Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 44: Chẳng Lẽ Họ Yêu Nhau
Già Phê Nhân
01/09/2022
Lạc Vô Nhai cảm thấy thật tò mò, ở trên đời này, phải là nam nhân nào mới có thể khiến Hoa Phiên Phiên cảm thấy đau lòng?
Đợi một chút!
Lạc Vô Nhai chợt nhớ đến chuyện cũ, thật ra cũng đã lâu, rất lâu rồi, trong trí nhớ của hắn ta, có một lần, khuôn mặt cả ngày cợt nhả của Hoa Phiên Phiên lại rơi lệ, Lạc Vô Nhai vẫn nhớ rất rõ.
Lúc đó, người kia ngã xuống, tất cả các đồ đệ trong môn phái đều vô cùng đau buồn, rất nhiều nữ đệ tử thương tâm nức nở, nếu xét theo lẽ thường, phản ứng của nàng cũng không phải quá đặc biệt.
Nhưng lúc đó, Lạc Vô Nhai luôn chú ý đến Hoa Phiên Phiên, vì thế hắn ta thấy rõ ràng.
Nàng mím môi, giọt nước mắt như viên pha lê rơi xuống, nàng chớp mắt, hai hàng lệ lập tức chảy dài trên khuôn mặt, nàng khóc không ra tiếng, cố giấu mình trong góc như thể không muốn để người khác phát hiện ra.
Mà vị tiểu sư thúc này từng được mệnh danh là mỹ nam đẹp nhất trong giới tu chân, bất kể là ai gặp ngài cũng đều phải sửng sốt.
Có lẽ người tài sắc vẹn toàn thường đoản mệnh, Lạc Vô Nhai mới nhập môn một trăm năm, còn chưa kịp gặp vị sư thúc kia thì ngài đã chết rồi, nghe trưởng lão nói là bị tẩu hỏa nhập ma.
Tại sao một người hoàn hảo như vậy lại tẩu hỏa nhập ma?
Dựa theo trí nhớ, hắn ta vẽ lại chân dung của sư thúc, kỹ năng của hắn ta không tồi, mặc dầu vẽ giống như đúc nhưng cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục được khoảng bảy mươi phần diện mạo của ngài, dù sao thì tu vi và khí chất cũng là thứ rất khó thể hiện trên tranh.
"Có phải người này không?"
Nhìn thấy người trong tranh, Hoa Phiên Phiên ngẩn ngơ.
“Hình như là vậy.” Nàng gật đầu.
Khoảnh khắc này, Lạc Vô Nhai cảm thấy rằng mình đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Bởi vì luôn âm thầm chú ý đến Hoa Phiên Phiên nên Lạc Vô Nhai nhớ rõ rất nhiều chuyện của nàng, hắn ta cho rằng hai người bọn họ không liên quan gì đến nhau, hơn trăm năm qua hắn ta cũng không gặp người nọ, chẳng lẽ bọn họ lén lút hẹn hò sao?
Dù sao thì với thực lực của vị tiểu sư thúc đó, muốn gặp Hoa Phiên Phiên một mình cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nói như vậy, chẳng trách hai người đồng thời nhập môn, hắn ta ngày đêm chăm chỉ, Hoa Phiên Phiên thì luôn lười biếng, vậy mà nàng lại tiến bộ rất nhanh, nếu là do vị tiểu sư thúc kia chỉ giáo thì chuyện này quả thực rất dễ hiểu.
Chẳng lẽ họ yêu nhau?
Đợi một chút!
Lạc Vô Nhai chợt nhớ đến chuyện cũ, thật ra cũng đã lâu, rất lâu rồi, trong trí nhớ của hắn ta, có một lần, khuôn mặt cả ngày cợt nhả của Hoa Phiên Phiên lại rơi lệ, Lạc Vô Nhai vẫn nhớ rất rõ.
Lúc đó, người kia ngã xuống, tất cả các đồ đệ trong môn phái đều vô cùng đau buồn, rất nhiều nữ đệ tử thương tâm nức nở, nếu xét theo lẽ thường, phản ứng của nàng cũng không phải quá đặc biệt.
Nhưng lúc đó, Lạc Vô Nhai luôn chú ý đến Hoa Phiên Phiên, vì thế hắn ta thấy rõ ràng.
Nàng mím môi, giọt nước mắt như viên pha lê rơi xuống, nàng chớp mắt, hai hàng lệ lập tức chảy dài trên khuôn mặt, nàng khóc không ra tiếng, cố giấu mình trong góc như thể không muốn để người khác phát hiện ra.
Mà vị tiểu sư thúc này từng được mệnh danh là mỹ nam đẹp nhất trong giới tu chân, bất kể là ai gặp ngài cũng đều phải sửng sốt.
Có lẽ người tài sắc vẹn toàn thường đoản mệnh, Lạc Vô Nhai mới nhập môn một trăm năm, còn chưa kịp gặp vị sư thúc kia thì ngài đã chết rồi, nghe trưởng lão nói là bị tẩu hỏa nhập ma.
Tại sao một người hoàn hảo như vậy lại tẩu hỏa nhập ma?
Dựa theo trí nhớ, hắn ta vẽ lại chân dung của sư thúc, kỹ năng của hắn ta không tồi, mặc dầu vẽ giống như đúc nhưng cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục được khoảng bảy mươi phần diện mạo của ngài, dù sao thì tu vi và khí chất cũng là thứ rất khó thể hiện trên tranh.
"Có phải người này không?"
Nhìn thấy người trong tranh, Hoa Phiên Phiên ngẩn ngơ.
“Hình như là vậy.” Nàng gật đầu.
Khoảnh khắc này, Lạc Vô Nhai cảm thấy rằng mình đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Bởi vì luôn âm thầm chú ý đến Hoa Phiên Phiên nên Lạc Vô Nhai nhớ rõ rất nhiều chuyện của nàng, hắn ta cho rằng hai người bọn họ không liên quan gì đến nhau, hơn trăm năm qua hắn ta cũng không gặp người nọ, chẳng lẽ bọn họ lén lút hẹn hò sao?
Dù sao thì với thực lực của vị tiểu sư thúc đó, muốn gặp Hoa Phiên Phiên một mình cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nói như vậy, chẳng trách hai người đồng thời nhập môn, hắn ta ngày đêm chăm chỉ, Hoa Phiên Phiên thì luôn lười biếng, vậy mà nàng lại tiến bộ rất nhanh, nếu là do vị tiểu sư thúc kia chỉ giáo thì chuyện này quả thực rất dễ hiểu.
Chẳng lẽ họ yêu nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.