Chương 21: Ra Tay Ngăn Cản
Ý Phóng
26/11/2016
CHƯƠNG 21: RA TAY NGĂN CẢN
” Anh muốn cõng tôi sao? !”
Âu Tiểu Lan gương mặt trắng nõn vì động tác khẽ gật đầu của Viên Tử Hàm, mà hồng thêm mấy phần , bộ dáng thẹn thùng so với bình thường càng đẹp hơn. Cô thật không ngờ Viên Tử Hàm sẽ phản ứng như vậy, bởi vì chân cô thực sự rất đau đi không được . Lần đầu đi giày cao gót như vậy, đương nhiên là giữ thăng bằng không được rồi , bất quá nghĩ đến, hôm nay bị ngã trẹo chân vẫn là có chút giá trị .
Trái với vẻ mặt vui sướng của Âu Tiểu Lan , Thượng Quan Mộc lúc này trên mặt so vơi lúc trước, càng lạnh lùng hơn khiến người ta không dám xem nhẹ. Hắn không cam lòng áp bức Viên Tử Hàm, càng không có lý do gì để Âu Tiểu Lan chiếm tiện nghi. Trong lúc Âu Tiểu Lan vứt xuống cái gọi là ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, vừa định leo lên lưng Viên Tử Hàm, cánh tay liền bị một cánh tay khác mạnh mẽ kéo lại.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu, hắn đây là đang làm cái gì vậy ?
Nếu như trước kia nói Thượng Quan Mộc đối với Âu Tiểu Lan có địch ý, đó cũng là hơi khó hiểu, nhưng bây giờ lại khiến cho mọi người cảm thấy rất rõ ràng . Cánh tay Âu Tiểu Lan bị bàn tay hắn gắt gao lắc mạnh, lực đạo phi thường, nhưng là cô sức lực yếu đuối không biết làm sao, giãy ra không được. Dù sao cũng là một cô nhóc, phút chốc hai mắt đã đẫm lệ , đem ánh mắt cầu xin nhìn về phía Viên Tử Hàm.
” Anh làm cái gì vậy, bây giờ còn muốn làm khó một cô nhóc hay sao?”
Viên Tử Hàm trong lòng cũng bởi vì lời nói của Thượng Quan Mộc vừa rồi mà khó chịu, lúc này thấy hắn khi dễ Âu Tiểu Lan, chỗ nào cho phép, khi nói những lời này, trong giọng nói có mười phần bất mãn cũng không hề khách khí.
Thượng Quan Mộc nhìn cậu cười lạnh không ngừng, ” Cậu gầy yếu như vậy, có thể cõng được cô ấy sao?”
Nhìn hắn bộ dáng không nghiêm túc, ngữ khí khinh miệt, Viên Tử Hàm rất muốn đi tới , xé rách cái mặt đáng ghét kia của hắn. Hắn thấy chết mà không cứu, còn ngăn cản người khác, người như vậy, có phải hay không cũng quá ngang ngược, quá vô lý .
“Tôi không phải anh, anh có thể làm được nhưng tôi thì làm không được “. Viên Tử Hàm trả lời lại một cách mỉa mai .
Ý tứ trong lời nói của Viên Tử Hàm , Thượng Quan Mộc hoàn toàn hiểu được, ở trong lòng cậu, mình là một người như vậy sao ? Trong lòng quay cuồng không biết là vui mừng hay tức giận . Theo bản năng nghĩ muốn bỏ tay cô gái kia ra, nhưng thấy ánh mắt Viên Tử Hàm chăm chú nhìn mình, vẫn là tức giận đem cô ta đẩy về phía Giang Diễm Lệ đứng bên cạnh.
” Đỡ lấy cô ấy ”
Nói xong, liền bước nhanh rời đi .
Viên Tử Hàm nhìn bóng dáng hắn đi xa , trong lòng nhất thời cảm thấy hụt hẫng. Cậu vừa rồi nói hẳn là không sai, chính là thấy hắn rời đi, trong lòng vẫn là có chút hối hận, có phải hay không vừa rồi mình đã nặng lời ?
Thượng Quan Mộc lúc này thực sự đang trong cơn giận dữ, Âu Tiểu Lan thích cậu, hắn thực sự ngăn cản không được, nhưng thái độ đó của cậu. Quen biết cô ta chưa được mấy ngày, đã bắt đầu nói giúp cô ta , càng khiến hắn tức giận chính là, mình ở trong suy nghĩ của cậu ta chỉ là một người không có trái tim đồng cảm. Cứ như hắn là một người không biết để ý tới người khác , những lời này từ miệng Viên Tử Hàm nói ra, vẫn là thản nhiên khiêu khích hắn không thôi.
Tức giận đi tới bãi đỗ xe, đối với bánh xe hung hăng đá một cước, mới mở cửa ngồi vào trong xe. Hắn cũng không nói hắn là một người không tự tin, vì Viên Tử Hàm, hắn đã thất thố . Xe nhanh chóng lao ra ngoài, không phải rời đi, mà là trở lại chỗ Viên Tử Hàm đang đứng.
Chậm rãi đem cửa kính xe hạ xuống, đầu cũng không quay lại, chăm chú nhìn phía trước.
“Lên xe” thật lâu không thấy động tĩnh, hắn chịu không được vẫn là quay đầu, nhìn về phía Viên Tử Hàm đang vẻ mặt kinh ngạc, chẳng lẽ trong lòng cậu ta mình thật sự chính là người vô tâm như thế sao, trong lòng phiền toái, lại một lần nữa quay đầu.
“A, được ”
Viên Tử Hàm thấp giọng lên tiếng, liền cùng Giang Diễm Lệ hai người liên thủ đỡ Âu Tiểu Lan bị thương hướng cửa xe đi tới. Giang Diễm Lệ vóc dáng cao lớn, nhưng chung quy vẫn là con gái, cho nên cả người Âu Tiểu Lan cơ bản đều dựa vào người Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm đưa tay đỡ thắt lưng cô ta đưa vào trong xe. Một màn này Thượng Quan Mộc thông qua kính chiếu hậu phía trước xe nhìn đến nhất thanh nhị sở. Vội vàng nghĩ muốn né tránh , nhưng lại ở trong gương đối diện với con ngươi mang theo ý cười của Giang Diễm Lệ.
Thu lại tầm mắt ” Nhanh lên một chút, lề mà lề mề ”
” Umh, xong rồi ”
Viên Tử Hàm thanh âm nhỏ nhẹ . cậu tưởng rằng Thượng Quan Mộc đã rời đi rồi, nguyên lai là bản thân mình hiểu lầm , lúc này ngữ khí tự nhiên là ngoan ngoãn rất nhiều. Mà Thượng Quan Mộc lại nghĩ cậu vì Âu Tiểu Lan mới ủy khuất bản thân, trong lòng càng khó chịu không thôi.
Khởi động xe, chiếc xe sáng loáng ở trên đường cấp tốc chạy . Lý Thiên Cương sống ở chỗ nào hắn là người biết rất rõ, hắn bây giờ muốn làm nhất chính là đem hai người phụ nữ cực kỳ chướng mắt trong xe ném đi.
Đêm càng lúc càng khuya , sao trên trời lác đác, ánh trăng cũng trốn vào tầng mây đen không muốn ló ra.
Bên ngoài nhiệt độ cũng từ từ giảm xuống, cửa kính xe phía trước không đóng, gió lạnh ào ào thổi vào trong xe, táp lên mặt Thượng Quan Mộc, tóc tai bị gió thổi tung bay, có chút hơi loạn, nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn mỹ của hắn.
Một nhóm bốn người trên xe, liền cứ như thế trầm mặc không nói gì. Bầu không khí trở nên cổ quái, ai cũng không biết phải như thế nào mở miệng trước .
Viên Tử Hàm nhìn sườn mặt lạnh lùng của Thượng Quan, si ngốc thậm chí có chút xuất thần . Thực ra mà nói, Thượng Quan Mộc đối đãi cậu thật sự rất tốt, mặc dù vẫn không biết hắn là có ý gì , nhưng ít nhất cho tới giờ đều không có làm gì bất lợi đối với cậu , cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng.
Nhưng hắn càng như vậy, lại khiến Viên Tử Hàm càng cảm thấy bất an hơn, cậu thực sự sợ mình sẽ quen cuộc sống như thế, tương lai nếu như Thượng Quan Mộc không có ở bên cạnh, cậu không biết phải làm sao bây giờ ?
Sợ hãi, khiến Viên Tử Hàm trên mặt thần sắc có chút biến đổi, Thượng Quan Mộc thông qua kính phản quang đều nhìn thấy rõ . Ha ha, trong lòng cười lạnh một tiếng, mình ở trong lòng Viên Tử Hàm rốt cuộc là thành cái dạng gì đây, liền như thế không chịu nổi!
” Thượng Quan Mộc, anh đóng cửa kính lại đi ”
Viên Tử Hàm thân thể hơi run rẩy, cậu ngồi phía sau lạnh run như thế , huống chi cửa kính xe vừa vặn đối diện cậu!
Thượng Quan Mộc không quay đầu, cũng không nói gì, qua một hồi lâu mới đem cửa kính xe đóng chặt. Hắn biết, Viên Tử Hàm thể chất thiên hàn, không thể chịu được gió lạnh thổi vào.
Bầu không khí trong xe lại khôi phục yên lặng, yên lặng đến mức khiến tất cả mọi người không được tự nhiên.
Không biết qua bao lâu, xe rốt cục dừng lại . Viên Tử Hàm xuống xe trước, sau đó đối với Âu Tiểu Lan trong xe vươn hai tay, đỡ cô ta xuống xe, Giang Diễm Lệ theo thứ tự cũng bước xuống, duy chỉ Thượng Quan Mộc như trước vẫn ngồi ở trong xe.
Biệt thự trước mắt thực xa hoa, nhưng đối với biệt thự của Thượng Quan Mộc, vẫn là không bằng . Đèn cổng sáng trưng , một người giúp việc lớn tuổi đang đi tới đi lui trước cổng lo lắng, nhìn thấy Giang Diễm Lệ cùng Âu Tiểu Lan, hớn hở cười đi tới.
“Phu nhân cuối cùng cũng về rồi ” người giúp việc kia nhất thời mặt mày hớn hở, thuận tay liền tiếp nhận đồ đạc trên tay Giang Diễm Lệ.
Giang Diễm Lệ nhìn bà một cái, không trả lời, lập tức đi đến bên cạnh xe, gõ cửa kính xe, ý bảo Thượng Quan Mộc đem cửa kính hạ xuống. Thượng Quan Mộc vốn là không muốn để ý tới cô ta, nhưng cuối cùng vẫn hạ kính xe xuống, mặt không đổi sắc nhìn cô gái đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt cười đến ngọt ngào.
Nụ cười kia rất quyến rũ , còn xen lẫn điệu bộ.
___________
” Anh muốn cõng tôi sao? !”
Âu Tiểu Lan gương mặt trắng nõn vì động tác khẽ gật đầu của Viên Tử Hàm, mà hồng thêm mấy phần , bộ dáng thẹn thùng so với bình thường càng đẹp hơn. Cô thật không ngờ Viên Tử Hàm sẽ phản ứng như vậy, bởi vì chân cô thực sự rất đau đi không được . Lần đầu đi giày cao gót như vậy, đương nhiên là giữ thăng bằng không được rồi , bất quá nghĩ đến, hôm nay bị ngã trẹo chân vẫn là có chút giá trị .
Trái với vẻ mặt vui sướng của Âu Tiểu Lan , Thượng Quan Mộc lúc này trên mặt so vơi lúc trước, càng lạnh lùng hơn khiến người ta không dám xem nhẹ. Hắn không cam lòng áp bức Viên Tử Hàm, càng không có lý do gì để Âu Tiểu Lan chiếm tiện nghi. Trong lúc Âu Tiểu Lan vứt xuống cái gọi là ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, vừa định leo lên lưng Viên Tử Hàm, cánh tay liền bị một cánh tay khác mạnh mẽ kéo lại.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu, hắn đây là đang làm cái gì vậy ?
Nếu như trước kia nói Thượng Quan Mộc đối với Âu Tiểu Lan có địch ý, đó cũng là hơi khó hiểu, nhưng bây giờ lại khiến cho mọi người cảm thấy rất rõ ràng . Cánh tay Âu Tiểu Lan bị bàn tay hắn gắt gao lắc mạnh, lực đạo phi thường, nhưng là cô sức lực yếu đuối không biết làm sao, giãy ra không được. Dù sao cũng là một cô nhóc, phút chốc hai mắt đã đẫm lệ , đem ánh mắt cầu xin nhìn về phía Viên Tử Hàm.
” Anh làm cái gì vậy, bây giờ còn muốn làm khó một cô nhóc hay sao?”
Viên Tử Hàm trong lòng cũng bởi vì lời nói của Thượng Quan Mộc vừa rồi mà khó chịu, lúc này thấy hắn khi dễ Âu Tiểu Lan, chỗ nào cho phép, khi nói những lời này, trong giọng nói có mười phần bất mãn cũng không hề khách khí.
Thượng Quan Mộc nhìn cậu cười lạnh không ngừng, ” Cậu gầy yếu như vậy, có thể cõng được cô ấy sao?”
Nhìn hắn bộ dáng không nghiêm túc, ngữ khí khinh miệt, Viên Tử Hàm rất muốn đi tới , xé rách cái mặt đáng ghét kia của hắn. Hắn thấy chết mà không cứu, còn ngăn cản người khác, người như vậy, có phải hay không cũng quá ngang ngược, quá vô lý .
“Tôi không phải anh, anh có thể làm được nhưng tôi thì làm không được “. Viên Tử Hàm trả lời lại một cách mỉa mai .
Ý tứ trong lời nói của Viên Tử Hàm , Thượng Quan Mộc hoàn toàn hiểu được, ở trong lòng cậu, mình là một người như vậy sao ? Trong lòng quay cuồng không biết là vui mừng hay tức giận . Theo bản năng nghĩ muốn bỏ tay cô gái kia ra, nhưng thấy ánh mắt Viên Tử Hàm chăm chú nhìn mình, vẫn là tức giận đem cô ta đẩy về phía Giang Diễm Lệ đứng bên cạnh.
” Đỡ lấy cô ấy ”
Nói xong, liền bước nhanh rời đi .
Viên Tử Hàm nhìn bóng dáng hắn đi xa , trong lòng nhất thời cảm thấy hụt hẫng. Cậu vừa rồi nói hẳn là không sai, chính là thấy hắn rời đi, trong lòng vẫn là có chút hối hận, có phải hay không vừa rồi mình đã nặng lời ?
Thượng Quan Mộc lúc này thực sự đang trong cơn giận dữ, Âu Tiểu Lan thích cậu, hắn thực sự ngăn cản không được, nhưng thái độ đó của cậu. Quen biết cô ta chưa được mấy ngày, đã bắt đầu nói giúp cô ta , càng khiến hắn tức giận chính là, mình ở trong suy nghĩ của cậu ta chỉ là một người không có trái tim đồng cảm. Cứ như hắn là một người không biết để ý tới người khác , những lời này từ miệng Viên Tử Hàm nói ra, vẫn là thản nhiên khiêu khích hắn không thôi.
Tức giận đi tới bãi đỗ xe, đối với bánh xe hung hăng đá một cước, mới mở cửa ngồi vào trong xe. Hắn cũng không nói hắn là một người không tự tin, vì Viên Tử Hàm, hắn đã thất thố . Xe nhanh chóng lao ra ngoài, không phải rời đi, mà là trở lại chỗ Viên Tử Hàm đang đứng.
Chậm rãi đem cửa kính xe hạ xuống, đầu cũng không quay lại, chăm chú nhìn phía trước.
“Lên xe” thật lâu không thấy động tĩnh, hắn chịu không được vẫn là quay đầu, nhìn về phía Viên Tử Hàm đang vẻ mặt kinh ngạc, chẳng lẽ trong lòng cậu ta mình thật sự chính là người vô tâm như thế sao, trong lòng phiền toái, lại một lần nữa quay đầu.
“A, được ”
Viên Tử Hàm thấp giọng lên tiếng, liền cùng Giang Diễm Lệ hai người liên thủ đỡ Âu Tiểu Lan bị thương hướng cửa xe đi tới. Giang Diễm Lệ vóc dáng cao lớn, nhưng chung quy vẫn là con gái, cho nên cả người Âu Tiểu Lan cơ bản đều dựa vào người Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm đưa tay đỡ thắt lưng cô ta đưa vào trong xe. Một màn này Thượng Quan Mộc thông qua kính chiếu hậu phía trước xe nhìn đến nhất thanh nhị sở. Vội vàng nghĩ muốn né tránh , nhưng lại ở trong gương đối diện với con ngươi mang theo ý cười của Giang Diễm Lệ.
Thu lại tầm mắt ” Nhanh lên một chút, lề mà lề mề ”
” Umh, xong rồi ”
Viên Tử Hàm thanh âm nhỏ nhẹ . cậu tưởng rằng Thượng Quan Mộc đã rời đi rồi, nguyên lai là bản thân mình hiểu lầm , lúc này ngữ khí tự nhiên là ngoan ngoãn rất nhiều. Mà Thượng Quan Mộc lại nghĩ cậu vì Âu Tiểu Lan mới ủy khuất bản thân, trong lòng càng khó chịu không thôi.
Khởi động xe, chiếc xe sáng loáng ở trên đường cấp tốc chạy . Lý Thiên Cương sống ở chỗ nào hắn là người biết rất rõ, hắn bây giờ muốn làm nhất chính là đem hai người phụ nữ cực kỳ chướng mắt trong xe ném đi.
Đêm càng lúc càng khuya , sao trên trời lác đác, ánh trăng cũng trốn vào tầng mây đen không muốn ló ra.
Bên ngoài nhiệt độ cũng từ từ giảm xuống, cửa kính xe phía trước không đóng, gió lạnh ào ào thổi vào trong xe, táp lên mặt Thượng Quan Mộc, tóc tai bị gió thổi tung bay, có chút hơi loạn, nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn mỹ của hắn.
Một nhóm bốn người trên xe, liền cứ như thế trầm mặc không nói gì. Bầu không khí trở nên cổ quái, ai cũng không biết phải như thế nào mở miệng trước .
Viên Tử Hàm nhìn sườn mặt lạnh lùng của Thượng Quan, si ngốc thậm chí có chút xuất thần . Thực ra mà nói, Thượng Quan Mộc đối đãi cậu thật sự rất tốt, mặc dù vẫn không biết hắn là có ý gì , nhưng ít nhất cho tới giờ đều không có làm gì bất lợi đối với cậu , cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng.
Nhưng hắn càng như vậy, lại khiến Viên Tử Hàm càng cảm thấy bất an hơn, cậu thực sự sợ mình sẽ quen cuộc sống như thế, tương lai nếu như Thượng Quan Mộc không có ở bên cạnh, cậu không biết phải làm sao bây giờ ?
Sợ hãi, khiến Viên Tử Hàm trên mặt thần sắc có chút biến đổi, Thượng Quan Mộc thông qua kính phản quang đều nhìn thấy rõ . Ha ha, trong lòng cười lạnh một tiếng, mình ở trong lòng Viên Tử Hàm rốt cuộc là thành cái dạng gì đây, liền như thế không chịu nổi!
” Thượng Quan Mộc, anh đóng cửa kính lại đi ”
Viên Tử Hàm thân thể hơi run rẩy, cậu ngồi phía sau lạnh run như thế , huống chi cửa kính xe vừa vặn đối diện cậu!
Thượng Quan Mộc không quay đầu, cũng không nói gì, qua một hồi lâu mới đem cửa kính xe đóng chặt. Hắn biết, Viên Tử Hàm thể chất thiên hàn, không thể chịu được gió lạnh thổi vào.
Bầu không khí trong xe lại khôi phục yên lặng, yên lặng đến mức khiến tất cả mọi người không được tự nhiên.
Không biết qua bao lâu, xe rốt cục dừng lại . Viên Tử Hàm xuống xe trước, sau đó đối với Âu Tiểu Lan trong xe vươn hai tay, đỡ cô ta xuống xe, Giang Diễm Lệ theo thứ tự cũng bước xuống, duy chỉ Thượng Quan Mộc như trước vẫn ngồi ở trong xe.
Biệt thự trước mắt thực xa hoa, nhưng đối với biệt thự của Thượng Quan Mộc, vẫn là không bằng . Đèn cổng sáng trưng , một người giúp việc lớn tuổi đang đi tới đi lui trước cổng lo lắng, nhìn thấy Giang Diễm Lệ cùng Âu Tiểu Lan, hớn hở cười đi tới.
“Phu nhân cuối cùng cũng về rồi ” người giúp việc kia nhất thời mặt mày hớn hở, thuận tay liền tiếp nhận đồ đạc trên tay Giang Diễm Lệ.
Giang Diễm Lệ nhìn bà một cái, không trả lời, lập tức đi đến bên cạnh xe, gõ cửa kính xe, ý bảo Thượng Quan Mộc đem cửa kính hạ xuống. Thượng Quan Mộc vốn là không muốn để ý tới cô ta, nhưng cuối cùng vẫn hạ kính xe xuống, mặt không đổi sắc nhìn cô gái đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt cười đến ngọt ngào.
Nụ cười kia rất quyến rũ , còn xen lẫn điệu bộ.
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.