Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 5: Ta Là Ca Ca Của Muội
Già Phê Nhân
23/02/2022
Nếu đã ẩn thân, Lạc Vô Nhai cũng chỉ âm thầm nhìn trộm.
Ban đầu, hắn ta cho rằng Hoa Phiên Phiên thực sự rất đáng thương, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại cảm thấy cuộc sống này của nàng thật thảnh thơi.
Đưa tay ra là cơm dâng đến tận miệng, tiểu đồ đệ hầu hạ nàng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Lạc Vô Nhai không biết cảm xúc lúc này của mình là như thế nào.
Nàng không nhớ bất cứ chuyện gì, ngay cả hắn ta là ai cũng không biết, bây giờ hắn ta chạy đến trước mặt nàng giễu cợt thì có ý nghĩa gì? Chuyện này thật quá vô nghĩa.
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng hiện tại, Lạc Vô Nhai chợt hồi tưởng lại những việc ở 9000 năm trước, nhớ khi đó nàng cũng như thế này, ham ăn biếng làm, chơi bời lêu lổng, còn đuổi hoa bắt bướm.
Còn hắn ta thì sao, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc đều khổ luyện.
Cuối cùng kết quả thế nào chứ? Hừ! Hắn ta vẫn kém cỏi hơn nàng.
“Hoa Phiên Phiên.”
Thấy tiểu tử kia rời đi, Lạc Vô Nhai không nhịn được nữa, nhanh chóng hiện thân.
Hoa Phiên Phiên vừa từ trong nhà đi ra đã nhìn thấy một nam nhân xa lạ đứng trong viện.
Nàng chớp chớp mắt.
Mặc dù không quen biết nhưng người này rất đẹp, khác với vẻ thanh tú tuấn dật của Hoài Sinh, hắn ta tựa như tiên nhân hạ phàm, giống hệt như mỹ nam xuất hiện trong giấc mộng của nàng.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn ta, không thể rời mắt.
“Thật xin lỗi, ta bị mất trí nhớ, ngươi là ai?” Hoa Phiên Phiên hồ nghi hỏi.
Lạc Vô Nhai nhìn nàng, rõ ràng đã hơn 9000 tuổi, nhưng bởi vì cảnh giới đã đạt đến mức độ rất cao, cho nên dung nhan của nàng vẫn chỉ như thiếu nữ mười lăm sáu, trông non nớt tựa như có thể búng ra sữa.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười mở miệng:
“Ta là ca ca của muội.”
Hoa Phiên Phiên nhìn người ca ca bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, cảm giác giống như khi nàng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tướng công.
Được rồi, chỉ cần là người đẹp thì nói cái gì cũng đúng.
“Ca ca.”
Nàng khẽ chu miệng nhỏ ra, ngọt ngào gọi.
Lạc Vô Nhai bỗng trầm lặng một lúc.
Hoa Phiên Phiên lại gọi một tiếng, giọng nói thiếu nữ trong veo, âm thanh dễ nghe như chim hoàng anh.
“Ca ca…”
“Tướng công không ở đây, muội rất đói bụng.”
Hoa Phiên Phiên xoa bụng, thật ra nàng không đói, nhưng mà miệng thèm đồ ăn.
Lạc Vô Nhai quan sát người thiếu nữ trước mặt, đôi mắt lấp lánh của nàng đang nhìn hắn ta đầy mong đợi.
Ban đầu, hắn ta cho rằng Hoa Phiên Phiên thực sự rất đáng thương, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại cảm thấy cuộc sống này của nàng thật thảnh thơi.
Đưa tay ra là cơm dâng đến tận miệng, tiểu đồ đệ hầu hạ nàng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Lạc Vô Nhai không biết cảm xúc lúc này của mình là như thế nào.
Nàng không nhớ bất cứ chuyện gì, ngay cả hắn ta là ai cũng không biết, bây giờ hắn ta chạy đến trước mặt nàng giễu cợt thì có ý nghĩa gì? Chuyện này thật quá vô nghĩa.
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng hiện tại, Lạc Vô Nhai chợt hồi tưởng lại những việc ở 9000 năm trước, nhớ khi đó nàng cũng như thế này, ham ăn biếng làm, chơi bời lêu lổng, còn đuổi hoa bắt bướm.
Còn hắn ta thì sao, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc đều khổ luyện.
Cuối cùng kết quả thế nào chứ? Hừ! Hắn ta vẫn kém cỏi hơn nàng.
“Hoa Phiên Phiên.”
Thấy tiểu tử kia rời đi, Lạc Vô Nhai không nhịn được nữa, nhanh chóng hiện thân.
Hoa Phiên Phiên vừa từ trong nhà đi ra đã nhìn thấy một nam nhân xa lạ đứng trong viện.
Nàng chớp chớp mắt.
Mặc dù không quen biết nhưng người này rất đẹp, khác với vẻ thanh tú tuấn dật của Hoài Sinh, hắn ta tựa như tiên nhân hạ phàm, giống hệt như mỹ nam xuất hiện trong giấc mộng của nàng.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn ta, không thể rời mắt.
“Thật xin lỗi, ta bị mất trí nhớ, ngươi là ai?” Hoa Phiên Phiên hồ nghi hỏi.
Lạc Vô Nhai nhìn nàng, rõ ràng đã hơn 9000 tuổi, nhưng bởi vì cảnh giới đã đạt đến mức độ rất cao, cho nên dung nhan của nàng vẫn chỉ như thiếu nữ mười lăm sáu, trông non nớt tựa như có thể búng ra sữa.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười mở miệng:
“Ta là ca ca của muội.”
Hoa Phiên Phiên nhìn người ca ca bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, cảm giác giống như khi nàng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tướng công.
Được rồi, chỉ cần là người đẹp thì nói cái gì cũng đúng.
“Ca ca.”
Nàng khẽ chu miệng nhỏ ra, ngọt ngào gọi.
Lạc Vô Nhai bỗng trầm lặng một lúc.
Hoa Phiên Phiên lại gọi một tiếng, giọng nói thiếu nữ trong veo, âm thanh dễ nghe như chim hoàng anh.
“Ca ca…”
“Tướng công không ở đây, muội rất đói bụng.”
Hoa Phiên Phiên xoa bụng, thật ra nàng không đói, nhưng mà miệng thèm đồ ăn.
Lạc Vô Nhai quan sát người thiếu nữ trước mặt, đôi mắt lấp lánh của nàng đang nhìn hắn ta đầy mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.