Chương 93: Cầu hôn
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit | Beta: Manh & MDL
Trong hành lý chỉ toàn là quần áo.
Nhạc Dư lẩm bẩm: “Làm gì có quà, anh lại lừa em rồi.”
“Em tìm kỹ lại xem.” Hoắc Tuân bảo cô chú ý đến các góc vali: “Đồ không lớn đâu.”
“Gì mà bí ẩn thế.” Nhạc Dư ù ù cạc cạc nhìn anh, tiện tay túm một chiếc hoodie lên, một chiếc hộp nhỏ đột nhiên rơi xuống thảm trải sàn, khẽ khàng đến gần như không thể nghe thấy.
Nhạc Dư sửng sốt, nhặt chiếc hộp nhung đỏ sậm vuông vức lên, nhất thời khựng lại, quên cả phản ứng.
Chẳng biết Hoắc Tuân đã đến bên cô tự bao giờ: “Mở ra xem xem.”
Mũi Nhạc Dư đột nhiên cay cay, lập tức ném món đồ vào lòng anh: “Làm gì có ai như anh chứ?”
Tí tẹo bất ngờ cũng không có!
Hoắc Tuân bắt lấy hộp nhung, giơ lên trước mặt Nhạc Dư: “Anh tưởng là bọn mình không cần phải làm nhiều hình thức như vậy nữa.”
Nhạc Dư khịt khịt mũi, chống gối đứng dậy, bộ đồ ngủ có hoa văn con thỏ trên người cô xộc xệch, khuôn mặt béo múp biến dạng. Cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Dù sao cũng phải làm bộ xíu chứ, không sau này em khoe với người khác kiểu gì!”
Hoắc Tuân cong mắt ngoảnh sang nơi khác, một lát sau mới ngừng cười, anh quỳ một gối, động tác gọn gàng dứt khoát, không biết đã luyện tập bao nhiêu lần, nghiêm túc nói từng từ: “Xin hỏi cô giáo Nhạc có bằng lòng lấy anh thương nhân sực nức mùi tiền này không?”
Nhạc Dư đã từng hình dung Hoắc Tuân như vậy năm anh còn đang theo đuổi cô.
Khi ấy anh dùng quan hệ cá nhân để giúp Nhạc Dư giải quyết một vấn đề, sau đó đổi lại một bữa cơm. Nhạc Dư cảm thấy đi cửa sau chẳng vẻ vang gì, tiếc rằng ván đã đóng thuyền, cô chỉ có thể vừa ăn vừa xả giận lên anh, mắng anh cả người sực nức mùi tiền, hám lợi, lấy thế đè người. Anh nghe xong chẳng những không giận mà còn cười, chỉ bảo cô còn quá trẻ, sau này rồi sẽ hiểu.
Sự thật chứng minh, Hoắc Tuân luôn luôn đúng.
Mọi thứ như trở về điểm xuất phát, cô đã rơi vào lưới tình với anh thương nhân sực nức mùi tiền này.
Nhạc Dư không dám ngoái lại ngay, rõ ràng chẳng hề lãng mạn, nhưng cô cứ khóc mãi không nguôi. May mà Hoắc Tuân không giục giã, đến khi cạn nước mắt, cô lau khô mặt, xoay người cúi xuống nhìn anh rồi lại nhìn chiếc nhẫn, viên kim cương óng ánh chói lòa khiến cô suýt không mở nổi mắt.
“Ai lại mặc đồ ngủ rồi cầu hôn bao giờ…”
Hai người đang mặc bộ đồ ngủ đôi được mua riêng trước khi đến Tây Thành, bộ của cô có họa tiết con thỏ, của Hoắc Tuân là con gấu, tuy đáng yêu là thế nhưng cầu hôn trong bộ độ này thì trông sao cũng thấy hài hước.
Hoắc Tuân nhìn cô, giữ vững thế quỳ và nụ cười trên môi, thành kính lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Sau khi nghe lần thứ hai, Nhạc Dư hít sâu một hơi, rút nhẫn ra khỏi hộp rồi tự đeo lên ngón áp út, kích cỡ vừa như in. Cô ngẩn ngơ ngắm nghía, cuối cùng lúng túng bình luận: “Hợp ra phết.”
Hoắc Tuân đứng dậy, nhích lại trêu cô: “Sau này thể nào em cũng dính mùi tiền từ anh, em ngại không?”
Nhạc Dư giẫm một cái lên chân anh, nhẹ nhàng mà mềm mại.
“Kể từ ngày đầu tiên em và anh ở bên nhau, mình đã thành một phường rồi.”
***
Ngày hôm sau, hai người thức giấc khi trời chỉ mới tờ mờ sáng.
Chuyện đầu tiên Nhạc Dư làm sau khi mở mắt chính là sờ lên ngón áp út, chiếc nhẫn vẫn còn đây. Cô thở phào, xem ra hôm qua Hoắc Tuân thực sự đã cầu hôn cô chứ không phải chỉ là giấc chiêm bao.
Hoắc Tuân cũng sờ ngón tay cô: “Em thích kiểu dáng này không? Anh lựa mãi mới chọn được đấy.”
Nhạc Dư mải mê ngắm nghía không buồn đáp lời, gật đầu qua quýt. Hoắc Tuân giận đến ngứa răng, véo mặt cô mắng một tiếng tiểu tham tiền rồi xuống giường vào phòng tắm.
Hoắc Tuân vừa khuất bóng, Nhạc Dư lập tức cuốn chăn lăn sang vị trí của anh, vừa cạ lên hơi ấm còn sót lại từ anh trong ổ chăn vừa lần tay sờ nhẫn.
Cô không ngừng muốn xác định sự chân thật của tối ngày hôm qua.
Thế nên khi Hoắc Tuân nói đi câu cá, cô lập tức tháo nhẫn cất vào hộp vì sợ làm mất.
“Sẽ không rơi đâu.” Hoắc Tuân cười nói.
“Nhỡ rơi thì sao.”
Hoắc Tuân tỏ vẻ hào phóng: “Thì mình mua cái khác.”
Nhạc Dư nghiêm trang: “Nhưng ý nghĩa sẽ không giống như vậy nữa. Em muốn đeo chiếc nhẫn này cả đời, không thể làm mất được.”
Hoắc Tuân không nói gì thêm.
Câu cá mệt hơn so với tưởng tượng của Nhạc Dư. Hết một buổi sáng, trong thùng nước của cô chỉ có một con cá cực kỳ, cực kỳ nhỏ, còn Hoắc Tuân thì lại thu hoạch phong phú, ít nhất cũng đủ thức ăn cho cả ngày hôm nay.
Sau khi về nhà, Nhạc Dư để Hoắc Tuân xử lý mọi thứ, còn bản thân thì về phòng ngủ bù. Nếu Dư Tú ở đây, bà nhất định sẽ mắng: “Cái ngữ lười nhác nhà con phải may lắm mới gặp được Hoắc Tuân đấy.”
Nói đến Dư Tú, trước khi ngủ, Nhạc Dư đã gọi điện thoại cho bà.
“Cầu hôn rồi à?”
Nhạc Dư dạ một tiếng, cực kỳ thẹn thùng: “… Hôm qua đó mẹ.”
Dư Tú ở đầu dây bên kia cười rạng rỡ, liên tục vỗ tay khen tốt. Một phút sau, bà bình tĩnh lại, hỏi: “Bao giờ thì kết hôn?”
“Anh ấy bảo là hai tháng nữa ạ.”
“Để bố mẹ tìm ngày lành rồi lên Bắc Hoài, hai nhà vừa dùng cơm vừa thảo luận.”
Hôm qua Hoắc Tuân từng nhắc đến việc này, Nhạc Dư ngoan ngoãn gật đầu: “Hoắc Tuân bảo đúng ra nên là nhà anh ấy chủ động đến Hồi Thành để gặp nhà mình, nhưng con thấy nhà anh ấy khá đặc biệt, khua chiêng gõ trống thế thì không ổn lắm nên đã bảo nhà mình lên thì cũng như nhau. Mẹ đừng trách anh ấy suy xét không chu toàn nhé.”
“Chưa lấy nhau mà đã bênh người mình thế?” Dư Tú hừ lạnh: “Con tưởng mẹ khờ à, dĩ nhiên là mẹ đã tính đến chuyện này rồi. Yên tâm đi, mẹ rất vừa lòng với Hoắc Tuân, mẹ chỉ không vừa lòng với con thôi.”
Nhạc Dư: “…”
Có nhất thiết phải huỵch toẹt ra như vậy không? Khốn nỗi lúc này Hoắc Tuân đang bận rộn ở tầng dưới, còn cô thì lên ngủ ở tầng trên, thế nên ngay cả một câu phản bác cô cũng không nói thành lời.
Sau khi xử lý cá đâu ra đấy, Hoắc Tuân leo lên tầng hai. Lúc này Nhạc Dư đã ngủ say sưa, di động trên tủ đầu giường rung liên hồi mà cô chẳng mảy may phản ứng.
Sợ làm cô thức giấc, Hoắc Tuân định tắt tiếng di động đi, một tin nhắn vừa khéo hiện lên, dãy số có phần quen thuộc, nội dung chỉ gói gọn trong mấy chữ.
“Nhạc Dư, giúp tôi với nhé!”
Hoắc Tuân nhíu mày, nếu anh nhớ không nhầm thì đây là số điện thoại của Cao Nhân Nhân.
Cao Nhân Nhân có chuyện gì cần Nhạc Dư đỡ đần một tay chứ?
Trong hành lý chỉ toàn là quần áo.
Nhạc Dư lẩm bẩm: “Làm gì có quà, anh lại lừa em rồi.”
“Em tìm kỹ lại xem.” Hoắc Tuân bảo cô chú ý đến các góc vali: “Đồ không lớn đâu.”
“Gì mà bí ẩn thế.” Nhạc Dư ù ù cạc cạc nhìn anh, tiện tay túm một chiếc hoodie lên, một chiếc hộp nhỏ đột nhiên rơi xuống thảm trải sàn, khẽ khàng đến gần như không thể nghe thấy.
Nhạc Dư sửng sốt, nhặt chiếc hộp nhung đỏ sậm vuông vức lên, nhất thời khựng lại, quên cả phản ứng.
Chẳng biết Hoắc Tuân đã đến bên cô tự bao giờ: “Mở ra xem xem.”
Mũi Nhạc Dư đột nhiên cay cay, lập tức ném món đồ vào lòng anh: “Làm gì có ai như anh chứ?”
Tí tẹo bất ngờ cũng không có!
Hoắc Tuân bắt lấy hộp nhung, giơ lên trước mặt Nhạc Dư: “Anh tưởng là bọn mình không cần phải làm nhiều hình thức như vậy nữa.”
Nhạc Dư khịt khịt mũi, chống gối đứng dậy, bộ đồ ngủ có hoa văn con thỏ trên người cô xộc xệch, khuôn mặt béo múp biến dạng. Cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Dù sao cũng phải làm bộ xíu chứ, không sau này em khoe với người khác kiểu gì!”
Hoắc Tuân cong mắt ngoảnh sang nơi khác, một lát sau mới ngừng cười, anh quỳ một gối, động tác gọn gàng dứt khoát, không biết đã luyện tập bao nhiêu lần, nghiêm túc nói từng từ: “Xin hỏi cô giáo Nhạc có bằng lòng lấy anh thương nhân sực nức mùi tiền này không?”
Nhạc Dư đã từng hình dung Hoắc Tuân như vậy năm anh còn đang theo đuổi cô.
Khi ấy anh dùng quan hệ cá nhân để giúp Nhạc Dư giải quyết một vấn đề, sau đó đổi lại một bữa cơm. Nhạc Dư cảm thấy đi cửa sau chẳng vẻ vang gì, tiếc rằng ván đã đóng thuyền, cô chỉ có thể vừa ăn vừa xả giận lên anh, mắng anh cả người sực nức mùi tiền, hám lợi, lấy thế đè người. Anh nghe xong chẳng những không giận mà còn cười, chỉ bảo cô còn quá trẻ, sau này rồi sẽ hiểu.
Sự thật chứng minh, Hoắc Tuân luôn luôn đúng.
Mọi thứ như trở về điểm xuất phát, cô đã rơi vào lưới tình với anh thương nhân sực nức mùi tiền này.
Nhạc Dư không dám ngoái lại ngay, rõ ràng chẳng hề lãng mạn, nhưng cô cứ khóc mãi không nguôi. May mà Hoắc Tuân không giục giã, đến khi cạn nước mắt, cô lau khô mặt, xoay người cúi xuống nhìn anh rồi lại nhìn chiếc nhẫn, viên kim cương óng ánh chói lòa khiến cô suýt không mở nổi mắt.
“Ai lại mặc đồ ngủ rồi cầu hôn bao giờ…”
Hai người đang mặc bộ đồ ngủ đôi được mua riêng trước khi đến Tây Thành, bộ của cô có họa tiết con thỏ, của Hoắc Tuân là con gấu, tuy đáng yêu là thế nhưng cầu hôn trong bộ độ này thì trông sao cũng thấy hài hước.
Hoắc Tuân nhìn cô, giữ vững thế quỳ và nụ cười trên môi, thành kính lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Sau khi nghe lần thứ hai, Nhạc Dư hít sâu một hơi, rút nhẫn ra khỏi hộp rồi tự đeo lên ngón áp út, kích cỡ vừa như in. Cô ngẩn ngơ ngắm nghía, cuối cùng lúng túng bình luận: “Hợp ra phết.”
Hoắc Tuân đứng dậy, nhích lại trêu cô: “Sau này thể nào em cũng dính mùi tiền từ anh, em ngại không?”
Nhạc Dư giẫm một cái lên chân anh, nhẹ nhàng mà mềm mại.
“Kể từ ngày đầu tiên em và anh ở bên nhau, mình đã thành một phường rồi.”
***
Ngày hôm sau, hai người thức giấc khi trời chỉ mới tờ mờ sáng.
Chuyện đầu tiên Nhạc Dư làm sau khi mở mắt chính là sờ lên ngón áp út, chiếc nhẫn vẫn còn đây. Cô thở phào, xem ra hôm qua Hoắc Tuân thực sự đã cầu hôn cô chứ không phải chỉ là giấc chiêm bao.
Hoắc Tuân cũng sờ ngón tay cô: “Em thích kiểu dáng này không? Anh lựa mãi mới chọn được đấy.”
Nhạc Dư mải mê ngắm nghía không buồn đáp lời, gật đầu qua quýt. Hoắc Tuân giận đến ngứa răng, véo mặt cô mắng một tiếng tiểu tham tiền rồi xuống giường vào phòng tắm.
Hoắc Tuân vừa khuất bóng, Nhạc Dư lập tức cuốn chăn lăn sang vị trí của anh, vừa cạ lên hơi ấm còn sót lại từ anh trong ổ chăn vừa lần tay sờ nhẫn.
Cô không ngừng muốn xác định sự chân thật của tối ngày hôm qua.
Thế nên khi Hoắc Tuân nói đi câu cá, cô lập tức tháo nhẫn cất vào hộp vì sợ làm mất.
“Sẽ không rơi đâu.” Hoắc Tuân cười nói.
“Nhỡ rơi thì sao.”
Hoắc Tuân tỏ vẻ hào phóng: “Thì mình mua cái khác.”
Nhạc Dư nghiêm trang: “Nhưng ý nghĩa sẽ không giống như vậy nữa. Em muốn đeo chiếc nhẫn này cả đời, không thể làm mất được.”
Hoắc Tuân không nói gì thêm.
Câu cá mệt hơn so với tưởng tượng của Nhạc Dư. Hết một buổi sáng, trong thùng nước của cô chỉ có một con cá cực kỳ, cực kỳ nhỏ, còn Hoắc Tuân thì lại thu hoạch phong phú, ít nhất cũng đủ thức ăn cho cả ngày hôm nay.
Sau khi về nhà, Nhạc Dư để Hoắc Tuân xử lý mọi thứ, còn bản thân thì về phòng ngủ bù. Nếu Dư Tú ở đây, bà nhất định sẽ mắng: “Cái ngữ lười nhác nhà con phải may lắm mới gặp được Hoắc Tuân đấy.”
Nói đến Dư Tú, trước khi ngủ, Nhạc Dư đã gọi điện thoại cho bà.
“Cầu hôn rồi à?”
Nhạc Dư dạ một tiếng, cực kỳ thẹn thùng: “… Hôm qua đó mẹ.”
Dư Tú ở đầu dây bên kia cười rạng rỡ, liên tục vỗ tay khen tốt. Một phút sau, bà bình tĩnh lại, hỏi: “Bao giờ thì kết hôn?”
“Anh ấy bảo là hai tháng nữa ạ.”
“Để bố mẹ tìm ngày lành rồi lên Bắc Hoài, hai nhà vừa dùng cơm vừa thảo luận.”
Hôm qua Hoắc Tuân từng nhắc đến việc này, Nhạc Dư ngoan ngoãn gật đầu: “Hoắc Tuân bảo đúng ra nên là nhà anh ấy chủ động đến Hồi Thành để gặp nhà mình, nhưng con thấy nhà anh ấy khá đặc biệt, khua chiêng gõ trống thế thì không ổn lắm nên đã bảo nhà mình lên thì cũng như nhau. Mẹ đừng trách anh ấy suy xét không chu toàn nhé.”
“Chưa lấy nhau mà đã bênh người mình thế?” Dư Tú hừ lạnh: “Con tưởng mẹ khờ à, dĩ nhiên là mẹ đã tính đến chuyện này rồi. Yên tâm đi, mẹ rất vừa lòng với Hoắc Tuân, mẹ chỉ không vừa lòng với con thôi.”
Nhạc Dư: “…”
Có nhất thiết phải huỵch toẹt ra như vậy không? Khốn nỗi lúc này Hoắc Tuân đang bận rộn ở tầng dưới, còn cô thì lên ngủ ở tầng trên, thế nên ngay cả một câu phản bác cô cũng không nói thành lời.
Sau khi xử lý cá đâu ra đấy, Hoắc Tuân leo lên tầng hai. Lúc này Nhạc Dư đã ngủ say sưa, di động trên tủ đầu giường rung liên hồi mà cô chẳng mảy may phản ứng.
Sợ làm cô thức giấc, Hoắc Tuân định tắt tiếng di động đi, một tin nhắn vừa khéo hiện lên, dãy số có phần quen thuộc, nội dung chỉ gói gọn trong mấy chữ.
“Nhạc Dư, giúp tôi với nhé!”
Hoắc Tuân nhíu mày, nếu anh nhớ không nhầm thì đây là số điện thoại của Cao Nhân Nhân.
Cao Nhân Nhân có chuyện gì cần Nhạc Dư đỡ đần một tay chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.