Chương 84: Bệnh viện
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit | Beta: Manh & MDL
Tin Hoắc Tuân đánh Hình Khoát lan truyền khắp giới, ngay cả Phùng Khanh cũng nghe được tiếng gió.
“Ngày trước con với thằng bé nhà họ Hình thân lắm mà, sao hai đứa lại đánh nhau thế?”
Kỳ nghỉ kết thúc, nhân viên văn phòng về với nhịp sống tất bật ngược xuôi, Hoắc Tuân lại càng là thế. Anh mở cuộc họp buổi sáng, đang cảm thấy bực bội: “Mẹ gọi chỉ để nói việc này thôi ạ?”
Phùng Khanh ngừng lại, bà gọi quả thực không phải vì vấn đề ấy, nhưng hiện tại không thể phủ nhận trực tiếp. Bà bèn ậm ờ: “Cũng không hẳn.”
Hoắc Tuân đoán được phần nào, anh nới lỏng cà vạt, sau đó tranh luận: “Con chỉ đánh một trận với cậu ta thôi, không dính gì đến lợi ích cả, chẳng phóng đại như bên ngoài đồn đâu mẹ.”
Hình Khoát từng thích Nhạc Dư và theo đuổi cô cho đến khi cô ở bên Hoắc Tuân; năm xưa anh ta buông lời chất vấn, bốn năm sau lại nói câu bông đùa, chẳng qua là vì quá sĩ diện mà thôi. Dựa theo quy tắc cũ, hai người đánh một trận, xem như xóa bỏ hiềm khích lúc trước. Có điều Hoắc Tuân không ngờ, chỉ sau một buổi tối, chuyện lại lan truyền tam sao thất bản.
Phùng Khanh nghe lấy lệ, đáp qua loa, hỏi han một lượt rồi mới vào vấn đề chính: “Gần đây con với Mạnh Đinh làm sao thế? Hai hôm trước mẹ mời con bé sang nhưng con bé lại từ chối, hai đứa giận dỗi gì nhau à?”
“Con với cô ấy có quan hệ gì đâu mà giận dỗi ạ?” Hoắc Tuân nhìn xuống, từ cửa sổ sát đất của tòa nhà cao vút, mọi thứ ở phía dưới như nằm trong tầm tay: “Mẹ, mẹ đừng cố gán ghép tụi con nữa.”
Phùng Khanh nhíu mày: “Hoắc Tuân, con có biết năm nay con đã ba mươi mốt rồi không? Lúc bằng tuổi con mẹ đã mang thai con rồi, sao mà mẹ không sốt ruột cho được?”
Hoắc Tuân có một người anh tên Hoắc Vấn, lớn hơn anh năm tuổi, đã có cậu con trai Hoắc Ngô Nhất mười một tuổi, Phùng Khanh lo âu cũng là chuyện thường tình.
“Con đâu nói mình sẽ không kết hôn.” Hoắc Tuân thở dài, nhắc nhở bà: “Mẹ à, con có bạn gái, cô ấy tên là Nhạc Dư.”
“Mẹ biết con có bạn gái, nhưng bạn gái không tương đương với đối tượng kết hôn.”
Phùng Khanh tự thấy bản thân đã nếm trải nhiều muối hơn số gạo mà Hoắc Tuân từng ăn, bà vẫn luôn cho rằng Nhạc Dư chỉ như một cảm giác mới mẻ, một món trang sức cực kỳ không tương xứng với Hoắc Tuân, thế nên bà không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Môn không đăng hộ không đối, tương lai sao có thể bền lâu? Hẹn hò và kết hôn là hai phạm trù khác nhau, một cuộc tình có thể kéo dài năm năm thì đã sao? Có người còn yêu đến bảy năm, mười năm, song kết hôn được hai năm thì lại ly hôn vì tầm nhìn khác nhau, quan điểm bất đồng. Hoắc Tuân là con trai của bà, bà đương nhiên phải suy nghĩ chu toàn vì con.
Hoắc Tuân đã nghe câu ấy nhiều năm, tai sắp sửa mọc kén. Anh mất kiên nhẫn, vứt bỏ tu dưỡng, lạnh lùng để lại một câu “Mẹ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ” rồi cúp máy.
Khi trợ lý Sử vào phòng, bầu không khí áp lực, khói thuốc lượn lờ. Anh chàng mặt không đổi sắc nói: “Cô Nhạc đang ở dưới tầng ạ.”
Hoắc Tuân vô thức dập thuốc, cau mày xua tan làn khói trước mắt: “Dọn dẹp đi.”
Anh thay một chiếc áo khoác lấy từ tủ quần áo dự phòng, đảm bảo mùi thuốc lá trên người đã phai nhạt, xoa bóp ấn đường, khi ngước mắt lên, anh lại là Hoắc Tuân nắm mọi thứ trong tay, không gì không làm được mà Nhạc Dư quen thuộc.
Trong phòng làm việc mù mịt khói thuốc, Hoắc Tuân đón Nhạc Dư ở cửa thang máy rồi đưa cô vào phòng tiếp khách.
“Sao hôm nay lại ăn ở đây?”
Tết Âm lịch năm nay đến quá sớm, sau ngày Tết, phải hai tuần nữa trường học mới mở cửa. Ở nhà không có việc gì làm, Nhạc Dư bèn nhờ dì Hướng nhà Hoắc Tuân dạy nấu vài món Hoài Dương. Cô vốn có kinh nghiệm nướng bánh quy, có sẵn nền tảng nên hiệu quả học tập rất rõ rệt, chưa đến vài ngày đã có thể “bao thầu” cơm trưa cho Hoắc Tuân.
“Bên phòng làm việc đang dọn vệ sinh.” Hoắc Tuân mở hộp cơm: “Đầu sư tử[1] à? Có tiến bộ.”
[1] Đầu sư tử, hay còn gọi là thịt viên, là một món ăn phổ biến ở Thượng Hải, có đường kính từ 5 – 10 cm, thường làm bằng thịt heo và thường được hấp hoặc đun sôi, hoặc là bổ sung với xì dầu.
Nhạc Dư bị đánh lạc hướng sửng sốt rồi gật đầu: “Dì cũng khen em như vậy.”
“Ngày nào cũng đi đi về về thế có mệt không em?” Công ty và nhà không gần nhau, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng lái xe.
Nhạc Dư chống cằm ngắm anh ăn, vô cùng thỏa mãn: “Mệt gì đâu, anh còn bảo người tới đón em nữa, em đâu có yếu ớt vậy.”
Hoắc Tuân đút cho cô một miếng thịt: “Em ăn thêm đi.” Anh không để Nhạc Dư đến dùng bữa cùng mà chỉ bảo cô ăn ở nhà trước rồi hẵng tới, bởi vì anh không biết mình có thể ăn cơm đúng giờ hay không, cũng không thể để cô cùng chờ cơm được.
Nhạc Dư cố ăn một chút, sau đó sờ bụng, xua tay: “Ăn hết nổi rồi.”
Hoắc Tuân từ bỏ, thong thả giải quyết cơm trưa. Sau đó, hai người cùng ngủ trưa tại phòng nghỉ.
Hai giờ ba mươi phút chiều, Nhạc Dư tỉnh giấc, bên hông vắt ngang một cánh tay.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Tuân ngủ nướng.
Là vì quá mệt mỏi ư? Nhạc Dư đau lòng, càng không dám cử động, muốn anh ngủ thêm chút nữa. Tiếc rằng hai người nằm quá sát nhau, hơi thở của Hoắc Tuân không ngừng phả lên cổ cô, cô vừa ngứa vừa nóng, không nhịn được mà dịch ra ngoài.
Gáy cô cọ lên mặt anh.
Nóng quá.
Nhạc Dư cả kinh, trở tay sờ lên trán anh, anh đổ mồ hôi lạnh nhưng làn da lại nóng bừng. Tim cô bỗng đập dồn dập, quay ngoắt người lại gọi anh: “Hoắc Tuân? Hoắc Tuân?”
Hoắc Tuân mơ màng mở mắt, không nhận ra sự bất thường, chỉ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Tuân hiếm khi bị ốm, Nhạc Dư cũng hiếm khi phải săn sóc anh. Lúc hai người ở bên nhau, Hoắc Tuân thường là người chăm nom Nhạc Dư, dù là trong cuộc sống thường ngày hay trong tình huống đặc biệt.
Nhưng người khổng lồ cũng có lúc phải dừng chân.
Sau khi gửi tin nhắn cho trợ lý Sử ở bên ngoài, Nhạc Dư dìu Hoắc Tuân dậy: “Anh sốt rồi, mình đi bệnh viện nhé.”
Hoắc Tuân tỉnh táo hơn một chút, anh ấn ấn thái dương, miệng lưỡi khô khốc: “Uống thuốc thôi là được, không cần phải đi bệnh viện đâu.”
Nhạc Dư không chịu: “Lúc em bị ốm anh đâu có nói thế.”
Trợ lý Sử nhìn thì gầy nhưng lại rất khỏe, dìu được cả Hoắc Tuân cao hơn mình hẳn một cái đầu.
Nhạc Dư và Hoắc Tuân cùng ngồi ở ghế sau, cô kéo Hoắc Tuân tựa lên vai mình, trong lòng rối loạn, vì sao chỉ ngủ một giấc trưa mà anh lại sốt cao như thế. Kết quả cô quá mức nóng ruột, thế nên vô thức lẩm bẩm thành tiếng.
“Hôm qua giám đốc Hoắc…” Nghĩ đến lời dặn của Hoắc Tuân, trợ lý Sử đổi câu trả lời: “… đi đánh quyền Anh cả đêm rồi về thẳng công ty làm tiếp ạ.”
Hôm qua Hoắc Tuân không về nhà, Nhạc Dư cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng vì là ngày làm việc đầu tiên sau Tết nên anh bận bịu, không dám quấy rầy. Cô không tài nào tưởng tượng nổi, lặp lại lời của anh trợ lý: “Đánh quyền Anh?”
Trợ lý Sử liếc Nhạc Dư từ kính chiếu hậu: “Vâng, để giải tỏa áp lực ạ.”
Nhạc Dư nửa tin nửa ngờ: “Vậy sao?”
“Dạ vâng.” Trợ lý Sử vẫn mang bộ mặt không cảm xúc.
***
Bác sĩ nói Hoắc Tuân chỉ lên cơn sốt, nếu không yên tâm thì có thể ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi rồi hôm sau xem xét tình hình.
Nhạc Dư muốn Hoắc Tuân nghỉ ngơi, thế là cô đáp ứng mà không màng đến trợ lý Sử.
Trợ lý Sử ngập ngà ngập ngừng như nghĩ đến điều gì, song lại không dám nói, chỉ có thể gánh áp lực bị Hoắc Tuân mắng khi tỉnh giấc mà đi làm thủ tục nhập viện.
Đến năm giờ chiều, như cảm nhận được điều gì đó, trợ lý Sử rời mắt khỏi laptop, trông thấy người đến, anh lập tức đứng dậy.
“Giám đốc Phùng.”
Tin Hoắc Tuân đánh Hình Khoát lan truyền khắp giới, ngay cả Phùng Khanh cũng nghe được tiếng gió.
“Ngày trước con với thằng bé nhà họ Hình thân lắm mà, sao hai đứa lại đánh nhau thế?”
Kỳ nghỉ kết thúc, nhân viên văn phòng về với nhịp sống tất bật ngược xuôi, Hoắc Tuân lại càng là thế. Anh mở cuộc họp buổi sáng, đang cảm thấy bực bội: “Mẹ gọi chỉ để nói việc này thôi ạ?”
Phùng Khanh ngừng lại, bà gọi quả thực không phải vì vấn đề ấy, nhưng hiện tại không thể phủ nhận trực tiếp. Bà bèn ậm ờ: “Cũng không hẳn.”
Hoắc Tuân đoán được phần nào, anh nới lỏng cà vạt, sau đó tranh luận: “Con chỉ đánh một trận với cậu ta thôi, không dính gì đến lợi ích cả, chẳng phóng đại như bên ngoài đồn đâu mẹ.”
Hình Khoát từng thích Nhạc Dư và theo đuổi cô cho đến khi cô ở bên Hoắc Tuân; năm xưa anh ta buông lời chất vấn, bốn năm sau lại nói câu bông đùa, chẳng qua là vì quá sĩ diện mà thôi. Dựa theo quy tắc cũ, hai người đánh một trận, xem như xóa bỏ hiềm khích lúc trước. Có điều Hoắc Tuân không ngờ, chỉ sau một buổi tối, chuyện lại lan truyền tam sao thất bản.
Phùng Khanh nghe lấy lệ, đáp qua loa, hỏi han một lượt rồi mới vào vấn đề chính: “Gần đây con với Mạnh Đinh làm sao thế? Hai hôm trước mẹ mời con bé sang nhưng con bé lại từ chối, hai đứa giận dỗi gì nhau à?”
“Con với cô ấy có quan hệ gì đâu mà giận dỗi ạ?” Hoắc Tuân nhìn xuống, từ cửa sổ sát đất của tòa nhà cao vút, mọi thứ ở phía dưới như nằm trong tầm tay: “Mẹ, mẹ đừng cố gán ghép tụi con nữa.”
Phùng Khanh nhíu mày: “Hoắc Tuân, con có biết năm nay con đã ba mươi mốt rồi không? Lúc bằng tuổi con mẹ đã mang thai con rồi, sao mà mẹ không sốt ruột cho được?”
Hoắc Tuân có một người anh tên Hoắc Vấn, lớn hơn anh năm tuổi, đã có cậu con trai Hoắc Ngô Nhất mười một tuổi, Phùng Khanh lo âu cũng là chuyện thường tình.
“Con đâu nói mình sẽ không kết hôn.” Hoắc Tuân thở dài, nhắc nhở bà: “Mẹ à, con có bạn gái, cô ấy tên là Nhạc Dư.”
“Mẹ biết con có bạn gái, nhưng bạn gái không tương đương với đối tượng kết hôn.”
Phùng Khanh tự thấy bản thân đã nếm trải nhiều muối hơn số gạo mà Hoắc Tuân từng ăn, bà vẫn luôn cho rằng Nhạc Dư chỉ như một cảm giác mới mẻ, một món trang sức cực kỳ không tương xứng với Hoắc Tuân, thế nên bà không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Môn không đăng hộ không đối, tương lai sao có thể bền lâu? Hẹn hò và kết hôn là hai phạm trù khác nhau, một cuộc tình có thể kéo dài năm năm thì đã sao? Có người còn yêu đến bảy năm, mười năm, song kết hôn được hai năm thì lại ly hôn vì tầm nhìn khác nhau, quan điểm bất đồng. Hoắc Tuân là con trai của bà, bà đương nhiên phải suy nghĩ chu toàn vì con.
Hoắc Tuân đã nghe câu ấy nhiều năm, tai sắp sửa mọc kén. Anh mất kiên nhẫn, vứt bỏ tu dưỡng, lạnh lùng để lại một câu “Mẹ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ” rồi cúp máy.
Khi trợ lý Sử vào phòng, bầu không khí áp lực, khói thuốc lượn lờ. Anh chàng mặt không đổi sắc nói: “Cô Nhạc đang ở dưới tầng ạ.”
Hoắc Tuân vô thức dập thuốc, cau mày xua tan làn khói trước mắt: “Dọn dẹp đi.”
Anh thay một chiếc áo khoác lấy từ tủ quần áo dự phòng, đảm bảo mùi thuốc lá trên người đã phai nhạt, xoa bóp ấn đường, khi ngước mắt lên, anh lại là Hoắc Tuân nắm mọi thứ trong tay, không gì không làm được mà Nhạc Dư quen thuộc.
Trong phòng làm việc mù mịt khói thuốc, Hoắc Tuân đón Nhạc Dư ở cửa thang máy rồi đưa cô vào phòng tiếp khách.
“Sao hôm nay lại ăn ở đây?”
Tết Âm lịch năm nay đến quá sớm, sau ngày Tết, phải hai tuần nữa trường học mới mở cửa. Ở nhà không có việc gì làm, Nhạc Dư bèn nhờ dì Hướng nhà Hoắc Tuân dạy nấu vài món Hoài Dương. Cô vốn có kinh nghiệm nướng bánh quy, có sẵn nền tảng nên hiệu quả học tập rất rõ rệt, chưa đến vài ngày đã có thể “bao thầu” cơm trưa cho Hoắc Tuân.
“Bên phòng làm việc đang dọn vệ sinh.” Hoắc Tuân mở hộp cơm: “Đầu sư tử[1] à? Có tiến bộ.”
[1] Đầu sư tử, hay còn gọi là thịt viên, là một món ăn phổ biến ở Thượng Hải, có đường kính từ 5 – 10 cm, thường làm bằng thịt heo và thường được hấp hoặc đun sôi, hoặc là bổ sung với xì dầu.
Nhạc Dư bị đánh lạc hướng sửng sốt rồi gật đầu: “Dì cũng khen em như vậy.”
“Ngày nào cũng đi đi về về thế có mệt không em?” Công ty và nhà không gần nhau, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng lái xe.
Nhạc Dư chống cằm ngắm anh ăn, vô cùng thỏa mãn: “Mệt gì đâu, anh còn bảo người tới đón em nữa, em đâu có yếu ớt vậy.”
Hoắc Tuân đút cho cô một miếng thịt: “Em ăn thêm đi.” Anh không để Nhạc Dư đến dùng bữa cùng mà chỉ bảo cô ăn ở nhà trước rồi hẵng tới, bởi vì anh không biết mình có thể ăn cơm đúng giờ hay không, cũng không thể để cô cùng chờ cơm được.
Nhạc Dư cố ăn một chút, sau đó sờ bụng, xua tay: “Ăn hết nổi rồi.”
Hoắc Tuân từ bỏ, thong thả giải quyết cơm trưa. Sau đó, hai người cùng ngủ trưa tại phòng nghỉ.
Hai giờ ba mươi phút chiều, Nhạc Dư tỉnh giấc, bên hông vắt ngang một cánh tay.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Tuân ngủ nướng.
Là vì quá mệt mỏi ư? Nhạc Dư đau lòng, càng không dám cử động, muốn anh ngủ thêm chút nữa. Tiếc rằng hai người nằm quá sát nhau, hơi thở của Hoắc Tuân không ngừng phả lên cổ cô, cô vừa ngứa vừa nóng, không nhịn được mà dịch ra ngoài.
Gáy cô cọ lên mặt anh.
Nóng quá.
Nhạc Dư cả kinh, trở tay sờ lên trán anh, anh đổ mồ hôi lạnh nhưng làn da lại nóng bừng. Tim cô bỗng đập dồn dập, quay ngoắt người lại gọi anh: “Hoắc Tuân? Hoắc Tuân?”
Hoắc Tuân mơ màng mở mắt, không nhận ra sự bất thường, chỉ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Tuân hiếm khi bị ốm, Nhạc Dư cũng hiếm khi phải săn sóc anh. Lúc hai người ở bên nhau, Hoắc Tuân thường là người chăm nom Nhạc Dư, dù là trong cuộc sống thường ngày hay trong tình huống đặc biệt.
Nhưng người khổng lồ cũng có lúc phải dừng chân.
Sau khi gửi tin nhắn cho trợ lý Sử ở bên ngoài, Nhạc Dư dìu Hoắc Tuân dậy: “Anh sốt rồi, mình đi bệnh viện nhé.”
Hoắc Tuân tỉnh táo hơn một chút, anh ấn ấn thái dương, miệng lưỡi khô khốc: “Uống thuốc thôi là được, không cần phải đi bệnh viện đâu.”
Nhạc Dư không chịu: “Lúc em bị ốm anh đâu có nói thế.”
Trợ lý Sử nhìn thì gầy nhưng lại rất khỏe, dìu được cả Hoắc Tuân cao hơn mình hẳn một cái đầu.
Nhạc Dư và Hoắc Tuân cùng ngồi ở ghế sau, cô kéo Hoắc Tuân tựa lên vai mình, trong lòng rối loạn, vì sao chỉ ngủ một giấc trưa mà anh lại sốt cao như thế. Kết quả cô quá mức nóng ruột, thế nên vô thức lẩm bẩm thành tiếng.
“Hôm qua giám đốc Hoắc…” Nghĩ đến lời dặn của Hoắc Tuân, trợ lý Sử đổi câu trả lời: “… đi đánh quyền Anh cả đêm rồi về thẳng công ty làm tiếp ạ.”
Hôm qua Hoắc Tuân không về nhà, Nhạc Dư cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng vì là ngày làm việc đầu tiên sau Tết nên anh bận bịu, không dám quấy rầy. Cô không tài nào tưởng tượng nổi, lặp lại lời của anh trợ lý: “Đánh quyền Anh?”
Trợ lý Sử liếc Nhạc Dư từ kính chiếu hậu: “Vâng, để giải tỏa áp lực ạ.”
Nhạc Dư nửa tin nửa ngờ: “Vậy sao?”
“Dạ vâng.” Trợ lý Sử vẫn mang bộ mặt không cảm xúc.
***
Bác sĩ nói Hoắc Tuân chỉ lên cơn sốt, nếu không yên tâm thì có thể ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi rồi hôm sau xem xét tình hình.
Nhạc Dư muốn Hoắc Tuân nghỉ ngơi, thế là cô đáp ứng mà không màng đến trợ lý Sử.
Trợ lý Sử ngập ngà ngập ngừng như nghĩ đến điều gì, song lại không dám nói, chỉ có thể gánh áp lực bị Hoắc Tuân mắng khi tỉnh giấc mà đi làm thủ tục nhập viện.
Đến năm giờ chiều, như cảm nhận được điều gì đó, trợ lý Sử rời mắt khỏi laptop, trông thấy người đến, anh lập tức đứng dậy.
“Giám đốc Phùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.