Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 1: Mất Trí Nhớ
Già Phê Nhân
23/02/2022
Edit by Dạ Miêu team
Hoa Phiên Phiên ngồi ở bên hồ, lặng lẽ nhìn hồ nước trong xanh phẳng lặng không một gợn sóng trước mặt.
Lúc này trong đầu nàng trống trơn, ngoại trừ việc nhìn chằm chằm chiếc cần câu trong tay, suy nghĩ xem khi nào cá sẽ mắc câu, nàng không còn bất cứ ý nghĩ linh tinh nào khác.
Đương nhiên, cho dù muốn suy nghĩ cũng không có cách nào, bởi vì nàng bị mất trí nhớ.
Chuyện cũ năm xưa Hoa Phiên Phiên đã quên sạch, ngay cả tên mình nàng cũng không nhớ, tất cả đều là do người khác nói cho nàng nghe.
Khi vừa tỉnh lại, tình trạng cơ thể nàng rất khủng khiếp, xương cốt toàn thân đều dập nát không thể động đậy, làn da cháy đen, tóc cũng bị đốt hết.
Nhưng tâm trạng Hoa Phiên Phiên cũng không quá tệ, bởi vì ngay mép giường của nàng có một nam tử thanh thuần tuấn dật đang đứng, hắn bưng trà rót nước, đút canh đút cơm cho nàng, chăm sóc thật sự rất cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập ôn nhu tình ý, không có chút ghét bỏ hay thiếu kiên nhẫn nào.
Hắn nói hắn là tướng công của nàng, Hoài Sinh.
Hoài Sinh áy náy nói với Hoa Phiên Phiên rằng, khi hắn đi ra ngoài, bỗng nhiên nhà bốc cháy, lúc cứu được nàng thì nàng đã bị đốt cháy thành dáng vẻ này, đều tại hắn không chăm sóc tốt cho nàng.
Đương nhiên, đây đều là lời nói của Hoài Sinh, Hoa Phiên Phiên nghe xong, trong lòng cũng không có chút gợn sóng.
Nàng không biết người khác gặp sự cố nghiêm trọng như vậy thì sẽ thế nào, dù sao nàng cũng không có cảm giác gì, thật giống như đã trải qua vô số tai hoạ, tâm trạng bình thường, ổn định.
Trên thực tế, nàng chỉ là mất trí nhớ, nàng không ngu ngốc.
Tuy rằng khi nàng vừa mới tỉnh dậy, tình trạng cơ thể cực kỳ kém, nhưng qua mấy ngày, da thịt bị cháy xém bắt đầu bong tróc, xương cốt cũng dần khỏe mạnh, mặc dù tóc dài ra hơi chậm một chút, nhưng Hoa Phiên Phiên không quá chú ý.
Dù sao thì ở nơi núi cao rừng sâu chim kêu vượn hú này, trong phạm vi mười dặm đến cả một bóng ma cũng chẳng có, trừ Hoài Sinh ra, không ai thấy được bộ dạng xấu xí này của nàng cả.
Về phần Hoài Sinh, Hoa Phiên Phiên cảm thấy dù mình có xấu ma chê quỷ hờn thì trong mắt hắn vẫn đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Không phải nàng tự luyến, chính ánh mắt của hắn đã nói cho nàng biết điều đó.
Hoa Phiên Phiên hết sức tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, chắc chắn là Hoài Sinh yêu nàng đến chết đi sống lại.
Nàng chống hai tay lên cằm, tự nhìn dáng vẻ của mình phản chiếu trên dòng sông.
Có vẻ cũng không tệ lắm? Nàng tự cảm thấy mình rất đẹp.
Hơn nữa sau khi lớp da mới mọc lên, mặt nàng trắng trẻo như trứng gà bóc, non nớt đến nỗi tựa như có thể vắt ra sữa.
“Hoài Sinh, ta bây giờ hay trước kia đẹp hơn?” Nàng hỏi nam nhân ngồi bên cạnh.
Hoài Sinh sửng sốt một chút, tầm mắt chuyển sang phía nàng, bỗng nhiên ánh mắt có vẻ né tránh.
Hoa Phiên Phiên ngồi ở bên hồ, lặng lẽ nhìn hồ nước trong xanh phẳng lặng không một gợn sóng trước mặt.
Lúc này trong đầu nàng trống trơn, ngoại trừ việc nhìn chằm chằm chiếc cần câu trong tay, suy nghĩ xem khi nào cá sẽ mắc câu, nàng không còn bất cứ ý nghĩ linh tinh nào khác.
Đương nhiên, cho dù muốn suy nghĩ cũng không có cách nào, bởi vì nàng bị mất trí nhớ.
Chuyện cũ năm xưa Hoa Phiên Phiên đã quên sạch, ngay cả tên mình nàng cũng không nhớ, tất cả đều là do người khác nói cho nàng nghe.
Khi vừa tỉnh lại, tình trạng cơ thể nàng rất khủng khiếp, xương cốt toàn thân đều dập nát không thể động đậy, làn da cháy đen, tóc cũng bị đốt hết.
Nhưng tâm trạng Hoa Phiên Phiên cũng không quá tệ, bởi vì ngay mép giường của nàng có một nam tử thanh thuần tuấn dật đang đứng, hắn bưng trà rót nước, đút canh đút cơm cho nàng, chăm sóc thật sự rất cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập ôn nhu tình ý, không có chút ghét bỏ hay thiếu kiên nhẫn nào.
Hắn nói hắn là tướng công của nàng, Hoài Sinh.
Hoài Sinh áy náy nói với Hoa Phiên Phiên rằng, khi hắn đi ra ngoài, bỗng nhiên nhà bốc cháy, lúc cứu được nàng thì nàng đã bị đốt cháy thành dáng vẻ này, đều tại hắn không chăm sóc tốt cho nàng.
Đương nhiên, đây đều là lời nói của Hoài Sinh, Hoa Phiên Phiên nghe xong, trong lòng cũng không có chút gợn sóng.
Nàng không biết người khác gặp sự cố nghiêm trọng như vậy thì sẽ thế nào, dù sao nàng cũng không có cảm giác gì, thật giống như đã trải qua vô số tai hoạ, tâm trạng bình thường, ổn định.
Trên thực tế, nàng chỉ là mất trí nhớ, nàng không ngu ngốc.
Tuy rằng khi nàng vừa mới tỉnh dậy, tình trạng cơ thể cực kỳ kém, nhưng qua mấy ngày, da thịt bị cháy xém bắt đầu bong tróc, xương cốt cũng dần khỏe mạnh, mặc dù tóc dài ra hơi chậm một chút, nhưng Hoa Phiên Phiên không quá chú ý.
Dù sao thì ở nơi núi cao rừng sâu chim kêu vượn hú này, trong phạm vi mười dặm đến cả một bóng ma cũng chẳng có, trừ Hoài Sinh ra, không ai thấy được bộ dạng xấu xí này của nàng cả.
Về phần Hoài Sinh, Hoa Phiên Phiên cảm thấy dù mình có xấu ma chê quỷ hờn thì trong mắt hắn vẫn đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Không phải nàng tự luyến, chính ánh mắt của hắn đã nói cho nàng biết điều đó.
Hoa Phiên Phiên hết sức tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, chắc chắn là Hoài Sinh yêu nàng đến chết đi sống lại.
Nàng chống hai tay lên cằm, tự nhìn dáng vẻ của mình phản chiếu trên dòng sông.
Có vẻ cũng không tệ lắm? Nàng tự cảm thấy mình rất đẹp.
Hơn nữa sau khi lớp da mới mọc lên, mặt nàng trắng trẻo như trứng gà bóc, non nớt đến nỗi tựa như có thể vắt ra sữa.
“Hoài Sinh, ta bây giờ hay trước kia đẹp hơn?” Nàng hỏi nam nhân ngồi bên cạnh.
Hoài Sinh sửng sốt một chút, tầm mắt chuyển sang phía nàng, bỗng nhiên ánh mắt có vẻ né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.