Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa
Chương 6: TA KHÔNG HIỂU NGƯỜI, NGƯỜI KHÔNG HIỂU THẤU TA
Yêu Tinh Gấu Mèo
08/04/2014
Suốt trong một khoảng thời gian, bản thân ta cứng ngắc như một con rối gỗ, tùy ý để đám hạ nhân tắm gội, gột rửa, bọn chúng làm tỉ mỉ cho đến từng kẻ ngón tay…
Một nữ nhân khoác lên người ta tấm vải bông lớn, một kẻ vén lấy mái tóc dài của ta lau khô… Ả cung nữ bên phải mang đến một khay đựng các lọ tinh dầu, bọn chúng nói với nhau:
- Nên dùng mùi gì cho ngày hợp phòng? Nương nương có dị ứng mùi nào không? Thiên Đế bệ hạ sẽ thích mùi gì…
- Muội đoán thiên đế sẽ thích làn da trắng như tuyết, mịn màng tự nhiên của nương nương, như vậy là đủ…
Bọn chúng thản nhiên cười nói, chỉ có ta cõi lòng hoang mang, hai tay gạt phăng mấy lọ đựng tinh dầu, lại những tiếng vỡ nát sinh ra, lũ nô tài sợ sệt, không hiểu nguyên nhân nhưng cũng cúi xuống xin tội, kẻ thì luống cuống dọn dẹp…
Hắn cớ nào phải làm như vậy? Cớ nào phải làm như vậy?
Giá trị chưa khai thác mà hắn nói, là cái thân thể này ư? Hắn muốn cưỡng đoạt, muốn vũ nhục hay muốn tiêu khiển? Tại sao còn đem những thứ kí ức của năm vạn năm trước ra nhắc lại, là muốn nhắc nhở, giày vò cho ta hiểu, trước đây ta đã phản bội hay ám hại hắn như thế nào?
Năm vạn năm trôi qua, còn không có đối thoại trực tiếp, hà cớ một ngày sau trận quyết đấu cuối cùng, kẻ cố nhân kia muốn cưỡng đoạt ta…
Ta chính là không hiểu. Không, chính là ta đang bận tâm đến điều gì đó… Tình cảm, cách mà hắn đối đãi, chăm lo cho Hàn Hương Nguyệt năm vạn năm qua, cánh tay đã sớm không còn thủ cung sa của nàng… Thậm chí trên Chính điện, bản thân hắn không quan tâm đến trinh tiết của ta, vẫn có thể đem ra đùa cợt… Nếu hắn cũng chỉ coi Hàn Hương Nguyệt như đồ chơi thì cũng có nghĩa hắn đơn thuần chỉ là một nam nhân thủ đoạn ti bỉ, tuyệt đối ta không muốn hắn đụng vào…
Đám hạ nhân không thể tiếp tục chạm vào ta, không thể tiếp tục trang điểm hay bắt ta mặc vào hỉ phục kia… Mãi đến khi có một ả tỳ nữ dũng cảm lên tiếng nói:
- Nương nương, chẳng lẽ người định cứ như vậy gặp Thiên Đế bệ hạ…!
Không sai, ta lúc này chỉ quấn một chiếc khăn bông lớn…
- Các ngươi mau trở về Vân Đài cung mang y phục của bổn công chúa đến!
- Nương nương, xin đừng làm khó dễ chúng nô tỳ. Xin hãy thương chúng nô tỳ! – Bọn chúng đồng loạt quỳ xuống…
- Thương người? Bổn cung vốn không có thứ đó! Các ngươi cút hết cho ta! – Ta tàn nhẫn mắng.
Bọn chúng khép nép lùi đi, vẫn để lại trên giá thứ y phục màu đỏ chướng mắt… Đám cung nhân rời đi chưa lâu, gió lạnh lại ập tới do cánh cửa bị mở tung… Ta cả kinh, vội giật lấy tấm mành quấn lên người đồng thời lui về sau phòng thủ…
Hàn Lăng Nhiên một thân hoàng bào cười cười bước vào… Suốt năm vạn năm, chưa từng có kẻ nào gây cho ta cảm giác uy hiếp như vậy. Ta, vốn là một kẻ tự hào về pháp lực của bản thân, hiện tại vô dụng không khác nào một con mèo bị tước móng vuốt…
- Đừng lại đây!
- Không muốn mặc hỉ phục, cũng không muốn trang trí hỉ phòng… – Hắn không quan tâm đến lời ta nói, cứ từng bước từng bước lại gần, giọng trầm đều không rõ ràng ngữ điệu. – Ngươi không thể trách bản đế khô khan, bỏ qua thứ tự các bước…
Ta thấy phảng phất mùi men nồng, có lẽ hắn vừa uống một chút rượu…
Đến khi bị ép vào cây cột sát đầu giường, ta hỗn loạn nhận ra mọi sức mạnh, quyền lực, sự tự tôn bấy lâu xây dựng đều đã sụp đổ. Giống như năm đó lão hồ ly còn sống, Bạch Hổ tộc nhất thời không thể can thiệp bảo vệ mẫu thân và ta, ta bây giờ cũng có cảm giác tương tự như khi ấy bị ném vào trong căn hầm tối đầy sợ hãi… Bóng tối sẽ tấn công ta, cũng như hắn hiện tại…
Mọi thứ lại quay vòng, ta hiện tại, một lần cố ngoi lên lại trở về với sự nhỏ bé và không có năng lực kháng cự…
Một cánh tay của ta bị hắn túm lấy, cánh tay còn lại cố sống cố chết giữ tấm mành bao bọc thân thể. Hắn lạnh buốt nói:
- Đối với ngươi, ta đáng kinh tởm vậy sao?
- Ngươi… cướp tất cả của ta… – Ta vô thức nói.
Hàn Lăng Nhiên đến gần, ánh mắt đen thẫm xoáy sâu vào mắt ta, bàn tay nóng bỏng lướt qua da cổ, ôm lấy một bên sườn mặt:
- Ngoài ngai vị Thiên Đế ta không thể để cho ngươi, tự do nhất thời cũng không thể cho ngươi để ngươi làm phiến loạn, cái gì ta không thể cho ngươi?
Thân nhiệt đặc biệt từ bàn tay hắn khiến làn da run rẩy của ta cảm nhận rõ ràng được, nhất thời tỉnh táo một chút. Có kẻ từng nói với ta, nếu muốn vươn lên, đôi lúc phải bỏ qua tiểu tiết, đôi lúc phải nhường, phải hạ mình, tất cả đều phải tính toán… Chẳng qua là bấy lâu sống ở vị thế cao, ta đã chóng quên vị thế yếu đuối ngày trước…
- Thiên Đế, ta sai rồi! – Ta nhìn hắn, không phải một mực chân thành nhưng cũng có chừng mực nói – Ta và Bạch Hổ tộc không nên đắc tội với người, cũng không nên ảo vọng làm phản. Ta muốn thương lượng, người tha tội cho Bạch Hổ tộc, ta và gia tộc sẽ vĩnh viễn phục dịch người…
Hắn im lặng, thái độ không rõ. Ta thuận miệng nói thêm:
- Đúng là như vậy… – Ta có chút giãy ra – Người để ta mặc lại phục trang nghiêm chỉnh diện kiến ngài…
Hắn nhìn ta đầy khắc nghiệt thêm một giây, ngay tức khắc ôm lấy ta, ném lên chiếc giường phía sau, nhất thời trái tim và đầu óc ta hỗn độn, không hẳn chỉ là sợ hãi, sâu thẳm còn phảng phất nỗi đau và tuyệt vọng… Giữa hắn và ta, cư xử từ đối địch cho đến nguội lạnh, cuối cùng sao lại về cái dạng này?
Bị hắn đè ép xuống, lần đầu tiên ta biết nếu không có pháp lực, khoảng cách thể lực giữa nam và nữ là xa như vậy. Hắn cao lớn nhưng thân thể cân đối, trông không giống mấy kẻ đồ sộ ục ịch, không hiểu sao lại nặng đến vậy.
Ta xoay đầu, vô tình đối diện với gương mặt rất gần của hắn, hơi rượu bắt đầu quấn quít lấy ta, đầu óc hơi lâng lâng.
Không biết là đang đe dọa hay phẫn nộ, cũng không nhìn thấu lý do tại sao hắn lại có thái độ đó, ta nghe tiếng hắn nói:
- Hàn Tuyết Lạc, ta nhắc lại cho ngươi biết, ngươi họ gì? Bản đế họ gì? Bạch Hổ tộc chỉ là ngoại thích của ngươi… Ta trước hết cũng là thân nhân, trưởng bối của ngươi, sau này vĩnh viễn là chủ nhân của ngươi, trượng phu của ngươi. Người mà ngươi nên toàn tâm toàn ý không phải là Bạch Hổ tộc…
Ta mơ hồ suy nghĩ, cho hết năm vạn năm dai dẳng tranh đoạt rồi trôi qua trong loạn lạc, đến bây giờ ta vẫn không hiểu, vô cùng mông lung, giữa ta và hắn rốt cuộc là cái thể loại gì? Có cái gì lạc mất, có cái gì vĩnh viễn chôn vùi… Hàn Lăng Nhiên, hay là chính ngươi cũng đang cuồng quay hỗn loạn như ta? Ai nên hận ai? Sống tiếp như thế nào?
- Ngươi… – Ta mơ hồ nói – Rốt cuộc ngươi có biết, giữa chúng ta là cái dạng gì không? Không phải là tranh đoạt, không phải là oán hận sao? Ta vĩnh viễn không hiểu được ngươi, tại sao lại như vậy?
- Ta cũng muốn biết… – Hắn cười khẽ, trong ánh mắt dường như nồng đậm một cỗ hỏa khí bí ẩn – Nhưng hiện tại không quan trọng, ta đã đợi chuyện này năm vạn năm rồi…
Hắn cúi xuống hôn ta, mạnh mẽ tràn ngập khát vọng. Hơi men xông đến làm ta chao đảo quay cuồng, thoạt nghĩ thứ rượu gì mà hơi men còn sót lại trong hơi thở cũng nặng như vậy? Phải chăng là Vong Sầu tửu trong truyền thuyết hai mươi vạn năm trước?
Môi hắn thoạt đầu chỉ miết lấy hai cánh môi ta, sau đó ngậm chặt hơn, day chặt hơn. Chán đay nghiến, lưỡi hắn nửa cưỡng ép nửa dụ hoặc ta mở ra hàm răng, luồn lách vào, giống như không thể chờ đợi thêm một khắc mà vội vã tìm kiếm, cuốn lấy lưỡi nhỏ của ta. Hôn sâu đến mức ngạt thở, lồng ngực rất tức…
Ta nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta vào thời niên thiếu cũng là khi cả hai lén uống rượu, bằng không một Hàn Lăng Nhiên nhút nhát sẽ không bao giờ dám hôn ta…
Hắn tha môi ta, ta lập tức thở được, in trong đôi mắt hắn là khuôn mặt ta mụ mị phiếm hồng. Lồng ngực vì tranh thủ không khí mà phập phồng co dãn. Hàn Lăng Nhiên đột nhiên lại cúi xuống ép lên ngực ta rất nặng, từng chút từng chút hôn lấy mỗi mảnh da cổ và da trước ngực ta, tham lam mút cắn… Một tiếng vải vóc xé rách nhanh chóng tan biến, toàn thân khí lạnh ập đến, bàn tay bẩm sinh thân nhiệt ấm áp của hắn nhanh chóng lần đến.
Ta nhớ năm vạn năm trước, hắn cùng lắm chỉ biết cầm bút lông tập viết chữ, lòng bàn tay không có những vết chai sạn như này… Năm vạn năm qua, có lẽ hắn đã luyện đao kiếm rất nhiều, cũng như ta luyện đàn đến rách cả da đầu ngón tay…
Bàn tay nóng và hơi ráp lại vô tình kích thích làn da mỏng và nhạy cảm. Ta trong lúc có hơi men phảng phất, tự động ngâm lên những tiếng khe khẽ mỗi khi hắn xoay xoay, nắm lấy đỉnh núi tuyết… Đóa hoa trên đỉnh núi tuyết cũng vì sự ướt át từ môi hắn mà nở rộ, máu dồn đến, người ta cảm thấy rất bức bách… Không chỉ gương mặt, mà làn da như nước tuyết của ta cũng nhuộm màu phiếm hồng…
Bàn tay vượt qua đỉnh núi, dọc theo bình nguyên eo nhỏ, muốn tìm đến một khe suối tư mật. Hắn ngọt ngào dụ dỗ, lách lách từng chút, từng chút một…
- Thật khó chịu… – Ta than lên.
- Năm vạn năm qua, bao đêm ta nhắm mắt hình dung đến ngươi như thế này… – Giọng hắn khàn thấp đặc biệt. – Đợi một chút, Lạc Nhi…
Một hồi sau, ta chỉ còn cảm thấy mình đang trôi nổi giữa những con sóng dập dềnh nào đó… Hắn bỗng vươn tay, vòng qua lưng ta, nâng lên, ép chặt ta và lồng ngực rắn chắc. Ta nghe thấy trái tim hắn đập loạn nhịp rồi…
Một tay Hàn Lăng Nhiên luồn xuống, tách tách rộng hai chân ta, sau đó hông hắn dường như đẩy đẩy một chút, có cái gì đó cường bạo, cứng ngắc và nóng giẫy, thậm chí còn nóng hơn da hắn đang cố len vào bên trong ta. Mới đầu chỉ là đâm vào một chút, nhưng ta đã cảm thấy một nỗi đau đớn khủng khiếp bắt đầu ập đến, ta lập tức giật mình thanh tỉnh.
Ta, là đang làm cái chuyện gì với hắn? Ta sợ hãi đến cứng ngắc, hoàn toàn kinh hoảng.
- Lạc Nhi … thả lỏng một chút mới được…! – Ta nghe bên tai thanh âm của kẻ tà ác Hàn Lăng Nhiên, khàn đặc và nồng đậm tình dục…
Mãnh vật cố xông tới, hắn sau lưng ta đột nhiên vuốt ve, nhằm để ta mềm người trở lại. Nhưng dĩ nhiên với sự sợ hãi dâng cao, tất cả những gì ta phản ứng là đột ngột cắn mạnh vào vai hắn, hai tay cố đẩy hắn ra khỏi người…
Ta điên rồi sao? Nãy giờ bị hắn dụ hoặc đến bước này…
- Tránh ra, mau tránh khỏi ta! – Ta hét lớn.
Hắn gương mặt cũng mê mị, đỏ bừng vì dục vọng cũng như hơi men, buông ta ra một lát, nghi hoặc nhìn ta…
- Lạc Nhi, Lạc Nhi, đừng quấy phá, ta sẽ cố không khiến ngươi tổn thương… – Hắn không tỉnh táo nói, muốn vồ lấy ta một lần nữa.
Một tiếng chúa chát vang lên, ta trước hết tát hắn một cái mạnh, lùi lại về sau, túm lấy tấm mền bao bọc cơ thể lại.
- Hàn Lăng Nhiên, ta đánh cho ngươi thanh tỉnh! Đừng chạm vào ta!
Hắn bị một cái tát của ta, thoạt đầu là tự gõ gõ vào đầu mình, hàng lông mày nhăn lại. Một vài giây sau, đôi mắt mông lung của hắn chợt lóe sáng, đôi mắt thâm sâu đáng sợ như bình thường… Hắn tỉnh lại rồi…
- Mau ra khỏi đây! – Ta lạnh lùng.
Hắn quét mắt qua bối cảnh một lượt rồi dừng lại trên người ta:
- Đây là chuyện gì…?
- Ngươi say rượu loạn tính, mau cút khỏi đây!
Không gian yên lặng đáng sợ, giống như trời xanh yên ả trước ngày bão. Hàn Lăng Nhiên sau đó tàn nhẫn cười:
- Ta dù say nhưng cũng không làm việc sai mục đích… – Nói rồi không nhanh không chậm tiến đến – Tỉnh táo xem ra tốt hơn chăng?
- Hà cớ… phải làm thế? – Khóe mắt ta nhìn hắn chán ghét, trong lòng vốn đã dâng lên nỗi sợ hãi một lần nữa.
Cho dù trên võ đài trực tiếp đối mặt với hắn, ngay cả khi nhận ra mình đã thua cuộc, ta cũng không hề run rẩy, cớ sao bây giờ lại cảm thấy kinh hoàng đến thế?
- Đừng quên hiện trạng của ngươi, Tuyết Lạc, mọi thứ đã thay đổi rồi… – Hắn kéo ta lại, bàn tay cố bài trừ tấm mền ta đang quấn chặt – Không phải ta đã nói với ngươi, mọi thứ trên đời đều phải trả giá và chấp nhận trách nhiệm? Đối với ngươi, từ nay về sau tốt nhất yên lặng nằm trong lòng bàn tay ta…
Tấm mền một hồi co kéo cuối cùng cũng bị lấy ra, ánh mắt Hàn Lăng Nhiên như trước dày đặc dục vọng sở hữu… Hắn biết trước ta dù nhẫn tâm cũng không thể hi sinh đến ngoại công và toàn bộ gia tộc, đối với mẫu thân trên cao làm ra chuyện bất nghĩa bất hiếu…
Tại sao năm xưa ta không nghĩ rộng hơn mà dự trù cách uy hiếp hắn bằng Bích Song thái hậu? Thậm chí là cả Hàn Hương Nguyệt…
Trong lòng ta mệt mỏi, trong cuộc chiến dai dẳng này, không ngờ có một ngày phải để mất không phải là một vài thuộc hạ mà chính bản thân mình vào tay địch…
Hàn Lăng Hiên lại bắt đầu trên người ta xâm đoạt, lúc này tỉnh táo cảm thấy mỗi cái hắn động chạm vào thực ghê rợn đến đâu, mà hắn cũng không còn từ tốn, cố tình mạnh tay khiến ta đau…
…
…
Một hồi ta cứng ngắc, hắn xem như không còn bao nhiêu kiên nhẫn, ta nghe thấy tiếng thở và nhịp tim dồn dập của hắn…
Ta vờ như bám vào người hắn, thực tế là bàn tay mỗi chút mỗi chút sờ loạn trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn… Nơi nào chân khí tụ nhiều nhất? Nếu đó là tử huyệt, điểm trúng ta có cơ hội không?!…
- A! – Ta bất ngờ kêu lên, hai mày nhíu chặt.
Có dị vật đột nhiên đâm chọc vào hạ thân khô khốc buộc chặt. Không đợi ta định thần, hắn tàn ác nhét thêm một ngón tay nữa khiến cơ thể ta đau nhức vô cùng. Ánh mắt hắn đáng sợ, miệng thâm độc cười:
- Tuyết Lạc, ngươi muốn biết tử huyệt của bản đế? Nó vốn không ở trên người ta.
Không ở trên người hắn thì ở đâu, theo lý thuyết làm sao có thể đem chân khí tụ ở ngoài? Ta chính là không hiểu. Không kịp suy nghĩ, thân thể đã lo đối phó với sự hung bạo của hắn.
- Nữ nhân nguy hiểm ở chỗ, trên giường cũng có thể tính toán sao? – Hắn đột nhiên rút cả hai ngón tay ra rồi lại đột ngột đâm vào, đem lại cảm giác đau và căng rát vô cùng.
Ta nhíu mày, cắn răng gắng sức chịu đựng, hắn nhàn nhạt nói bên tai ta:
- Năm vạn năm trước, một lần trở về từ cõi chết, đã vốn không còn tử huyệt đó… Hàn Lăng Tuyết, lần cuối cùng bản đế nhắc ngươi, đừng vọng tưởng phản bội tiêu diệt ta.
- Đừng mất thời giờ nữa… – Ta cũng tàn nhẫn đáp lại – Mau làm nhanh thỏa mãn thú tính của ngươi rồi cút đi!
Ta biết rằng, dù hắn kích thích như thế nào, thân thể và trái tim của ta vẫn mãi khô khan, không thể tiếp nhận. Vậy thì làm nhanh một loáng còn hơn, đằng nào cũng là chịu đựng…
- Muốn uống rượu phạt!
Hắn nói, không ngờ sau câu nói không phẫn nộ đó là cả sự trả thù dai dẳng. Hắn bỗng rời khỏi ta, thản nhiên ngả người dựa vào tường vách, âm hiểm nói:
- Muốn vậy thì tự mình tới đi!
Ta ném một cái gối, hắn khẽ tránh.
- Hàn Tuyết Lạc, ta không đùa giỡn… – Ánh mắt hắn nồng đậm, cả dục vọng, cả ác ý dọa người – Không phải ngươi rất nhiều việc có thể làm sao? Bản lĩnh đối mặt với ta lúc này còn không đủ, ngươi làm sao thắng được ta? Muốn diệt ta, ngươi phải nhẫn tâm hơn nữa, nhẫn tâm với chính cả bản thân mình… Ngươi biết không, kẻ có thể chà đạp lên bản thân mình mà không đau khổ thì mới có thể chà đạp lên kẻ khác…
Năm vạn năm qua, ta tuyệt nhiên chỉ học cách lợi dụng, chà đạp, nhẫn tâm với người khác nhưng hắn lại tự nhẫn tâm và chà đạp lên chính bản thân hắn sao? Đó là lý do tại sao, ta đến cùng vẫn kém hắn một nước sao?
Cũng là thất thân, làm một lần với nhiều lần có gì khác nhau? Ngày hôm nay mất đi tấm thân, vĩnh viễn sau này không thể bị uy hiếp như vậy…
Lần đầu tiên ta giết người, cũng có cảm giác tương tự, sau đó mỗi lần giết người, dần dần thành vô cảm, xuống tay không hối tiếc sợ hãi…
Ta dần dần đến, không nhìn vào gương mặt hắn, không bận tâm đến chuyện gì khác, quá khứ, ân tình oán hận đều vứt lại phía sau, trấn an bản thân, không hoảng sợ, không hổ thẹn…
Hắn nhìn ta không rời, ta biết kiên nhẫn của hắn cũng sắp đến giới hạn… Nhiều vạn năm trước, ta từng ảo tưởng tìm kiếm ở ánh mắt đó một chút chân tình còn sót lại…
Ta trước hết nhắm mắt ngồi lên chân hắn, chống tay lên bụng hắn… Nâng người lên, run rẩy mò mẫm. Vẫn rất khó để chấp nhận chuyện này, mẫu thân ta từng đau khổ nói rằng, một nam nhân hoan ái với nữ nhân không nhất thiết vì yêu, hai cơ thể dù có kết hợp nhưng linh hồn vẫn lạc lõng…
Tìm đường lối, từng chút một thử nhấn hạ thân xuống, ngay từ lúc quái vật hung hãn bỏng rát của hắn mới xuyên một chút vào ta, ta đã đau đến mức không chịu nổi… Dục vọng của hắn quá lớn, sự nhẫn tâm của hắn cũng vô biên, còn cơ thể ta chẳng thể nào tiếp nhận được… Cửa huyệt khô khốc, tuyệt nhiên không thể dễ dàng dung nạp nữa… thoáng qua suy nghĩ muốn bỏ chạy… Hạ thấp cơ thể thêm một chút nữa, cảm thấy bản thân sắp nứt vỡ đến nơi, vô thức sống mũi cay cay, mắt ướt, lệ chỉ chờ rớt xuống…
Những giọt lệ lặng lẽ rớt xuống bụng dưới của hắn, không phải chỉ là do cơ thể đau, trong lòng dù tự nhắc mình phải lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng mơ hồ nhức nhối…
Hắn thở ra một hơi thở nặng nhọc khó chịu, sự chần chừ của ta với hắn cũng như một sự dày vò…Hàn Lăng Nhiên hai tay túm lấy eo nhỏ của ta, không báo trước ấn mạnh xuống, chỉ một nhát dứt khoát kinh hoàng, mãnh vật xỏ xuyên qua tất cả…
Có tiếng thở ra của hắn, có tiếng thét hoảng loạn vỡ vụn của ta, dưới hạ thân ta còn có âm thanh xé rách, đau phế tâm can.
Ta đau đến mức không trụ nổi nữa, cũng không thể bận tâm được điều gì, ngã gục vào người hắn, cổ họng muốn nức nở… Dưới hạ thân, máu tươi thành dòng ấm áp chầm chậm, lặng lẽ chảy xuống…Ta rõ mồn một cảm nhận được dục vọng của hắn còn kinh hoàng hơn cả một thanh kiếm đâm sắc bén vào ta… Không chỉ cái lá chắn trinh tiết nào đó bị phá đi, phải chăng từng vách thịt cũng nứt vỡ rồi… Hạ thân rất trướng căng, chỉ muốn bài xích dị vật của hắn, không chỉ bởi nơi đó chặt chẽ khô khốc mà còn vì một trái tim không thể tiếp nhận…
Ta từng vô tình lật qua một vài cuốn sách không công khai, trong đó có viết khi làm chuyện hoan ái này, lần đầu sẽ đau, nhưng không viết đến mức đau kinh hoàng như này… Phải chăng cơ thể của ta khác với bình thường một chút… Giao Long năm đó nói ta có nhiều điểm không giống bình thường, cho nên y vẫn luôn thèm khát ta…
- Lạc Nhi… – Ta nghe thấy tiếng rít của Hàn Lăng Nhiên qua kẽ răng, âm điệu của hắn nhiều phần chật vật – Tại sao… ngươi chặt đến vậy…
Hắn một tay phía sau lưng ta vuốt ve dọc sống lưng, một tay luồn xuống xoa nắn chỗ hai thân thể kết hợp… Hàn Lăng Nhiên thở nặng nhọc, âm điệu vừa khàn đục vừa khó chịu:
- Đừng buộc chặt ta như vậy… mau thả lỏng! – Hắn sai khiến.
Cảm thấy hơi thở của hắn nóng rực sát bên tai, Hàn Lăng Nhiên cố gắng dụ hoặc ta, mong đợi sự xâm chiếm này sẽ dễ dàng hơn… Hắn lại đem cổ, vai và ngực ta tỉ mỉ cắn mút…
Ngoài đau ra, ta chỉ có oán hận… Không nên dông dài nữa, sự tra tấn này tốt nhất là mau kết thúc… Ta biết dù hắn làm gì, hôn ta hay âu yếm ta, cõi lòng và thân thể ta cũng không thể dễ dàng tiếp nhận hắn, cũng là đau, vậy thì nhanh còn hơn…
- Đừng dông dài, kẻ kinh tởm kia, mau làm nhanh!
- Xem ra đúng là ngươi chán ghét ta đến vậy…
Hắn đem ta đẩy ngã xuống giường, như cũ đè lên ta. Ta hận mình không thể ngất đi, đành với lấy một mảnh chăn, đưa lên miệng cắn chặt lấy…
Dục vọng của hắn trong người ta càng lớn kinh hoàng, giống như muốn đem cả ta nổ tung… Những giọt mồ hôi trên trán hắn thành từng dòng nhỏ xuống, có vẻ như hắn không thể nhẫn nại, dù chỉ thêm một giây.
Hắn dùng sức cố rút ra một chút rồi lại cố chậm rãi đâm vào, hai ba lần vẫn thật khó khăn… Tra tấn nhau như vậy không khoái hoạt gì, tại sao hắn không bỏ cuộc đi?
Sau đó, thấy hắn rút khỏi ta hoàn toàn, ta thở nhẹ nhõm ra một hơi… Thấy hắn bước xuống giường, ta mừng thầm trong lòng, hắn cuối cùng cũng buông tha cho ta… Một kẻ như ta không làm hắn cảm thấy lạc thú…
Nào ngờ sau một thoáng hắn quay lại, cầm theo một cái lọ…. Đây là cái gì? Ta rụt người né tránh, đó là thứ gì để đối phó với ta chứ? Hàn Lăng Nhiên, hắn không buông ta cho ta… Tác phong của hắn chính là không làm chuyện dở dang, hắn nhất định ra tay đến cùng sao?
- Không, không, ngươi cút đi! – Ta co chặt người lại, di chuyển lùi về phía sau, cảm thấy bên dưới thân thể còn đang đau vô cùng.
- Không muốn thuận theo, ta vẫn bất chấp làm, lúc đó ngươi càng khổ sở.
Hắn bắt lấy cổ chân ta kéo lại, một lần nữa chèn ép ta. Ngón tay hắn đem thứ tinh dầu quái dị đó bôi xung quanh hạ thân ta, chất lỏng nhơn nhớt chảy cả vào mật huyệt, mát lạnh xoa dịu đi một phần đau nhức… Dược chất từ từ ngấm, giống như đánh lừa giác quan, trong chốc lát dần dần khiến ta mất đi cảm giác đau, không còn cảm thấy chuyện gì…
Hắn lại giữ chặt ta xuống, động thân tiến vào, tuy vẫn chặt chẽ nhưng nhờ dược vật, lối đi trơn tru hơn, có thể di chuyển được. Hắn lập tức không quan nhượng, từng cái từng cái nông rồi sâu rút ra đâm xuống, hơi thở quẩn quanh ta mỗi lúc một gấp gáp dần. Ta nhất thời không thấy quá đau rát nhưng vẫn rất trướng và khó chịu, chỉ mong cực hình này mau chóng kết thúc…
Ta đem mặt giấu vào trong một góc chăn, chờ đợi qua đi… Quanh tai ta không còn đối thoại, chỉ còn tiếng thở nặng nề của hắn, tiếng thở khó chịu đứt quãng của ta, có cả tiếng hai cơ thể va đập vào nhau khi hắn hung bạo tăng tốc độ, cọt kẹt những tiếng từ giường gỗ đàn hương bị rung chuyển…
Mệt mỏi đến sắp ngất đi, ta vốn không theo kịp tốc độ và sự hung bạo của hắn, cũng không hi vọng cầu xin hắn dừng lại. Nào ngờ hắn lại xốc ta lên, nhất thời lại bị phá ngang con đường dẫn đến hôn mê… Hắn nhất định là muốn tra tấn ta.
Ta phó mặc tất cả, cho đến lúc nghe thấy tiếng hắn thở đột ngột gấp, tiếng gầm qua kẽ răng hắn, mãnh vật trong cơ thể ta cũng đã chuyển động kinh hồn nước rút rồi, ta cho rằng sắp kết thúc…
Hàn Lăng Nhiên cuối cùng rút ra, kết thúc rồi sao? Ta thở dài…
Nhưng… Hắn quả nhiên là cầm thú, tuyệt đối là cầm thú. Chưa phải là hết, hắn lật người ta lại, khiến ta một lần nữa quỳ sấp trên giường, giữ lấy hông ta, từ đằng sau lại một lần nữa vọt vào, lại lặp lại quá trình chậm rồi đến nhanh, mãi vẫn không thấy hắn thỏa mãn mà phóng thích ra… Ta không thể chịu nổi nữa, cứ như vậy mà ngất đi…
Ngất lên ngất xuống mấy lần, không biết là đêm hay bình minh, ta thấy bản thân mình vẫn trong tay hắn chà đạp, phải chăng hắn đem mọi ân oán chịu đựng tích lũy trong năm vạn năm để một đợt này thanh lý trên người ta?
Trên giường đến cái bàn trà, rồi lại gần giá treo y phục, cạnh cây cột nhà, rồi lại quay về giường, có lẽ tròn một ngày đêm, ta không nhớ hết hắn đã làm những gì, cũng không đếm nổi rốt cuộc hắn đã làm bao nhiêu lần…
Chỉ nhớ lần cuối cùng, dưới nền đất lạnh, lúc cơ thể ta cảm thấy từng mảnh đã rời ra, hắn một phen đem phóng thích trong người ta, sau đó đứng dậy nhặt y phục, không nói một lời rời đi…
Ta nằm ngổn ngang dưới nền đất, mái tóc xõa tung, hai mắt trơ trơ nhìn bầu trời hoàng hôn qua ô thoáng cửa sổ… Gió lạnh táp vào cơ thể, ta không buồn đứng dậy… Đầu óc trống rỗng một phen…
Ta lại muốn thiếp đi ngay dưới nền nhà, chỉ tiện tay vơ lấy tấm mền gần đó cuộn mình lại…
Một nữ nhân khoác lên người ta tấm vải bông lớn, một kẻ vén lấy mái tóc dài của ta lau khô… Ả cung nữ bên phải mang đến một khay đựng các lọ tinh dầu, bọn chúng nói với nhau:
- Nên dùng mùi gì cho ngày hợp phòng? Nương nương có dị ứng mùi nào không? Thiên Đế bệ hạ sẽ thích mùi gì…
- Muội đoán thiên đế sẽ thích làn da trắng như tuyết, mịn màng tự nhiên của nương nương, như vậy là đủ…
Bọn chúng thản nhiên cười nói, chỉ có ta cõi lòng hoang mang, hai tay gạt phăng mấy lọ đựng tinh dầu, lại những tiếng vỡ nát sinh ra, lũ nô tài sợ sệt, không hiểu nguyên nhân nhưng cũng cúi xuống xin tội, kẻ thì luống cuống dọn dẹp…
Hắn cớ nào phải làm như vậy? Cớ nào phải làm như vậy?
Giá trị chưa khai thác mà hắn nói, là cái thân thể này ư? Hắn muốn cưỡng đoạt, muốn vũ nhục hay muốn tiêu khiển? Tại sao còn đem những thứ kí ức của năm vạn năm trước ra nhắc lại, là muốn nhắc nhở, giày vò cho ta hiểu, trước đây ta đã phản bội hay ám hại hắn như thế nào?
Năm vạn năm trôi qua, còn không có đối thoại trực tiếp, hà cớ một ngày sau trận quyết đấu cuối cùng, kẻ cố nhân kia muốn cưỡng đoạt ta…
Ta chính là không hiểu. Không, chính là ta đang bận tâm đến điều gì đó… Tình cảm, cách mà hắn đối đãi, chăm lo cho Hàn Hương Nguyệt năm vạn năm qua, cánh tay đã sớm không còn thủ cung sa của nàng… Thậm chí trên Chính điện, bản thân hắn không quan tâm đến trinh tiết của ta, vẫn có thể đem ra đùa cợt… Nếu hắn cũng chỉ coi Hàn Hương Nguyệt như đồ chơi thì cũng có nghĩa hắn đơn thuần chỉ là một nam nhân thủ đoạn ti bỉ, tuyệt đối ta không muốn hắn đụng vào…
Đám hạ nhân không thể tiếp tục chạm vào ta, không thể tiếp tục trang điểm hay bắt ta mặc vào hỉ phục kia… Mãi đến khi có một ả tỳ nữ dũng cảm lên tiếng nói:
- Nương nương, chẳng lẽ người định cứ như vậy gặp Thiên Đế bệ hạ…!
Không sai, ta lúc này chỉ quấn một chiếc khăn bông lớn…
- Các ngươi mau trở về Vân Đài cung mang y phục của bổn công chúa đến!
- Nương nương, xin đừng làm khó dễ chúng nô tỳ. Xin hãy thương chúng nô tỳ! – Bọn chúng đồng loạt quỳ xuống…
- Thương người? Bổn cung vốn không có thứ đó! Các ngươi cút hết cho ta! – Ta tàn nhẫn mắng.
Bọn chúng khép nép lùi đi, vẫn để lại trên giá thứ y phục màu đỏ chướng mắt… Đám cung nhân rời đi chưa lâu, gió lạnh lại ập tới do cánh cửa bị mở tung… Ta cả kinh, vội giật lấy tấm mành quấn lên người đồng thời lui về sau phòng thủ…
Hàn Lăng Nhiên một thân hoàng bào cười cười bước vào… Suốt năm vạn năm, chưa từng có kẻ nào gây cho ta cảm giác uy hiếp như vậy. Ta, vốn là một kẻ tự hào về pháp lực của bản thân, hiện tại vô dụng không khác nào một con mèo bị tước móng vuốt…
- Đừng lại đây!
- Không muốn mặc hỉ phục, cũng không muốn trang trí hỉ phòng… – Hắn không quan tâm đến lời ta nói, cứ từng bước từng bước lại gần, giọng trầm đều không rõ ràng ngữ điệu. – Ngươi không thể trách bản đế khô khan, bỏ qua thứ tự các bước…
Ta thấy phảng phất mùi men nồng, có lẽ hắn vừa uống một chút rượu…
Đến khi bị ép vào cây cột sát đầu giường, ta hỗn loạn nhận ra mọi sức mạnh, quyền lực, sự tự tôn bấy lâu xây dựng đều đã sụp đổ. Giống như năm đó lão hồ ly còn sống, Bạch Hổ tộc nhất thời không thể can thiệp bảo vệ mẫu thân và ta, ta bây giờ cũng có cảm giác tương tự như khi ấy bị ném vào trong căn hầm tối đầy sợ hãi… Bóng tối sẽ tấn công ta, cũng như hắn hiện tại…
Mọi thứ lại quay vòng, ta hiện tại, một lần cố ngoi lên lại trở về với sự nhỏ bé và không có năng lực kháng cự…
Một cánh tay của ta bị hắn túm lấy, cánh tay còn lại cố sống cố chết giữ tấm mành bao bọc thân thể. Hắn lạnh buốt nói:
- Đối với ngươi, ta đáng kinh tởm vậy sao?
- Ngươi… cướp tất cả của ta… – Ta vô thức nói.
Hàn Lăng Nhiên đến gần, ánh mắt đen thẫm xoáy sâu vào mắt ta, bàn tay nóng bỏng lướt qua da cổ, ôm lấy một bên sườn mặt:
- Ngoài ngai vị Thiên Đế ta không thể để cho ngươi, tự do nhất thời cũng không thể cho ngươi để ngươi làm phiến loạn, cái gì ta không thể cho ngươi?
Thân nhiệt đặc biệt từ bàn tay hắn khiến làn da run rẩy của ta cảm nhận rõ ràng được, nhất thời tỉnh táo một chút. Có kẻ từng nói với ta, nếu muốn vươn lên, đôi lúc phải bỏ qua tiểu tiết, đôi lúc phải nhường, phải hạ mình, tất cả đều phải tính toán… Chẳng qua là bấy lâu sống ở vị thế cao, ta đã chóng quên vị thế yếu đuối ngày trước…
- Thiên Đế, ta sai rồi! – Ta nhìn hắn, không phải một mực chân thành nhưng cũng có chừng mực nói – Ta và Bạch Hổ tộc không nên đắc tội với người, cũng không nên ảo vọng làm phản. Ta muốn thương lượng, người tha tội cho Bạch Hổ tộc, ta và gia tộc sẽ vĩnh viễn phục dịch người…
Hắn im lặng, thái độ không rõ. Ta thuận miệng nói thêm:
- Đúng là như vậy… – Ta có chút giãy ra – Người để ta mặc lại phục trang nghiêm chỉnh diện kiến ngài…
Hắn nhìn ta đầy khắc nghiệt thêm một giây, ngay tức khắc ôm lấy ta, ném lên chiếc giường phía sau, nhất thời trái tim và đầu óc ta hỗn độn, không hẳn chỉ là sợ hãi, sâu thẳm còn phảng phất nỗi đau và tuyệt vọng… Giữa hắn và ta, cư xử từ đối địch cho đến nguội lạnh, cuối cùng sao lại về cái dạng này?
Bị hắn đè ép xuống, lần đầu tiên ta biết nếu không có pháp lực, khoảng cách thể lực giữa nam và nữ là xa như vậy. Hắn cao lớn nhưng thân thể cân đối, trông không giống mấy kẻ đồ sộ ục ịch, không hiểu sao lại nặng đến vậy.
Ta xoay đầu, vô tình đối diện với gương mặt rất gần của hắn, hơi rượu bắt đầu quấn quít lấy ta, đầu óc hơi lâng lâng.
Không biết là đang đe dọa hay phẫn nộ, cũng không nhìn thấu lý do tại sao hắn lại có thái độ đó, ta nghe tiếng hắn nói:
- Hàn Tuyết Lạc, ta nhắc lại cho ngươi biết, ngươi họ gì? Bản đế họ gì? Bạch Hổ tộc chỉ là ngoại thích của ngươi… Ta trước hết cũng là thân nhân, trưởng bối của ngươi, sau này vĩnh viễn là chủ nhân của ngươi, trượng phu của ngươi. Người mà ngươi nên toàn tâm toàn ý không phải là Bạch Hổ tộc…
Ta mơ hồ suy nghĩ, cho hết năm vạn năm dai dẳng tranh đoạt rồi trôi qua trong loạn lạc, đến bây giờ ta vẫn không hiểu, vô cùng mông lung, giữa ta và hắn rốt cuộc là cái thể loại gì? Có cái gì lạc mất, có cái gì vĩnh viễn chôn vùi… Hàn Lăng Nhiên, hay là chính ngươi cũng đang cuồng quay hỗn loạn như ta? Ai nên hận ai? Sống tiếp như thế nào?
- Ngươi… – Ta mơ hồ nói – Rốt cuộc ngươi có biết, giữa chúng ta là cái dạng gì không? Không phải là tranh đoạt, không phải là oán hận sao? Ta vĩnh viễn không hiểu được ngươi, tại sao lại như vậy?
- Ta cũng muốn biết… – Hắn cười khẽ, trong ánh mắt dường như nồng đậm một cỗ hỏa khí bí ẩn – Nhưng hiện tại không quan trọng, ta đã đợi chuyện này năm vạn năm rồi…
Hắn cúi xuống hôn ta, mạnh mẽ tràn ngập khát vọng. Hơi men xông đến làm ta chao đảo quay cuồng, thoạt nghĩ thứ rượu gì mà hơi men còn sót lại trong hơi thở cũng nặng như vậy? Phải chăng là Vong Sầu tửu trong truyền thuyết hai mươi vạn năm trước?
Môi hắn thoạt đầu chỉ miết lấy hai cánh môi ta, sau đó ngậm chặt hơn, day chặt hơn. Chán đay nghiến, lưỡi hắn nửa cưỡng ép nửa dụ hoặc ta mở ra hàm răng, luồn lách vào, giống như không thể chờ đợi thêm một khắc mà vội vã tìm kiếm, cuốn lấy lưỡi nhỏ của ta. Hôn sâu đến mức ngạt thở, lồng ngực rất tức…
Ta nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta vào thời niên thiếu cũng là khi cả hai lén uống rượu, bằng không một Hàn Lăng Nhiên nhút nhát sẽ không bao giờ dám hôn ta…
Hắn tha môi ta, ta lập tức thở được, in trong đôi mắt hắn là khuôn mặt ta mụ mị phiếm hồng. Lồng ngực vì tranh thủ không khí mà phập phồng co dãn. Hàn Lăng Nhiên đột nhiên lại cúi xuống ép lên ngực ta rất nặng, từng chút từng chút hôn lấy mỗi mảnh da cổ và da trước ngực ta, tham lam mút cắn… Một tiếng vải vóc xé rách nhanh chóng tan biến, toàn thân khí lạnh ập đến, bàn tay bẩm sinh thân nhiệt ấm áp của hắn nhanh chóng lần đến.
Ta nhớ năm vạn năm trước, hắn cùng lắm chỉ biết cầm bút lông tập viết chữ, lòng bàn tay không có những vết chai sạn như này… Năm vạn năm qua, có lẽ hắn đã luyện đao kiếm rất nhiều, cũng như ta luyện đàn đến rách cả da đầu ngón tay…
Bàn tay nóng và hơi ráp lại vô tình kích thích làn da mỏng và nhạy cảm. Ta trong lúc có hơi men phảng phất, tự động ngâm lên những tiếng khe khẽ mỗi khi hắn xoay xoay, nắm lấy đỉnh núi tuyết… Đóa hoa trên đỉnh núi tuyết cũng vì sự ướt át từ môi hắn mà nở rộ, máu dồn đến, người ta cảm thấy rất bức bách… Không chỉ gương mặt, mà làn da như nước tuyết của ta cũng nhuộm màu phiếm hồng…
Bàn tay vượt qua đỉnh núi, dọc theo bình nguyên eo nhỏ, muốn tìm đến một khe suối tư mật. Hắn ngọt ngào dụ dỗ, lách lách từng chút, từng chút một…
- Thật khó chịu… – Ta than lên.
- Năm vạn năm qua, bao đêm ta nhắm mắt hình dung đến ngươi như thế này… – Giọng hắn khàn thấp đặc biệt. – Đợi một chút, Lạc Nhi…
Một hồi sau, ta chỉ còn cảm thấy mình đang trôi nổi giữa những con sóng dập dềnh nào đó… Hắn bỗng vươn tay, vòng qua lưng ta, nâng lên, ép chặt ta và lồng ngực rắn chắc. Ta nghe thấy trái tim hắn đập loạn nhịp rồi…
Một tay Hàn Lăng Nhiên luồn xuống, tách tách rộng hai chân ta, sau đó hông hắn dường như đẩy đẩy một chút, có cái gì đó cường bạo, cứng ngắc và nóng giẫy, thậm chí còn nóng hơn da hắn đang cố len vào bên trong ta. Mới đầu chỉ là đâm vào một chút, nhưng ta đã cảm thấy một nỗi đau đớn khủng khiếp bắt đầu ập đến, ta lập tức giật mình thanh tỉnh.
Ta, là đang làm cái chuyện gì với hắn? Ta sợ hãi đến cứng ngắc, hoàn toàn kinh hoảng.
- Lạc Nhi … thả lỏng một chút mới được…! – Ta nghe bên tai thanh âm của kẻ tà ác Hàn Lăng Nhiên, khàn đặc và nồng đậm tình dục…
Mãnh vật cố xông tới, hắn sau lưng ta đột nhiên vuốt ve, nhằm để ta mềm người trở lại. Nhưng dĩ nhiên với sự sợ hãi dâng cao, tất cả những gì ta phản ứng là đột ngột cắn mạnh vào vai hắn, hai tay cố đẩy hắn ra khỏi người…
Ta điên rồi sao? Nãy giờ bị hắn dụ hoặc đến bước này…
- Tránh ra, mau tránh khỏi ta! – Ta hét lớn.
Hắn gương mặt cũng mê mị, đỏ bừng vì dục vọng cũng như hơi men, buông ta ra một lát, nghi hoặc nhìn ta…
- Lạc Nhi, Lạc Nhi, đừng quấy phá, ta sẽ cố không khiến ngươi tổn thương… – Hắn không tỉnh táo nói, muốn vồ lấy ta một lần nữa.
Một tiếng chúa chát vang lên, ta trước hết tát hắn một cái mạnh, lùi lại về sau, túm lấy tấm mền bao bọc cơ thể lại.
- Hàn Lăng Nhiên, ta đánh cho ngươi thanh tỉnh! Đừng chạm vào ta!
Hắn bị một cái tát của ta, thoạt đầu là tự gõ gõ vào đầu mình, hàng lông mày nhăn lại. Một vài giây sau, đôi mắt mông lung của hắn chợt lóe sáng, đôi mắt thâm sâu đáng sợ như bình thường… Hắn tỉnh lại rồi…
- Mau ra khỏi đây! – Ta lạnh lùng.
Hắn quét mắt qua bối cảnh một lượt rồi dừng lại trên người ta:
- Đây là chuyện gì…?
- Ngươi say rượu loạn tính, mau cút khỏi đây!
Không gian yên lặng đáng sợ, giống như trời xanh yên ả trước ngày bão. Hàn Lăng Nhiên sau đó tàn nhẫn cười:
- Ta dù say nhưng cũng không làm việc sai mục đích… – Nói rồi không nhanh không chậm tiến đến – Tỉnh táo xem ra tốt hơn chăng?
- Hà cớ… phải làm thế? – Khóe mắt ta nhìn hắn chán ghét, trong lòng vốn đã dâng lên nỗi sợ hãi một lần nữa.
Cho dù trên võ đài trực tiếp đối mặt với hắn, ngay cả khi nhận ra mình đã thua cuộc, ta cũng không hề run rẩy, cớ sao bây giờ lại cảm thấy kinh hoàng đến thế?
- Đừng quên hiện trạng của ngươi, Tuyết Lạc, mọi thứ đã thay đổi rồi… – Hắn kéo ta lại, bàn tay cố bài trừ tấm mền ta đang quấn chặt – Không phải ta đã nói với ngươi, mọi thứ trên đời đều phải trả giá và chấp nhận trách nhiệm? Đối với ngươi, từ nay về sau tốt nhất yên lặng nằm trong lòng bàn tay ta…
Tấm mền một hồi co kéo cuối cùng cũng bị lấy ra, ánh mắt Hàn Lăng Nhiên như trước dày đặc dục vọng sở hữu… Hắn biết trước ta dù nhẫn tâm cũng không thể hi sinh đến ngoại công và toàn bộ gia tộc, đối với mẫu thân trên cao làm ra chuyện bất nghĩa bất hiếu…
Tại sao năm xưa ta không nghĩ rộng hơn mà dự trù cách uy hiếp hắn bằng Bích Song thái hậu? Thậm chí là cả Hàn Hương Nguyệt…
Trong lòng ta mệt mỏi, trong cuộc chiến dai dẳng này, không ngờ có một ngày phải để mất không phải là một vài thuộc hạ mà chính bản thân mình vào tay địch…
Hàn Lăng Hiên lại bắt đầu trên người ta xâm đoạt, lúc này tỉnh táo cảm thấy mỗi cái hắn động chạm vào thực ghê rợn đến đâu, mà hắn cũng không còn từ tốn, cố tình mạnh tay khiến ta đau…
…
…
Một hồi ta cứng ngắc, hắn xem như không còn bao nhiêu kiên nhẫn, ta nghe thấy tiếng thở và nhịp tim dồn dập của hắn…
Ta vờ như bám vào người hắn, thực tế là bàn tay mỗi chút mỗi chút sờ loạn trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn… Nơi nào chân khí tụ nhiều nhất? Nếu đó là tử huyệt, điểm trúng ta có cơ hội không?!…
- A! – Ta bất ngờ kêu lên, hai mày nhíu chặt.
Có dị vật đột nhiên đâm chọc vào hạ thân khô khốc buộc chặt. Không đợi ta định thần, hắn tàn ác nhét thêm một ngón tay nữa khiến cơ thể ta đau nhức vô cùng. Ánh mắt hắn đáng sợ, miệng thâm độc cười:
- Tuyết Lạc, ngươi muốn biết tử huyệt của bản đế? Nó vốn không ở trên người ta.
Không ở trên người hắn thì ở đâu, theo lý thuyết làm sao có thể đem chân khí tụ ở ngoài? Ta chính là không hiểu. Không kịp suy nghĩ, thân thể đã lo đối phó với sự hung bạo của hắn.
- Nữ nhân nguy hiểm ở chỗ, trên giường cũng có thể tính toán sao? – Hắn đột nhiên rút cả hai ngón tay ra rồi lại đột ngột đâm vào, đem lại cảm giác đau và căng rát vô cùng.
Ta nhíu mày, cắn răng gắng sức chịu đựng, hắn nhàn nhạt nói bên tai ta:
- Năm vạn năm trước, một lần trở về từ cõi chết, đã vốn không còn tử huyệt đó… Hàn Lăng Tuyết, lần cuối cùng bản đế nhắc ngươi, đừng vọng tưởng phản bội tiêu diệt ta.
- Đừng mất thời giờ nữa… – Ta cũng tàn nhẫn đáp lại – Mau làm nhanh thỏa mãn thú tính của ngươi rồi cút đi!
Ta biết rằng, dù hắn kích thích như thế nào, thân thể và trái tim của ta vẫn mãi khô khan, không thể tiếp nhận. Vậy thì làm nhanh một loáng còn hơn, đằng nào cũng là chịu đựng…
- Muốn uống rượu phạt!
Hắn nói, không ngờ sau câu nói không phẫn nộ đó là cả sự trả thù dai dẳng. Hắn bỗng rời khỏi ta, thản nhiên ngả người dựa vào tường vách, âm hiểm nói:
- Muốn vậy thì tự mình tới đi!
Ta ném một cái gối, hắn khẽ tránh.
- Hàn Tuyết Lạc, ta không đùa giỡn… – Ánh mắt hắn nồng đậm, cả dục vọng, cả ác ý dọa người – Không phải ngươi rất nhiều việc có thể làm sao? Bản lĩnh đối mặt với ta lúc này còn không đủ, ngươi làm sao thắng được ta? Muốn diệt ta, ngươi phải nhẫn tâm hơn nữa, nhẫn tâm với chính cả bản thân mình… Ngươi biết không, kẻ có thể chà đạp lên bản thân mình mà không đau khổ thì mới có thể chà đạp lên kẻ khác…
Năm vạn năm qua, ta tuyệt nhiên chỉ học cách lợi dụng, chà đạp, nhẫn tâm với người khác nhưng hắn lại tự nhẫn tâm và chà đạp lên chính bản thân hắn sao? Đó là lý do tại sao, ta đến cùng vẫn kém hắn một nước sao?
Cũng là thất thân, làm một lần với nhiều lần có gì khác nhau? Ngày hôm nay mất đi tấm thân, vĩnh viễn sau này không thể bị uy hiếp như vậy…
Lần đầu tiên ta giết người, cũng có cảm giác tương tự, sau đó mỗi lần giết người, dần dần thành vô cảm, xuống tay không hối tiếc sợ hãi…
Ta dần dần đến, không nhìn vào gương mặt hắn, không bận tâm đến chuyện gì khác, quá khứ, ân tình oán hận đều vứt lại phía sau, trấn an bản thân, không hoảng sợ, không hổ thẹn…
Hắn nhìn ta không rời, ta biết kiên nhẫn của hắn cũng sắp đến giới hạn… Nhiều vạn năm trước, ta từng ảo tưởng tìm kiếm ở ánh mắt đó một chút chân tình còn sót lại…
Ta trước hết nhắm mắt ngồi lên chân hắn, chống tay lên bụng hắn… Nâng người lên, run rẩy mò mẫm. Vẫn rất khó để chấp nhận chuyện này, mẫu thân ta từng đau khổ nói rằng, một nam nhân hoan ái với nữ nhân không nhất thiết vì yêu, hai cơ thể dù có kết hợp nhưng linh hồn vẫn lạc lõng…
Tìm đường lối, từng chút một thử nhấn hạ thân xuống, ngay từ lúc quái vật hung hãn bỏng rát của hắn mới xuyên một chút vào ta, ta đã đau đến mức không chịu nổi… Dục vọng của hắn quá lớn, sự nhẫn tâm của hắn cũng vô biên, còn cơ thể ta chẳng thể nào tiếp nhận được… Cửa huyệt khô khốc, tuyệt nhiên không thể dễ dàng dung nạp nữa… thoáng qua suy nghĩ muốn bỏ chạy… Hạ thấp cơ thể thêm một chút nữa, cảm thấy bản thân sắp nứt vỡ đến nơi, vô thức sống mũi cay cay, mắt ướt, lệ chỉ chờ rớt xuống…
Những giọt lệ lặng lẽ rớt xuống bụng dưới của hắn, không phải chỉ là do cơ thể đau, trong lòng dù tự nhắc mình phải lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng mơ hồ nhức nhối…
Hắn thở ra một hơi thở nặng nhọc khó chịu, sự chần chừ của ta với hắn cũng như một sự dày vò…Hàn Lăng Nhiên hai tay túm lấy eo nhỏ của ta, không báo trước ấn mạnh xuống, chỉ một nhát dứt khoát kinh hoàng, mãnh vật xỏ xuyên qua tất cả…
Có tiếng thở ra của hắn, có tiếng thét hoảng loạn vỡ vụn của ta, dưới hạ thân ta còn có âm thanh xé rách, đau phế tâm can.
Ta đau đến mức không trụ nổi nữa, cũng không thể bận tâm được điều gì, ngã gục vào người hắn, cổ họng muốn nức nở… Dưới hạ thân, máu tươi thành dòng ấm áp chầm chậm, lặng lẽ chảy xuống…Ta rõ mồn một cảm nhận được dục vọng của hắn còn kinh hoàng hơn cả một thanh kiếm đâm sắc bén vào ta… Không chỉ cái lá chắn trinh tiết nào đó bị phá đi, phải chăng từng vách thịt cũng nứt vỡ rồi… Hạ thân rất trướng căng, chỉ muốn bài xích dị vật của hắn, không chỉ bởi nơi đó chặt chẽ khô khốc mà còn vì một trái tim không thể tiếp nhận…
Ta từng vô tình lật qua một vài cuốn sách không công khai, trong đó có viết khi làm chuyện hoan ái này, lần đầu sẽ đau, nhưng không viết đến mức đau kinh hoàng như này… Phải chăng cơ thể của ta khác với bình thường một chút… Giao Long năm đó nói ta có nhiều điểm không giống bình thường, cho nên y vẫn luôn thèm khát ta…
- Lạc Nhi… – Ta nghe thấy tiếng rít của Hàn Lăng Nhiên qua kẽ răng, âm điệu của hắn nhiều phần chật vật – Tại sao… ngươi chặt đến vậy…
Hắn một tay phía sau lưng ta vuốt ve dọc sống lưng, một tay luồn xuống xoa nắn chỗ hai thân thể kết hợp… Hàn Lăng Nhiên thở nặng nhọc, âm điệu vừa khàn đục vừa khó chịu:
- Đừng buộc chặt ta như vậy… mau thả lỏng! – Hắn sai khiến.
Cảm thấy hơi thở của hắn nóng rực sát bên tai, Hàn Lăng Nhiên cố gắng dụ hoặc ta, mong đợi sự xâm chiếm này sẽ dễ dàng hơn… Hắn lại đem cổ, vai và ngực ta tỉ mỉ cắn mút…
Ngoài đau ra, ta chỉ có oán hận… Không nên dông dài nữa, sự tra tấn này tốt nhất là mau kết thúc… Ta biết dù hắn làm gì, hôn ta hay âu yếm ta, cõi lòng và thân thể ta cũng không thể dễ dàng tiếp nhận hắn, cũng là đau, vậy thì nhanh còn hơn…
- Đừng dông dài, kẻ kinh tởm kia, mau làm nhanh!
- Xem ra đúng là ngươi chán ghét ta đến vậy…
Hắn đem ta đẩy ngã xuống giường, như cũ đè lên ta. Ta hận mình không thể ngất đi, đành với lấy một mảnh chăn, đưa lên miệng cắn chặt lấy…
Dục vọng của hắn trong người ta càng lớn kinh hoàng, giống như muốn đem cả ta nổ tung… Những giọt mồ hôi trên trán hắn thành từng dòng nhỏ xuống, có vẻ như hắn không thể nhẫn nại, dù chỉ thêm một giây.
Hắn dùng sức cố rút ra một chút rồi lại cố chậm rãi đâm vào, hai ba lần vẫn thật khó khăn… Tra tấn nhau như vậy không khoái hoạt gì, tại sao hắn không bỏ cuộc đi?
Sau đó, thấy hắn rút khỏi ta hoàn toàn, ta thở nhẹ nhõm ra một hơi… Thấy hắn bước xuống giường, ta mừng thầm trong lòng, hắn cuối cùng cũng buông tha cho ta… Một kẻ như ta không làm hắn cảm thấy lạc thú…
Nào ngờ sau một thoáng hắn quay lại, cầm theo một cái lọ…. Đây là cái gì? Ta rụt người né tránh, đó là thứ gì để đối phó với ta chứ? Hàn Lăng Nhiên, hắn không buông ta cho ta… Tác phong của hắn chính là không làm chuyện dở dang, hắn nhất định ra tay đến cùng sao?
- Không, không, ngươi cút đi! – Ta co chặt người lại, di chuyển lùi về phía sau, cảm thấy bên dưới thân thể còn đang đau vô cùng.
- Không muốn thuận theo, ta vẫn bất chấp làm, lúc đó ngươi càng khổ sở.
Hắn bắt lấy cổ chân ta kéo lại, một lần nữa chèn ép ta. Ngón tay hắn đem thứ tinh dầu quái dị đó bôi xung quanh hạ thân ta, chất lỏng nhơn nhớt chảy cả vào mật huyệt, mát lạnh xoa dịu đi một phần đau nhức… Dược chất từ từ ngấm, giống như đánh lừa giác quan, trong chốc lát dần dần khiến ta mất đi cảm giác đau, không còn cảm thấy chuyện gì…
Hắn lại giữ chặt ta xuống, động thân tiến vào, tuy vẫn chặt chẽ nhưng nhờ dược vật, lối đi trơn tru hơn, có thể di chuyển được. Hắn lập tức không quan nhượng, từng cái từng cái nông rồi sâu rút ra đâm xuống, hơi thở quẩn quanh ta mỗi lúc một gấp gáp dần. Ta nhất thời không thấy quá đau rát nhưng vẫn rất trướng và khó chịu, chỉ mong cực hình này mau chóng kết thúc…
Ta đem mặt giấu vào trong một góc chăn, chờ đợi qua đi… Quanh tai ta không còn đối thoại, chỉ còn tiếng thở nặng nề của hắn, tiếng thở khó chịu đứt quãng của ta, có cả tiếng hai cơ thể va đập vào nhau khi hắn hung bạo tăng tốc độ, cọt kẹt những tiếng từ giường gỗ đàn hương bị rung chuyển…
Mệt mỏi đến sắp ngất đi, ta vốn không theo kịp tốc độ và sự hung bạo của hắn, cũng không hi vọng cầu xin hắn dừng lại. Nào ngờ hắn lại xốc ta lên, nhất thời lại bị phá ngang con đường dẫn đến hôn mê… Hắn nhất định là muốn tra tấn ta.
Ta phó mặc tất cả, cho đến lúc nghe thấy tiếng hắn thở đột ngột gấp, tiếng gầm qua kẽ răng hắn, mãnh vật trong cơ thể ta cũng đã chuyển động kinh hồn nước rút rồi, ta cho rằng sắp kết thúc…
Hàn Lăng Nhiên cuối cùng rút ra, kết thúc rồi sao? Ta thở dài…
Nhưng… Hắn quả nhiên là cầm thú, tuyệt đối là cầm thú. Chưa phải là hết, hắn lật người ta lại, khiến ta một lần nữa quỳ sấp trên giường, giữ lấy hông ta, từ đằng sau lại một lần nữa vọt vào, lại lặp lại quá trình chậm rồi đến nhanh, mãi vẫn không thấy hắn thỏa mãn mà phóng thích ra… Ta không thể chịu nổi nữa, cứ như vậy mà ngất đi…
Ngất lên ngất xuống mấy lần, không biết là đêm hay bình minh, ta thấy bản thân mình vẫn trong tay hắn chà đạp, phải chăng hắn đem mọi ân oán chịu đựng tích lũy trong năm vạn năm để một đợt này thanh lý trên người ta?
Trên giường đến cái bàn trà, rồi lại gần giá treo y phục, cạnh cây cột nhà, rồi lại quay về giường, có lẽ tròn một ngày đêm, ta không nhớ hết hắn đã làm những gì, cũng không đếm nổi rốt cuộc hắn đã làm bao nhiêu lần…
Chỉ nhớ lần cuối cùng, dưới nền đất lạnh, lúc cơ thể ta cảm thấy từng mảnh đã rời ra, hắn một phen đem phóng thích trong người ta, sau đó đứng dậy nhặt y phục, không nói một lời rời đi…
Ta nằm ngổn ngang dưới nền đất, mái tóc xõa tung, hai mắt trơ trơ nhìn bầu trời hoàng hôn qua ô thoáng cửa sổ… Gió lạnh táp vào cơ thể, ta không buồn đứng dậy… Đầu óc trống rỗng một phen…
Ta lại muốn thiếp đi ngay dưới nền nhà, chỉ tiện tay vơ lấy tấm mền gần đó cuộn mình lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.