Chương 7
Lyn
05/01/2016
Cả lớp nó đang ăn thì một đám người đi qua…
-Á..-Một thứ chất lỏng màu cam cam đang loang lổ tren chiếc áo đồng phục màu trắng của nó.
-À…à…xin lỗi nhé!!! Tôi lỡ tay-Giọng một cô gái vang lên trong trẻo và có một chút gì đó chua ngoa..Cô ta xinh đẹp với mái tóc đỏ và làn da trắng nõn ( không biết là da thật hay phấn..), cô ta đi cùng một vài cô bạn và cậu bạn nữa, nó để ý thấy trên áo cô ta phù hiệu ghi là lớp 10A1-lớp “con nhà giàu”.
-Ừm, không sao đâu, mấy bạn nhớ cẩn thận hơn nhé!!!-Nó tay vẫn lau đi chỗ bị nước sốt cà chua thấm vào rồi nói với cô gái.
-Bạn không nên lau nữa, mình nghĩ như vậy sẽ hợp với bạn hơn để bạn hợp với cái lớp này ha…ha…ha…-Cô ta nói rồi cười lớn đi mất để lại nó đang ngơ ngác còn ba mươi mốt khuôn mặt còn lại đen như mực.
- Thêm lớp 10A1 vào danh sách chịu chung trong cái kế hoạch của tụi mình nữa đi, dám coi thường lớp này hả, không giàu có thì sao chứ, hỏi coi bên tụi nó có ai học giỏi bằng tụi mình không..!!!-Hùng bức xúc lên tiếng.
-Okei…tôi không thể chịu nổi rồi, tức quá!!!-Hiền lên tiêng tức giận…
-Tui cũng bực lắm, thui ăn đi ha, ăn mới có sức chiến đấu chứ.-Sau một hồi suy nghĩ, nó cũng hiểu ra mọi chuyện và tức giận không kém, tuy nhiên nó là người biết suy nghĩ nên dỗ ngọt cho ba mươi mốt cái đầu còn lại hả hỏa không thì cháy căn-tin mất. Và nó đang đói nên phải bảo mấy mươi con người bình tĩnh mà ăn chứ nhìn mặt tụi nó như vậy nó hết muốn ăn rồi. Nghe nó nói thế, mọi người tuy tức giận cũng nguôi ngoai phần nào và tiếp tục ăn. Giờ giải lao kết thúc, lớp nó lên lớp và tiếp tục việc học ‘nhàm chán’.
Reng…reng…reng….Tiếng chuông báo hết giờ là lúc sân trường đang vắng lặng trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.
-Này, những ai được phân công rồi thì nhớ chuẩn bị nhé!!!Mai đi sớm đấy.-Tiếng nó oang oang.
-Biết rồi, mà mày nhớ nhé!!! Mày mới là đứa thích làm đầu bếp nướng cháy cái nhà luôn ấy.-Mỹ Anh nói rồi khoác tay Minh Hạnh chạy vèo….
-Mày nói gì á con kia….đứng lại coi con điên…..-Nó bực tức hét to làm cả lớp không nhịn được cười.
Nó đỏ mặt rồi chạy ra khỏi lớp lấy xe đi về. Đạp xe trên con đường nó nhẩm nhẩm một vài câu hát tiêng anh rồi nở một nụ cười hút hồn. Đi ngang qua con hẻm vắng….
<< Mày lì à, giờ sao không có tụi nó coi mày làm được gì? >>-Một giọng nói hống hách vang lên…..
<< Quả là rất nhục đó, đường đường là đại ca trường Z mà lại đánh lén một tên công tử quèn như tao sao??? Đúng là nực cười…>>-Nạn nhân giọng nói yếu ớt nhưng có vẻ khinh khỉnh và coi thường…
<< Mày…….>>- Tên đại ca đang định nói gì đó thì ‘bốp’ hắn lãnh nguyên một cú đấm trên mặt. Hắn mất thăng bằng rồi tức giận quay mặt lại. Bọn đàn em hắn thì bàng hoàng và sợ hãi thay cho cái tên vừa tặng hắn một cú đấm, mà tên đó không ai khác chính là nó. Khi nghe tiêng nói trong con hẻm vắng thì nó không thoát khỏi tính tò mò, dựng xe đạp qua một bên, nó vào nghe ngóng tình hình (thực ra là lắm chuyện ). Khi tên đại ca chuẩn bị tiếp tục giáng cú đấm trời giáng của mình xuống người con trai nằm sõng soài dười đất thì tính anh hùng trong nó nổi dậy và…….(các bạn biết rồi đấy)
-Mày là đứa nào mà dám đấm bổn thiếu gia.-Tên đó quay mặt lại thì bắt gặp thân hình nhỏ nhắn của nó. Hắn rất đẹp, một vẻ đẹp ác quỷ không giống với vẻ đẹp thiên thần của Đức. Thế là máu mê trai của nó lại trỗi dậy.
-Tôi xin lỗi, tại thấy con ruồi trên mà của anh. Anh đẹp trai ơi, sao anh đánh cái anh ở kia vậy???-Nó cúi xuống rồi ngẩng lên với ánh mắt long lanh.
-Liên quan đến cô??? Dám đánh bổn thiếu gia cơ đấy,gan thật. May cho cô là tôi không thích đôi co với con gái, ra chỗ khác chơi.-Hắn bực tức lên tiếng.
-Vậy à? Vậy thì tôi nói cái này này??? Anh ghé tai lại đây tôi nói nghe??? – Nó làm ra vẻ bí mật rồi vẫy vẫy tên đại ca.
-Đã bảo không rảnh, mày ra chỗ khác chơi không???-Hắn như không chịu nổi nó hét lên.
-Anh không nghe thì đừng có mà hối hận nhé!!!
-Nói gì??? Nói đại đi.
-À thì…sau…sau lưng anh..có…
-Có gì?? Nói đi.
-CON SÂU….
-Á…á….á…..á…….-tiếng hét vang trời của hắn vang lên.
-Chạy thôi còn đứng đó làm gì.- Nói rồi nó kéo tên nạn nhân ngơ ngác từ nãy giờ chạy thục mạng.
-Còn đứng đó làm gì??? Bắt nó lại cho tao-Hắn bực tức kêu đám đàn em làm chúng giật mình chạy theo tán loạn. Hắn đang tức giận thì bỗng nhìn thấy một tấm thẻ, nhặt lên hắn nheo mắt, rồi nhếch mép tạo thành một nụ cười hoàn hảo- Cô gan lắm, dám chọc giận Cao Phong thiếu gia, coi tôi trừng trị cô như thế nào, Trương Ánh Linh……
-Hộc…hộc….này, cậu không sao chứ???- Kéo tên con trai chạy xa một đoạn nó dừng lại để thở và hỏi thăm cậu con trai.
-Tôi không sao đâu, cậu giây vào hắn là rắc rối to đấy..-Tên con trai đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn yếu.
-Tôi không sao đâu??? Nhà cậu ở đâu vậy, tôi đưa cậu về.-Nó lo lắng hỏi.
-Thôi được rồi, tôi tự về được,cảm ơn cậu nhiều.-Hắn mỉm cười với nó rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
-Cậu có thể tự về được sao?
-Ừm cậu nhìn kìa-Cậu ta nói rồi chỉ tay về phía một chiếc ô tô đắt tiền đang lao đến.
-Thưa thiếu gia….-Một người mặc áo đen xuống xe cung kính nói với cậu.
-Ừm được rồi.-Cậu nói với tên mặc áo đen rồi quay sang nó-Tôi về đây, cảm ơn cậu nhiều nhé!!! Tên tôi là Trần Thiếu Minh, rất vui được làm quen.
-Còn tôi là Trương Ánh Linh cũng rất vui được làm quen với cậu. Thui cậu về đi không chú kia đợi.-Nó nói rồi tạm biệt cậu, cậu cũng tạm biệt lại nó và bước lên xe đi mất, nó bỗng nhớ ra gì đó, ngó lên chiếc đồng hồ đeo tay xinh xắn.
-Á…Á…TRỄ RỒI, VỀ SẼ BỊ ÔNG ANH MẮNG CHẾT MẤT…..-Nó nói rồi leo lên chiếc xe đạp của nó dựng gần chỗ hẻm và bắt đầu cuộc đua ngoạn mục.
-Á..-Một thứ chất lỏng màu cam cam đang loang lổ tren chiếc áo đồng phục màu trắng của nó.
-À…à…xin lỗi nhé!!! Tôi lỡ tay-Giọng một cô gái vang lên trong trẻo và có một chút gì đó chua ngoa..Cô ta xinh đẹp với mái tóc đỏ và làn da trắng nõn ( không biết là da thật hay phấn..), cô ta đi cùng một vài cô bạn và cậu bạn nữa, nó để ý thấy trên áo cô ta phù hiệu ghi là lớp 10A1-lớp “con nhà giàu”.
-Ừm, không sao đâu, mấy bạn nhớ cẩn thận hơn nhé!!!-Nó tay vẫn lau đi chỗ bị nước sốt cà chua thấm vào rồi nói với cô gái.
-Bạn không nên lau nữa, mình nghĩ như vậy sẽ hợp với bạn hơn để bạn hợp với cái lớp này ha…ha…ha…-Cô ta nói rồi cười lớn đi mất để lại nó đang ngơ ngác còn ba mươi mốt khuôn mặt còn lại đen như mực.
- Thêm lớp 10A1 vào danh sách chịu chung trong cái kế hoạch của tụi mình nữa đi, dám coi thường lớp này hả, không giàu có thì sao chứ, hỏi coi bên tụi nó có ai học giỏi bằng tụi mình không..!!!-Hùng bức xúc lên tiếng.
-Okei…tôi không thể chịu nổi rồi, tức quá!!!-Hiền lên tiêng tức giận…
-Tui cũng bực lắm, thui ăn đi ha, ăn mới có sức chiến đấu chứ.-Sau một hồi suy nghĩ, nó cũng hiểu ra mọi chuyện và tức giận không kém, tuy nhiên nó là người biết suy nghĩ nên dỗ ngọt cho ba mươi mốt cái đầu còn lại hả hỏa không thì cháy căn-tin mất. Và nó đang đói nên phải bảo mấy mươi con người bình tĩnh mà ăn chứ nhìn mặt tụi nó như vậy nó hết muốn ăn rồi. Nghe nó nói thế, mọi người tuy tức giận cũng nguôi ngoai phần nào và tiếp tục ăn. Giờ giải lao kết thúc, lớp nó lên lớp và tiếp tục việc học ‘nhàm chán’.
Reng…reng…reng….Tiếng chuông báo hết giờ là lúc sân trường đang vắng lặng trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.
-Này, những ai được phân công rồi thì nhớ chuẩn bị nhé!!!Mai đi sớm đấy.-Tiếng nó oang oang.
-Biết rồi, mà mày nhớ nhé!!! Mày mới là đứa thích làm đầu bếp nướng cháy cái nhà luôn ấy.-Mỹ Anh nói rồi khoác tay Minh Hạnh chạy vèo….
-Mày nói gì á con kia….đứng lại coi con điên…..-Nó bực tức hét to làm cả lớp không nhịn được cười.
Nó đỏ mặt rồi chạy ra khỏi lớp lấy xe đi về. Đạp xe trên con đường nó nhẩm nhẩm một vài câu hát tiêng anh rồi nở một nụ cười hút hồn. Đi ngang qua con hẻm vắng….
<< Mày lì à, giờ sao không có tụi nó coi mày làm được gì? >>-Một giọng nói hống hách vang lên…..
<< Quả là rất nhục đó, đường đường là đại ca trường Z mà lại đánh lén một tên công tử quèn như tao sao??? Đúng là nực cười…>>-Nạn nhân giọng nói yếu ớt nhưng có vẻ khinh khỉnh và coi thường…
<< Mày…….>>- Tên đại ca đang định nói gì đó thì ‘bốp’ hắn lãnh nguyên một cú đấm trên mặt. Hắn mất thăng bằng rồi tức giận quay mặt lại. Bọn đàn em hắn thì bàng hoàng và sợ hãi thay cho cái tên vừa tặng hắn một cú đấm, mà tên đó không ai khác chính là nó. Khi nghe tiêng nói trong con hẻm vắng thì nó không thoát khỏi tính tò mò, dựng xe đạp qua một bên, nó vào nghe ngóng tình hình (thực ra là lắm chuyện ). Khi tên đại ca chuẩn bị tiếp tục giáng cú đấm trời giáng của mình xuống người con trai nằm sõng soài dười đất thì tính anh hùng trong nó nổi dậy và…….(các bạn biết rồi đấy)
-Mày là đứa nào mà dám đấm bổn thiếu gia.-Tên đó quay mặt lại thì bắt gặp thân hình nhỏ nhắn của nó. Hắn rất đẹp, một vẻ đẹp ác quỷ không giống với vẻ đẹp thiên thần của Đức. Thế là máu mê trai của nó lại trỗi dậy.
-Tôi xin lỗi, tại thấy con ruồi trên mà của anh. Anh đẹp trai ơi, sao anh đánh cái anh ở kia vậy???-Nó cúi xuống rồi ngẩng lên với ánh mắt long lanh.
-Liên quan đến cô??? Dám đánh bổn thiếu gia cơ đấy,gan thật. May cho cô là tôi không thích đôi co với con gái, ra chỗ khác chơi.-Hắn bực tức lên tiếng.
-Vậy à? Vậy thì tôi nói cái này này??? Anh ghé tai lại đây tôi nói nghe??? – Nó làm ra vẻ bí mật rồi vẫy vẫy tên đại ca.
-Đã bảo không rảnh, mày ra chỗ khác chơi không???-Hắn như không chịu nổi nó hét lên.
-Anh không nghe thì đừng có mà hối hận nhé!!!
-Nói gì??? Nói đại đi.
-À thì…sau…sau lưng anh..có…
-Có gì?? Nói đi.
-CON SÂU….
-Á…á….á…..á…….-tiếng hét vang trời của hắn vang lên.
-Chạy thôi còn đứng đó làm gì.- Nói rồi nó kéo tên nạn nhân ngơ ngác từ nãy giờ chạy thục mạng.
-Còn đứng đó làm gì??? Bắt nó lại cho tao-Hắn bực tức kêu đám đàn em làm chúng giật mình chạy theo tán loạn. Hắn đang tức giận thì bỗng nhìn thấy một tấm thẻ, nhặt lên hắn nheo mắt, rồi nhếch mép tạo thành một nụ cười hoàn hảo- Cô gan lắm, dám chọc giận Cao Phong thiếu gia, coi tôi trừng trị cô như thế nào, Trương Ánh Linh……
-Hộc…hộc….này, cậu không sao chứ???- Kéo tên con trai chạy xa một đoạn nó dừng lại để thở và hỏi thăm cậu con trai.
-Tôi không sao đâu, cậu giây vào hắn là rắc rối to đấy..-Tên con trai đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn yếu.
-Tôi không sao đâu??? Nhà cậu ở đâu vậy, tôi đưa cậu về.-Nó lo lắng hỏi.
-Thôi được rồi, tôi tự về được,cảm ơn cậu nhiều.-Hắn mỉm cười với nó rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
-Cậu có thể tự về được sao?
-Ừm cậu nhìn kìa-Cậu ta nói rồi chỉ tay về phía một chiếc ô tô đắt tiền đang lao đến.
-Thưa thiếu gia….-Một người mặc áo đen xuống xe cung kính nói với cậu.
-Ừm được rồi.-Cậu nói với tên mặc áo đen rồi quay sang nó-Tôi về đây, cảm ơn cậu nhiều nhé!!! Tên tôi là Trần Thiếu Minh, rất vui được làm quen.
-Còn tôi là Trương Ánh Linh cũng rất vui được làm quen với cậu. Thui cậu về đi không chú kia đợi.-Nó nói rồi tạm biệt cậu, cậu cũng tạm biệt lại nó và bước lên xe đi mất, nó bỗng nhớ ra gì đó, ngó lên chiếc đồng hồ đeo tay xinh xắn.
-Á…Á…TRỄ RỒI, VỀ SẼ BỊ ÔNG ANH MẮNG CHẾT MẤT…..-Nó nói rồi leo lên chiếc xe đạp của nó dựng gần chỗ hẻm và bắt đầu cuộc đua ngoạn mục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.