả giang sơn và mỹ nhân. Bạch Hổ tộc không chỉ có mối thù giết cha, hắn thừa biết năm vạn năm trước khi ta phản bội hạ độc hắn mất một cái mạng, đứng sau là Bạch Hổ tộc hỗ trợ… Tương lai hắn muốn kiểm soát Thiên giới, nhất định phải diệt trừ Bạch Hổ tộc, ta có thể chỉ là một mồi nhử, hoặc hơn là một thủ lĩnh cấp cao của gia tộc. Đó là tính toán trước hết của hắn, vũ nhục ta để trả thù cá nhân, người thông minh và ẩn nhẫn như hắn tất không để lên đầu…
Ta chưa bao giờ quên, Hàn Lăng Nhiên vốn là bị mẹ hắn che giấu tài năng mà cho uống thuốc lú, thiếu niên chất phác kia đâu phải là con người thật của hắn. Phải chăng giống như không ít kẻ ca tụng, hắn rất thích hợp để làm Thiên Đế, mà một kẻ có thể ngồi vững trên ngôi cao đó, ắt phải có những bản lĩnh và thủ đoạn gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.