Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 12: Cho Dù Thế Nào Hắn Vẫn Yêu Nàng
Già Phê Nhân
25/02/2022
Nhưng với tu vi của Úc Hành, mặc dù nôn nóng, hắn vẫn nhạy bén phát hiện ra hơi thở của Lạc Vô Nhai.
"Ai?"
Kể từ khi chia tay với Hoa Phiên Phiên, tính khí của Úc Hành càng nóng nảy hơn, một lời không hợp liền động thủ, Lạc Vô Nhai nghiêng mình né tránh, cuối cùng đành phải xuất hiện.
"Lạc Vô Nhai?"
Úc Hành cau mày.
"Ngươi đã tìm được Hoa Phiên Phiên?"
Lạc Vô Nhai đầy hứng thú quan sát Úc Hành, thấy nam nhân dung mạo tuấn dật này không giấu được vẻ sốt ruột liền lên tiếng:
"Ừ, gặp được rồi, nàng ấy đang ở đây."
Nhìn vẻ ung dung của hắn ta, Úc Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chuyện Lạc Vô Nhai và Hoa Phiên Phiên có ân oán, hắn liền trở nên căng thẳng.
"Nàng ấy không sao chứ?"
"Ngươi tự đi xem rồi sẽ biết."
Nhìn bộ dạng đợi xem kịch hay của Lạc Vô Nhai, một người từng trải qua sóng gió lớn như Úc Hành lập tức nhận ra hắn ta không có hảo ý.
Tóm lại, hắn ta chắc chắn không có lòng tốt đối với Hoa Phiên Phiên.
Úc Hành không muốn dây dưa với Lạc Vô Nhai, hắn chỉ muốn gặp Hoa Phiên Phiên cho nên liền bỏ qua tên kỳ quái này, tiếp tục cất bước.
Mà lúc này, giọng nói của Lạc Vô Nhai vang lên sau lưng:
"Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, bây giờ nàng ấy đang bị mất trí nhớ."
Úc Hành dừng lại.
Mất trí nhớ?
Hắn xoay người nhìn về phía Lạc Vô Nhai, đối phương trả lại cho hắn một ánh mắt khẳng định:
"Nàng ấy đã quên mọi chuyện trong quá khứ rồi. Cho nên... lát nữa bất kể có nhìn thấy gì ngươi cũng phải bình tĩnh, đừng có kích động.”
Nghe thấy những lời đầy hàm ý của Lạc Vô Nhai, Úc Hành thực sự do dự, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.
Có thể phát sinh chuyện gì chứ?
Chẳng bao lâu sau Úc Hành đã loại bỏ tạp niệm, kiên định với suy nghĩ của mình.
Bất luận nàng trở thành bộ dạng gì, hắn vẫn yêu nàng!
Hắn không muốn bản thân bị giày vò và phiền não nữa, hắn muốn nói cho Hoa Phiên Phiên biết, trong hơn bốn ngàn năm qua, bản thân chưa bao giờ quên nàng, lúc này hắn muốn quay lại với nàng.
Có trời mới biết, khoảnh khắc nghe tin nàng mất tích trong sự cố kia, Úc Hành cảm thấy thiên địa như sụp đổ.
Lúc trước, khi hai người chia tay, mặc dù ai cũng sai, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy nàng có lỗi nhiều hơn, nhưng ai bảo hắn thích nàng chứ! Đến lúc nghe tin nàng có tình mới, Úc Hành rất tức giận, cũng may là không được bao lâu, nàng đã chia tay với nam nhân đó.
Hắn nhất thời không bỏ thể diện xuống được, còn muốn đợi thời cơ thích hợp, không ngờ chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn năm đã trôi qua.
Hắn từng cảm thấy còn rất nhiều thời gian, cho đến khi nghe tin nàng độ kiếp thất bại, người thì mất tích, hắn như bị sét đánh ngang tai, hoảng loạn không thôi.
"Ai?"
Kể từ khi chia tay với Hoa Phiên Phiên, tính khí của Úc Hành càng nóng nảy hơn, một lời không hợp liền động thủ, Lạc Vô Nhai nghiêng mình né tránh, cuối cùng đành phải xuất hiện.
"Lạc Vô Nhai?"
Úc Hành cau mày.
"Ngươi đã tìm được Hoa Phiên Phiên?"
Lạc Vô Nhai đầy hứng thú quan sát Úc Hành, thấy nam nhân dung mạo tuấn dật này không giấu được vẻ sốt ruột liền lên tiếng:
"Ừ, gặp được rồi, nàng ấy đang ở đây."
Nhìn vẻ ung dung của hắn ta, Úc Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chuyện Lạc Vô Nhai và Hoa Phiên Phiên có ân oán, hắn liền trở nên căng thẳng.
"Nàng ấy không sao chứ?"
"Ngươi tự đi xem rồi sẽ biết."
Nhìn bộ dạng đợi xem kịch hay của Lạc Vô Nhai, một người từng trải qua sóng gió lớn như Úc Hành lập tức nhận ra hắn ta không có hảo ý.
Tóm lại, hắn ta chắc chắn không có lòng tốt đối với Hoa Phiên Phiên.
Úc Hành không muốn dây dưa với Lạc Vô Nhai, hắn chỉ muốn gặp Hoa Phiên Phiên cho nên liền bỏ qua tên kỳ quái này, tiếp tục cất bước.
Mà lúc này, giọng nói của Lạc Vô Nhai vang lên sau lưng:
"Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, bây giờ nàng ấy đang bị mất trí nhớ."
Úc Hành dừng lại.
Mất trí nhớ?
Hắn xoay người nhìn về phía Lạc Vô Nhai, đối phương trả lại cho hắn một ánh mắt khẳng định:
"Nàng ấy đã quên mọi chuyện trong quá khứ rồi. Cho nên... lát nữa bất kể có nhìn thấy gì ngươi cũng phải bình tĩnh, đừng có kích động.”
Nghe thấy những lời đầy hàm ý của Lạc Vô Nhai, Úc Hành thực sự do dự, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.
Có thể phát sinh chuyện gì chứ?
Chẳng bao lâu sau Úc Hành đã loại bỏ tạp niệm, kiên định với suy nghĩ của mình.
Bất luận nàng trở thành bộ dạng gì, hắn vẫn yêu nàng!
Hắn không muốn bản thân bị giày vò và phiền não nữa, hắn muốn nói cho Hoa Phiên Phiên biết, trong hơn bốn ngàn năm qua, bản thân chưa bao giờ quên nàng, lúc này hắn muốn quay lại với nàng.
Có trời mới biết, khoảnh khắc nghe tin nàng mất tích trong sự cố kia, Úc Hành cảm thấy thiên địa như sụp đổ.
Lúc trước, khi hai người chia tay, mặc dù ai cũng sai, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy nàng có lỗi nhiều hơn, nhưng ai bảo hắn thích nàng chứ! Đến lúc nghe tin nàng có tình mới, Úc Hành rất tức giận, cũng may là không được bao lâu, nàng đã chia tay với nam nhân đó.
Hắn nhất thời không bỏ thể diện xuống được, còn muốn đợi thời cơ thích hợp, không ngờ chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn năm đã trôi qua.
Hắn từng cảm thấy còn rất nhiều thời gian, cho đến khi nghe tin nàng độ kiếp thất bại, người thì mất tích, hắn như bị sét đánh ngang tai, hoảng loạn không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.