Chương 89: Thím
Trà Trà Đáng Yêu
28/08/2020
Edit | Beta: Manh
Vịnh Thạch Bích tọa lạc tại khu vực đắc địa nhất ở Bắc Hoài. Đây là lần đầu tiên Nhạc Dư ghé thăm nơi đây. Cảnh cầu nước lướt qua trước mắt, tuy trời còn chưa ấm trở lại nhưng những chồi non như giọt mực xanh dưới ngòi bút lông đã đơm mình trên hàng cây, chẳng mấy chốc sẽ đua nở cùng sắc xuân.
Nhạc Dư trao lời khen cho phong cảnh. Có lẽ là vì ngửi được mùi nhân dân tệ, cô cảm thấy bầu không khí nơi đây dễ chịu hơn hẳn bên ngoài.
“Em thích chỗ này à? Chúng mình có thể…”
Đoán được lời Hoắc Tuân định nói, Nhạc Dư vội vàng cắt ngang: “Vọng Sơn đã tốt lắm rồi.”
Hoắc Tuân kìm ý cười nơi khóe miệng: “Ừ, ở đấy mấy năm cũng thấy có tình cảm.”
Nhạc Dư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Ô tô không tiến vào gara mà đỗ ở bên ngoài. Hoắc Tuân và Nhạc Dư tay trong tay tiến vào nhà, vừa đúng lúc Phùng Khanh bước ra từ phòng ăn.
Phùng Khanh ở ngoài đời đẹp hơn những bức ảnh trên mạng, trước ống kính, bà mạnh mẽ và lạnh lùng, sau ống kính, bà lại toát lên khí chất dịu dàng thanh lịch. Sự thấp thỏm trong lòng Nhạc Dư lặng lẽ vơi đi.
Hoắc Tuân giới thiệu hai người với nhau, Phùng Khanh nở nụ cười lịch sự: “Chào cháu, Nhạc Dư.” Không thể nào nhìn ra suy nghĩ của bà về cô bạn gái của cậu quý tử.
Nhạc Dư gắng nở nụ cười thật tự nhiên: “Cháu chào dì ạ.” Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy hai tiếng meo meo, mắt cá chân ngưa ngứa, cô cúi đầu, trông thấy một chú mèo trắng mũm mĩm.
Hoắc Tuân tỏ vẻ “anh đã bảo là nó sẽ thích em mà”, cúi xuống bế chú mèo lên: “Lạc Lạc, đây là Nhạc Dư, bạn gái của anh.”
“Chào Lạc Lạc.” Nhạc Dư vuốt ve chân nó, bộ lông xù dày dặn sờ đến là đã tay.
Phùng Khanh vẫn giữ nụ cười trên môi ôm lấy Lạc Lạc trước khi nó kịp nhảy vào lòng Nhạc Dư: “Hoắc Tuân, mẹ lên gọi bố con xuống đã, con đưa Nhạc Dư đi dạo đi, cơm sắp xong rồi.”
Hoắc Tuân gật đầu, đợi mẹ lên lầu, anh quay đầu nhìn Nhạc Dư: “Còn căng thẳng không em?”
Bằng vào trực giác, Nhạc Dư cảm thấy Phùng Khanh không quá thích mình, song cô không bày tỏ mà chỉ nói: “Hết rồi.”
Hoắc Tuân nắm chặt tay cô, đôi mắt khẽ tối xuống.
Trong căn nhà rộng lớn, Nhạc Dư vừa nghe Hoắc Tuân giới thiệu vừa quan sát, chốc chốc lại hỏi cái này để làm gì, cái kia để làm chi, dần dần bình tâm trở lại.
Đến một ban công không người, Hoắc Tuân hỏi: “Em đói chưa?”
“Em thấy bình thường.” Nhạc Dư thoáng chần chừ rồi khẽ hỏi anh: “Hoắc Tuân, nếu… Em chỉ đang hỏi thôi nhé, anh đừng nghĩ nhiều… Nếu mẹ anh không thích em thì sao?”
Hoắc Tuân nhướng mày, giả bộ kinh ngạc: “Em có anh thích rồi mà còn chưa đủ hả?”
Nhạc Dư bật cười: “Em đang nói nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng vậy.” Hoắc Tuân ôm cô: “Nhạc Nhạc, đừng lo.”
Nhạc Dư vòng tay ôm anh trong chốc lát, giọng đượm buồn: “Mình vào nhà đi, ở đây mãi cũng không hay.”
“Ừ.” Hoắc Tuân nâng tay chải tóc cho cô: “Anh đưa em xuống ăn nhé, chắc bố cũng đã xuống rồi đấy.”
Hoắc Trăn Kỳ có vẻ ngoài rất giống Hoắc Tuân, gương mặt của hai người gần như đúc từ một khuôn. Ông chỉ ngồi ở nơi đó đã tỏa ra áp lực vô hình, song vì ông hay cười nên Nhạc Dư chẳng hề sợ hãi.
“Cháu chào chú ạ.”
“Chào cháu, Nhạc Dư. Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Sau khi chào hỏi, Nhạc Dư ngồi xuống cạnh Hoắc Tuân. Xuyên suốt bữa cơm, phần nhiều là Phùng Khanh hỏi, Nhạc Dư đáp. Nhờ có sự hiện diện của Hoắc Trăn Kỳ và Hoắc Tuân, Phùng Khanh cũng không hỏi câu nào khó xử, còn Nhạc Dư thì trả lời tương đối trôi chảy.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Tuân không nhịn được, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ ăn cơm đi ạ.”
Lúc này Phùng Khanh mới ngừng hỏi.
Sau bữa cơm, mọi người chuyển sang phòng khách. Tất cả vừa ngồi xuống thì cửa chính phát ra tiếng lạch cạch, là cả nhà Hoắc Vấn trở về.
“Thím!” Vừa trông thấy Nhạc Dư, Hoắc Ngô Nhất lách qua Hoắc Vấn rồi vọt đến.
Bình thường gọi đùa như vậy thì không có vấn đề gì, còn ở ngay giờ phút này thì lại khiến Nhạc Dư ngượng chín mặt, song cô không thể không đáp lời. Cô xoa đầu Hoắc Ngô Nhất, chuyển sang chuyện khác: “Cao lên rồi này.” Cậu bé mười tuổi rất khác so với hồi chỉ mới năm tuổi.
Tuy mấy năm nay Nhạc Dư không gặp Hoắc Ngô Nhất, nhưng hai người có phương thức liên lạc, mỗi dịp Tết đến, cậu bé đều gửi tin nhắn chúc Tết cho cô.
Phùng Khanh nhìn Nhạc Dư đầy ý vị, thấy con trai liếc mình thì mới đưa mắt sang nơi khác.
Vợ của Hoắc Vấn là Điền Thấm không ngờ cô gái Hoắc Tuân đưa về nhà lại là Nhạc Dư. Cô ngó chồng mình rồi lại nhìn những thành viên khác, chẳng hề có ai trông ngạc nhiên, dường như chỉ có mình cô là không hay biết gì.
Cả gia đình đều đã tề tựu, Hoắc Trăn Kỳ nói có việc muốn bàn với hai anh em, Phùng Khanh đương nhiên cũng đi cùng. Trong phòng khách chỉ còn Nhạc Dư, Điền Thấm và Hoắc Ngô Nhất, Điền Thấm ngồi ở phía đối diện hỏi Nhạc Dư: “Hai đứa yêu nhau từ lúc nào thế?”
Nhạc Dư hơi ngượng ngùng: “Bọn em được năm năm rồi chị ạ.”
Điền Thấm nhẩm tính thời gian, lộ vẻ ngạc nhiên: “Từ lúc ấy luôn cơ á?”
Năm năm trước, khi Nhạc Dư vẫn còn là sinh viên, nhân lúc đang nghỉ hè, Hoắc Tuân đã đề nghị cô làm gia sư cho Hoắc Ngô Nhất. Điền Thấm vốn định làm mối cho hai người từng hỏi Nhạc Dư có thích Hoắc Tuân hay không, và rồi nhận được cái lắc đầu từ Nhạc Dư. Về sau Nhạc Dư bắt đầu đi học trở lại, công việc gia sư kết thúc, hai bên không còn gặp mặt, cô cũng bỏ qua chuyện này.
“Sau khi thôi làm gia sư ba tháng thì tụi em bắt đầu hẹn hò ạ.”
Hoắc Ngô Nhất đột nhiên xen miệng: “Lúc đó chú đã thích thím rồi.”
Nhạc Dư sửng sốt, mặt đỏ au: “Nhất Nhất, cô còn chưa phải thím của em đâu.”
Hoắc Ngô Nhất ngây thơ nói: “Chú từng bảo là chú nhất định sẽ cưới thím đó.”
Nhạc Dư còn chưa kịp phản ứng thì Điền Thẩm đã bật cười: “Khi đấy chị đã cảm thấy hai em xứng đôi rồi.”
Dù sao Nhạc Dư cũng là cô gái đầu tiên mà Hoắc Tuân đưa đến gặp người nhà.
Vịnh Thạch Bích tọa lạc tại khu vực đắc địa nhất ở Bắc Hoài. Đây là lần đầu tiên Nhạc Dư ghé thăm nơi đây. Cảnh cầu nước lướt qua trước mắt, tuy trời còn chưa ấm trở lại nhưng những chồi non như giọt mực xanh dưới ngòi bút lông đã đơm mình trên hàng cây, chẳng mấy chốc sẽ đua nở cùng sắc xuân.
Nhạc Dư trao lời khen cho phong cảnh. Có lẽ là vì ngửi được mùi nhân dân tệ, cô cảm thấy bầu không khí nơi đây dễ chịu hơn hẳn bên ngoài.
“Em thích chỗ này à? Chúng mình có thể…”
Đoán được lời Hoắc Tuân định nói, Nhạc Dư vội vàng cắt ngang: “Vọng Sơn đã tốt lắm rồi.”
Hoắc Tuân kìm ý cười nơi khóe miệng: “Ừ, ở đấy mấy năm cũng thấy có tình cảm.”
Nhạc Dư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Ô tô không tiến vào gara mà đỗ ở bên ngoài. Hoắc Tuân và Nhạc Dư tay trong tay tiến vào nhà, vừa đúng lúc Phùng Khanh bước ra từ phòng ăn.
Phùng Khanh ở ngoài đời đẹp hơn những bức ảnh trên mạng, trước ống kính, bà mạnh mẽ và lạnh lùng, sau ống kính, bà lại toát lên khí chất dịu dàng thanh lịch. Sự thấp thỏm trong lòng Nhạc Dư lặng lẽ vơi đi.
Hoắc Tuân giới thiệu hai người với nhau, Phùng Khanh nở nụ cười lịch sự: “Chào cháu, Nhạc Dư.” Không thể nào nhìn ra suy nghĩ của bà về cô bạn gái của cậu quý tử.
Nhạc Dư gắng nở nụ cười thật tự nhiên: “Cháu chào dì ạ.” Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy hai tiếng meo meo, mắt cá chân ngưa ngứa, cô cúi đầu, trông thấy một chú mèo trắng mũm mĩm.
Hoắc Tuân tỏ vẻ “anh đã bảo là nó sẽ thích em mà”, cúi xuống bế chú mèo lên: “Lạc Lạc, đây là Nhạc Dư, bạn gái của anh.”
“Chào Lạc Lạc.” Nhạc Dư vuốt ve chân nó, bộ lông xù dày dặn sờ đến là đã tay.
Phùng Khanh vẫn giữ nụ cười trên môi ôm lấy Lạc Lạc trước khi nó kịp nhảy vào lòng Nhạc Dư: “Hoắc Tuân, mẹ lên gọi bố con xuống đã, con đưa Nhạc Dư đi dạo đi, cơm sắp xong rồi.”
Hoắc Tuân gật đầu, đợi mẹ lên lầu, anh quay đầu nhìn Nhạc Dư: “Còn căng thẳng không em?”
Bằng vào trực giác, Nhạc Dư cảm thấy Phùng Khanh không quá thích mình, song cô không bày tỏ mà chỉ nói: “Hết rồi.”
Hoắc Tuân nắm chặt tay cô, đôi mắt khẽ tối xuống.
Trong căn nhà rộng lớn, Nhạc Dư vừa nghe Hoắc Tuân giới thiệu vừa quan sát, chốc chốc lại hỏi cái này để làm gì, cái kia để làm chi, dần dần bình tâm trở lại.
Đến một ban công không người, Hoắc Tuân hỏi: “Em đói chưa?”
“Em thấy bình thường.” Nhạc Dư thoáng chần chừ rồi khẽ hỏi anh: “Hoắc Tuân, nếu… Em chỉ đang hỏi thôi nhé, anh đừng nghĩ nhiều… Nếu mẹ anh không thích em thì sao?”
Hoắc Tuân nhướng mày, giả bộ kinh ngạc: “Em có anh thích rồi mà còn chưa đủ hả?”
Nhạc Dư bật cười: “Em đang nói nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng vậy.” Hoắc Tuân ôm cô: “Nhạc Nhạc, đừng lo.”
Nhạc Dư vòng tay ôm anh trong chốc lát, giọng đượm buồn: “Mình vào nhà đi, ở đây mãi cũng không hay.”
“Ừ.” Hoắc Tuân nâng tay chải tóc cho cô: “Anh đưa em xuống ăn nhé, chắc bố cũng đã xuống rồi đấy.”
Hoắc Trăn Kỳ có vẻ ngoài rất giống Hoắc Tuân, gương mặt của hai người gần như đúc từ một khuôn. Ông chỉ ngồi ở nơi đó đã tỏa ra áp lực vô hình, song vì ông hay cười nên Nhạc Dư chẳng hề sợ hãi.
“Cháu chào chú ạ.”
“Chào cháu, Nhạc Dư. Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Sau khi chào hỏi, Nhạc Dư ngồi xuống cạnh Hoắc Tuân. Xuyên suốt bữa cơm, phần nhiều là Phùng Khanh hỏi, Nhạc Dư đáp. Nhờ có sự hiện diện của Hoắc Trăn Kỳ và Hoắc Tuân, Phùng Khanh cũng không hỏi câu nào khó xử, còn Nhạc Dư thì trả lời tương đối trôi chảy.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Tuân không nhịn được, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ ăn cơm đi ạ.”
Lúc này Phùng Khanh mới ngừng hỏi.
Sau bữa cơm, mọi người chuyển sang phòng khách. Tất cả vừa ngồi xuống thì cửa chính phát ra tiếng lạch cạch, là cả nhà Hoắc Vấn trở về.
“Thím!” Vừa trông thấy Nhạc Dư, Hoắc Ngô Nhất lách qua Hoắc Vấn rồi vọt đến.
Bình thường gọi đùa như vậy thì không có vấn đề gì, còn ở ngay giờ phút này thì lại khiến Nhạc Dư ngượng chín mặt, song cô không thể không đáp lời. Cô xoa đầu Hoắc Ngô Nhất, chuyển sang chuyện khác: “Cao lên rồi này.” Cậu bé mười tuổi rất khác so với hồi chỉ mới năm tuổi.
Tuy mấy năm nay Nhạc Dư không gặp Hoắc Ngô Nhất, nhưng hai người có phương thức liên lạc, mỗi dịp Tết đến, cậu bé đều gửi tin nhắn chúc Tết cho cô.
Phùng Khanh nhìn Nhạc Dư đầy ý vị, thấy con trai liếc mình thì mới đưa mắt sang nơi khác.
Vợ của Hoắc Vấn là Điền Thấm không ngờ cô gái Hoắc Tuân đưa về nhà lại là Nhạc Dư. Cô ngó chồng mình rồi lại nhìn những thành viên khác, chẳng hề có ai trông ngạc nhiên, dường như chỉ có mình cô là không hay biết gì.
Cả gia đình đều đã tề tựu, Hoắc Trăn Kỳ nói có việc muốn bàn với hai anh em, Phùng Khanh đương nhiên cũng đi cùng. Trong phòng khách chỉ còn Nhạc Dư, Điền Thấm và Hoắc Ngô Nhất, Điền Thấm ngồi ở phía đối diện hỏi Nhạc Dư: “Hai đứa yêu nhau từ lúc nào thế?”
Nhạc Dư hơi ngượng ngùng: “Bọn em được năm năm rồi chị ạ.”
Điền Thấm nhẩm tính thời gian, lộ vẻ ngạc nhiên: “Từ lúc ấy luôn cơ á?”
Năm năm trước, khi Nhạc Dư vẫn còn là sinh viên, nhân lúc đang nghỉ hè, Hoắc Tuân đã đề nghị cô làm gia sư cho Hoắc Ngô Nhất. Điền Thấm vốn định làm mối cho hai người từng hỏi Nhạc Dư có thích Hoắc Tuân hay không, và rồi nhận được cái lắc đầu từ Nhạc Dư. Về sau Nhạc Dư bắt đầu đi học trở lại, công việc gia sư kết thúc, hai bên không còn gặp mặt, cô cũng bỏ qua chuyện này.
“Sau khi thôi làm gia sư ba tháng thì tụi em bắt đầu hẹn hò ạ.”
Hoắc Ngô Nhất đột nhiên xen miệng: “Lúc đó chú đã thích thím rồi.”
Nhạc Dư sửng sốt, mặt đỏ au: “Nhất Nhất, cô còn chưa phải thím của em đâu.”
Hoắc Ngô Nhất ngây thơ nói: “Chú từng bảo là chú nhất định sẽ cưới thím đó.”
Nhạc Dư còn chưa kịp phản ứng thì Điền Thẩm đã bật cười: “Khi đấy chị đã cảm thấy hai em xứng đôi rồi.”
Dù sao Nhạc Dư cũng là cô gái đầu tiên mà Hoắc Tuân đưa đến gặp người nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.