Chương 71: Sinh nhật
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit | Beta: Manh & MDL
“Hoắc Tuân?”
Hoắc Tuân nghe tiếng ngẩng đầu, song không tìm được ngọn nguồn của âm thanh.
“Đây này!” Mạnh Đinh chạy mấy bước, vẫy tay với anh: “Mới không gặp một thời gian mà cậu đã không nhận ra mình rồi à?”
Đúng là không nhận ra thật.
Hoắc Tuân nghiêm túc nhìn cô nàng: “Gầy đi nhiều đấy.”
Mạnh Đinh của hiện tại có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, mái tóc đã nuôi dài nhiều năm được cắt ngắn ngang tai, đôi hoa tai lớn làm nổi bật cần cổ thon dài mềm mại, khác hẳn dáng vẻ bụ bẫm trước khi xuất ngoại.
“Xem ra mình giảm béo cũng hiệu quả đấy chứ.” Mạnh Đinh tự tin vỗ vỗ mặt, sau đó đẩy va li sang cho Hoắc Tuân: “Mình còn tưởng cậu sẽ cho mình leo cây cơ.”
Hoắc Tuân nhận va li, mặt không cảm xúc: “Bị mẹ uy hiếp nên không thể không đi.”
Mạnh Đinh trợn đôi mắt mèo, bất mãn với cách nói của anh: “Này, cậu không muốn đi đón mình đến mức đấy cơ à?”
Nghe tới đây, Hoắc Tuân mới lộ vẻ tươi cười: “Mừng cậu trở về.”
Mạnh Đinh giang tay: “Không ôm một cái cho tình thương mến thương à?”
Nụ cười của Hoắc Tuân tắt ngấm, bước thẳng mà không quay đầu: “Miễn đi, tôi đã là đàn ông có vợ rồi.”
“Cậu đang hẹn hò hả?” Mạnh Đinh xa nhà đã lâu, không biết gần đây trong giới xảy ra chuyện gì, cô nàng vòng ra trước: “Lần này đổi cô nào?”
Hoắc Tuân giữ khoảng cách giữa hai người: “Đổi gì đâu? Tôi chỉ có một người bạn gái thôi.”
Mạnh Đinh ngừng lại, hơi giương giọng: “Nhạc Dư á?”
Hôm nay là ngày Giao thừa, cũng là ngày sinh nhật của Nhạc Dư.
Dư Tú đặc biệt dậy từ tảng sáng, nấu một bàn đồ ăn, thấy không còn sớm, bà đi gõ cửa phòng Nhạc Dư.
Khuya hôm qua Nhạc Dư trò chuyện với Hoắc Tuân thâu đêm, buồn ngủ đến độ không mở nổi mắt. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vẫn nằm lì trong chăn: “Cửa không khóa đâu ạ!”
Dư Tú tiến vào, thấy cô biếng nhác, xốc chăn dậy phát vào mông cô, quên phứt luôn hôm nay là sinh nhật con gái: “Lười ơi là lười, cẩn thận kẻo Hoắc Tuân không thèm đâu!”
Nghe đến tên Hoắc Tuân, Nhạc Dư vô thức run lên, hé một bên mắt, uể oải nói: “Anh ấy quen rồi.”
Mắt Dư Tú lóe sáng, vỗ vỗ chăn bông, giả bộ lơ đãng hỏi: “Các con… sống chung bao lâu rồi?”
Sống chung? Nhạc Dư lập tức tỉnh như sáo, gượng gạo đổi đề tài: “Mẹ ơi, bây giờ là mấy giờ?”
“… Tám giờ.”
Thấy Nhạc Dư sắp sửa nổi bão, Dư Tú vội đưa cho cô miếng ngọc dạo trước bà xin: “Quà của con đây.”
Đó là một miếng ngọc bích nhẵn nhụi trong veo, không lẫn tạp chất, điểm xuyết một dải màu trắng pha xanh ở chính giữa, nom vừa đẹp vừa thanh thoát. Dư Tú vén gọn tóc giúp Nhạc Dư, dịu dàng nói: “Mẹ đã xin cho con được xuôi chèo mát mái, vạn sự như ý.”
Nhạc Dư ngồi dậy nhận quà, càng nhìn càng thấy thích: “Con cảm ơn mẹ.”
Dư Tú cười hì hì, bổ sung một câu: “Còn bảo đảm năm nay con có thể cưới được chồng nữa.”
Nhạc Dư: “…” Cô biết ngay mà.
Buổi chiều, Dư Tú chất hàng Tết đã mua lên xe, kiểm kê lại một lượt rồi quay đầu hỏi Nhạc Dư: “Không thiếu gì nữa chứ?”
Cô lắc đầu: “Mang ra hết rồi ạ.”
Cả gia đình phải về nhà ông nội ăn bữa cơm tất niên, rồi nghỉ lại hai đêm, lái xe từ đây đến đó chỉ mất chừng một tiếng.
Lên đường chưa được bao lâu, Nhạc Dư nhận được tin nhắn của Hoắc Tuân. Anh báo mình sẽ phải họp cả ngày, có lẽ đến khuya mới liên lạc được với cô. Cô lộ vẻ mất mát khó nén, thầm an ủi bản thân, thôi thôi, mười hai giờ đêm qua hai người đã chúc mừng năm mới rồi, không cần phải quá bận tâm đến hình thức.
Cô thở dài, tựa lên cửa sổ xe, vẫn cảm thấy khó chịu.
Đã hai, ba năm nay Nhạc Dư không được nhận lì xì. Nhưng nhờ sinh nhật, cô như trở lại những ngày ăn Tết chờ bao lì xì, nhận bộn tiền thời bé thơ, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Cô cảm khái, tiền quả là vạn năng.
Buổi tối, trong lúc đợi Hoắc Tuân gọi đến, Nhạc Dư nhận được điện thoại từ Phan Bối trước tiên.
Phan Bối vẫn nhiệt tình như lửa, lớn tiếng khoa trương: “Chúc mừng sinh nhật nhé, đại bảo bối!”
Nhạc Dư cảm thấy ấm lòng: “Bận bịu thế mà vẫn còn nhớ rõ quá, cậu vất vả rồi.”
“Sao tớ quên được! Tớ chẳng những không quên, mà còn…” Phan Bối lấp lửng: “Cậu thử đoán xem tớ đang ở đâu?”
Nhạc Dư ngừng lại: “Không phải là Hồi Thành chứ?”
“Chúc mừng, chuẩn không cần chỉnh!” Phan Bối cười ha hả, nói muốn ghé Hồi Thành chơi vài ngày, vừa mới xuống máy bay, sắp sửa có mặt tại khách sạn, bảo Nhạc Dư đến gặp cô nàng.
Nhạc Dư cảm thấy kỳ quái: “Đang Tết nhất mà cậu qua đây chơi á?”
“Cậu biết tính bố mẹ tớ mà. Hai cụ dắt nhau đi dẩy rồi, để ý gì đến tớ đâu?” Biết Nhạc Dư đang chần chờ, Phan Bối không ngừng cố gắng: “Ăn tất niên xong, người thì xem chương trình năm mới, người thì chơi mạt chược, cậu lủi thủi một mình thế buồn chết, sang đây với tớ còn hơn.”
Nhạc Dư cảm thấy có lý, hơn nữa chắc chắn ngày mai sẽ có người đến chúc tết, cô vốn chẳng ham đối đáp, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế là cô gật đầu: “Để tớ bảo mẹ đã.”
“Muôn năm!” Phan Bối ở đầu bên kia gửi đến vài cái hôn, khen đúng là chị em đích thực, rồi mới lưu luyến cúp máy.
Nhạc Dư chẳng mấy khi rời nhà vào những ngày này. Cô ra ngoài dạo hai vòng, Dư Tú đã sớm sắp bàn mạt chược, cạnh bà là Nhạc Tích Thu, hai vợ chồng cau mày, lộ vẻ người sống chớ đến gần. Cô không dám làm phiền, dứt khoát để lại một mẩu tin, sau đó thay quần áo rồi rời nhà. Ấy vậy mà không một người nào phát giác.
Tiền Phong đêm giao thừa như hổ như sói, Nhạc Dư nâng giá gọi xe mà lòng đau như cắt. Nhưng sau khi xuống xe, vừa trông thấy Phan Bối đứng đợi ở cửa khách sạn, cô lại cảm thấy khoản ấy tiêu cũng đáng: “Sao lại chờ tớ ở đây, không thấy lạnh à?”
“Đứng đón đại thọ tinh đó,” Dứt lời, Phan Bối giậm chân, “nhưng đúng là lạnh thật, mình lên phòng đi.”
Ra khỏi thang máy, Nhạc Dư kéo vali hộ Phan Bối: “Cậu định ở đây bao lâu mà mang nhiều đồ thế?”
Phan Bối thường xuyên liếc đồng hồ đeo tay, dường như có phần vội vã, lúc trả lời thì lơ đễnh: “Cậu thừa biết là mình chải chuốt mà, đương nhiên phải mang theo mấy bộ quần áo rồi.”
Nhạc Dư vẫn thấy là lạ, thuận miệng hỏi: “Sao cậu có vẻ gấp thế…”
“Đến rồi!” Phan Bối không kịp đáp, cà thẻ phòng rồi nhét thẻ vào tay Nhạc Dư: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ. Tớ phải bắt máy bay nên đi trước đây, hôm khác tớ đền cậu sau nhé!”
“Bắt máy bay?” Nhạc Dư mờ mịt: “Nhưng cậu vừa xuống máy bay mà…”
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
“… Gì vậy trời.” Trước mắt tối thui khiến Nhạc Dư vô thức muốn đút thẻ vào ổ, rồi chợt nhận ra nơi đó đã có một tấm thẻ khác.
Trong phòng có người —— cô thậm chí còn nghe được tiếng đập của chính tim mình.
Một ý tưởng dần hình thành trong tâm trí Nhạc Dư. Cô không dám quay đầu, cho đến khi tiếng hát chay của bài Happy birthday cất lên, cho đến khi trông thấy cái bóng của mình bị ánh nến sau lưng phản chiếu trên tường, nước mắt cô tràn khóe mi.
Nỗi mất mát cả ngày trời tựa như một lỗ đen trống rỗng, còn người ở phía sau chính là đại thụ chọc trời xum xuê, lấp đầy mọi kẽ hở chỉ trong thoáng chốc.
“Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ.”
“Hoắc Tuân?”
Hoắc Tuân nghe tiếng ngẩng đầu, song không tìm được ngọn nguồn của âm thanh.
“Đây này!” Mạnh Đinh chạy mấy bước, vẫy tay với anh: “Mới không gặp một thời gian mà cậu đã không nhận ra mình rồi à?”
Đúng là không nhận ra thật.
Hoắc Tuân nghiêm túc nhìn cô nàng: “Gầy đi nhiều đấy.”
Mạnh Đinh của hiện tại có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, mái tóc đã nuôi dài nhiều năm được cắt ngắn ngang tai, đôi hoa tai lớn làm nổi bật cần cổ thon dài mềm mại, khác hẳn dáng vẻ bụ bẫm trước khi xuất ngoại.
“Xem ra mình giảm béo cũng hiệu quả đấy chứ.” Mạnh Đinh tự tin vỗ vỗ mặt, sau đó đẩy va li sang cho Hoắc Tuân: “Mình còn tưởng cậu sẽ cho mình leo cây cơ.”
Hoắc Tuân nhận va li, mặt không cảm xúc: “Bị mẹ uy hiếp nên không thể không đi.”
Mạnh Đinh trợn đôi mắt mèo, bất mãn với cách nói của anh: “Này, cậu không muốn đi đón mình đến mức đấy cơ à?”
Nghe tới đây, Hoắc Tuân mới lộ vẻ tươi cười: “Mừng cậu trở về.”
Mạnh Đinh giang tay: “Không ôm một cái cho tình thương mến thương à?”
Nụ cười của Hoắc Tuân tắt ngấm, bước thẳng mà không quay đầu: “Miễn đi, tôi đã là đàn ông có vợ rồi.”
“Cậu đang hẹn hò hả?” Mạnh Đinh xa nhà đã lâu, không biết gần đây trong giới xảy ra chuyện gì, cô nàng vòng ra trước: “Lần này đổi cô nào?”
Hoắc Tuân giữ khoảng cách giữa hai người: “Đổi gì đâu? Tôi chỉ có một người bạn gái thôi.”
Mạnh Đinh ngừng lại, hơi giương giọng: “Nhạc Dư á?”
Hôm nay là ngày Giao thừa, cũng là ngày sinh nhật của Nhạc Dư.
Dư Tú đặc biệt dậy từ tảng sáng, nấu một bàn đồ ăn, thấy không còn sớm, bà đi gõ cửa phòng Nhạc Dư.
Khuya hôm qua Nhạc Dư trò chuyện với Hoắc Tuân thâu đêm, buồn ngủ đến độ không mở nổi mắt. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vẫn nằm lì trong chăn: “Cửa không khóa đâu ạ!”
Dư Tú tiến vào, thấy cô biếng nhác, xốc chăn dậy phát vào mông cô, quên phứt luôn hôm nay là sinh nhật con gái: “Lười ơi là lười, cẩn thận kẻo Hoắc Tuân không thèm đâu!”
Nghe đến tên Hoắc Tuân, Nhạc Dư vô thức run lên, hé một bên mắt, uể oải nói: “Anh ấy quen rồi.”
Mắt Dư Tú lóe sáng, vỗ vỗ chăn bông, giả bộ lơ đãng hỏi: “Các con… sống chung bao lâu rồi?”
Sống chung? Nhạc Dư lập tức tỉnh như sáo, gượng gạo đổi đề tài: “Mẹ ơi, bây giờ là mấy giờ?”
“… Tám giờ.”
Thấy Nhạc Dư sắp sửa nổi bão, Dư Tú vội đưa cho cô miếng ngọc dạo trước bà xin: “Quà của con đây.”
Đó là một miếng ngọc bích nhẵn nhụi trong veo, không lẫn tạp chất, điểm xuyết một dải màu trắng pha xanh ở chính giữa, nom vừa đẹp vừa thanh thoát. Dư Tú vén gọn tóc giúp Nhạc Dư, dịu dàng nói: “Mẹ đã xin cho con được xuôi chèo mát mái, vạn sự như ý.”
Nhạc Dư ngồi dậy nhận quà, càng nhìn càng thấy thích: “Con cảm ơn mẹ.”
Dư Tú cười hì hì, bổ sung một câu: “Còn bảo đảm năm nay con có thể cưới được chồng nữa.”
Nhạc Dư: “…” Cô biết ngay mà.
Buổi chiều, Dư Tú chất hàng Tết đã mua lên xe, kiểm kê lại một lượt rồi quay đầu hỏi Nhạc Dư: “Không thiếu gì nữa chứ?”
Cô lắc đầu: “Mang ra hết rồi ạ.”
Cả gia đình phải về nhà ông nội ăn bữa cơm tất niên, rồi nghỉ lại hai đêm, lái xe từ đây đến đó chỉ mất chừng một tiếng.
Lên đường chưa được bao lâu, Nhạc Dư nhận được tin nhắn của Hoắc Tuân. Anh báo mình sẽ phải họp cả ngày, có lẽ đến khuya mới liên lạc được với cô. Cô lộ vẻ mất mát khó nén, thầm an ủi bản thân, thôi thôi, mười hai giờ đêm qua hai người đã chúc mừng năm mới rồi, không cần phải quá bận tâm đến hình thức.
Cô thở dài, tựa lên cửa sổ xe, vẫn cảm thấy khó chịu.
Đã hai, ba năm nay Nhạc Dư không được nhận lì xì. Nhưng nhờ sinh nhật, cô như trở lại những ngày ăn Tết chờ bao lì xì, nhận bộn tiền thời bé thơ, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Cô cảm khái, tiền quả là vạn năng.
Buổi tối, trong lúc đợi Hoắc Tuân gọi đến, Nhạc Dư nhận được điện thoại từ Phan Bối trước tiên.
Phan Bối vẫn nhiệt tình như lửa, lớn tiếng khoa trương: “Chúc mừng sinh nhật nhé, đại bảo bối!”
Nhạc Dư cảm thấy ấm lòng: “Bận bịu thế mà vẫn còn nhớ rõ quá, cậu vất vả rồi.”
“Sao tớ quên được! Tớ chẳng những không quên, mà còn…” Phan Bối lấp lửng: “Cậu thử đoán xem tớ đang ở đâu?”
Nhạc Dư ngừng lại: “Không phải là Hồi Thành chứ?”
“Chúc mừng, chuẩn không cần chỉnh!” Phan Bối cười ha hả, nói muốn ghé Hồi Thành chơi vài ngày, vừa mới xuống máy bay, sắp sửa có mặt tại khách sạn, bảo Nhạc Dư đến gặp cô nàng.
Nhạc Dư cảm thấy kỳ quái: “Đang Tết nhất mà cậu qua đây chơi á?”
“Cậu biết tính bố mẹ tớ mà. Hai cụ dắt nhau đi dẩy rồi, để ý gì đến tớ đâu?” Biết Nhạc Dư đang chần chờ, Phan Bối không ngừng cố gắng: “Ăn tất niên xong, người thì xem chương trình năm mới, người thì chơi mạt chược, cậu lủi thủi một mình thế buồn chết, sang đây với tớ còn hơn.”
Nhạc Dư cảm thấy có lý, hơn nữa chắc chắn ngày mai sẽ có người đến chúc tết, cô vốn chẳng ham đối đáp, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế là cô gật đầu: “Để tớ bảo mẹ đã.”
“Muôn năm!” Phan Bối ở đầu bên kia gửi đến vài cái hôn, khen đúng là chị em đích thực, rồi mới lưu luyến cúp máy.
Nhạc Dư chẳng mấy khi rời nhà vào những ngày này. Cô ra ngoài dạo hai vòng, Dư Tú đã sớm sắp bàn mạt chược, cạnh bà là Nhạc Tích Thu, hai vợ chồng cau mày, lộ vẻ người sống chớ đến gần. Cô không dám làm phiền, dứt khoát để lại một mẩu tin, sau đó thay quần áo rồi rời nhà. Ấy vậy mà không một người nào phát giác.
Tiền Phong đêm giao thừa như hổ như sói, Nhạc Dư nâng giá gọi xe mà lòng đau như cắt. Nhưng sau khi xuống xe, vừa trông thấy Phan Bối đứng đợi ở cửa khách sạn, cô lại cảm thấy khoản ấy tiêu cũng đáng: “Sao lại chờ tớ ở đây, không thấy lạnh à?”
“Đứng đón đại thọ tinh đó,” Dứt lời, Phan Bối giậm chân, “nhưng đúng là lạnh thật, mình lên phòng đi.”
Ra khỏi thang máy, Nhạc Dư kéo vali hộ Phan Bối: “Cậu định ở đây bao lâu mà mang nhiều đồ thế?”
Phan Bối thường xuyên liếc đồng hồ đeo tay, dường như có phần vội vã, lúc trả lời thì lơ đễnh: “Cậu thừa biết là mình chải chuốt mà, đương nhiên phải mang theo mấy bộ quần áo rồi.”
Nhạc Dư vẫn thấy là lạ, thuận miệng hỏi: “Sao cậu có vẻ gấp thế…”
“Đến rồi!” Phan Bối không kịp đáp, cà thẻ phòng rồi nhét thẻ vào tay Nhạc Dư: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ. Tớ phải bắt máy bay nên đi trước đây, hôm khác tớ đền cậu sau nhé!”
“Bắt máy bay?” Nhạc Dư mờ mịt: “Nhưng cậu vừa xuống máy bay mà…”
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
“… Gì vậy trời.” Trước mắt tối thui khiến Nhạc Dư vô thức muốn đút thẻ vào ổ, rồi chợt nhận ra nơi đó đã có một tấm thẻ khác.
Trong phòng có người —— cô thậm chí còn nghe được tiếng đập của chính tim mình.
Một ý tưởng dần hình thành trong tâm trí Nhạc Dư. Cô không dám quay đầu, cho đến khi tiếng hát chay của bài Happy birthday cất lên, cho đến khi trông thấy cái bóng của mình bị ánh nến sau lưng phản chiếu trên tường, nước mắt cô tràn khóe mi.
Nỗi mất mát cả ngày trời tựa như một lỗ đen trống rỗng, còn người ở phía sau chính là đại thụ chọc trời xum xuê, lấp đầy mọi kẽ hở chỉ trong thoáng chốc.
“Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.