Chương 32: Hacker Mt
Lyn
19/08/2016
Sau khi chào bác Dương xong, tụi nó lên xe và phóng vụt đi. Và địa điểm tiếp theo chính là…Nhà hàng…
Bước chân vào nhà hàng sang trọng, tụi nó thu hút biết bao ánh nhìn. Anh phục vụ thấy vậy chạy ra, đưa thực đơn cho tụi nó.
-Mời quý khách chọn món!
-Cho tôi tám phần tôm hùm, lẩu hải sản loại lớn, súp cua. Rồi, tao kêu rồi đó. Đến lượt bay.-Minh Hạnh nhìn vào thực đơn nhẹ nhàng nói.
Anh phục vụ chưa kịp ghi thì Mỹ Anh tiếp lời.
-Cho thêm ba phần thịt nướng loại lớn, tám li pepsi, ăn xong cho thêm tám phần bánh plan Pháp.
-Còn nữa, còn nữa, cho thêm một đĩa mì spaghetti to nha.
-Và một pizza loại lớn nữa.-Đức chưa nói xong thì Kiệt chen lời.
Hơ hơ, bốn à không, năm khuôn mặt xanh mướt như tàu lá chuối. Anh phục vụ xanh mặt ghi ghi chép chép hết đống đồ ăn, còn…bốn nười còn lại xanh mặt tính số tiền phải trả cho bữa ăn… 0_0”
-Còn anh chị thì sao ạ?-Sau khi hi chép xong, anh phục vụ toát mồ hôi quay sang chỗ nó, hắn, Tuấn và Mỹ Anh, thì bắt gặp bốn khuôn mặt xám ngoét lắc đầu nguầy nguậy.
Đợi anh phục vụ đi khuất, Hạnh nhẹ nhàng nhìn hắn.
-Sao thế Phong? Mày không tham ăn như con lùn nhưng không đến nỗi nhìn đói để giữ eo như Nhi chứ?
-Hơ hơ…-Hắn cười nụ cười méo mó, bên cạnh, nó đỏ mặt vì tức giận.
-Ăn như heo là sao hử con kia?
-Hơ hơ, mày nói chỉ có chuẩn Hạnh ạ. Nhưng mà sao Nhi cũng bảo ăn kiêng mà? Cái thực đơn nó gọi hình như có hơi…
Câu nói của Đức làm cơn tức giận của nó lên tới level max, nhưng chưa kịp tức giận đến đỉnh điểm, nó lại để ý đến vế sau hơn.
-À, hôm nay có đồ ăn chùa mà. Ngu gì khôn ăn chứ.
Nhi trả lời ngon nghẻ làm hắn, nó, Tuấn và Mỹ Anh như hóa đá. Bốn con người nhìn nhau hội ý.
“Hờ hờ, thánh nào chính là người nghĩ ra trò chơi thua phải mời bữa trưa đội còn lại thế?”
Sáu ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng của nó. Nó toát mồ hôi hột…
-Từ từ, làm gì mà căng thế…Từ từ tính…
-Tính cái con khỉ. Mày nhìn cái đống đồ ăn kia rồi tính…tiền…kìa!!!-Mỹ Anh “nhẹ nhàng” nói.
-Tụi bay bình tĩnh coi…ai bỉu tại tên kia đang yên đang lành chạy sang chỗ tao chứ bộ.-Nó oan ức rồi chỉ sang bên hắn.
-Ê…ê…ăn nói cẩn thận à…ai bảo tôi tự nhiên chạy đến chạy đến chỗ cô, tại dây giày cô tuột tôi tốt bụng nhắc nhở ý.-Hắn cãi.
-Ơ…nhưng….nhưng…à đúng rồi. Lúc đầu ai chẳng đồng ý, giờ nói ai.
Ặc, cả bọn cứng họng sau câu nói của nó.
-Thôi thôi, thua thì bao thôi. Cãi nhau cái gì, mất tình đoàn kết.!!!-Nhi nhìn cái đám nhoi nhoi mà mỉm cười nói.
-Đúng rồi, mà yên tâm. Tụi này ăn ít lắm, không tốn lắm đâu.
Mỹ Anh, Kiệt, Đức đồng loạt gật đầu làm nhóm “áo xanh” xanh mặt. Ít ư…???
Và khi thức ăn được dọn ra, đồng loạt không mời mà tám con người lao vào…ăn như điên. Vì sao ư? Lí do rất đơn giản. Bên được ăn chùa: Lâu lâu mới được một lần, ăn cho đã. Bên bị chi: Đã trả tiền rồi thì phải ăn cho thật đáng, xông lên. Thế là chẳng mấy chốc bàn ăn chỉ còn lại đĩa, ly, chén,…
-Hơ…no quá!!!-Bước ra khỏi nhà hàng, Kiệt ngáp một cái rõ to.
-Làm ơn khép cái miệng lại đi. Trông khiếp quá!-Hạnh vừa nhìn vừa nhăn mặt nói.
-Kệ nó đi. Mà mày không thấy có gì lạ à?-Đức hỏi.
-Có thấy, chính là không gian yên ắng khác thường.
Nhi nói rồi cả bọn đống loạt quay về phía bốn đứa vừa phải tính tiền. Cả bốn mặt nhăn nhúm, khóc không ra nước mắt, ôi, my money. Nhìn hề thôi rồi.
Tối hôm đó, tại căn phòng có biển treo hai chữ “Nấm lùn” có một con người đang lăn qua, lăn lại trên chiếc giường thân iu.
-Hời ơi, chán tóa vậy nè. Sao dạo này không có tin tức gì mới hết vậy? Chẳng hạn như diễn viên T bị vướng vào xì-căn-đan, Thành phố M bị lũ lụt, anh A và chị B chia tay nhau, mối tình tan vỡ…(Toàn tin xấu) , kéo lên kéo xuống toàn mấy tấm hình sefile với mấy tin cũ xì. Face với chả book, chán như con gián.
Đang tự sướng, thì “ting” nó có tin nhắn, hí ha hí hửng mở hộp thư…mặt đen lại:
Hacker MT: “Hê lô!!!”
Nấm lùn sociu: “Tại sao bạn biết nick tôi?”
Hacker MT: “Tôi mà, hihi”
Nấm lùn sociu: “Hờ, vậy chứ có chuyện gì không?”
Hacker MT: “Đâu có gì đâu, đang chán nói chuyện với bạn cho vui ý mà.”
Nấm lùn sociu: “Bạn…và….tôi á? Hình như bạn quên điều gì đó.”
Hacker MT: “Đối với tôi,chỉ khi nào chiến mới là thù, còn bình thường là bạn tất à. Con người tôi nó thân thiện lắm. Hihi”
Nấm lùn sociu: “Hihi, bạn dễ xương thiệt đó. Mà cho mình hỏi cái này, bạn là gái hay trai vậy?”
Hacker MT: “Trai, vô cùng đẹp trai!!!”
Nấm lùn sociu: “Ặc, bạn ảo tưởng quá đi.”
Hacker MT: “Hihi, nói trước ý mờ, con gái 90% thích trai đẹp.”
Nấm lùn sociu: “Thích ngắm thôi. Tôi cũng trong 90% con gái thích ngắm trai đẹp
nè.”
Hacker MT: “Chứ người bạn thích phải như thế nào?”
Nấm lùn sociu: “Định cua tôi hay sao mà hỏi vậy?”
Hacker MT: “Có thể a”
Nấm lùn sociu: “Tiêu chuẩn của tôi cao lắm nhá!!!”
Hacker MT: “Hihi, tôi chấp hết.”
Thế là cả tối hôm đó, nó ngồi vui vẻ chat với người bạn mới. Nó chợt nhận ra, chàng đối thủ này rất có nghĩa khí nha lại còn vui vẻ, thân thiện nữa. Nó thì vui vẻ trong phòng nó, hắn thì cau có nhìn chiếc máy tính trong phòng trước mặt.
-Cái con nhỏ này, có hôn phu rồi mà dám nói chuyện vui vẻ với con trai bên ngoài vậy á hả? Mất hết cả thể diện của mình mà.
Từ khi trộm được cái nick facebook của nó, hắn hí hửng vào phòng mở máy lên, định phá ai dè nhìn được mấy cái tin của nó cùng anh bạn hacker bí ẩn, hắn tức điên, chỉ muốn nhắn một tin phá cái tên em-ti em-tiếc gì đấy. Chỉ sợ nó biết thì nguy, đúng là bực mình mà.
Bước chân vào nhà hàng sang trọng, tụi nó thu hút biết bao ánh nhìn. Anh phục vụ thấy vậy chạy ra, đưa thực đơn cho tụi nó.
-Mời quý khách chọn món!
-Cho tôi tám phần tôm hùm, lẩu hải sản loại lớn, súp cua. Rồi, tao kêu rồi đó. Đến lượt bay.-Minh Hạnh nhìn vào thực đơn nhẹ nhàng nói.
Anh phục vụ chưa kịp ghi thì Mỹ Anh tiếp lời.
-Cho thêm ba phần thịt nướng loại lớn, tám li pepsi, ăn xong cho thêm tám phần bánh plan Pháp.
-Còn nữa, còn nữa, cho thêm một đĩa mì spaghetti to nha.
-Và một pizza loại lớn nữa.-Đức chưa nói xong thì Kiệt chen lời.
Hơ hơ, bốn à không, năm khuôn mặt xanh mướt như tàu lá chuối. Anh phục vụ xanh mặt ghi ghi chép chép hết đống đồ ăn, còn…bốn nười còn lại xanh mặt tính số tiền phải trả cho bữa ăn… 0_0”
-Còn anh chị thì sao ạ?-Sau khi hi chép xong, anh phục vụ toát mồ hôi quay sang chỗ nó, hắn, Tuấn và Mỹ Anh, thì bắt gặp bốn khuôn mặt xám ngoét lắc đầu nguầy nguậy.
Đợi anh phục vụ đi khuất, Hạnh nhẹ nhàng nhìn hắn.
-Sao thế Phong? Mày không tham ăn như con lùn nhưng không đến nỗi nhìn đói để giữ eo như Nhi chứ?
-Hơ hơ…-Hắn cười nụ cười méo mó, bên cạnh, nó đỏ mặt vì tức giận.
-Ăn như heo là sao hử con kia?
-Hơ hơ, mày nói chỉ có chuẩn Hạnh ạ. Nhưng mà sao Nhi cũng bảo ăn kiêng mà? Cái thực đơn nó gọi hình như có hơi…
Câu nói của Đức làm cơn tức giận của nó lên tới level max, nhưng chưa kịp tức giận đến đỉnh điểm, nó lại để ý đến vế sau hơn.
-À, hôm nay có đồ ăn chùa mà. Ngu gì khôn ăn chứ.
Nhi trả lời ngon nghẻ làm hắn, nó, Tuấn và Mỹ Anh như hóa đá. Bốn con người nhìn nhau hội ý.
“Hờ hờ, thánh nào chính là người nghĩ ra trò chơi thua phải mời bữa trưa đội còn lại thế?”
Sáu ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng của nó. Nó toát mồ hôi hột…
-Từ từ, làm gì mà căng thế…Từ từ tính…
-Tính cái con khỉ. Mày nhìn cái đống đồ ăn kia rồi tính…tiền…kìa!!!-Mỹ Anh “nhẹ nhàng” nói.
-Tụi bay bình tĩnh coi…ai bỉu tại tên kia đang yên đang lành chạy sang chỗ tao chứ bộ.-Nó oan ức rồi chỉ sang bên hắn.
-Ê…ê…ăn nói cẩn thận à…ai bảo tôi tự nhiên chạy đến chạy đến chỗ cô, tại dây giày cô tuột tôi tốt bụng nhắc nhở ý.-Hắn cãi.
-Ơ…nhưng….nhưng…à đúng rồi. Lúc đầu ai chẳng đồng ý, giờ nói ai.
Ặc, cả bọn cứng họng sau câu nói của nó.
-Thôi thôi, thua thì bao thôi. Cãi nhau cái gì, mất tình đoàn kết.!!!-Nhi nhìn cái đám nhoi nhoi mà mỉm cười nói.
-Đúng rồi, mà yên tâm. Tụi này ăn ít lắm, không tốn lắm đâu.
Mỹ Anh, Kiệt, Đức đồng loạt gật đầu làm nhóm “áo xanh” xanh mặt. Ít ư…???
Và khi thức ăn được dọn ra, đồng loạt không mời mà tám con người lao vào…ăn như điên. Vì sao ư? Lí do rất đơn giản. Bên được ăn chùa: Lâu lâu mới được một lần, ăn cho đã. Bên bị chi: Đã trả tiền rồi thì phải ăn cho thật đáng, xông lên. Thế là chẳng mấy chốc bàn ăn chỉ còn lại đĩa, ly, chén,…
-Hơ…no quá!!!-Bước ra khỏi nhà hàng, Kiệt ngáp một cái rõ to.
-Làm ơn khép cái miệng lại đi. Trông khiếp quá!-Hạnh vừa nhìn vừa nhăn mặt nói.
-Kệ nó đi. Mà mày không thấy có gì lạ à?-Đức hỏi.
-Có thấy, chính là không gian yên ắng khác thường.
Nhi nói rồi cả bọn đống loạt quay về phía bốn đứa vừa phải tính tiền. Cả bốn mặt nhăn nhúm, khóc không ra nước mắt, ôi, my money. Nhìn hề thôi rồi.
Tối hôm đó, tại căn phòng có biển treo hai chữ “Nấm lùn” có một con người đang lăn qua, lăn lại trên chiếc giường thân iu.
-Hời ơi, chán tóa vậy nè. Sao dạo này không có tin tức gì mới hết vậy? Chẳng hạn như diễn viên T bị vướng vào xì-căn-đan, Thành phố M bị lũ lụt, anh A và chị B chia tay nhau, mối tình tan vỡ…(Toàn tin xấu) , kéo lên kéo xuống toàn mấy tấm hình sefile với mấy tin cũ xì. Face với chả book, chán như con gián.
Đang tự sướng, thì “ting” nó có tin nhắn, hí ha hí hửng mở hộp thư…mặt đen lại:
Hacker MT: “Hê lô!!!”
Nấm lùn sociu: “Tại sao bạn biết nick tôi?”
Hacker MT: “Tôi mà, hihi”
Nấm lùn sociu: “Hờ, vậy chứ có chuyện gì không?”
Hacker MT: “Đâu có gì đâu, đang chán nói chuyện với bạn cho vui ý mà.”
Nấm lùn sociu: “Bạn…và….tôi á? Hình như bạn quên điều gì đó.”
Hacker MT: “Đối với tôi,chỉ khi nào chiến mới là thù, còn bình thường là bạn tất à. Con người tôi nó thân thiện lắm. Hihi”
Nấm lùn sociu: “Hihi, bạn dễ xương thiệt đó. Mà cho mình hỏi cái này, bạn là gái hay trai vậy?”
Hacker MT: “Trai, vô cùng đẹp trai!!!”
Nấm lùn sociu: “Ặc, bạn ảo tưởng quá đi.”
Hacker MT: “Hihi, nói trước ý mờ, con gái 90% thích trai đẹp.”
Nấm lùn sociu: “Thích ngắm thôi. Tôi cũng trong 90% con gái thích ngắm trai đẹp
nè.”
Hacker MT: “Chứ người bạn thích phải như thế nào?”
Nấm lùn sociu: “Định cua tôi hay sao mà hỏi vậy?”
Hacker MT: “Có thể a”
Nấm lùn sociu: “Tiêu chuẩn của tôi cao lắm nhá!!!”
Hacker MT: “Hihi, tôi chấp hết.”
Thế là cả tối hôm đó, nó ngồi vui vẻ chat với người bạn mới. Nó chợt nhận ra, chàng đối thủ này rất có nghĩa khí nha lại còn vui vẻ, thân thiện nữa. Nó thì vui vẻ trong phòng nó, hắn thì cau có nhìn chiếc máy tính trong phòng trước mặt.
-Cái con nhỏ này, có hôn phu rồi mà dám nói chuyện vui vẻ với con trai bên ngoài vậy á hả? Mất hết cả thể diện của mình mà.
Từ khi trộm được cái nick facebook của nó, hắn hí hửng vào phòng mở máy lên, định phá ai dè nhìn được mấy cái tin của nó cùng anh bạn hacker bí ẩn, hắn tức điên, chỉ muốn nhắn một tin phá cái tên em-ti em-tiếc gì đấy. Chỉ sợ nó biết thì nguy, đúng là bực mình mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.