Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 48: Nàng Là Người Đê Ý Đến Ta Nhất
Già Phê Nhân
02/09/2022
Hề Cẩm không hề quan tâm đến những người khác ở trong phòng, ngay cả Hoài Sinh đang bị thương nằm trên giường hắn cũng không thèm liếc mắt.
Hoa Phiên Phiên sửng sốt khi nhìn thấy Hề Cẩm, nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị Hề Cẩm ôm vào lòng.
Hoài Sinh nhìn thấy cảnh này thì không lên tiếng ngăn cản, cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà chỉ cụp mắt xuống, trông có vẻ cô đơn và buồn bã.
Lạc Vô Nhai suy ngẫm.
Dựa theo phản ứng của Hoài Sinh... chuyện này có chút khó hiểu!
Chẳng lẽ Hoa Phiên Phiên đã sớm ở bên người đồ đệ có vẻ ngoài giống với tình nhân cũ này?
Thảo nào Hoài Sinh trông hiền lành mà lại có lá gan lại lớn như vậy, dám hẹn hò với Sư phụ, thì ra là có người đi trước.
Vì lẽ đó, khi Hoa Phiên Phiên bị mất trí nhớ, hắn nảy ra ý định thay thế, đánh cắp thân phận đồ đệ kiêm tình nhân của Hề Cẩm và ở lại bên cạnh nàng.
Lúc này, Lạc Vô Nhai nhìn Hoa Phiên Phiên, hắn không thể không thở dài thán phục, thật đáng kinh ngạc!
Hoa Phiên Phiên đột nhiên bị ôm lấy, nàng cũng không giãy dụa hay phản kháng, chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Hề Cẩm:
"Chúng ta quen nhau ư?"
“Nàng thực sự không nhớ ta chút nào sao?” Hề Cẩm hỏi nàng.
Hoa Phiên Phiên do dự một lúc, rồi đột nhiên nhìn Lạc Vô Nhai.
Lạc Vô Nhai: "..."
Giờ phút này, nàng nhìn hắn ta để làm gì!
Hề Cẩm quay lại và nhìn theo tầm mắt của nàng về phía Lạc Vô Nhai, thái độ không hề lễ phép.
Hoa Phiên Phiên lắc đầu:
"Không nhớ."
Lạc Vô Nhai hơi ngạc nhiên, cuộc trò chuyện trước đó đã cho hắn ta biết Hoa Phiên Phiên đang nói dối.
Nhưng tại sao nàng lại nói dối?
Hoa Phiên Phiên lúc này mới nhớ đến việc đẩy hắn ra:
"Ngươi buông ta ra đã."
Mặc dù không muốn nhưng nàng đã mở miệng, Hề Cẩm đành phải buông ra.
Hoa Phiên Phiên lùi lại phía sau \, kéo dài khoảng cách giữa hai người, \\ rồi lặp lại câu hỏi vừa rồi:
“Ngươi là ai?"
Hề Cẩm lúc này mới nhìn Hoài Sinh, trên người Hề Cẩm chẳng biết tại sao lại toát ra hàn ý, hắn hỏi:
“Vậy hắn là ai?”
“Chàng ấy là tướng công của ta.”
Hoa Phiên Phiên tự nhiên nói.
"Tướng công?"
Hề Cẩm nghiền ngẫm hai chữ này.
Sau đó hắn nhìn Hoa Phiên Phiên:
"Không phải nàng đã hòa ly với hắn rồi sao?"
Lạc Vô Nhai cố nén cười, mà Hoa Phiên Phiên vẫn đang nhìn chằm chằm Hề Cẩm, thái độ rất khác thường, nàng cố chấp hỏi:
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi là ai?"
Hề Cẩm từng bước tiến lại gần nàng, khí thế của hắn có chút dọa người, Hoa Phiên Phiên lùi lại theo bản năng.
Hoa Phiên Phiên bị chính đồ đệ của mình uy hiếp, cho dù Lạc Vô Nhai là người thích xem kịch vui, nhưng hắn cũng cảm thấy tiểu tử này hơi quá đáng.
"Nàng từng nói ta là người nàng để ý nhất trên đời này."
Ngay khi những lời này nói ra, Hoài Sinh càng cúi đầu xuống thấp.
"Ồ... Ngươi cũng nói là trước kia, bây giờ ta không nhớ ngươi là ai."
Hoa Phiên Phiên lạnh nhạt nói.
Lạc Vô Nhai nhìn hai người này, cảm giác bọn họ giống như đôi tình nhân nhỏ đang cãi nhau, vì thế hắn ta càng ngày càng chắc chắn suy đoán của mình.
"Bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta cũng là người mà nàng quan tâm nhất."
Hề Cẩm gằn từng chữ một.
Sau đó, Hoa Phiên Phiên đáp lại bằng một câu lạnh lùng.
"Ngươi đã nghĩ vậy thì ta cũng không có cách nào, tùy ngươi thôi."
Hoa Phiên Phiên sửng sốt khi nhìn thấy Hề Cẩm, nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị Hề Cẩm ôm vào lòng.
Hoài Sinh nhìn thấy cảnh này thì không lên tiếng ngăn cản, cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà chỉ cụp mắt xuống, trông có vẻ cô đơn và buồn bã.
Lạc Vô Nhai suy ngẫm.
Dựa theo phản ứng của Hoài Sinh... chuyện này có chút khó hiểu!
Chẳng lẽ Hoa Phiên Phiên đã sớm ở bên người đồ đệ có vẻ ngoài giống với tình nhân cũ này?
Thảo nào Hoài Sinh trông hiền lành mà lại có lá gan lại lớn như vậy, dám hẹn hò với Sư phụ, thì ra là có người đi trước.
Vì lẽ đó, khi Hoa Phiên Phiên bị mất trí nhớ, hắn nảy ra ý định thay thế, đánh cắp thân phận đồ đệ kiêm tình nhân của Hề Cẩm và ở lại bên cạnh nàng.
Lúc này, Lạc Vô Nhai nhìn Hoa Phiên Phiên, hắn không thể không thở dài thán phục, thật đáng kinh ngạc!
Hoa Phiên Phiên đột nhiên bị ôm lấy, nàng cũng không giãy dụa hay phản kháng, chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Hề Cẩm:
"Chúng ta quen nhau ư?"
“Nàng thực sự không nhớ ta chút nào sao?” Hề Cẩm hỏi nàng.
Hoa Phiên Phiên do dự một lúc, rồi đột nhiên nhìn Lạc Vô Nhai.
Lạc Vô Nhai: "..."
Giờ phút này, nàng nhìn hắn ta để làm gì!
Hề Cẩm quay lại và nhìn theo tầm mắt của nàng về phía Lạc Vô Nhai, thái độ không hề lễ phép.
Hoa Phiên Phiên lắc đầu:
"Không nhớ."
Lạc Vô Nhai hơi ngạc nhiên, cuộc trò chuyện trước đó đã cho hắn ta biết Hoa Phiên Phiên đang nói dối.
Nhưng tại sao nàng lại nói dối?
Hoa Phiên Phiên lúc này mới nhớ đến việc đẩy hắn ra:
"Ngươi buông ta ra đã."
Mặc dù không muốn nhưng nàng đã mở miệng, Hề Cẩm đành phải buông ra.
Hoa Phiên Phiên lùi lại phía sau \, kéo dài khoảng cách giữa hai người, \\ rồi lặp lại câu hỏi vừa rồi:
“Ngươi là ai?"
Hề Cẩm lúc này mới nhìn Hoài Sinh, trên người Hề Cẩm chẳng biết tại sao lại toát ra hàn ý, hắn hỏi:
“Vậy hắn là ai?”
“Chàng ấy là tướng công của ta.”
Hoa Phiên Phiên tự nhiên nói.
"Tướng công?"
Hề Cẩm nghiền ngẫm hai chữ này.
Sau đó hắn nhìn Hoa Phiên Phiên:
"Không phải nàng đã hòa ly với hắn rồi sao?"
Lạc Vô Nhai cố nén cười, mà Hoa Phiên Phiên vẫn đang nhìn chằm chằm Hề Cẩm, thái độ rất khác thường, nàng cố chấp hỏi:
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi là ai?"
Hề Cẩm từng bước tiến lại gần nàng, khí thế của hắn có chút dọa người, Hoa Phiên Phiên lùi lại theo bản năng.
Hoa Phiên Phiên bị chính đồ đệ của mình uy hiếp, cho dù Lạc Vô Nhai là người thích xem kịch vui, nhưng hắn cũng cảm thấy tiểu tử này hơi quá đáng.
"Nàng từng nói ta là người nàng để ý nhất trên đời này."
Ngay khi những lời này nói ra, Hoài Sinh càng cúi đầu xuống thấp.
"Ồ... Ngươi cũng nói là trước kia, bây giờ ta không nhớ ngươi là ai."
Hoa Phiên Phiên lạnh nhạt nói.
Lạc Vô Nhai nhìn hai người này, cảm giác bọn họ giống như đôi tình nhân nhỏ đang cãi nhau, vì thế hắn ta càng ngày càng chắc chắn suy đoán của mình.
"Bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ta cũng là người mà nàng quan tâm nhất."
Hề Cẩm gằn từng chữ một.
Sau đó, Hoa Phiên Phiên đáp lại bằng một câu lạnh lùng.
"Ngươi đã nghĩ vậy thì ta cũng không có cách nào, tùy ngươi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.