Chương 62: Ân tình (BT)
Trà Trà Đáng Yêu
30/07/2019
Nhạc Dư hẹn gặp Cao Nhân Nhân tại một quán ăn Nhật, khi cô đến, Cao Nhân Nhân đã gọi một mâm sashimi.
Nghe thấy tiếng động, Cao Nhân Nhân cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ lười biếng mở miệng: "Vào ngồi đi. Sashimi ở đây không tệ, rất tươi."
"Cô tới sớm thật đấy." Nhạc Dư cởi áo khoác rồi treo lên. Cô ngồi xuống, nhấp một ngụp trà, đôi tay tê cóng mới từ từ phục hồi tri giác.
"Tôi sống ở ngay gần đây mà." Cao Nhân Nhân nháy mắt với cô, "Đây lười lắm."
Nhạc Dư cười cười, lại một lần nữa đảo mắt qua xương quai xanh tinh xảo của Cao Nhân Nhân, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cô không thấy lạnh à?"
"Lạnh á?" Cao Nhân Nhân không ngờ đó lại là câu hỏi đầu tiên của Nhạc Dư, cô ta cúi đầu nhìn chiếc váy len bó mềm mại của mình, "Lạnh chứ, nhưng đẹp quan trọng hơn. Hoắc Tuân không cho cô mặc ít chứ gì?"
"Hả?" Nhạc Dư ngừng một chút rồi giải thích: "Tôi vốn sợ lạnh." Còn Hoắc Tuân chủ yếu sợ cô bị cảm.
Cao Nhân Nhân bĩu môi, chẳng mấy tin lời cô: "Ham muốn chiếm hữu của đàn ông khó nói rõ lắm. Mà sao tôi phải để ý tới sắc mặt của bọn họ chứ, tôi thích mặc thế nào thì sẽ mặc thế nấy.
Nhạc Dư chẳng tỏ ý kiến, lẳng lặng ăn một miếng sò đỏ dai dai giòn giòn ngọt ngọt, mù tạt là do chủ quán tự pha chế, không cay mà đậm đà, sự kết hợp của hai món ngon khiến cô hơi nheo mắt, đây là thói quen khi được thưởng thức món ngon của cô.
Giọng điệu của Cao Nhân Nhân nhẹ nhàng hơn: "Nói đi, hôm nay cô định thảo luận thế nào?"
Nhạc Dư vừa định mở miệng thì cô ta giơ tay ngăn lại: "Nói trước nhé, tôi chắc chắn sẽ không tha cho Trình Hoan đâu. Chưa tính tới việc tôi có bằng lòng để nó ở lại Bắc Hoài hay không, chỉ riêng trường cấp ba Bắc Hoài, đó là trường cũ của tôi, nó xứng chắc? Cô chỉ cần thảo luận với tôi xem nó sẽ chủ động thôi học hay là muốn bị đuổi học là được."
"Không phải." Nhạc Dư lắc đầu, "Tôi không định nói về con bé, mà muốn nói về chuyện ân tình giữa hai chúng ta."
Cao Nhân Nhân lộ vẻ hoảng hốt hiếm hoi, bởi vì cô ta phát hiện Nhạc Dư luôn mang lại kinh hỉ cho cô ta. Cô ta nở nụ cười chân thành, "Được thôi, thế thì ta bàn chuyện ân tình."
"Nói thế nào nhỉ, tôi biết mình và Nhiếp Sướng sẽ không nắm tay tới già, nhưng cũng không ngờ sẽ ầm ĩ tới nước này chỉ vì một con nhóc miệng còn hôi sữa như Trình Hoan."
"Chậc chậc chậc, Nhạc Dư ơi," Tật nghiện thuốc lá lại quấy Cao Nhân Nhân, cô ta lật áo khoác, rút ra một chiếc kẹo que, vừa bóc kẹo vừa nói tiếp, "Sao cô lại đưa một con bạch nhãn lang tới chỗ tôi thế?"
Nhạc Dư nhìn kẹo que tiến vào miệng Cao Nhân Nhân rồi mới nói: "Người đúng là do tôi giới thiệu, điểm này tôi nhận, Nhưng..."
"Chuyện ngoại tình không thể chỉ đổ lỗi cho một phía. Tuy tôi không quá hiểu cô, nhưng dựa theo tính cách của cô, tôi nghĩ tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân thua thiệt. Nếu cô lôi chuyện Trình Hoan ra để nói lời chia tay với Nhiếp Sướng, anh ta sẽ thấy hổ thẹn, có đồng ý cũng sẽ cho cô điều cô muốn."
Cao Nhân Nhân ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói tiếp đi."
"Cô làm ầm tới tận trường cốt để tôi thấy đúng không? Thực ra hôm ấy cô vốn không định làm lớn chuyện, Trình Hoan mới chỉ là trẻ vị thành niên, Nhiếp Sướng sẽ không ngã một vố đau như thế, mà cô vẫn còn muốn anh ta nhớ kỹ lòng hổ thẹn với cô, sao cô có thể để anh ta chịu thiệt được?"
Nhạc Dư khát nước, uống cạn chén trà, "Mục đích của cô chính là muốn tôi thiếu cái ân ấy thay Hoắc Tuân, như vậy cô mới có thể dễ bề giải thích và chặn họng gia đình cô lại."
"Cao Nhân Nhân, đã như vậy rồi thì cô không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên người tôi chứ? Không những lợi dụng mà còn muốn đào khoét tôi, tôi sẽ không vui đâu."
Cao Nhân Nhân yên lặng thật lâu mới sực tỉnh, bị nói trúng tim đen, cô ta chẳng những không giận mà còn cười, khẽ chun mũi, mặt mày nhuốm vẻ đáng yêu: "Này, sao cô lại thông minh tới mức khiến người ta phải thích thế? Đúng là nồi nào vung nấy, bảo sao Hoắc Tuân thích cô."
Nhạc Dư cười, không phản bác. Trước kia Hoắc Tuân từng bảo cô nghĩ chuyện gì cũng rất cứng ngắc, nhìn chuyện chỉ biết nhìn bề ngoài, thế là lần nào anh cũng tính kế cho cô, để cô không phải im ỉm chịu thiệt thòi. Sau này từng trải hơn, mưa dầm thấm đất, dưới sự chỉ bảo của Hoắc Tuân, cô cũng chỉ rèn được chút bí kíp như vậy.
Không phải là cô vốn tốt đẹp, mà là Hoắc Tuân giúp cô càng trở nên tốt hơn.
"Ta xí xóa chuyện cô tặng bạch nhãn lang cho tôi nhé." Cao Nhân Nhân đưa di động qua, trên màn hình là mã QR trong phần mềm mạng xã hội của cô ta, "Nhưng chuyện ân tình, cô nợ tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không yêu cầu chuyện gì quá đáng đâu, căng lắm là vớt vát chút lợi ích vào lúc cần thôi. Chuyện Trình Hoan thì cô không cần hỏi nhiều, không làm nó cút ra khỏi mảnh đất này thì tôi thực sự sẽ không thoải mái nổi."
"Hơn nữa," Cao Nhân Nhân ra hiệu cho cô mau chóng quét mã QR, "Tôi thay cô giải quyết cái đinh trong mắt, mà cô lại chỉ nợ tôi một ân tình, thế là cô lời đấy chứ."
Nhạc Dư quét mã QR, nhấn thêm bạn bè, đoạn đáp: "Cô cũng đâu có lỗ."
Nghe thấy tiếng động, Cao Nhân Nhân cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ lười biếng mở miệng: "Vào ngồi đi. Sashimi ở đây không tệ, rất tươi."
"Cô tới sớm thật đấy." Nhạc Dư cởi áo khoác rồi treo lên. Cô ngồi xuống, nhấp một ngụp trà, đôi tay tê cóng mới từ từ phục hồi tri giác.
"Tôi sống ở ngay gần đây mà." Cao Nhân Nhân nháy mắt với cô, "Đây lười lắm."
Nhạc Dư cười cười, lại một lần nữa đảo mắt qua xương quai xanh tinh xảo của Cao Nhân Nhân, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cô không thấy lạnh à?"
"Lạnh á?" Cao Nhân Nhân không ngờ đó lại là câu hỏi đầu tiên của Nhạc Dư, cô ta cúi đầu nhìn chiếc váy len bó mềm mại của mình, "Lạnh chứ, nhưng đẹp quan trọng hơn. Hoắc Tuân không cho cô mặc ít chứ gì?"
"Hả?" Nhạc Dư ngừng một chút rồi giải thích: "Tôi vốn sợ lạnh." Còn Hoắc Tuân chủ yếu sợ cô bị cảm.
Cao Nhân Nhân bĩu môi, chẳng mấy tin lời cô: "Ham muốn chiếm hữu của đàn ông khó nói rõ lắm. Mà sao tôi phải để ý tới sắc mặt của bọn họ chứ, tôi thích mặc thế nào thì sẽ mặc thế nấy.
Nhạc Dư chẳng tỏ ý kiến, lẳng lặng ăn một miếng sò đỏ dai dai giòn giòn ngọt ngọt, mù tạt là do chủ quán tự pha chế, không cay mà đậm đà, sự kết hợp của hai món ngon khiến cô hơi nheo mắt, đây là thói quen khi được thưởng thức món ngon của cô.
Giọng điệu của Cao Nhân Nhân nhẹ nhàng hơn: "Nói đi, hôm nay cô định thảo luận thế nào?"
Nhạc Dư vừa định mở miệng thì cô ta giơ tay ngăn lại: "Nói trước nhé, tôi chắc chắn sẽ không tha cho Trình Hoan đâu. Chưa tính tới việc tôi có bằng lòng để nó ở lại Bắc Hoài hay không, chỉ riêng trường cấp ba Bắc Hoài, đó là trường cũ của tôi, nó xứng chắc? Cô chỉ cần thảo luận với tôi xem nó sẽ chủ động thôi học hay là muốn bị đuổi học là được."
"Không phải." Nhạc Dư lắc đầu, "Tôi không định nói về con bé, mà muốn nói về chuyện ân tình giữa hai chúng ta."
Cao Nhân Nhân lộ vẻ hoảng hốt hiếm hoi, bởi vì cô ta phát hiện Nhạc Dư luôn mang lại kinh hỉ cho cô ta. Cô ta nở nụ cười chân thành, "Được thôi, thế thì ta bàn chuyện ân tình."
"Nói thế nào nhỉ, tôi biết mình và Nhiếp Sướng sẽ không nắm tay tới già, nhưng cũng không ngờ sẽ ầm ĩ tới nước này chỉ vì một con nhóc miệng còn hôi sữa như Trình Hoan."
"Chậc chậc chậc, Nhạc Dư ơi," Tật nghiện thuốc lá lại quấy Cao Nhân Nhân, cô ta lật áo khoác, rút ra một chiếc kẹo que, vừa bóc kẹo vừa nói tiếp, "Sao cô lại đưa một con bạch nhãn lang tới chỗ tôi thế?"
Nhạc Dư nhìn kẹo que tiến vào miệng Cao Nhân Nhân rồi mới nói: "Người đúng là do tôi giới thiệu, điểm này tôi nhận, Nhưng..."
"Chuyện ngoại tình không thể chỉ đổ lỗi cho một phía. Tuy tôi không quá hiểu cô, nhưng dựa theo tính cách của cô, tôi nghĩ tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân thua thiệt. Nếu cô lôi chuyện Trình Hoan ra để nói lời chia tay với Nhiếp Sướng, anh ta sẽ thấy hổ thẹn, có đồng ý cũng sẽ cho cô điều cô muốn."
Cao Nhân Nhân ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói tiếp đi."
"Cô làm ầm tới tận trường cốt để tôi thấy đúng không? Thực ra hôm ấy cô vốn không định làm lớn chuyện, Trình Hoan mới chỉ là trẻ vị thành niên, Nhiếp Sướng sẽ không ngã một vố đau như thế, mà cô vẫn còn muốn anh ta nhớ kỹ lòng hổ thẹn với cô, sao cô có thể để anh ta chịu thiệt được?"
Nhạc Dư khát nước, uống cạn chén trà, "Mục đích của cô chính là muốn tôi thiếu cái ân ấy thay Hoắc Tuân, như vậy cô mới có thể dễ bề giải thích và chặn họng gia đình cô lại."
"Cao Nhân Nhân, đã như vậy rồi thì cô không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên người tôi chứ? Không những lợi dụng mà còn muốn đào khoét tôi, tôi sẽ không vui đâu."
Cao Nhân Nhân yên lặng thật lâu mới sực tỉnh, bị nói trúng tim đen, cô ta chẳng những không giận mà còn cười, khẽ chun mũi, mặt mày nhuốm vẻ đáng yêu: "Này, sao cô lại thông minh tới mức khiến người ta phải thích thế? Đúng là nồi nào vung nấy, bảo sao Hoắc Tuân thích cô."
Nhạc Dư cười, không phản bác. Trước kia Hoắc Tuân từng bảo cô nghĩ chuyện gì cũng rất cứng ngắc, nhìn chuyện chỉ biết nhìn bề ngoài, thế là lần nào anh cũng tính kế cho cô, để cô không phải im ỉm chịu thiệt thòi. Sau này từng trải hơn, mưa dầm thấm đất, dưới sự chỉ bảo của Hoắc Tuân, cô cũng chỉ rèn được chút bí kíp như vậy.
Không phải là cô vốn tốt đẹp, mà là Hoắc Tuân giúp cô càng trở nên tốt hơn.
"Ta xí xóa chuyện cô tặng bạch nhãn lang cho tôi nhé." Cao Nhân Nhân đưa di động qua, trên màn hình là mã QR trong phần mềm mạng xã hội của cô ta, "Nhưng chuyện ân tình, cô nợ tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không yêu cầu chuyện gì quá đáng đâu, căng lắm là vớt vát chút lợi ích vào lúc cần thôi. Chuyện Trình Hoan thì cô không cần hỏi nhiều, không làm nó cút ra khỏi mảnh đất này thì tôi thực sự sẽ không thoải mái nổi."
"Hơn nữa," Cao Nhân Nhân ra hiệu cho cô mau chóng quét mã QR, "Tôi thay cô giải quyết cái đinh trong mắt, mà cô lại chỉ nợ tôi một ân tình, thế là cô lời đấy chứ."
Nhạc Dư quét mã QR, nhấn thêm bạn bè, đoạn đáp: "Cô cũng đâu có lỗ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.