Nam Nam Trong Thiên Hạ Đều Lên Giường Với Ta
Chương 15: Úc Hành Động Thủ
Già Phê Nhân
04/03/2022
Edit by Dạ Miêu team
Không phải là không tìm thấy sao!!
Úc Hoành phải nén lòng từ bỏ thứ hắn yêu thích, đưa chiếc thuyền quý giá của mình cho Tiêu Dao đảo chủ mới tìm được tung tích của nàng.
Ly Sênh vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên mở miệng giới thiệu:
"Ta là sư huynh của muội."
Hoa Phiên Phiên nhìn về phía Ly Sênh, cái miệng nhỏ nhắn của nàng cất tiếng gọi trong trẻo:
"Sư huynh..."
Thần sắc của Ly Sênh không thay đổi, nhưng Lạc Vô Nhai để ý thấy các ngón tay dưới tay áo của hắn đang siết chặt lại.
Lạc Vô Nhai thở dài.
Lúc này Hoa Phiên Phiên phát hiện hắn ta đứng ngoài phòng, lập tức vui mừng hoan hỉ chạy tung tăng ra đón.
"Ca ca!"
Ánh mắt của những người trong phòng dồn về phía Lạc Vô Nhai.
Hoa Phiên Phiên lắc lư ống tay áo của Lạc Vô Nhai:
“Ca ca, huynh đến đưa đồ ăn cho muội sao?” Nàng chớp chớp đôi mắt trong trẻo nhìn hắn ta cười khanh khách.
Ăn, ăn, chỉ biết có ăn thôi! Bây giờ hai người yêu cũ của ngươi đang chạm trán, ngươi có biết không!!
Ồ... rõ ràng là nàng không biết, nàng đã quên hết rồi...
Là người ngoài cuộc nhưng Lạc Vô Nhai vẫn toát mồ hôi hột.
Mà cũng lúc này, Lạc Vô Nhai phát hiện ra ánh mắt của ba người đàn ông trong phòng đều rơi vào ống tay áo của hắn ta, Úc Hành nheo mắt đầy nguy hiểm.
Lạc Vô Nhai cảm thấy nghẹt thở.
Nữ nhân này rước lấy món nợ đào hoa, liên quan gì đến hắn ta?!
May mắn thay, Hoa Phiên Phiên nhanh chóng buông tay, bỏ lại hắn ta đứng một mình, xoay người đi vào phòng.
"Tướng công, hôm nay nhà ta đông khách quá, chúng ta đi bắt thêm vài con cá để chuẩn bị cơm tối được không?"
Nghe vậy, Úc Hành lập tức nhìn về phía tiểu tử vẫn luôn trầm mặc như không tồn tại.
Nàng có tướng công khi nào? Hay là nàng bị người ta lợi dụng khi gặp nạn?
Sao hắn có thể chịu được chuyện này?!
Úc Hành vung tay lên, cả người Hoài Sinh bị một cơn kình phong đánh ngã xuống đất, trong nháy mắt, Úc Hành vung kiếm chém tới.
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, hai thanh kiếm chạm nhau, là Ly Sênh ngăn hắn lại.
Không phải là không tìm thấy sao!!
Úc Hoành phải nén lòng từ bỏ thứ hắn yêu thích, đưa chiếc thuyền quý giá của mình cho Tiêu Dao đảo chủ mới tìm được tung tích của nàng.
Ly Sênh vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên mở miệng giới thiệu:
"Ta là sư huynh của muội."
Hoa Phiên Phiên nhìn về phía Ly Sênh, cái miệng nhỏ nhắn của nàng cất tiếng gọi trong trẻo:
"Sư huynh..."
Thần sắc của Ly Sênh không thay đổi, nhưng Lạc Vô Nhai để ý thấy các ngón tay dưới tay áo của hắn đang siết chặt lại.
Lạc Vô Nhai thở dài.
Lúc này Hoa Phiên Phiên phát hiện hắn ta đứng ngoài phòng, lập tức vui mừng hoan hỉ chạy tung tăng ra đón.
"Ca ca!"
Ánh mắt của những người trong phòng dồn về phía Lạc Vô Nhai.
Hoa Phiên Phiên lắc lư ống tay áo của Lạc Vô Nhai:
“Ca ca, huynh đến đưa đồ ăn cho muội sao?” Nàng chớp chớp đôi mắt trong trẻo nhìn hắn ta cười khanh khách.
Ăn, ăn, chỉ biết có ăn thôi! Bây giờ hai người yêu cũ của ngươi đang chạm trán, ngươi có biết không!!
Ồ... rõ ràng là nàng không biết, nàng đã quên hết rồi...
Là người ngoài cuộc nhưng Lạc Vô Nhai vẫn toát mồ hôi hột.
Mà cũng lúc này, Lạc Vô Nhai phát hiện ra ánh mắt của ba người đàn ông trong phòng đều rơi vào ống tay áo của hắn ta, Úc Hành nheo mắt đầy nguy hiểm.
Lạc Vô Nhai cảm thấy nghẹt thở.
Nữ nhân này rước lấy món nợ đào hoa, liên quan gì đến hắn ta?!
May mắn thay, Hoa Phiên Phiên nhanh chóng buông tay, bỏ lại hắn ta đứng một mình, xoay người đi vào phòng.
"Tướng công, hôm nay nhà ta đông khách quá, chúng ta đi bắt thêm vài con cá để chuẩn bị cơm tối được không?"
Nghe vậy, Úc Hành lập tức nhìn về phía tiểu tử vẫn luôn trầm mặc như không tồn tại.
Nàng có tướng công khi nào? Hay là nàng bị người ta lợi dụng khi gặp nạn?
Sao hắn có thể chịu được chuyện này?!
Úc Hành vung tay lên, cả người Hoài Sinh bị một cơn kình phong đánh ngã xuống đất, trong nháy mắt, Úc Hành vung kiếm chém tới.
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, hai thanh kiếm chạm nhau, là Ly Sênh ngăn hắn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.