Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 25: Hắn Chỉ Muốn Nàng Nhớ Lại
Già Phê Nhân
04/03/2022
Edit by Dạ Miêu
Phù Du đã đợi rất lâu để giết Hoa Phiên Phiên, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng được chết một cách dễ dàng. Chết như thế tốt cho nàng biết bao, ít nhất cũng phải để nàng chịu đựng tra tấn giống như hắn mấy ngàn năm qua.
Tuy nhiên, điều duy nhất cản trở Phù Du lúc này có lẽ là trí nhớ của nữ nhân này chẳng còn gì cả.
Nếu vậy, cho dù hắn có khiến nàng đau khổ như ý nguyện, nàng vẫn sẽ chết một cách không rõ ràng, Phù Du làm sao có thể nguôi giận được.
Hắn đành bỏ qua biện pháp của tả sứ, bắt đầu nghĩ cách làm nữ nhân này nhớ lại.
Mỉa mai thật, người hận Hoa Phiên Phiên nhất cũng lại là người muốn nàng nhớ lại nhất.
"Ngươi thật sự không nhớ gì hết sao?"
Trông thấy Hoa Phiên Phiên dường như đã tin những gì mình nói, lại còn dùng ánh mắt áy náy phức tạp nhìn "khúc xương nhỏ", trong đầu bỗng hắn bỗng nảy ra một ý tưởng.
Hắn bình thường ít quan tâm đến đứa trẻ ngốc này, luôn để nó đi lang thang trong đại điện, cũng không giải thích với thủ hạ, vì vậy bọn chúng luôn cho rằng nó thật sự là nhi tử của hắn, dù nó có làm gì thì những kẻ đó cũng không dám ngăn cản.
Đến mức tiểu hài tử ngốc nghếch yếu ớt thường xuyên gây họa, mấy tên thủ hạ cũng phải vội vã giúp nó giải quyết, không dám phiền đến hắn, chúng cố gắng lấy lòng nó để có thể đổi vận.
Có lần mẫu thân của hắn bệnh nặng, phụ thân hắn trách móc, cho rằng vì chăm sóc cho hắn nên thân thể của bà mới mệt mỏi quá độ.
Hắn thấy nữ nhân này lười nhác, trông cũng không có vẻ sẽ chăm sóc được hài tử, chi bằng để nàng chăm sóc đứa ngốc này đi, chắc là đủ để giày vò khiến nàng mệt mỏi rồi phải không?
"Nếu ngươi cảm thấy mắc nợ thì cố gắng chăm sóc nó cho tốt để bù đắp lại đi.”
Nói xong Phù Du liền rời đi, để lại một mình Hoa Phiên Phiên và đứa trẻ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Sau vài giờ, Phù Du mang theo mong chờ trở lại điện.
Đại điện yên lặng lạ thường, đến cả một tiếng bước chân qua lại cũng không có, hắn cảm thấy không ổn bèn đi tới bên giường nhìn thử:
Khá lắm!
Nữ nhân này ôm “khúc xương” của hắn nằm trên giường ngủ say sưa!
Trên bàn còn sót lại ít thức ăn, rõ ràng là cơm no rượu say xong mới đi ngủ, khóe miệng nàng còn hơi cong lên, trông thoải mái hết sức.
Phù Du đã đợi rất lâu để giết Hoa Phiên Phiên, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng được chết một cách dễ dàng. Chết như thế tốt cho nàng biết bao, ít nhất cũng phải để nàng chịu đựng tra tấn giống như hắn mấy ngàn năm qua.
Tuy nhiên, điều duy nhất cản trở Phù Du lúc này có lẽ là trí nhớ của nữ nhân này chẳng còn gì cả.
Nếu vậy, cho dù hắn có khiến nàng đau khổ như ý nguyện, nàng vẫn sẽ chết một cách không rõ ràng, Phù Du làm sao có thể nguôi giận được.
Hắn đành bỏ qua biện pháp của tả sứ, bắt đầu nghĩ cách làm nữ nhân này nhớ lại.
Mỉa mai thật, người hận Hoa Phiên Phiên nhất cũng lại là người muốn nàng nhớ lại nhất.
"Ngươi thật sự không nhớ gì hết sao?"
Trông thấy Hoa Phiên Phiên dường như đã tin những gì mình nói, lại còn dùng ánh mắt áy náy phức tạp nhìn "khúc xương nhỏ", trong đầu bỗng hắn bỗng nảy ra một ý tưởng.
Hắn bình thường ít quan tâm đến đứa trẻ ngốc này, luôn để nó đi lang thang trong đại điện, cũng không giải thích với thủ hạ, vì vậy bọn chúng luôn cho rằng nó thật sự là nhi tử của hắn, dù nó có làm gì thì những kẻ đó cũng không dám ngăn cản.
Đến mức tiểu hài tử ngốc nghếch yếu ớt thường xuyên gây họa, mấy tên thủ hạ cũng phải vội vã giúp nó giải quyết, không dám phiền đến hắn, chúng cố gắng lấy lòng nó để có thể đổi vận.
Có lần mẫu thân của hắn bệnh nặng, phụ thân hắn trách móc, cho rằng vì chăm sóc cho hắn nên thân thể của bà mới mệt mỏi quá độ.
Hắn thấy nữ nhân này lười nhác, trông cũng không có vẻ sẽ chăm sóc được hài tử, chi bằng để nàng chăm sóc đứa ngốc này đi, chắc là đủ để giày vò khiến nàng mệt mỏi rồi phải không?
"Nếu ngươi cảm thấy mắc nợ thì cố gắng chăm sóc nó cho tốt để bù đắp lại đi.”
Nói xong Phù Du liền rời đi, để lại một mình Hoa Phiên Phiên và đứa trẻ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Sau vài giờ, Phù Du mang theo mong chờ trở lại điện.
Đại điện yên lặng lạ thường, đến cả một tiếng bước chân qua lại cũng không có, hắn cảm thấy không ổn bèn đi tới bên giường nhìn thử:
Khá lắm!
Nữ nhân này ôm “khúc xương” của hắn nằm trên giường ngủ say sưa!
Trên bàn còn sót lại ít thức ăn, rõ ràng là cơm no rượu say xong mới đi ngủ, khóe miệng nàng còn hơi cong lên, trông thoải mái hết sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.