Nấm Lùn Nghịch Ngợm

Chương 4

Lyn

05/01/2016

- Hắc..hắc..xì…-Đang ăn thì Kiệt bỗng hắt xì làm cho thức ăn trong miệng phụt hết ra ngoài.-Quái lạ, ai đang chửi gì mình thế nhỉ? Chắc mấy thằng cu tội nghiệp ghen tị vì mình …..đẹp trai quá!!! -_-”.

- Ông quản gia, chuẩn bị xe cho cháu.-Sau màn vừa ăn vừa tự sướng đáng xấu hổ kia, Kiệt ăn xong và chuẩn bị đến trường.

Trong khi đó,trên chiếc xe hơi đắt tiền, một chàng trai với ánh mắt nâu cà phê nhắm hờ, mái tóc đen xuề xòa một cách tự nhiên càng làm tăng vẻ đẹp trai của hắn. Khẽ mở mắt, hắn đang suy nghĩ, đúng hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ ra…… những trò nghịch ngợm để chào đón năm học mới. Đôi môi khẽ nhếch lên hắn tạo ra một nụ cười hoàn hảo.

- Thưa thiếu gia,đã đến nơi rồi ạ- Tiếng người tài xế vang lên làm hắn thoát khỏi dòng suy suy nghĩ.

- À, vâng. Mà chú ơi trưa không phải đón cháu đâu. Trưa nay cháu ăn cơm ở nhà bạn, chiều mới về.

- Vâng, chiều tôi sẽ đến đón thiếu gia.

- Chào chú!!!-Đáp vẻn vẻn hai chữ, hắn bước xuống xe và tiến vào ngôi trường danh giá. Vừa vào đến sân trường, không biết bao nhiêu là ánh mắt nhìn về phía hắn, ghen tị có, ngưỡng mộ có, yêu thương cung có,…..Bỏ qua tất cả, hắn bước nhanh về phía khối lớp 10 lầu 2.

Về phía nó, sau khi sử dụng giọng nói oanh vàng trao gửi yêu thương của mình đến anh trai nó hậm hực bước đi tìm lớp học.

- 10A2…10A2…Ở đâu nhỉ? Xem lại nào, đến khối lớp 10 lên cầu thang phía bên tay trái…quẹo phải…..Trời ơi!!! Gì mà rắc rối vậy- Với cái bệnh mù phương hướng, nó tức điên lên, đang chóng mặt tìm lớp thì tiếng nói “trong trẻo” vang lên cắt ngang suy nghĩ của nó.

- CON DỞ KIA!!!! MÀY ĐI SỚM MÀ KHÔNG RỦ TAO.-Chủ nhân của tiếng hét này không ai khác chính là Minh Hạnh.

- TRỜI ƠI!! DỞ ƠI TAO NHỚ MÀY QUÁ!!!- Chưa kịp hoàn hồn vì tiếng hét của hạnh “ hâm hấp” thì một lần nữa nó được chiêm ngưỡng tiếng nói “nhẹ nhàng” của Mỹ Anh- Cô bạn thân như chị em ruột của nó và Hạnh.

-Hì…hì tao xin lỗi mà Hạnh.-Cười xòa với Hạnh, nó quay qua Mỹ Anh đang giọt ngắn, giọt dài vì nó về mà không đi thăm cô.-Ôi…ôi….Mỹ Anh ơi…chu choa tao nhơ mày quá! Nhớ đến phát khóc lun á!!! Coi nè..nè…nước mắt nè-Nó lấy mấy giọt nước trong bình thấm thấm lên mặt giả bộ làm nước mắt trêu tức Mỹ Anh.

- Con quỷ, tao không đùa đâu nhé!!!- Làm mặt hờn dỗi, Mỹ Anh quay qua hướng khác.

- Thui thui, tao xin lỗi mà, Mỹ Anh xinh đẹp, Mỹ Anh tốt bụng, tao nhớ mày nhìu lắm…lắm…lắm…



-Kệ mày……

- Thui,mày tha cho nó đi,dù sao nó cũng có quà cho mình mà phải không Linh “dở”???-Minh Hạnh sau một hồi quan sát cuộc “thương lượng” đầy kịch tính của Linh “dở” và Anh “hâm” cuối cùng cũng lên tiếng và trao cho nó một ánh ánh mắt “đe dọa” sau câu cuối.

- Hả..À…Ờ…Đún..Đúng rồi!! Tao ..có..có…quà cho tụi bây đấy!!! Hê…hê…- Sau khi nhận được ánh mắt “trìu mến” của Hạnh “ngố” nó toát hết cả mồ hôi.

- Nhớ đấy!!! À mà khoan, sao mày đứng đây??? Mày học lớp nào?- Mỹ Anh sau một hồi nói chuyện cũng nhó ra việc quan trọng.

- À đúng rồi!!!Tao không tìm được lớp. Mà tụi mày cũng biết rồi đấy, bệnh của tao. Tao học lớp 10A2, tụi bây biết lớp nào không vậy???

- 10A2?-Cả hai cùng đồng thanh.

-Ừ!

-Tụi tao cũng học 10A2 nè!!!- Đồng thanh tập 2

-Oa, thiệt sao, vậy là lại được học chung với tụi bây rồi!!!

-Okei, lên lớp, chứ chẳng lẽ cứ đứng đây à? – Nói rồi nó kéo Hạnh và Mỹ Anh lên lớp, đi một hồi mới nhớ ra, nó quay sang hai cô bạn…-Lớp ở đâu thế nhỉ???

*Rầm…rầm….bịch….bịch…..* Hai cô té xỉu.

Bước vào lớp học nhìn qua một lượt nó liền chạy tới chỗ anh trai mặt hầm hầm….

- Trương..Minh..Kiệt…

-Gì cưng?



-DÁM LỪA NGƯỜI TA MÀ GIỜ NGỒI ĐÂY NGHE NHẠC À???- Dùng cái giọng nói trời sinh, nó lại trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp.

- Trương Ánh Linh à, em cũng phải thương cho cái già của tui chứ.- Ôm mặt khổ sở, anh nói.

Kiệt vừa nói mọi hoạt động như ngừng lại. Mọi người chạy lại hỏi làm quen, kết bạn với nó.

- Oa..oa…là..Trương Ánh Linh đấy. Người thi vào trường với số điểm gần như tuyệt đối.- Một người bạn trong lớp nói.

- Thiệt sao? Là thiên tài đó à?

- Ngưỡng mộ quá đi.

- Blap…Blap….

Cái tên nó vừa bay ra khỏi miệng của Kiệt, các thành viên trong lớp lại được dịp bàn tán xôn xao.Mọi lời khen ngợi dành cho nó, nó bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường, tất cả học sinh ở đây không ai xa cách với nó, họ đều rất thân thiện, nó bỗng thấy không bơ vơ một mình trong lớp học mới, mọi người trong lớp này dù giàu hay nghèo đều rất thương yêu nhau như một đại gia đình, nó thật may mắn và hạnh phúc khi được học với mọi người ở đây.

Vẩn vơ với suy nghĩ một lúc thì reng…reng…reng…..tiếng chuông vào lớp vang lên liên hồi tụi nó chọn đại một chỗ.

Cô giáo bước vào lớp, tà áo dài tím nhẹ nhàng theo bước chân cô lên bục giảng. Giọng nhẹ nhàng, cô nói cả lớp ngồi xuống. Cô là một giảo viên rất trẻ và xì-tin.

-Chào các em, hôm nay lớp mình có học sinh mới đấy, nào em lên đây giới thiệu đi-Cô giáo nhìn xuống chỗ nó dịu dàng nói.

-Thui..thui...khỏi cô ơi, tụi em làm quen nhau từ đời nào rồi.-Cả lớp nhao nhao.

-Bọn tiểu quỷ, lúc nào cũng nói chuyện với cô như thế. - Mắng yêu mấy đứa học sinh cô quay sang nó-À. cô tên là Hải Hàn ,giảo viên chủ nhiệm lớp 10A2, chào mừng em đến với lớp học siêu quậy.

Nó há hốc mồm, lớp học này đúng là đặc biệt, từ học sinh đến giảo viên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nấm Lùn Nghịch Ngợm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook