Chương 31: Từ chối
Trà Trà Đáng Yêu
01/04/2019
Sau khi trở về từ làng du lịch, cuộc sống quay lại quỹ đạo ban đầu.
Sáng thứ hai đầu tuần, Nhạc Dư tới trường từ sớm, nhận phiếu điểm của lớp 11-6 từ Dương Mai Mai, xem từ đầu tới cuối, không nén nổi ý cười.
"Cậu vui đến thế cơ à?"
"Dĩ nhiên rồi," Nhạc Dư hất cằm, "Người đạt điểm cao nhất khối là học sinh lớp tôi đấy."
"Hình như điểm ngữ văn của cô bé cũng cao nhất."
Nhạc Dư cười: "Chức cán sự ngữ văn không phải nói suông đâu nhé." Nói đoạn cô cúi đầu xem lướt lại điểm, đa số các học sinh trong lớp đều phát huy không tệ, trong đó bao gồm cả Lục Thương, người có điểm cao thứ 5 trong lớp, lọt vào top 100 học sinh có điểm cao nhất toàn khối.
Tiết đầu tiên của ngày hôm nay là ngữ văn, Nhạc Dư cầm bài thi cùng giáo án tới phòng học trước, sau khi giao phiếu điểm cho cán sự học tập thì gọi Trình Hoan ra ngoài.
Cả lớp nhốn nháo vì một tờ phiếu, vội vã tranh nhau xem xếp hạng của mình. Xuyên qua cửa sổ, Nhạc Dư nhìn về phía dãy cuối, nơi đó chỉ có một học sinh đang nằm ngủ bò lê bò toài.
Trình Hoan cũng không ngờ mình sẽ được điểm cao nhất khối, nhưng cô bé cho rằng việc này là nhờ Nhạc Dư, nếu không có cô giáo, cô bé đã chẳng có thời gian để tập trung học hành.
Cô bé rút ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong cặp, đưa tới trước mặt Nhạc Dư: "Cô ơi, tặng cô này." Đoạn ngập ngừng, ngượng ngùng cười, "Em không có bao nhiêu tiền nên cũng chẳng mua được món gì quá tốt, hy vọng cô không chê."
Trái tim Nhạc Dư mềm nhũn, cô nhận đồ, hỏi: "Em mua bằng tiền lương đấy hả?"
Trình Hoan gật đầu, tiền lương được phát mỗi tuần, cô bé tích góp ba tuần chính là để mua quà cho Nhạc Dư, dù gì cô bé có việc cũng là nhờ cô giáo.
"Thế em còn tiền ăn không?"
"Dạ còn ạ."
Trình Hoan sợ Nhạc Dư hiểu nhầm mình xài tiền bậy bạ, vội vàng giải thích: "Bình thường em có tiết kiệm cô ạ."
"Thế thì tốt rồi."
Nhạc Dư nhận đồ rồi bảo Trình Hoan về phòng học trước. Khi xoay người quét mắt qua hàng sau cùng, người vốn đang ngủ kia đã tỉnh, đang nhìn cô.
Tâm tình Nhạc Dư rất tốt, hơn nữa Lục Thương thi cử không tệ, cô mím môi cười với cậu rồi mới rời mắt vào phòng học.
Vì thế, cô bỏ lỡ dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của Lục Thương.
Vào tháng 11, đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày trời thu mát mẻ, được tộ chức tại ngay sân vận động của trường cấp ba Bắc Hoài. Ngoài những học sinh đăng ký dự thi, vào buổi chiều của ngày thứ thứ hai, nhóm giáo viên cũng phải tiến hành một cuộc thi tiếp sức, chia làm hai đội là lớp khoa học tự nhiên và lớp khoa học xã hội.
Nhạc Dư phụ trách lớp khoa học tự nhiên khối 11, là người chạy thứ hai đếm ngược, thân là một kẻ lười, chạy đường dài thì cô chịu chết nhưng chạy nước rút thì còn trong khả năng.
Hoắc Tuân là một trong số những vị khách được mời đến, vào ngày đầu tiên, anh kiếm cớ không tham dự, sang ngày thứ hai mới xuất hiện trên bục phát biểu, còn khéo chọn một chỗ ở phía đối diện với vị trí đứng của cô.
Nhạc Dư chỉ cần liếc một cái là lập tức thấy Hoắc Tuân. Vóc anh vốn cao hơn người khác, lúc nào cũng ngồi ngay ngắn, xuất chúng bắt mắt, cô trông từ phía xa, trong mắt chẳng có người nào khác.
Trong thoáng chốc, vị trí của cả hai như trở về thuở ban đầu.
Kể từ sau khi việc làm bán thời gian kết thúc, lần chạm mặt tiếp theo giữa Nhạc Dư và Hoắc Tuân đã là chuyện của sáu tháng sau.
Vào một ngày tháng tư ấm áp mát mẻ, đại học G chào đón lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, Nhạc Dư là một trong số các MC. Thực ra chuyện này vốn không tới phiên cô, song vì một nữ MC có việc đột xuất nên cô bị nhét vào cho đủ quân số.
Trước khi chương trình mở màn, MC lên sân khấu đọc diễn văn.
Lời thoại của Nhạc Dư không nhiều, vị trí được chỉ định cũng là bên cạnh của bên cạnh, nhưng cô không dám lơi là, phải biết rằng mỗi người dưới sân khấu đều không đơn giản, cô không muốn bêu xấu bản thân.
Cô hoàn thành mà chẳng mảy may mắc chút sai lầm, bình yên xuống sân khấu, cô thở phào, đang tìm nước khoáng thì chợt nghe thấy có người gọi mình.
Là một đàn chị trong hội học sinh.
"Chắc em thường xuyên làm MC lắm hả?" Đàn chị duỗi di động cho cô xem tấm ảnh chị vừa chụp, "Trông chẳng hề căng thẳng chút nào, biểu hiện cực tốt luôn đó."
Nhạc Dư lướt xem mấy tấm hình, nén ý định phóng to phần mặt xuống, thu tay lại:" Đây là lần đầu tiên em làm đấy chị. Thực ra trong lòng em căng thẳng lắm, lúc lên sân khấu chân vẫn con run, chỉ sợ nói gì sai, may mà trên ảnh trông không rõ, nếu không thì em xấu hổ chết mất."
"Lần đầu tiên?" Mấy ngày nay đàn chị không tới trường, không biết Nhạc Dư bị nhét vào giữa chừng nên khi cô nói cô không có chút kinh nghiệm làm MC nào, chị thực sự kinh ngạc.
Kỷ niệm 100 năm ngày thành lập đại học G không phải là một sự kiện nhỏ, mọi thứ đều phải chu toàn, nghiêm túc, sao có thể tùy tiện chọn người dẫn chương trình như vậy? Đàn chị nhìn Nhạc Dư rồi lại nhìn di động, đột niên hiểu vì sao cô lại được lựa trúng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Dư chỉ là thứ yếu, quan trọng là mặt nhỏ, cổ thon, vai mảnh, vóc dáng xinh đẹp, không đứng ở giữa cũng vẫn dễ thấy. Khí chất rất quan trọng với một MC, mà cô vừa khéo có được điểm tốt này.
Đàn chị vỗ vỗ vai cô, "Đừng căng thẳng, em cứ giữ vững trạng thái vừa nãy là tuyệt lắm rồi."
Nhạc Dư cười ngọt ngào: "Em biết rồi, cảm ơn chị."
Bởi vì đột nhiên chen vào, thời gian chuẩn bị quá ngắn, chẳng có gì ngoài nhảy lên sân khấu ở giữa chừng, phần sau không có việc cho Nhạc Dư, cô chỉ cần chờ tới phút cuối chào cảm ơn rồi lướt qua sâu khấu là được.
Tuy thời tiết đã dần ấm lại nhưng vẫn cần phải mặc áo khoác. Nhạc Dư mặc áo khoác len, khom lưng ngồi nghịch di động như mèo ở sau sân khấu, ngon tay run rẩy, nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô rụt tay vào trong tay áo, quay đầu đối diện với khuôn mặt của một người đàn ông đang gọi điện thoại.
Sáu tháng trôi qua, khuôn mặt đã sớm phai mờ trong trí nhớ dần dần hiện rõ, Nhạc Dư siết một góc di động, lẳng lặng xoay người trở về ——
Ngày đó, cô chẳng những không lên xe mà còn từ chối với ngữ khí khó lọt tai.
Khi ấy Hồ Đông Du hỏi: "Tôi cảm thấy chúng ta thuận đường, cô có muốn lên xe không?"
Cô đáp: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta chẳng hề thuận đường đâu."
Sáng thứ hai đầu tuần, Nhạc Dư tới trường từ sớm, nhận phiếu điểm của lớp 11-6 từ Dương Mai Mai, xem từ đầu tới cuối, không nén nổi ý cười.
"Cậu vui đến thế cơ à?"
"Dĩ nhiên rồi," Nhạc Dư hất cằm, "Người đạt điểm cao nhất khối là học sinh lớp tôi đấy."
"Hình như điểm ngữ văn của cô bé cũng cao nhất."
Nhạc Dư cười: "Chức cán sự ngữ văn không phải nói suông đâu nhé." Nói đoạn cô cúi đầu xem lướt lại điểm, đa số các học sinh trong lớp đều phát huy không tệ, trong đó bao gồm cả Lục Thương, người có điểm cao thứ 5 trong lớp, lọt vào top 100 học sinh có điểm cao nhất toàn khối.
Tiết đầu tiên của ngày hôm nay là ngữ văn, Nhạc Dư cầm bài thi cùng giáo án tới phòng học trước, sau khi giao phiếu điểm cho cán sự học tập thì gọi Trình Hoan ra ngoài.
Cả lớp nhốn nháo vì một tờ phiếu, vội vã tranh nhau xem xếp hạng của mình. Xuyên qua cửa sổ, Nhạc Dư nhìn về phía dãy cuối, nơi đó chỉ có một học sinh đang nằm ngủ bò lê bò toài.
Trình Hoan cũng không ngờ mình sẽ được điểm cao nhất khối, nhưng cô bé cho rằng việc này là nhờ Nhạc Dư, nếu không có cô giáo, cô bé đã chẳng có thời gian để tập trung học hành.
Cô bé rút ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong cặp, đưa tới trước mặt Nhạc Dư: "Cô ơi, tặng cô này." Đoạn ngập ngừng, ngượng ngùng cười, "Em không có bao nhiêu tiền nên cũng chẳng mua được món gì quá tốt, hy vọng cô không chê."
Trái tim Nhạc Dư mềm nhũn, cô nhận đồ, hỏi: "Em mua bằng tiền lương đấy hả?"
Trình Hoan gật đầu, tiền lương được phát mỗi tuần, cô bé tích góp ba tuần chính là để mua quà cho Nhạc Dư, dù gì cô bé có việc cũng là nhờ cô giáo.
"Thế em còn tiền ăn không?"
"Dạ còn ạ."
Trình Hoan sợ Nhạc Dư hiểu nhầm mình xài tiền bậy bạ, vội vàng giải thích: "Bình thường em có tiết kiệm cô ạ."
"Thế thì tốt rồi."
Nhạc Dư nhận đồ rồi bảo Trình Hoan về phòng học trước. Khi xoay người quét mắt qua hàng sau cùng, người vốn đang ngủ kia đã tỉnh, đang nhìn cô.
Tâm tình Nhạc Dư rất tốt, hơn nữa Lục Thương thi cử không tệ, cô mím môi cười với cậu rồi mới rời mắt vào phòng học.
Vì thế, cô bỏ lỡ dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của Lục Thương.
Vào tháng 11, đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày trời thu mát mẻ, được tộ chức tại ngay sân vận động của trường cấp ba Bắc Hoài. Ngoài những học sinh đăng ký dự thi, vào buổi chiều của ngày thứ thứ hai, nhóm giáo viên cũng phải tiến hành một cuộc thi tiếp sức, chia làm hai đội là lớp khoa học tự nhiên và lớp khoa học xã hội.
Nhạc Dư phụ trách lớp khoa học tự nhiên khối 11, là người chạy thứ hai đếm ngược, thân là một kẻ lười, chạy đường dài thì cô chịu chết nhưng chạy nước rút thì còn trong khả năng.
Hoắc Tuân là một trong số những vị khách được mời đến, vào ngày đầu tiên, anh kiếm cớ không tham dự, sang ngày thứ hai mới xuất hiện trên bục phát biểu, còn khéo chọn một chỗ ở phía đối diện với vị trí đứng của cô.
Nhạc Dư chỉ cần liếc một cái là lập tức thấy Hoắc Tuân. Vóc anh vốn cao hơn người khác, lúc nào cũng ngồi ngay ngắn, xuất chúng bắt mắt, cô trông từ phía xa, trong mắt chẳng có người nào khác.
Trong thoáng chốc, vị trí của cả hai như trở về thuở ban đầu.
Kể từ sau khi việc làm bán thời gian kết thúc, lần chạm mặt tiếp theo giữa Nhạc Dư và Hoắc Tuân đã là chuyện của sáu tháng sau.
Vào một ngày tháng tư ấm áp mát mẻ, đại học G chào đón lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, Nhạc Dư là một trong số các MC. Thực ra chuyện này vốn không tới phiên cô, song vì một nữ MC có việc đột xuất nên cô bị nhét vào cho đủ quân số.
Trước khi chương trình mở màn, MC lên sân khấu đọc diễn văn.
Lời thoại của Nhạc Dư không nhiều, vị trí được chỉ định cũng là bên cạnh của bên cạnh, nhưng cô không dám lơi là, phải biết rằng mỗi người dưới sân khấu đều không đơn giản, cô không muốn bêu xấu bản thân.
Cô hoàn thành mà chẳng mảy may mắc chút sai lầm, bình yên xuống sân khấu, cô thở phào, đang tìm nước khoáng thì chợt nghe thấy có người gọi mình.
Là một đàn chị trong hội học sinh.
"Chắc em thường xuyên làm MC lắm hả?" Đàn chị duỗi di động cho cô xem tấm ảnh chị vừa chụp, "Trông chẳng hề căng thẳng chút nào, biểu hiện cực tốt luôn đó."
Nhạc Dư lướt xem mấy tấm hình, nén ý định phóng to phần mặt xuống, thu tay lại:" Đây là lần đầu tiên em làm đấy chị. Thực ra trong lòng em căng thẳng lắm, lúc lên sân khấu chân vẫn con run, chỉ sợ nói gì sai, may mà trên ảnh trông không rõ, nếu không thì em xấu hổ chết mất."
"Lần đầu tiên?" Mấy ngày nay đàn chị không tới trường, không biết Nhạc Dư bị nhét vào giữa chừng nên khi cô nói cô không có chút kinh nghiệm làm MC nào, chị thực sự kinh ngạc.
Kỷ niệm 100 năm ngày thành lập đại học G không phải là một sự kiện nhỏ, mọi thứ đều phải chu toàn, nghiêm túc, sao có thể tùy tiện chọn người dẫn chương trình như vậy? Đàn chị nhìn Nhạc Dư rồi lại nhìn di động, đột niên hiểu vì sao cô lại được lựa trúng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Dư chỉ là thứ yếu, quan trọng là mặt nhỏ, cổ thon, vai mảnh, vóc dáng xinh đẹp, không đứng ở giữa cũng vẫn dễ thấy. Khí chất rất quan trọng với một MC, mà cô vừa khéo có được điểm tốt này.
Đàn chị vỗ vỗ vai cô, "Đừng căng thẳng, em cứ giữ vững trạng thái vừa nãy là tuyệt lắm rồi."
Nhạc Dư cười ngọt ngào: "Em biết rồi, cảm ơn chị."
Bởi vì đột nhiên chen vào, thời gian chuẩn bị quá ngắn, chẳng có gì ngoài nhảy lên sân khấu ở giữa chừng, phần sau không có việc cho Nhạc Dư, cô chỉ cần chờ tới phút cuối chào cảm ơn rồi lướt qua sâu khấu là được.
Tuy thời tiết đã dần ấm lại nhưng vẫn cần phải mặc áo khoác. Nhạc Dư mặc áo khoác len, khom lưng ngồi nghịch di động như mèo ở sau sân khấu, ngon tay run rẩy, nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô rụt tay vào trong tay áo, quay đầu đối diện với khuôn mặt của một người đàn ông đang gọi điện thoại.
Sáu tháng trôi qua, khuôn mặt đã sớm phai mờ trong trí nhớ dần dần hiện rõ, Nhạc Dư siết một góc di động, lẳng lặng xoay người trở về ——
Ngày đó, cô chẳng những không lên xe mà còn từ chối với ngữ khí khó lọt tai.
Khi ấy Hồ Đông Du hỏi: "Tôi cảm thấy chúng ta thuận đường, cô có muốn lên xe không?"
Cô đáp: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta chẳng hề thuận đường đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.