Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 41: Tình Ca Ca
Già Phê Nhân
01/09/2022
Tuy nhiên, thực tế đã tát vào mặt Liễu Nguyệt Uyển một cái, bởi vì âm thanh trong trẻo của Hoa Phiên Phiên vang lên:
"Ca ca, nàng ấy là ai vậy?"
Ca ca?!
Làm sao có thể! Sư phụ chắc chắn không có muội muội, tại sao nữ tử này lại gọi ca ca?
Tình ca ca*?
*Giống như “anh trai mưa”, hai người trên danh nghĩa là huynh muội, nhưng thực tế có quan hệ tình cảm.
Vậy sư phụ thực sự là trâu già gặm cỏ non?! Liễu Nguyệt Uyển không chỉ chịu một cú sốc lớn, ngay cả tam quan của nàng ta cũng bị lung lay sụp đổ.
Lạc Vô Nhai chưa nói một lời nào đã thấy đồ đệ của mình tái xanh mặt mày, cơ thể còn rung lên vài cái, như thể bị đả kích rất lớn.
Hắn ta nhìn về phía Hoa Phiên Phiên thì chợt hiểu ra, có lẽ là do nàng gọi một tiếng "ca ca" nên mới gây nên hiểu lầm.
Chỉ là, tại sao đồ đệ của hắn ta lại phản ứng dữ dội như vậy?
Cũng là một người tu luyện điên cuồng, Lạc Vô Nhai chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Lẽ nào trong mắt đồ đệ, hắn ta nên độc thân cả đời?
Hắn ta tu tiên chứ không tu Phật! Mặc dù mấy ngàn năm thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, nhưng hắn ta cũng là một nam nhân có xu hướng tình dục bình thường, chuyện này có thể chứ?
Chỉ vì hắn ta có một nữ nhân bên cạnh, bọn nhãi ranh này liền cảm thấy không bình thường sao?
Lạc Vô Nhai càng nghĩ càng không vui, ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt Uyển cũng trở nên lạnh băng.
Mà Liễu Nguyệt Uyển cảm thấy sư phụ hoàn mỹ của mình bỗng chốc có “tỳ vết”, trái tim âm thầm sụp đổ, bất ngờ một bàn tay mềm mại chạm vào khuôn mặt nàng ta.
“Cô nương không sao chứ?”
Liễu Nguyệt Uyển ngơ ngác nhìn vào nữ tử trước mặt, đôi mắt nàng trong veo như một viên ngọc lục bảo, khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ được bao phủ bởi một vầng bạch quang mỏng, ánh mắt cũng dịu dàng ôn nhu như nước, giống như biển cả bao dung mọi dòng sông, ánh mắt đó nhẹ nhàng bao bọc nàng ta.
Không hiểu vì sao, tâm trạng của Liễu Nguyệt Uyển đột nhiên có chút phức tạp, sau đó nàng ta nhìn về phía Lạc Vô Nhai, lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của sư phụ làm cho rùng mình.
“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy không khỏe, cáo lui trước.”
Liễu Nguyệt Uyển không quan tâm Lạc Vô Nhai đang nghĩ gì, nàng ta hoảng hốt xoay người bỏ chạy.
Quả thực là chạy mất dép.
"Ca ca, nàng ấy là ai vậy?"
Ca ca?!
Làm sao có thể! Sư phụ chắc chắn không có muội muội, tại sao nữ tử này lại gọi ca ca?
Tình ca ca*?
*Giống như “anh trai mưa”, hai người trên danh nghĩa là huynh muội, nhưng thực tế có quan hệ tình cảm.
Vậy sư phụ thực sự là trâu già gặm cỏ non?! Liễu Nguyệt Uyển không chỉ chịu một cú sốc lớn, ngay cả tam quan của nàng ta cũng bị lung lay sụp đổ.
Lạc Vô Nhai chưa nói một lời nào đã thấy đồ đệ của mình tái xanh mặt mày, cơ thể còn rung lên vài cái, như thể bị đả kích rất lớn.
Hắn ta nhìn về phía Hoa Phiên Phiên thì chợt hiểu ra, có lẽ là do nàng gọi một tiếng "ca ca" nên mới gây nên hiểu lầm.
Chỉ là, tại sao đồ đệ của hắn ta lại phản ứng dữ dội như vậy?
Cũng là một người tu luyện điên cuồng, Lạc Vô Nhai chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Lẽ nào trong mắt đồ đệ, hắn ta nên độc thân cả đời?
Hắn ta tu tiên chứ không tu Phật! Mặc dù mấy ngàn năm thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, nhưng hắn ta cũng là một nam nhân có xu hướng tình dục bình thường, chuyện này có thể chứ?
Chỉ vì hắn ta có một nữ nhân bên cạnh, bọn nhãi ranh này liền cảm thấy không bình thường sao?
Lạc Vô Nhai càng nghĩ càng không vui, ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt Uyển cũng trở nên lạnh băng.
Mà Liễu Nguyệt Uyển cảm thấy sư phụ hoàn mỹ của mình bỗng chốc có “tỳ vết”, trái tim âm thầm sụp đổ, bất ngờ một bàn tay mềm mại chạm vào khuôn mặt nàng ta.
“Cô nương không sao chứ?”
Liễu Nguyệt Uyển ngơ ngác nhìn vào nữ tử trước mặt, đôi mắt nàng trong veo như một viên ngọc lục bảo, khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ được bao phủ bởi một vầng bạch quang mỏng, ánh mắt cũng dịu dàng ôn nhu như nước, giống như biển cả bao dung mọi dòng sông, ánh mắt đó nhẹ nhàng bao bọc nàng ta.
Không hiểu vì sao, tâm trạng của Liễu Nguyệt Uyển đột nhiên có chút phức tạp, sau đó nàng ta nhìn về phía Lạc Vô Nhai, lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của sư phụ làm cho rùng mình.
“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy không khỏe, cáo lui trước.”
Liễu Nguyệt Uyển không quan tâm Lạc Vô Nhai đang nghĩ gì, nàng ta hoảng hốt xoay người bỏ chạy.
Quả thực là chạy mất dép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.